Chuyển ngữ: Đình
Biên tập: Iris
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Sau khi cơm nước xong, Tiền Vũ vào phòng ngủ gọi điện thoại để xử lý chuyện làm ăn, Tăng Tuyền nói với Giản Hinh: “Tiểu Hinh, mày nói với Châu Dật Thần giúp tao một tiếng, tao muốn quay lại làm việc.”
Giản Hinh không biết nên nói từ đâu, trong khoảng thời gian Tăng Tuyền xin nghỉ, cuộc sống của cô cũng xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Tăng Tuyền nói: “Bây giờ trên người tao không còn một đồng nào, phải tự nuôi lấy mình.”
Giản Hinh nhìn bạn mình, dựa vào tính cách của Tăng Tuyền thì sau khi biết mình bị lừa để quay về tuyệt đối sẽ không ở lại đây nữa, hoặc có thể chưa từng đến nơi mà vượt quá sức tưởng tượng của Giản Hinh.
Tại sao nhỉ?
“Mày định tha thứ cho Đại Phúc à?”
“Xùy! Gặp hắn lần nào tao đập lần đấy, không đập được thì đi tìm chị Tiền của tao!” Hai tay Tăng Tuyền chống nạnh, trước cái nhìn chăm chú của Giản Hinh thì chẳng khác nào quả bóng cao su bị xì hơi: “Chẳng qua tao đã thấy rõ, tao đi đến đâu cũng vô dụng cả thôi, ở đâu cũng là thành phố Mậu. Muốn bỏ rơi tên kia cũng không bỏ được, tao quyết định phải dũng cảm đối mặt, sau đó sẽ nghĩ cách làm thế nào để giúp những đứa trẻ đó.”
“Thật ra thì…”
“À, phải rồi!” Tăng Tuyền lắc cánh tay cô: “Bây giờ nhà Tiền Vũ cũng không tiện cho tao ở lại, đợi lát tao về chung với mày, mày thu nhận tao được không? Ôi chao, Tiểu Hinh Hinh của chúng ta là tốt nhất~”
“Tao và Trâu Diệc Minh quay lại rồi.” Giản Hinh giội ngay gáo nước lạnh.
Tăng Tuyền ngẩn người, gật đầu rồi nói: “Vậy mày đừng đi tìm Châu Dật Thần, để tao tự nghĩ cách.”
Giản Hinh nhìn cô, gọi: “Tiểu Tuyền.”
“Thế thì tao cũng không đến ở nhà mày nữa, bọn mày cũng không tiện.”
Giản Hinh ôm cô bạn, những lời định nói bỗng nghẹn lại. Tăng Tuyền vỗ nhẹ cô: “Gì nào? Hai đứa chúng mày làm lành với nhau là chuyện tốt, sợ tao vì chuyện nhỏ nhặt này mà phản đối à? Làm ơn đi, mọi thứ đã về đúng vị trí rồi có được không hả?”
“Anh ấy đã thay đổi.” Giản Hinh vẫn ôm lấy cô bạn: “Anh ấy thay đổi, không như trước đây nữa nữa. Mày ở chung với tao đi, cứ quyết định thế nhé!”
Tăng Tuyền lắc đầu: “Không được, còn phải về thăm mẹ tao, nếu không không bà bị tao chọc tức đến sinh bệnh mất.”
Vừa ra khỏi nhà Tiền Vũ, Giản Hinh nhận được điện thoại của Trâu Diệc Minh. Cô hỏi: “Đã tháo bột chưa? Vết thương phục hồi thế nào?”
“Tốt lắm, có thể bàn chuyện xây nhà để ôm em rồi.”
Giản Hinh cười.
“Tiền Vũ tìm em có chuyện gì thế?”
“Tăng Tuyền quay về rồi ạ.” Cô trả lời.
“Vậy Đại Phúc thì sao?”
“Cũng về rồi.”
Giản Hinh nghe thấy tiếng cười ha hả của anh, đoán tương lai của Đại Phúc sẽ không mấy tốt đẹp.
Anh dặn dò cô: “Về sớm một chút, ở ngoài lạnh lắm.”
