Tình Yên Đau Đớn Thế

Chương 1


Bạn đang đọc Tình Yên Đau Đớn Thế – Chương 1


Chương 1:Cuộc gặp đầu tiên
 
 
Sắc mặt kẻbị đẩy ra hệt như người gặp ma giữa ban ngày, một sự biểu lộ vô cùng sinh độngtrên gương mặt điển trai quá mức, lông mày gã nhướn lên khiến mọi cảm xúc khôngthể diễn đạt bằng lời đều thi nhau hiện ra, như thể người bị cưỡng hôn chính làgã.
 
 
Chưa bao giờcô nghĩ mình sẽ gặp Tôn Văn Tấn trong tình huống như thế!
 
Đó có thểcoi là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm Đường Du quay lại thành phố N. Theo chỉ dẫn,Đường Du bắt taxi từ khách sạn nơi cô ở để đến biệt thự tìm Tô Nhiêu. Từ trongxe nhìn ra ngoài, toàn là cảnh thành phố ban đêm phồn hoa, náo nhiệt với nhữngsắc đèn màu xanh đỏ.
 
Ra khỏithành phố ồn ào, xe dần đi lên núi. Xung quanh con đường núi là những cây ngô đồngPháp cao lớn, trồng thành hàng. Tay lái xe không kìm được sự tò mò, liền hỏi:“Cô sống ở đây à?”
 
“Không, tôiđến thăm bạn!”
 
“Haha, bạncô giàu có thật đấy? Đây là khu người giàu nổi tiếng của thành phố N chúng tôi.Mỗi căn biệt thự cũng dễ đến mấy chục triệu.” Tay lái xe nhất thời nổi hứng trầmtrồ thốt lên đầy ngưỡng mộ, nói xong, thấy Đường Du không phản ứng gì nên khôngtiếp tục nữa.
 
Những tòabiệt thự nối tiếp cửa kính ô tô mỗi lúc một nhiều, lát sau, xe rẽ ngoặt rồi dừnglại, đến nơi rồi.
 
Trả xong tiềntaxi, Đường Du thấy một phụ nữ từ trong nhà ra đón, chị ta thấy cô xuống xe liềnvội cười hỏi: “Cô có phải là Đường Du không? Tô Nhiêu dặn tôi đón cô.”
 
Đường Du ngạcnhiên hỏi: “Tô Nhiêu đâu, cô ấy đi đâu rồi?”
 
“Cô ấy à.”Người phụ nữ cười đầy ẩn ý, “vừa nghe bảo Tôn Văn Tấn về liền lập tức xuống núiđón rồi, thế nên mới dặn tôi ra cổng lớn dẫn cô vào. Nhưng mà, tôi ra đến cổnglớn đã thấy Tôn Văn Tấn rồi, Tô Nhiêu không đón được anh ấy chắc sẽ quay vềnhanh thôi. Cô vào trong nhà đợi đi.”
 
May quá, gặpTôn Văn Tấn cũng là lý do chính Đường Du đến thành phố N lần này. Trước khi đếnđây, cô đã tự nhủ với mình là phải xem người đàn ông đó thế nào mà khiến TôNhiêu mới gặp đã không thể dứt ra được. Đường Du và Tô Nhiêu cùng học đại học ởthành phố B. Đã hai tháng nay không thấy Tô Nhiêu xuất hiện ở khoa. Phải biết rằngcả hai mới chỉ là sinh viên năm thứ hai, hơn nữa, trước đây, Tô Nhiêu chưa từngbiết trốn học bao giờ. Do hoàn cảnh gia đình khó khăn, việc cô học đại học đãngốn hết khoản tiền tích góp của mẹ nên Tô Nhiêu vô cùng trân trọng việc họchành. Không ngờ, cô gái ngoan đó đã nghỉ liền một mạch hai tháng nay không đếntrường.
 
Việc này xảyra sau khi Tô Nhiêu quen Tôn Văn Tấn. Đường Du không khuyên can được nên đànhphải bịa lý do rằng bạn bị ốm. Hôm cô lên khoa xin nghỉ, chủ nhiệm khoa còn gặnghỏi rốt cuộc Tô Nhiêu bị bệnh gì. Bệnh gì à? Virus bệnh này tên là Tôn Văn Tấn!Đương nhiên Đường Du không nói vậy, chỉ nói rằng Tô Nhiêu bị thương hàn, phải nằmviện mấy tháng. Thầy có biết cuốn “Thương hàn tạp bệnh luận” của Trương Trung Cảnhkhông? Vào thời cổ đại, bệnh này được coi là trọng bệnh, hầu như không chữa được,ngay cả thời nay cũng khó chữa trị, nên bạn ấy phải nằm viện rồi.
 
