Tình Yêu Chết Tiệt Này

Chương 29: Sau khi anh trở thành ký ức(5)


Đọc truyện Tình Yêu Chết Tiệt Này – Chương 29: Sau khi anh trở thành ký ức(5)

Sau khi đã đổi xong quần áo, Liên Hảo bước ra khỏi phòng. Hành động kế tiếp của Lan Đình Phương thực sự dọa đến Liên Hảo, anh thế nhưng lại tiếp nhận túi xách trên tay cô, động tác cực kỳ không được tự nhiên, hiển nhiên anh là lần đầu tiên làm loại chuyện này.

Vừa đi đến đại sảnh nhà khách, Lan Đình Phương liền bày ra bộ mặt cáu kỉnh. Hôm nay Liên Hảo mặc một chiếc áo sơmi ngắn tay màu vàng phối với quần đùi nâu, đôi chân thon cứ như vậy phơi bày trước mặt anh. Lan Đình Phương cảm thấy thói quen vừa đến mùa hè liền thích mặc quần đùi của Cố Liên Hảo là một thói quen xấu. Chân cô tuy không phải là rất dài nhưng có điều rất cân đối, hơn nữa da thịt trắng như tuyết, khiến cho ánh mắt của đám đàn ông trong đại sảnh như có như không đều dừng ở trên đùi cô.

Trước cửa nhà khách, Liên Hảo hơi hơi ngẩn ra, cô thật không ngờ mình còn có thể nhìn thấy chiếc “Phục cổ truyền kỳ” (Retro) kia, thậm chí giờ phút này nó thoạt nhìn so với thời điểm cô rời đi còn mới hơn vài phần.

“Cách một đoạn thời gian anh đều sẽ đem nó đi bảo dưỡng.” Lan Đình Phương ở bên cạnh cô nói.

Liên Hảo tận lực cúi đầu không dám nhìn đến nó, bởi vì cô sợ mình sẽ không cầm lòng được.

Lần đầu tiên nhìn thấy chiếc xe này cô đã thích ngay mà không hề có sự phân vân lựa chọn. Cố Liên Hảo rất khó thích những thứ giống nhau này nọ, ở nước ngoài tha hương, trên đường cao tốc mênh mông vô bờ, cô thường hoài niệm về chiếc xe này, cảm thấy âm thanh phát ra khi lốp của xe Retro ma sát trên mặt đất là tuyệt nhất, không một chiếc xe nào khác có thể sánh bằng được.

Tay Liên Hảo còn chưa có đụng tới cửa xe thì đã bị giành trước một bước. Lan Đình Phương mở cửa xe cho cô, đương nhiên, động tác cũng thô lỗ, không có hành động thân sĩ tao nhã phong tình một chút nào.

Anh đứng ở bên cửa xe, mặt hơi hơi phiếm hồng: “Bằng lái của em đã qua kỳ, để anh lái.”

Liên Hảo không tình nguyện bước lên xe, sau đó ngay tập tức liền nhìn thấy một cái đầu nhỏ từ trong giỏ đựng thú cưng ló ra, đám lông thật dài trên đầu nó bị cố định bởi một cái nơ con bướm nhỏ, bày ra ánh mắt long la long lanh vô cùng đáng yêu.

“Ca Ca!” Liên Hảo bế Ca Ca lên, vội vàng áp mặt vào đám lông trên người nó. Lần đầu tiên ở tiệm thú cưng nhìn thấy nó, Liên Hảo đã cảm thấy nếu ở mùa đông mà ôm vật nhỏ này thì nhất định sẽ rất ấm áp. Nhưng khi mùa đông thật sự đến, cô đã không thể ở bên nó.

Ca Ca giống như đã quên mất Liên Hảo, bộ dạng hình như cũng không muốn gặp cô, nó dùng sức lấy móng vuốt bấu vào tóc Liên Hảo.

“Ca Ca, dừng lại!” Lan Đình Phương vừa mới lên xe nhìn thấy vậy liền đề cao thanh âm, lúc này Ca Ca mới ngoan ngoãn ghé vào trong lòng Liên Hảo.

Lan Đình Phương tiếp lấy Ca Ca từ trong lòng Liên Hảo, cẩn thận đặt nó vào cái giỏ dành cho thú cưng, sau đó từ cốp sau xe lấy ra một chiếc hộp giữ ấm.

Hộp giữ ấm này đựng một số thứ như sữa đậu nành và món ăn vặt mà trước đây Liên Hảo cực kỳ thích.


Anh lấy chúng ra đưa cho cô.

