Đọc truyện Tình Yêu Chết Tiệt Này – Chương 33: Sau khi anh trở thành ký ức(9)
“Đình Phương, tôi thật sự đã kết hôn.” Liên Hảo cúi đầu nói ra.
Anh vẫn dán sát vào trên người cô không hề cử động.
Liên Hảo tiếp tục nói: “Một năm trước tôi đã kết hôn, chúng tôi đăng ký ở California, người kia rất tốt.”
Tựa như một pha phim quay chậm, Lan Đình Phương từ trên người Liên Hảo tách ra, hung hăng giơ tay lên, cánh cửa phát ra tiếng vang cực lớn. Mặt anh và mặt của Liên Hảo cũng chỉ cách nhau có hơn hai mươi cm, trên mặt của anh phủ đầy sương mù, ánh mắt đầy sát khí, cứ như vậy thẳng tắp nhìn cô.
“Cố Liên Hảo!” Lan Đình Phương nắm cằm Liên Hảo, mỗi một lời nói ra đều bén nhọn như dao: “Em mẹ nó đừng có nói những lời vô nghĩa với tôi, kết hôn? Người kia rất tốt? Em đừng coi tôi là đứa con nít mà đùa giỡn! Em bỏ được cùng người khác kết hôn sao? Bỏ được sao? Không phải nói yêu tôi mười năm sao? Không phải là làm rất nhiều mánh khóe để tôi cảm động sao? Tốt lắm, em thành công cảm động tôi, tôi cũng chủ động đáp trả lại, hiện tại lại muốn làm bộ làm tịch với tôi? Có phải mấy ngày nay tôi làm nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy, khiến em cảm thấy nghiện rồi?”.
Mặt anh càng ép sát gần cô.
“Nói thử xem, em còn muốn tôi làm gì? Em mẹ nó muốn tôi trần truồng tôi cũng sẽ cũng không chớp mắt một cái làm cho em xem. Bọn họ đều nói phụ nữ đều thích đàn ông điên cuồng vì bọn họ, được thôi, tôi liền hoàn toàn triệt để điên cuồng một lần vì em. Nhưng em đã nói cái gì? Cố Liên Hảo, em xem em đã nói những gì? Em còn muốn tôi như thế nào thì em mới vừa lòng? Chỉ cần em nghĩ ra tôi đều sẽ làm!”
Liên Hảo tựa vào trên cửa chỉ cảm thấy mỏi mệt.
“Lan Đình Phương, tôi không cần anh phải vì tôi làm bất cứ gì cả. Vừa mới rồi, tôi chính là muốn nói cho anh một sự thật, tôi đã kết hôn.”
“Câm miệng! Không cần lúc nào cũng đem hai từ kết hôn treo ở trên miệng, em cho là tôi sẽ tin tưởng chuyện ma quỷ này của em sao?”
Liên Hảo đem hết toàn lực hung hăng đẩy Lan Đình Phương ra, phẫn nộ gào thét: “Tin hay không tùy anh, tôi cũng không cần biết anh có tin hay không. Lan tiên sinh, hiện tại anh nghe rõ cho tôi, đây là lần cuối cùng tôi chịu đựng hành vi vô lý của anh, nếu lần sau anh còn làm ra hành vi giống như thế này, tôi sẽ kiện anh tội quấy rối phụ nữ đã có chồng.”
“Hàng vi vô lý? Quấy rối tình dục?” Anh từng bước một đi về phía cô: “Cố Liên Hảo, có vẻ em đã quên, lúc trước em thế nhưng lại rất thích hành vi vô lý này của tôi, muốn tôi đến nhắc cho em nhớ khi đó em có bao nhiêu yêu thích hay không? Hả?”
Liên Hảo vung tay lên, bàn tay dừng ở trên mặt Lan Đình Phương. Cho dù ở thời khắc tuyệt vọng nhất, thương tâm nhất, Liên Hảo cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày bàn tay của mình sẽ dừng ở trên mặt Lan Đình Phương.
Vì sao hôm nay lại đi đến nước này?
Liên Hảo run run tay, ngơ ngác đứng ở nơi đó, gương mặt trắng nõn của Lan Đình Phương nhanh chóng hiện lên dấu tay của cô, cái tát tay này cô đã đem hết toàn lực mà đánh, nhất định rất đau!
Lan Đình Phương cũng không để ý, anh vẫn mang theo ý cười trào phúng, đối mặt với Liên Hảo: “Ngày mai, tám giờ ở Hỉ Nhạc Phúc, em mang hắn ta đến, tôi muốn nhìn xem hắn ta có thực sự đối với em rất tốt hay không. Tôi không muốn nghe em nói với tôi những lời đại loại như hắn ta không có cách nào đến nơi này, máy bay tư nhân của tôi nguyện ý cống hiến sức lực vì em.”
