Bạn đang đọc Tình Yên Đau Đớn Thế – Chương 21: Chương Ngoại Truyện 2
Trước đây, cô chưa từng như thế, dù có tức giận, có buồn phiền, côcũng không bao giờ trút giận lên gã.Huống hồ, cô biết trong lòng gã cũng đang rấtbuồn, mà cô lại không muốn gã thêm khó xử, thêm phiền muộn.Nhưng lần này, côkhông kiếm chế được, bao nhiêu áp lực, bao nhiêu tuyệt vọng, bao nhiêu chịu đựng,bao nhiêu hờn tủi, bao nhiêu giày vò trong lòng không sao tìm được lối thoát,khiến cô phát điên, giờ tông thấy gã, cô muốn trút ra hết.Dẫu biết mình đãkhông tự chủ, biết mình khiến gã buồn lòng, cô cũng mặc, cô cũng đang khổ sởkhông kém, cần có người để sẻ chia.
Tôn Văn Tấn đau đớn ôm cô từ phía sau, người con gái này cuốn hútgã nhất bởi sự lãnh đạm, lý trí, thực tế.Cô chưa từng vô cớ giận dữ, cũng khôngbao giờ nũng nịu.Chính điều này lại khiến gã đau lòng.Gã hy vọng cô cũng giốngnhư các cô gai khác, biết giận dữ, biết nũng nịu, như thế mới chứng tỏ họ khôngthiếu tình cảm yêu thương, nhưng khi cảm xúc của cô bộc phát, gã lại thấy nãề.Gãôm cô rất chặt, cằm tựa trên đỉnh đầu cô, gã thật sự không muốn xa cô, ngườicon gái gã đã từng để tuột mất, rồi lại tìm được, người con gái thuộc về riênggã, và cũng chính là người con gái mà số phận buộc gã phải phụ lòng.Giọng gãkhe khẽ: “Anh xin lỗi, anh biết mình không có quyền gì, nhưng em đừng đi xa nhưthế, em đi xa thế khiến anh nghĩ em sẽ không bao giờ quay lại nữa, khiến anh cảmthấy…” Sống mũi gã cay cay, giọng gã trở nên lành lạnh, giống như người vừa vịcảm cúm nặng, “Em đi đến một nơi xa xôi thế, có phải là không muốn nhìn thấyanh nữa không?”
Ngay lúc ấy, cô rất muốn nói: “Đúng, tôi sẽ đi đến nơi đó, sẽ mãimãi không quay lại đây, sẽ không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.” Cô cũng rất muốnhỏi: “Tôn Văn Tấn, sao anh nghĩ cho nhiều người thế, gánh vác trách nhiệm chonhiều người thế, nhưng anh có nghĩ cho tôi không? Có nghĩ đến tương lai củachúng ta không?” Nhưng nghe giọng nói nghẹn ngào của gã, trong lòng cô dângtrào nỗi buồn vô hạn.Cô có thể nói thế sao? Có thể yêu câu gã làm gì, cầu xingã từ bỏ hết để trở lại bên cô ư? Gã biết cô sẽ không nói thế, cô hiểu mìnhkhông làm được điều đó. Vẻ thảm hại ấy không thích hợp với họ, gã không phải làngười đàn ông như thế, cô cũng không phải người phụ nữ như vậy.Và diều quan trọnghơn cả là, dù cô có cầu xin, gã cũng không quay về.Nỗi tuyệt vọng một lần nữagiăng kín trái tim cô, cô chỉ biết nức nở, gã chỉ có thể ôm thật chặt cô vàolòng.
Một lúc sau, tiềng điện thoại di động của gã đột nhiên reo vang,gã không muốn nghe máy, không muốn bất kỳ điều gì len lỏi vào giờ phút chia lycuối cùng này.Trong không gian yên ắng, tiếng nhạc chuông nghe thật chối tai.Gãbuộc lòng rút điện thoại ra, trên màn hình, tên người gọi đến là Tôn Đại Ảnh nhấpnháy, gã không thể không buông cô ra.
Đường Du nín khóc, chỉnh sửa lại bộ dạng của mình, nhặt chiếc túilên rồi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.Lúc cô đi ra, Tôn Văn Tấn đã rời khỏi đó tựkhi nào.
Ngay cả câu từ biệt, gã cũng chẳng thèm nói, nụ cưới trên môi cônão nề, thế là từ nay, cuộc đời gã và cuộc đời cô sẽ chẳng liên quan gì đếnnhau nữa, có lẽ đây chính là kết cục mà ông trời đã định sẵn.
Hơn một tháng sau, cuối cùng cũng xin dược visa.Ngày ra sân bay,Phù Thanh lái xe đưa cô đi, sau khi tập trung với những người khác trong công ty,do còn đồng nghiệp khác vẫn chưa đến, cô và Phù Thanh ngồi uống cà phê đợi.
Khoảng mươi phút sau, người đồng nghiệp đó xuất hiện, tay kéo vali miệng thở hổn hển, một người trong đoàn phàn nàn: “Đến sớm quá nhỉ? Cậu xem,gờ đã mấy giờ rồi, cả đoàn chỉ chờ mỗi cậu thôi đấy!”
