Đọc truyện Tỉnh Vị Trì – Chương 48: Ý chia ly
Hiện giờ đang là lúc thượng triều, nhưng vì Ích Minh Đế đã truyền ngôi, không để ý đến chính vụ, tân đế chưa đăng cơ nên có điểm không tiện, vì vậy chỉ ở trong Ngự thư phòng triệu kiến những triều thần từ tam phẩm trở lên để nghị sự. Nhưng có lẽ vì vị bệ hạ sắp đăng vị này trước đây quá giấu mình, nên dù đã qua hơn một ngày, các vị trọng thần vẫn chưa quen được với tính cách và tác phong của ngài, cũng không thể suy xét để thể hiện đạo làm thần cho phù hợp. Nếu nói là ngài hiền lành, lúc tru diệt hơn mười vạn người thế tộc có thể nói ngài đã đánh thành tro bụi, tàn nhẫn vô cùng; nếu nói là ngài lạnh lùng tàn ác, thì lại lúc nào cũng mỉm cười, ấm áp như gió, không để lộ cảm xúc. Nhưng bất luận thế nào, bọn họ vừa thăm dò lòng dạ vị tân chủ này, vừa e ngại khiến ngài tức giận. Đến nay vị trí Thừa tướng cùng Đại học sĩ vẫn chưa có đề bạt gì, để trống không, đủ chứng minh ngài cũng không phải là loại người sẽ để kẻ khác bắt bí.
Ngày đăng cơ tới gần, trong lời của tân chủ dần dần tỏ ra ý khen ngợi ao ước đối với việc cải cách của Trì Dương. Quần thần dĩ nhiên đã biết từ lâu, có vị Kinh Hồng nội điện kia ở đây, cải cách có thể nói chỉ là việc sớm hay muộn. Cho dù các vị có dùng trăm phương nghìn kế, cũng chỉ có thể trì hoãn được một thời gian ngắn mà thôi. Nhưng vị chủ nhân này cũng không dễ đối phó, thấy bọn họ dùng bất biến đối vạn biến, liền buộc bọn họ tự nghĩ con đường cải cách cho Hạo Quang, gọi một cách hoa mỹ là “tiếp thu ý kiến có ích từ quần chúng.” Việc này các vị lão thần vốn chỉ nghĩ rằng kéo dài được bao lâu hay bấy lâu, nay lại không có cách nào để mời được Thái thượng hoàng đứng ra phán quyết, buồn khổ một ngày một đêm thấy vẫn không đường xoay xở. Hôm nay vào Ngự thư phòng, các vị đều ít nhiều có vẻ uể oải.
“Sao vậy, các khanh có gì bất mãn ư?” Thiên Tốn cười tủm tỉm hỏi.
Thừa tướng và Đại học sĩ đều không có, quần thần liền đẩy thượng thư của sáu bộ ra dẫn đầu. Mà Hộ bộ Thượng thư Cao Gián Phong, Hình bộ Thượng thư Triệu Thanh Vi là tâm phúc của tân đế, tất nhiên là hết sức ủng hộ; Lại bộ Thượng thư và Công bộ Thượng thư thì trước đây vì bị liên lụy mà tru toàn tộc, hiện nay còn thiếu; Binh bộ Thượng thư đang rối lên với những người Ích Minh Đế vừa cất nhắc gần đây, nền móng dưới chân còn chưa ổn, càng không nói đến đi ra làm chim đầu đần. Chỉ còn Lễ bộ Thượng thư là một lão nhân bướng bỉnh mà thông thái rởm, được điều lên từ Học Sĩ Các sau khi Hồng gia đền tội. Nghe xong lời này, lão trợn mắt vươn cổ kêu to: “Tổ tông pháp chế sao có thể thay đổi?! Trì Dương vì một hai kẻ nịnh bợ mà thành ra chướng khí mù mịt, thế tộc hàn tộc dân đen loạn vào với nhau, lễ pháp hoàn toàn không có, không khác gì thứ man di!”
Ljão nhất thời lòi đầu ra rêu rao rất khí phách, mọi người hễ ai có chút khả năng quan sát đều sợ đến mức nhanh chóng rụt về phía sau.
Việc cải cách của Trì Dương là do Tê Phong Quân chỉ đạo, người bị Lễ bộ Thượng thư mắng chẳng phải chính là vị đó sao? Nhưng Tê Phong Quân là ai? Là Lạc Tứ công tử, là anh ruột của Kinh Hồng nội điện Lạc Ngũ công tử. Mà nói tiếp theo, thì chính là anh vợ của vị chủ tử trước mặt. Với mức độ thương sủng nội điện của vị này, nếu lập tức đem lão già nói xằng nói xiên này ra đánh cho chết ngoẻo cũng không phải nói quá.
