Đọc truyện Tình Yêu Chết Tiệt Này – Chương 84: Trước khi nhớ, sau khi quên(9)
Liên Hảo nhân lúc Lan Đình Phương ngẩn người thì đẩy anh ra, một đường đi về phía trước. Sau khi đi được hơn mười bước vẫn không thấy Lan Đình Phương đuổi theo, trong lòng cô càng phẫn nộ hơn, nước mắt cũng liền tuôn trào, ào ạt rơi xuống.
Đợi Liên Hảo sắp đi đến nơi xe đậu, Lan Đình Phương lúc này như mới tỉnh ra từ trong mộng, anh đuổi theo, kéo lấy váy của cô. Liên Hảo quay đầu lại, trên mặt đầy nước mắt.
Trong lòng Lan Đình Phương vừa hoảng vừa loạn, anh không biết phải làm thế nào để cô đừng khóc nữa, và cũng không thể nghĩ ra bất cứ lời nào để bày tỏ sự hối hận của mình.
Thấy anh cúi đầu xuống, Liên Hảo cảm thấy rất thất vọng, lúc cô xoay người, eo bị kéo lại, Lan Đình Phương giống như kẹp sắt ôm chặt lấy cô.
“Buông tay.” Liên Hảo bị lời nhận xét “Như vịt bị tiêm nước” của Lan Đình Phương làm cho thẹn quá thành giận.
“Không buông…” Lan Đình Phương gắt gao ôm, vừa nghe đến việc cô phải rời khỏi, đầu óc anh dường như bị đổ keo vào, đặt quánh: “Là em không đúng, em vừa nghe Khấu Gia Minh khích lệ vài câu thì liền cảm thấy lâng lâng, còn đối với cái tên mập mạp kia liếc mắt đưa tình, em…”
Khi Lan Đình Phương nói xong câu “Liếc mắt đưa tình”, Liên Hảo cúi đầu xuống cắn mạnh vào tay anh, sau đó cầm giày cao gót đập loạn xạ vào người anh. Trong lúc dây dưa Liên Hảo bị Lan Đình Phương áp ở trên cửa xe, chiếc cá mập da sắc Aston Martin bắt đầu điên cuồng kêu lên, nhân viên bảo vệ của bãi đỗ xe hoang mang chạy ra, Tiểu Đao cũng đứng ở phía sau người bảo vệ.
Lan Đình Phương đem mặt Liên Hảo áp vào trong lòng ngực mình, quát vào những người đang kéo đến: “Cút.”
Tiểu Đao và nhân viên bảo vệ rời đi, đương nhiên, trước khi rời đi anh ta cũng không quên làm cho xe yên tĩnh trở lại.
Liên Hảo lúc này tóc tai bù xù, khuyên tai cũng rớt xuống một cái. Đầu cô bị anh ấn vào lòng ngực, nghe thấy tiếng nhịp tim anh đang đập, giờ phút này thế giới dường như chỉ còn lại tiếng tim đập của anh mà thôi.
Liên Hảo ở trong lòng anh nở nụ cười.
“Đình Phương, vừa rồi, người Nga kia mời em đến Moscow làm khách.” Liên Hảo nói.
“Đừng đi, nếu em thích, anh mang em đi.” Lan Đình Phương không hề suy nghĩ, nói.
“Đình Phương, cái người Nga kia nói muốn mang em đi tham gia lễ hội khinh khí cầu.”
“Đừng đi, anh tổ chức cho em một cái lễ hội khinh khí cầu.”
“Đình Phương, người Nga kia còn nói muốn cho em một cái trang trại.”
“Anh cho em vài cái trang trại luôn, so với hắn ta còn to hơn, đắt tiền hơn.”
“Đình Phương, người Nga kia nói muốn em gả cho anh ta.” Ngón tay Liên Hảo xoay vòng ở trước ngực anh.
“Đừng gả, để anh gả cho em.”
“Được!”
Khi Liên Hảo nói xong một chữ “Được” kia, bầu không khí của bãi đỗ xe lúc này dường như trở nên ngưng tụ. Giọng nói của Lan Đình Phương run run: “Liên Hảo, em vừa vừa mới nói, được?”
