Tình Yêu Bảy Năm

Chương 19: Anh là đồng hồ Báo thức của em 5


Chuyển ngữ: Đình

Biên tập: Iris

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Đại Phúc cảm thấy chưa đủ nên yêu sách với ông chủ nhỏ: “Lão Trâu là người rất si tình, cậu còn chưa biết đúng không? Dù thế nào nhà Giản Hinh cũng phải phá đi, chỉ là căn nhà cấp bốn và một cái sân nhỏ, chắc cũng không đền bù được bao nhiêu tiền. Chuyện này Giản Hinh người ta không vội mà thằng này cứ muốn phí thời gian và sức lực… Á!”

Ở dưới gầm bàn, Trâu Diệc Minh đạp Đại Phúc một cái: “Ăn đồ của mày đi, nói lắm thế.”

Đại Phúc nháy mắt với ông chủ nhỏ: “Còn ngại gì chứ!”

Ông chủ nhỏ nghe rồi hỏi: “Cậu muốn lắp mấy tầng? Nghe nói gần đây đưa xuống công văn, quá ba tầng thì sẽ không được tính đâu.”

Trâu Diệc Minh cắn miếng thịt nướng rồi đáp: “Ba tầng là đủ rồi, cũng là một chút tâm ý của tớ với bà.”

Đại Phúc uống say đến nỗi hai mắt híp vào nhau: “Tao biết mày cảm thấy rất có lỗi với bà Giản. Nhưng bây giờ mày bỏ cả thời gian ngủ của mày để hao phí trong một cái sân nhỏ, tâm ý như thế này là đủ rồi, ai không có thời điểm sai lầm chứ? Bà Giản là người tốt, sẽ thông cảm cho mày.”

Trâu Diệc Minh không lên tiếng, người đã mất có thể thông cảm hay không anh không rõ, nhưng chuyện này đã đâm vào lòng Giản Hinh một cái gai. Cô gái này cực kì cố chấp, có lẽ cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho anh, chính anh cũng biết bản thân mình vô liêm sỉ. Anh làm những chuyện này không vì điều gì cả, chỉ mong có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi, thật ra nếu không làm bất cứ cái gì thì anh không dám tin tưởng chính mình.

Sau khi ăn cơm xong, Trâu Diệc Minh lại đến nhà Giản Hinh nhìn qua cô như cũ. Đại Phúc liền ngăn lại: “Mày mau về ngủ một giấc đi, tao sẽ qua giám sát công trình cho mày. Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!”

“Không cần, tự tao đi là được.”

Đại Phúc đẩy anh: “Cái thằng này càng ngày càng giống Giản Hinh, có phải ai nói cũng không nghe không?”

Trâu Diệc Minh bị nói vậy đành về nhà chợp mắt một lát, định sau nửa đêm đến thay ca cho Đại Phúc. Vừa ngủ đã ngủ hơn hai tiếng, lúc tỉnh lại trời đã sắp sáng, Trâu Diệc Minh vội vã chạy đến công trường. Nhà Giản Hinh gần mặt đường nên làm việc không thể, làm việc không thể quá lộ liễu, đến bốn giờ sáng mọi người phải thu dọn công trình, lúc anh đến nơi chỉ thấy mấy người công nhân đang ăn sáng, không thấy bóng dáng Đại Phúc đâu.

Trâu Diệc Minh hỏi mọi người, ai cũng trả lời không biết, anh đứng một bên vừa gọi điên cho Đại Phúc vừa nghiêm túc kiểm tra chất lượng thi công. Tuy không phải là để cho người ở nhưng nhà này là nhà của Giản Hinh nên phải làm cẩn thận từng li từng tí một.

Điện thoại của Đại Phúc không gọi được, mãi đến buổi trưa anh chàng mới xuất hiện. Dường như có chuyện khiến anh chàng phiền lòng, từng làn khói thuốc nối tiếp nhau không dứt.

“Đi đâu?” Trâu Diệc Minh hỏi.

