Bạn đang đọc Tình Yên Đau Đớn Thế – Chương 5
Chương 5:Hộp đêm Loạn thế giai nhân
Anh ta ngồimột mình một góc, cách biệt với mọi người, lặng lẽ hút thuốc, đôi mắt chất chứanỗi buồn bã, sự từng trải, tựa hồ cuộc sống này chỉ đem lại toàn những thươngđau, cô quạnh, đổi thay, khiến người khác không khỏi tò mò muốn biết tại sao.
Buổi tốihôm đó, Đường Du mua ngay vé tàu quay về thành phố B. Lúc tiễn biệt, Lâm Khai rấtmuốn giữ cô lại. Vì anh mới trải qua nạn lao tù, mọi người trong gia đình vẫnchưa hoàn hồn, muốn anh ở lại nhà thêm vài ngày, còn Lâm Khai thì muốn cô đợi đểcùng về thành phố B.
Đường Du rấtkiên quyết, lúc đi cũng không để Lâm Khai tiễn, ông bà Lâm đều tỏ ra lạnh nhạt,đến nửa câu khách sáo dường như cũng tiếc. Không biết hôm đó bà Lục rốt cuộc đãnói gì mà khiến họ thay đổi thái độ nhanh đến vậy. Nhưng cũng chẳng sao, LâmKhai đã bình an trở về, cô và họ từ nay không nợ nần gì nhau nữa.
Đường Dumua vé ghế cứng, từ thành phố N về thành phố B mất mười mấy tiếng đồng hồ, chặngđường tương đối vất vả, nhưng trên người cô đã chẳng còn bao nhiêu tiền. Vấn đềtài chính buộc cô phải đối mặt với rất nhiều chuyện, như tiền thuê nhà vì giờđã là trung tuần tháng Mười hai, rồi cả công việc ở hộp đêm Loạn thế giai nhân,cô mới chỉ làm ở đó có hai buổi, lúc đi do quá hoang mang nên cũng chẳng kịp gọiđiện thoại xin nghỉ, bây giờ…
Khác với nhữnggì cô nghĩ, khi đến Hộp đêm Loạn thế giai nhân, Đường Du đang thấp thỏm khôngbiết nên thuyết phục thế nào để Diệp Đào Hoa và gã phó giám đốc có khuôn mặt mẹkế tha thứ cho việc nghỉ không lý do và cho cô thêm một cơ hội thì Diệp Đào Hoabỗng nhìn thấy cô, mắt chị ta sáng lên, vội thân mật kéo tay cô, nói: “ĐườngDu, mấy ngày nay đi đâu mà không đến làm? Mau thay đồng phục đi, lát nữa kháchsẽ đông đấy.”
Thái độ yêuchiều của Diệp Đào Hoa khiến Đường Du ngạc nhiên, cô vào phòng để đồ thay đồngphục, khi đi ra cũng đúng lúc Lý Vân phấn chấn đi tới, “Tiểu Du, về rồi đấy à,mấy ngày nay cậu đi đâu đấy, gọi điện thoại cũng chẳng được?”
“Ừ, xin lỗinhé, mình về quê, điện thoại hết tiền, tìm mình có việc gì không?”
“Không cógì, chỉ là cậu đã lỡ mất vở kịch hay.”
Vở kịchhay? Là vở gì vậy? Cô ngạc nhiên tại sao mình nghỉ không lý do mấy ngày như thế,điện thoại cũng không gọi được mà chị Đào Hoa chẳng những không trách mà cònnhiệt tình chào đón quay lại làm việc. Đúng rồi, còn cả nữa, lúc nãy không thấygã ở đại sảnh, cô nhớ trước đây lúc nào gã cũng ngồi ở đó quan sát nhân viênlàm việc với anh mắt đầy soi mói, gã đâu rồi?
“Cậu khôngbiết à? Sau hôm cậu đi, phó giám đốc liền đuổi việc cậu, nói là cậu mới đến làmcó hai buổi chưa hết thời gian thử việc, theo như thỏa thuận trước đó sẽ khôngđược trả lương. Lúc cậu đi, lại xảy ra một chuyện. Hắn ta còn nói không chophép bọn mình bán thuốc lá, bán rượu riêng nữa, cấm bọn mình lười biếng, ăn trộmđồ điểm tâm hay trái cây của khách, thậm chí khi dọn phòng cũng không được phéplượm rượu thừa. Hôm đó có một chị trước đây làm phục vụ ở hộp đêm này kết hôn,rất tốt với mọi người, mời cả bọn đi uống rượu mừng, vui quá nên lúc quay vềlàm có mấy người về muộn, phó giám đốc liền đuổi việc tất cả bọn họ. Sau đó bọnmình quyết đinh bỏ làm tập thể, chưa nhận lương cũng không làm nữa. Cậu biếtquán Người đẹp đối diện kia chứ? Hơn nửa năm nay luôn cùng bọn mình tranh giànhkhách hàng, nhân viên và người phục vụ. Hôm ấy, bọn mình không làm nữa, ca trưởngcủa Người đẹp liền mời bọn mình uống rượu và còn hỏi mình về cậu, nói cậu mới đếnlàm có hai buổi, sao thoắt cái đã không thấy đâu.”
“Nên bây giờmột số chị em sang làm bên chỗ Người đẹp, một số khác chuyển nghề, mấy người bọnmình vì nể chị Đào Hoa mới quay về. Đương nhiên là có yêu cầu, bởi vậy phó giámđốc bị đuổi rồi, mọi việc giờ đều do mình chị Đào Hoa quản lý. Giờ đang thiếungười phục vụ nên chị Đào Hoa thấy cậu quay về, vui đến nỗi không khép được miệng.Mỗi người được tăng thêm mười phần trăm lương, ông chủ còn hứa sẽ phát tiền thưởngcuối năm cao gấp bốn lần ấy người nhân viên cũ bọn mình nữa.”
Không ngờ lạicó chuyện đáng mừng như thế, Đường Du nghĩ, từ giờ về sau sẽ tiếp tục làm ở hộpđêm Loạn thế giai nhân này.