“Ôi xin lỗi, xin lỗi, mình…bà ngoại mình…cụ nghe tin mình đi châuPhi nên đã đáp máy bay từ Dương Châu đến, mình…mình…”
“Thôi, thôi, còn mình mình cái gì nữa, mau đi gửi hành lý đi.”
Cậu đồng nghiệp đến muộn chưa kịp ngồi xuống đã đặt ngang chiếc vali xuống, kéo khóa mở xoẹt một tiếng, một động nghiệp khác nói: “Giờ này mà cậucòn sắp xếp hành lý nữa à, cậu…”
“Không, không, bà ngoại mang ình nhiều thịt xông khói quá,mình đã bảo là không cần, cụ vẫn cố mang từ Dương Châu đến, còn tận mắt nhìnmình xách va li lên taxi mới về.Cậu xem, cả va li đều là thịt xông khói, cụnghe nói bên châu Phi nghèo lắm nên nhất định bắt mang theo.” Vừa nói cậu ta vừalôi mấy miếng thịt to tướng được gói bằng giấy báo ra, mắt nhìn xung quanh,“Trong các cậu ai là người nhà ra tiễn, mình biếu chỗ thịt xông khói này, manglên máy bay thế nào cũng bị phạt, hơn nữa, còn chưa chắc qua được hải quan nướcX.”
Mấy miếng thịt được đem cho những người bạn đến tiễn, Đường Du nhìnmiếng thịt xông khói, ánh mắt như dán chặt vào, mặc nó dính đầy mỡ, cô đưa mộttay ra cầm chặt, một tay cẩn thận lột tờ báo ra, vừa mở ra nhìn, người cô bỗnglặng đi.
Mấy người vẫn còn đang bàn tán về thịt xông khói, cũng có người bắtđầu giục người bạn đồng nghiệp đi làm thủ tục gửi hành lý, Đường Du đột nhiênchạy ra phía ngoài, “Đường Du, Đường Du, mọi người đến đủ rồi, chuẩn bị vàothôi, cô đi đâu đấy?”
Nhưng Đường Du hình như không nghe thấy gì, giữ chặt tờ báo trongtay, chạy thẳng, chẳng mấy chốc bóng cô đã mất hút.Mấy người còn lại nhìn nhau,một lúc sau, Phù Thanh mới kịp phản ứng, nói: “Chắc xảy ra chuyện gì với cô ấy,để tôi đuổi theo xem sao, mọi người cứ vào trước đi.”> Phù Thanh đuổi theo ra đến cửa đã khôngthấy bóng dáng của Đường Du đâu, lúc này, điện thoại của chị reo vang, lấy raxem, là Đường Du gọi, “Tiểu Du, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tất cả mọi người đềuđang đợi em.”
Giọng Đường Du hoàng loạn, lo lắng, “Chị Phù Thanh, phiền chị nóivới mọi người, em không đi châu Phi nữa, em không đi nữa đâu.Tôn Văn Thất xảyra chuyện rồi, anh ấy xảy ra chuyện rồi.”
“Rốt cuộc là làm sao, đã xảy ra chuyện gì? Em hãy bình tĩnh, giờem đang ở đâu? Chị sẽ qua tìm em.”
“Em đang ở quầy bán vé.”
Phù Thanh chạy qua quầy bán vé, lúc này, người mua vé không đông,vừa đến chị đã nhìn thấy ngay Đường Du.Cô là người đứng cuối cùng trong hàngngười, hình như đang gọi đện thoại, người cô run rẩy,nhíu mày bấm số điện thoại,tay kia nắm chặt tờ báo.Có lẽ do quá hoảng loạn, cô ấn mạnh vào nút, chiếc điệnthoại di động bỗng trượt khỏi tay rơi xuống dất, pin văng ra rồi trượt một đoạnxa trên sàn gạch láng bóng.Cô vội vã đi nhặt, do nền nhà quá trơn, đôi chân đigiày cao gót của cô lảo đảo, cô ngã sóng sòai trên đất.
Phù Thanh vội vàng nhặt pin điện thoại và đỡ cô dậy, nhưng chưa kịpđứng vững cô đã vội vàng lắp pin, mở máy.Lúc này Phù Thanh mới nhìn thấy tờ Tin tức buổi tối rơi ngay cạnh Đường Du, cái tên quen thuộc khiến chị nhặt tờ báolên xem, tiêu đề bài báo là “Quan tham thành phố N bị tình địch giết hại, phiêntòa mở ngày hôm nay”, nội dung bên dưới là: “Ngày 12 tháng 9, quận Giang Ninhthành phố N xảy ra một vụ án mạng, nghi phạm Tôn Văn Tấn đã đến đồn cảnh sát tựthú vào tối ngày 13.Qua điều tra, vụ án sẽ được chính thức xét xử tại tòa ánnhân dân trung cấp quận Gang Ninh thành phố N vào hồi 13 giờ ngày 27 tháng 11.Ảnhchân dung nạn nhân khi còn sống…Nghi phạm Tôn Văn Tấn, nguyên quán thành phố B,nam, 33 tuổi…” Phần chi tiết và hình ảnh phía dưới Phù Thanh không dám xem tiếp.
