Đọc truyện Tình Yêu Chết Tiệt Này – Chương 89: Trước khi nhớ, sau khi quên(14)
Mùa đông ở Quảng Châu không lạnh như mùa đông ở Bắc Kinh, lúc ra khỏi khán phòng Liên Hảo không mặc áo khoác, cô kéo cánh tay Lan Đình Phương, cánh tay còn lại của Lan Đình Phương thì lại cầm áo khoác của Liên Hảo, bọn họ chậm rãi bước đi trên con đường mòn trong khuôn viên trường, ánh mặt trời sau giữa trưa chiếu xuống từ khe hở của lá cây hai bên đường, nhỏ vụn, rời rạc.
“Đình Phương, em không tốt như anh nói.” Liên Hảo nhỏ giọng nói, những lời trong khán phòng của người đàn ông này ca ngợi cô như thể trên đời này không có gì sánh bằng, khiến cho ánh mắt háo hức của toàn thể sinh viên đều dồn hết vào cô, vô cùng xấu hổ.
“Ở trong lòng anh, em rất tốt.” Lan Đình Phương nghiêm túc nói.
“Thật sao?” Tuy rằng biết bản thân mình cũng không có như anh nghĩ, tốt như anh nói, nhưng trong lòng Liên Hảo vẫn cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Gió thổi lá cây, lá cây run lên xào xạc, Liên Hảo có chút phiền muộn nhìn quanh khuôn viên trường trước mắt. Nó đã hoàn toàn thay đổi so với trước đây, cây cối ít đi, đâu đâu cũng tràn ngập bầu không khí hiện đại, và hầu hết gạch đỏ đều đã được thay thế bằng đá granit giống như gương.
Họ đứng ở trước bức tượng của một vị danh nhân, nơi này trước kia có một cây cổ thụ, trên cây cổ thụ có treo một chiếc xích đu. Trong những buổi chiều xa xăm ấy, Cố Liên Hảo đã từng trốn ở một bên lén nhìn người ngồi trên chiếc xích đu ấy, Lan Đình Phương. Khi đó, Lan Đình Phương là thơ là ca trong đáy lòng mông lung của Cố Liên Hảo. Khi đó, Cố Liên Hảo vĩnh viễn cũng không thể tưởng tượng được rằng, sẽ có một ngày, vận mệnh của bọn họ lại được gắn liền với nhau.
Cách bên trái pho tượng hơn một mét, cây cổ thụ lâu đời nhất tượng trưng cho khuôn viên trường vẫn còn đó. Thành phố Quảng Châu có rất nhiều cổ thụ, được thế hệ cũ để lại, nó có ở khắp mọi nơi và không ngừng vươn mình phát triển.
Rễ của cây cổ thụ dập dờn trong làn gió đông, Liên Hảo đã từng có những ký ức khó chịu dưới gốc cây cổ thụ này, cô cười tủm tỉm nhìn Lan Đình Phương đang chột dạ.
Dưới tàng cây này, Lan Đình Phương đã từng vì mối tình đầu của mình mà nói với Cố Liên Hảo: “Cố Liên Hảo, về sau cô đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, An Ny không thích cô.”
“Đình Phương, không phải anh nói muốn đến đây một chuyến để thăm lại chốn xưa sao? Hửm?” Liên Hảo hoạt động gân cốt. Kha Oánh, con gái của một thầy dạy võ, trong cơn giận dữ đã từng thực hiện hành vi bạo lực, đem chồng mình, vốn là con em quân đội nhân dân, đá xuống lầu. Bởi vì chơi vui, trước kia Liên Hảo cũng đã từng học vài chiêu từ ba của Kha Oánh.
Lan Đình Phương nhắm mắt, thủ thế, đứng một chỗ: “Đến đây đi, Cố Liên Hảo, nếu em còn chưa giải được hận vậy thì có thể giống như Kha Oánh, đánh anh như cô ấy đánh chồng mình vậy.”
“Bé ngoan.” Liên Hảo gật gật đầu, vô cùng hài lòng, co nắm tay lại, giơ lên, miệng bắt đầu đếm một loạt các con số Ả rập.
Khi đếm ngược đến số thứ tám, Lan Đình Phương nhào tới, ôm lấy eo Liên Hảo, giống như Ca Ca cọ ở trong lòng cô, giống như Ca Ca làm nũng: “Liên Hảo, Liên Hảo, anh sai rồi, tội anh đáng chết vạn lần.”
