Tình Yêu Bang Chủ

Chương 2


Bạn đang đọc Tình Yêu Bang Chủ – Chương 2

CHAP 2: CÔ ẤY LÀ SATOMI
Giữa biển người rộng lớn bao la…
Tôi đã gặp lại em…
Nó miễn cưỡng bước lên chiếc xe dành cho du học sinh, trong lòng đầy “oán hận” về hắn, khi nghe những tiếng xì xào của đám người trên xe về chuyện của nó ban nãy…
*Du học sinh 1* Con bé hạng 1 này vừa mới ẩu đả một trận với ai đó tại sân bay đấy!
*Du học sinh 2* Thật vậy à ?
*Du học sinh 3* Phải đấy ! Nhìn cái mặt ngây thơ thánh thiện vậy mà…
*Gui gui-tức giận* Các người có thôi ngay ko hả ? Đây đâu phải là lỗi của cậu ấy đâu ! (liếc)
Gui đành nghe lời cô bạn ngồi xuống, còn lũ du học sinh cũng đành im lặng trước cái liếc kinh hoàng của “Búp bê giỏi võ”-nó.
“Như vậy gọi là không để tâm ư ?”
Không gian bỗng trùng xuống khi chiếc xe dừng lại trước trường công lập WK (có nghĩa là vua W), một trong những trừng nổi tiếng nhất Châu Á.
Nói về trường WK, đây là một trường học mang tầm quốc gia, với học phí cao ngất ngưỡng thì chỉ có con nhà quyền quý mới có thể vào được, trừ trường hợp những học sinh xuất sắc sẽ được miễn học phí. Ngoài ra, đây còn là nơi chốn để bọn “phá gia chi tử” hay con nhà xả hội đen tự do tung hoành (trường tự do), nên an ninh “không mấy” tốt cho lắm.
Và một điều đương nhiên, đứng trước vẻ “hào hoa bóng loáng” bên ngoài của trường thì tất cả học sinh không khỏi thốt lên:
-Thật tuyệt vời! Chúng ta sẽ là học sinh ở đây trong 3 năm liền ư ?
Sau khi làm xong thủ tục nhập học, chúng nó được một “đặc ân”, đó là-tự do tham quan trường trước khi quay về kí túc xá.
*Satomi -lo lắng* Gui này! Bồ có thấy trường này lạ lắm không ?
*Gui* Có gì đâu! Trường rất đẹp mà!
*Satomi* Không phải! Ý của mình là trường này có vẻ vắng vẻ quá, lại rất có “sát khí”.
*Gui-cười* Thôi đi cô nương! Đừng tưởng tưởng mọi chuyện quá mức lên như thế! Giờ là nghỉ hè thì phải vắng vẻ thôi!Có lẽ bồ đã quá mệt sau chuyến bay dài đấy !
Nó phì cười vì những ý nghĩ của mình, nó đã quá mệt mỏi vì “trận chiến” trên sân bay chẳng ? Thế nhưng, điều mà con bé nghi nờg một phần đã thành sự thật:

ÁAAA….
*Satomi-hốt hoảng* Bồ cũng nghe thấy, đúng không ?
*Gui* Phải! Hình như là có ai đang kêu cứu…
Không thể chần chừ, nó dùng “đôi chân vàng” của mình, “phi” thật nhanh đến “hiện trường”, nơi mà chủ nhân của tiếng kêu cứu sắp bị “hung thủ” làm bậy.
-Chẳng ai cứu em giữa khu vực không một bóng nưgời này đâu! Với lại, là người của anh sẽ không thiệt thòi đâu !
-Buông tôi ra! Có ai không ? Cứu tôi với !
Không để nạn nhân nói thêm một lời nào nữa, tên “côn đồ” bắt đầu sàm sỡ nạn nhân. Điều tất nhiên là “búp bê giỏi võ” sẽ không bỏ qua chuyện này rồi.
*Satomi-tức giận* Tên vô lại kia ! Gặp bổn cô nương xem ra hôm nay ngươi tới số rồi !
*Côn đồ-cười đểu* ái chà! Hôm nay may mắn thật mới gặp được nhiều cô em xinh đẹp như thế này!
Hắn buông “nạn nhân” ra, thế là cô ta vùi đầu bỏ chạy và bỏ mặc ân nhân mình với tên sở khanh. Đứng trước một thằng không ra gì, nó đâm ra quạu và có một chút khinh khỉnh.
*Satomi* Trên đời này ta ghét nhất là những tên chuyên ăn hiếp phụ nữ như mi ! Hôm nay ta sẽ…”thay trời hành đạo”!
Quá tức giận, Satomi liền động thủ tay chân, thế là…tên du côn lãnh đủ…
-“Chị” ơi tha cho em lần này đi! em lỡ dài…- Sau đòn nhừ tử của nó, tên côn đồ bắt đầu van xin, khiến con bé bị phân tâm và trúng kế của hắn lúc nào không hay:
-Chết đi, con khốn !
tên côn đồ cười đắc chí. Thật ra hắn không chỉ có một mình, mà còn có tên đồng bọn giở trò đánh lén phía sau, nhưng đến khi nó phát hiện thì đã muộn mất rồi, chỉ còn biết nhắm nghiền mắt lại mà cầu xin sự phù hộ của Chúa. Trong giờ phút “linh thiêng” sắp “ăn gậy” ấy, trong đầu của nó chỉ toàn là hình ảnh của hắn với hai chữ “phục thù” mà thôi.
Bốpppppppppp- Chiếc gậy của tên “côn đồ” thứ hai vun xuống nhanh như chớp. Số phận của nó như “ngàn cân treo sợi tóc”
“Mình phải chết như vầy sao ? Mình vẫn còn chưa trả được thù mất tóc cơ mà 1 >
———–
Tuy nhiên, trong tình thế cận kề nguy hiểm đó, một chàng “hoàng tử” đã kịp lúc cứu “công chúa”, dùng bờ vai rắn rỏi của mình để che chắn cho nàng.
-Cô có sao không ?-Chàng trai hỏi nó với đôi mắt dịu dàng, mặc cho lưng mình đang chảy máu.