Thầy chủnhiệm nhìn Đường Du hoa chân múa tay minh họa, cuối cùng gật đầu bảo hiểu rồi,rồi dặn Đường Du nói với Tô Nhiêu nhớ mang xác nhận của bệnh viện về.
 
Đường Du vàTô Nhiêu năm nay hai mươi tuổi, là sinh viên năm thứ hai khoa tiếng Pháp của mộttrường đại học tại thành phố B.

 
Ba thángtrước, đó là lúc mới khai giảng, sau khi từ nhàường, tủ quần áo của Tô Nhiêunhét đầy những bộ quần áo thời trang kiểu dáng mới nhất, hơn nữa lại toàn củacác hãng danh tiếng. Sở dĩ Đường Du biết đến các logo này là do trước đây cô họctrong trường trung học dành cho giới quý tộc, ở đó mọi người đều là fan trungthành của các hãng danh tiếng. Trước đây cô cũng từng mua khá nhiều, nhưng từkhi lên đại học, cô bắt đầu học cách ăn mặc giản dị chỉ với quần jean và áothun. Tô Nhiêu không phải con nhà khá giả, cô chỉ có mẹ là một bác sĩ bình thường.Cô thường ngày cũng cực kỳ tiết kiệm, nhưng giờ đây, giá mỗi món trong tủ quầnáo của cô nếu treo trong hiệu cũng dễ đến mấy số không đằng sau. Dần dần, ĐườngDu còn thấy trong tủ lạnh bắt đầu có thêm vài lọ nước hoa đắt tiền. Tô Nhiêucòn tặng cho Đường Du lọ nước hoa Lục Thần mà cô mới mua. Đường Du thấy khó hiểu.
 
Tô Nhiêunói: “Mình bây giờ không thích loại ấy, đổi dùng loại khác rồi.”
 
Trước đâycô vẫn hay dùng nước hoa Lục Thần, còn nói là thích nhất vì nó chống được muỗinữa.
 
Thấy ĐườngDu tỏ vẻ nghi ngờ, Tô Nhiêu bắt đầu giới thiệu cho Đường Du về những lọ thủytinh trong tủ lạnh, nào là hương gì, mùi hương thay đổi trong từng giai đoạn rasao, nghe rất ư thành thạo sành sỏi.
 
Đường Du cuốicùng cũng hiểu ra, “Những điều này đều do gã đó dạy cậu phải không?”
 
Đàn ông màhiểu phụ nữ và đồ dùng của phụ nữ đến vậy, lại còn mua được nhiều món đồ đắt tiềnthế, liệu có tin tưởng được không?
 
Quả nhiênkhông lâu sau, Tô Nhiêu bỏ bê việc học hành theo Tôn Văn Tấn đi thành phố N.Sau đó cô bỏ học luôn hai tháng trời. Đường Du gọi điện thoại nói thế nào côcũng không về. Đường Du hỏi cô rốt cuộc có còn cần tương lại nữa không? TôNhiêu đáp: “Dù cho không học nữa thì giờ mình vẫn muốn ở cùng anh ấy, cùng lắmlà bỏ học, lấy anh ấy.”
 
Đường Duluôn tin tưởng rằng con gái không nên quá yêu một người đàn ông, bởi một khi đãtrao trọn trái tim đi rồi, sẽ rất mạo hiểm, dựa vào gì để sống đây? Tô Nhiêucũng rất tán thành quan điểm này. Nghe nói bố Tô Nhiêu cũng là một gã Trần ThếMỹ, sau khi thăng quan phát tài liền bỏ vợ, lấy con gái cấp trên, tiếc rằng gầnchục năm trời rồi cũng vẫn chỉ làm một chức quèn. Mẹ Tô Nhiêu vất vả một mìnhnuôi cô trưởng thành. Cuộc sống chỉ hai mẹ con mười mấy năm trời khiến Tô Nhiêughê sợ và mất niềm tin đối với hôn nhưng giờ đây cô ấy nói gì? Kết hôn?
 
Tôn Văn Tấn,Tôn Văn Tấn, Đường Du vò nát tờ giấy ăn trong tay.
 
Khi cô đượcdẫn vào tòa biệt thự, trong phòng khách đã có đầy những người trẻ tuổi. Bọn họđều có một đặc điểm chung: đàn ông rất đẹp trai, đàn bà rất đỏm dáng, ăn mặc lộnglẫy, thái độ thì ngạo mạn, xem ra không ai đơn giản cả. Đường Du không thấy TôNhiêu đâu, cũng không quen ai ở đây, cô ngồi một lát rồi đi vào nhà vệ sinh.
 
