Tình Yêu Của Thiên Thần

Chương 41: Kẻ Vô Vụng


Đọc truyện Tình Yêu Của Thiên Thần – Chương 41: Kẻ Vô Vụng

Tùng… Tùng… Tùng!
Tiếng trống vang lên báo hiệu kết thúc hai tiết học đầu tiên, đối với tất cả học sinh ở đây thì tiếng trống ấy là những hồi “giải thoát”.
Hôm nay là một ngày vui vẻ nhất trong suốt hơn một tuần buồn bã, âu sầu của nó, cuối cùng thì ông trời cũng có mắt, mọi chuyện đã qua rồi. Nói thật thì, Thiên Linh không bao giờ nghĩ mình sẽ được giải oan nhanh như vậy, cũng như không thể tưởng tượng được người giúp nó lại là người nó ghét nhất – Hoàng Thiên. Quả thật những chuyện diễn ra trên thế gian này đều khó mà đoán trước được.
Thái độ của bạn bè trong lớp cũng đã trở lại bình thường, dù vẫn còn vài ánh mắt tò mò, luôn muốn dò xét Thiên Linh nhưng như vậy đối với nó cũng đã rất ổn rồi. Không còn phải đối mặt với những biểu cảm khó coi trên mặt bạn học thì nó đã vui hơn mở hội rồi.
Có lẽ, mải miết sống trong niềm vui này mà nó đã quên đi một chuyện, quên đi một người, mà chính hành động vô tình ấy đã làm trái tim ai đó đau như muốn vỡ ra. Dù muốn nói câu chúc mừng, vui cười cùng nó nhưng cậu cũng có sỉ diện của mình, tại sao nó không quay lại nở nụ cười với cậu mà ngược lại phải là cậu chứ?
– Thiên Linh! Xuống căn tin đi, hôm nay tao bao hết cho mày, xem như chuộc lỗi nha! – Ái Quỳnh hào hứng giải tán đám đông đang vây quanh bàn Thiên Linh, mắt rơm rớm lệ nói lời xin lỗi.
– Được thôi! Nhớ đó, tao ăn cái gì mày cũng không được phản đối a, Quỳnh tiểu thư!?
Ái Quỳnh cười tươi đẩy Thiên Linh một cái làm nó suýt ngã khỏi ghế.
– Hải Dương đi cùng đi… À… mà sao hôm nay… trông cậu trầm vậy? Không nói năng gì cả?
Quỳnh quan tâm kéo kéo Hải Dương.
Có lẽ nếu Ái Quỳnh mà không nhắc đến Hải Dương chắc nó cũng quên bẵng đi sự tồn tại của cậu ta. Thiên Linh có phần hơi áy nấy, dù nó chưa biết Dương có giận hay không nhưng bản thân nó cũng tự biết mình đã làm gì.
Từ sáng đến giờ nó xem cậu như không khí, thật ra nó cũng không nghĩ nhiều đến thế, người ta trong niềm vui sướng tột cùng nhất thời sẽ quên đi một thứ gì đó, huống hồ chi cả sáng nay cậu ta cũng chưa từng quay xuống nói một lời nào.
Hải Dương ngẩn đầu nhìn Ái Quỳnh rồi quay sang nhìn Thiên Linh như mong chờ một tia hy vọng nào đó từ nó.
– Hi hi! Hải Dương… thật sự xin lỗi cậu, hôm nay đã… xem cậu như không khí. A! Nhưng mình không cố ý đâu, tại cậu cứ im lìm đó thôi… Xin lỗi…

