Bạn đang đọc Tình Yêu Của Những Thiên Thần – Chương 41
Hạnh phúc- Cùng nhau nấu ăn (1)
///Cô nhi viện Chickmin///
“Cuối cùng cũng tới nơi”Nó reo lên
Rin không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Rin tiến đến chiếc chuông màu đỏ, nhấn nhẹ. Một người phụ nữ đã quá trung niên chạy ra mở cổng cho Nó và Rin, nhìn thấy Rin và Nó, bà mỉm cười hồ hởi, ôm lấy hai người:
“Jey,Rin, lâu rồi tụi con không đến, lũ trẻ nhớ tụi con lắm!
”Dì Lan, dì khỏe không? Con xin lỗi, dạo này con bận quá.”
Rin cười đáp lại, Rin nắm lấy đôi vai gầy của bà Lan, trong lòng bỗng tràn ngập một cảm xúc xót xa khôn xiết.
“Jey con cũng tới à,bọn trẻ lúc nào cũng nhắc đến con đó”
“Dạ” Nó đánh mắt ra nhìn bà, cười trừ
”Thôi hai con vào bên trong đi, lũ trẻ đang mong tụi con lắm, thấy tụi con đến thế nào cũng reo hò như giặc cho xem” Bà Lan vẫn chưa tắt nụ cười, kéo tay Rin và nó vào trong
…………………….
Cánh cửa phòng sinh hoạt từ từ mở ra, đám trẻ con bên trong ngay lập tức dừng hoạt động nô đùa nhìn về phía cửa, thấy người vừa bước vào, chúng vội nhao nhao lên, chạy xô về phía Rin và nó như nam châm hút sắt, miệng không ngừng reo ầm lên:
“ Chị jey, Rin!”
“ Chị jey”
“ Sao lâu rồi các chị không đến thăm tụi em?”
“Bọn em nhớ chị chết đi được!”
Quả đúng như lời dì Lan nói, lũ trẻ đã biến thể thành đám giặc “nhí” chỉ sau sự xuất hiện của hai người. Tụi nó cười tươi, ngồi xuống xoa đầu từng đứa.
“ Dạo này chị bận, xin lỗi mấy nhóc !”
Bé gái mặc chiếc váy xóe hồng, tay ôm con gấu bông nhảy vào lòng Rin, nũng nịu:
“ Bọn em nhớ chị lắm, thằng Tin nó khóc suốt!”
“Sao lại khóc? Hư quá đây, chị vẫn đến thăm mấy nhóc mà, khóc như vậy sao được đây?” Rin làm mặt nghiêm nghị trách móc. Thằng nhóc khoảng 4, 5 tuổi từ trong đám trẻ bước ra, lý nhí.
“Em xin lỗi, từ nay em sẽ không khóc nữa đâu.”
Rin “ừ” một tiếng, rồi hôn cái chóc lên đôi má bầu bĩnh của nó. Thế là đám giặc lại nhao nhao lên đòi được Rin hôn như Tin. Cô kiên nhẫn hôn từng bé một, đôi môi hồng chạm vào từng đôi má phúng phính mát lạnh, đám trẻ thích thú lại nhảy vào bám dính lấy Rin và nó như sợ hai chị của chúng nếu không giữ sẽ chạy mất. Dì Lan đứng sau cánh cửa khẽ cười, nhưng trong đôi mắt có thể thấy được nỗi thương cảm đối với đám trẻ gọi bà bằng mẹ này.Đột nhiên cánh cữa mở toan ra 2 chàng trai bước vào trên tay cầm một đống bánh kẹo
“Ơ, anh này là ai?” Một bé gái trắng như que kem sữa, giương đôi mắt to tròn nhìn chăm chăm vào Hắn đang đứng sau Anh như người ngoài hành tinh.
“ À….anh ấy là….”
“Anh là bạn trai của chị Jey, bé ạ!” Nó còn chưa kịp kết thúc câu trả lời, Hắn đã chặn họng nó, rồi hắn ngồi xuống trước mặt bé Kem, bẹo nhẹ vào má nó, mỉm cười.