Lúc đi ra,cô nghe thấy giọng một cô gái cất lên ở chỗ sofa.
 
“Cô nàng TôNhiêu này vẫn cứ tưởng thật đấy, cũng không biết đường mà tìm hiểu rõ tìnhhình, chả biết bản thân mình là ai mà đã lao thân vào, ngày nào cũng không rờiTôn Văn Tấn nửa bước, coi chừng sau này rồi hối chẳng kịp.”
 
“Bỏ qua đi,chuyện này ấy à, người thích đánh, kẻ lại thích ăn đòn, không chừng có khối ngườiđang ngưỡng mộ Tô Nhiêu đấy. Cậu biết cô trợ lý của Tôn Văn Tấn chứ? Cậu chưa gặpcô đó rồi. Đường đường là đại tiểu thư nhà họ Chu, trẻ trung, tốt nghiệp trườngdanh tiếng ở Mỹ, xinh đẹp, tài hoa, giàu có nổi tiếng trong giới thượng lưu vậymà lại chịu làm thư ký cho Tôn Văn Tấn, ngày ngày bám gót anh ta. Ngần ấy nămnhư thế, ắt phải có tình ý gì. Thông minh như Tôn Văn Tấn chẳng lẽ không nhậnra? Thế mà anh ta lại chẳng để ý gì đến Chu tiểu thư đó.”
 
“Nhưng mà,không phải là cậu không biết, con mắt của gã Tôn Văn Tấn này rất hiểm mà, chỉcó điều cái cô Tô Nhiêu này…”
 
“Haha, đã bảorồi mà, chuyện này à, người thích đánh, kẻ thích ăn đòn. Thôi, không nói nữa, cẩnthận không cô bạn của Tô Nhiêu nghe thấy.”
 
Rõ ràng làbiết có bạn của Tô Nhiêu ở đó mà vẫn rôm rả thế, rốt cuộc là có ý gì? Xem ra nhữngngười này đều không coi Tô Nhiêu ra gì. Nghe bọn họ nói về bạn mình như vậy, ĐườngDu không muốn nghĩ gì thêm nữa, chỉ muốn mau chóng gặp Tô Nhiêu và cả gã TônVăn Tấn kia nữa để xem gã rốt cuộc giỏi giang tới mức nào.

 
Thảm cỏ bênngoài biệt thự được chăm sóc rất kỹ lưỡng, sang tháng mười một rồi mà vẫn xanhtốt. Gần đó có một bể bơi. Bao quanh khu biệt thự là rất nhiều cây to, một luồnggió mang theo hơi thở thiên nhiên thổi ào đến. Sở hữu một tòa biệt thự ở nơinhư thế này, không biết kẻ giàu có mà Tô Nhiêu quen biết là người thế nào.
 
Dạo quanhtòa biệt thự một vòng, mắt Đường Du luôn hướng về phía cánh cổng sắt. Lúc nãy,người phụ nữ kia nói Tô Nhiêu đi đón Tôn Văn Tấn một lát sẽ về ngay, cô liền chọnmột nơi có tầm nhìn rõ nhất, hy vọng Tô Nhiêu vừa về là có thể thấy ngay. Cô điđến bể bơi, vẫn không thấy bóng dáng Tô Nhiêu đâu, lúc này mới phát hiện nước ởngay cạnh chân. Cô vốn rất sợ nước, đúng lúc đó tất cả đèn trong vườn vụt tắt,cả khu vườn chỉ thấy duy nhất làn nước lấp lánh ánh sao trong bể bơi, bên dướitối om tựa hồ có bóng ma ẩn nấp. Đường Du chăm chú nhìn, không gì khác ngoàichiếc bóng của chính cô trên mặt nước.
 
Không, trênmặt nước đột nhiên xuất hiện thêm bóng người nữa, cô hét lên, loạng choạng lùilại vài bước. Một làn hơi ấm lan tỏa phía sau lưng, toàn thân cô bị ai đó ôm trọn.Cánh tay rắn chắc của người đó siết chặt quanh eo, bên tai Đường Du vang lên giọngđàn ông ấm áp, “Ồ, hóa ra em ở đây.”
 