Trước khi về nhà Giản Hinh đi qua chợ một chuyến. Trời càng ngày càng lạnh khiến cô thèm ăn vài món, sáng sớm lười không muốn dậy nên mua đủ thức ăn cho một tuần. Đến khi hai tay xách đầy túi đi lên tầng nhà mình, vừa ngẩng đầu cô đã nhìn đã thấy Trâu Diệc Minh đứng ở cửa nhà. Anh nhận mấy túi đồ từ tay cô rồi xoa má, cười hỏi: “Biết anh đến nên mua thức ăn nhiều thế này à?”
“Sao anh lại đến?”
Anh vươn tay ra: “Biết em sẽ lo lắng nên đến cho em nhìn.”
Giản Hinh kéo anh vào trong nhà, vừa ngồi xuống đã sờ sờ nắn nắn cả cánh tay, sau khi xác định không có chuyện gì cô mới thở phào nhẹ nhõm. Trâu Diệc Minh bế cô ngồi lên đùi, hỏi: “Nhớ anh không?”
Giản Hinh cười: “Hôm qua mới gặp mà!”
“Nhớ hay không nhớ?” Trâu Diệc Minh bắt đầu chọc lét cô.
“Nhớ!” Giản Hinh xin tha, rúc người vào ngực anh, khi nói vô tình vô tình chạm phải yết hầu.
Trâu Diệc Minh cúi đầu hôn, hai tay ở sau lưng cô vuốt ve: “Có phải lên cân không?”
Giản Hinh gật đầu.
Anh hài lòng khen ngợi: “Tốt lắm, tiếp tục duy trì.”
Cảm giác không thể nào tốt hơn nữa khi Giản Hinh béo lên, nơi nào cũng mềm mại thơm phức, Trâu Diệc Minh thích đến nỗi không muốn buông tay. Cô nằm trong ngực anh mắt dần dần híp lại, anh hỏi: “Mệt à?”
Giản Hinh gật đầu.
Vì vậy Trâu Diệc Minh bế cô lên, đi thẳng vào phòng ngủ chuẩn bị cùng ngủ trưa.
Giản Hinh ngủ rất nhanh, anh nhìn vẻ mặt khi ngủ của cô cười nhẹ. Thật sự rất rất nhớ, một khi cô không ở bên cạnh, cảm thấy cực kỳ nhớ nhung.
***
Chẳng mấy chốc mọi người đã biết Đại Phúc và Tăng Tuyền về, nếu người đã đến đủ thì nên hẹn nhau cùng đến thăm Lâm Hạo và Lý Doanh. Tăng Tuyền không đến kịp đám cưới của hai người họ thì cực kỳ nuối tiếc, ngày đó cô đến sớm nhất, đứng dưới tầng chờ mọi người. Thấy Giản Hinh và Trâu Diệc Minh đến, cô nàng vội chạy đến ôm Giản Hinh, hừ với Trâu Diệc Minh một tiếng.
Giản Hinh nghĩ, là ai đã nói sẽ không vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà phản đối ấy nhỉ? Mọi thứ đã về đúng vị trí của nó ấy nhỉ?
Trâu Diệc Minh buông tay ra, để chị em họ đứng chung với nhau, cười nhận lỗi với Tăng Tuyền: “Chuyện đó có trách nhiệm của anh, không trông coi tên kia cho tốt. Nhưng em đừng liên hệ hai việc với nhau, anh cảm thấy mình còn cứu vãn được.”
Một người đàn ông ăn nói khé nép để nói xin lỗi với bạn, hơn nữa đó cũng không phải là người nên chịu trách nhiệm. Tăng Tuyền không ngang ngược nữa, phất tay: “Không liên quan đến anh, lợn muốn ăn phân anh cản được chắc?”
Câu này rất nặng, Giản Hinh nhăn mặt véo cô bạn một cái, Tăng Tuyền không quan tâm và nói: “Hai người vẫn tốt là được, đừng bắt nạt Giản Hinh nữa, nếu không…”
“Không dám!” Trâu Diệc Minh nói.
Giản Hinh bênh, nói: “Anh ấy sẽ đánh Đại Phúc giúp mày một trận.”
Rồi cô quay sang hỏi anh: “Phải không?”
Trâu Diệc Minh gật nhẹ đầu.