Đại Phúc không trả lời chỉ khoát tay: “Hôm nay tao xin nghỉ, muốn ngủ một giấc.”

Cuối tuần Tăng Tuyền đến thăm Đại Phúc, Đại Phúc mang theo một bó hoa hồng đến bến xe đón cô, khiến gương mặt cô nàng đỏ cả lên: “Cũng đã là vợ chồng rồi, anh làm gì vậy chứ! Không biết xấu hổ!”

Thái độ của Đại Phúc ân cần như một thái giám nhỏ theo hầu Hoàng hậu, trong lòng Tăng Tuyền rất ngọt ngào nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Có phải anh đã làm chuyện gì có lỗi với em không?”

Đại Phúc gật đầu: “Đã làm rồi, bà xã em phải tha thứ cho anh.”

Anh nói rất nghiêm túc, Tăng Tuyền cười nhéo lỗ tai anh: “Cho anh một cân gan chó anh cũng không dám.”

Hai vợ chồng nhà này ân ân ái ái đến nỗi Trâu Diệc Minh cũng không nuốt trôi cơm, cầm hộp cơm ra chỗ khác cách xa họ, mà Tăng Tuyền nào bỏ qua cho anh lại gần bảo: “Bây giờ Giản Hinh mỗi cuối tuần đều phụ đạo tập làm văn giúp cháu của Chủ nhiệm Châu. Nghe nói đứa bé kia là hòn ngọc quý của nhà đấy, cả nhà ai cũng dỗ dành nâng trong lòng bàn tay nên đứa bé chẳng sợ ai nhưng chỉ nghe lời một mình Giản Hinh. Dạo gần đây ở nhà còn la hét ầm ĩ đòi Giản Hinh làm thím nữa cơ, phòng làm việc của bọn em ai cũng hâm mộ Giản Hinh cả. Châu Dật Thần kia có xe có nhà còn có tiền gửi ngân hàng, bề ngoài cũng ưa nhìn, đối xử với Giản Hinh tốt đến mức không có gì để chê. Không có việc gì cũng sẽ dạo qua phòng làm việc của bọn em một vòng, còn không phải để nhìn Giản Hinh một cái… Aiz, lão Trâu anh gặp qua rồi đúng không? Là cái người lần trước ở đại hội thể dục thể thao mang theo một đứa trẻ đó!”

Trâu Diệc Minh chỉ ừ một tiếng rồi cúi đầu ăn cơm.

Tăng Tuyền nói một mình cảm thấy không có gì vui, thật sự chỉ muốn mở được trái tim Trâu Diệc Minh xem xem rốt cuộc người này nghĩ gì.

Trâu Diệc Minh nói: “Em đừng bận tâm đến chuyện của bọn anh, quản chặt Đại Phúc nhà em ấy.”

Tăng Tuyền không thèm để ý: “Cái nơi chim không thèm ỉa này anh ấy có thể làm gì chứ? Bọn này vẫn tốt!”


Tăng Tuyền ở hai ngày rồi đi, sau khi cô đi Đại Phúc rất rầu rĩ, nói với Trâu Diệc Minh: “Cho tới bây giờ tao chưa từng nghĩ tao có thể không rời được Tăng Tuyền dù chỉ một ngày.”

Trâu Diệc Minh nhíu mày: “Cút!”

Sau này anh và Đại Phúc phân công công việc, mỗi đêm anh sẽ ở nhà Giản Hinh còn Đại Phúc thì trông coi những nơi khác để tránh xảy ra chuyện. Trời sáng quay về nhà ngã đầu xuống là ngủ ngay, đến tối thì mỗi người lại bận việc của mình, có khi hai người mấy ngày liền cũng không thấy mặt nhau chỉ thông qua điện thoại mà bàn bạc việc với nhau.

Cốt thép nhà Giản Hinh là tự tay Trâu Diệc Minh chọn lấy, gạch là anh tự tay xây từng viên, tường cũng là tự thân anh trát, cửa sổ lớn bao nhiêu, cửa nên hướng về phía nào thì thích hợp. Vốn Trâu Diệc Minh anh là một thư sinh nào có hiểu những chuyện này, nhưng con người anh không kiêu ngạo đã đi theo một thợ cả có kinh nghiệm học tập một ít, bây giờ cũng xem như là một nửa thợ cả.

