Tình Yêu Của Những Thiên Thần

Chương 13


Bạn đang đọc Tình Yêu Của Những Thiên Thần – Chương 13

Ôi cuộc đời ôsin.Nụ hôn đầu tiên của tôi
///Lớp 10B1///
“Nè!Heo”
Vừa tan học, Hắn đã đứng ngay trước lớp đợi Nó làm cho nó chưa đi đến cửa khuôn mặt đã méo xệch. Tên biến thái! Ko cần nhắc thì nó cũng ko thể quên đc bản án tử hình đang treo lơ lửng trên đầu đâu.
“Gì?”_Mặt tối sầm, nó cất tiếng hỏi mặc dù thừa biết lí do hắn đợi nó.
“Cô quên rồi à?”
“Quên cái gi?”
“Ôsin”
Mặt tối thêm chút nữa, nó gằn giọng:
“Bây giờ đi.”
Hắn nhếch môi đắc thắng, Hắn chìa ra trước mặt Nó 1 mẩu giấy nhỏ:
“Đến địa chỉ này, tôi đợi.”
“Cái gì? Anh ko đưa tôi đi à?”_Mảng đen trên khuôn mặt bị Nó ném đi, nó tròn mắt, sửng sốt.
“Cô ko có chân sao? Tự đi.”Sau khi nhìn Nó từ đầu đến chân như người ngoài hành tinh, Hắn buông 1 câu rồi cất bước đi thẳng.
“Aaaa! Ken Kaido! Tên biến thái! Tôi mà không sợ anh nói với dad và Mom thì anh nhất định sẽ chết với tôi!”Nó tức tối giậm bình bịch chân xuống đất. Dĩ nhiên câu nói này đc phát ra sau khi Hắn đã đi mất dạng, nếu ko việc Nó bị “xử” là điều khó tránh khỏi. Dù sao thì bây giờ tên biến thái ấy cũng hơn nó 1 bậc.

Vào nhà cất cặp, Nó leo lên xe mình, phóng như bay đến địa chỉ Hắn đã ghi trên tờ giấy.
——
“Căn biệt thự sang trọng mở ra trước mắt nó.Hóa ra nhà hắn cũng giàu bằng nhà nó chứ không như trí tưởng tượng của nó là nhà hắn nghèo lắm nên mới không có người giúp việc nên mới kêu nó đến làm ôsin (Nhà nghèo sao vô được khu A bà)
Hít 1 hơi thật sâu, Nó run run đưa tay bấm chuông cổng. 2 phút sau, 1 người phụ nữ trung niên, gương mặt phúc hậu ra mở cổng cho nó.
“Chào cô, cô là Jey zeppelin?”
“À, vâng.”
“Cậu chủ đang chờ cô trong nhà, mời cô.”
“Vâng.”
Bước vào nhà, đập vào mắt Nó đầu tiên là thân ảnh Hắn ngồi ngả nghiêng trên bộ salon đọc sách. Thấy Nó bước vào, Hắn ko rời mắt khỏi trang sách, cất giọng trêu chọc:
“Cô vừa đi vừa lết đấy à?”
Nó bặm môi, hất hàm:
“Anh muốn tôi làm gì, nói nhanh lên!”
Hắn bấy giờ mới từ tốn gấp trang sách lại, đứng dậy vươn vai, nhướn mày:
“Cô có tinh thần lao động thế là tốt, đi theo tôi”.
Hắn dẫn Nó ra sau vườn, làm quen với những người giúp việc cũ của nhà mình.

“Người này là cô Di, quản gia”Hắn chỉ vào người phụ nữ phúc hậu hồi nãy ra mở cửa cho Nó._Cô Di sẽ hướng dẫn cho cô công việc ở đây.
“Cháu chào cô,cháu là Jey zeppelin cô cứ gọi cháu là Jey”Nó giới thiệu
“Chào cháu,để cô gt với cháu những người giúp việc của nhà mình”Cô Di nói rồi chỉ vào từng người một “Đây là So…Ka….Re…Me….Sa…Ra…Ro…Rei…Zun….Kat…Jo…Le….Ry…..
Chưa nghe hết tên của những người giúp việc, đầu Nó đã quay mòng mòng, mắt nhìn thấy sao bay. Cái này phải gọi là tập đoàn ôsin mới đúng, giúp việc gì mà đông như kiến, phát lương làm sao xuể? Chẳng biết tên biến thái kia có biết đếm ko mà lại bảo…nhà hắn thiếu người giúp việc.
Nhìn thấy ánh mắt “ngọt ngào” Nó vừa dành ình, Hắn lạnh lùng nói với cô Di:
“Cô Di, Jey yếu lắm, không làm được việc nặng đâu, cô phân công cho cô ấy công việc gì nhẹ nhàng 1 ít, như cọ bồn cầu, tắm cho con Milu hay dọn dẹp “sản phẩm” của nó ấy.”
Nó mím chặt môi, cố gắng ko để cơn giận phát ra ngoài. “Sản phẩm”? Đây là công việc nhẹ nhàng? Tên này có vẻ ưu ái nó lắm đây
”À, đống bát đĩa hồi nãy tôi ăn để Jey rửa đi.”Hắn quay ra nở nụ cười “thân thiện” với nó_Gọi là để làm quen công việc mới ấy mà.
Coi như ko nhìn thấy đầu Nó đã gần bốc khói, Hắn kéo nó vào bếp, chỉ vào đống bát đĩa trong bồn, ra lệnh:
“Rửa đi”._Nụ cười cợt nhả hồi nãy tắt ngúm, thay vào đó là bộ mặt lãnh đạm của 1 người chủ.
Nó dở khóc dở cười nhìn vào đống bát đĩa nhem nhuốc chất cao như núi, số bát này….phải để cho cả chục người ăn, lại còn “hồi nãy tôi ăn”, rõ ràng tên này muốn bày việc cho nó làm đây mà.
Không nói không rằng, Nó cắm đầu cắm cổ rửa bát, rủa thầm trong miệng: “Tên biến thái chết tiệt!”. Hắn mỉm cười đắc thắng bước ra ngoài.
Nó hít 1 hơi thật sâu, chẳng lẽ Jey zeppelin này mà phải chịu thua 1 tên biến thái? Đằng nào thì cô làm việc cũng ko vì lương, làm ẩu đương nhiên cũng ko bị trừ lương, vậy thì…..
————-