Thiên Linh bước đến gãi gãi đầu xin lỗi.
– Không sao… Mình không giận đâu, sáng nay mình cũng có chuyện không vui nên chưa chúc mừng cậu.
Tảng đá nặng trong tim cũng có thể trút xuống rồi. Cậu biết nó không cố ý chứ nhưng trong thâm tâm vẫn mong ngóng nó quan tâm tới mình một chút, tình cảm của cậu… chẳng lẽ nó không biết sao?
Cảm nhận thấy không khí có phần gượng gạo giữa nó và Hải Dương, Ái Quỳnh cũng lúng túng theo.
– Ahihi, mọi chuyện đã giải quyết xong. Cũng có phải chuyện gì to tát đâu. Hi hi, thôi! Chúng ta xuống căn tin, đồ ăn sắp bị bọn “heo nái” giành hết rồi kìa.
Hải Dương mỉm cười, bỏ quyển sách xuống bàn cùng nó và Quỳnh xuống căn tin như những người bạn vô cùng thân thiết.
Cảm giác này thật sự đã trở lại rồi. Suốt hơn một tuần qua, không ngày nào nó không nhớ lại cái cảm giác được đi bên cạnh hai người bạn mà nó quý trọng nhất xuống căn tin trường. Ngày xưa, nó là một cô bé nghịch ngợm, bạn bè toàn là những đứa “đầu gấu” nổi tiếng trong trường, những khi tụ tập nhau đi chơi (nói thẳng ra đi quậy phá) cũng chưa từng trải qua cảm giác này, chỉ thấy mình rất vui khi phá được một em nhỏ phải khóc toán hay bỏ vỏ chuối cho “bà chằn lửa” nào đó trong khu phố ngã nhào… cảm giác đó là vui sướng trên nỗi đau của người khác, không phải cảm giác được vui vẻ, tận hưởng niềm vui bên những người bạn mà mình yêu quý, cảm giác đó là cảm giác “vinh quang” của những đứa trẻ nghịch ngợm.
Hôm nay, căn tin khá đông học sinh, những tiếng ồn ào lấn áp hết tất cả những âm thanh bên ngoài.
Khi Thiên Linh vừa bước vào cũng có nhiều nữ sinh chạy lại với ánh mắt hối hận và nói lời xin lỗi. Nó đều mỉm cười nói “không sao”, nhưng vẫn cảm thấy những lời nói ấy không thật lòng, bọn họ nói xin lỗi với nó cũng chỉ vì nể mặt Hoàng Thiên, còn trong lòng họ cảm giác đố kỵ với nó là nhiều.
Ái Quỳnh không nhận ra sự nghi ngờ của Thiên Linh, đứng bên cạnh “thêm dầu vào lửa” làm những học sinh kia đều xấu hổ ngoảnh đầu đi.
Một lúc sau đám đông mới chịu tản ra, ai làm việc của người nấy, Thiên Linh cũng được giải thoát. Bị bọn con gái vây chặt thật là nóng muốn chết.
Căn tin vẫn đông nghẹt như lúc mới vào, cũng may vẫn còn một bàn trống (chắc là bàn duy nhất), Ái Quỳnh nhanh nhẹn chạy đến chiếm ngay, nhỏ sợ “lãnh thổ hiếm hoi” này sẽ bị cướp mất.
Như mọi lần, Hải Dương luôn là người xung phong chen vào trong mua thức ăn, đồ uống, và Quỳnh lần nào cũng giơ ngón cái lên với cậu, luôn miệng khen cậu galang nhất trong đám nam sinh ở trường.