Trần Phượng Tiên đau lòng cho con trai, tức giận nói: “Con xây nhà cho con bé đó làm gì? Chẳng phải hai đứa đã chia tay rồi sao? Chi phí phá bỏ và di dời con cũng không được chia đồng nào, cần gì phải phí sức cho chuyện không công này?”

Bà ngẫm nghĩ một lát cảm thấy không đúng, kéo Trâu Diệc Minh đang muốn ra cửa lại hỏi: “Có phải Giản Hinh bảo con làm vậy không?”

Càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, càng nói không khách sáo: “Mẹ đã sớm biết cô gái này có tâm cơ mà! Rõ ràng biết mẹ không thích nó còn giả ngu được, còn không phải tại con ở thành phố Mậu có công việc tốt nên sau này có thể giúp nó hay sao. Sau này thì hay rồi, biết con từ chức thì chia tay ngay, nhất định là đã sớm tìm được nhà khác tốt hơn. Hừ, bây giờ nhà họ muốn xây phải nhờ đến con, lại chạy đến dây dưa với con. Trâu Diệc Minh con có khí phách một chút cho mẹ, đừng có quản chuyện của nhà họ nữa được không hả?”

Trâu Diệc Minh tạm thời không lên tiếng, như thể hồ quán đính đột nhiên phát hiện rằng những năm này mình đã mắc sai lầm.

(CN: Thể hồ quán đính/ quán đính đề hồ (chữ nhà Phật): Được ví như con người nghe được một ý kiến hay thì đột nhiên tỉnh ngộ.)

Nhà anh là gia đình đơn thân, mẹ nuôi dưỡng anh rất vất vả, xưa nay anh vẫn luôn chiều theo bà, Trần Phượng Tiên muốn gì là có đó. Đại Phúc và Tăng Tuyền thường xuyên bất bình thay Giản Hinh nên anh cũng để ý, cảm thấy bản thân có thể chăm sóc hai bên, hơn nữa Giản Hinh chưa bao giờ biểu lộ bất cứ một sự bất mãn nào của mình với mẹ trước mặt anh, cho nên anh cho là bản thân đã làm rất tốt.

Nhưng hôm nay anh bỗng tỉnh ra được, cục diện cuộc sống hòa bình yên ổn này có thể duy trì bảy năm cũng không phải do anh có thể đối xử tốt hai phía mà là Giản Hinh nghĩ đến việc không khiến anh khó xử cô mới nhẫn nại tất cả mọi việc.

Đúng như lời mẹ Lý Doanh nói, con cũng là báu vật trong nhà, dựa vào cái gì mà họ có thể chà đạp con.

Giản Hinh cũng là châu báu của bà Giản, dựa vào cái gì mà ở nhà anh cô ấy bị đối xử như vậy? Trâu Diệc Minh anh đáng giá gì để Giản Hinh làm được như thế ư?

Trần Phượng Tiên cho rằng mình đã nói đúng nên dùng sức đánh lên lưng anh một cái: “Bây giờ con cũng không tệ lắm, đừng quay đầu lại nhai cỏ nữa! Giản Hinh có gì tốt hả? Mẹ thấy cháu gái thím Vương nhà bên cạnh cũng ngoan hiền, người nhà làm ở cục thủy lợi, con có thời gian thì đi gặp thử xem.”

“Mẹ sau này đừng nói Giản Hinh như thế nữa.” Trâu Diệc Minh lên tiếng ngăn lại lời bà nói: “Giản Hinh là cô gái tốt, không phải giống như mẹ nói.”

Trần Phượng Tiên cả người sững sờ, đây là lần đầu con trai từ nhỏ đến lớn không nghe theo bà, trong lòng bà tức giận. Cái gì không cho bà nói bà càng phải nói ra: “Mẹ không nói sai gì cả, nếu không thì sao hai đứa biết đường chia tay! Nó từ đầu đã ghét con rồi, con còn si tình làm gì nữa chứ! Con nhìn không thấu nó đâu, nghe mẹ là được.”