Giọng nóiđó gần đến nỗi có cảm giác môi anh ta chạm cả vào cổ cô, mang theo hơi ấm và nhịpthở, tê tê ngưa ngứa, giọng anh ta trầm ấm. Tay anh ta ôm chặt eo cô. Toàn thânĐường Du run lên, chưa từng có người đàn ông nào gần cô đến thế. Cảm nhận có sựnguy hiểm, cô toan giãy ra thì liền bị anh ta ra tay trước, anh ta dùng một tayxoay mặt cô sang một bên, tay kia vẫn ôm chặt eo, sau đó rướn người qua bả vaihôn lên môi cô. Đường Du kinh hãi, muốn hét to lên, bất giác cô mở to miệng,hơi thở của anh ta theo đó xộc vào bên trong cơ thể.
 
Không hiểusao Đường Du run lên như người trúng phải thuốc mê, rõ ràng trong đầu đang ra lệnhcho bản thân phải kháng cự, phải giận dữ nhưng trong tích tắc bị hôn đó, chântay cô không sao điều khiển được, toàn thân mềm nhũn. Không thể phủ nhận rằng,gã đàn ông này hôn rất giỏi, nụ hôn sâu và vô cùng dịu dàng nhưng sức cánh tayanh ta vẫn rất mạnh. Mùi đàn ông mạnh mẽ hòa trộn mùi thuốc lá chẳng ngờ lạikhông hề đáng ghét chút nào. Trong đời Đường Du, cô chưa từng bị ai hôn như thế.
 
Rốt cuộcngười này là ai, cuối cùng cô cũng có phản ứng, cô dùng sức đẩy đối phương ra,trừng mắt, “Anh là ai?”
 
Sắc mặt kẻbị đẩy ra hệt như người gặp ma giữa ban ngày, một sự biểu lộ vô cùng sinh độngtrên gương mặt điển trai quá mức, lông mày gã nhướn lên khiến mọi cảm xúc khôngthể diễn đạt bằng lời đều thi nhau hiện ra, như thể người bị cưỡng hôn chính là
 
Vẻ mặt đócàng khiến Đường Du thêm giận dữ, đôi lông mày lá liễu dựng đứng cùng cặp mắtto trợn tròn của cô cảnh giác nhìn đối phương.
 
Nhận thấy vẻphẫn nộ của Đường Du, nhưng ánh mắt gã đàn ông vẫn chằm chằm nhìn cô không chútngại ngần, tựa hồ cuối cùng cũng nhìn rõ rồi, gã chầm chậm nhoẻn miệng cười.
 
Dẫu saocũng là một cô gái, Đường Du không kiềm chế được, mặt dần đỏ ửng lên. Cô chaumày, thở hổn hển, “Anh là ai hả?”
 
Cô cảnhgiác nhìn đối phương, mắt mở to, mặc dù làm ra vẻ giận dữ nhưng trong đôi mắttrong veo lại vương chút hoảng hốt. Cô thấy bất an như thể đang rất sợ điều gì.
 
Gã đàn ôngkhông trả lời mà còn tiến về phía cô thêm hai bước. Chỉ nghe một tiếng Đường Dubỗng cuống cả lên, cô lùi lại vài bước như để tự vệ, sau đó “ùm”, cô ngã xuốngbể bơi.
 
Đường Dukhông biết bơi, cô vùng vẫy trong nước vài cái rồi dần chìm xuống. Khi nước ngậpđến vai, chỉ còn nghe thấy tiếng ì ùm, cả người đã bị chìm nghỉm. Không thể nàothở nổi, bốn bề là nước đang bủa vây, nhấn chìm cô. Mắt tối sầm, cảm giác có vậtgì đó dưới chân đang kéo cô xuống, cổ họng như bị ai đó bóp nghẹt, cô thấy ngộpthở, đầu ù ù, một nỗi sợ tuyệt vọng ùa đến.
 
Sau một hồivẫy vùng Đường Du mới được cứu lên, người đang ôm lấy cô vẫn là gã đàn ông đó.Cuối tháng mười một, nhiệt độ dưới bể bơi rất thấp, cô lạnh đến nỗi toàn thânrun rẩy, chỉ có hơi ấ từ người gã truyền sang và tiếng cười khe khẽ như muốn chọctức của gã phía sau là khiến tai cô nóng ran. Lên đến bờ, cô vội đẩy gã ra. Lúcnày, đèn trong khu vường bỗng bật sáng, Tô Nhiêu đi về phía bể bơi với vẻ mặtngạc nhiên, “Không biết lúc nãy ai đã dập cầu dao điện?” Không đợi nghe câu trảlời, cô chú ý ngay đến hai người đang ướt như chuột lột cạnh bể bơi, “Tiểu Du,cậu sao thế?”
 