Chính là, vị này ở trên còn chưa lên tiếng, một giọng nói lạnh băng đã vọng xuống từ trên đỉnh đầu mọi người: “Kẻ nịnh bợ? Chướng khí mù mịt? Lễ bộ Thượng thư thử nói xem, hiện nay trong tứ quốc ở đâu cường thịnh nhất?”
Hơn mười ánh mắt đều ngước lên trần nhà, tại khung gỗ trang trí. Người đang ngồi khoanh chân trên xà ngang, ánh mắt khép hờ, giữa mùa nóng mà cả người bốc lên khí lạnh còn không phải là Kinh Hồng nội điện, Lạc Ngũ công tử Lạc Tự Tỉnh ư?
Tạm thời chưa bàn tại sao Kinh Hồng nội điện – Hoàng hậu tương lai của Hạo Quang, lại ngồi trên xà ngang của Ngự thư phòng. Trước mắt là việc Lễ bộ Thượng thư nói năng lỗ mãng mạo phạm tới Lạc Tứ công tử, bị Lạc Ngũ công tử nghe thấy.
“Hoàng hậu của Hạo Quang ta sao có thể thất lễ như thế!” Lão già ngoan cố quá sợ hãi mà chỉ lên đỉnh đầu, rồi quỳ rạp xuống đất, “Bệ hạ nhất định không thể tùy tiện dung túng!” Vài tiếng phụ họa lác đác vang lên, nhưng khi tân đế cong môi mỉm cười, tiếng ồn liền bị bóp nghẹt trong nháy mắt.
Lạc Tự Tỉnh nhướn mày, phiêu diêu hạ xuống đất: “Sao vậy, không dám đáp lời ta sao?”
Thấy hai người không hề có phản ứng với việc thất lễ tiết, Lễ bộ Thượng thư mặt rất khó chịu mà trả lời: “Hạo Quang ta gặp nạn nội loạn, Hiến Thần thì bốn vị vương gia tranh vị, không khỏi rơi vào thế hạ phong. Nhưng quân thần Khê Dự đồng lòng, cường thịnh cũng không kém Trì Dương!”
Lạc Tự Tỉnh nghe xong liền nhìn về phía Cao Gián Phong: “Cao Thượng thư nghĩ sao?” Một quốc gia giàu hay nghèo, Hộ bộ Thượng thư quản lý việc thuế và đất, dĩ nhiên là biết rõ nhất.
Cao Gián Phong tao nhã cười, nho nhã lễ độ đáp: “Trì Dương cải cách đã hơn mười năm, hiện giờ quốc khố dồi dào, thuế thu vừa phải, thế tộc rất có trách nhiệm, hàn tộc dần đi lên, dân thường không có gì lo lắng, thực lực của quốc gia tăng trưởng không ngừng, dù là Khê Dự cũng không thể sánh cùng.”
Lễ bộ Thượng thư ngẩn ra, nói: “Không có khả năng! Văn Tuyên bệ hạ đăng cơ mới một thời gian ngắn*, sao có thể so với vị kia đã trị thế ngàn năm.”
*Hoàng Hạo mới đăng cơ được chừng mười bảy năm.
Cao Gián Phong nhướn mày, có vẻ hơi bất đắc dĩ: “Dương đại nhân, việc này cùng thời gian tại vị dài hay ngắn không liên quan. Hai vị đều là bậc đế vương tài đức sáng suốt, chính là một vị lấy việc gìn giữ làm chính, một vị lấy cải cách làm chính mà thôi. Hai nước quốc khố đều đầy đủ đến thừa, nhưng chỉ có Trì Dương là đã từ từ hóa giải được mâu thuẫn giữa các gia tộc quyền thế và các thế tộc phía dưới, giáo dục dân chúng, sức mạnh ẩn trong dân, cho nên mạnh hơn. Hơn nữa, gần đây Khê Dự cũng có Tề Vương cầm quyền*, bắt đầu có thế chuẩn bị cải cách.”
*Hậu Khí Diễm bắt Hoàng Hạo (Văn Tuyên Đế) phế mình rồi thì trở về Khê Dự. Về nước được một thời gian, anh trai của anh liền nhường ngôi cho, để lại con trai duy nhất cho em dạy rồi đem vợ đi ngao du thiên hạ không biết tung tích. Trong thời gian sau đó khi Đế Vô Cực tới Hiến Thần tranh ngôi vị, Lạc Tự Túy ở Khê Dự để Hậu Khí Diễm bảo hộ, nhân tiện giúp đỡ.