Lan Đình Phương ôm chặt Liên Hảo, trong đầu nhớ đến cuộc sống bi thảm của chồng Kha Oánh khi bị vợ mình đá xuống lầu. Nghe nói, anh ta phải nằm viện mười một ngày, nằm viện mười một ngày cũng không có vấn đề gì, vấn đề lớn nhất là bác sĩ quăng ra một câu: “Ba tháng không thể sinh hoạt vợ chồng.”
Còn có khả năng là lâu hơn nữa. Cố Liên Hảo xinh đẹp như vậy, đặt ở trước mặt nhưng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, ba tháng kia không phải là muốn lấy mạng của anh rồi hay sao!
Trước đây, Lan Đình Phương đối với những người đàn ông “Thực sắc” này hết sức khinh thường, bây giờ lập trường của anh đã hoàn toàn thay đổi, bây giờ anh không còn khinh thường họ nữa.
Liên Hảo dở khóc dở cười nhìn biểu hiện không khác gì một con chó nhỏ của người đàn ông này, cô vỗ vỗ đầu anh, anh khoa trương lắc cơ thể, khoa trương bắt chước giọng hát kịch Quảng Đông: “Phu nhân a, phu quân biết vậy đã chẳng làm a.”
Ban đầu họ dự định ngày thứ ba sẽ trở về Bắc Kinh, nhưng vào ngày thứ ba, Lan Đình Phương nói có một cuộc hẹn dùng cơm tối và muốn Liên Hảo đi cùng. Trong một phòng ăn với thiết kế bằng gỗ đậm chất cổ xưa, từ toilet trở về, Liên Hảo liền nhìn thấy Cố Bác Niên.
Ánh mắt Liên Hảo dừng ở trên mặt Cố Bác Niên không sai biệt lắm ba giây liền rời đi, chuyển hướng nhìn sang người bên cạnh ông. Chúc Thanh Mỹ vẫn như cũ mang theo bộ dạng vừa gặp đã yêu, bà ta cúi đầu né tránh ánh mắt Liên Hảo, Liên Hảo cong môi cười, ánh mắt lại chuyển sang người ngồi ở bên cạnh bà ta, cười khẩy.
Ngồi ở bên cạnh Chúc Thanh Mỹ vậy mà lại là cô MC dẫn chương trình trực tiếp ngày hôm qua, trách không được ngày hôm qua Liên Hảo ở trên tivi nhìn cô ta có chút quen mặt, hóa ra lại là như vậy. Khi đó, Chúc Thanh Mỹ mang theo cha mẹ già và em gái đến gả cho Cố Bác Niên, buồn cười là một cô bé mới hơn mười tuổi lại cả ngày đi theo phía sau Cố Bác Niên hơn năm mươi tuổi, gọi “Anh rể” “Anh rể” không hề ngại miệng.
Mà Lan Đình Phương lại đang ngồi bên cạnh cô em gái kia của Chúc Thanh Mỹ. Ánh mắt của Liên Hảo dừng ở trên người anh, nhàn nhạt nói: “Lan Đình Phương, chẳng lẽ anh cũng muốn làm người hòa giải?”
Cố Bác Niên vội đứng lên, bối rối xua tay: “Không phải, là ba cầu xin Đình Phương vài lần nó mới miễn cưởng đáp ứng.”
“Cố tiên sinh.” Liên Hảo lễ phép gật đầu với ông ấy: “Đình Phương không phải là tên mà ông có thể gọi, bởi vì ông không xứng.”
Cô quay đầu, gọi Lan Đình Phương: “Chúng ta đi.”
Cố Bác Niên vội vã rời khỏi chỗ ngồi, kéo tay Liên Hảo lại: “Ăn xong bữa cơm này rồi hãy đi, Tiểu Hảo!”
Đột nhiên, một nổi chua xót dâng lên trong mũi, trong mắt Liên Hảo. Trước đây, Cố Liên Hảo thích ba mình nhiều hơn so với thích mẹ, bởi vì ba gọi cô là “Tiểu Hảo” mà mẹ thì luôn gọi “Cố Liên Hảo.”