Nó đang định lên tiếng đính chính lại thông tin sai lệch, bỗng bé Na thích thú reo lên khiến “lời vàng ý ngọc” đang định tuôn ra thì nuốt ngược vào trong:
“ Bạn trai của chị Jey đẹp trai quá!”
“ Anh ấy có mắt màu đen kìa, giống người gốc Châu Âu ghê!”
“ Chị Jey hạnh phúc thật đấy!”
“Anh Jin anh cũng đến à.Tụi em nhớ anh lắm” Bé Na chạy tới ôm hắn nói
Rồi một nửa số “fan” của Tụi nó lại chuyển sang tụi hắn, chúng ôm lấy anh, hết nhéo má rồi lại bá vai bá cổ. Trông tụi hắn và tụi nó bây giờ như 4 đứa trẻ xinh xắn, nhỏ nhắn được đám trẻ xúm lại chơi đùa. Rin cũng thôi không nói gì thêm, cô nhìn lũ trẻ vây quanh Hắn và Anh, miệng nở nụ cười thật tươi như hoa.
Hạnh phúc!
11h30 AM
“À,mình và anh ta có chuyện nên về trước,hai người đi ở lại nha.Anh à!Hình như là anh đi chung xe với Ken đúng không chừng nào anh về thì Rin cho anh hóa giang nha”Nó nói xong lật đật kéo hắn chạy đi không để cho anh và Rin nói thêm lời nào
Phải khó khăn lắm mới thoát được lũ trẻ, Anh và Rin cùng xuống nhà bếp, nơi làm thức ăn cho chúng. Nhà bếp cũng cũ kỹ không kém, tường nhà loang lổ, rêu phủ đầy. Cô Chi vừa đều tay xào rau trên chiếc chảo lớn, vừa kể cho hai người nghe về những chuyện xảy ra suốt thời gian Rin không đến. Vui có, buồn có. Rin chăm chú nghe, thính thoảng rảnh tay lấy giùm cô vài thứ. Còn Anh thì cũng ngồi nghe /thì ra trước đây cô ấy từng ở nơi này/
“Rin, con làm món khoai tây xào giùm cô nha, cô phải lên dọn dẹp lại phòng cho đám trẻ.”
Lời nhờ vả nhẹ nhàng kèm theo nụ cười thân thiện của cô Chi khiến Rin có đôi chút lúng túng, ậm à ậm ừ rồi cuối cùng cũng bất đắc dĩ mà phải nhận lời. Dù sao thì thỉnh thoảng cô mới tới, làm cho đám trẻ có một món ăn cũng có đáng gì. Với lại, cũng may là cô đã từng nhìn Nó làm món này một lần, bộ óc siêu phàm cũng ghi nhớ được vài bước, bây giờ chỉ việc thực hành, có sai sót gì thì….cầu mong ăn cũng không chết người. Nào….!
READY?
START!
“Anh thái khoai tây giúp tôi nhé?” Rin khẩn khoản nhờ Anh làm chân phụ bếp. Anh “ngây thơ” nhìn Rin rồi cũng gật gù mặc dù từ khi sinh ra đến nay, anh còn không biết cái củ có vỏ màu nâu nâu, bên trong màu vàng vàng này nó tên là “khoai tây”. Nhưng một chân lý mà ai cũng biết, đó là “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân”, và đương nhiên, Thiếu gia cao cao tại thượng đây, cũng ở lại bên kia ải.
Con dao giơ lên, chuẩn bị đến giờ hành hình củ khoai tây.
“Phập!” – Phát thứ nhất
Nghe tiếng dao nện xuống thớt mà Rin không khỏi giật mình, cá chắc là đợi Anh thái xong rổ khoai tây, cái thớt cũng không còn nguyên vẹn. Cô ngó vào, nhìn miếng khoai tây dày gần bằng độ dày cái thớt, cô chau mày.
“Dày quá, mỏng chút.”