Thiên Tốn cười nhẹ gật đầu, ánh mắt đảo qua quần thần: “Cải cách để dân giàu nước mạnh là xu thế phát triển. Các khanh sao có thể vin vào những lễ nghi phép tắc cũ? Hơn nữa pháp chế của tổ tông đều làm theo lời thần linh chỉ bảo, hiện nay Trì Dương cải cách nhưng sao chưa bị trừng phạt vì không thuận thiên ý? Theo thiên ý mà biết biến chuyển mới là đạo trị quốc.”
“Bệ hạ thánh minh, vi thần rất cho là phải.” Triệu Thanh Vi cùng Cao Gián Phong đều khom người đáp, một lần nữa tỏ rõ lập trường.
Các quần thần còn lại hoặc lặng im hoặc phụ họa, đã có sự khác biệt so với mấy ngày giằng co không khoan nhượng trước đó.
“Các vị ái khanh lo lắng cũng phải. Những khác biệt giữa thế tộc và hàn tộc không thể thay đổi trong một sớm một chiều, nếu chưa suy nghĩ kỹ đã làm thì chắc chắn sẽ gây chuyện. Cũng chính vì thế nên phải tuần tự tiến hành, hóa giải những lo âu trong dân chúng, mới có thể bình yên vô sự. Hi vọng các khanh sau khi trở về sẽ tiếp tục phát huy sở trường, suy nghĩ biện pháp thích hợp để cải cách được tiến hành một cách vững vàng.”
“Tuân lệnh.” Quần thần cáo lui.
Không bao lâu sau, trong Ngự thư phòng chỉ còn lại vị hoàng đế sắp đăng cơ cùng vị hoàng hậu tương lai đã mấy ngày nay không thấy bóng dáng.
Vì chưa cử hành đại lễ đăng cơ, trước sự khăng khăng kiên quyết của một đám lão già gàn bướng trong Lễ bộ, Thiên Tốn hiện giờ không thể ngồi trên ngự tòa, bên ngự án dựng một chỗ ngồi khác. Bình thường tân đế dĩ nhiên không bao giờ vượt quá quy củ, lời nói và hành động đều khiến những lễ quan xoi mói nhất cũng phải sùng kính vô cùng. Nhưng chờ tất cả mọi người đi rồi, hắn liền chẳng để ý gì mà đứng dậy, vỗ vỗ cửu long toà mà bao người tha thiết ước mơ, cười khanh khách hỏi: “Muốn ngồi không?”
Lạc Tự Tỉnh nhìn nhìn cái ngự tòa kia, vẻ mặt không hề thay đổi: “Ngồi cũng không vô cớ mà thêm được trăm năm công lực, không hứng thú.”
Bất luận là ai khác nghe được cũng sẽ thấy lời này cực kỳ đại nghịch bất đạo. Riêng Thiên Tốn lại như hết sức hưởng thụ, càng cười đến dịu dàng. Nhưng trong lòng hắn chỉ nháy mắt đã nổi sóng cuồn cuộn, hoàn toàn tương phản với vẻ thoải mái trên mặt. Vốn với tính tình của Lạc Tự Tỉnh, ngự tòa này đúng là vô dụng, nhưng dù gì cũng là vật khiến những kẻ trong hoàng thất liều mạng giành giật chém giết, thể nào cũng sẽ ngồi thử nếm xem hương vị thế nào. Nhưng gần đây hình như hắn mất hứng với rất nhiều thứ, cả ngày nếu không ở trong doanh trại của Hồng Uy quân thì cũng là đi loanh quanh tìm nơi uống rượu, hết sức thất thường.
Thiên Tốn không phải chưa từng hoài nghi rằng hắn sẽ dao động, sẽ tránh né. Nhưng bản thân lại càng chắc chắn rằng bọn họ đã lưỡng tình tương duyệt, hắn nhất định sẽ không bỏ rơi mình, cũng giống như mình tuyệt đối sẽ dùng mọi thủ đoạn để giữ lấy hắn vậy.
Nhưng chẳng lẽ là đã nghĩ sai? Đã đánh giá quá cao tình ý giữa hai người? Hay là, cái gọi là tình ý, là tình vợ chồng như chim liền cánh, chẳng phải là một thứ đáng tin như thế? Hoặc có thể từ đầu tới cuối vẫn chỉ có mình một lòng tình nguyện mà thôi? Khách qua đường không thuộc về thế giới của mình, chung quy cũng chỉ có thể là khách qua đường, bất kể là hắn đã thay đổi thế giới của mình như thế nào, bất kể mình đã cố gắng bao nhiêu, đã làm gì để giữ người lại–
Không, tuyệt đối không thể buông tay. Nếu đã đạt được một phần, chắc chắn phải có được mười phần, tuyệt đối không cho phép để mất!