Nó lắc đầu, đôi mắt vẫn không ngớt nhìn chàng trai, cái nhìn ngưỡng mộ anh như một vị anh hùng, lần đầu tiên nó nhận được cảm giác an toàn từ một chàng trai xa lạ như thế. Những tia nắng yếu ớt của buổi chiều như len lỏi vào khuôn mặt nó, khiến đôi mắt đen lay láy ấy như sáng rực cả lên và đôi má của nó đỏ dần..đỏ dần…
“Chúa ơi! Anh ấy thật oai phong!”
Khi biết nó đã an toàn, anh quay sang 2 tên kia và bắt đầu hỏi tội chúng với vẻ mặt “kinh hoàng”:
-Bọn bây làm gì thế hả ? Thừa lúc tao vắng mà làm bậy à ?
-Anh à! Tha cho bọn em lần này đi ! tụi em hứa sẽ không dám tái phạm nữa đâu!-Bọn chúng bắt đầu run sợ.
-Được rồi ! Vì có con gái ở đây nên tao sẽ không dùm bạo lực! Nhưng nếu tao còn thấy tình trạng này một lần nữa, thì bọn mày đừng hòng sống yên thân ở trường WK này! Cút đi !
-Cám ơn anh!-Nó nói với giọng đầy khâm phục.
-Không có gì đâu ! Nếu bọn chùng mà còn dám tìm cô nữa, thì cứ nói với Jiro này !
Chàng trai nhìn nó, nhoẻn miệng cười đáng yêu, khiến tim ai kia như muốn vỡ tung khỏi lòng ngực-“Người đâu mà đẹp thế ?”
-SATOMI-tiếng nói của Gui bỗng dẹp tan những ý nghĩ “kì hoặc” của nó-Bồ vẫn ổn chứ ?-Gui nói tiếp.
-Không sao! Mình ổn rồi ! Cũng may là…
-Anh! Sao anh lại ở đây ?- Chưa kịp để nó dứt lời, con bé cắt ngang.
-Gui ? Là em hả ? Anh nhìn không ra đấy !-Chàng trai nhìn từ đầu đến chân con bé, ngạc nhiên hỏi.
….
*Satomi-thắc mắc* Hai người…quen nhau à ?
*Gui-cười* À, giới thiệu với cậu-đây là anh họ của mình, Jiro Wang !
*Jiro-cười* Chào em, Satomi ! Hân hạnh làm quen ! (đưa tay ra)
Nó bắt tay anh một cách ngượng ngịu, vẫn không quên nở nụ cười “thiên sứ” từng làm “chết” các chàng trai, và Jiro cũng không ngoại lệ, mặt anh bỗng đỏ ửng như cà chua. Như hiểu được anh họ đang bối rối, Gui cứu nguy :
-Thôi tụi em về ký túc xá trước nha ! Mai gặp lại ! Chào anh !

