Tình Yêu Bảy Năm

Chương 35: Em là hương thơm của riêng anh 1


Chuyển ngữ: Iris

Biên tập: Iris

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

“Tối qua em ngủ có lạnh không?”

Giản Hinh cúi đầu: “Không, em thích lắm.”

Trâu Diệc Minh chau mày, Giản Hinh hừ hừ: “Anh ngủ gật sẽ ngáy đấy, biết không hả! Ồn đến em.”

Anh rất bất ngờ, tiện tay cài kính lên tóc Giản Hinh và hỏi: “Sao em không nói cho anh biết?”

Giản Hinh thấy vậy liền đổi giọng: “Anh quá mệt mỏi sẽ ngáy, cũng chỉ có mấy lần thôi.”

Trâu Diệc Minh vuốt ve mặt cô, gương mặt Giản Hinh đầy đặn mềm mại, bàn tay anh hơi thô ráp nhẹ nhàng lướt qua, tựa như đang cầm khăn lụa. Giản Hinh thấy ngưa ngứa, tránh ra, nụ hôn của anh rơi xuống cái đệm. Trâu Diệc Minh thoáng ngừng, cười lên, rồi cúi đầu hôn lên môi cô. Hai người dựa trên cửa, dưới nhà không biết ai mãi vẫn chưa đốt xong, pháo hoa nổ rực khắp trời, hiện lên màu sắc tuyệt đẹp, khiến Giản Hinh đứng bên cửa sổ cũng như bị nhiễm năm màu sắc. Trâu Diệc Minh nhìn sâu vào mắt cô, nắm tay về phía phòng ngủ.

Anh ngồi dựa vào đầu giường, bế cô ngồi trên đùi mình. Ở dưới tầng vang lên tiếng cười con trẻ, anh cũng bật cười theo, tiện tay lấy kính trên đầu Giản Hinh xuống rồi vứt qua một bên, sau đó cuốn chiếc váy lên rồi từ từ cưởi. Bên trong là áo giữ nhiệt, cổ áo phủ lấy xương đòn của Giản Hinh, một đen một trắng, trông cô càng thêm xinh đẹp. Anh hôn lên xương quai xanh, tay luồn vào đằng sau, cởi móc áo.

Giản Hinh cảm thấy hơi ngứa, đẩy đầu anh ra, thế nhưng lòng bàn tay như mê như dại, nghe anh nói: “Giơ tay lên nào!”

Giản Hinh nghe theo, áo giữ nhiệt bị anh cởi ra ném xuống giường. Sau đó là cả quần tất lẫn quần con, Giản Hinh ngoan vô cùng, nghe theo, từng cái từng cái bị anh cởi ra sạch sẽ. Cuối cùng chỉ còn mình anh chỉnh tề, quan sát người cô từ trên xuống dưới. Giản Hinh cũng không biết nên che chỗ nào, áp vào lồng ngực anh, rất chặt, thế thì anh sẽ không nhìn thấy nữa. Có thể cô không biết, từ góc độ Trâu Diệc Minh nhìn xuống vừa vặn có thể nhìn thấy bờ lưng trắng không tì vết của cô, eo thon, hai mông lộ ra cũng không biết giấu đi đâu nữa.

Trượt theo cột xương sống đi xuống, vuốt ve eo chốc lát, sau đó đi xuống dưới không hẹn mà gặp. Giản Hinh bỗng giật nảy cả mình, muốn khép hai chân lại, có thể bây giờ cô đang ngồi trên đùi anh, làm gì có cách nào? Thảo nào gần đây anh rất thích dùng tư thế này, hóa ra là thuận tiện như vậy. Mặt cô đỏ như máu, muốn cất lời nhưng lại bị vướng bởi cái tay bó bột của anh, cho nên không tài nào nói chuyện được, nhẩn thẳng vào trong ngực anh.

Giản Hinh nằm sấp người run rẩy để anh tác quai tác quái ở dưới, cô không chịu nổi nữa, hừ hừ hai tiếng, anh lại cúi đầu hôn lên tai hoặc mắt cô, như động viên.


