Bạn đang đọc Tình Yêu Của Những Thiên Thần – Chương 44
First kiss của tôi-Lấy được sợi dây chuyền(1)
……..Chiều…….
“Oh baby I love you
I love you every day….”
Nó vừa cúi người lau khoảng nền đá hoa cương ngoài ban công phòng Hắn, vừa ngân nga hát. Giọng hát của nó nếu không nói là hay thì phải nói là tuyệt vời, trong veo, thánh thót và ngọt ngào hòa vào tiếng gió thổi vi vu, làm đung đưa giàn hoa tigon bé nhỏ. Hôm nay nó buộc tóc cao, để lộ chiếc cổ thon, trắng ngần. Chiếc cây lau chuyển động nhịp nhàng cùng âm điệu trầm bổng của lời hát. Nó vẫn thản nhiên cất cao giọng oanh vàng mà không hề biết có một người vừa vào phòng, đang ngắm nghía nó cũng như thưởng thức giọng hát trong veo.
“Tắt volum ngay, trước khi xảy ra án mạng!”
Ngừng công việc, ngừng lời hát, Nó đứng thẳng dậy, tay chống hông, khuôn mặt cau có, môi dẩu lên trông đến là ngộ.
“Anh không chọc tức tôi thì không sống được à? Ai cũng khen tôi hát hay, có mình anh khác người. Thính giác có vấn đề.”
“Giọng cô thế này mà kêu hay, chả biết người ta an ủi hay chính họ mới có vấn đề về thính giác”
Hắn thôi không đứng ngoài đó nữa,bước vào bên trong, ngả lưng xuống giường. Thực ra thì giọng Nó không đến nỗi nào, nhưng đối với Nó này thì hắn rất tiếc một lời khen chân thành. Nó trề môi, vất cây lau nhà ngoài ban công, hùng hổ xông vào phòng, ngồi phịch xuống ghế sofa.
“Ở đâu ra cái kiểu đang làm mà lại nhảy vào phòng chủ ngồi thế osin?” Hắn đang nằm bỗng ngóc đầu dậy, nhìn Nó đúng kiểu người trái đất nhìn người ngoài hành tinh, nói mỉa.
“Mệt” Buông một câu cụt lủn, Nó ngang nhiên đưa tay rót một cốc nước lọc, tu ừng ực.
“Tự nhiên như ruồi”Hắn lườm nó
“Ruồi hả? Họ hàng nhà tôi đấy” Nó thì vẫn thản nhiên uống, đáp tỉnh bơ.
“À này” Uống cạn một hơi nước, đặt cốc “cạch” một cái xuống bàn, Nó quay lại hỏi hắn “Tôi đã làm việc rất chăm chỉ rồi, đến bao giờ mới được lấy lại dây chuyền đây?”
“Cô làm việc chăm chỉ, nhưng tôi chưa hài lòng.”
“Đợi đến khi anh hài lòng chắc tôi “ngủm” quá”
“Lúc “ngủm” thì hơi quá, đợi đến khi cô hấp hối thì tôi trả, coi như làm ơn”
“Anh….” Nó bặm môi, lao đến, giật lấy cái gối bên cạnh hắn, thẳng tay đập vào khuôn mặt điển trai
“ Cho anh chết! Hấp hối nè, hấp hối nè…!”
Mỗi chữ “hấp hối”, một đòn lại giáng mạnh xuống người hắn khiến hắn cũng muốn “hấp hối” luôn. Hắn kêu lên oai oái, vì mình đang nằm, mà Nó lại đang đứng, gối phang xuống tới tấp, khiến hắn trong thế bị động không ngồi dậy nổi. Chết tiệt, đàn bà con gái gì mà đánh đau thế?
Đang hăng say chiến đấu, bỗng Nó giật mình khi thấy Hắn không còn chống cự cũng như kêu ca nữa. Nó tạm ngừng tay, nhưng vẫn cầm chắc cái gối phòng khi Hắn giả bộ vùng dậy thì còn có cái mà chống đỡ. Hắn nằm yên, không nhúc nhích. Nó cũng hơi hoảng, run run đưa tay đến….mũi của hắn. Dù là chuyện hơi vô lý, nhưng cũng có thể lắm chứ.
Ngón tay tiến đến mũi hắn thật gần, hắn nín thở.
“Không thở nữa rồi”Nó cuống lên, quăng luôn chiếc gối xuống đất, nhảy lên giường, đẩy Hắn nằm ngửa ra, lay hắn thật mạnh. Khuôn mặt búp bê tái mét.
“Này! Đừng có đùa tôi nữa, dậy đi, anh không thể chết sớm như vậy chứ? Còn chưa trả được dây chuyền cho tôi mà!”
Giết một mạng người mà chỉ nhớ đến mỗi sợi dây chuyền, cô nàng này đúng là thiểu năng. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Hắn đang cố cắn chặt môi giữ ình khỏi bật lên cười ngặt nghẽo.
“Này, Ken Biến Thái, anh có dậy ngay không??? Đừng có làm tôi sợ!”
“Ừ thì dậy!” Mở bừng mắt, thân người mềm như bún của Hắn liền nhanh như cắt choàng dậy, trùm lên người Nó. Giật bắn mình, Nó chẳng kịp đẩy hắn ra, và thế là một viễn cảnh 100% màu hồng phủ lên mắt hai người.