“Ken Kaido, anh biết tay tôi!”
Hắn ung dung đút 2 tay vào túi, còn chưa kịp mừng vì chiến dịch huấn luyện cô nhóc Heo đã thành công 1/3, thì hàng loạt tiếng động “nhẹ nhàng” phát ra từ bếp, đập bùng bùng vào tai hắn:
“Xoảng!”
“Choang!”
“Leng keng!”
“Loảng xoảng!”
“Choáng!”
Một tay chống lên tường, 1 tay gõ nhẹ vào trán, Hắn khẽ lắc đầu.
Bây giờ Hắn cũng ko thể tưởng tượng đc cái bếp nhà mình ra sao nữa? Không phải chỗ bát đĩa mình vừa giao cho cô ta rửa đã….về miền cực lạc cả rồi chứ????? Trời đất ơi! Đúng là bất trị mà.
Sau khi dọn dẹp xong “xác” của đống bát đĩa bị mình đập phá tàn ác hồi nãy, Nó lại cắm đầu cắm cổ vào làm cả đống công việc vô cùng “nhẹ nhàng” mà cậu chủ…..biến thái giao cho. Nào là lau toàn bộ căn nhà này, dọn dẹp từng căn phòng một. Nghe đã thấy kinh hãi, huống hồ “cái nhà” mà nó phải lau là cả tòa biệt thự rộng thênh thang, và tất cả các phòng mà nó phải dọn dẹp có thể sánh với số phòng bệnh trong cái bệnh viện to nhất nhì thành phố. Bình thường tất cả những người làm chia nhau ra dọn dẹp mà còn không xuể, ấy vậy mà tên biến thái chết tiệt đó lại bắt một mình cô “xông pha trận mạc”, còn tất cả những người làm kia thì được…nghỉ. Chả trách sao nó cứ lau xong được một phòng thì nỗi oán giận tên biến thái kia trong nó lại dâng cao lên một ít, chắc sắp chọc thủng trời rồi.
Nó hai tay xách xô nước, khom lưng mệt mỏi bước xuống cầu thang.
“Xong rồi à?”Hắn đang ngồi vắt chân trên ghế salon nhướn mày, nở nụ cười hài lòng. Bên cạnh là đám người giúp việc nhìn nó một cách ái ngại.
Nó không thèm nhìn Hắn, khẽ khàng gật đầu. Ánh mắt của những người làm mở to hết cỡ, đưa tay che miệng, một số khác lại quay ra xì xầm với nhau. Chắc họ đang nghĩ cô là siêu nhân. Cũng phải, một mình lau hết cái tòa nhà này không là siêu nhân cũng là thần tiên giáng thế.
Trong lòng Hắn dấy lên một chút áy náy, bắt một cô gái như nó làm những việc nặng nhọc như thế này, quả thật có hơi quá đáng. Đúng là hắn muốn dạy dỗ nó, nhưng không phải hành hạ nó.
“Mọi người đi làm việc đi”–Quay ra đám người giúp việc bên cạnh, hắn phẩy tay. “ Heo ngốc, cho cô nghỉ một lát.
Nó nghe được câu nói tốt lành hiếm hoi từ hắn thì mừng rơn, thả người xuống ghế. Cô Di bảo một cô người làm xách hộ nó xô nước xuống nhà bếp, còn mình thì đi rót một cốc nước mát lạnh, dúi vào tay nó, ân cần bảo nó uống.
“Cảm ơn cô!” – nó đón lấy cốc nước từ cô Di, ánh mắt cảm kích.

Cô Di mỉm cười đáp lại, rồi cũng bỏ xuống nhà, để lại không gian rộng rãi cho nó và hắn.
“Ngày làm việc đầu tiên thấy thế nào?” –Chẳng để cho không gian yên lặng bao trùm, hắn cất tiếng ngay sau khi cô Di vừa đi khỏi.
Nó bình thản uống hết cốc nước, ánh mắt lạnh tanh.
“Cái đấy tôi phải hỏi anh mới đúng. Anh đã hài lòng chưa?”
“Hài lòng?” – Hắn cười khẩy “Nhiêu đó công việc mà cô hỏi tôi hài lòng chưa ư? Nếu cô nghĩ đến việc tôi tha cho cô thì cô mau quên đi, vì nếu cô không làm tốt, có thể tôi sẽ bắt cô làm nô lệ mãi mãi cũng nên.
Nó thở khì, đứng dậy.
“Tôi đi về “
“Nè!cô không thắc mắc tại sao tôi lại biết số đt của cô sao”Hắn gọi nó lại
“Không hỏi thì tôi cũng biết,anh tôi đưa chứ gì”
“Đưa tôi mượn đt của cô”
“Chi”Nó
“Bảo đưa thì cứ đưa”
“Được rồi”Nó nói rồi móc đt trong túi đưa cho hắn
“Né!trả cô”Hắn bấm bấm gì đó rồi đưa cho nó

Nó không thèm biết hắn làm gì đt của mình mà bỏ trong túi rồi đi luôn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.