“Là con nói chia tay trước.” Trâu Diệc Minh đứng trước mặt Trần Phượng Tiên, cao hơn bà một cái đầu, đã là một nam tử Hán đầu đội trời chân đạp đất.

Anh kể tiếp: “Trước đây con luôn nghe lời mẹ nên khiến mẹ coi thường cô ấy, con đã sai. Không nói đến những việc khác, chỉ riêng ở trong cái tỉnh Giang Châu này con cũng không lại tìm được người phụ nữ nào tốt hơn cả Giản Hinh. Xin mẹ đừng mang theo thành kiến để phán xét cô ấy nữa. Ngày hôm nay con có thể phấn chấn tinh thần để khởi nghiệp lại đều là nhờ công lao của Giản Hinh, cô ấy không hề cầu xin con giúp đỡ, thậm chí cô ấy còn không biết chuyện này. Giản Hinh đi theo con bảy năm đã không nhận được cái gì tốt đẹp, con làm như vậy chỉ là muốn trong lòng có thể yên ổn, con không hề mệt, có việc để làm sao có thể mệt mỏi chứ? Mẹ hãy nói một câu thật lòng với con, Giản Hinh đối xử với mẹ có tốt không? Đôi khi con không nhớ phải gọi điện cho mẹ thì cũng là cô ấy nhắc nhở con. Mỗi dịp lễ Tết mang quà về mẹ đều không thích, cô ấy còn chưa gả vào nhà năm nào cũng rửa chén dọn dẹp vệ sinh, đầu năm mùng một Tết còn cùng con biếu mẹ lì xì đỏ, hàng xóm khu vực gần đây nhà ai có con dâu ngoan như vậy không? Sau này mẹ đừng nói về cô ấy như thế nữa, con cũng cảm thấy không đáng thay cô ấy.”

Bây giờ Trâu Diệc Minh mới phát hiện bản thân mình ngu ngốc thế nào, cô là người quan trọng như thế với anh, đáng lẽ anh là người đứng ra bảo vệ cô trước tiên mới phải.

Suy cho cùng con người là loài động vật ích kỷ nhất, yêu nhất vẫn là bản thân mình.

Trần Phượng Tiên bị con trai nói đến không còn sức nói lại, bộ quần áo hôm nay bà mặc là Giản Hinh đưa bà đến trung tâm mua sắm mua năm ngoái, cực kì thoáng mát. Dù không được giảm giá, Giản Hinh vẫn cà thẻ không hề tỏ thái độ không vui.

Nhưng Trần Phượng Tiên vẫn rất đau lòng, con trai lại vì một người ngoài mà nói chuyện như thế với bà. Bà xoay người đi vào trong, buông một câu: “Dẫu thế nào đi nữa, đến lúc đó cũng phải chia bốn sáu, không cầm được tiền mẹ sẽ không bỏ qua đâu.”

Tối thứ sáu, Châu Châu lấy điện thoại của Châu Dật Thần dùng WeChat nói chuyện với Giản Hinh, cậu bé nói: “Cô Giản, tuần này phải viết bài về đề tài du ký, ngày mai cô cháu mình cùng ra ngoài chơi nhé!”

Trước đó Giản Hinh nhận được điện thoại của ủy ban khu phố đang muốn thương lượng với Châu Dật Thần về việc buổi học thêm của ngày mai bèn nói: “Châu Châu, cho cô gặp chú cháu!”

Châu Dật Thần ở ngay bên cạnh, nhận máy rồi nói: “Giản Hinh à? Ngày mai có thể đi cùng với bọn anh không? Anh định mai đưa thằng bé đi dạo vùng lân cận.”

Gỉan Hinh vô cùng cảm thấy có lỗi: “Ngày mai tôi phải trở về quê làm vài chuyện, cho nên buổi ôn tập ngày mai có lẽ phải hủy rồi.”