“Ngươi có phải có chuyện muốn nói với ta không?” Thiên Tốn cười nói, cẩn thận quan sát vẻ mặt của người đứng đối diện, trong lòng nhắc nhở phải hết sức để ý và thận trọng.
Lạc Tự Tỉnh sững người, sắc mặt khẽ biến. Hắn hình như cho rằng tâm tư của mình đã sớm bị đoán ra không sót gì, mà hắn cũng đã sẵn sàng thấy thiên la địa võng chờ đón mình. Nhưng không có khả năng đó. Vừa rồi khi tiến vào Hoàng cung, hắn đã đặc biệt đi xung quanh tra xét một vòng, thị vệ và ám vệ luân phiên tuần tra, không có gì khác so với trước kia, hẳn là không có bẫy rập bày ra. “…Ta định tới từ biệt ngươi.” Há há miệng, cuối cùng những lời vẫn quẩn quanh bên miệng vẫn nói ra.
Thiên Tốn hơi khựng người, con ngươi nhanh chóng rút nhỏ lại, đôi mắt ngầm nổi lên sắc bạc lạnh như băng. Nhưng ngay sau đó, hắn lại cong môi cười như thường ngày: “Từ biệt?”
Lạc Tự Tỉnh nhìn hắn, thu hết những biến hóa rất nhỏ của hắn vào mắt, đột nhiên trong lòng dâng lên chút bối rối. Không phải là lo sợ sẽ không thể thoát đi, mà là bất an tựa như sắp mất đi điều gì. “Trước đây ngươi và ta đã đồng ý, ta giúp ngươi giành được hoàng vị, ngươi cho ta mỹ nữ tước vị. Bây giờ mỹ nữ tước vị ta cũng không muốn, cho nên đã đến lúc tới từ biệt ngươi.”
“Từ biệt?” Nụ cười của Thiên Tốn vẫn như trước, nhưng giọng dần dần trầm xuống, “Từ biệt, rồi sau đó sẽ không quay lại?”
“Phải.”
“Bao chuyện trước đây thì tính là gì? Ta vốn tưởng rằng đã có được ngươi. Chẳng lẽ chẳng qua chỉ là ngươi thương hại ta?”
Là thương hại sao? Lạc Tự Tỉnh có chút hoảng hốt mà nhớ tới rất nhiều đêm nước sữa hòa nhau, bên tai vang lên lời tâm tình, người này vì động tình mà thần thái trầm mê. Không phải là thương hại. Chỉ là không đủ. Hắn đối với người này không đủ mê luyến, không đủ si tình. Sự ràng buộc giữa hai người không đủ đế khiến hắn vứt bỏ tất cả chỉ để lưu lại đây. Hắn thừa nhận, tình cảm hắn dành ra kém xa so với người này. Cho nên có lẽ hắn còn chưa gặp được người kia – người có thể khiến hắn nguyện sống chết hay từ bỏ tự do.
“Ta chưa bao giờ thương hại ngươi. Ngươi không cần. Nhưng ngươi không phải là bạn lữ mà ta nghĩ tới. Ta sẽ không vì ngươi mà tiếp tục chịu nỗi khổ mất đi tự do, sẽ không vì ngươi mà chịu bị ngàn vạn người chỉ trích, sẽ không vì ngươi mà bị những quy củ trói buộc.”
Thiên Tốn nở nụ cười. Nỗi đau so với bao lần chú độc phát tác còn sâu hơn, tra tấn thần trí hắn, kích động lửa giận trong hắn, nhưng hắn vẫn nở nụ cười. Nghe một lời ngắn ngủi trước đó, hắn đã cho rằng giờ phút này chính là cực đau cực khổ cực giận cực đắng, nhưng ngay sau đó, những lời tiếp theo lại khiến hắn như bị vạn tiễn xuyên tâm, càng thêm thống khổ.
Thân là thiên mệnh đế vương, nhưng hắn đã sớm chìm sâu trong tình ái, quyết tâm chỉ cần một người này, vì người này mà cố thử thay đổi toàn bộ hoàng tộc, vì người này mà trấn áp từ trên xuống dưới. Hắn đúng là đã vận toàn lực để có được ngày hôm nay, để dâng lên chân tâm cùng lòng hi vọng tràn trề của mình, hiến chúng cho người hắn yêu thương nhất. Nhưng, người nọ nếm thử qua rồi, lại nói đó cũng không phải là điều người ấy mong muốn.