Còn vấn đềtiền nhà trọ nữa, lúc Đường Du về thì không thấy Tô Nhiêu đâu nhưng bà chủ nhàđã kịp nhìn thấy cô. Tưởng bà đến giục trả tiền nhà, toan mở miệng thì bà nắmtay cô, mắt rơm rớm: “Đúng là nghiệt ngã. Sao các cháu không chịu nói sớm, bácđã bảo Tô Nhiêu là cô gái ngoan như thế, không thể bỗng chốc thay đổi nhanh nhưvậy. Thì ra bố nó mắc bệnh máu trắng, cũng chẳng biết có chữa trị được haykhông, cháu giúp bác chuyển đến nó lời xin lỗi nhé, đêm đó, bác đã khôngđúng…”
Hả? Bố TôNhiêu mắc bệnh máu trắng, chuyện gì vậy? Mấy năm nay, Tô Nhiêu hận bố đến nỗikhông muốn nhắc, chỉ sống với mẹ, sao bỗng nhiên xuất hiện tin tức về ông ấy?Đường Du ngơ ngác.
“Tiền thuênhà…”
“Tô Nhiêuđã nộp tiền thuê nhà ba tháng rồi. Lần trước bác có nhắc chuyện tăng giá, cháuhãy quên việc đó đi. Ba tháng tới, giá vẫn không đổi, cứ yên tâm ở nhé.”
Bà chủ nhàđi rồi, Đường Du vẫn cứ ngơ ngác. Gọi cho Tô Nhiêu thì không liên lạc được, gọiđiện thoại ẹ cô nhưng chẳng ai nghe, không liên lạc được nên Đường Dukhông biết rốt cuộc tình hình là thế nào.
Đường Du vẫncó việc phải tìm gặp thầy hướng dẫn, gõ cửa văn phòng, thầy giáo mời cô vào. Côsợ sệt đứng trước bàn làm việc, “Thưa thầy, em có chút việc muốn hỏi.”
“Việc gì thế?”
“Về việcvay hỗ trợ học tập ạ.”
“Đơn xinvay hỗ trợ năm nay đã nộp từ lâu, sắp có phê duyệt của ngân hàng rồi, e là emphải đợi sang năm tới.”
“Dạ.”
“Thưa thầy,em nợ tiền học phí có được không?”
“Em nợ baonhiêu?”
“Dạ, sáunghìn ạ.”
“Thầy cũngkhông rõ, đây là việc của phòng tài vụ, không thuộc quản lý của khoa, nhưng…”Thầy trầm ngâm một lát mới hạ thấp giọng nói, “Thầy biết là không được phép nợhọc phí, nhưng phòng tài vụ cũng không thể vì chuyện chưa nộp học phí mà yêu cầunhà trường đuổi học em.”
“Vậy ạ, embiết rồi.” Đường Du muốn bật cười. Chả trách trước đây Tô Nhiêu nói, thầy hướngdẫn trong văn phòng khoa tiếng Pháp này được sinh viên yêu quý nhất, năm nàocũng được bình bầu là “Mười gương mặt tiêu biểu nhất” và danh hiệu “Giảng viênđược yêu mến”. “À, thưa thầy, em còn một vấn đề nữa ạ.”
“Chuyện gìvậy
“Em muốn biếtchương trình vừa học vừa làm của trường ta còn chỗ không ạ?”
“Không, hếttừ lâu rồi.” Thầy hướng dẫn xua xua tay, “Em đừng nghĩ đến việc đó nữa.”
“Vâng, cảmơn thầy.” Đường Du quay người đi về hướng cửa.
“Này… từ từđã… em quay lại đây.” Thầy giáo gọi Đường Du. Cô quay lại, “Thưa thầy, còn việcgì nữa ạ?”
“Thầy nhớmang máng, có em khóa trên đã tốt nghiệp, gần đây muốn tìm người biên dịch, emcó làm không? Thầy cho số điện thoại liên lạc.”
“Thật vậy ạ?Được thế thì tốt quá. Đường Du mừng rỡ. Cô biết trong trường có nhiều sinh viênnhận bản thảo dịch bên ngoài về làm, thù lao hậu hĩnh, lại liên quan đến chuyênngành. Tuy nhiên, những việc như thế, hầu như đều do người quen giới thiệu, hoặcnhững anh chị khóa trên sau khi tốt nghiệp nhượng lại cho các em khóa dưới.
Đường Duquen biết ít, nếu không, ý nghĩ đầu tiên của cô đã không phải là đến hộp đêm Loạnthế giai nhân làm phục vụ, không ngờ lại có thể biết được thông tin từ thầygiáo. Ghi xong số điện thoại, cô cúi đầu, giọng chân thành: “Em cảm ơn thầy ạ.”
Thầy hướngdẫn cười, “Chính bởi vậy, nếu có thời gian hãy năng đến văn phòng khoa, mỗi lầntrong khoa tổ chức hoạt động giáo dục tâm lý, em đều vắng mặt. Ủy viên tâm lý lớpem luôn nói em không hòa đồng, còn ám chỉ em có vấn đề tâm lý, giờ thầy thấy emcũng bình thường đấy chứ.”
Đường Du cườingượng nghịu.
Sau đó ĐườngDu liên lạc với chị khóa trên, chị ta họ Phù, tên Thanh, Phù Thanh nhìn cô, hỏi:“Em là sinh viên năm mấy?”
“Em đang họckỳ một năm thứ hai.”
“Thế em đãhọc môn Phương pháp dịch Hán chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”Ở khoa họ, năm thứ học Pháp ngữ sơ cấp, học kỳ một năm thứ hai bắt đầu học Phápngữ trung cấp, đến cuối kỳ năm thứ hai mới học Pháp ngữ cấp bốn, còn Phươngpháp dịch Hán năm thứ tư mới bắt đầu học. Điều này, Phù Thanh chắc chắn biết rõhơn cô.
Phù Thanhkhông nói gì, nhìn Đường Du cân nhắc.
“Chị có tàiliệu gì cần dịch không ạ? Hay, để em thử dịch một đoạn?”
Phù Thanhđưa mắt nhìn cô, cười, “Cô bé này, đúng là cầu tiến, nhưng việc này tạm thời emchưa làm được. Tuy nhiên, chị có mấy thứ khác cần dịch, một vài cuốn truyệntranh đơn giản, sách thiếu nhi, có vài lời đối thoại thôi, thứ này thì em có thểlàm được.”
Lần đầutiên nhận bài dịch nên Đường Du không dám lơ là, tối nào cũng thức đến khuya.Cô dịch các cuốn truyện tranh màu khổ lớn, thường là những mẩu chuyện thiếunhi, lời thoại không khó. Mấy bản thảo đầu tiên, cô dịch rất nhanh, khi giao lạicho Phù Thanh, chị ta lộ rõ vẻ hài lòng, nhìn Đường Du cười nói: “Dịch khá lắm.Em mang bản thảo dịch đến địa chỉ này nhé, đây là số điện thoại của họ, ngườiphụ trách tên là Chương Duyệt, thù lao thanh toán một tháng một lần. Nhưng chịcũng nói trước, công việc chỗ họ không ổn định, lúc thì một tháng chỉ nhận đượcvài cuốn, lúc lại nhiều đến phát ngán. Cũng chẳng sao, dịch nhiều tiền nhiều, dịchít tiền ít, không vấn đề gì chứ?”