Tăng Tuyền nói: “Dùng hết sức.”
Đang nói thì những người khác cũng đến, Đại Phúc đứng cách xa Tăng Tuyền nhất, gương mặt tiều tụy không nhìn nổi.
Giản Hinh lén hỏi: “Sao hắn lại biến thành thế này?”
Tăng Tuyền đáp: “Ngày ngày bận bịu, rồi lại chăm sóc mẹ tao nữa.”
Trâu Diệc Minh đi qua đó vỗ Đại Phúc: “Về thì tao yên tâm rồi.”
Lý Doanh mở cửa, sắc mặt không tốt lắm, gương mặt gầy chỉ còn bằng bàn tay. Cô ấy vội nở một nụ cười với mọi người, nói: “Mau vào đi!”
Mọi người đi vào phòng ngủ, tuy đều đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị cảnh trước mắt dọa sợ, suýt nữa đã lộ nét mặt buồn bã. Không chỉ có Lý Doanh gầy đi, Lâm Hạo còn gầy hơn cả trước đó, vốn có gương mặt khôi ngô tuấn tú nay đã trũng xuống, con ngươi còn đặc biệt rõ ràng. Anh đã cạo trọc đầu, ở nhà không đội mũ, nhìn từ xa như một ông lão xa lạ, trên cổ cắm ống dẫn, đầu giường treo một chai đựng chất lỏng trong suốt, tích tích tắc tắc theo ống dẫn chảy vào cơ thể anh.
Anh thấy mọi người đến vui vẻ, toét miệng cười nói: “Đến rồi à!”
Dường như đều là tiếng thì thào.
Giản Hinh run lên, Trâu Diệc Minh lẳng lặng nắm chặt tay cô.
Lý Doanh ngồi cạnh Lâm Hạo gọt trái cây cho mọi người ăn, Lưu Ba cầm trái táo trong tay đưa sang cho anh và nói: “Mày ăn trước đi.”
Lâm Hạo không nhận, chỉ cười rồi nói: “Mày ăn đi, ăn đi.”
Lý Doanh cũng cười: “Anh ăn đi, còn nữa mà.”
Lưu Ba thu tay về, cúi đầu cắn một miếng, lúc ngẩng đầu lần nữa trong mắt hơi đo đỏ.
Không khí hơi nặng nề, Tăng Tuyền và Tiền Vũ cùng nhìn nhau, Tăng Tuyền lắc lắc Lý Doanh: “Cho tao nhìn ảnh cưới của hai người đi.”
Lý Doanh ôm quyển album ảnh ra, ảnh cưới chụp vội, có vài tấm ảnh bên lề lễ cưới, còn có những tấm ảnh cô và Lâm Hạo chụp trong khoảng thời gian này.
Tất cả mọi người đều cười nói, nhưng nội tâm ai cũng thổn thức?
Sau đó Tăng Tuyền bắt đầu giải thích về khoảng thời gian cô biến mất và kể lại những điều mình nghe tận tai thấy tận mắt, điều không hay thì nói qua loa, tập trung nói những điều thú vị. Lâm Hạo nghe rất chăm chú, có lúc hỏi về chuyện bọn trẻ, Tăng Tuyền sẽ cười nói cho anh nghe. Dường như anh chưa từng bị bệnh, cũng như chưa từng nằm trên giường bệnh không thể dậy nổi vậy.
Kể hết chuyện, đến lượt Trâu Diệc Minh ra sân, anh kể xây thêm tầng thế nào, rồi trát xi măng, dựng giá đỡ ra sao, nghiêm chỉnh như một thợ phó chân chính. Còn kể đứng trên đất Giang Châu, nhà nhà đều do Trâu Diệc Minh xây.
Đại Phúc không cam lòng tỏ ra yếu thế, nói chen vào: “Cũng có phần của tao mà.”
Trâu Diệc Minh cười đểu nhìn sang: “Mày mất tích lâu như thế cũng dám mặt dày góp vào à?”
Đại Phúc cười hì hì, gãi gãi đầu.
Trâu Diệc Minh vẫn giữ nụ cười trên môi: “Tiếp theo tao muốn nghỉ phép dài hạn, công trường mày quản đi.”
