Đọc truyện Tình Yêu Của Ác Ma – Chương 20
Tư Vũ Thần tham lam cắn mút đôi môi anh đào bóng loáng, đầu lưỡi luồng lách xông thẳng vào khoang miệng ngọt ngào, tìm đến chiếc lưỡi ấm nóng quấn quít giao triền, hàm răng trắng sáng cắn nhẹ lên bờ môi mềm mại, lực đạo vừa phải, dây dưa nhấm nháp. Bàn tay vuốt ve thân thể nhỏ bé mẫn cảm, hơi thở gấp gáp dồn dập, anh đặt cô nằm xuống tấm thảm êm ái, đôi môi tách ra lần xuống từng tấc da thịt mát rượi, điểm xuyến những dấu hồng ngân xinh đẹp.
Đầu anh dừng lại trên ngực cô, ngậm cả luồng thịt trắng ngần vào trong miệng, không ngừng bú mút, tựa như đứa trẻ đang đói khát đòi ăn.
” A, đau …” Nhân Nhân khó chịu nhăn mày, giọng điệu có chút không vui.
Tiếng chậc rõ to vang lên, kết thúc quá trình chìm đắm trên đỉnh núi căng tròn mềm mại, Tư Vũ Thần ngẩng đầu đối diện với đôi mắt mờ mịt của cô.
” Lại có chuyện gì?”
Hai đầu mày càng nhíu chặt, Nhân Nhân sợ hãi mím môi, vẻ mặt Tư Vũ Thần bỗng chốc dãn ra, âm thanh nhẹ nhàng dỗ dành ” Ngoan, có chuyện gì không vui, Nhân Nhân cứ nói “
Hai mắt Nhân Nhân mở to, quan sát thật kỹ biểu tình trên mặt anh, sau khi chắc chắn người trước mặt không có tức giận mới khẽ ấp úng.
” Nhân Nhân…ừ…vừa đi vệ sinh xong…dơ …”
Tư Vũ Thần thở dài một hơi, trong lòng lại lôi tên Từ Chính Hiên ra mắng chửi mấy trăm lần, ước tính thời gian cũng sắp đến lúc anh đòi lại khoản nợ từ lão ta, có điều trước mắt phải giải quyết cậu nhỏ không an phận của mình cái đã.
Tư Vũ Thần nhìn xung quanh, ngoài một ít nước và thức ăn anh chẳng cầm theo cái gì, dù sao anh chỉ định ở đây một hoặc hai ngày. Liếc thấy cô bé cứ kẹp chặt hai chân, rồi nhìn tới chiếc áo sơ mi màu đen đang mặc, anh thản nhiên đem áo cởi bỏ, đưa tay cưỡng chế hai chân cô giang rộng.
Nụ hoa có chút run rẩy, e ấp che lại cửa huyệt non nớt, viên trân châu đỏ hồng vươn ra đầy dụ hoặc, Tư Vũ Thần dùng ngón trỏ và ngón cái, tách nhẹ hai cánh hoa đầy đặn, lối vào ướt át nhanh chóng bại lộ, anh nắm lấy vạt áo, dịu dàng lau qua dải đất mỏng manh.
” Ưm…” Nhân Nhân cong người rên rỉ, miếng vải ma sát lên vùng nữ tính vô cùng thoải mái.
Tư Vũ Thần nhướng mày trêu chọc ” Nhân Nhân hư quá, sao lau hoài cũng không hết nước “
Nhân Nhân cắn môi, cô bé có thể cảm nhận được dưới thân liên tục trào ra chất lỏng kỳ dị, nhưng cô không hiểu tại sao lại như vậy, hai mắt ươn ướt, cô bé mếu máo.
” Nhân Nhân không biết “
Tư Vũ Thần bật cười, xoa xoa nụ hoa mơn mởn, giọng điệu ngả ngớn ” Hay để anh bịt lại cho nhé “
Người anh khuỵu xuống, vùi đầu vào giữa hai chân cô, há mồm ngậm lấy hoa huy*t rỉ nước, nuốt hết chất dịch sền sệt, đầu lưỡi còn cố ý chọc vào tiểu huyệt nhỏ xíu, lướt qua tầng tầng lớp lớp tường thịt mềm mại, học theo động tác dương v*t liên tiếp đâm vào rút ra.
Phía dưới bị khiêu khích ngứa ngáy khó chịu, cộng thêm chiếc lưỡi như con rắn không ngừng khuấy động, lý trí yếu ớt của Nhân Nhân bị đánh tan, ham muốn tình dục tăng mạnh, theo bản năng cô giơ tay ôm lấy đầu Tư Vũ Thần, hai chân mở đến cực hạn, phối hợp đẩy thân thể về phía trước, cảm xúc thăng hoa đột nhiên vỡ oà, như từng chùm pháo hoa nổ tung.
” A …” Nhân Nhân hét lên vui sướng, mật dịch đột ngột phun ra tung toé, báo hiệu cô bé đã đạt cao trào.
Tư Vũ Thần điều chỉnh tư thế, quỳ thẳng lưng, nắm một chân cô vắt ngang thắt lưng mình, chân còn lại gác lên vai anh, cơ thể nhỏ nhắn mềm nhũm như con rối để mặc anh thao túng, với một cái thúc người về trước, lối vào trơn trượt phình to hết mức có thể nuốt lấy côn th*t xâm nhập.