Đường Du gậtgật đầu. Ban ngày cô phải đến trường, tối làm thêm ở hộp đêm, về nhà tắm giặtxong mới bắt đầu dịch, ngày nào cũng gần sáng mới đi ngủ. May mà cô còn trẻ, cơthể vẫn chịu đựng được, buổi trưa có thể nghỉ ngơi qua loa một chút.
Khoảng hơnmột tuần sau, Đường Du nhận được điện thoại của Lâm Khai, cô nghĩ đã đến lúc phảinói rõ ràng.
Thành phố Bcó lịch sử văn hóa lâu đời, có rất nhiều công viên. Lâm Khai vốn định hẹn ởcông viên bên ngoài trường cô nhưng Đường Du từ chối, nói: “Trường anh rộng,bên trong có nhiều vườn hoa, em sẽ đến trường gặp anh.”
Nhìn thấycô, Lâm Khai cười cười nói, “Tiểu Du, anh ngại quá, lần này không mang quà gì.Mẹ anh bảo gấp gáp nên không kịp làm, năm ngoái mẹ hứa làm giày bông, có lẽcũng không làm được nữa rồi, bệnh phong thấp của mẹ năm nay rất nặng.” Nụ cườicủa Lâm Khai vô cùng gượng gạo, mặt anh hơi đỏ.
Đường Ducũng cười. Lâm Khai không biết nói dối, anh có thói quen xấu là khi căng thẳng,xấu hổ, hay nói dối, mặt đều ửng đỏ.
Đường Dukhông hỏi thêm những chuyện đó, chỉ hỏi qua về thủ tục sau vụ án, khi chắc chắnvụ án đã kết thúc, cô cũng yên tâm phần nào.
Cô nói:“Lâm Khai, em có chuyện muốn nói với anh, có lẽ sau này chúng ta không thể nhưtrước đây được nữa.”
Lâm Khainhìn cô lặng thinh.
“Tức là,sau này chúng ta vẫn là bạn nhưng không phải là người yêu của nhau, anh hiểu chứ?Như thế, anh có chấp nhận không?”
Lâm Khai vẫnlặng im.
Đường Dunhìn anh, nói thế là quá đủ rồi, hy vọng anh dần dần sẽ hiểu.
“Tại sao?Có phải vì anh đã giết người không?” Lâm Khai điềm tĩnh hỏi.
Đường Du giậtnảy mình, cô nhìn vào mắt anh, “Không phải chuyện đó, anh rất tốt, anh đã giếtngười vì em, là em có lỗi với anh. Không là người yêu nữa, vì em thấy chúngmình không hợp, chúng mình…” Giọng cô đầy khó khăn.
Lâm Khai vộingắt lời, “Sao lại không hợp, anh đã làm gì sai sao? Em không thích anh điểmnào, anh sẽ sửa.”
“Không phảitại anh, mà là em, em có vấn đề, em không xứng với anh.” Cô chia tay Lâm Khaikhông phải vì cô không còn trinh trắng nữa, mà chỉ là cô không thể nào quên đượcthái độ của bố mẹ anh đêm đó, và cả giây phút Tôn Văn Tấn ra khỏi thân thể cô,trái tim cô giống như nhúm tro tàn. Cô thừa nhận, tâm lý mình có chút khôngbình thường, hơi hướng của người theo chủ nghĩa hoàn hảo, cô không mong muốn sựviệc thành ra như vậy, sự việc không nên như vậy, nhưng một người theo đuổi chủnghĩa hoàn mỹ giờ đã trở nên lỗ chỗ vết thương. Đường Du không trách ai, chỉ làcô không có phúc, không xứng với Lâm Khai.
“Hay tại bốmẹ anh, có phải họ đã nói gì em?” Lâm Khai cuống lên. Trước khi đến đây, bố mẹđã nói chuyện với anh, phản hai người, còn nói một số chuyện về Đường Du trongkhi anh đang ở trong trại giam.
Nhưng đóđâu phải là nghĩa vụ của cô, Lâm Khai không quan tâm, không để ý chút nào. Anhchỉ yêu cô, muốn mang đến cho cô cảm giác yên bình, muốn trông thấy nụ cười củacô. Anh biết rất rõ Đường Du chưa bao giờ yêu anh, nhưng như thế thì đã sao, điềuđó đâu quan trọng gì, tình yêu của anh vô cùng thuần khiết và anh muốn trao trọnnó cho cô.
Thấy nét mặtLâm Khai đầy vẻ khẩn thiết, Đường Du cảm thấy hơi ấm lòng, cô không hiểu rốt cuộcanh yêu cô vì điều gì, chỉ biết anh rất thật lòng. Đường Du khẽ cười, “Không phảitại bố mẹ anh mà là tại em. Em đã suy nghĩ kỹ rồi, anh hiểu chứ?” Đường Du chưatừng trách mẹ anh, thái độ của họ như thế cũng là thường tình.
Lâm Khaikhông nói gì, hai bàn tay úp vào mặt.
Đường Du đứngdậy, nghĩ, anh ấy yêu mình như thế, ắt hẳn sẽ rất buồn, nhưng thời gian sẽ làmnguôi ngoai. “Lâm Khai, anh là người xuất sắc, sau này chắc chắn sẽ gặp được côgái tốt hơn em. Em về trước đây, anh giữ gìn sức khỏe.”
Vẫn đi học,đi làm và dịch bài, cô tính toán sơ sơ, cứ theo mức thu nhập hiện tại, cộngthêm việc không phải nộp tiền nhà ba tháng tới, tiêu pha tiết kiệm một chút, đếnkhai giảng năm học mới năm sau, có lẽ sẽ tích đủ tiền trả nợ học phí năm thứhai. Tuy nhiên, những tháng ngày này quả thật chật vật.
Cô bắt đầuhọc nấu cơm, tuy không ngon nhưng cũng chẳng sao.
Một thángsau, Tô Nhiêu quay về, nhưng trông cô đã thay đổi nhiều. Đường Du ngạc nhiên hỏi:“Nhiêu Nhiêu, mắt cậu sao thế, lúc trước một mí mà? Cả mặt và lông mày nữa…” Côchợt hiểu ra, “Một tháng nay, cậu đi phẫu thuật thẩm mỹ à?”