Cảm giác đó rất khó chịu, cái thứ gì đó luôn khiến người ta sốt ruột. Giản Hinh ngửa đầu cắn lên cổ anh, ma sát một hồi trên vai. Trâu Diệc Minh cũng dừng tay, nâng cô dậy rồi cởi khóa. Giản Hinh run rẩy cả người, nhìn anh dang hai tay ra và nói: “Ngồi lên đây.”

Giản Hinh nghe theo anh, chầm chậm ngồi xuống, sợ hết hồn. Sau đó, cô không dám động đậy, chau mày, ngẩng đầu nhìn thấy anh đang cười, nói: “Chẳng phải hôm ở trên xe em hăng hái lắm mà, sao bây giờ lại bất động thế?”

Vừa nhắc đến buổi tối điên cuồng hôm đó, Giản Hinh không biết làm thế nào cho phải, nghiến răng nghiến lợi đấm lên ngực anh. Trâu Diệc Minh nằm xuống, đồng thời kéo cô xuống giường, từ từ làm việc xấu.

Không biết trải qua bao lâu, mãi đến khi Giản Hinh nghĩ minh sẽ cứ như thế này, Trâu Diệc Minh bỗng nghiêng người. Cả cơ thể vô lực của Giản Hinh rúc hẳn trong căn mềm mại, anh vô cùng cẩn thận, cả ngày hôm nay dùng sức mạnh như thế nên cần phải cẩn thận. Giản Hinh nhìn anh khó hiểu, Trâu Diệc Minh đặt tay lên má cô, bắt đầu hoạt động. Tư thế thay đổi, cảm xúc cũng thay đổi theo, Giản Hinh ngửa đầu rên một tiếng, bị anh chạm đến đúng điểm quan trọng, cả người run rẩy trong lòng người đàn ông.

Trâu Diệc Minh dừng lại, chờ cô đi qua đợt này lại càng cẩn thận hơn. Giản Hinh tưởng anh bị thương nên không tiện nên ra hiệu để mình, Trâu Diệc Minh lắc đầu, thở hổn hển: “Không phải, anh sợ sẽ vào mất.”

Đôi mắt anh sáng vô cùng, động tác nhẹ nhàng, Giản Hinh nghĩ đến, nhếch miệng lên cười.

Giản Hinh ừ.

Hai người từ từ làm việc đến khi kết thúc, Trâu Diệc Minh chán nản nằm trên người cô, thở hổn hển một lúc rồi nằm vật xuống bên cạnh. Giản Hinh khép hai chân lại, cuộn tròn người bên người anh.

Trâu Diệc Minh nói: “Chúng mình cưới đi.”

Anh ôm cô vào lòng, bàn tay dừng ở bụng, đặt một nụ hôn đằng sau gáy.

Một lúc sau, Giản Hinh ừm một tiếng bằng giọng mũi đặc sệt.

Anh vươn tay lật người cô, thấy cô khóc thì khẽ khàng lau nước mắt đi rồi nói: “Có phải anh cầu hôn không đủ chân thành không?”

Giản Hinh lắc đầu: “Không, em thích lắm.”

Bây giờ thì cô đã hiểu, Trâu Diệc Minh gọi cô là Hinh Hinh là anh đang nói yêu cô, còn anh nói chúng mình cưới đi là anh rất yêu cô.

Giản Hinh nói: “Nếu anh không chê nhỏ thì chúng mình ở đây trước nhé?”


Trâu Diệc Minh trả lời: “Ừ, anh cảm thấy chỗ này rất tốt.”

Giản Hinh tiếp lời: “Con bé Tăng Tuyền kia đều kể mọi chuyện của em cho anh.”

“Không phải Tăng Tuyền kể.” Anh lắc đầu.

Giản Hinh vô cùng kinh ngạc.

Anh hôn cô: “Là anh hỏi Tiền Vũ.”

Không bao giờ anh quên được buổi tối hôm đó, gọi điện hỏi Tiền Vũ: “Giản Hinh dọn nhà hả em?”

