Bạn đang đọc Tình Yêu Của Những Ngôi Sao: Chương 34
Bọn người của bang Hắc Long nhanh chóng tháo chạy khỏi toà nhà, thoáng chốc đã không còn tên nào ở lại, trừ Hoàng Tuấn.
Do trong gian phòng này có chứa rất nhiều thùng xăng nên khi kích nổ hệ thống bom, những tia lửa bén vào một số thùng. Vậy là lúc này không chỉ có bom sắp nổ mà cả gian phòng này cũng đang bị thiêu cháy.
Diệp Tuyết bối rối không biết phải làm sao. Giờ đây gọi cứu viện cũng không kịp nữa. Nhưng cả Devil và Thái Tiến Long đều bị thương rất nặng. Một mình cô làm sao có thể xoay sở trong khi thời gian còn chưa đầy 5 phút.
– Tiểu Tuyết! Nhanh thoát khỏi đây đi.
Diệp Tuyết đã quên mất Hạ Vũ, cô ấy vẫn còn ở đây. Bọn người Hắc Long đã lo tháo chạy không thèm để ý gì đến con tin nằm trong tay mình nữa.
Lửa trong gian phòng ngày càng lan rộng bởi nơi này đã có nhiều chỗ bị mục nát. Khói bay khắp nơi làm tất cả không thở nổi.
Hạ Vũ đang chạy đến chỗ của Diệp Tuyết thì một thanh gỗ lớn từ trên sàn nhà rơi xuống phía cô. Do không chú ý đến nên đến khi thanh gỗ rơi gần sát mình thì Hạ Vũ mới phát hiện ra, cô không kịp phản ứng gì. Cô nghĩ mình sẽ không thể nào thoát khỏi nguy hiểm này nhưng sự thật không phải thế. Khi nguy hiểm chỉ gần trong gang tấc thì có một bóng người lướt đến đẩy cô tránh xa nó. Vài giây sau cô chỉ nhìn thấy Hoàng Tuấn đang bị thanh gỗ nặng đó đè lên chân.
Hạ Vũ không bao giờ nghĩ tới giây phút đó, người đã cứu cô thoát khỏi nguy hiểm lại là Hoàng Tuấn, là Hoàng Thiệu Vũ mà trước đây đã từng lừa dối, từng tránh xa cô. Tại sao hắn không để cho tình cảm của ngày xưa đó trôi đi? Còn làm thế để làm gì chứ? Chẳng phải muốn đoạn tuyệt mọi chuyện xưa với cô sao?
– Thiệu Vũ…anh không sao chứ? Thiệu Vũ… – Hạ Vũ giữ lấy người anh, những giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống.
Thanh gỗ vẫn đang đè nặng lên chân Hoàng Tuấn, khiến hắn ngay cả nói chuyện cũng rất khó khăn. Hắn chỉ lắc lắc đầu an ủi Hạ Vũ.
Hạ Vũ nắm lấy tay Hoàng Tuấn, hơi thở gấp gáp và bị sặc khói:
– Tại sao?! Tại sao anh lại phải làm vậy? Tại sao chứ?
– Vũ Vũ…..anh…xin lỗi…xin lỗi em…
Máu từ đôi chân Hoàng Tuấn dần dần rỉ xuống, điều này làm Hạ Vũ hoảng sợ, cô kéo kéo người hắn:
– Đừng nói nữa…Em sẽ đưa anh ra khỏi nơi này…
Hoàng Tuấn dùng chút sức lực yếu ớt của mình đẩy Hạ Vũ ra:
– Em đi đi!…Mặc kệ anh…
– Không!…
– Vũ Vũ…bom sắp nổ rồi…em mau chạy đi…nhanh lên…
Hạ Vũ mặc kệ sự phản kháng của Hoàng Tuấn, cô vẫn cố gắng kéo anh ra khỏi thanh gỗ, miệng vẫn không ngớt nói:
– Không…em sẽ không bỏ anh ở đây…có đi thì chúng ta cũng đi….anh hãy cố lên…
– Vũ Vũ…..
Cố gắng, cố gắng mãi…Hạ Vũ cũng đẩy được thanh gỗ ra khỏi chân Hoàng Tuấn….
Trong khi đó, Diệp Tuyết không biết bản thân nên làm gì nữa. Làm sao với sức lực của cô có thể đưa được cả Devil và Thái Tiến Long thoát khỏi đây chứ.
Thái Tiến Long một tay ôm ngực, ngăn chặn máu từ vết thương chảy ra, một tay cầm lấy cánh tay Diệp Tuyết, thều thào nói:
– Diệp Tuyết….mau đưa Devil thoát đi….cứ để mặc tôi…tôi bị thương nặng lắm rồi…không qua nổi đâu….