Châu Châu ở bên cạnh la lớn: “Không được, không có cô Giản con không viết nổi bài tập làm văn đâu.”


Châu Dật Thần che miệng thằng bé lại, hỏi: “Về quê? Là Giang Châu à?”

Gỉan Hinh ừm một tiếng.

Châu Dật Thần nói: “Thế thì càng hay, ngày mai tôi đưa em đi, thuận tiện mang Châu Châu theo luôn, tiện cả đôi đường.”

Giản Hinh nói: “Không cần phải phiền phức thế đâu, tôi…”

“Tôi không phải đặc biệt đưa em đi đâu, tôi chỉ vì bài tập làm văn của thằng nhóc Châu Châu thôi.” Châu Dật Thần cười đáp.

Châu Châu ghé sát vào điện thoại tỏ ra cực kỳ đáng yêu cầu xin: “Cô Giản để em đi chung đi mà, em đảm bảo sẽ viết ra một bài du ký được một trăm điểm.”

Châu Dật Thần hỏi: “Giản Hinh, như thế cũng có gánh nặng sao?”

Giản Hinh nói: “Không phải, nếu đã như thế vậy thì phải cảm ơn anh rồi.”

Châu Châu ở đầu dây bên kia bùng lên một trận hoan hô ầm ĩ, Châu Dật Thần nói: “Thế thì ngày mai tôi sẽ sang đón em, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi Tiền Vũ vừa hay gọi đến, hỏi: “Giản Hinh, ngày mai làm gì?”

“Về Giang Châu, nhà cũ có thể phải tháo dỡ rồi.” Giản Hinh vừa nói vừa cầm quần áo để ngày mai mặc ra khỏi tủ.

Tiền Vũ nói: “Mày đợi một lát.”

Cô kiểm tra lịch trình trong ngày rất nhanh đã nói: “Ngày mai tao rảnh, đưa mày đi nhé?”

Giản Hinh đáp: “Không cần đâu, mai tao ngồi xe đồng nghiệp về.”

“Đồng nghiệp nào thế?” Tiền Vũ nghĩ ngợi một lát: “À, là cái vị chủ nhiệm nhỏ thích mày lâu rồi đó hả?”

Gỉan Hinh nói: “Anh ta tên Châu Dật Thần.”

Xưa nay Tiền Vũ vẫn luôn thẳng thắn: “Tao đoán lão Trâu sẽ giận lắm đấy!”

Gỉan Hinh nói: “Sao mà anh ấy giận được chứ, ban đầu người nói chia tay trước là anh ấy mà!”

“Nếu tao nhớ không nhầm thì mày là người đề cập chia tay trước tiên đấy!”

Giản Hinh lặng im một lúc.

“Giản Hinh, thật ra hai đứa mày giống nhau, hai đứa mày đều không nghiêm túc nói chia tay.”

“Tất cả đều muộn rồi!” Giản Hinh nói.

Tiền Vũ không nói tiếp đến vấn đề này, mà hỏi: “Mày đang chuẩn bị quần áo à?”

“Ừ!”

“Chọn cái váy màu hồng đi!”

Từ nãy Giản Hinh vẫn đang do dự, có phải mặc váy khi đi cùng Châu Dật Thần sẽ long trọng quá mức hay không?


Giản Hinh hỏi Tiền Vũ: “Được à?”

Tiền Vũ nói: “Cho dù tao không bảo thì mày cũng sẽ mặc thôi, đừng tự lừa mình.”

Giản Hinh ngắm mình trong gương rồi hỏi: “Nếu ngày mai mày không có việc thì có muốn đi chung không?”

Tiền Vũ đáp: “Lúc tao không bận thì không thiếu người để hẹn hò đâu, xin mày đừng để tao không có ai để hẹn. Thế nhá, tao cúp máy đây.”

Giản Hinh gác máy rồi cầm chiếc váy màu hồng treo sau cánh cửa.