Cuối cùng, đầu dây bên kia cũng có người nghe máy, nhưng Đường Dunhư người mất hồn, không biết nên nói gì, tâm trạng cô vô cùng hoảng loạn, “AnhTrần…Văn Tấn…anh ấy, anh ấy…” điều cần hỏi khiến cô sợ hãi, không sao nói tiếpđược.
Phù Thanh không thể đứng yên nhìn, chị ằng lấy điện thoại, hỏi“Anh Trần, chúng tôi thấy trên tờTin tức buồi tối có đăng tin nói Tôn Văn Tấn giết người, chuyện này là thế nào?”
Qua điện thoại, Trần Thích hẹn gặp họ để nói chi tiết, nghe đến chữnói chi tiết, Phù Thanh giật thót tim, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi,nhưng nghĩ lại Tintức buổi tối đã đăng tin rồi, làm gì có chuyện không có thật.
Lên xe, Phù Thanh lo ắng nhìn Đường Du, môi cô xám ngắt, run run,chị liền đưa tay vỗ nhẹ vai cô.Lúc này, Đường Du dường như đã trấn tĩnh lại, côlấy điện thoại ra gọi, “Tổng giám đốc Quan, tôi không đi châu Phi nữa, giờ tôicó việc, xin lỗi ông, còn hành lý của tôi, thế nào cũng được, không có gì quantrọng cả, xin lỗi ông, sau này tôi sẽ giải thích, cám ơn ông, chào ông.”
Đến nhà Thẩm Tự Tịnh, nhìn thấy họ, Thẩm Tự Tịnh vội sai ngườigiúp việc đưa con về nhà ngoại trước.Chị ta nói: “Trần Thích vẫn đang ở thànhphố N tìm người giải quyết vụ án của Văn Tấn, anh ấy không có nhà.”
Đường Du không đợi được nữa, cô nắm chặt tay Thẩm Tự Tịnh, vội vãhỏi: “Sao anh ấy lại có thể giết người? Tối hôm 11 tháng 9 anh ấy còn gặp emmà, sao anh ấy lại có thể về thành phố N giết người? Hơn nữa, sự việc đã xảy rahơn một tháng nay, sao không ai nói gì với em?” Nếu bà ngoại của người bạn đồngnghiệp mới không phải là người Dương Châu, nếu hôm ấy bà không dùng tờ báo Tin tức buổi tối để gói thịt xông khói, nếu trước khi lên máy bay anh bạn đồng nghiệpấy không mở va li ra, chắc cô đã đi châu Phi mà không hề hay biết chuyện này.
“Xin lỗi em, do Văn Tấn không muốn bọn chị để em biết.”
“Không để em biết, lại là không để em biết, sao anh ấy lại là ngườinhư vậy?” Đường Du tức tưởi.
“Hôm hai người gặp nhau, Tôn Văn Tấn nhận được điện thoại của TônĐại Anh liền lập tức về thành phố N, tới nơi mới biết cô ta đã giết người, giếtTô Bất Dị.Văn Tấn làm giả hiện trường, nhận tội thay Tôn Đại Ảnh.Em cũng biết,chuyện liên quan đến mạng người rồi thì khó mà trốn tránh được, hơn nữa Tô BấtDị là kẻ tương đối quyền uy trong thành phố N.Không biết anh Văn Tấn có kể vớiem là lần này Tôn Đại Ảnh về, thực ra không có ý tìanh ấy, hai người chỉ vôtình gặp lại nhau.Văn Tấn mới bết, thì ra Tôn Đại Ảnh đã sinh cho anh đứa congái, con bé năm nay cũng đã 15 tuổi nhưng nó bị mắc bệnh nan y, cứ mê man suốt,do bệnh quá nặng, cần phải làm phẫu thuật.Tôn Đại Ảnh sau khi về nước không cótiền, cũng không có ý định tìm Văn Tấn, cô ấy tự mình kiếm tiền.Do một cơ hộingẫu nhiên, cô ấy gặp Tô Bất Dị tại một hộp đêm và được hắn ta bao.Có lẽ, emcũng không biết, kỳ thực Tô Bất Dị ngày trước rất thích em, sau đó Văn Tấn mangem đi, anh ấy đã phải trả giá rất đắt, vì hình thức của Tôn Đại Ảnh rất giốngem nên Tô Bất Dị định bao cô ấy trong thời gian lâu dài.Sau đó cô ấy gặp lạiVăn tấn,cũng không biết anh ấy sắp kết hôn với em, chỉ biết là Văn Tấn giờ cókhả năng giúp con làm phẫu thuật nên định nói rõ ràng với Tô Bất Dị.Cô ấy đã hứavới Văn Tấn là sau này sẽ không gặp Tô Bất Dị nữa, chỉ ở trong bệnh viện chămsóc đứa con gái đang hôn mê. Nhưng Văn tấn biết việc em sắp đi châu Phi, ngày11 anh ấy đã đi máy bay đến tìm em.Anh ấy vừa mới đi khỏi, Tôn Đại Ảnh lập tứcđi gặp Tô Bất Dị.Cô ấy đi gặp hắn để lấy lại một món đồ, hình như Tô Bất Dịkhông chịu đưa, giữa hai người xảy ra xung đột, Tôn Đại Ảnh vô tình giết chếtTô Bất dị, trong lúc hoang mang, cô ấy đã gọi điện thoại cho Văn Tấn, anh ấy liềnlập tức quay về.