Hắn còn có thể làm gì để giữ lại người này? Để thực sự có được thân và tâm người này?
“Ở lại.”
“Không.”
Trong thời khắc ấy, vị hoàng đế muôn đời có một này bị những khủng hoảng, sợ hãi, sát ý, thống khổ cùng dày vò đến yếu đuối. Mặc dù hắn bị kẻ khác chú độc, chỉ có thể chọn sống thêm một trăm năm, nhưng cũng chưa bao giờ cảm thấy mình nhỏ yếu đến thế, tự ti đến thế. Tựa như chỉ cần người kia vò nhẹ một cái, hắn sẽ tan vụn thành tro bụi.
“Một trăm năm. Chỉ cần cho ta một trăm năm.”
Nếu hắn thực sự không được yêu, vậy hao phí một trăm năm, dù không khiến người này xúc động được thì có lẽ cũng đủ. Đến tận cuối đời, có thể có ái nhân làm bạn, cũng đã không uổng. Đối với hắn mà nói, đây đã là số mệnh của hắn kiếp này, với người kia thì cũng chỉ là một lần gặp gỡ ngắn ngủi mà thôi. Chỉ cần thế, nếu người này đã không muốn vĩnh viễn, vậy chỉ cầu xin một thời gian ngắn, liệu người ấy có đồng ý không?
Lời nói của Thiên Tốn rất bình tĩnh, cảm xúc cũng không rõ ràng. Nhưng, Lạc Tự Tỉnh lại bỗng cảm thấy, khi nói đến “một trăm năm”, người trước mắt thực đau thương và âm trầm, tràn ngập hàn ý như gió dông trước cơn bão, khiến người ta không dám nhìn gần.
Nhưng hắn không thể đồng ý. Một trăm năm, ai biết được trong một trăm năm này sẽ có chuyện gì xảy ra; ai biết được sau một trăm năm người này có định muốn một ngàn năm hay không. Mà người hắn thực sự mong gặp, có thể nào sẽ để lỡ dịp gặp hắn. Hắn đã quyết định từ lâu, phải rời khỏi nơi này, người này. Dù sợ tương lai sẽ phải hối hận, hiện tại cũng phải rời khỏi người này, để những sôi trào không thôi trong lòng bình ổn tỉnh táo lại.
“Không. Một ngày cũng không được.”
Thật tuyệt tình. Sao hắn chưa bao giờ nhận ra, người này một khi đã quyết định lại sẽ vô tình như thế? Thiên Tốn cười. Trong phúc chốc, những tự ti, yếu đuối đều biến mất không còn bóng dáng, một giọng nói điên cuồng đánh trống reo hò trong lòng: đem người này giam lại! Bẻ gãy chân tay hắn! Đánh vỡ gân mạch của hắn! Rút sạch linh lực của hắn! Vĩnh viễn khóa hắn lại bên người! Sinh tử tương tùy! Hắn muốn tự do, vậy khiến hắn mãi mãi mất đi tự do! Hắn muốn tìm kiếm người hắn yêu, vậy khiến hắn mãi mãi không thấy ánh mặt trời, không được tiếp xúc với bất cứ thứ gì còn sống! Để hắn chỉ có thể dựa vào mình để sống sót, bất luận là yêu hận thế nào, cũng chỉ có thể quấn quanh mình cả đời!
Hắn tiến lên một bước, vươn tay ra, tơ linh lực trên đầu ngón tay như ẩn như hiện.
Lạc Tự Tỉnh đề phòng nguy hiểm mà lùi lại, lãnh đạm nói: “Ngươi hẳn rất hiểu ta. Ta ghét nhất bị bắt ép.”
Tình thế giương cung tuốt kiếm hình như dịu đi, Thiên Tốn dừng bước, hai mắt khẽ nhếch, bình tĩnh nói: “Ta chưa đăng cơ. Ngươi ngay cả chờ xem đại lễ đăng cơ của ta cũng không được sao? Ngay cả chứng kiến ta thực sự ngồi lên cửu long ngự tòa kia cũng không được?”
Lạc Tự Tỉnh thoáng suy tư. Cách đại lễ đăng cơ còn mười ngày, hồ ly chỉ đang kéo dài thời gian mà thôi. Hắn vừa rồi còn trảm đinh chiệt thiết cự tuyệt, hiện tại càng không thể lơi lỏng.