“Hả?” Đại Phúc nhảy cẫng lên, nhỏ giọng thương lượng: “Lão Trâu à, chuyện này không được đâu, ở đây tao còn có một đống chuyện mà! Mày thư thả cho tao thêm mấy ngày đi, làm anh em nào dễ dàng, mày thông cảm nhiều nhiều nhé.”
“Vậy ai thông cảm cho tao?” Trâu Diệc Minh giơ cánh tay anh và Giản Hinh đang đan chặt vào nhau.
Tăng Tuyền không nhìn nổi nữa, nhảy cẫng la lên: “Anh cũng đừng đợi bên cạnh mẹ tôi nữa, tôi sẽ không nghe lời mẹ, từ bỏ ý định đi!”
Trâu Diệc Minh vỗ vỗ Đại Phúc “Người dân ở Giang Châu nhớ mày lắm đấy!”
Nhìn gương mặt đau khổ của Đại Phúc, mọi người cùng cười ha hả. Bỗng nhiên Lâm Hạo thốt lên: “Hâm mộ chúng mày thật đấy, tao muốn xem thử.”
Mọi người đồng loạt nhìn anh, anh nói: “Tao muốn đến Giang Châu xem chúng mày xây nhà.”
Lâm Hạo từ từ quay đầu hỏi Lý Doang đứng cạnh: “Được không?”
Lý Doanh gật đầu cười: “Được ạ, em sẽ đi với anh.”
***
Vì vậy cả nhóm bắt đầu lên kế hoạch, Lưu Ba đặt một chiếc xe, Lý Doanh chuẩn bị những món đồ khi Lâm Hạo ra cửa phải mang theo, những thứ khác ba cô gái còn lại cùng giúp đỡ. Trâu Diệc Minh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Lâm Hạo, cầm bàn tay gầy còm của anh, nói: “Sẽ khá hơn thôi.”
Ở căn phòng bên cạnh, Lý Doanh còn đang cười lén lau mặt, Giản Hinh, Tiền Vũ và Tăng Tuyền dừng lại, không ai dám lên tiếng. Lý Doanh không kiềm chế nổi, gục đầu khóc không thành tiếng, được các chị em tốt ôm lấy.
Lý Doanh nói: “Khi Lâm Hạo bị đau thật sự tao muốn chết thay anh ấy, tại sao lại là anh ấy? Tại sao vậy?”
Đúng vậy, tại sao? Giản Hinh khóc theo, cũng không dám khóc ra tiếng sợ người ở phòng bên cạnh nghe thấy.
Tăng Tuyền vừa khóc vừa an ủi Lý Doanh: “Tiểu Doanh à, đừng khóc, lúc tao ly dị cũng không khóc.”
Tiền Vũ cũng khóc: “Không có gì không vượt qua được, mày phải sống cho tốt.”
Mẹ Lâm Hạo bưng chén canh đẩy cửa phòng đi vào, thấy bốn cô gái đang khóc mắt cũng hồng theo, gọi Lý Doanh bằng giọng mũi: “Đến đây, nhanh ăn bát canh cá này đi con.”
Lý Doanh nhận lấy bát, ăn từng thìa một, nước mắt thi nhau rơi xuống. Cô nói cho ba cô bạn mình biết: “Tao đang định sinh con cho Lâm Hạo.”
Câu này vừa được thốt ra, cả Tăng Tuyền và Tiền Vũ đều không đáp lại, chỉ mình Giản Hinh xoa đầu Lý Doanh: “Sinh đi, có con cũng tốt co mày.”
Cô đứng gần, ngửi thấy mùi thơm của canh cá nhưng cảm thấy không thoải mái, che miệng chạy đến bồn rửa mặt. Tiền Vũ cất giọng gọi: “Lão Trâu, đến xem Giản Hinh nhà anh này.”
Trâu Diệc Minh đi sang thấy Giản Hinh đang nôn.
“Sao thế em?” Anh chau mày, vuốt lưng nhè nhẹ giúp cô.
Giản Hinh thoải mái hơn, trả lời: “Có thể là trúng gió, bây giờ không sao rồi.”
Trâu Diệc Minh cúi đầu xuống nhìn cô chăm chú, rồi đóng cúc áo khoác lại cho cô.
Hết chương 37