Người này đến cùng dựa vào cái gì kiêu ngạo như vậy? Liên Hảo hỏi anh: “Lan Đình Phương, anh đến cùng dựa vào cái gì kiêu ngạo như vậy?”
“Nếu em muốn học viện từ đây không cần phải lo lắng gì cả thì tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời.” Anh mang theo ngữ khí đương nhiên: “Ngày mai, đưa hắn ta tới gặp tôi.”
Cho tới bây giờ đều là như vậy, Lan Đình Phương cho tới bây giờ đều có một linh hồn ích kỷ, luôn khinh thường những thứ xung quanh.
Liên Hảo ngẩng đầu lên, mỉm cười.
“Được thôi, ngày mai tám giờ tôi sẽ đưa anh ấy đến gặp anh, cũng không cần máy bay tư nhân của Lan tiên sinh cống hiến sức lực, anh ấy vừa vặn cũng ở Bắc Kinh. Tôi hy vọng Lan tiên sinh sau khi gặp được anh ấy, từ đây chúng ta đường ai nấy đi.”
Cùng với một âm thanh thực lớn vang lên, anh đóng sầm cửa bước ra ngoài. Lan Đình Phương lúc gần đi còn trào phúng nói ra: “Cố Liên Hảo, còn có chuyện khéo như vậy sao? Ngày mai, tôi đề nghị em muốn tìm cũng phải tìm một người trông cho thật giống, không cần tùy tiện kéo đến một người để góp đủ số.”
Liên Hảo cười khổ, có người nói đàn ông thuộc chòm sao Song Ngư đều là những người đàn ông có tính tình thất thường nhất. Quả đúng như vậy.
Sáng ngày hôm sau, một số báo lá cải đưa tin người sáng lập Truyền thông Á Thái tại một địa điểm sang trọng hành hung đánh người. Các đối thủ của Truyền thông Á Thái cũng đang theo dõi sự kiện này. Địa chỉ của nơi xảy ra vụ tấn công cùng bệnh viện được bọn họ đăng lên trang đầu của bài báo, các phóng viên khứu giác nhạy cảm cũng vì vậy mà kéo nhau tràn vào bệnh viện.
Hơn mười giờ, Liên Hảo thông qua tivi nhìn thấy luật sư đại diện của Lan Đình Phương từ bên trong bệnh viện bước ra. Ông ta nói việc này chỉ là một sự hiểu lầm, còn ở trước mặt truyền thông cùng người bị thương biểu hiện thái độ phối hợp vô cùng tốt. Vốn mọi người còn cho rằng sẽ bùng nổ một cuộc tranh cãi mới nhưng mọi việc cứ như vậy theo một màn này qua loa xong việc.
Giữa trưa, Ngô viện trưởng vui mừng nói cho Liên Hảo biết Lan Đình Phương đã đồng ý tài trợ mười năm cho học viện của bọn họ, bà ấy vừa mới từ văn phòng của Lan Đình Phương trở về.
Tám giờ tối, Liên Hảo đúng hẹn đi đến “Hỉ Nhạc Phúc”. Khấu Gia Minh đứng ở trên bậc thềm mỉm cười với cô. Anh ta dẫn Liên Hảo đi qua lối đi dành cho khách Vip có tạo hình hoa văn truyền thống tới một phòng ăn ở khu phía nam.
Phòng ăn được bố trí cổ điển hoa lệ, bàn ăn được đặt bên cạnh bình phong có cùng phong cách, trên bàn đặt bộ dụng cụ ăn kiểu Trung Quốc tinh xảo.
Khấu Gia Minh giúp Liên Hảo kéo ghế ngồi, sau đó ngồi xuống đối diện cô.
Nhân viên phục vụ đưa trà cụ lên cho bọn họ.
“Đây là trà ô long vừa mới sản xuất.” Khấu Gia Minh đem trà đã pha xong đặt ở trước mặt Liên Hảo: “Tôi là chủ của nhà hàng Hỉ Nhạc Phúc này, nửa năm trước đã bắt đầu đầu tư ở toàn cầu.”
Lời nói của Khấu Gia Minh làm Liên Hảo thoáng kinh ngạc, cô thật không ngờ Khấu Gia Minh sẽ tiến quân vào giới ẩm thực. Nếu cô nhớ không lầm thì gia tộc của Khấu Gia Minh kinh doanh dược liệu.