Hàng loạtcâu hỏi khiến Tô Nhiêu không kịp trả lời, giọng cô cũng nhỏ đi nhiều, “Mình điHàn Quốc làm thẩm mỹ, mất một tháng mới lành vết, nên…”
“Cậu điên rồi!”Tô Nhiêu sao có thể làm chuyện này chứ, hơn nữa, xem chừng cũng ngốn không íttiền của, “À này, cậu lấy tiền ở đâu ra thế?”
“Cậu đừng hỏi.
“Thế mình hỏicậu, sao lại phải đi thẩm mỹ?” Hai mươi năm nay chẳng phải là vẫn ổn đấy thôi,sao phải chỉnh sửa?
Đắp hai mí,mài xương cắt cằm thành ra thế này, muốn giấu người khác cũng chẳng được, saunày sẽ đối diện với bạn bè, thầy cô ra sao? Còn nữa, nghe nói diện tích phẫuthuật thẩm mỹ rộng có ảnh hưởng lớn đến dung mạo, không cẩn thận có thể dẫn đếnthương tật, muốn trở lại hình dáng ban đầu cũng khó, Tô Nhiêu đúng là điên rồi.
“Điều này,cậu có thể đừng hỏi được không?” Nét mặt Tô Nhiêu hết sức ảm đạm.
Đường Du giậtmình, có lẽ cô đã hiểu ra phần nào nên không hỏi nữa. Sau khi phẫu thuật thẩm mỹ,ngày nào Tô Nhiêu cũng đội mũ, quàng khăn, đeo kính che đi khuôn mặt.
Đến lớp,các bạn hỏi thăm, cô đều lảng tránh, thầy cô quan tâm hỏi han chuyện bệnh tìnhtrước đây, cô chỉ kể qua loa rồi vội vã bỏ đi.
Trong phòngcủa cô bày đầy những hộp những lọ, ngày nào cũng bôi bôi lên mặt, ăn cơm khôngdám nhai mạnh nên chỉ còn cách là hầm thức ăn thật nhuyễn, ngay cả cười cô cũngkhông dám vì sợ ảnh hưởng đến vết mổ. Tô Nhiêu nói bác sĩ còn dặn đi dặn lại làsau này không được cười nhiều.
Đường Dunhìn bạn, trong lòng thấy xót xa thay. Cô gái Tô Nhiêu ngày nào, giờ lao vàotình yêu như con thiêu thân, bất chấp tất cả.
Bây giờ TôNhiêu không ăn được thức ăn trong căng tin nên ngày nào cũng phải tự mình nấunướng. Cô cũng không hòa đồng như trước đây, gần như chẳng gần gũi với bạn bè.Cô chủ động nói với Đường Du: “Sau này cậu không phải trả tiền thuê nhà nữa, giờmình có tiền rồi.”
Có cảm giácnhư giờ Tô Nhiêu còn nhiều tiền hơn lúc sống cùng Tôn Văn Tấn. Đường Du nhớ đếnchuyện Tôn Văn Tấn giúp Chu Nhiễm ở hộp đêm Loạn thế giai nhân. Lẽ nào, TôNhiêu dùng tiền của Tôn Văn Tấn?
Có tiền rồi,tính tình Tô Nhiêu cũng trở nên thay đổi. Hôm ấy, sau khi tham gia xong hoạt độngngoại khóa do trường tổ chức, Đường Du kéo tay cô ra bắt xe buýt. Lên đến xe,Đường Du đứng vẫn chưa vững nên không cẩn thận giẫm phải chân người đ trước, côvội nói lời xin lỗi rối rít. Người đàn ông trạc hơn bốn mươi tuổi đó, sau khicô đã xin lỗi, không chịu bỏ qua mà cứ cằn nhằn chửi mắng.
Đường Du mộtmực nhẫn nại nhưng gã đó càng lúc càng khó chịu hơn, “Cô có biết đây là loạigiày gì, đắt thế nào không? Mù à? Không được bố mẹ dạy dỗ sao?…” khiến cả xeđều đổ dồn mắt về phía cô, phần lớn ánh mắt tỏ ra thương hại. Đường Du nhẫn nhịn,cô dự định sẽ xuống xe ở trạm tới. Không ngờ, lúc này Tô Nhiêu bỗng quay ngườilại, giáng một cái tát lên mặt gã đàn ông đó.
Mọi ngườitrên xe đều sững sờ, gã đàn ông không tin nổi, ôm mặt nhìn cô, cô cũng trơ trơnhìn lại. Đường Du sợ đối phương ra tay, bước lên đứng trước mặt Tô Nhiêu theophản xạ tự nhiên. Không ngờ Tô Nhiêu lại với tay đẩy Đường Du về phía sau nói:“Cậu đứng đây làm gì?” xong lại tiếp tục nhìn đầy khiêu khích. Cuối cùng, gã tacũng không dám làm gì, xe buýt vừa đến trạm liền ôm mặt đi xuống.
Đáng mừnglà cuối cùng Tô Nhiêu cũng có bạn trai. Một hôm Đường Du tan học về thì thấy mộtanh chàng quàng vai Tô Nhiêu đưa cô về, trông rất tình cảm, thấy vậy Đường Ducũng yên tâm đôi phần.
Ngày hômđó, Đường Du tra xong tài liệu, làm xong bài tập ở thư viện, không kịp ghé quanhà vì sợ bị muộn, cô mua một bắp ngô và một hộp sữa chua ở căng tin rồi sau đóvội vã đến hộp đêm ngay.
Vừa thayxong đồng phục, từ phòng thay đồ đi ra cô liền trông thấy Lâm Khai đứng ở hànhlang.
Thoạt đầu,Đường Du rất ngạc nhiên, bởi vì từ khi chia tay, cả một quãng thời gian ấy côđâu có gặp anh lần nào. “Lâm Khai, sao anh lại ở đây?” Quen Lâm Khai đã lâu, côbiết việc giáo dục đạo đức gia đình anh rất bảo thủ và nghiêm khắc, anh chưa từngbiết đến những nơi quán bar, hộp đêm như thế này. Đường Du nghĩ một lát rồi nhưchợt hiểu ra, “Anh đã đi theo em?”
Lâm Khainhìn cô, hỏi: “Tiểu Du, sao em lại ở đây?”
Đường Du cười,“Có gì đâu, em làm ở đây, giờ em cần có việc làm.”
Lâm Khai rõràng đã quên rằng họ đã chia tay, giọng anh nghe đau xót, “Tiểu Du, sao em lạilàm thế? Hết tiền sao không nói với anh? Anh là nghiên cứu sinh, được hưởng trợcấp, a cũng có thể làm thêm, em đừng đến nơi này nữa…” Lâm Khai vội kéo tay ĐườngDu ra phía ngoài.