Liên Hảo không có nhìn Lan Đình Phương, nhưng mà bị anh nhìn chăm chú như vậy cũng không phải là chuyện dễ chịu gì. Bộ dạng của anh cứ như muốn nuốt cô vào bụng vậy.

Thật vất vả đem những thứ này ăn xong, Lan Đình Phương lại đưa khăn giấy qua. Liên Hảo tiếp nhận khăn giấy, hung hăng chà sát ở trên miệng mình, xong lại hung hăng đem khăn giấy ném ra ngoài cửa sổ.

“Lan Đình Phương, anh đến cùng muốn làm cái gì?” Liên Hảo không thể đè nén mà thốt ra.

Lan Đình Phương vừa thu dọn trong xe vừa nhỏ nhẹ nói: “Anh không làm gì cả! Liên Hảo, hôm nay Ca Ca muốn tham gia thi đấu, chúng ta… Chúng ta cùng đi xem đi!”

Liên Hảo cơ hồ muốn phát hoảng, cô có cảm giác cái người trước mắt này không phải là Lan Đình Phương. Lan Đình Phương không phải như thế. Trên người Lan Đình Phương là muôn vàn lớp xác, mười năm qua cô hao hết sức chín trâu hai hổ cũng không thể đẩy ra dù chỉ một lớp.

Cố Liên Hảo đã quen thuộc một Lan Đình Phương giống như đá hoa cương, có đốt thế nào cũng không thể biến đen được.

Nhưng anh của hiện tại tựa như không còn là anh nữa.

Lan Đình Phương như vậy khiến Liên Hảo không biết nên làm thế nào cho phải!

Ca Ca vừa nghe đến tên Liên Hảo liền trở nên vô cùng hưng phấn, nó lộ cái đầu nhỏ ra ngơ ngác nhìn Liên Hảo, tựa như là đang cố gắng muốn từ trong trí nhớ nhớ ra chút gì đó, bộ dáng quen thuộc kia khiến trong lòng Liên Hảo trở nên mềm mại.

“Được rồi! Cùng đi đi!” Liên Hảo cúi đầu xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của Ca Ca, cô nghĩ, bộ lông mềm mại như vậy chắc là đã trải qua sự che chở, chăm sóc tỉ mỉ.

Nửa giờ sau, Liên Hảo đi theo Lan Đình Phương đi tới một trung tâm thú cưng, đây là lần đầu tiên Liên Hảo biết đến còn có một nơi kỳ lạ như vậy tồn tại. Chính giữa trung tâm có một sân khấu hình chữa T cao nửa thước, thiết bị đèn đuốc được trang bị một cách chu đáo, hai bên sân khấu còn có ban giám khảo, dưới sân khấu, đủ loại Chihuahua trang điểm thời thượng được chủ của mình dắt đi rêu rao khắp nơi, có Chihuahua thậm chí còn mang vàng trên người, Liên Hảo còn nhìn thấy một con Chihuahua trên mũi đính cả đá quý.

Liên Hảo ôm Ca Ca trợn mắt há mồm quan sát xung quanh, không chú ý tới Lan Đình Phương đã bước đến chạm vào thắt lưng mình, cũng không chú ý tới hiện tại bản thân nghiễm nhiên đã bị anh như có như không ôm ở trong lòng, lại càng không chú ý tới Lan Đình Phương lúc này khóe mắt đuôi lông mày đều tràn đầy ý cười.


Đợi đến khi huấn luyện viên của Ca Ca đến, Lan Đình Phương mới lặng lẽ buông Liên Hảo ra, đem Ca Ca giao cho huấn luyện viên.

Sau, cũng không biết là ai không cẩn thận đem đồ uống làm đỗ vào quần đùi Liên Hảo, và Lan Đình Phương cũng không biết từ đâu tìm đến một chiếc quần dài nữ. Liên Hảo mặc chiếc quần kia cùng Lan Đình Phương ngồi ở dưới sân khấu quan sát một nhóm chó nhỏ tựa như người mẫu ăn mặc trang điểm xinh đẹp, theo sự chỉ dẫn của huấn luyện viên bày ra đủ loại tư thế. Đến lượt Ca Ca trình diễn, nó mặc một thân màu hồng phấn đáng yêu kết hợp với bộ lông vàng nhạt trông cứ như một cục bột nhỏ di động, nó vừa ra sân khấu liền làm theo sự hướng dẫn của huấn luyện viên, tặng cho các vị giám khảo một nụ hôn gió.

Đến tiết mục biểu diễn tài nghệ, khi huấn luyện viên muốn Ca Ca xuyên qua chiếc vòng lửa trong tay anh ta, Liên Hảo khẩn trương cầm tay của Lan Đình Phương.