“Hỉ Nhạc Phúc” Liên Hảo có biết đến, đây là chuỗi doanh nghiệp ăn uống mới được tạo dựng gần đây, ở hải ngoại cũng có chi nhánh. Bất kể bạn đến từ đâu, ở bất cứ nơi nào, ở Hỉ Nhạc Phúc bạn đều có thể thưởng thức được hương vị món ăn quê hương khắp cả Trung Quốc.
Khấu Gia Minh đặt tay ở trên bàn, lẳng lặng nói: “Tuy rằng, tôi là chủ của Hỉ Nhạc Phúc nhưng đại cổ đông chính là Đình Phương. Biết cậy ấy đã nói như thế nào không? Cậu ấy nói Gia Minh chúng ta đem Hỉ Nhạc Phúc mở dày đặt ở những nơi có người Hoa sinh sống, để những người ở xa có thể nhớ lại những kỷ niệm về quê hương của họ.”
Nói đến đây anh ta mỉm cười: “Liên Hảo, thật không ngờ đi, Lan Đình Phương thế nhưng sẽ nói ra như vậy! Sau này cậu ấy lại làm một việc kỳ quái hơn nữa, cậu ấy vì mỗi một vị khách đến từ Quảng Châu chuẩn bị một món quà. Nói cách khác, mỗi một vị khách đến từ Quảng Châu đến Hỉ Nhạc Phúc đều có thể nhận được quà từ cậu ấy. Sau này, tôi có chút hiểu ra tâm tư của cậu ấy, tuy rằng cậu ấy không có nói ra nhưng tôi đoán cậu ấy nhất định đặc biệt hy vọng có một ngày cô ở mỗi một góc trên thế giới này, bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào Hỉ Nhạc Phúc, ăn được món ăn có hương vị quê hương.”
Vị trà vốn ngọt lành lại vì lời nói của Khấu Gia Minh mà trở nên đắng ngắt. Tuy rằng nơi Liên Hảo sinh ra là ở Quảng Châu, nhưng thời thơ ấu Liên Hảo lại lớn lên ở Đại Úc. Thật ra cô không thích ăn món Quảng Châu, món mà cô thích nhất là các món ăn dân dã ở Hongkong. Khi còn nhỏ cô thường theo bà ngoại đến nhà của chị em tốt của bà ở nông thôn làm khách. Thời điểm mừng năm mới, bọn họ sẽ tụ tập ở một khoảng sân lớn cùng nhau dùng cơm. Mỗi khi đến thời khắc đó, Liên Hảo liền cảm thấy vui vẻ. Cô sẽ ngồi ở bên cạnh bà ngoại, lắng nghe những người lớn tuổi trò chuyện. Trái tim nhỏ bé sẽ vì những cảnh náo nhiệt ồn ào này mà cảm thấy vui mừng. Sau này, thời điểm cùng Lan Đình Phương kết hôn, Liên Hảo luôn nghĩ đến khi bọn họ có con, cô cũng muốn mang theo chồng và con mình cùng nhau đến những nơi như thế này.
Nhưng, đã không còn cái gọi là sau này nữa.
Liên Hảo cúi đầu, nhìn chằm chằm ly trà, trong lòng hoảng sợ.
“Liên Hảo, đừng nhìn bộ dáng của Đình Phương mà cho rằng cậu ấy lúc nào cũng tài giỏi, kỳ thực, ở trong mắt tôi cậu ấy tựa như một đứa trẻ. Rất nhiều thời điểm cậu ấy không hiểu phải đi biểu đạt tình cảm của mình như thế nào, luôn là phụ nữ yêu cậu ấy, An Ny là vậy, cô cũng vậy. Cho nên tạo nên một Lan Đình Phương ích kỷ, cho nên ngay cả cậu ấy có lẽ cũng không rõ sự tình. Tôi đoán cậu ấy cách một đoạn thời gian xuất hiện trên những tạp chí đại trà cùng với đài truyền hình nổi tiếng là vì cô. Trong tiềm thức cậu ấy nhất định sợ cô sẽ quên cậu ấy, cho nên cậu ấy ngẫu nhiên sẽ nháo ra một chút chuyện để gây sự chú ý, có lẽ, kỳ thực tâm tư chân chính của cậu ấy là muốn hấp dẫn sự chú ý của cô.”
“Liên Hảo, ở phương diện tình cảm Đình Phương vô cùng non nớt, lỗ mãng ngây thơ. Sau khi cô trở về cậu ấy tựa như một con kiến ở trên chảo nóng, hận không thể ngay lập tức biến thành chuyên gia tình cảm.”
Trong lòng Liên Hảo càng ngày càng hoảng sợ. Liên Hảo miễn cưởng uống một ngụm trà, miễn cưởng bài ra một chút tươi cười: “Khấu Gia Minh, hết thảy đều đã qua đi, mặc kệ sự phán đoán của anh là thật hay là giả thì đối với tôi nó đã không còn ý nghĩa.”