“Không có.” Liên Hảo mỉm cười, đẩy anh ra. Cô muốn vào trong xe, muốn gọi điện thoại, lớn tiếng nói với Kha Oánh, Lan Đình Phương nói muốn gả cho cô, không phải là Cố Liên Hảo gả cho Lan Đình Phương, mà là Lan Đình Phương gả cho Cố Liên Hảo. Còn có điều gì đáng tự hào hơn so với điều này? Có đáng để khoe khoang?
Liên Hảo còn chưa kịp xoay người thì đã bị Lan Đình Phương hung hăng tóm lại, đè xuống. Lưng cô một lần nữa dựa vào xe, nụ hôn của anh lúc này cũng rơi xuống.
Anh hung tợn, hùng hổ quấn lấy, trừng phạt đầu lưỡi của cô, đầu của Liên Hảo chỉ còn cách phải tựa vào trần xe. Rất nhanh, Lan Đình Phương hôn rải rác ở trên vành tai, trên gáy và xương quai xanh của cô. Tay anh cách lễ phục nắm lấy ngực Liên Hảo, cô đẩy đẩy anh, nhắc nhở anh bọn họ lúc này đang ở nơi công cộng.
Đình Phương úp mặt vào trước ngực Liên Hảo, thở dốc: “Liên Hảo, vào trong xe đi.”
“Anh điên rồi, nơi này khắp nơi đều có camera.” Liên Hảo thấp giọng giận dữ.
“Liên Hảo.” Lan Đình Phương nói với giọng nài nỉ: “Anh không làm gì cả, anh chỉ muốn nhìn miếng dán ngực của em một chút, anh thật sự rất tò mò, anh muốn biết nó trông như thế nào.”
Liên Hảo dở khóc dở cười, người này sao lại như vậy? Không cho phép Liên Hảo cự tuyệt, Lan Đình Phương liền nhét cô vào trong xe. Vừa tiến vào xe anh liền kéo đen cửa sổ xe, tay ngay lập tức vói vào trong lễ phục của cô. Bộ lễ phục này vốn ít vải, Lan Đình Phương cơ hồ không cần tốn nhiều sức đã dễ dàng kéo lễ phục xuống, hai ba cái đã kéo được miếng dán ngực ra. Thật ra anh đối với miếng dán ngực cũng không thật sự tò mò, cái mà anh tò mò hơn là kích cỡ ngực của Liên Hảo đã tăng bao nhiêu, theo như quan sát của anh thì hẳn là tăng lên không ít.
Anh vội vàng nắm lấy. Khi ngửi thấy hơi thở quen thuộc của cô cùng với xúc cảm khi chạm vào này, Lan Đình Phương thật sự muốn ở trong xe làm một màn xe chấn, muốn cúi đầu, chôn ở trước ngực cô, dùng đầu lưỡi liếm, ngậm vào.
Khi đã gần như sắp không khống chế được nữa, Liên Hảo lên tiếng cầu xin: “Đình Phương, đừng ở trong này.”
Chỉ cần nghĩ đến việc ở một cái góc xó nào đó có camera theo dõi, Liên Hảo liền cảm thấy không được thoải mái. Nói không chừng hành động của bọn họ lúc này đang được phát trực tiếp ở một nơi nào đó. Liên Hảo còn liên tưởng đến ngày mai, trên một loạt các trang báo sẽ xuất hiện tin tức về hiện trường xe chấn.
Lan Đình Phương nhìn Liên Hảo bị mình đè ở trên ghế, bởi vì khẩn trương mà cơ thể cô không ngừng run rẩy. Anh thở dốc, đem tay cô đặt lên chỗ nóng rực cứng ngắt của mình, khó khăn nói: “Liên Hảo, bây giờ anh rất đau, chỉ sợ là không nhịn nổi.”
Liên Hảo phát hoảng, xấu hổ nói: “Đình Phương, phòng làm việc của anh cách nơi này không xa”
Ý kiến hay! Cố Liên Hảo thật sự là thông minh. Giây tiếp theo, Lan Đình Phương cởi áo vest của mình ra, khoác lên người Liên Hảo, ôm lấy cô.