Trông thấyTô Nhiêu, Đường Du nghĩ ngay đến người đàn ông đứng bên. Cô không quen gã nênkhông biết nên trả lời ra sao. Dù gã ta đã cứu cô nhưng cũng chính tại gã mà côra nông nỗi này, còn chưa rõ trắng đen, phải trái thế nào đã ôm hôn người ta.Đáng ghét nhất là gã vẫn đang nhăn nhở cười. Đường Du bước về phía Tô Nhiêu,
 

Chẳng thểngờ Tô Nhiêu lại tiến về phía kẻ đó, hỏi: “Văn Tấn, sao hai người đều ướt sũngthế, có phải ngã xuống bể bơi không?”
 
Tô Nhiêu gọigã ta là gì? Văn Tấn à? Đường Du quay người lại nhìn Tô Nhiêu rồi lại nhìn gãđàn ông đang ướt sũng, trợn tròn mắt, “Tô Nhiêu, anh ta… anh ta chính là TônVăn Tấn sao?” Cô nhìn Tôn Văn Tấn thêm lần nữa, dưới ánh đèn có thể quan sát đượcrõ ràng hơn. Vài sợi tóc trên trán gã vẫn đang rỏ nước, những dg nét trên khuônmặt tinh xảo như thể được vị họa sĩ tài ba nào đó vẽ ra, một vẻ tuấn tú khôngchút khuyết điểm.
 
Đây… đâychính là Tôn Văn Tấn sao?
 
“Ừ, đây làVăn Tấn, người mà mình từng kể với cậu rất nhiều lần.” Trong khi Đường Du cònđang ngẩn người ra thì gã đàn ông đã giải thích với Tô Nhiêu chuyện vừa rồi,“Anh đi đứng thế nào mà lại ngã xuống bể bơi thế, không biết hôm nay dưới đó mấyđộ à, thôi, hai người mau về thay đồ không lại bị cảm.”
 
Đường Duchau mày, rồi lại nhìn Tôn Văn Tấn, phát hiện gã cũng đang nhìn cô, không nhữngthế ánh mắt của gã hình như đã đợi cô lâu lắm rồi. Không hiểu sao cô luôn cảmgiác ánh mắt ấy cứ xoáy vào môi cô một cách tục tằn như muốn gợi cô nhớ điều gìđó.
 
Thì ra ngườinày chính là Tôn Văn Tấn, Đường Du còn nhìn gã thêm mấy lần nữa, cuối cùng cônhận ra điểm mấu chốt, mọi nguyên nhân đều do chính khuôn mặt này mà ra, sắc mặtcô bỗng trầm xuống.
 
Đường Du vốnkhông có cảm tình với những gã bảnh trai, đằng này Tôn Văn Tấn lại điển traiquá mức. Mẹ của Trương Vô Kỵ từng nói phụ nữ càng xinh đẹp thì càng dễ lừa gạtngười khác, thực ra, đàn ông cũng chẳng hề kém cạnh, không những thế họ còn thườngdựa vào hình thức trời phú của mình để kiêu căng, nhưng tại sao một người nhưTôn Văn Tấn lại có thể yêu Tô Nhiêu được nhỉ?
 
Tô Nhiêu làcái tên khá đẹp, đọc lên có cảm giác man mác buồn, viết ra thấy thật kiều diễm.Tuy thế, hình thức của cô lại rất đỗi bình thường, không hề thướt tha xinh đẹp,mà người còn hơi béo, chẳng hề giống với cái tên chút nào, nếu so sánh Tô Nhiêuvới các cô gái đang ngồi trong phòng khách kia, thì người nào có hình thức kémnhất ở đó cũng đẹp hơn Tô Nhiêu không biết bao nhiêu lần. Chả trách khi nãy họbàn tán về Tô Nhiêu với tường như vậy.
 
Sau khithay đồ xong, Đường Du và Tôn Văn Tấn lại chạm trán nhau khi xuống cầu thang. Mặtgã hơi đỏ, gã ho một tiếng hắng giọng, nói: “Xin lỗi cô, lúc nãy không nhìn rõnên tôi tưởng cô là Nhiêu Nhiêu.”
 
Lúc này ĐườngDu mới để ý hôm nay cô và Tô Nhiêu mặc hai chiếc áo gió giống nhau. Đường Dumua chiếc áo đó hồi học năm thứ nhất, Tô Nhiêu rất thích nó nhưng vì đắt quánên hồi đó không mua được. Không ngờ đến thành phố N Tô Nhiêu lại mua nó. ĐườngDu khẽ “hứ” một tiếng, thầm nhủ sao ngay cả người yêu của mình mà gã ta cũngkhông nhận ra?
 