“Văn Tấn về đến nơi thì Tô Bất Dị đã chết trong phòng ngủ của hắn,bên dưới là một vũng máu đen sẫm, hắn đã bị đâm bằng con dao gọt hoa quả.Văn Tấnbảo Tôn Đại Ảnh đi thay quần áo, tranh thủ đêm khuya vằng người, mang món đồ côcần căn biệt thự của anh, sau này không được nói là mình đã giết người.Ngày hômsau, Văn Tấn gọi điện thoại đến sở cảnh sát tự thú, khi cảnh sát đến, hiện trườngđã được anh xử lý, anh cũng thừa nhận mình đã giết người, phiên tòa đã được mởtại thành phố N sau quá trình điều tra, lấy bằng chứng, hôm qua anh đã bị xử ántử hình.”
Đường Du cảm thấy trái tim mình vỡ tan, câu nói của Thẩm Tử Tịnhkhiến đầu cô tê buốt.
Phù Thanh hỏi: “Nhưng, chẳng phải là Tô Bất Dị lúc trước đã bị TônĐại Ảnh dùng dao gọt hoa quả dâm chết sao? Đâm hắn chết rồi, cô ấy mới gọi điệnthoại cho Văn Tấn, anh Văn Tấn lúc đó lại không có mặt ở thành phố N, có thểtìm người làm chứng. Cứ coi như lời khai của Đường Du không có giá trị thì vẫncòn hồ sơ ở sân bay nữa, sao tòa có thể tuyên án một cách tùy tiện như thế?”
“Vụ án này có thể ành hưởng tương đồi lớn, nên lãnh đạo cấp trên tạoáp lực, vụ án buộc phải ưu tiên xử lý.Tuy Tôn Đại Ảnh có đâm Tố Bất Dị một nhátdao,eo kiểm định của pháp y, nguyên nhân gây ra cái chết của Tô Bất Dị lạichính là cái bình hoa, lúc ấy Tôn Văn Tấn đã vào nhà hắn, ai ra ai vào đều đượcbào vệ tòa nhà ghi hình lại.Vật chứng là con dao gọt hoa quả và chiếc bình hoađều đã được Văn Tấn sắp đặt lại, lúc giết người Tôn Đại Ảnh lại mặc chiếc áo sơmi của Văn Tấn, hơn nữa việc Tô Bất Dị chiếm đoạt một công ty địa ốc của Văn Tấnlà sự thật có thể điều tra được.Còn Tôn Đại Ảnh, cô ta là mối tình đầu của Văn Tấn, cô đã sinh cho anhmột đứa con gái.Văn Tấn khai với cảnh sát rằng, vì Tô Bất Dị muốn cưỡng hiếpTôn Đại Ảnh, sau khi cô ấy đâm hắn bị thương đã gọi điện cầu cứu anh.Anh đến vàphát hiện hắn vẫn chưa chết, sợ hắn gọi cảnh sát nên đã dùng bình hoa đập chếthắn, động cơ giết người, nhân chứng, vật chứng đều đầy đủ.”
“Thế Tôn Đại Ảnh đâu, cô ấy chết ở xó nào rồi?” Phù Thanh bực tức.
“Văn Tấn không muốn cô ấy bị ảnh hưởng, anh đã thừa nhận mọi tộidanh.Cô ấy chỉ là tự vệ chính đáng, hơn nữa, lúc ấy Tô Bất Dị vẫn chưa chết,đòn chí mạng là vết thương ở đầu. Và quan trọng hơn cả là Văn Tấn không chophép chúng tôi tiếp tục điều tra cũng như kháng cáo.”
Đường Du nghe mà sắc mặt trắng bệch, còn Phù Thanh thì tức giận,không kìm được, chị văng tục: “Tiên sư nhà anh ta, Tôn Văn Tấn là thằng dàn ôngthối tha, anh ta yêu cô ta đến thế, vậy tại sao còn luôn mồm đòi kết hôn với TiềuDu.”
