Đọc truyện Tình Yêu Của Cửu Vĩ Hồ – Chương 56: Cho dù ghét mình thì cũng đừng dùng nụ cười đấy chứ!
Nó thật hạnh phúc khi có người bà thấu hiểu mình như vậy, nó mỉm cười đáp trả:
“Dạo này hơi nhiều việc, nên cháu cũng chưa muốn ngủ sớm.”
“Cháu vẫn còn nhớ Riko à! Bà thấy chuyện đó cũng không có gì đáng trách cả, cũng chỉ vì tuổi trẻ bồng bột thôi mà.”
Bà cũng khá hài lòng về hắn, nghe quãng thời gian hắn ở cùng nó, chăm sóc và bảo vệ nó không màng tính mạng, là bà rất ưng ý rồi, còn chuyện đó thì… bà nghĩ thời tuổi của mình cũng vậy thôi.
“Lúc đó… lúc đó thật sự cháu rất sợ, khuôn mặt hắn, cả ánh mắt hắn giống như con thú hoang tìm mồi, cháu không dám tưởng tượng thêm nữa, vậy mà ngay hôm sau, hắn lại làm như không có chuyện gì, chỉ cần thấy hắn, hình ảnh đó lại xuất hiện trong đầu cháu, đôi lúc cháu muốn mình quên đi, nhưng sao lại khó đến vậy chứ.”
Vừa khóc Rumi vừa kể tâm sự của mình, chỉ có bà mới giúp nó quên đi chuyện buồn, cũng chỉ có bà mới có thể khiến nó có được phương án giải quyết thôi.
Bà đặt đầu nó gối lên đầu gối của mình, rồi nhẹ nhàng xoa đầu an ủi:
“Thời còn trẻ, bà cũng từng như cháu, cũng bị một người thân cận bên mình ức hiếp, bà cũng chỉ biết chống cự rồi bỏ chạy, nhưng sau đó người đó tiếp tục đuổi theo và tìm bà khắp nơi, người đó thật sự yêu bà nhưng vì tính bà quá bảo thủ nên… ông ấy đã mất mạng.”
Chiến tích lẫy lừng như vậy, đúng là không kể thì uổng phí quá, bà của nó từ chối và người đàn ông đó đi tìm, nhưng không may là đã không giữ được tính mạng, thế nên bà cũng rất ân hận, giờ điều này xảy ra tương tự với Rumi.
Nó chợt nhớ lại, hắn ta đâu có đuổi theo mình, cũng đâu có chết đâu, vậy nên nó càng khẳng định hắn là đồ sở khanh, dê xồm và biến thái.
Ngồi với nó một lát, phía ngoài cửa có người gọi bà, vậy nên bà bảo nó ngủ sớm mai còn đi học, nó mỉm cười nghe theo.
Một chiếc phi cơ riêng, lái tự động chở nó từ Dubai tới trường học, ai cũng ngỡ ngàng và ngưỡng mộ, tuy nhiên thì ánh mắt nó vẫn rất khó coi.
Các tiết học của nó diễn ra trong êm đẹp, nhưng cho tới giờ ra về.
Bình thường thì nó thấy Nawata và Riko đứng với nhau dưới sân trường, chuyện đó là quá bình thường từ khi nó đuổi hắn đi.
Chợt nó thấy Riko có biểu hiện gì đó rất lạ, ghé tai Nawata rồi nói thì thầm, sau đó hắn quay sang nhìn nó, miệng hắn nhếch lên cười, nụ cười mà nó thấy “rất đểu”, nó quay mặt đi vì có chút khó coi, làm như mình ham chuyện lắm hay sao ấy.
Rumi thầm nghĩ “Cho dù ghét mình thì cũng đừng dùng nụ cười đấy chứ!”
Sau đó một chiếc siêu xe dừng trước cổng, một tên vệ sĩ xuống mở cửa cho nó, nó vội đi tới, lướt qua hai người nó cảm giác hơi nhột, quay mặt lại thì thấy Nawata nhìn nó, đôi môi mỉm cười nhưng ánh mắt không thiện cảm.
Ngồi thờ thẫn trên xe, nó chỉ nghĩ tới nụ cười vừa xong của Nawata, tim nó có chút đau.
Nhìn ra cửa kính bên ngoài, đôi mắt nó mở to hết cỡ… cứ tưởng mình nhìn nhầm, một chiếc siêu xe chạy ngang, mà người lái xe không ai khác chính là hắn Riko…
Riko đi đón Nawata, nhưng sau đó dừng đèn đỏ, thấy bên đường có ánh mắt nhìn mình… đôi mắt buồn của hắn nhìn nó.
Nó xoa xoa mặt rồi mắt của mình hai lần, để nhìn người kia nó nghĩ “Mình suy nghĩ lung tung nên nhìn nhầm sao? Chẳng phải hắn ta đang ở cùng Nawata đó.”
Đèn xanh tới, hắn và nó hai con đường ngược nhau, lại phải cách xa nhau lần nữa, nhưng Riko lại thở dài, miệng lẩm bẩm. “Lâu rồi nhưng tiểu thư vẫn rất xinh đẹp.”
Sau đó hắn tới trường và thấy Nawata đứng ngoài cổng vẫy tay, hắn cười nhẹ, nếu như ngày đó hắn không được cô cho ở, thì giờ không biết ở đâu, nói chung thời gian qua Nawata cũng chăm nom hắn rất tốt, nên hắn biết ơn cô, cũng nghe theo những gì cô nói.