Ba cô thường hay nói: “Tiểu Hảo, con xem lần này ba mua quà gì cho con này. Tiểu Hảo, có muốn ăn kem không?. Tiểu hảo, ba mang con đi khu vui chơi. Tiểu hảo, Tiểu Hảo…”
Mà mẹ thì: “Cố Liên Hảo, con phải chăm sóc cho bà ngoại, đó là cơ hội để con học tự lập. Cố Liên Hảo, con phải học tập nhiều hơn, xem nhiều thứ hơn, như vậy thì con mới có thể lĩnh ngộ được sự kỳ diệu của thế giới này. Cố Liên Hảo, ai cho con tiếp xúc với cái thể loại này? Cố Liên Hảo, lời mẹ nói con có nghe hay không?…”
Ánh mắt của Liên Hảo sáng quắc, bỏ tay ông ấy ra, ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt ông ấy, cô nói: “Cố tiên sinh, có phải, ông muốn cùng tôi trình diễn một màn tình cảm gia đình? Nhưng hẳn là ông phải biết rằng, khi ông đem bản báo cáo xét nghiệm tâm thần giả trình lên tòa án thì ông đã mất đi tôi cũng như phản bội mẹ tôi. Hiện tại, ngay cả tư cách đứng ở trước mặt tôi ông cũng không có.”
“Liên Hảo… Ba.” Cố Bác Niên vặn tay: “Ba không có ý tứ gì khác, ba chỉ là muốn cùng con ăn một bữa cơm.”
Ánh mắt nhẹ bổng vòng đến trên người Chúc Thanh Mỹ, Liên Hảo nhíu mày: “Cố tiên sinh thật là có thành ý, ông không biết là chỉ cần có sự hiện diện của người đàn bà Chúc Thanh Mỹ này, thì cho dù các món ăn ngon nhất trên thế giới này có đặt ở trước mặt, tôi cũng sẽ cảm thấy buồn nôn sao? Hả?”
Ánh mắt lại nhẹ bổng vòng đến người phụ nữ ngồi ở cạnh Lan Đình Phương, Liên Hảo bĩu môi: “Hay là Cố tiên sinh cố ý an bài bữa ăn này là vì muốn tạo niềm vui cho cô em vợ của mình? Cô em vợ của Cố tiên sinh dường như đối với Đình Phương rất có hứng thú.”
Liên Hảo bước từng bước một đến trước mặt hai chị em kia: “Có phải các người đang nghĩ đến một vở kịch đầy máu chó nào đó hay không? Vở kịch này không biết có phải sẽ xuất hiện tình tiết như thế này, chị của tôi có thể cướp ba cô từ tay mẹ của cô, vậy thì, tôi cũng có thể cướp người đàn ông của cô từ trong tay cô. Hửm?”
Sắc mặt của hai chị em này trở nên hơi tái nhợt, Lan Đình Phương nhìn vẻ mặt ảm đạm của Cố Bác Niên, trong lòng có chút không đành lòng, định mở miệng nói: “Liên Hảo…”
“Im đi!” Liên Hảo oán hận quay sang Lan Đình Phương: “Lan Đình Phương, nếu anh lại một lần nữa tự cho mình là đúng làm ra trò khôi hài này một lần nữa thì em nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.”
Lan Đình Phương lập tức im lặng.
“Liên Hảo..” Chúc Thanh Mỹ, người luôn trầm mặc lúc này lại lên tiếng: “Dì chỉ là muốn đến xin lỗi con.”
Liên Hảo khanh khách nở nụ cười, cười đến không dừng lại được, cô lau nước mắt: “Xin lỗi? Bởi vì tôi họ Cố sao? Không, không, thưa bà, bà hẳn là nên xin lỗi người tên là Hà Mỹ Âm kia kìa. Bà đã không biết hổ thẹn mà cướp đi người chồng mà bà ấy yêu sâu đậm. Bất quá, tôi cũng sẽ không trách bà, có một số việc chỉ bằng một mình bà thì cũng không thể làm được.”
Kéo Lan Đình Phương đi đến cửa, Liên Hảo nói với Cố Bác Niên đang đứng đờ đẫn: “Cố tiên sinh, điều khiến mẹ tôi tan nát cõi lòng chính là ông biết rõ những việc ông làm cuối cùng sẽ làm cho cuộc hôn nhân của hai người tan vỡ nhưng ông vẫn cứ làm. Ông vĩnh viễn cũng không biết được mẹ tôi đã từng phải trải những thời khắc gian nan như thế nào. Vì đã khiến mẹ tôi phải chịu những khổ sở này, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho ông, bởi vì, ông không xứng đáng để được tha thứ.”
“Cho nên, Cố tiên sinh, đừng làm ra những việc ngu ngốc như thế này nữa. Những việc ông làm khiến tôi cảm thấy thật sự ghê tởm.”
Cố Bác Niên suy sụp tựa vào trên tường, có một loại tuyệt vọng tựa như chỉ một đêm mà bạc đầu.