Đường Duchau mày, hất mạnh tay, “Lâm Khai, em đã nói rõ với anh từ lâu rồi, sau nàychúng ta chỉ là bạn bè bình thường, đừng quan tâm đến chuyện của em nữa.”
“Đường Du,em đừng bướng bỉnh nữa, một sinh viên chuyên ngành tiếng Pháp đến đây làm gì?Em không cần tương lai nữa sao?” Lâm Khai lộ rõ vẻ tức giận, từ khi quen nhau,anh chưa từng to tiếng với cô.
Trông thấyphía đầu hành lang có vài bóng nhân viên đi lại, cô cười, “Lâm Khai, anh khôngcần phải hét lên như thế. Anh muốn tất cả người ở đây biết em là sinh viênsao?”
Câu nói củaĐường Du khiến Lâm Khai bình tĩnh phần nào, sau đó cô chầm chậm nói: “Xin lỗi,bố con em đã cắt đứt quan hệ, thẻ tín dụng không còn tiền nữa. Học phí năm nayvẫn nợ chưa đóng, lại còn tiền nhà, tiền sinh hoạt nữa nên tạm thời không cócách nào khác. Giờ em phải ra làm, nếu không sẽ bị trừ lương. Cám ơn anh đãquan tâm, nhưng, anh mau về đi, nơi này không hợp với anh.” Dứt lời cô liềnquay người đi.
Các chị emtrong hộp đêm những lúc nhàn rỗi thường thích buôn chuyện trên trời dưới biển,Đường Du đã sớm quen với điều này. Khi đi ra, cô thấy một nhóm đang thì thầm tonhỏ chỗ quầy bar, trông thấy cô, mọi người liền tản ra. Đường Du cười, tronglòng đã đoán được chuyện gì.
Buổi tối,trong lúc dọn dẹp, Lý Văn hỏi, “Tiểu Du, cậu đúng là sinh viên khoa Pháp học việnngoại ngữ à?”
“Ừ.”
“Hôm nay, bọnhọ bảo, chàng trai đó…”
“Anh ấy lànghiên cứu sinh trường Đại học Q.”
“Các cậu…”
“Ừ, trướcđây anh ấy là người yêu của mình, nhưng, có lẽ cậu cũng nghe họ nói rồi đấy, bọnmình chia tay rồi, đừng hỏi nguyên nhân tại sao. Anh ấy xuất sắc từ nhỏ, mìnhkhông xứng.” Đường Du nói hết những gì trong đầu khiến Lý Văn không biết nên hỏigì thêm, ánh mắt vừa ngưỡng mộ, vừa tiếc nuối
Bị Lâm Khailàm lộ thân thế, trong hộp đêm Loạn thế giai nhân dần có chuyện kể về Đường Du.Nhiều người biết cô là sinh viên của học viện ngoại ngữ, vừa xinh đẹp lại cókhí chất. Nghe nói trong thành phố B có không ít con nhà quyền thế đêm nào cũngđến hộp đêm Loạn thế giai nhân chỉ để ngắm nhìn cô vì Đường Du là nhân viên phụcvụ nhưng chưa từng uống rượu cùng khách. Có người bỏ tiền ra mời rượu, cô chỉchau mày. Còn có người kể con một vị cán bộ cấp cao có ý muốn qua đêm cùng cô vớigiá cao ngất trời nhưng cô không thèm để ý, không tức giận cũng không biểu lộgì, hằng ngày vẫn quét dọn phòng, làm tốt công việc phục vụ của mình.
Đường Ducũng nghe qua chuyện đó, trên mặt cô chẳng hề có biểu lộ gì, chỉ thấy buồn cười,nhưng một khi chuyện đã truyền ra ngoài rồi thì lại trở nên vô cùng kỳ bí.
Diệp ĐàoHoa đương nhiên thấy vui vì nhiều khách quen của Người đẹp giờ trở thành kháchquen của Loạn thế giai nhân. Làm nghề này đã lâu, tiếp xúc với đàn ông cũng nhiềunên chị ta cũng hiểu biết đôi chút. Chị ta thấy mừng vì trước đây Đường Du từchối không làm nhân viên tiếp rượu, chị hiểu tật xấu của đàn ông. Với họ, cứ nhấtnhất nghe theo là hạ sách, gần mà như xa là trung sách, biết họ có nhu cầunhưng không đáp ứng là thượng sách. Đường Du càng làm bộ, họ càng ngứa ngáy khóchịu, đó mới chính là điều cuốn hút. Chính bởi vậy cho dù ai đưa ra ý nghĩkhông để Đường Du yên phận, chị luôn giúp cô từ chối khéo, “Xin lỗi, Đường Duchỉ là nhân viên phục vụ, khi mới đến đây, cô ấy đã nõi rõ là không tiếp rượu,mong các vị thông cảm.” May mà Diệp Đào Hoa vào nghề đã lâu, đã chủ định rõràng là phải bảo vệ Đường Du, nên phần lớn khách vẫn chịu phục, không ai dámlàm càn.
Sau này ĐườngDu có gặp Chu Nhiễm mấy lần ở hộp đêm, khuôn mặt cô ta gầy đét khiến đôi mắttrông càng to, chắc là tại dùng thuốc kích thích trong thời gian dài, đôi mắtcô ta vô hồn, sắc mặt xám xịt, chỉ ngồi một lúc đã ngáp liên tục, tính khí cũngkhó chịu, động một chút là chửi mắng. Tuy nhiên, cô ta vẫn đẹp, chỉ có điều vẻđẹp này khiến người ta thấy xót xa, giống như bồng hồng sắp tàn, dù mỗi cánhhoa đều nở bung, nhưng sắc màu đã nhạt phai, Lý Văn nói: “Cậu biết không, lúcChu Nhiễm mới đến, tất cả mọi người đều rất thương. Cậu không biết ngày trướccô ấy được trọng vọng thế nào đâu, tính tình lại hoạt bát, đáng yêu. Chu Nhiễmcũng là sinh viên, gia cảnh khó khăn, không có tiền đóng học phí, lúc mới đếnđây cô ấy cầu xin bọn mình đừng để ai biết, nếu có nhìn thấy nhau trên phố cũngcoi như không quen, cô ấy nói muốn sau này sẽ quên đi chuyện đã từng làm tiếpviên ở đây.”