Đêm hôm đó,Đường Du và Tô Nhiêu ngủ chung phòng. Cứ ngỡ sau hai tháng không gặp nhau haingười sẽ có nhiều chuyện để hàn huyên, nhưng có ai biết trong lòng cả hai đềuđang chất chứa vô số tâm sự không thể thốt thành lời. Đường Du trở mình mãi,không sao ngủ được.
 
Khi ĐườngDu còn nhỏ, bố mẹ ly hôn, mẹ tự sát. Từ nhỏ cô đã bị bố đưa đến thành phố B họctrường nội trú. Từ tiểu học đến trung học rồi bây giờ là đại học cô đều học tạithành phố B. Có lẽ vì xinh đẹp nên ngay từ thời phổ thông cơ sở, cô đã luôn đượcbọn con trai lấy lòng, nhưng cô chẳng bao giờ thèm để ý đến họ. Song cũng bởilà người luôn cuốn hút sự chú ý của phần lớn nam sinh trong trường nên chẳng cóbạn gái nào thích cô, tính cách cô vì thế trở nên cô quạnh. Trước đây, một thầygiáo môn Quốc họa từng nói, có thể vì từ nhỏ cô đã không được sống trong khôngkhí đầm ấm gia đình và thiếu thốn tình cảm của người mẹ nên tính cách cô trởnên lập dị, cô độc, không thích giao tiếp với người khác.
 
Tô Nhiêu làbạn đại học của Đường Du, bố mẹ Tô Nhiêu cũng ly dị khi cô còn nhỏ. Tuy nhiêntính cách của Tô Nhiêu và Đường Du lại hoàn toàn trái ngược nhau. Tô Nhiêu làcô gái khoan dung, chân thành, tốt bụng và khiêm tốn, ở trường cô rất cởi mở,chan hòa, trước đợt tập quân sự ba ngày cô đã làm quen với tất cả các bạn tronglớp, rồi trở thành lớp trưởng. Vào tháng cuối cùng của học kỳ một năm thứ nhất,Đường Du bị ốm, người váng vất bơ phờ mà không rõ bệnh gì, ngày nào cũng sốt,cơ thể kiệt sức. Cô không nói với ai mà chỉ xin phép thầy giáo cho nghỉ học.Khi đó cả lớp chỉ có Đường Du trọ ở ngoài nên Tô Nhiêu vì việc lớp phải thườngxuyên đến tìm gặp Đường Du. Sau đó, cũng là Tô Nhiêu phát hiện Đường Du ngất xỉutrong nhà trọ nên đã đưa cô đi bệnh viện, phải truyền nước suốt nữa tháng.Trong thời gian đó toàn là Tô Nhiêu chăm sóc Đường Du, vì cô không ăn được đồăn sẵn mua ở ngoài nên Tô Nhiêu phải nấu ăn dùm ở nhà trọ. Tô Nhiêu giúp cô nấunướng, giặt giũ và khi cô phảii truyền nước trong bệnh viện, thậm chí khi cô sốtli bì, Tô Nhiêu còn giúp cô lau rửa. Đường Du ngần này tuổi rồi nhưng chưa từngđược ai đối xử tốt như thế. Mẹ Đường Du tự sát khi cô mới lên chín, sau đó lạibị bố đưa đến thành phố B, ngoài việc đưa cô một tấm thẻ tín dụng thì cả nămcũng chẳng thèm ngó ngàng gì. Còn người cậu duy nhất, do năm đó oán hận mẹ cônên đã di cư sang Canada, từ đó đến nay cũng không hề hỏi han đến một lời. Nhữngngười thân thiết nhất đều đối xử như vậy, nên cô mới sinh ra tính cách cô quạnhđến nỗi ốm ngất trong phòng mà vẫn không có ý định nhờ vả họ.
 
Sau khi ĐườngDu khỏi ốm, họ trở thành bạn. Đường Du trọ một mình bên ngoài, hơn nữa vẫn cònphòng trống nên sang học kỳ hai, Tô Nhiêu đã chuyển đến ở cùng.
 