Hơn mười phút sau, bọn họ đã bắt đầu dây dưa ở trong văn phòng, cởi giày, cởi bỏ nội y của đối phương. Cửa vừa đóng thì họ đã bắt đầu hôn cuồng nhiệt. Lan Đình Phương ôm lấy Liên Hảo, đem đùi cô gác lên hông của mình, ép cô dựa vào tủ hồ sơ trong văn phòng, vừa cởi bỏ dây lưng liền ngay lập tức tiến vào.
Trong nháy mắt khi tiến vào, hai người đều bắt đầu không tự chủ được, anh dừng lại, chân Liên Hảo đang ôm lấy hông và tay thì đang ôm lấy đầu anh, cô cúi đầu, nhìn anh chằm chằm.
Lan Đình Phương ngẩng đầu lên nhìn cô, lúc này anh đang ở bên trong cô, mặt cô gần trong gang tấc, tay anh kéo eo cô gần lại, dùng lực, lại dùng lực, làm cho bản thân càng vào sâu thêm một chút, một chút nữa, tốt nhất là sâu đến tận linh hồn cô, từ đây về sau, cứ vĩnh viễn hợp nhất lại với nhau như thế này.
Giống như vàng trong tay những người luyện kim.
Giống như thép lỏng trong lò luyện thép.
Giống như nham thạch nóng chảy trong lòng núi lửa.
Giống như nước và xi măng.
Giống như mọi thứ có thể hợp nhất được với nhau trên thế giới này.
“Liên Hảo, em là của anh.” Lan Đình Phương nỉ non.
“Vâng! Em là của anh, đến chết vẫn là của anh.” Cô cúi đầu, hôn anh, kẹp chặt hông, chủ động nghênh đón, tìm kiếm một khắc nở rộ kia.
Anh đã có hơn một năm không có chạm vào cô, lúc này nhiệt tình tựa như một tòa núi lửa. Khi anh bắt đầu phát huy sức mạnh đang bùng nổ của mình, trần nhà trong văn phòng cũng đang in hình dáng của họ. Cô ngẩng đầu lên và choàng tay qua cổ anh. Cùng với sự va chạm của anh, mái tóc hơi xoăn của cô lúc này tựa như tảo mọc dưới đáy đại dương, đung đưa theo tần số của nước biển.
Trong lúc dây dưa, cô bị anh đặt ở trên bàn làm việc, trên người cô vẫn còn đang mặc bộ lễ phục màu vàng cam, nửa làn váy trên người phân tán ở trên bàn, mái tóc đen nhánh, da thịt trắng nõn. Sự kết hợp của đen, trắng, vàng trở thành một tổ hợp màu sắc kích thích thị giác của Lan Đình Phương, khiến cho đồng tử anh bắt đầu co rút lại. Cố tình, giờ phút này Liên Hảo còn cười, cô nói: “Trông anh thật ngốc.”
Lan Đình Phương khẽ nhéo gương mặt cô, mạnh bạo tiến vào, máy tính trên bàn bắt đầu rung lên có tiết tấu, Liên Hảo ngẩng đầu, những ngón tay cô xuyên vào tóc của anh, thông qua trần nhà, cô thấy được hình ảnh bọn họ đang “yêu” nhau.
Sau khi xong chuyện, họ cùng nhau chen chúc trên chiếc giường trong phòng nghỉ của văn phòng, tay Lan Đình Phương còn đang mơn trớn bộ ngực của Liên Hảo, thực hiện đủ loại chiêu trò. Nhớ đến những lời nói của anh trong bãi đỗ xe, Liên Hảo đẩy tay anh ra, ngay lập tức, anh lại đặt tay lên.
“Lan Đình Phương, bây giờ anh còn cảm thấy nó là bị thổi phồng lên nữa không?” Liên Hảo tức giận hỏi.
“Không, nó là thật, vô cùng tuyệt vời, tuyệt luân.” Lan Đình Phương nịnh nọt.
Liên Hảo có hơi bực mình, cô hừ một tiếng, nằm lên người Lan Đình Phương, bắt đầu tính sổ: “Lan Đình Phương, sau này anh không được kéo ghế cho người phụ nữ khác, nếu gặp phải một cô nào đó vừa giàu có vừa xinh đẹp tự động ngã vào lòng anh, anh nhất định không được để cho cô ta có bất kỳ mơ tưởng hảo huyền nào, có biết không hả?”