“Không–”
Nhưng đúng lúc đó, giữa không trung đột nhiên có một người hạ xuống, lụa mỏng tung bay, mặt ngọc tóc hương, ánh mắt long lanh, tiếng nói thánh thót: “Ngũ công tử.”
Thiên Tốn chấn động trong lòng, những cảm xúc vốn vô cùng ngổn ngang nay càng biến ảo theo muôn mối.
“Ngọc cô nương.” Lạc Tự Tỉnh cũng không giải thích nổi vì sao nàng có thể xuất hiện ở đây. Không được tân đế triệu kiến, bất cứ kẻ nào cũng không thể tới gần Ngự thư phòng. Chỉ dựa vào thân thủ của nàng, tầng tầng ám vệ và thị vệ bên ngoài sao có thể để nàng ra vào tự nhiên?
Ngọc Sinh Yên sóng mắt đưa tình, hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ, khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp xuất chúng lại càng động lòng người: “Thiếp đợi nửa canh giờ, trong lòng có chút bất an, lo rằng công tử gặp chuyện không may, cho nên xin nhờ Trọng Mộc tiên sinh hộ tống vào cung. Xin bệ hạ cùng công tử chớ trách tội.”
Trọng Mộc cũng tới? Lạc Tự Tỉnh cảm thấy có gì không phải, nhưng không đành lòng trách nàng, chỉ gật gật đầu, nói: “Một lát nữa là xong.”
Bọn họ nói chuyện không hề kiêng dè, Thiên Tốn dĩ nhiên đoán ra hai người định đồng hành, vẻ mặt lạnh đi: “Các ngươi muốn cùng nhau bỏ đi?”
Ngọc Sinh Yên mỉm cười, đôi môi mềm khẽ cong lên: “Ngũ công tử đã nhận lời mang thiếp cùng đi.”
“Ha ha, vậy sao?” Thiên Tốn thấp giọng bật cười, buông mắt nhìn xuống. Không ai thấy được, trong đôi mắt hắn lộ ra vẻ lạnh lẽo cùng hung ác, muốn đem tất cả mọi thứ xung quanh hủy diệt. Đến nông nỗi này mà Thiên Ly vẫn còn tâm trí dám đùa? Hay là hắn đã đánh giá thấp sự thương tiếc của Lạc Tự Tỉnh đối với nữ nhân này? Cho nên hắn đã quá tự tin? Là hắn bị những hồi đáp của Lạc Tự Tỉnh che mắt, nên không phát hiện ra chân tâm của người này là thế nào?
Lạc Tự Tỉnh có thể hiểu, Ngọc Sinh Yên đang muốn mượn những lời trong giả ngoài thật để bức bách Thiên Tốn. Hắn cũng không muốn giải thích gì. Có lẽ, như vậy sẽ càng dễ khiến hồ ly cắt đứt hi vọng. Nhưng cũng chẳng biết tại sao, nghĩ đến đây trong lòng hắn liền có chút khó chịu, cảm xúc thay đổi cũng càng khó khống chế.
“Bệ hạ, giờ lành đã đến, sư phụ cho mời.”
Một giọng trẻ con vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh tạm thời, vẻ mặt ba người đều biến ảo khó dò.
Thiên Tốn mạnh mẽ áp xuống sát ý đang tỏa ra, ngẩng đầu cười nhạt: “Tự Tỉnh, chỉ là mười ngày mà thôi. Sau khi đại lễ đăng cơ chấm dứt, ta nhất định sẽ thả cho ngươi đi. Nhưng lúc này thì tuyệt đối không được.”
Lạc Tự Tỉnh do dự. Hắn có thể cảm giác được, trong một khắc vừa nói ra lời này, Thiên Tốn đã thiết hạ bộ phong trận và hãm linh trận. Tuy hắn tự cho là có hiểu biết sâu sắc đối với các loại trận thế, nhưng trận thế của một hoàng đế thiết hạ luôn cực mạnh, một công tử thế tộc như hắn hoàn toàn không có khả năng giải trừ.
“Bệ hạ, có những người tâm đã không ở nơi này, dù thế nào cũng không giữ lại được.” Ngọc Sinh Yên thấy thế, lên tiếng nói.
Thiên Tốn liếc nàng một cái, hoàng uy khiến nàng không chịu được mà thối lui mấy bước, không dám nói gì nữa.
Đường đường là thượng cổ hoàng đế mà suýt nữa sa sút đến phải tranh giành ái nhân với nữ nhân. Thiên Tốn cay đắng cười, đẩy cửa mà ra: “Chỉ là mười ngày mà thôi, coi như đại lễ đăng cơ là lúc vĩnh biệt.”