“Văn Tấn biết Đường Du đi châu Phi, anh ta không cho chúng tôi nóivới cô ấy, anh nói cả đời này chưa bao giờ cầu cạnh ai, chỉ cầu xin chúng tôi mộtlần này, anh không đành lòng để Đường Du nhìn thấy anh ấy chết, anh ấy rất kiênquyết…” Thẩm Tử Tịnh quay mặt đi lau nước mắt, “Cứ nghĩ là em đã đi sang châuPhi rồi, ai ngờ…”
Cuối cùng Đường Du cũng cất tiếng, “Án tử hình của Văn Tấn đã thihành chưa?” Giọng cô như không thể nào nhẹ hơn được nữa, yếu ớt vô cùng. Côkhông rõ án tử hình từ lúc tuyên án đến lúc thực thi mất bao nhiêu thời gian,nhưng cô nhớ tờ Tintức buổi tối rangày hôm qua, hôm qua, gã bị tuyên án tư hình, vậy giờ là mấy giờ rồi? Cô vộinhìn vào chiếc điện thoại di động.Dang vẻ của Đường Du khiến Thẩm Tử Tịnh xótthương, “Chưa, án tử hình sẽ được thực thi sau một tháng.”
Nước mắt Đường Du lã chã rơi, Tô Bất Dị là tên tham quan, trên báocũng đăng là đã điều tra ra đấy thôi, Văn Tấn vẫn bị tuyên án tử hình sao?”
“Tham quan là một chuyện, mưu sát là một chuyện khác.”
“Tôn Đại Ảnh đâu, hiện giờ cô ấy ở đâu? Có thể đưa em đi gặp cô ấyđược không? Em muốn gặp cô ấy.” Đường Du quá nôn nóng, cô nắm chặt tay của ThẩmTử Tịnh, móng tay cào cả vào da thịt.Thẩm Tử Tịnh nước mắt lưng tròng, ôm chầmlấy cô. “Tiểu Du, Văn Tấn đã ra nông nỗi này rồi, anh ấy rất quyết tâm, nếukhông làm thế thì Tôn Đại Ảnh sẽ gặp chuyện, anh ấy đã lựa chọn cách ấy chomình rồi. Tính anh ấy là vậy, cả đời chỉ biết nghĩ cho người khác, dẫu sao thìcô ấy đã sinh cho anh ấy một đứa con, anh ấy không nỡ lòng nào.Nếu bãn thân anhấy không muốn, chúng ta có cố gắng nữa cũng chỉ vô ích thôi.”
“Vậy em có thể gặp anh ấy không? Em nhất định phải gặp anh ấy, chị Tử Tịnh, em cầu xin chị, em phải gặp anh ấy, anh ấy không thểchết như thế, em không thể để anh ấy chết.” Đường Du vừa nói vừa khóc, rồi sựcnghĩ ra điều gì, cô quỳ sụp xuống trước mặt Thẩm Tử Tịnh, “Chị Tử Tịnh, chị nóivới anh Trần Thích để anh dẫn em đi gặp anh ấy, được không chị?”
Tử Tịnh và Phù Thanh đều hoảng, vội đỡ cô dậy, nhưng Đường Dukhông chịu đứng lên, vẫn không ngừng cầu xin: “Chị Tử Tịnh, cả đời em chưa cầucạnh ai bao giờ, em cầu xin chị lần này!”
Thẩm Tử Tịnh đưa tay lau nước mắt, “Sao cả hai đều như vậy chứ?”Chị đỡ cô dậy, “Văn Tấn cũng nói thế với Trần Thích, cứ coi như Trần Thích dẫnem đi, anh ấy không muốn gặp em, em cũng không gặp được ông ấy.”
“Vậy không còn cách nào nữa sao? Không lẽ đành đứng nhìn anh ấy chết?”Đường Du gào khóc một cách tuyệt vọng.
Thẩm Tử Tịnh nói, “Anh Văn Tấn có nói, cả cuộc đời này, anh ấy cólỗi nhất với em, vốn dĩ chỉ là chuyện giữa anh và Tôn Đại Ảnh, nhưng lại liên lụyđến cả em.”
Đường Du cắn vào nắm tay mình, Phù Thanh vội phản ứng, chị hùng hổnhìn Thẩm Tử Tịnh, “Chị nói thế là có ý gì? Tôn Văn Tấn, hắn rốt cuộc Tiểu Dulà gì? Hứ, chỉ là chuyện của hắn và Tôn Đại Ảnh, ý của hắn là Tiểu Du đã mặtdày bám lấy hắn à…” Phù Thanh tức đến nỗi không biết nói gì hơn, chị quay ngườilại , nắm tay Đường Du kéo ra ngoài, , “Tiểu Du, việc này là thế nào, người tamuốn làm vị thần tình ái, sẵn sàng chết vì người tình cũ, em còn ở đây làm gì?Em còn khóc lóc, gào thét vì anh ta sao? Người ta đâu muốn em can thiệp, đâu muốnem dính dáng.Chị em mình về thôi, về ngay bây giờ, sống hay chết cũng mặc xác hắnđi.”
Đường Du bị Phù Thanh lôi xềnh xệch khỏi nhà của Thẩm Tử Tịnh, vàođến thang máy, thấy Đường Du khóc một cách thảm hại, chị mới bắt đầu thấy hối hận.Chị không rõ giữa Tôn Văn Tấn và cô Tôn Đại Ảnh kia đã xảy ra với Đường Dutrong mấy năm nay, chị đều biết rất rõ, nghĩ đến câu nói đó của Tôn Văn Tấn,người chị sôi lên vì tức giận.