“Lúc ấy, bọnmình đều thấy buồn và thương cảm cho cô ấy, sau đó chị Diệp Đào Hoa giới thiệuvị khách tốt nhất cho Chu Nhiễm. Chị Đào Hoa thích người đàn ông phóng khoáng,biết tôn trọng và tâm lý với phụ nữ đó nên đã giới thiệu Chu Nhiễm cho anh ta.Nghe nói người đó cũng đối xử rất tốt, ai ngờ vài tháng sau cô ta đã ra nông nỗinày.”
Đang nóichuyện thì một cô tiếp viên đi tới, nghe thấy họ đang thì thầm to nhỏ liền cườinhạt tiếp lời: “Con người ta đều có số, Chu Nhiễm với cao nên giờ mới khổ thế đấy.”
“Cũng khôngnói thế được, Chu Nhiễm xinh đẹp, lại là sinh viên, mọi người đều yêu mến, khótránh khỏi hơi hiếu thắng.” Lý Văn bất bình thay Chu Nhiễm.
“Hiếu thắnglà một chuyện, biết lượng sức mình lại là chuyện khác, làm cái nghề như chúngtôi đây, không lúc nào được quên thân phận của mình. Cậu biết trong đời Tôn VănTấn hận nhất điều gì không? Nghe nói Chu Nhiễm quan hệ với người đàn ông khácsau lưng anh ta nên mới bị tống cổ. Những năm trở lại đây, phụ nữ đến với anhta tuy nhiều nhưng anh ta luôn quan niệm thà ít còn hơn xấu, chả có mấy ai gầngũi được lâu. Không biết kiếp trước Chu Nhiễm thắp loại nhang gì mà có thể ởbên anh ta mấy tháng. Chị Đào Hoa nói, nếu Chu Nhiễm cứ tiếp tục như vậy, TônVăn Tấn sẽ mặc xác.”
“Ôi, trời.”
“Đường Du,Lý Văn ơi! Chị Đào Hoa bảo hai người mang hoa quả và đồ uống.” Giọng một ngườiphục vụ từ xa vọng lại.
“Ừ, đếnngay đây.” Lý Văn vừa nói vừa kéo Đường Du đi.
Kể từ khiĐường Du được biết tiếng ở hộp đêm Loạn thế giai nhân, hầu như mỗi lần phòngVIP có khách, Diệp Đào Hoa đều chỉ định hai người bọn họ phục vụ. Lúc đầu ĐườngDu còn lo lắng sẽ chạm mặt Tôn Văn Tấn, nhưng sau nghĩ lại, chẳng có gì phải sợ,chả lẽ vì Tôn Văn Tấn mà cô phải bỏ việc ở đây? Không, không thể như thế được.Tuy nhiên, làm lâu rồi mà vẫn chưa gặp phải anh ta, Đường Du cũng dần quên đichuyện đó.
Lý Văn bêkhay rượu, Đường Du bê khay hoa quả. Theo yêu cầu của khách, Lý Văn mở từngchai rượu, Đường Du cúi thấp đầu, ngồi quỳ chân bày hoa quả và đồ ăn vặt lênbàn. Cô nghe có giọng nói quen thuộc nên v cúi thấp hơn, đúng là Trần Thích.Không nghe thấy giọng Tôn Văn Tấn, cô nghĩ, có lẽ anh ta không ở đây, may quá.
Không biếtTrần Thích đang nói với ai, một giọng nữ, nũng nịu, còn rất trẻ. Đường Du khôngdám ngẩng đầu nhìn, nhưng từ giọng nói đó cô đã lờ mờ đoán được địa vị cũng nhưcuộc sống sung túc của cô ta. “Anh rể, chẳng phải hôm nay anh hứa sẽ hẹn TônVăn Tấn đến đây sao? Anh ấy đâu?”
“Ôi, tráiquýt à, không phải là em đã mê anh ta rồi đấy chứ? Nói em biết, mấy em non nớtlắm, không biết nhìn người. Đừng thấy Tôn Văn Tấn bây giờ ngồi kia lặng lẽ vờnghiêm túc, thực ra, hồi trẻ còn ‘chơi’ hơn chúng ta nhiều. Mười mấy tuổi đã họcngười ta chơi rock, từng đốt ghita trong hầm rượu đấy.”
“TrầnThích, đừng tranh thủ nói xấu lúc tôi vắng mặt nhé.” Tôn Văn Tấn khẽ cười, vẫngiọng bỡn cợt, nghe xa mà gần.
Lưng ĐườngDu quay về phía gã, đầu cúi thấp hết cỡ, mọi thứ đã bày biện xong nhưng côkhông dám đi ra ngay.
Cô gái bị gọilà “trái quýt” lúc này bỗng đứng phắt dậy, giọng lắp bắp, “Anh Văn Tấn, anh…anh…”
“Ồ, nhắcTào Tháo, Tào Tháo tới.”
“Đang bàntán chuyện gì hay ho về tôi thế?” Tôn Văn Tấn hào hứng hỏi.
“Chúng tôiđang bảo trái tim anh bị chó tha đi rồi, có còn tim nữa đâu.”
“Cậu xéođi.”
“Anh Văn Tấn,ngồi đây đi.” Cô gái kia vội nhích sang bên.
“Ôi, tráiquýt à, anh ta là gì của em? Anh là anh rể của em mà lúc thường có thấy em nhườngchỗ bao giờ đâu? Này, đừng cấu nữa, đau…” Trần Thích nheo mày, “trái quýt” rõràng là không nể nang gì. Anh ta xoa xoa tay, chau mày nói: “Này, sao con gái họThẩm nhà em đều thích cấu cánh tay người khác thế, cánh tay này của anh chắc bịhọ Thẩm nhà em làm lệch mất.”
Tôn Văn Tấnbật cười, “Đáng đời!” Gã không ngồi cạnh “trái quýt” mà nói: “Em ngồi đi, anhngồi bên này.” Nói xong liền ngồi xuống bên Trần Thích, “Này, cậu xích ra mộtchút đi.”
Đường Du muốnnhân cơ hội này đi ra ngoài, cô đưa mắt ra hiệu với Lý Văn nhưng Lý Văn cứ ngồiyên phía kia, trên tay cầm chai bia cuối cùng, không nỡ mở ra.
“Anh Văn Tấn,anh hát nhé? Em chọn bài cho, anh thích hát bài nào?” “Trái quýt” lấy lòng.
“Anh khôngbiết hát, em tự chọn bài đi.” Giọng Tôn Văn Tấn nghe thật ấm áp.
“Anh nói dối,anh rể nói lúc trẻ anh còn chơi rock nữa, anh thích ca sĩ nào, em chọn bàicho.”
“Đừng nghecậu ấy, anh không biết hát, em cứ hát đi.” Tôn Văn Tấn từ chối.
