Tình Yêu Của Nàng Ế Tự Kỷ

Chương 29


Đọc truyện Tình Yêu Của Nàng Ế Tự Kỷ – Chương 29

Lâm Phong biết rõ cô không phải bạn gái của Vũ, những gì hai người họ trao đổi trong xe trên đường tới cảng biển, anh đều nghe không bỏ sót, nhưng để có thể đối đáp thoải mái không hề kiêng dè với Vũ thì hẳn cô phải có một vị trí đặc biệt trong tâm tưởng của cậu ấy. Nay, lại thấy cô bình thản nói về quan hệ của họ, anh có thể khẳng định là tên ngốc Vũ đã để ý tới con gái nhà người ta.

– Cô có biết? Từ trước tới giờ, cậu ấy không tiếp xúc thân mật với bất cứ cô gái nào?

Cô ngạc nhiên nhìn thẳng Lâm Phong như muốn xác nhận thông tin này, nếu đúng như những gì anh ta nói thì những hành động gần gũi thân thiết của Trần Tuấn Vũ đối với cô sẽ được lí giải ra sao? Phải chăng cô là trường hợp ngoại lệ? Phải chăng anh hứng thú với cô? Có khi nào anh thích cô? Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, đã bị cô phủi đi, dập tắt không thương tiếc, cô không còn ở cái tuổi thiếu nữ mơ mộng để tin vào cái gọi là tình yêu sét đánh, cô với anh chỉ mới quen biết, mà người có địa vị, có tài, có “sắc” như anh không khi nào có thể để mắt tới người bình thường như cô. Cô thà nghĩ rằng, anh là vơ đại lấy một cô gái vô danh tiểu tốt là cô để thêm thi vị cho chuyến du ngoạn của mấy người bọn họ, song lí giải như vậy có phần miễn cưỡng đi. Dù vậy, trong những năm qua cô đã đúc rút ra một điều: “Nghĩ đơn giản trước mọi vấn đề, sẽ không thấy nó phiền phức nữa”, cô không muốn tốn nhiều công sức để bận tâm tới vấn đề không đâu, vì thế cô mỉm cười với Lâm Phong:

– Tôi không biết điều này.


Lâm Phong thấy rõ sự băn khoăn trong đôi mắt cô, nhưng cô lại mau chóng bình tâm trở lại dường như coi nhẹ vấn đề anh ta đặt ra. Cả hai lại chìm vào trong trầm mặc. Anh ta lôi điện thoại ra bấm bấm. Cô lúc này đứng trước áp lực khi phải đối mặt với người lạ lại là sếp tổng của cô, đang định xin phép rút lui thì thấy anh ta đang chơi caro trên điện thoại. Phải nói rằng cờ caro là thú vui tiêu khiển trong một khoảng thời gian dài của cô, mặc dù lâu rồi cô đã bỏ bẵng nó nhưng cứ nhìn thấy là lại không giấu nổi hào hứng:

– Tổng giám đốc, anh cũng thích chơi trò này sao?

Lâm Phong rời mắt khỏi điện thoại nhìn cô với ánh mắt “Đúng thế, có vấn đề gì sao?”. Cô lại tươi cười nói tiếp:

– Cờ Caro đánh trên máy thường được lập trình sẵn, nên cách đánh thường lặp lại, rất dễ gây nhàm chán.


Lâm Phong nhìn vẻ mặt hứng thú ngập tràn hạnh phúc của cô, khuôn mặt anh cũng bất giác giãn ra thoải mái hơn phần nào:

– Đúng là có chút nhàm chán, chi bằng chúng ta thử một ván đi.

Ngay khi anh ta đưa ra lời đề nghị, cô gật đầu đồng ý ngay tức khắc. Hai người chăm chú vào màn hình điện thoại, anh một nước, tôi một nước, bỗng chốc thu dần khoảng cách, không còn là cấp trên cấp dưới, những người mới gặp mặt, mà lúc này họ chỉ là hai người cùng chung sở thích.

Lâm Phong có đăng kí trò chơi trên một diễn đàn, thi thoảng muốn giải tỏa đầu óc anh lại tham gia đánh vài ván giải trí, đã từng đấu qua nhiều trận với nhiều người dĩ nhiên lần nào anh cũng giành chiến thắng một cách thuyết phục. Mà nay khi chơi cùng cô gái bên cạnh này, để ý từng bước đi của cô rất có thủ thuật và khá khôn khéo, thật khiến anh phải nhìn và đánh giá cô với con mắt khác, một đối thủ đáng gờm. Thi thoảng trong lúc anh đăm chiêu suy tính nước đi sao cho hiệu quả nhất, lại thấy giọng nói tinh nghịch vui tươi của cô vừa như khích lệ vừa như chọc cười anh: “Anh cứ nhẩn nha suy nghĩ, không đi đâu mà vội”.

Bởi vì trước giờ anh làm bất cứ điều gì cũng đều rất nghiêm túc cho dù đó là việc nhỏ nhặt nhất, nhưng đối diện với sự thoải mái vô tư của cô gái này anh cũng muốn mình sảng khoái chơi một cách vui vẻ, mà không còn những gò bó, áp lực.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.