Lan Đình Phương đặt tay của mình lên mu bàn tay Liên Hảo, nói:

“Đừng lo lắng, Ca Ca của chúng ta rất dũng cảm!” Giọng nói của anh dịu dàng trầm thấp, như âm sắc của tiếng đàn cello.

Khi Liên Hảo hoàn hồn lại thì Ca Ca đã dùng một tư thế cực xinh đẹp chinh phục vòng lửa, cũng chinh phục được giám khảo và khán giả, tiếng vỗ tay vang dội. Ca Ca đắc ý dào dạt đem ánh mắt hướng về phía hai người bọn họ.

Liên Hảo kích động đứng lên kịch liệt vẫy tay với Ca Ca.

Khuôn mặt cô ở dưới ánh đèn cứ như vậy mà phát sáng.

Lan Đình Phương đột nhiên bị hình ảnh này làm cho nhớ lại khoảng lời gian rất lâu trước đây. Năm đó, trong một trận bóng rổ, sau khi giành được chiến thắng ở phát bóng cuối cùng, anh tiện tay đem quả bóng trong tay đưa cho cô gái đang đưa nước cho mình. Ánh mắt anh lúc ấy cũng chỉ cố nhìn khắp sân bóng để tìm kiếm bóng dáng Bách An Ny. Xuyên suốt theo những hình ảnh rõ ràng đó, Lan Đình Phương cứ như đang nhìn thấy một thước phim không tiếng động. Gương mặt của cô gái đưa nước cho anh hiện ra một cách rõ ràng, tay cô gắt gao nắm giữ chai nước đứng đó, trong khi những người khác vì thắng lợi mà hò hét ăn mừng, cũng chỉ có cô nghĩ đến anh có khát nước hay không.

Cô gái ấy có một mái tóc ngắn ngủn, mắt ngọc mày ngài. Sau này, cô gái ấy ôm theo quả bóng rổ đã bị lãng quên đến bên anh, cùng với anh vượt qua mười năm năm tháng.

Mười năm là từ mười cái ba trăm sáu mươi lăm ngày tạo thành, một ngày hai mươi tư giờ, một giờ sáu mươi phút, số thời gian nhiều đến hàng trăm triệu phút đơn vị như vậy, sao anh có thể? Tại sao anh lại có thể không hiểu tâm tình của cô? Tại sao?

Liên Hảo bị một lực lớn lôi ra ngoài. Trong một góc khuất, cô bị khóa chặt trong một vòng tay.


“Liên Hảo, anh không biết thì ra bản thân anh lại có thể ngu ngốc đến như vậy.”

Không có ôm lại anh, cũng không có tránh ra, đứng tại góc xó nho nhỏ này, Liên Hảo nghĩ, người đàn ông này cuối cùng cũng đã biết được tình cảm lúc ban đầu của cô. Thật ra trước kia, anh có lẽ đã mơ hồ biết điều đó, chỉ là anh của lúc đó không nghĩ sẽ đối mặt mà thôi.

“Trở về đi! Tôi không nghĩ để lỡ mất kết quả trận đấu!” Liên Hảo kéo áo Lan Đình Phương.

Kết quả trận đấu, Ca Ca chỉ xếp sau chú chó chân đeo kim cương tên gọi Leon, chiếm vị trí thứ hai. Sau đó là các màn như lĩnh giấy chứng nhận, phát biểu cảm nghĩ đoạt giải, liên hoan, trao đổi “dục cẩu tâm kinh” loạn thất bát tao một trận, đến khi rời khỏi đó thì phố cũng đã lên đèn.

Lan Đình Phương đem Ca Ca giao cho huấn luyện viên.

Liên Hảo lặng im đi theo Lan Đình Phương lên xe.

Bóng đêm cùng với ánh đèn phố thị khiến cho thành phố này khoác lên mình một loại sắc thái khác, có lẽ đó là nét đặc trưng của thành phố còn có cách gọi khác là thủ đô này.

Kể từ khi ly biệt, trong cuộc sống hàng ngày, Liên Hảo cũng từng ở thời khắc cô đơn nhất, nhìn về phương hướng của Bắc Kinh, ở một nơi tràn ngập ngôn ngữ xạ lạ, điên cuồng tưởng niệm tiếng mẹ đẻ của mình.

Liên Hảo tựa đầu vào trên cửa sổ xe, từng mảng ánh đèn neon từ bên ngoài lần lượt lướt qua trên khuôn mặt của cô

Lan Đình Phương cho xe chạy thật chậm, tầm mắt rơi trên ngón áp út phát ra ánh sáng chói lọi của Liên Hảo.