“Tuân mệnh, nữ vương bệ hạ.” Lan Đình Phương vuốt tóc Liên Hảo.
Lúc này, người đàn ông xinh đẹp trên giường tinh xảo tựa như một bức điêu khắc. Màn đêm yên tĩnh dường như đã biến khoảnh khắc này thành cảnh tượng đẹp nhất trong bộ phim ở trong lòng Cố Liên Hảo, nó giống như vườn hoa hồng trong mộng của thời thiếu nữ của cô. Cô như chìm đắm, cúi đầu, mê muội hôn anh, nụ hôn kia dọc theo xương quai xanh của anh di chuyển đến ngực và tạm dừng lại.
Khi bị đầu lưỡi cô cuốn lấy, Lan Đình Phương ức chế không được, gầm lên.
Trùng hợp lúc này, bởi vì Lan Đình Phương không nói một lời kéo theo vợ cũ phẩy tay áo bỏ đi, Phương Hữu Vi phải lấy danh nghĩa người phát ngôn của Lan Đình Phương cùng với nhân viên của phòng PR hao hết tâm tư mới dàn xếp được nhóm khách mời, lăn lộn đến hơn nửa đêm, vốn định trở về phòng làm việc của mình nghỉ ngơi, vừa đi ngang qua văn phòng của Boss thì nghe được một âm thanh kỳ quái. Cửa văn phòng đang đóng, Phương Hữu Vi cũng không lo lắng là có kẻ trộm, tình hình an ninh ở tầng 28 vô cùng nghiêm ngặt, cho dù kẻ trộm muốn lấy một tờ giấy cũng hoàn toàn không có khả năng.
Nhẹ nhàng đẩy ra cửa văn phòng, Phương Hữu Vi bị cảnh tượng trước mắt làm cho phát hoảng, anh ta chưa kịp nghĩ gì thì đã nhìn thấy giày của nam và nữ cùng với tây trang màu lam nằm rải rác trên sàn, một số đồ vật trong văn phòng cũng rơi trên mặt đất. Cánh cửa của phòng nghỉ ngơi đang khép chặt, cùng với âm thanh kỳ quái, không, không phải là âm thanh kỳ quái, âm thanh đứt quãng truyền ra từ khe cửa kia là âm thanh ái muội của nam và nữ.
Thì ra là như vậy, thì ra là củi khô dễ cháy lan đến tận trong văn phòng. Phương Hữu Vi bưng kín miệng, chỉ sợ bản thân phá hư chuyện tốt của Boss, bị cắt mất ngày nghỉ phép thì không biết phải ăn nói làm sao với vợ con. Anh ta đang rón ra rón rén tính lui ra ngoài thì nghe được Boss nói ra một câu nghe hết cả hồn, đứng yên bất động.
Boss đại nhân nói: “Liên Hảo, em ngồi lên trên đi.”
Từ những lời này có thể liên tưởng đến một hình ảnh kiều diễm nào đó, Phương Hữu Vi gian nan nuốt nuốt nước miếng. Anh ta phải khó khăn lắm mới đem nước miếng nuốt xuống được, lại nghe thấy ai kia nói một câu, vừa ngây ngất vừa có vẻ đau đớn: “Em yêu, nhấp… Nhấp, nhẹ chút.”
Sau đó, Boss đại nhân kêu lên một cách thật mất hồn, thanh âm kia thật đúng làm cho người ta phải chảy máu mũi. Phương Hữu Vi không khỏi liên tưởng, nếu thanh âm này mà để cho nhóm người đồng tính nam nghe được, có lẽ chắc phải trắng đêm không ngủ, tâm ngứa khó chịu, tương tư thành họa.
Vì thế, Phương Hữu Vi thầm lấy tổ tiên mình ra thề, ở trong này ngốc vài phút là đủ rồi, cuộc sống của nhân viên văn phòng thực sự là một cái giếng khô, cho nên, cứ xem như là đang giải trí, đương nhiên anh ta là đang dùng thính giác để giải trí một cách thuần túy, bản thân quyết không giải trí bằng thị giác.