Lần này mở cuộc họp đã định vào sáng thứ bảy, vì thế Châu Dật Thần đến rất sớm để đón Giản Hinh. Vì quá hưng phấn nên Châu Châu không ngủ cả đêm, bây giờ đang ngủ vù trên xe. Giản Hinh đi sang, Châu Dật Thần dường như không rời mắt khỏi người cô được, lát sau xúc động nói: “Hôm nay em rất đẹp, đây là lần đầu tiên em một mình gặp tôi mà mặc váy đấy.”

Giản Hinh mất tự nhiên vuốt tóc: “Không phải mặc vì anh.”

Châu Dật Thần cười ha hả: “Lẽ nào là vì Châu Châu? Tôi thấy rất ghen tị với thằng bé.”

Cả ba người lên đường, Giản Hinh không biết có người đang đợi cô. Trâu Diệc Minh và Đại Phúc đang ngồi ở con ngõ đối diện, mắt cả hai cũng đỏ cả lên, nhìn đã biết hai người thức trắng cả một đêm.

Đại Phúc ngáp một cái: “Muốn gặp thì qua đó mà gặp, trốn ở đây làm gì?”

Trâu Diệc Minh thở dài một hơi, cũng bởi vì không thể gặp công khai, mới muốn trốn ở đây nhìn trộm.

Gần như là vội vàng chạy đến địa điểm tổ chức buổi họp, Châu Dật Thần dừng xe ở ngoài cửa chính, Giản Hinh xuống xe, sau lưng còn có một cái đuôi nhỏ đi theo. Châu Châu kéo tay cô không buông, nói rằng mình không muốn đi chỗ khác, muốn ngồi họp cùng cô. Châu Dật Thần cười bế Châu Châu, hình ảnh ba người đứng chung một chỗ khiến người nào đó hết sức gai mắt…

Đại Phúc chửi bậy một tiếng, liếc mắt nhìn sang Trâu Diệc Minh. Trên mặt Trâu Diệc Minh biểu cảm gì cũng không có, tầm mắt chỉ khóa chặt bộ váy Giản Hinh đang mặc trên người. Giản Hinh thích mặc váy, mùa hè hầu như lúc nào cũng chỉ mặc váy đứng bên cạnh anh, anh cho rằng cô sẽ chỉ mặc váy vì anh, không ngờ lại không phải, cô lại có thể mặc váy vì một người khác.

Đại Phúc nói nhỏ: “Tại sao Châu Dật Thần cũng ở đây? Đáng ghét thật!”

Vốn là bất bình thay cho người anh em, nhưng anh chàng bình thường không phân biệt được cách cong lưỡi, mà “Trâu” với “Châu” cùng một âm, cho nên Trâu Diệc Minh tức đến nỗi cầm đá lên ném Đại Phúc. Đại Phúc tránh không kịp, đầu bị đập một cái, mắng: “Trong lòng mày tức giận thì đừng trút lên người tao chứ.”

(CN: Phiên âm của Trâu (trong Trâu Diệc Minh) “ 邹 ” là Zou, phiên âm của Châu (trong Châu Dật Thần) “ 周 ” là Zhou. Đại Phúc không cong lưỡi được khi phát âm “Zhou” nên bị lão Trâu cho ăn hành. Giống phát âm “ch” và “tr” ở Việt Nam mình)

Trâu Diệc Minh nhìn Giản Hinh đăm đăm, thấy cô vào họp mới dám bước ra, cách một con đường gật đầu chào hỏi với Châu Dật Thần. Anh ta hiển nhiên cũng thấy bất ngờ khi lại gặp anh ở đây, lịch sự cười đáp lễ.

Nụ cười này nhìn từ phía Đại Phúc vô cùng có ý tứ khiêu khích đối phương…

Đại Phúc hỏi: “Mày định làm thế nào?”

Trâu Diệc Minh xoay người đi, nói rất nhỏ: “Cướp người về.”

Đại Phúc vỗ tay liên hồi: “Nhờ câu này của mày, bữa sáng tao có thể sẽ ăn được nhiều thêm hai bát đấy.”