Tô Nhiêu làcô gái tốt bụng, đáng yêu nhưng có một nhược điểm là thiếu khả năng kiềm chếtrước những thứ quá đẹp và vô cùng để ý đến hình thức bình thường của mình, côthường đứng trước gương rồi thở vắn than dài. Dù sao Tô Nhiêu cũng có lý khiquan trọng hóa hình thức, vì đàn ông đó có nhìn thấy ngay sự chân thành, khoandung, khiêm tốn, tốt bụng ở phụ nữ mà điều họ để ý trước tiên chính là hình thứcbên ngoài. Cũng bởi lý do đó mà nhân duyên của Tô Nhiêu rõ ràng là hơn hẳn ĐườngDu nhưng suốt năm thứ nhất đến năm thứ hai đại học, Đường Du luôn có các vệtinh vây quanh, còn Tô Nhiêu lại chẳng có ai. Hai mươi năm nay, Tôn Văn Tấn làngười tình đầu tiên của Tô Nhiêu. Người ta thường nói phụ nữ thường yêu hếtmình ở mối tình đầu, chắc là không sai, ít nhất là đúng trong trường hợp của TôNhiêu.
 
Trời tốiđen như mực, cả hai nằm trên giường mà không sao chợp mắt được, không khí có phầnngột ngạt. Tô Nhiêu có lẽ do chột dạ liền chủ động nói, “Tiểu Du, có phải cậunghĩ mình thật ngốc nghếch, cậu đang khinh thường mình đúng không?” Trước đâynghe Diệc Thư nói hàng ngàn lần rằng do bụng dạ đàn bà nông cạn, nên vô tình đềcao người đàn ông, không ngờ giờ đến lượt mình cũng không tránh khỏi cái quy luậtđó. Tô Nhiêu vừa thấy hổ thẹn lại vừa thấy bất lực, nhưng dẫu sao giờ đây cô đãdám thẳng thắn hỏi Đường Du có khinh thường cô không thì rõ ràng cô đã chấp nhậnsố phận rồi.
 
“Chỉ vì gã TônVăn Tấn ấy mà cậu bỏ bê việc học hành, cậu còn nói cùng lắm là bỏ học lấy anhta sao?”
 
Tô Nhiêukhông nói gì.
 
Đường Du sựcnhớ ra một chuyện, cô hỏi: “Tôn Văn Tấn đã cầun cậu chưa?”

 
“Chưa.”
 
Đường Dukhông biết nói thế nào với Tô Nhiêu nữa, bình thường xem ra cô cũng rất thôngminh, không hiểu sao sau khi gặp người đàn ông này lại trở nên như vậy, vội vãlao vào mạo hiểm. Im lặng một hồi, cuối cùng Đường Du chỉ có thể thốt lên, “Cậukhông điên đấy chứ?”
 
Chẳng phảivết xe đổ vẫn còn hằn rõ nét đó sao, gần nhất là bố Tô Nhiêu đã bỏ rơi mẹ concô, khiến hai mẹ con không nơi nương tựa mười mấy năm trời; chẳng đâu xa là mẹĐường Du vì chuyện ly hôn mà tự sát. Những chuyện như thế chính bản thân họ đãtrải qua, Tô Nhiêu lẽ ra phải là người sớm ý thức được hơn bất kỳ ai.
 
Tô Nhiêu lặngim một lát, có lẽ đang tự kiểm điểm, sau đó nói với giọng thành khẩn: “Cậukhông phải là mình nên đâu biết mình cảm thấy may mắn thế nào khi gặp được anh ấy.Mình sợ nếu mất anh ấy rồi, mình sẽ chẳng bao giờ có được cơ hội thứ hai như thếnày nữa.”
 
“Chưa baogiờ mình nghĩ lại được một người đàn ông đẹp trai như thế yêu, cũng chưa từngcó người đàn ông nào yêu chiều, quan tâm đến mình như thế. Khi mới đến đây,ngay cả băng vệ sinh cũng do anh ấy mua, mình cứ như công chúa ấy, mình cảm thấyvô cùng hạnh phúc. Cậu cũng biết, một người đàn ông hoàn mỹ như vậy sao có thểyêu người như mình, nhưng đó là cơ hội trời ban, dù sau này có phải ân hận thìgiờ mình cũng không muốn từ bỏ.”
 
Người chưatừng được làm công chúa, một khi đã được coi như công chúa rồi thì đâu dễ từ bỏngôi vị, huống hồ lại được người như Tôn Văn Tấn cung phụng. Nghĩ đến ánh mắtTô Nhiêu nhìn Tôn Văn Tấn tối nay, đôi mắt ngập tràn tình yêu của cô cứ bám riếtTôn Văn Tấn, đến nỗi con ngươi dường như bất động. Có lẽ phụ nữ là những con bạcbẩm sinh, dù biết rõ rằng sẽ thua nhưng vẫn cứ chơi, vì nếu bỏ lỡ canh bạc nàyrồi thì e rằng sau này sẽ không còn cơ hội chơi nữa.
 