” Á…đừng mà…đau…quá…a… ” Nhân Nhân lắc đầu, khó khăn nhả ra từng từ, phần bụng phẳng lỳ gồ lên hình cây gậy, âm thanh đứt quãng theo mỗi lần anh xuyên vào.
Hai mắt Tư Vũ Thần đỏ lừ, đại não bị vây trong cơn hưng phấn tột cùng, bỏ qua vẻ mặt nhợt nhạt của cô bé, cả âm thanh nỉ non van xin, anh mạnh mẽ luật động, mỗi một cú nhấp đều thúc sâu vào bên trong âm đ*o chật hẹp.
” A…không…muốn…a…”
Nhân Nhân cố há miệng thật lớn lấy hơi, vừa thở dốc vừa nói. Đáp lại cô là âm thanh thân thể va chạm phạch phạch, xen lẫn tiếng nước rỉ rả vô cùng kích tình.
—–
Trong căn phòng lớn xa hoa, Từ Chính Hiên cũng đang đỏ mắt điên cuồng chạy nước rút trên thân thể nhỏ bé của An Vũ, cách đó vài bước chân Tiểu Uyển đang co ro thành một đoàn, cả người run bần bật, Tiểu Uyển bỗng nhớ đến khuôn mặt người đàn ông anh tuấn, người đã đưa cho cô một lọ thuốc nhỏ, dặn cô chỉ cần đợi lúc Từ Chính Hiên bị tình dục chi phối, bôi lên người An Vũ, cô tình nhân bé bỏng của lão, thì mọi thù hận của cô sẽ được giải quyết.
Đúng như người đàn ông anh tuấn nói, Từ Chính Hiên đối với bất kỳ ai, luôn ra tay tàn nhẫn độc ác, phòng bị tất cả mọi người, riêng đối với An Vũ có điểm khác biệt, phụ nữ khác lão chỉ tra tấn hành hạ, chỉ có lúc làm tình với An Vũ lão mới thả trôi dục vọng, ra sức hôn hít nuông chiều. Hôm nay Tiểu Uyển quyết định mặt dày quyến rũ lão, hứng chịu ánh mắt độc ác như sói rình mồi của An Vũ, bị ả ta nắm đầu, dùng roi quất liên tục lên tấm lưng trần trụi của mình, cô vẫn cắn răng nhịn nhục, cô đang chờ đợi thời cơ, người ấy đã dạy cô một phương pháp vô cùng hoàn hảo, thoa thuốc lên cơ thể, chờ khi mồ hôi ẩm ướt.
Phần lưng bị quất rướm máu, liếc nhìn trước ngực mồ hôi nhễ nhại, đầu óc Tiểu Uyển bất chợt loé sáng, nhả cự long thô kệch trong miệng ra, Tiểu Uyển khúm núm như con chó nhỏ, bò lại gần An Vũ, cúi thấp đầu le lưỡi liếm chân cô.
An Vũ ngửa đầu cười lớn, hài lòng đón nhận sự phục vụ tận tuỵ của tên nô lệ hèn hạ, hai mắt lim dim tận hưởng, chiếc lưỡi từng chút một di chuyển lên phía trên, bất quá hai bầu ngực Tiểu Uyển như có như không chạm nhẹ lên người An Vũ.
Chứng kiến hai cô gái trần truồng dính lấy nhau, một người diễm lệ, yêu kiều như nữ vương ngạo mạn, một ả ti tiện thấp hèn quỳ phục dưới chân cầu xin ân sủng, máu nóng trong người Từ Chính Hiên liền sôi sục, cổ họng khô khốc, hắn bước lại gần nhấc bỗng An Vũ đặt lên chiếc giường rộng lớn, vùi đầu trên ngực cô gặm cắn.
” Ừm…Hiên…cho em …a…” Hai mắt An Vũ trở nên mê ly, giọng nói ngọt ngào nỉ non.
Từ Chính Hiên cắn yêu lên bầu ngực đẫy đà của cô, mắng ” Mới đó đã chịu không được, đúng là dâm đãng “
An Vũ cười thật tươi, nũng nịu ” Người ta muốn anh mà “
Cự long thúc mạnh vào khe huyệt ướt nhẹp, động tác ngày càng thô bạo. Qua một lúc sau, An Vũ cảm thấy có điều gì đó không đúng, Từ Chính Hiên hình như mất hết ý thức, đôi mắt đỏ ửng giống dã thú đói khát lâu ngày, động tác điên cuồng mạnh liệt, muốn đem cô xé thành từng mảnh nhỏ.
” Á á …Hiên…Hiên…” An Vũ gọi lớn, cố gắng đánh thức Từ Chính Hiên.
Có điều mọi chuyện đã ngoài vòng kiểm soát, Từ Chính Hiên vung tay tát hai cái nảy lửa lên mặt cô, âm thanh chát chúa vang lên trong không gian yên tĩnh.
” Á…” Khoé môi An Vũ rách toát, máu tươi trào ra, trái lại Từ Chính Hiên vui vẻ cười ha hả. An Vũ há mồm trợn mắt, không tin nổi nhìn thật kỹ người trước mặt, xem đó có phải là Chính Hiên của cô hay không?