Tình Yêu Của Nàng Ế Tự Kỷ

Chương 39


Đọc truyện Tình Yêu Của Nàng Ế Tự Kỷ – Chương 39

Khánh Trung ngồi trò chuyện cùng Tuấn Vũ một hồi vẫn không thấy Hà Phương trở ra thì đứng lên đi về phía ban công liền thấy một người một chó đang thích chí chơi đùa. Cô hết vuốt bộ lông mượt của chú chó con, rồi lại lăn nó ra mà chọc chọc một cách thích thú. Còn tên nhóc kia cũng tận lực phối hợp, liếm láp, quấn lấy cô làm nũng. Trong đời anh chưa từng thấy qua cảnh tượng nào đẹp mắt tới vậy, bỏ qua những vụ lợi toan tính, lúc này chỉ có sự thoải mái vô tư chơi đùa, tình cảm yêu thương, thái độ rất mực cưng chiều của cô dành cho một con chó nhỏ. Một tâm hồn thiện lương như thế, bảo sao Vũ lại coi trọng cô tới vậy. Anh khẽ mỉm cười dựa người vào tường nói:

– Chơi vui lắm sao, em gái nhỏ

Khẽ ngước nhìn lên, nụ cười tươi tắn vẫn chưa dứt trên môi, cô gật đầu. Giờ phút này, Khánh Trung như bị vật gì đó cốc nhẹ vào đầu khiến tinh thần choáng váng. Mặc dù là người từng trải trong tình trường, anh ta luôn biết cách khống chế làm chủ lý trí, nhưng cô gái này lại khiến cho đầu óc anh mụ mị trong giây lát, Khánh Trung cố gắng trấn tĩnh lấy lại phong độ:

– Có thể thấy là em thích nó, nhưng nếu như em cứ lăn lộn cùng nó mãi thế này thì tối nay chúng ta và cả nó sẽ bị bỏ đói mất.


Anh ta còn khuyến mãi kèm theo bộ mặt tội nghiệp, cùng biểu tình đau khổ ôm bụng. Hà Phương phì cười trước hành động trẻ con của người đàn ông 30 tuổi này, quay ra nhìn sắc trời cũng không còn sớm, không quên cưng nựng cục bông kia thêm lần nữa, rồi cẩn thận đặt cậu nhóc vào ngôi nhà gỗ, sau đó lách qua người Khánh Trung đi vào lấy đồ ăn và làm bữa tối.

Chả mấy chốc trên bàn ăn được bày ra 3 phần ăn bao gồm cơm rang hải sản kèm theo một bát súp thập cẩm, nóng hổi và thơm phức. Khánh Trung không kiềm chế được mà lao nhanh tới đưa tay ăn vụng, gương mặt tràn đầy thỏa mãn, anh ta cũng không quên ngưỡng mộ và tấm tắc ca ngợi trình độ nấu nướng của cô. Tuấn Vũ vào tới nơi thản nhiên ăn như đã quen với đồ ăn cô làm rất hợp khẩu vị.

Hà Phương nhìn 2 người họ ăn một cách ngon lành, trong lòng bỗng cảm thấy vui vẻ, giống như thành quả của mình được người khác công nhận sẽ có tư vị lâng lâng hạnh phúc, cô bớt lại một phần ăn nhỏ mang ra cho Bốp, cậu nhóc này cũng rất nhiệt tình hưởng ứng. Lúc đứng lên chuẩn bị đi vào, bụng cô bỗng nhói đau ở phần bụng dưới, có chút khẩn trương chợt nhận ra hình như thời gian này sắp tới chu kì hàng tháng của cô, hiện tại cô chỉ biết cầu mong điều đó không thành sự thật, ít nhất là vào lúc này.

Khi cô quay lại phòng bếp liền thấy bát đũa của 2 người đàn ông đã được vét nhẵn nhụi. không phải chứ, cô chỉ mới đi khỏi có ít phút, tốc độ cũng quá kinh người đi, cô cất lời trêu đùa nhưng cũng là lời thật tâm suy nghĩ của cô:


– Các anh có thể ăn nốt phần của tôi, tôi sẽ làm thêm một ít nữa.

Khánh Trung gật đầu cái rụp, cảm động nhìn cô với ánh mắt mong chờ:

– Em gái nhỏ, thật tốt quá, em là cô gái tâm lý nhất thấu tình đạt lí nhất mà anh từng quen biết. Tài nấu nướng của em ăn đứt mấy gã đầu bếp của nhà hàng 5 sao. Em có dự định lướt qua lĩnh vực này? Anh sẵn sàng bỏ vốn đầu tư ủng hộ em.

Vừa nói, tay anh ta vươn tới phần cơm của cô, toan lấy đi nhưng lại bị Tuấn Vũ ngồi gần đó dùng thìa cốc một cái rõ đau vào tay. Có chút bất ngờ, sau đó ai oán nhìn anh cướp đi phần cơm rồi chậm rãi ăn một cách ngon lành. Tuấn Vũ cũng không quên chế giễu:

– Cậu về nhà mình mà ăn, ở đâu ra cái thói ăn trực xấu tính như thế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.