Ra khỏi nhà của Thẩm Tử Tịnh, Đường Du phải giải quyết rất nhiềuviệc.Người quản lý của công ty nhắn tin cho cô báo đã giúp cô lấy lại hành lývà đang để ở quầy gửi đồ, cố nhớ mang chứng minh thư đến nhận.Còn nữa, cô đã trảcăn phòng thuê tại thành phố B, giờ không biết ở đâu.Cứ nghĩ đến những việcnày, Đường Du lại không cầm được nước mắt, mọi thứ trở nên trống rỗng, mờ mịttrước mắt cô. Phù Thanh nhìn vẻ tuyệt vọng của cô mà xót xa, chị ôm nhẹ vai ĐườngDu nói: “Tiểu Du, về nhà chị ở, đừng đi châu Phi nữa, công ty của chị luôn hoannghênh em.”
Nhưng một tháng sau, Đường Du vẫn chưa quay lại làm việc, cô đãthuê lại phòng, ngày nào cũng gọi điện thoại cho Trần Thích, cầu xin anh ta đưađi gặp Tôn Văn Tấn, rồi lại gọi điện cho Thang Dĩnh đến nỗi chỉ cần nhìn thấy sốđiện thoại cô gọi đến, họ đều không dám nghe.Cô đến tận nhà Trần Thích tìm ThẩmTử Tịnh mới hay chị ta gần đây dọn về nha bố mẹ đẻ, cô không thể tìm được họ.Giờ cô mới nhận thấy, thì ra chỉ cần Tôn Văn Tấn rời bỏ cô thì cô chẳng là gì cả,cô không cách nào tìm được gã.
Ý của gã khi nói “Cả cuộc đời này có lỗi nhất với em, vốn dĩ chỉlà chuyện giữa anh và Tôn Đại Ảnh, nhưng lại liên lụy đến cả em” nghĩa là quanhệ giữa gã và cô vốn chẳng có gì.Nhưng, cô không tin, hoàn toàn không tin.Gã từngnói, đến tuổi ba mươi mới biết yêu một người con gái, điều đó quả không dễdàng.Gã đã vượt nghìn dặm xa xôi đến tận Quế Lâm để tìm cô về; nỗi sợ mất cô củagã khi ở trong bệnh viện; cô sắp đi châu Phi, mặc dù đang phải gánh vác nhiềutrách nhiệm nhưng gã vẫn đến để ngăn cản cô, gã nói sợ cô đi rồi sẽ không uqyalại nữa…Cô không tin.
Nhưng cô còn có thể làm được gì.
Cô bắt đầu thấy ân hận, nếu hôm ấy không về cùng Phù Thanh, biếtđâu có thể cầu xin Thẩm Tử Tịnh đưa cô đi gặp gã.
Phù Thanh nói: “Hắn ta đã quyết tâm chết vì người phụ nữ đó, muốnem đừng bận tâm nữa, nghĩa là em chẳng là gì với hắn cả, sao em vẫn ngốc thế?”
Nhưng cô lại cứ ngốc như vậy, giờ với cô, Văn Tấn có yêu cố haykhông cũng chẳng nghĩa lý gì, cô chỉ cần gã sống, chỉ cần gã được sống, dù cóphải chết thay gã, cô cũng cam lòng.
Cô đã nói với Phù Thanh: “Chị Phù Thanh, chị đã từng yêu một ai đóchưa, yêu đến mức nếu mất đi người ấy, chị thà chết còn hơn? Em yêu anh ấy, emkhông muốn anh ấy khổ sở, không muốn anh oan ức, không muốn anh tuyệt vọng,không muốn anh chết. Em thà chết thay anh. Em muốn anh ấy sống hạnh phúc, nếuanh ấy sống hạnh phúc với Tôn Đại Ảnh, điều ấy cũng chẳng sao. Em không muốnanh ấy chết, chỉ cần nghĩ anh ấy sắp không còn tồn tại trên thế gian này nữa làem cũng chẳng thiết sống. Chị, chị nói đi, em nên làm thế nào?”
Cô chẳngcòn cách nào, về thánh phố N, cô không tìm được ai giúp đỡ, người ta chỉ cần biếtđây là vụ việc có liên quan đến một tham quan bị giết mới được điều tra làkhông ai muốn nghe cô kể thêm nữa.Ngày nào cô cũng như người mất hồn, nhìn ngàylại ngày trôi qua.Trước đây, cô luôn thấy thời gian trôi rất chậm, hận mình vàVăn Tấn sao không để bạc đầu sau một đêm, như thế mới không lo sợ nữa, nhưng giờđây, cô lại thấy thời gian trôi quá nhanh.
Cuối cùng,Trấn Thích cũng đã gọi điện hẹn cô.Người cô giờ đầy gét, Trần Thích trông cũngchẳng khá hơn.Anh đưa cho cô một bì thư, trong đó có giấy tờ nhà và một số hợpđồng. Cô lật xem, là giấy tờ sở hữu một căn hộ trên đường Tân Giang, Dương Sóc,Quế Lâm, chủ sở hữu mang tên cô.