– Nè! Mày không biết đâu nha, hai hôm mày không đến trường, cái lớp mình bàn tán xôn xao, nhất là con Hân bà tám số một còn qua mấy lớp khác tung tin mày vì sợ hãi mà nghỉ học, đúng là… Tao tức mà không làm gì được nó. Còn nữa! Hôm Hoàng Thiên “lôi cổ” con cáo chín đuôi đó lên trước toàn trường, thật là đã biết mấy, ước gì hội đồng sư phạm nhà trường đá con nhỏ đó ra khỏi trưởng mình cho khỏe, chứ cứ chứa con cáo ác độc đó ở trong trường, chắc chắn sẽ có thêm người bị hại nữa cho coi. Mà mày biết không?! Tao thấy anh Thiên khi ấy chưa bao giờ đẹp trai, phong độ như vậy… Mày nói coi? Tại sao anh ấy lại đứng ra vạch tôi con nhỏ Tiên Mỹ đó nhỉ? Có nhiều lời đồn lắm, để tao kể mày nghe nha!…
Thiên Linh chống cằm, mắt lim dim nghe Ái Quỳnh thao thao bất tuyệt, nói hết câu này lại sang câu kia. Thật tội khi tòa soạn báo mất đi một nhân tài như Quỳnh, nếu nhỏ không chọn ngành thời trang thì chắc chắn khỏi học Đại học cũng có tòa soạn nhận nhỏ vào làm.
Quỳnh vẫn tiếp tục nói và nói, Hải Dương đã trở lại với một đống đồ ăn mà nhỏ vẫn chưa chịu dừng. Thiên Linh cắn móng tay nhún vai bất lực với Hải Dương.
– Mày thấy chưa!? Phải trả ơn người ta đàng hoàng đó, à mà…
Ái Quỳnh còn chưa nói hết câu đột nhiên dừng lại.
– Mày cứ việc nói tiếp.
Thiên Linh vừa ăn bánh mì vừa nói.
– Khoan đã… Tao đi WC cái đã. Hải Dương! Nhớ chừa bánh khoai tây chiên và coca lại cho mình đó!
Ái Quỳnh nói rồi phi một mạch vào nhà vệ sinh gần đó.
Thiên Linh vừa cắn bánh mì vừa vỗ bàn cười như điên, nó nghĩ tại Quỳnh nói nhiều quá nên ông Tào Tháo cũng đau đầu, tức quá nên rượt nhỏ chứ gì.
Hải Dương im lặng ngồi bên cạnh mỉm cười, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi từng hành động, cử chỉ của Thiên Linh.
Số người trong căn tin chẳng những không giảm bớt mà còn tăng thêm, càng ngày càng nhiều, nếu lúc nãy Quỳnh mà không giành chỗ này trước chắc giờ đã hết không còn một chỗ để ngồi rồi.
Thiên Linh ăn no, cầm ly soda uống một hơi. Nó chưa bao giờ thấy hôm nào lại ăn no nê như hôm nay, quả thật không sai, tâm trạng càng tốt thì ăn càng ngon mà.

Ái Quỳnh đã vào nhà vệ sinh gần mười phút mà vẫn chưa ra, nó đã tốt bụng giữ lại món yêu cầu của nhỏ, gần vào học rồi nhỏ mà không ra, cứ “bám” cái WC hoài thì thức ăn mua sẽ uổng mất.
– Thiên Linh à… – Hải Dương đột nhiên lên tiếng, phá vỡ không khí im lặng giữa cả hai.
Nó quay đầu nhìn cậu bạn, hôm nay Hải Dương thật sự rất lạ không giống như thường ngày. Một ý nghĩ vụt qua đầu Thiên Linh, hình ảnh ở công viên ngày cuối cùng của năm cũ vẫn ám ảnh nó đến bây giờ. Thật sự nó không hề nghĩ Hải Dương lại có tình cảm với nó và lại táo bạo tỏ tình, điều này đã vượt qua giới hạn bạn bè bình thường, nó cũng không thể chấp nhận.
Thiên Linh nhìn thẳng vào mắt Hải Dương. Phải! Nó không có cảm giác gì với cậu và càng không nghĩ mình sẽ bắt đầu lại với hai chữ “tình yêu”, nó mệt mỏi về quá khứ của mình lắm rồi. Bỗng nó có cảm giác hơi áy nấy trước ánh mắt quan tâm đó của Hải Dương, đến hôm nay nó vẫn để cậu chờ đợi, chờ một câu trả lời từ nó. Thiên Linh thật sự rất khâm phục tính kiên trì ấy nhưng… liệu khi nó mở miệng nói ra lòng mình thì chắc gì cậu sẽ không tổn thương. Dù ít hay nhiều, cả hai cũng sẽ khó đối mặt với nhau với vai trò những người bạn nữa.
– Mình biết cậu đang nghĩ gì, không sao, mình có thể đợi, dù câu trả lời của cậu có ra sau mình cũng chấp nhận. Cậu không cần quyết định sớm như vậy đâu, chúng ta còn hai năm Trung học và… cả nửa cuộc đời còn lại nữa mà.
Bất giác, hai tay Thiên Linh cuộn chặt. “Cậu có thật sự thích nó không? Hay chỉ là nhất thời mù quáng?” câu hỏi ấy chưa bao giờ tan đi trong đầu nó. Tại sao người cậu ta thích lại là nó mà không phải người khác? Có phải khi ngày cậu ta vào học tại lớp nó, muốn làm bạn với nó, nó nên từ chối không? Nếu như vậy liệu tình cảm cậu dành cho nó có thể không tồn tại không?
Nó quay đầu, tránh ánh mắt của Hải Dương, mọi chuyện… đi xa hơn so với những gì nó tưởng.
Đã hơn mười phút mà Ái Quỳnh vẫn còn chưa trở ra, Thiên Linh bắt đầu thấy kỳ lạ nhưng vẫn kiên nhẫn đợi, còn hơn năm phút nữa mới vào học mà, chắc nhỏ vẫn chưa “giải quyết” xong.
Học sinh trong căn tin cũng bắt đầu rời đi, những tiếng ồn ào đinh tai nhức óc cũng giảm dần, không khí có cần nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thiên Linh liếc nhìn Hải Dương, cậu đang nhìn ra phía sau trường không biết đang nghĩ gì, nó cắn cắn môi cầm ly soda lên uống cạn, kỳ thực không khí giữa hai người rất gượng gập, không ai nói với ai câu nào.
– Cậu có thích Hoàng Thiên không?
PHỤT!
Ngụm soda vừa mới vào trong khoang miệng đã bị một câu nói của Hải Dương mà phun ra hết. Thiên Linh bỏ ly soda xuống, ho sặc sụa.
Hải Dương không ngờ lại làm nó ngạc nhiên như vậy, nhất thời hơi lúng túng.
– Cậu… cậu… vừa mới hỏi gì? Mình… có… có thích… Hoàng Thiên… không á?! – Thiên Linh vừa vuốt vuốt ngực vừa hỏi lại.