Lạc Tự Tỉnh không còn lựa chọn, chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Cửa khép lại sau lưng, Thiên Tốn nhắm hai mắt lại, khi mở ra, vẻ lạnh lẽo tàn ác đã hoàn toàn rút đi, còn lại chỉ có nỗi lo sợ không yên.
Đứa bé tóc bạc đứng giữa một đám ám vệ, chợt thấy chính mình có thể gặp nguy mất mạng, nhịn không được mà lùi lại mấy bước: “Bệ ha…”
“Canh giữ mười ngày.” Tân đế bỏ lại một câu, ngự phong mà đi.
Trong Ngự thư phòng đã im lặng trở lại, Lạc Tự Tỉnh cảm thấy hơi thở cùng linh lực quen thuộc đã nhanh chóng rời xa, xung quanh tập trung càng ngày càng nhiều ám vệ, liền thở dài một tiếng.
“Ngọc cô nương, ngươi không tin ta sẽ dẫn ngươi đi, để ngươi thoát khỏi Thiên Ly ư?”
Ngọc Sinh Yên lắc lắc đầu, cười thảm nói: “Trước đó, Vương gia đã có lệnh, chỉ cần Ngũ công tử rời khỏi bệ hạ thì sẽ cho thiếp được tự do. Ngũ công tử không phải đã quyết tâm đi sao? Thiếp… chỉ là không muốn dây dưa mà thôi.”
Lạc Tự Tỉnh giật mình, thấp giọng nói: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đi.”
Ngọc Sinh Yên cay đắng cười, đôi mắt long lanh chợt ngập nước, giọt lệ trào ra: “Ngũ công tử sẽ mang thiế… ta đi sao?”
“Nếu đã nhận lời với ngươi, ta dĩ nhiên sẽ không nuốt lời.”
“Chỉ là chậm lại mười ngày thôi, phải không?”
Lạc Tự Tỉnh nhắm mắt, tựa như an ủi nàng, lại như đang nói với chính mình: “Không sai. Chỉ có thể trì hoãn được mười ngày.”
––––––––––––––––––––
Trước đại điện Thánh cung, linh lực sôi trào lay động, hút lấy ánh sáng xung quanh, giữa không trung há rộng một cửa động như ẩn như hiện.
Mẫn Diễn mặc áo lễ đen tuyền, chăm chú nhìn Thiên Tốn đứng bên – lúc này mang ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo mặc dù khóe môi vẫn cong lên – rồi lại liếc ra bên ngoài mấy trượng, nơi Trần Lạc, Cao Gián Phong, Lạc Tự Ngộ thống lĩnh hơn một nghìn tinh binh. Người nên ở lại không thấy bóng dáng, có những việc không cần nói cũng có thể hiểu.
“Bệ hạ lúc này tâm trí không vững, không phải là thời điểm tốt để thu phục linh thú. Nhưng ngày đăng cơ đã gần, trong vòng mấy tháng cũng không có ngày giờ lành được thế này. Vì vậy chỉ mong bệ hạ có thể được thuận lợi.”
Nghe vậy, Thiên Tốn bình thản gật đầu: “Quốc sư yên tâm, ta tự có chừng mực.”
Vị Quốc sư xưa nay tính tình cổ quái giờ cau mày, lộ vẻ lo lắng hiếm có: “Bệ hạ nhất định không thể khinh xuất. Mặc dù huyết chú đã giải, bệ hạ đã khôi phục lại sức khoẻ như người thường, nhưng khả năng dùng linh lực của bệ hạ lúc này chỉ bằng hai ba phần mười so với vốn có mà thôi.”
“Ý Quốc sư là, hiện giờ cơ thể chẳng qua chỉ như người thường, cho nên không thể dùng sức mạnh vốn có, khi thu phục linh thú có thể sẽ gặp nguy hiểm?”
“Phải. Nếu nói đến ấn ký trên người bệ hạ, linh thú của bệ hạ nhất định là Thương Long. Thương Long khác với Kỳ Lân, Phượng Hoàng, Thanh Hộc, cứng rắn hung bạo, kinh mạch của bệ hạ đã bị thương, chưa chắc đã có thể tiếp thu.”
Thiên Tốn đột nhiên nở nụ cười, có chút tự giễu: “Tức là nói, chưa bàn đến một trăm năm, ta có lẽ ngay cả thệ ước cũng không chịu nổi?”