Trần Thíchnói, “Cô xem ngày tháng căn hộ này được mua từ năm ngoài, lúc ấy, cô vừa mớilàm xong phẫu thuật, nhưng Văn Tấn vẫn chưa đưa cô.”
Đường Du bỗngnhớ lại gã từng nói, “Chúng cưới nhau, anh sẽ bán công ty và cổ phiếu.Nếu em muốnđi du học, anh sẽ đi cùng em, anh thích biển, mình có thể mua một căn hộ bên bờbiển Aegean, cuối tuần có thể đi lặn, mùa đông có thể tắm nắng ở Địa Trung Hảihay đi trượt tuyết trên núi Aples. Anh còn muốn mua một căn hộ ở Dương Sóc, lúcmình không đến ở thì sẽ mở quán café, nhỡ em lại bỏ nhà đi lần nữa, anh còn biếtchỗ mà tìm.”
Đó là việctừ khi nào nhỉ? Lúc ấy cô vừa làm phẫu thuật xong, Văn Tấn đã lên kế hoạch chođám cưới, không ngờ gã mua nhà thật, nhưng tại sao gã không hề nói cho cô biết,giờ lại để Trần Thích mang những thứ này cho cô?
Đường Du cấtgiấy tờ vào, mắt nhìn Trần Thích, cổ họng cô ran rát, nghèn nghẹn, “Hôm nay, emcó thể đi gặp anh ấy không?”
“Chắc khôngđược.” Trần Thích nói mà thấy giọng mình khang khác, anh đưa tay ra lau nước mắt,“hôm nay là ngày hành hình.”
“Là…” Tráitim cô run lên, “xử bắn sao?”
“Anh ấy lựachọn tiêm thuốc.”
“À.” ĐườngDu rơi xuống hố sâu hoảng hốt, miệng cô lẩm bẩm, “Em luôn cảm giác tất cả giốngnhư một giấc mơ. Trần Thích, anh không biết, có một lần em mơ mình ở Paris vànhận được cáo phó của anh ấy, em tưởng anh ấy đã chết, khóc đến nỗi không biếttrời đất ở đâu, cuối cùng tỉnh lại mới bết, hóa ra đó chỉ là một giấc mơ. Anhnói đi, điều đó có phải là mơ không?”
Trần Thíchđã thực sự không kìm nén được, anh nắm tay cô, nghẹn ngào không nói lên lời.
“Em vẫnđinh ninh rằng, anh ấy sẽ không làm thế với em, không thể, anh không thể ngay cảtrước khi chết cũng không gặp em một lần, em không tin. Có lẽ đây đúng là mộtgiấc mơ, nhưng sao em vẫn chưa tỉnh? Em đã bấu mình rồi mà sao vẫn chưa tỉnh,không biết đến khi nào mới tỉnh lại đây, giấc mơ này sao đau lòng thế, em khôngmuốn mơ tiếp nữa, em hận mình sao không chết quách cho xong.”
Đường Du ômlấy anh ta, khóc đến khản cả đặc tiếng.
Sau khi từbiệt Trần Thích, Đường Du đi Dương Sóc, cô cầm theo giấy tờ ngôi nhà Tôn Văn Tấnđã mua cho cô. Ngôi nhà nằm trên đường Tân Giang, trước mắt cách một con phố làdòng Ly Giang, non xanh nước biếc, ngày nào cũng có người dạo chơi trên thuyền,rất nhiều người nước ngoài đến đây thưởng ngoạn phong cảnh và cũng có không ítnhững thanh niên trẻ.
Căn hộ đãđược sửa sang từ trước, bên ngoài có ban công, những hôm trời nắng, ấm áp vôcùng. Ngày nào cô cũng ở trong phòng, nghĩ ngợi, có một người, đã không còntrên thế gian này. Ánh nắng thật ấm áp, căn hộ được trang trí vô cùng đẹp, sôngở đây rất thoải mái, nhưng có một người, đã không còn trên thế gian này nữa, côkhông biết làm thế nào để anh hay rằng cô đã dọn về sống ở đây.
Năm nay, côhai mươi tuổi, thật ra còn rất trẻ, so với mấy chục năm còn lại, đúng là cònquá trẻ, chỉ có điều, dù sau này có thêm bao nhiêu năm đi nữa, trong cuộc đờicô cũng sẽ không còn người đó, mãi mãi không có người đó ở bên.
Trái tim côtan nát, cô chạy đến bên dòng sông Ly Giang hét lớn: “Tôn Văn Tấn, anh ở đâu?Sao anh không dẫn em theo, anh đã nói là sau này chúng mình sẽ mãi mãi bên nhaumà…” Cô hét mà nước mắt đầm đìa trên mặt, chẳng một ai trả lời. Cô biết, anh đãchết, vĩnh viễn không còn tồn tại trên thế gian này, dù cô có la hét cũng chỉvô ích mà thôi.