Nó trở về dinh thự, nó suy nghĩ về sự hiện diện của hai Riko cùng một lúc, sau đó Hikaru từ phía sau đi tới.
“Rumi tiểu thư, cô có chuyện gì sao?”
Thời gian qua, Hikaru vẫn thường tới bên hắn, và cũng thường xuyên ở bên nó, chăm nom và thông báo tình hình cho hắn.
Nó cũng không nghe những gì Hikaru nói, sau đó nó nhớ ra chắc cậu là thần cũng biết được chuyện này, vội vã quay người lại hỏi.
“Hikaru, thần có thể phân thân được sao?”
Rumi chăm chú nhìn vẻ mặt nhăm nhúm của Hikaru, không lẽ câu hỏi của nó khó hiểu sao, nên nó nói lại.
“Ý ta là các người có thể ở hai dạng người cùng một thời điểm không?”
Hikaru thực ra không phải không hiểu ý nó, chẳng qua là cậu đang nhớ lại xem thần có thể làm được điều đó không, nhưng nghĩ lại, là thần chứ không phải thánh, không thể làm được điều nó.
Hikaru lắc nhẹ đầu, tay vuốt cằm nói.
“Theo như tôi được biết, thì chúng tôi chỉ biến được ở dạng người này sang người khác, ngoài ra biến ra hai thần giống nhau thì chúng tôi không làm được.”
Rumi khẽ nhíu mày suy nghĩ.
“Vậy thì người vừa nãy đứng với Nawata và người lái xe đó là hai người sao, không lẽ mình hoa mắt nên thấy hai Riko.”
Nhưng suy nghĩ ấy lại là manh mối giúp Hikaru đi thông báo với hắn.
Lát sau nó lên phòng, rồi xuống ăn trưa, nó lại suy nghĩ rồi hỏi lại Hikaru, vì nó nhớ tới một manh mối nào đó.
“Hikaru, Riko có đeo khuyên tai không?”
Câu hỏi rất ngây thơ của nó, khiến Hikaru phun hết số cà phê trong miệng, có phải nó bị ốm không, hôm nay toàn hỏi những điều lạ thôi.
“Hắn ta ghét nhất là đeo bông tai, cho dù hắn biến thành con gái thì các thứ như trang sức, nữ trang của nữ giới hắn không bao giờ động vào.”
“Vậy sao?”
Nó nhớ lại Riko lúc đứng với Nawata bên tai phải có đeo khuyên tai màu đen, tuy không nhìn rõ hình thù, ngay lúc Riko cười đểu thì nó thấy.
“Vậy là sao nhỉ? Không lẽ lúc đó hắn tàng hình rồi lái xe tới đón cô ta, mà việc gì phải làm thế, ban ngày mà tàng hình chẳng khác gì, lạy ông tôi ở bụi này.”
Rumi nghĩ nghĩ rồi lên phòng mình nghỉ ngơi, còn Hikaru tức tốc đến bên Riko thông báo tình hình.
Dòm ngó xung quanh không có ai thì Hikaru mới biến thành thú bông, rồi nhảy lên vai Riko, từ khi cậu làm “nội gián” giữa nó và hắn, thì cậu luôn biến thành thú bông đi thông báo tình hình cho hắn, ngay sau khi mà có người tới thì Hikaru liền chui vào túi áo Riko.
Riko đang tỉa cây ngoài vườn, giờ này Nawata ngủ trưa, các vệ sĩ khác cũng ở khá xa chỗ hắn, vậy nên không ai làm phiền hai người nói chuyện.
Hikaru tức tốc kể chuyện khác thường của nó vừa xong, tay cầm kéo nhưng hắn làm rớt cả xuống đất, cũng may sao Hikaru nhanh chóng chạy từ trên người hắn xuống rồi đỡ lấy.
Riko hoảng loạn nói:
“Có hai người như ta à! Bảo sao sáng nay đi đường ta thấy Rumi nhìn mình khá lâu, lâu lâu còn dụi mắt nữa, khiến ta cũng vô cùng lo lắng.”
Hikaru nhẹ nhàng đặt kéo xuống đất rồi tiếp tục leo lên vai Riko nói:
“Vậy khi ngươi tới Nawata có đứng với ai không?”
“Không, Nawata ra từ sớm đứng vẫy tay với ta thôi?”
Riko nhớ lại, một chút rồi nói, thấy Nawata rất bình thường, cũng không có biểu hiện gì lạ cả.
Hikaru tiếp tục chất vấn hắn:
“Ta hỏi lại ngươi, ngươi có thích đeo khuyên tai không? Rumi thấy ngươi đứng cùng Nawata lúc trưa, cô ấy còn thấy một bên tai có đeo khuyên đấy.”
Riko cười nhẹ, nhưng sau đó bản mặt hắn nhăn lại khó coi, quát thẳng vào mặt Hikaru:
“Ngươi nghĩ ta thích xài mấy loại đó sao? Dù gì cũng là thần, là con trai chính cống đấy.”
Sau đó thì hai người cũng bắt đầu vào chuyện chính, Hikaru còn nói thêm nó có nhớ tới tối hôm nào đó, nó thấy được sự việc gì đó rất kinh khủng nên nó rất lo sợ.