Còn Tiền Vũ cố tình: “Ai đấy?”

Trâu Diệc Minh nhăn mày: “Em đang ở đâu đấy, anh qua tìm em.”

“Ok, anh đến đi.”

Một cô gái mạnh mẽ, bất kể ngày lễ gì, đặc biệt hay không cũng đều có lý do có người mời ăn cơm, càng bận bịu. Tiền Vũ đứng ở ngoài nhà hàng chờ Trâu Diệc Minh, thấy anh đến nhả ra một làn khói trước mặt anh, sau đó giẫm tàn thuốc, nói: “Phòng 202, chuốc say bọn họ em sẽ nói cho anh biết.”

Trâu Diệc Minh vừa đi vừa cởi áo khoác, anh không tìm thấy Giản Hinh, chợt phát hiện ra giữa thành phố rộng lớn này, mất đi một người như thế, trong lòng anh bỗng thấy hốt hoảng.

Ở trong toàn là những tai to mặt lớn, nhìn chán cũng chẳng có người phụ nữ nào. Trâu Diệc Minh giương mắt nhìn Tiền Vũ, cô nàng cười giới thiệu: “Đây là anh tôi.”

Nhắc đến khả năng uống rượu, thật sự Trâu Diệc Minh không tài nào bằng được Tiền Vũ, anh chỉ biết rằng bây giờ phải chuốc say đám người này, chính anh cũng không chịu nổi nữa, thật sự rất muốn biết câu trả lời từ Tiền Vũ.

Tiền Vũ nói: “Em đổi ý rồi, sao em phải nói cho anh biết chứ?”


Anh uống say rồi, trong đầu chỉ muốn biết chuyện đó, quấn chặt Tiên Vũ. Tiền Vũ đưa từng vị sếp đang ngồi vào trong xe rồi đi quẹt thẻ tính tiền, bên cạnh là con ma men mặt không cảm xúc. Cô xuống ga-ra lấy xe, còn anh nhanh chóng ngồi vào trong xe cô nàng. Tiền Vũ không nói gì, lái xe đi thẳng, anh đau đàu chỉ muốn nôn, cuối cùng Tiền Vũ bẻ tay lái, nói về nhà sẽ kẻ.

Đến lúc đó Trâu Diệc Minh mới chăm chú để ý đường, đến cổng chung cư thì bị Tiền Vũ đạp xuống xe. Cô nàng chẳng nói chẳng rằng, nhanh tay lái xe đi thẳng.

Giản Hinh hơi lo lắng, hỏi: “Tiền Vũ có làm khó dễ anh không?”

Trâu Diệc Minh nhìn cô, lắc đầu: “Không.”

Sau đó thì sao?

Sau đó anh canh chừng ở ngoài khu chung cư mấy ngày, sáng sáng trông thấy Giản Hinh ra ngoài đi làm, tối tối thấy cô về nhà, anh lén lút theo sau, đứng dưới tầng, đếm bậc thang muốn biết cô đứng ở tầng mấy, cầm chìa khóa mở cửa nhà.

***

Sáng sớm hôm sau, Trâu Diệc Minh đưa Giản Hinh đến trường rồi mới về Giang Châu, vừa về đến nhà đã bị Trần Phượng Tiên hỏi: “Đi đâu?”

“Nói với mẹ rồi mà, con tìm Giản Hinh.”

“Buổi tối con cũng ngủ ở nhà nó?”

“Vâng.” Trâu Diệc Minh cúi đầu thay giày.

Không bao lâu sau, căn nhà Giản Hinh cũng phá dỡ, cô xin nghỉ về quê, nhìn xe ủi san phẳng căn nhà thành bình địa, Trâu Diêc Minh luôn ở bên cô, thấy nhiều bụi liền cởi áo khoác che mặt cho cô, chỉ lộ đôi mắt. Sau đó anh nghe điện thoại, vô cùng ồn ào, bảo Giản Hinh một tiếng rồi ra chỗ khác nghe. Thấy anh đã đi, một người hàng xóm bắt chuyện với Giản Hinh, hỏi: “Là cậu ấy xây thêm hộ cháu hả?”