Khấu Gia Minh còn muốn nói gì đó.
“Tôi hiện tại muốn ở một mình.” Liên Hảo vẫy tay ý tiễn khách.
Khấu Gia Minh trở lại trong văn phòng thế nhưng thấy được Lan Đình Phương đang đứng ở phía trước cửa sổ ngẩn người. Sắc mặt của anh có chút không tốt, trên trán có một chỗ bầm tím rất nhỏ, chắc là do tối hôm qua ở Phong Lâm Các nháo một trận. Cũng không biết anh phát điên cái gì thế nhưng lại đè người ta ra đánh điên cuồng.
Khấu Gia Minh đi quanh Lan Đình Phương dạo qua một vòng, dùng tay nâng cằm, gật đầu: “Lan Đình Phương, hiện tại cái bộ dạng này của cậu đủ suy sút, không biết Cố Liên Hảo nhìn đến cậu như bây giờ có đau lòng một chút nào không nữa?”
Lan Đình Phương rũ mắt: “Cô ấy đến?”
“Đúng vậy! Cô ấy đã đến!”
“Đến một mình?” Anh giống như lơ đãng.
“Đương nhiên là một mình!” Khấu Gia Minh kỳ quái: “Bằng không muốn mấy người?”
Sau khi Khấu Gia Minh nói xong câu đó cảm thấy Lan Đình Phương càng kỳ quái. Sau khi anh nghe xong lời nói của anh ta thì nặng nề thở ra một hơi, tựa như dỡ xuống được một hòn núi lớn, mặt mày bắt đầu sinh động hẳn lên. Anh đặt tay lên bờ vai của anh ta, giọng nói khẩn trương: “Nhanh, đến hầm rượu đem chai rượu nho năm 75 mà năm trước tôi mang về đến đây!”
Sau khi Khấu Gia Minh rời khỏi, một lúc sau Lan Đình Phương mới xuất hiện. Ánh mắt Liên Hảo dừng ở trên trán Đình Phương lưu lại một lúc mới thu về.
“Không có việc gì.” Lan Đình Phương cười với Liên Hảo: “Tin tức ngày hôm nay chắc em cũng thấy rồi đi. Người đàn ông tối hôm qua rất đáng bị đánh. Hắn ta vì mê chơi mà quên mất ngày kỷ niệm kết hôn, khi vợ hắn tìm đến, hắn còn đối với vợ mình nói một đống lời vô liêm sỉ. Anh nhất thời nổi giận liền đánh hắn. Liên Hảo, anh cảm thấy thời điểm đánh hắn cũng tựa như đang đánh chính anh vậy. Thật ra, anh trước kia cũng giống như hắn, đều là một kẻ khốn kiếp.”
Liên Hảo cúi đầu suy nghĩ, nếu cô không có trở lại Bắc Kinh vậy thì tốt rồi.
Lan Đình Phương mang rượu nho đặt ở trước mặt Liên Hảo, bàn tay vuốt ve lên nhãn hiệu có ghi tên loại rượu và năm sản xuất.
“Chai rượu này là anh đấu giá được, kỳ thực, lúc đó, anh cũng không biết bản thân tại sao lại muốn đoạt được nó. Là vì anh nghe nói nó là rượu sản xuất năm 75, thời điểm đó anh cảm thấy bản thân nhất định phải có được nó. Đến khi cầm nó ở trong tay anh lại suy nghĩ vì sao anh phải muốn nó cho bằng được? Dần dần anh mới nhớ ra, em đã từng nói với anh, có một ngày mẹ em mang em đi tham gia một buổi tiệc của bạn bà ấy, trong buổi tiệc em có uống được một loại rượu nho sản xuất năm 75. Em nói ly rượu nho kia thật thần kỳ, vừa vào miệng, trên đầu lưỡi đã toát ra những bong bóng nhỏ, mỗi một cái bong bóng đều mang theo hương vị của nắng vàng, em tựa như còn thấy được đỉnh của nhà thờ Rian.”
“Liên Hảo, em nói anh thế nào lại như vậy? Khi em ở trước mặt anh nói những lời này anh không hề nhớ rõ, đợi đến thời điểm em rời đi, anh lại đem lời nói của em nhớ được một cách vô cùng rõ ràng.”
Editor: Mọi người ơi, tuần này và tuần sau mình không có thời gian rãnh nên có lẽ mình sẽ chỉ đăng được hai hay ba chương gì đó thôi nha! Qua thời gian này nhất định sẽ đăng chương mới thường xuyên hơn. Hi.
ꈍ.̮ ꈍ