Từ phòng ăn bước ra, Liên Hảo luôn dọc theo lối đi mà đi thẳng. Đây là một nhà hàng theo kiểu biệt viện, cửa sau bên trái của nhà hàng có một khoảng sân kiểu Quảng Châu cũ với một bụi trúc được cắt tỉa cẩn thận ở góc sân. Liên Hảo đứng ở bên cạnh bụi trúc, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Bầu trời rất trong rất xanh.
Thật sự giống như mẹ đã nói, rất trong rất xanh.
Lan Đình Phương lẳng lặng đứng sau lưng Liên Hảo, chỉ lẳng lặng đứng đó, giờ phút này anh không cần phải lên tiếng, giờ phút này anh chỉ cần ở cùng cô, giống như trước đây vô số lần cô đã làm vì anh.
Liên Hảo từ từ ngồi xuống, đem mặt chôn ở trên đầu gối, dùng ngón tay vẽ trên mặt đất. Lúc này, Liên Hảo đã quay lại là Liên Hảo đeo đủ loại khuyên tai đầy màu sắc, nhuộm tóc rối bù, đối mặt với gốc cây nói chuyện một mình.
Lan Đình Phương ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay cô.
Cô hạ ánh mắt, thầm thì nói: “Tóc ông ấy bạc rồi.”
“Ừm! Tóc ông ấy lại bạc rồi.”
“Ông ấy không còn nhanh nhẹn nữa.”
“Ừm! Ông ấy không còn nhanh nhẹn nữa.”
Liên Hảo nâng mặt lên, lườm anh, Lan Đình Phương vội vàng sửa miệng: “Tóc của ông ấy tuy rằng có chút bạc, nhưng mà cũng không gây trở ngại đến tác phong nhanh nhẹn của ông ấy.”
Phụ nữ vĩnh viễn chính là như vậy, đó là con chó nhỏ Tiểu Bạch của tôi, chỉ có tôi mới có thể bắt nạt nó, chỉ có tôi mới có thể nói nó xấu, chỉ có tôi mới có thể ghét bõ nó.
“Em sẽ không tha thứ cho ông ấy.” Liên Hảo nhìn chằm chằm vào mặt đất.
Lan Đình Phương sáp lại gần, để đầu cô tựa vào trên vai mình, ôm cô, giống như đang trấn an một con vật nhỏ bị làm cho kinh hoàng sợ hãi.
“Vậy thì đừng tha thứ cho ông ấy, em chỉ cần nhớ kỹ ông ấy là được.”
“Không tha thứ cho ông ấy, chỉ nhớ kỹ ông ấy.” Liên Hảo thì thào ghi nhớ, hốc mắt ươn ướt: “Đình Phương, sao em lại có cảm giác anh đột nhiên trưởng thành lên vậy? Trước kia, anh như là một người cực đoan, có chút tự bế, cả người tràn đầy góc cạnh chỉ thích sống ở thế giới nội tâm của mình. Bây giờ anh tốt như vậy, em cảm thấy dường như mình không xứng với anh.”
“Ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy.” Lan Đình Phương nâng mặt Liên Hảo lên: “Quá trình trưởng thành của Lan Đình Phương có công lao của Cố Liên Hảo.”
Thời điểm rời khỏi Quảng Châu, Liên Hảo ở sân bay gặp được Cố Bác Niên, ông mặc một chiếc áo khoác ngắn tối màu, trên cổ quàng một chiếc khăn lông, ánh mắt nhìn cô chuyên chú. Đó là hình tượng mà Liên Hảo thích nhất khi còn bé, khi ấy cô cảm thấy ba mình không khác gì một công tử con nhà giàu bước ra từ TV, hơn nữa còn vì thế mà kiêu ngạo.
Liên Hảo lướt qua trước mặt ông ấy, ông ấy cũng không có gọi Liên Hảo lại. Liên Hảo cúi đầu, bọn họ ở sân bay người đến người đi gặp thoáng qua nhau.
Lúc lên máy bay, Lan Đình Phương đưa một số thứ cho Liên Hảo, đó là khóa trường mệnh cho trẻ con, trên khóa trường mệnh có khắc tên Tiểu Long, mặt sau còn có một dòng chữ: Trường mệnh trăm tuổi.
Kiểu chữ kia Liên Hảo vẫn còn nhớ. Khi còn mười mấy tuổi cô đã từng bắt chước viết theo kiểu chữ này, cảm thấy mỗi một chữ ông ấy viết ra đều ngập tràn tình thơ ý họa.
Ngón tay Liên Hảo vuốt ve dòng chữ ấy.
Không cần tha thứ cho ông ấy, chỉ cần nhớ kỹ ông ấy.