“Nhẫn rất đẹp! Nghe nói phụ nữ độc thân ở nước ngoài đều thích đeo nhẫn ở ngón áp út để ngăn cản những phiền toái không cần thiết.” Lan Đình Phương thanh thanh cổ họng, mang theo một chút lơ đãng, nhưng thật ra, lòng bàn tay đang cầm tay lái của anh đã ướt đẫm mồ hôi.

Liên Hảo vuốt ve nhẫn trên tay, cười cười, không có trả lời.

Lúc tám giờ, Lan Đình Phương mang theo Liên Hảo đi tới một nhà hàng Pháp sang trọng. Toàn bộ nhà hàng cũng chỉ có hai người bọn họ, nhạc nền là loại nhạc đồng quê chậm rãi nhẹ nhàng mà Liên Hảo rất thích.

Quản lý dẫn bọn họ đi tới trung tâm nơi đặt bàn ăn, tiếp đến, đầu bếp thân thiết vì bọn họ giới thiệu món ăn. Khi đầu bếp lui xuống thì tiếng violon cũng đồng thời vang lên.

Người kéo đàn là một người đàn ông trung niên có gương mặt tang thương, với ánh mắt màu nâu không biết đến từ đất nước nào, tiếng đàn mà ông ta kéo ra tựa như tiếng gió du dương của ngày mùa thu trên thảo nguyên.


Trong thời gian dùng cơm, tất cả phục vụ của nhà hàng đều lui xuống. Lan Đình Phương đứng lên, rót rượu cho Liên Hảo, cẩn thận đem bít tết đã cắt xong đặt ở trước mặt cô.

Thẫn thờ nhìn giọt sương còn đọng lại trên cánh hoa Tulip màu trắng, đáy lòng Liên Hảo tự nhiên lại có cảm giác đau, nếu khoảnh khắc này phát sinh ở trước kia thì tốt biết bao nhiêu!

Khi đó, Cố Liên Hảo rất yêu rất yêu Lan Đình Phương.

Chỉ với một bữa ăn tối, Lan Đình Phương đã làm được hết thảy những điều mà các thiếu nữ thiết tha hy vọng. Anh như vậy rất giống một vương tử đa tình, nhưng thủ pháp thì lại có hơi ngốc nghếch, với một người đã trải qua phồn hoa năm tháng như Liên Hảo thì những việc làm này của anh quả thật có chút ngây thơ.

Một bữa ăn tối lại mất quá nhiều thời gian.

Khi Liên Hảo trở lại nhà khách đã là hơn mười một giờ.

Bên cạnh một gốc cây lớn không biết tên, Lan Đình Phương mở cửa xe cho Liên Hảo.

Xuống xe, Liên Hảo đứng ở nơi đó ngẩng đầu nhìn Lan Đình Phương, thật sâu thở ra một hơi, nói:

“Lan Đình Phương, tôi hy vọng hết thảy dừng lại ở đây, để tránh làm tổn thương nhau. Tuy rằng nói ở thời đại này, rất nhiều người đều nói sau khi ly hôn còn có thể tiếp tục làm bạn, nhưng mà tôi không muốn cùng anh làm bạn!”

“Liên Hảo, kỳ thực, ngày hôm qua anh đã tra xét rất nhiều tư liệu về cách làm thế nào để khiến phụ nữ vui vẻ, hôm nay anh đều dựa theo những gợi ý đó mà làm, anh chính là muốn…”

“Tôi biết!” Liên Hảo cúi đầu nhìn giày của mình: “Cùng với anh nhiều năm như vậy, anh như thế nào tôi đều hiểu hết. Anh cảm thấy chúng ta kết hôn nhiều năm như vậy nhưng lại vội vàng ly hôn nên có chút tiếc nuối, anh cảm thấy chúng ta có lẽ cần phải có một nghi thức ly biệt chính thức, cho nên, hôm nay tôi đã rất phối hợp với anh, để cho hết thảy dừng lại ở đây đi!”

“Nghi thức ly biệt?” Lan Đình Phương nâng khóe miệng.

Lúc ban đầu cùng Liên Hảo ly hôn anh quả thật đã từng nghĩ qua như vậy, nhưng sau này dần dần đã không đúng nữa rồi.

“Cố Liên Hảo, hôm nay không phải là nghi thức ly biệt, hôm nay anh chính là muốn cho em biết, Lan Đình Phương anh cùng trước kia không giống nhau!”

Tác giả: Hì hì ~~ dường như có một cô nương đang mềm lòng, vốn đang chuẩn bị mười tám màn khổ hình Mãn Thanh đây…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.