Gui nhanh chóng lôi nó đi, bỏ lại Jiro đang đứng một mình đờ đẫn vì nó-một tình yêu sét đánh:
-Cô ấy dễ thương quá ! Mình “cảm” mất rồi !
Continued…….
CHAP 2: CÔ ẤY LÀ SATOMI (TIẾP THEO)
—————————————————————————————-
Lại nói về Cal, từ sau khi chuyện đó xảy ra, hắn vẫn “ôm hận” trong lòng, thề là phải phục thù cho cái áo “thân yêu” và danh dự của mình, kể cả lúc……đang ngủ:
-Cô sẽ phải trả giá…trả giá…-Hắn khẽ lầm bầm, ngủ một cách ngon lành trên chiếc ghế sofa thì bị một cú đạp “trời giáng” vào bụng:
Bốpppppppp ……….
– AI ? –Hắn ngồi dậy [không đau vì quá đau], nhăn mày một cách cau có thì thấy “tên hung thủ” đang nhìn mình mỉm cười:
– Đáng kiếp chưa! Ai bảo hẹn tụi này mà mảy lo ngủ!
– Thằng khốn Ahbu! Dám làm vậy với Bang chủ hả ? Nhà ngươi đáng tội gì đây ?- Hắn liền quàng cổ hung thủ.
– Ối! Tha cho “em” lỡ dại ạ! – hung thủ-Bu giả vờ sợ hãi.
– Này hai người giỡn đủ rồi đấy! Giờ thì bàn vào việc chính đi! Gọi tụi này đến đây làm gì vào giờ này thế? Tớ còn phải ngủ đó [mới 8 giờ]-Jiro ngáp.
– Tớ cũng bận lắm ! Cả buổi còn chưa “điểm danh” các “ẻm” cá sấu đã vào chuồng chưa của tớ, lại phải sang đây rồi!- Lời nói của Bu khiến cả hai phải “mường tượng” lại cảnh các ‘pé’ cá sấu của anh chàng, đã từng có thời táp vào… quần cả hai, nên không khỏi rùng mình.>
Note: AhBu có sở thích nuôi cá sấu.
– Uhm! Thật ra tớ muốn bàn với các cậu về chuyện của ngày mai-Cal ngồi nhâm nhi tách trà với vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
*Bu* Về chuyện hợp tác với Hắc Long Bang, đúng không ?
*Calvin* Phải! Tớ muốn nghe ý kiến của hai cậu, về chuyện này!
*Jiro* Lão già BC Hắc long bang rất mưu mô, xảo quyệt, tớ nghĩ hắn ko đơn thuần là hợp tác với chúng ta đâu!
*Bu* tớ cũng nghĩ như Jiro! Chúng ta phải để phòng lão, từ trước đến giờ ông ta luôn nhắm vào ngôi vị “chủ sóai” của giới đá quý! Lão chắc chắn vẫn còn muốn hất cẳng cậu!
*Note:
Giới đá quý cũng như XHĐ ở Đài loan lúc này bao gồm hai thế lực mạnh là Thổ Long Bang và Hắc Long Bang. Từ trước đến giờ, hai bên luôn có hiềm khích với nhau và sẵng sàng châm ngòi nổ chiến tranh bất cứ lúc nào.
*Calvin* Trước giờ tớ cũng chẳng ưa gì ông ta, nhưng hợp tác với lão không phải là không có lợi. Nhưng chỉ cần hắn dám đụng đến quyền lợi của Thổ Long Bang, tớ sẽ không khách khí đâu!

*Jiro-cười* Thật không hổ danh là BC Thổ Long Bang của chúng ta!
*Bu* Dù có chuyện gì tớ cũng sẽ tôn trọng quyết định của cậu, BC à!
*Jiro* Tớ cũng thế!
*Calvin* Cám ơn vì đã ủng hộ!
Cốc…cốc..cốc……
*Calvin* Vào đi!
*Thuộc hạ-bước vào* Bang chủ! Tôi đã điều tra về chuyện ở sân bay…(đưa phong bì)
*Calvin-cười* Anh làm tốt lắm! Giờ ra ngoài đi, khi cần tôi sẽ gọi!-nhìn Bu+Jiro-Nếu không có gì thì các cậu về đi! Tớ muốn nghỉ ngơi!
*Jiro+Bu* Vậy..mai gặp! Cậu nghỉ ngơi đi!
*Thuộc hạ* Vậy tôi cũng xin phép cáo lui! (cúi chào)
*Calvin* Uhm! Tất cả ra ngoài đi!
Hai anh chàng sau khi bước ra khỏi cửa, vẫn không khỏi tò mò, pha chút ngạc nhiên:
*Jiro* Ban nãy…tớ không nhìn nhầm chứ ?
*Bu* Không đâu! Cậu còn có thể, chứ người thị lực 10/10 như tớ thì sao nhầm được, rõ ràng là…
*Jiro+Bu-đồng thanh lần 1* Calvin cười!!!! (nhìn thuộc hạ)
*Thuộc hạ-sợ* Tôi…tôi không biết gì hết á! Đừng có hỏi tôi!
*Jiro+Bu-đồng thanh lần hai* Có ai bảo anh nói đâu! Nhưng mà anh không nói, chúng tôi không nó, thì làm sao hắn biết! (cười gian) ^__^
Và thế là…không cần phải nói, hai tên có bộ mặt “thánh thiện” đã trở thành “cáo già” ngay chớp mắt…
˜ …………..™
Nói đến Calvin, sau khi mọi người đi khỏi, hắn khóai chí giở phong bì ra, thế nhưng lai lịch của nó lại làm hắn hết sức ngạc nhiên:
– Satomi Ishihara ? Là em sao ?
Calvin đắm chìm trong suy nghĩ, tâm trạng nửa vui nửa buồn của hắn như hòa vào không gian yên tĩnh. Mùa hè ở Đài Loan năm nay, dường như đã “đủ” để làm tan chảy trái tim băng giá của ai đó, một trái tim bắt đầu thổn thức thêm một lần nữa…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.