“Trái quýt”dẩu môi nhìn Trần Thích, “Anh rể…”
“Hồi trẻ cậuấy thích ca sĩ Lube của Nga, nhưng lâu không thấy hát nữa rồi.” Dừng một lát,Trần Thích nhìn Tôn Văn Tấn, cười gian xảo, “Bây giờ cậu ấy thích những bảntình ca của Đồng An Cách, sầu muộn, tang thương mà sâu sắc. Đồng An Cách, chàngca sĩ được mệnh danh là Hoàng tử Hoa Hồng, em biết chứ? Nếu có bản lĩnh, em mờiđược anh Văn Tấn hát bài Tìnhduyên một đời, đảmbảo nghe vô cùng sướng tai, ngay cả cách luyến láy cũng giống hệt Đồng AnCách.”
“A, vậy thìem muốn nghe Tìnhduyên một đời củaĐồng An Cách. Nào, nhanh lên…”
Không biếttay ai nhanh thế, chẳng mấy chốc trong phòng đã vang lên khúc nhạc dạo đầu dudương của bài Tìnhduyên một đời.Tôn Văn Tấn đứng dậy, tiến về phía máy chọn bài ấn vài nút, màn hình lập tứcchuyển thành bài Bamươi sáu kế trong tình yêu củaThái Y Lâm, gã nói: “Anh không biết hát, nghe mọi người hát vậy, anh rất thíchnghe Thái Y Lâm.”
Không biếtĐường Du đã bao lần ra ám hiệu với Lý Văn nhưng cô ta không hề có phản ứng gì.Đây là những biểu hiện hết sức bình thường của Lý Văn mỗi lần gặp Tôn Văn Tấn,do đó, Đường Du tranh thủ lúc Tôn Văn Tấn tiến về phía máy chọn bài hát liềncúi mặt lui ra ngoài. Ra đến hành lang, cô vỗ vỗ ngực, thở một hơi, “May quá, vẫnchưa bị phát hiện
Đường Du đivề phía thang máy, cô thấy Lý Văn cũng đi ra. Lý Văn vẫy tay, nói: “Này, đợiđã.” Sau khi đã vào bên trong, cô ta đặt chiếc khay đang cầm xuống, mặt vẫn đỏ,hào hứng nói, “Tiểu Du, chính là anh ta, hóa ra hôm nay bọn họ đến.”
Xem ra bệnhsi tình của Lý Văn không hề nhẹ, Đường Du trêu chọc, nói: “Cậu lấy gương ra soiđi, nước miếng sắp chảy ra rồi kìa.”
Lý Vănkhông đáp lại lời trêu chọc của Đường Du, mà nói: “Tiếc thật, lúc nãy cứ tưởnglà sẽ được nghe anh ấy hát.”
Đường Du khẽhừ một tiếng dửng dưng.
Lý Vănkhông chịu phục, nói: “Tiểu Du này, cậu không biết sao? Nói cho cậu biết, khôngchỉ mình tớ mà tất cả nhân viên trong hộp đêm này đều chết mê chết mệt anh ta.Anh ta không thường xuyên đến đây lắm, nhưng mỗi lần đến đều có bạn gái đi cùngnên rất ít khi gọi nhân viên tiếp rượu. Thỉnh thoảng chị Đào Hoa mới giới thiệuvài người vào, nghe bọn họ nói, Tôn Văn Tấn lúc nào cũng lịch thiệp. Còn nữa,thấy bảo, đã có không ít chuyện xảy ra với anh ta, hồi trẻ gia đình anh ta thuộcloại vô cùng quyền thế, sau này không hiểu tại sao lại chuyển sang làm kinhdoanh.”
“Khi tiếpviên hỏi chuyện, anh ta chỉ cười, nói là doanh nhân, không hề lộ thêm bất kỳ điềugì nữa. Bình thường ngồi ở trong phòng, tuy hầu hết thời gian trông anh ta rấtbất cần đời nhưng cũng có lúc thoáng liếc qua sẽ bắt gặp một vẻ xuất thần xaxôi, trong căn phòng ầm ĩ, anh ta ngồi một mình một góc, cách biệt với mọi người,lặng lẽ hút thuốc, đôi mắt chất chứa buồn bã, sự từng trải, tựa hồ cuộc sốngnày chỉ đem lại toàn những thương đau, cô quạnh, đổi thay, khiến người kháckhông khỏi tò mò muốn biết tại sao. Nhưng hễ hỏi là ngay lập tức anh ta liền trởlại nét bỡn cợt, khinh đời, chính vì thế mà chị Đào Hoa đã vì anh ta buồn lòngsuốt mấy năm nay.”
Sau đó, ĐườngDu hạn chế vào phòng đó, may mà các nhân viên phục vụ khác đều muốn vào, ĐườngDu dễ dàng đổi việc phụ trách phòng cho họ. Thỉnh thoảng Lý Văn tìm Đường Dubáo cáo lại tình hình trong phòng. Ví dụ như, cô gái có giọng nũng nịu đó hóara là em vợ của Trần Thích mới đi du học nước ngoài về, hình như có gặp Tôn VănTấn rồi bị sốc, cứ quấn lấy chị gái để hỏi về anh ta. Học kỳ tới này không đi nữamà cứ đòi anh rể tạo cơ hội, thấy bảo, tấn công mạnh lắm.
Lý Văn đúnglà chuyên gia buôn chuyện bẩm sinh, chỉ cần đi một vòng quanh phòng là lại cóphát hiện mới. Cuối cùng, Lý Văn thở dài, “Đúng là tốt số, người như Tôn Văn Tấn,bọn mình sao sánh được, nghĩ đến thôi cũng chẳng dám.”
Đường Du cườikhinh miệt, “Anh ta tốt đến thế sao?” Chẳng lẽ câu đàn ông không xấu, phụ nữkhông yêu lại đúng thế? Tính tình Tô Nhiêu ôn hòa, từ trước đến giờ chưa từnglàm mất lòng ai, sao Tôn Văn Tấn lại hại cô ấy đến nỗi phải bỏ học? Còn Chu Nhiễmnữa, cứ cho rằng cô ta phản bội đi chăng nữa, nhưng nhìn Chu Nhiễm mặt mày ủrũ, nếu không có nguyên nhân thì tại sao kết cục lại thảm khốc thế? Chuyện củabản thân cô càng khó tin hơn. Cô nói: “Lý Văn, đừng nghĩ đến anh ta nữa, ngườiđàn ông này, cậu không lường được đâu.”
“Ôi, tớ đâudám nghĩ, chỉ là tò mò, không biết cô gái như thế nào mới vừa ý anh ta thôi.”Lý Văn rầu rĩ.