Đường Du thởdài, cũng không thể trách Tô Nhiêu, đây có lẽ là số phận của người phụ nữ, trờisinh ra họ vốn là vậy rồi.
 
Sau cả đêmnói chuyện, Tô Nhiêu vẫn không muốn quay lại trường, Đường Du thì không thể nánlại thành phố N thêm nữa. Cô còn có một số việc quan trọng khác trong chuyến đilần này là đến thành phố S, bố cô đã hẹn ở đó. Trên đường ra bến xe, Tôn Văn Tấnvà tiễn cô. Nhìn bạn, Đường Du thầm thở dài nghĩ Tô Nhiêu thật đáng thương.
 
Trước lúcchia tay, cô ôm Tô Nhiêu, “Nhiêu Nhiêu à, về trường lần này mình sẽ nói với thầygiáo là cậu bị cảm lạnh vừa mới khỏi thì lại bị ngã cầu thang, phải bó bột haitháng, nhưng nhớ phải chuẩn bị giấy xác nhận của bệnh viện đấy nhé.” Đường Dunghĩ, xin nghỉ thêm cho bạn hai tháng nữa, sau đó sẽ là thi cuối kỳ rồi nghỉđông, nếu Tô Nhiêu vẫn không muốn quay lại trường thì cô cũng chẳng còn cáchnào.
 
Mắt TôNhiêu rơm rớm, cô gật gật đầu.
 
Tôn Văn Tấnđứng cạnh đó chợt hỏi: “Cô Đường Du đi thành phố S có việc gì à?”
 
Đường Du vẫnchưa quên chuyện tối hôm trước, cô lạnh lùng nhìn gã nói từng tiếng: “Có việc cắtđứt quan hệ cha con.”
 
Tôn Văn Tấn“ồ” một tiếng rồi tiếp: “Cô vui tính thật.” Đường Du nhìn gã với ánh mắt khinhmiệt, sau đó đi thẳng vào trong bến. Cô không nói đùa mà sẽ cắt đứt quan hệ chacon thực sự.
 
Kể từ thángchín năm nay, ông Đường Kỳ Chính cha cô không gửi tiền vào thẻ tín dụng cho cônữa. Trước đây Đường Du chưa từng kiểm tra xem trong thẻ có bao nhiêu tiền, chỉbiết tiền học phí, tiền sinh hoạt của cô đều dùng tấm thẻ này, nhưng chưa khinào dùng hết. Cha cô bỗng dưng không gửi tiền, cô cũng chẳng buồn hỏi tại sao.Lần trước cô đã dùng thẻ rút tiền trả ba tháng thuê nhà, số còn lại chỉ đủ cầmcự đến tháng mười một, nhưng học phí vẫn chưa đóng, số tiền mang theo ngườicũng đang hết dần. Tuy vậy, lần này cha cô muốn cắt đứt quan hệ, cô cũng khôngcó ý định cầu xin. Cô chưa bao giờ chủ động tìm ông ta khi cần bất kỳ thứ gì. Từlúc mẹ cô mất, cha cô chưa từng coi cô là con gái của ông. Nhưng bây giờ, ôngta muốn chính thức cắt đứt quan hệ cha con, còn gọi cô từ thành phố B về, mời cảluật sư và nhân viên công chứng đến, còn phải ký cả một biên bản chính thức. Thậtkhông hiểu sao lại làm rùm beng thế. Chả lẽ ông ta sợ sau khi cắt đứt quan hệ rồi,cô sẽ ân hận, sẽ muốn nối lại tình cha con nên cố ý mời nhiều nhân chứng đến đểlỡ sau này nếu cô chối cãi thì cũng khó hay sao?
 
Trở lại trườngtừ thành phố S, buổi chiều cô đến văn phòng khoa tìm thầy hướng dẫn, nói rằngTô Nhiêu bị gãy chân, phải bó bột không đi học đc, khi nào Tô Nhiêu gửi chuyểnphát nhanh giấy chứng nhận của bệnh viện đến, cô sẽ mang nộp. Thầy giáo nhìn ĐườngDu nói: “Thầy biết rồi, Tô Nhiêu nhớ đưa cho thầy tất cả hóa đơn trước khi kếtthúc học kỳ, học phí của trường chúng ta bao gồm cả bảo hiểm thân thể, nhiều nhấtcó thể thanh toán được tới sáu mươi phần trăm.”
 
“Dạ?”
 
Thầy hướngdẫn vừa dặn dò vừa giải thích: “Tô Nhiêu chỉ có mẹ, gia cảnh khó khăn, em nhắcbạn đừng quên nhé.”
 
“Dạ, vâng ạ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.