Trán kề trán….
Mặt kề mặt….
Môi chạm…..môi….
Đôi môi mịn màng, mát lạnh kề với đôi môi của Hắn. Nó trợn to đôi mắt, ngoài việc nằm im đó thì….chẳng biết làm gì. Hắn cũng không khác gì, quá bất ngờ nên thân hình cứ đơ như tượng.
Im lặng….
Khoảng cách gần quá, người này có thể nghe được nhịp tim đang đập rộn rã trong lồng ngực người kia. Hai trái tim đuổi nhau ráo riết, máu trong người Nó dồn cả lên mặt khi Nó cảm nhận được hơi thở của hắn phả vào mặt mình, ấm nóng, và ngửi thấy được cả mùi nước hoa Adidas trên người hắn.
Còn hắn, chăm chú nhìn Nó, thật kỹ. Nước da mịn, đôi mắt to màu nâu đen trong sáng, môi hồng, mi dài và dày. Cô ta cũng xinh đấy chứ, và cũng có nét giống….Missy của anh….
Cái khung cảnh “romantic” này không thể tiếp diễn mãi được, và Nó nhất định không cho phép, dùng hết sức đẩy mạnh thân người Hắn ra. Khi hai người đã cách nhau một khoảng “tương đối”,Nó dùng một tay đặt lên đôi môi đỏ ửng vừa được “hôn” mà giống như vừa bị đánh, kêu ầm lên:
“Anh….sao anh dám….ANH BIẾN THÁI!”
“CÔ ĐÊ TIỆN!”
“ANH BỆNH HOẠN!”
“CÔ HÁO SẮC!”
“ANH HÁO SẮC!”
“ CÔ HÁM TRAI!”
“ ANH HÁM GÁI!”
“CÔ BIẾN THÁI!”
“ANH ĐÊ TIỆN!”
Hắn vùng dậy, ném bịch cái gối vào mặt Nó, bước ra khỏi phòng:
“Không giỡn với cô nữa, dọn dẹp đi!”
“Đồ chết tiệt!” Nó gào lên, giãy đành đạch như cá nằm trên thớt. Còn hắn thì bước thẳng ra ngoài, không quên đóng cửa cái rầm. Không phải hắn tức giận, mà vì hắn không muốn cho nó nhìn thấy cái khuôn mặt đang đỏ rần rần lên như gấc của mình.
Nó ném cái gối thật mạnh xuống giường, cảm giác như khói xì hết ra khỏi đầu qua tai. First kiss của nó mà lại bị cướp tại đây, lúc này, bởi một cái tên biến thái, không, phải là cực kỳ biến thái. Ông trời này muốn tuyệt đường sống con người!!!!
Bấy giờ, có một kẻ cũng chẳng yên ổn hơn nó bao nhiêu, đang đứng bên ngoài ổn định lại nhịp tim một cách vô vọng.
Hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh, Nó hậm hực đi lấy khăn lau để lau bàn học cho hắn dù mặt phải vẫn chưa thôi đỏ. Nó sắp xếp lại đống sách vất ngổn ngang trên bàn và bỗng nhận ra khuất sau đống sách đó là một khung ảnh. Tấm ảnh chụp Hắn khoác vai một cô gái – là cô gái được chụp trong những tấm ảnh treo đầy trong phòng số 5 hôm nọ. Vào mùa đông, hai người quàng chung một chiếc khăn len màu đỏ, minh chứng cho quan hệ thắm thiết giữa Hắn và cô gái ấy. Hiện diện trên gương mặt hồng rực vì lạnh của họ là nụ cười hạnh phúc, nụ cười mà Nó chưa từng nhìn thấy trên khuôn mặt Hắn bao giờ. Bỗng dưng Nó cảm thấy như trái tim mình bước hẫng một bước, Nó im lặng, cất khung ảnh về chỗ cũ. Chẳng ai nhìn thấy khuôn mặt của nó đã thôi không đỏ nữa rồi.
Lẳng lặng kéo ngăn bàn ra để cất mấy cuốn sách, chợt Nó giật bắn mình, đôi mắt lóe sáng. Trong đó là một sợi dây chuyền, mặt dây là một ngôi sao nhỏ. Khỏi xem xét nhiều, Nó thừa biết đó là sợi dây của mình, Nó mừng rỡ, lôi nó ra ngắm nghía. Sợi dây không sứt mẻ tí gì, Nó nắm trong tay, lòng vui sướng không tả xiết. Chắc Hắn nghĩ Nó chẳng bao giờ lục ngăn kéo của hắn nên không cất sợi dây kỹ, cũng phải thầm cảm ơn hắn. Nó cất sợi dây gọn vào túi rồi tiếp tục lau bàn, nụ cười vẫn nở rộ trên môi. Cứ nghĩ đến việc sẽ không còn phải làm osin theo điều kiện của tên biến thái đó nữa là nó sung sướng lắm. Nhưng Nó không hề biết phía sau cánh cửa, Hắn vẫn đứng đấy, và qua cánh cửa khép hờ đã nhìn thấy toàn bộ hành động của Nó. Không xông vào giật lại sợi dây, hắn vẫn đứng nguyên đó mà cười.
“Lấy được rồi sao? Em sẽ làm gì?”