Đột nhiên,có một người dịu dàng, nhẹ nhàng ôm lấy cô. Chỉ có một người từng ôm cô như thế,khuôn mặt đẫm lệ của cô quay lại nhìn, cô bất chợt khóc to hơn. Cô bấu bấu cánhtay anh, vừa khóc vừa hét lớn: “Tôn Văn Tấn, anh đã đi đâu? Sao không chịu đếngặp em? Anh nói sau này chúng mình sẽ bên nhau mãi mãi, sao anh lại bỏ rơi em?Em đã chờ đợi rất lâu mà anh vẫn không đến, anh có biết em tưởng là sẽ khôngbao giờ gặp lại anh nữa không? Em muốn nói với anh, anh không yêu em cũng khôngsao, không muốn ở bên em cũng không sao, không muốn em đi châu Phi em cũng sẽkhông đi. Nhưng anh đừng chết, anh chết rồi, hễ nghĩ đến cuộc đời phía trước củaem còn dài thế mà anh không còn nữa, làm sao em có thể sống nổi?”
Văn Tấn nhẹnhàng vỗ nhẹ lưng cô, nước mắt tuôn rơi, giọng nghẹn ngào: “Anh xin lỗi, xin lỗiem, sau này anh sẽ không như vậy với em nữa.”
Vụ án củaTôn Văn tấn dã xét xử, hôm hành hình Tôn Đại Ảnh đã mang theo một cuộn phim đếnsở cảnh sát tự thú. Trong cuộn phim có ghi lại quá trình cô giết người, vụ ánđược xét xử lại. Một tháng sau, Tôn văn tấn được thả. Hóa ra, vào cái đêm TônVăn Tấn vềkhuyên Đường Du đừng đi châu Phi, Tôn Đại Ảnh đã đi tìm Tô Bất Dị làđể lấy lại cuốn phim quay cảnh ân ái của hai người. Tô bất Dị có một sở thích,đó là thích quay lại toàn bộ quá trình làm tình của mình nên trong nhà hắn có gắnmột chiếc camera nhỏ. Xung đột với Tôn Đại Ảnh và quá trình giất người buồi tốihôm đó đều được ghi lại trong camera, sau khi Tôn Đại Ảnh mang camera đi, cảnhsát đã không tìm được chứng cứ nào khả nghi tại hiện trường. Trước hôm Văn tấnbị hành hình, nhờ thế Tôn Đại Ảnh mới biết được sự tồn tại của Đường Du, cuốicùng cô đã mang cuốn phim đến tự thú với cảnh sát.
Cô ấy để lạicho Tôn Văn Tấn một bức thư:
Gửi anh VănTấn,
Cảm ơn tìnhyêu anh dành cho em.
Em mồ côi từnhỏ, chỉ luôn nghĩ làm thế nào để tiếp tục sống.Sau khi được cha nuôi nhận, emchỉ nghĩ là sau này không phải quay lại chốn đó nữa, hơn nữa em sợ mình khôngtrưởng thành được nên dù cha nuôi có làm gì em cũng không dám lên tiếng. Em sợông ta không cần em, sợ bị bỏ rơi, sợ ông ta giết. Sau khi quen anh, anh đãgiúp em thoát khỏi ông ấy, vì sợ bố mẹ anh nên ông ấy không dám đã động đếnanh, em thực sự rất vui mừng và cũng rất cảm ơn tất cả nhưng gì anh đã làm trong suốt một năm trời chúng ta ở thành phố SZ. Em đã tin những gì anh nói,nếu không thiếu một chút may mắn, em đã thực sự kết hôn cùng anh. Âu cũng là sốphận, ở Úc, khó khăn khó khăn lắm em mới sinh hạ được đứa con, ông bố nuôi cũngđối xử tốt với em hơn. Chỉ không ngờ, số phận của con cũng thật khổ, em lo lắngcho sinh mạng của con, em sợ con không sống nổi. Con bé cũng giống em ngày nhỏ,tính mạng rất mong manh, em không muốn con chết. Em đã vì con mà bước đi nữa,nhưng anh ấy cũng chẳng có cách gì cứu con bé, em đành phải về nước. Em đã tìnhnguyện theo Tô Bất Dị, chỉ cần hắn có thể cứu con gái em, dù thế nào em cũng chịuđược. Anh Văn tân không ngờ em lại gặp lại anh, càng không ngờ em lại gây tai họalớn cho anh, thật sự xin lỗi anh.Cả cuộc đời em, vì sự sinh tồn, em thực sự khôngcó thời gian để đánh giá, để yêu một người đàn ông, nhưng anh đúng là một ngườiđàn ông xuất sắc. Nếu cho em một cơ hội nữa, em sẽ vần yêu anh, nhưng chẳng còncơ hội nào nữa rồi. Em biết anh rất yêu cô Đường Du, em có lỗi với anh và cô ấy.Hy vọng sau khi em chết, hai người giúp em chữa khỏi bệnh cho con bé, cầu xinhãy cứu nó, em chết đi rồi cũng mang ơn hai người.”
Lời trăn trốicuối cùng của Tôn Đại Ảnh.