Trâu Diệc Minh chẳng còn tâm trạng để đi ăn cơm, nói: “Đợi lát nữa không biết cô ấy sẽ đối xử thế nào với tao nữa.”

Đại Phúc a lên một tiếng: “Tại sao?”

Lập tức nghĩ đến việc gần đây sửa chữa nhà Giản Hinh thành ra thế này khiến anh thấy hơi đau đầu.

Sau khi tham dự cuộc họp, tâm trạng Giản Hinh rất sa sút, Châu Dật Thần đứng bên cạnh xe đợi cô, Châu Châu nhỏ giọng lầm bầm: “Cô Giản thật xinh đẹp, sau này chú có thêm một em gái nhỏ, cháu sẽ chơi trò “cô dâu chú rể” với em.”

Châu Dật Thần cười rộ lên, vươn tay xoa cái đầu nhỏ của Châu Châu.

Lúc Giản Hinh đi đến bên cạnh Châu Dật Thần thì đã điều chỉnh lại tâm trạng, cô không muốn đề cập quá nhiều đến vấn đề của nhà mình nên anh ta cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Tìm một nơi để ăn cơm nhé?”

Giản Hinh ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Trên đường mua một ít thức ăn, đến nhà tôi ăn đi.”

Lúc xe tiến vào giao lộ, đến trước cửa suýt nữa thì Giản Hinh nhận không ra nhà mình, Trâu Diệc Minh đã đứng trước cửa đợi cô. Thây cô đến, anh đứng thẳng lại sẵn tiện dùng đuôi mắt quét một vòng trên người Châu Dật Thần và Châu Châu.

Châu Châu lắc lắc tay Giản Hinh: “Ơ, tại sao chú ấy cũng ở đây? Cô Giản lần trước con đã gặp chú ấy.”

“Từng gặp ở đâu?”


“Ở đại hội thể dục thể thao ạ.” Châu Châu nói.

Gỉan Hinh nhìn về phía Châu Dật Thần, anh ta gật đầu: “Hôm đó anh ấy cũng đến nhưng không để em biết.”

Giản Hinh xuống xe đi về phía anh, Trâu Diệc Minh trả chìa khóa lại cho cô: “Vật về nguyên chủ.”

Giản Hinh chau mày: “Sao anh lại có chìa khóa nhà em?”

Trâu Diệc Minh không nói lời nào, cầm tay cô đặt lên đầu mình, sợi tóc vừa ngắn vừa cứng đâm vào lòng bàn tay, vừa tê vừa nhột. Giản Hinh cảm thấy hình như mình đã từng chạm qua mái tóc này nhưng không nhớ rõ, dường như đã từng chạm qua trong mơ.

Trâu Diệc Minh nói: “Em tự đưa cho anh.” Rồi anh lại hỏi lại: “Quên rồi ư?”

Lúc nói chuyện, anh liếc mắt nhìn về phía Châu Dật Thần.

Giản Hinh hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế này?”

Trâu Diệc Minh đáp: “Vùng này sớm muộn cũng phải dỡ bỏ, cho nên anh xây thêm mấy tầng.”

Nói thì tỏ ra rất bình tình nhưng thật ra trong lòng anh rất lo lắng, cố gắng nhìn rõ sắc mặt cô.

Giản Hinh không nói gì, đưa tay giấu ra sau lưng.

Trâu Diệc Minh thấy cô yên lặng cũng biết đúng như dự đoán, anh thở dài một tiếng, giọng lộ vẻ mệt mỏi: “Giản Hinh, anh không hề muốn chọc em giận.”

“Cảm ơn.” Giản Hinh có một đống lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ nói hai tiếng cảm ơn.

Tại sao muốn xây thêm mấy tầng? Cô rất rõ, Trâu Diệc Minh cũng vì muốn tốt cho mình: “Vậy các anh tính giá cả thế nào? Chia 5-5? Đợi khi nào em nhận được tiền sẽ chuyển qua cho anh.”

“Em và anh không cần phải nói đến chuyện tiền bạc.” Trâu Diệc Minh chau mày.