Gật gật đầu ra chiều hiểu ý, Anh lại tiếp tục.
“Phập!” – Phát thứ hai
Rin xót cho số phận cái thớt, liền ngó vào lần hai.
“Mỏng quá, dày chút.”
Cô ngao ngán đổ dầu vào chảo, miếng khoai mỏng dính như giấy vậy, cho vào chảo chưa kịp làm gì đã cháy đen thui.
“Phập! Ui da!”
Tiếng hành hình củ khoai đi kèm với tiếng kêu của Anh đã giúp Rin hiểu có chuyện không lành, cô giật tay Anh giơ lên xem. Vết cắt khá sâu, quả nhiên, với lực “chém” như vậy, cái thớt không toàn mạng được mà.
……x…..x…..x…….
Cuối cùng thì rổ khoai với những miếng lổn nhổn không – hề – bằng – nhau qua bàn tay xử lý điệu nghệ của Rin đã có thể cho vào chảo. Chắc chắn là sẽ không được ngon cho lắm, nhưng tấm lòng là trên hết, cô “múa” chiếc xản trên chảo một hồi rồi gọi vọng ra ngoài.
“Anh lấy giùm cái đĩa!”
Anh vừa dán được miếng urgo vào tay, vội chạy vào tủ bát lục lọi. Nhưng khổ nỗi, cô nhi viện nhiều trẻ em, nên bát con thì xếp thành hàng dài, còn đĩa thì như lặn mất, anh vẫn chăm chú lục tìm, nói:
“ Không có.”
“ Gì vậy? Sao lại không có?”
“Không có thật mà, không tin em tìm thử đi?”
Rin bỏ lại chiếc xản, chạy đến tủ bát. Cô mò mẫm một hồi, lật hết bát này bát nọ, cuối cùng cũng rút ra được mấy cái đĩa trắng xóa, lớp bụi phải dày cả tấc. Rin nhu môi lên, thổi phù một hơi.
Anh nhìn Rin, ngẩn ngơ.
“ Gì vậy?”
“Em làm cô bé Lọ lem được lắm” Anh bật cười nhìn gương mặt có một vết nhọ đen xì một bên má của Rin “Để tôi lau cho”
Ngón tay thon dài khẽ quệt lên mặt Rin, giờ thì đến lượt cô ngẩn ngơ. Ngón tay mát lạnh, đụng vào bên má mịn màng của Rin như có dòng điện, truyền qua da mặt, đến tận trái tim. Nó bắt đầu làm phản, nổi dậy đập nhanh trên mức cho phép.
Nhanh chóng trở lại với việc mình đang làm,Rin vội gạt tay Anh ra, ấn vào người anh cái đĩa, bắt anh mang chúng đi rửa, còn mình thì lụi hụi cất mấy cái đĩa còn lại vào tủ.
“A! Con chuột!!! Xoảng!!!” Anh đang bước đến bồn rửa, bỗng nhìn thấy một “vật thể lạ” phóng cái vèo qua chân mình. Chẳng kịp suy nghĩ gì, anh để cho chiếc đĩa trên tay hạ cánh an toàn xuống đất mẹ, còn mình thì lùi lại mấy bước theo quán tính. “Vật thể lạ” chạy được một quãng liền quay đầu lại, khịt khịt mũi như trêu đương sự, rồi lủi vào cái ổ bé tí nhà nó, để lại Anh khuôn mặt trắng bệch và Rin với ánh mắt hình “kẹo đồng” đang nhìn anh.
“Này, hậu đậu!” Rin nói rồi đưa cho Anh chiếc đĩa khác “Rửa đi rồi vớt khoai ra, để đó tôi dọn cho.”
Anh đón lấy cái đĩa, khuôn mặt vẫn còn tàn dư của sự sợ hãi, nhưng anh vội giật mình, nhíu mày, biểu cảm khác lạ:
“Có mùi gì khen khét?”
Rin ngước lên, khuôn mặt biến sắc, chợt nhớ đến cái bếp khi nãy còn chưa tắt…