Nói làkhông nghĩ nhưng sao lại biểu hiện như thế? Phụ nữ luôn thích hoang tưởng,không biết thế nào mà lại đau khổ vì một người đàn ông. Người như Tôn Văn Tấn,có tiền, hào phóng, phong độ, điển trai, đi đến đâu cũng khiến chị em phụ nữbâu lại. Tuy nhiên, đối với phụ nữ, anh ta có nguyên tắc, có giới hạn, có mụcđích, quần áo lúc nào cũng chỉnh tề, phớt lờ như không, phụ nữ dựa vào đâu màdám thương hại anh ta?
Đường Du đãtừng đọc ở trong sách, nói phụ nữ thường yêu người đàn ông làm họ đau khổ. Bởilẽ phụ nữ có khuynh hướng bị ngược đãi, họ không hề quan tâm đến người đàn ôngân cần với họ, mà lại dành tình yêu cho người làm tổn thương họ nhất, có lẽ đâychính là căn tính xấu của con người.
Đường Dulàm vệ sinh xong đi ra, cũng đã gần hết giờ, đang định đi đến phòng thay đồ thìcó người tìm cô, nói có khách muốn cô uống rượu cùng. Kể từ khi Đường Du nổidanh ở hộp đêm Loạn thế giai nhân, thường xuyên có người làm ầm vô cớ gọi cô uốngrượu, loại người nào cũng có, chuyện này đã không còn xa lạ, nếu chị Đào Hoakhông bị gây phiền hà thì có lẽ sẽ không đến tìm cô.
Cô vội đếnđại sảnh, Lý Văn không ở đó, các chị em bên cạnh nói cho cô biết người đó tênlà Hà Khâm, hình như là con nhà quyền thế, thái độ rất ngông cuồng.
Đường Du cườinhạt, giọng Hà Khâm nghe rõ mồn đang làm ầm ĩ lên với chị Đào Hoa. Chị Đào Hoavào nghề đã lâu, khách đến đây ít nhiều cũng nể mặt, chắc gã này lai lịch cũngkhông nhỏ, nên mới dám làm loạn trong hộp đêm như thế, “Mời cô ta uống ly rượumà cũng khó thế sao? Chị Đào Hoa này, chị đã làm ở hộp đêm này ngần ấy năm, cóbao giờ Hà Khâm tôi cư xử tệ bạc mà sao chị lại không nể mặt? Hôm qua tôi đã cượcvới bọn họ rồi, chỉ mời cô ta thôi, chị Đào Hoa, giải quyết thế nào đây.”
Đường Dunghĩ một lát, đặt đồ đang cầm trên tay xuống, đi đến nói: “Anh Hà, có phải tôimuốn uống gì anh cũng mời không?”
Trông thấyĐường Du, Hà Khâm liền nghiêng người về phía cô, đổi giọng, “Hết lòng vì ngườiđẹp, vinh hạnh quá.”
Đường Du cười,“Cám ơn anh Hà trước.”
Cô ngoảnh mặtnhìn về phía tủ rượu, Hà Khâm cũng đi cùng, vừa đi vừa khoác cánh tay lên vaiĐường Du. Cô không phản ứng gì, nhưng chọn rượu thì không vớ vẩn chút nào. Côbiết Lafite 82 là loại đắt nhất ở đây, nghe nói bán đấu giá lên tới bốn vạnnhân dân tệ một chai. Người bình thường đến quán bar đâu dám gọi, hộp đêm Loạnthế giai nhân cũng chỉ có đúng một chai, là do ông chủ sưu tầm, đặt ở đây đểtrưng bày.
Đường Du gọirồi nhưng người phục vụ không dám mở. Mọi người nhìn nhau. Diệp Đào Hoa biết đólà đồ sưu tầm của ông chủ nên cũng không dám quyết định.
Vụ chaivang Lafite 82 đã thu hút rất nhiều người đến xem.
Trần Thíchvà Tôn Văn Tấn đi ra đúng lúc vở kịch đang hồi gay cấn nhất. Gần đó có người chỉvào Đường Du nói, “Cô gái đó nổi danh nhất ở Loạn thế giai nhân bây giờ đấy, làsinh viên khoa Tiếng Pháp của học viện ngoại ngữ, xinh xắn, cá tính, từng cóchàng nghiên cứu sinh trường đại học Q đến đây tìm, muốn cô quay về nhưng cô takhông bằng lòng. Làm phục vụ ở đây, lương chỉ một nghìn tệ, thường xuyên cókhách bỏ ra hàng mấy nghìn tệ chỉ mong uống cùng ly bia, cô ấy không tức giậncũng chẳng động lòng, hiếm có phải không? Chỉ không hiểu tại sao lại không bằnglòng theo anh người yêu ấy về. Nghe nói anh ta tình sâu nghĩa nặng lắm. Thấy bảotrước đây chưa từng đến hộp đêm bao giờ, gần đây ngày nào cũng đến nhưng cô talại chẳng hề rung động.”
Người phụ nữbên cạnh lạnh lùng nói: “Còn nguyên nhân nào khác đâu. Đàn b không vì quá bế tắcthì sao phải đến nơi này. Có điều, nguyên nhân gì thì các anh làm sao mà biếtđược. Các anh ở trên cao, ăn ngon mặc đẹp, chỉ có mỗi một nỗi buồn là không biếtđi đâu tiêu tiền, không giống như dân thường chúng tôi. Cô Đường Du này, làmsao mà lại không duyên không cớ bỏ anh người yêu nghiên cứu sinh chứ, còn khôngbiết đã có bao chuyện đau lòng khác xảy ra với cô ấy nữa!”
Nghe đếnđây, Trần Thích hào hứng nhìn Tôn Văn Tấn. Người kia nói tiếp: “Hà Khâm hôm naychơi không đẹp lắm, chả phong độ gì cả.”
Trần Thíchnói: “Văn Tấn, hay cậu mời cô Đường qua đây một lát?”
“Cậu được lắm,đừng nói linh tinh nữa, chúng ta về thôi.” Tôn Văn Tấn dửng dưng đáp.
“Hay để tôigọi Hà Khâm qua đây, lâulắm không gặp nhau rồi, lần trước nghe nói anh ta bị ông bố gửi ra nước ngoài,nhớ quá.” Dứt lời anh ta liền chen vào đám đông, Tôn Văn Tấn không nhìn theo màvẫn bước tiếp ra ngoài.
“Trái quýt”theo sau, giọng điệu chảy nước, “Anh Văn Tấn, chờ em với.”