Hải Dương đưa khăn giấy cho nó không nói gì.
– Cậu có bị gì không vậy? Mình mà thích tên tắc kè đó hả? Kiếp sau đi!
Thiên Linh nhăn nhó lấy khăn lau nước trên miệng rồi uống luôn ly coca đã hết mùi vị của Ái Quỳnh.
– Vậy tại sao anh ta lại đứng ra giải oan cho cậu? Anh ta… thích cậu sao?
Cũng may lần này nó không uống nước nếu không lại phun ướt hết cả bàn nước rồi. Thiên Linh nuốt nước bọt, hôm nay tên này uống nhầm thuốc à? Sao cứ hỏi nó mấy câu gì đâu không vậy?
Thiên Linh quay sang nhìn cậu bạn với ánh mắt “cậu là người ngoài hành tinh”.
– Anh ta mà thích tôi thì cậu sẽ kết hôn với Ái Quỳnh đó! (^^)
Hải Dương ngạc nhiên trước câu nói khẳng định kỳ quái của nó, có cần phải lấy cậu với Quỳnh ra làm câu trả lời không? Nhưng ánh mắt của cậu cũng dịu đi đôi chút, khóe môi hơi rướn lên mỉm cười.
Không lâu sau nụ cười nhạt nhòa đó cũng tan biến theo mây khói, tâm trạng Hải Dương lại trùng xuống, suy nghĩ vừa vụt qua trong đầu cậu như con dao hai lưỡi cắm sau vào tận cốt tủy.
– Mình là kẻ vô vụng đúng không Thiên Linh?
Trong giọng nói pha trộn rất nhiều u buồn, Thiên Linh nhanh chóng nhận ra điều đó. Vô vụng? Ý cậu nói là gì đây?
– Cậu biết không? Mình đã tự hỏi bản thân, tại sao người giải oan cho cậu không phải mình mà lại là hắn? Mình có gì thua hắn chứ? Địa vị? Nhan sắc hay thành tích học tập? Đúng! Những thứ đó mình có thể thua anh ta nhưng về mặt tình yêu, mình chắc chắn hơn anh ta. Vậy tại sao? Tại sao cả việc này hắn cũng nhanh tay hơn mình. Không sai mà… mình là một kẻ vô vụng, vô vụng trong mắt tất cả mọi người…
– Đúng! Cậu rất vô vụng!
Một giọng nói khác xen ngang câu nói của Hải Dương.
Cả Thiên Linh lẫn cậu đều giật mình, giọng nói này… cực kỳ quen thuộc…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.