– Thái Tiến Long…
Diệp Tuyết ngần ngại, thật sự là không biết nên làm gì. Bom sắp nổ rồi, lửa cũng đang cháy rất lớn, cô nên làm gì đây…
– Tiểu Tuyết! – Hạ Vũ dìu Hoàng Tuấn, gọi Diệp Tuyết một tiếng.
– Vũ Vũ…cậu đưa Hoàng Tuấn đi đi…nhanh lên…không còn thời gian nữa đâu…
– Còn cậu?
– Tớ không sao…đi đi…
Hạ Vũ suy nghĩ trong vài giây rồi đành phải dìu Hoàng Tuấn thoát khỏi biển lửa. Còn lại Diệp Tuyết, cô đang định đưa cả hai người kia ra thì bỗng nhiên Thái Tiến Long ngã khụy xuống, mắt nhắm lại. Diệp Tuyết bị doạ đến nỗi hoảng hốt, tay chân lóng ngóng. Cô sợ Thái Tiến Long đã chết, nhưng đến khi đụng vào Thái Tiến Long thì nghe thấy hắn đang nói bằng giọng cực kì khó khăn, nội dung đại khái là bảo cô hãy đưa Devil đi, hắn đã không trụ nổi nữa rồi.
Cắn chặt môi, Diệp Tuyết nhìn Devil như hỏi ý kiến của anh thì thấy anh gắng sức đứng vững, khàn khàn nói:
– Không được…Đưa cậu ta ra trước đi…anh sẽ không sao…
Thái Tiến Long nghe vậy thì tức giận hét hết sức:
– Diệp Tuyết! Đừng nghe cậu ấy…nhanh đi…
Máu từ ngực Thái Tiến Long vẫn không ngừng chảy ra…thấm ướt cả áo…Có lẽ viên đạn không găm vào chỗ quá nguy hiểm nên hắn mới chịu đựng được đến bây giờ.
Trong giây phút quyết định cuối cùng, nước mắt Diệp Tuyết vẫn chậm rãi rơi xuống…
Nếu lúc này cô đưa một người thoát đi sẽ không còn đủ thời gian để cứu người còn lại. Muốn ra khỏi gian phòng và toà nhà này cần không ít thời gian…Sức của cô không thể nào đưa cả hai người đàn ông có thân hình cao lớn như vậy được. Cô…phải làm sao đây??? Thời gian cứ dần dần trôi qua…
Trong một phút cuối cùng, Diệp Tuyết đã quyết định đưa Thái Tiến Long đi, cô phải loay hoay trong gian nhà khói lửa mù mịt mãi mới đưa được một người gần như đã ngất xỉu ra ngoài. Trước khi rời đi, Diệp Tuyết nhìn thấy được nụ cười ôn hoà trên khuôn mặt anh. Ngăn cản bản thân không khóc oà lên, Diệp Tuyết mỉm cười lại với anh…
Đến khi đưa được Thái Tiến Long ra ngoài an toàn, giữ khoảng cách với toà nhà, Diệp Tuyết cũng nhìn thấy được Hạ Vũ và Hoàng Tuấn. Cô định xông vào trong thì bị Hạ Vũ ra sức cản lại:
– Tiểu Tuyết, nguy hiểm lắm…không đựơc đâu…bom sắp nổ rồi…
– Nhưng…Thiên Hạo…. – Mặc dù bản thân đã lựa chọn theo anh nhưng Diệp Tuyết không tránh khỏi lo sợ bất an…Nếu như anh chết thì sao…Nếu như anh thật sự không còn nữa thì sao…Liệu cô có hối hận khi để anh ở trong tòa nhà hoang này? Sự lựa chọn của cô là đúng hay sai? Cô chấp nhận hi sinh anh thật ư? Trái tim cô như có ai đó bóp nghẹn, cô cảm thấy bản thân không thể nào thở nổi….Những ngọn lửa đang cháy như thiêu rụi trái tim đau đớn của cô….
Trải qua hơn hơn chục giây ngắn ngủi mà lửa vẫn cháy trong toà nhà, nhưng bom thì vẫn không thấy nổ…Diệp Tuyết bắt đầu nghi ngờ… Rõ ràng thời gian cô đưa Thái Tiến Long ra ngoài cũng mất khoảng 1 phút song bom vẫn chưa hề nổ…chỉ có lửa vẫn đang cháy rực…Không lẽ có vấn đề gì sao? Hay là thời gian vẫn còn?
Diệp Tuyết không ngần ngại gì mà xông thẳng vào toà nhà. Chạy vào trong, cô đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng dựa vào tường nhà trước cửa gian phòng kia một cách vất vả, dường như lúc nào cũng có thể bị ngã…Khoé môi người đó nhếch lên tạo thành một đường cong…Là nụ cười của anh…Anh đang cười với cô.