“Vẫn phải tính toán cho rõ, lúc đó em sẽ chuyển tiền vào tài khoản của anh.” Giản Hinh đáp.

Đúng lúc Châu Dật Thần dắt Châu Châu đến đứng sau lưng Giản Hinh, nửa bước không rời, khiến Trâu Diệc Minh nhìn rất không vừa mắt.

Trâu Diệc Minh thấy cô cố chấp nên không tiếp tục chuyện này nữa: “Anh đi đây, em… trong nhà có gì không hài lòng thì hãy nói với anh.”

Giản Hinh ngẩng mặt lên nhìn anh, tia máu trong mắt anh không lừa được người khác, một thời gian ngắn không gặp mà anh lại vừa đen vừa ốm. Trong đầu Giản Hinh toàn là hình ảnh anh nửa đêm không ngủ, đứng ở đây vất vả xây thêm tầng…

Giọng Giản Hinh đột nhiên trở nên buồn bã: “Trâu Diệc Minh, anh vẫn luôn như thế… Chưa từng nghĩ đến cảm nhận của em.”

Biết anh rất mệt mỏi nhưng cô cũng không thích cách anh khiến cô ngạc nhiên. Cô nói với anh bằng giọng chua chát: “Có chuyện gì xảy ra anh có thể nói với em một tiếng không? Vì sao lúc nào em cũng là người sau cùng biết chuyện? Suy cho cùng em là ai? Có phải thật ra em chỉ là người dư thừa?”

Cô gái này trái tim quá nhỏ lại thích thù dai, trước khi bà qua đời đã từng nói nhưng cô không thay đổi được. Đời này cứ như vậy, cô chưa từng quên khoảnh khắc cô cầu hôn, Trâu Diệc Minh đã khiến cô khó xử thế nào, chưa quên nỗi nuối tiếc của bà cũng không quên lúc bọn họ chia tay rất dứt khoát. Những điều đó biến thành một cái gai, ghim vào trong lòng cô.

“Giản Hinh.” Trâu Diệc Minh tiến lên một bước kéo cô.

Châu Châu đã đứng thành một cây kẹo xoắn: “Cô Giản, em đói rồi, khi nào chúng ta có thể ăn cơm?”

Giản Hinh không nhìn Trâu Diệc Minh nữa, quay đầu nhìn Châu Châu lộ ra một nụ cười trong veo như suối: “Sẽ ăn ngay.”

Bây giờ không phải thời điểm tốt để nói chuyện, Trâu Diệc Minh từ từ buông tay cô ra rồi xoay người đi mất.

Anh đến quán súp thịt thì gặp Đại Phúc, anh chàng nói: “Còn tưởng mày đưa được Giản Hinh đến đây cơ.”

Trâu Diệc Minh không nói lời nào ngồi xuống, ông chủ nhỏ hỏi: “Cãi nhau à?”

“Không.” Anh lắc lắc đầu, Giản Hinh nói mấy câu cuối cùng kia khiến anh khó chịu, có khi cãi nhau một trận thì tốt hơn. Như bây giờ anh cảm thấy hai người rất xa lạ.

Gỉan Hinh tiếp đãi hai chú cháu ăn bữa trưa, còn bản thân thì không ăn được mấy miếng, cứ chạy ra trước rồi chạy ra đằng sau xem nhà. Xây một tầng thì ra là thế này, lấy tay sờ một chút bụi cũng không có. Tầng hai và tầng ba sơn tường trắng, chỉ cần thêm vài vật dụng nội thất thì người có thể ở, cô ra sân tưới mấy chậu hoa. Vốn tưởng rằng mấy chậu hoa này có thể bị héo mà chết, nhưng không ngờ mỗi một cây đều tràn ngập sức sống, quả nhiên được chăm sóc rất tốt.

Trước khi quay về thành phố Mậu cô ngẩng đầu nhìn ngôi nhà ba tầng, nơi này nhất định phải bị phá hủy, cô không bỏ được.

Hết chương 19


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.