Giản Hinh gật đầu.

Người hàng xóm nói: “Cô nhớ là cậu ấy trước đây.”

“Vâng.” Giản Hinh đáp.

Hàng xóm nói vẻ xa xôi: “Đúng là có bản lĩnh.”

Giản Hinh không hiểu lắm.


Mấy người xung quanh túm tụm lại với nhau, mồm năm miệng mười kể chuyện rất rõ ràng, quãng thời gian trước Giang Châu xảy ra chuyện, hóa ra có hai bên làm chuyện này, sang năm thanh tra cấp trên xuống kiểm tra, một bên chứng thực, bên còn lại thì không, bây giờ họ xuống, là bên chứng thực.

Trâu Diệc Minh nói chuyện điện thoại xong, quay về bảo với Giản Hinh: “Vừa nãy mời công nhân ăn cơm, em đi cùng anh không?”

Giản Hinh che áo khoác dày của anh lại, buồn buồn nói: “Ừ.”

Một người đưa điếu thuốc cho Trâu Diệc Minh, anh cười nhận, kẹp lên đằng sau tai, hai người đang nói chuyện, bỗng người kia muốn nhờ anh xây thêm tầng nhà cho một người họ hàng của ông ta, thời gian rất gấp.

Trâu Diệc Minh tính toán trong đầu rồi nói: “Có lẽ không giúp được rồi!”

Ông bác vừa nghe liền sốt ruột, vội nói: “Bác cũng là hàng xóm nhiều năm với bà của Giản Hinh, cháu xem giúp đỡ thế nào với. Bây giờ ở Giang Châu này chỉ có mỗi cháu có thể làm được chuyện này, cháu không giúp bác, ông già như bác nên biết làm gì đây?”

Trâu Diệc Minh đáp: “Bác à, bây giờ cấp trên làm nghiêm lắm, cháu định làm xong cái này là thôi không làm nữa đây.”

Ông bác nhờ Giản Hinh, anh nhìn cô, cô buông áo xuống, cười ngọt ngào với anh. Trâu Diệc Minh dắt tay cô và nói: “Thế cũng được, bác đừng nói với ai đấy nhé! Nếu không cháu sẽ không làm được đâu.”

Ông bác vội cảm ơn, rồi đi gọi điện cho họ hàng nhà mình.

***

Đi trên đường, Giản Hinh hỏi anh: “Không làm thật à?”

Trâu Diệc Minh gật đầu: “Ừ, chuyện này không thể lâu dài được, rất nguy hiểm, anh định dùng tiền thuê một đội ngũ, hiện giờ khắp Giang Châu đều đang xây dựng, sẽ có lợi nhuận.”

Giản Hinh nói: “Chỉ cần anh cảm thấy tốt là được.”

Cơm nước xong, Trâu Diệc Minh đi cùng cô lên núi thăm mộ bà.

Giản Hinh đặt bó hoa xuống trước mộ bà, nói: “Hôm nay nhà bị phá dỡ, bà yên tâm con đã có chỗ ở, ở dưới đó bà có vui không? Có lẽ ở cùng người thân sẽ vui lắm. Nếu có gặp bố mẹ con thì hãy nói với họ con nhớ họ lắm. Bà ơi, đừng lo lắng cho con, con sẽ sống tốt.”

Trâu Diệc Minh lau sạch bụi bẩn trên tấm ảnh đi, nói: “Bà ơi, cháu và Giản Hinh sắp lấy nhau, tuy hơi muộn, xin lỗi bà. Sau này cháu nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy, bà có thể tha thứ cho cháu không ạ?”

Bia mộ không biết nói chuyện, cho nên không có ai trả lời, hai người ở lại một lúc đến khi trời sẩm tối nắm tay nhau xuống núi. Nghĩa trang đang lặng gió bỗng nổi gió lên, Giản Hinh ngoảnh lại nhìn, nói với anh: “Anh có thấy không? Bà bảo tha thứ cho anh đó.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.