Mẫn Diễn chăm chú nhìn hắn, hồi lâu mới đáp: “Bệ hạ xưa nay có sức níu kéo sự sống rất mạnh, vốn cũng có sáu phần sống sót. Nhưng lúc này–”
Thiên Tốn ngắt lời, đi vào cửa động sâu thẳm không biết thông đi đâu: “Quốc sư, nếu ta có thể vứt bỏ trách nghiệm là huyết mạch Thiên gia, ta đã không đau khổ như thế.” Thương Long đế sinh ra, sẽ bảo hộ chúng sinh, ban cho khắp nơi sức sống vô tận, Hạo Quang mới có thể hoàn toàn thay đổi, có được một sinh mệnh mới. Nếu có thể lựa chọn không làm Thương Long đế, hắn sẽ lập tức theo ái nhân đi chân trời góc bể, cùng người kia tự tại rong chơi. Thế nhưng, hắn có thể vì người kia mà thay đổi tất cả, lại độc không thể bỏ đi trách nhiệm đã đeo trên lưng từ khi sinh ra. Bản thân chỉ có thể ru rú trong bốn góc tường, chỉ có thể giam mình trong bóng tối, lại vọng tưởng muốn bắt lấy một người trời sinh đã tự do để vĩnh viễn làm bạn, quả nhiên là quá mức xa xỉ sao?
“Cậu…” Trần Lạc vội vàng kêu lên, cau chặt đôi mày thanh tú, theo sát chạy vào.
“Lạc–” Cao Gián Phong bất đắc dĩ thở dài. Lạc Tự Ngộ khẽ gật đầu, trấn an nói: “Cao đại nhân yên tâm, bệ hạ chỉ là nhất thời cảm xúc thất thường, sẽ nhanh chóng khôi phục.”
“Nếu vậy thì tốt.”
Hai người mang theo hơn một nghìn binh vệ mũ giáp đầy đủ, cũng đi vào thông đạo huyền ảo. Sau khi người cuối cùng biến mất vào bóng tối, cửa động cũng lập tức biến mất, chỉ để lại vị Quốc sư hai mắt vàng xanh tĩnh tọa tại chỗ cũ, bần thần nhìn khoảng không trước mặt.
Trong động thời gian trôi qua một cách khác lạ, khiến người ở trong cảm giác như không thật. Tựa như đã qua trăm năm, lại tựa như mới chỉ một cái chớp mắt, màn đêm vô tận lui lại, trước mắt mở ra trong sáng.
Thiên Tốn cúi đầu nhìn lại, phát hiện ra mình đang đứng giữa không trung, dưới chân là một khoảng rừng rậm xanh tươi, chim hót thú kêu liên miên, tựa như tiếng chuông gọi trong đầu không ngừng vang vọng. Hắn tìm một bãi đất hạ xuống, hơi tập trung tinh thần để cảm giác choáng váng do các loại âm thanh đánh vào tiêu tan bớt.
“Cậu!” Trong không trung vang lên một tiếng kêu sợ hãi, một vật nặng rơi thẳng xuống, nện xuống bụi cỏ, khiến vô số sinh linh nhỏ phải kinh sợ.
Thiên Tốn bình thản liếc hắn một cái, nói: “Thương Long sinh ra từ nước, lớn lên trong nước, nơi này vẫn là đất rừng. Ta sẽ đi tìm nơi nhiều nước. Ngươi ở lại đây, chờ mọi người đến thì lập tức hạ trại.”
Trần Lạc loay hoay đứng lên, đôi mắt mượt mà đầy vẻ uất ức: “Ta đã cam đoan với a tỷ, nhất định không rời khỏi bên ngài, khi ngài bắt linh thú phải giúp ngài một tay.”
Hình như, cũng từng có người nói những lời như thế, muốn vì hắn mà góp sức. Nhưng đó không phải là lời tự nguyện nói ra, chẳng qua chỉ là một cái khế ước mà thôi. Vì vậy hoàn thành được giao ước rồi liền đòi bỏ đi. Bất luận là hai người đã trải qua bao nhiêu chuyện, cũng không quan tâm là đã có những gì phát sinh, lại càng không để ý có phải có người không thể buông tay hay không, có người thống khổ hay không. Thiên Tốn bật cười: “Lạc, đừng lấy a tỷ của ngươi ra làm cớ. Chắc chỉ có ngươi không biết, khi bắt linh thú không được dựa vào bất cứ ngoại lực nào. Huống chi Thương Long không dễ đối phó. Nếu ngươi chọc giận nó, chỉ sợ không đủ làm một miếng cho nó cắn.”
Trần Lạc đỏ mặt, không biết là giận hay buồn bực: “Cậu, để ta theo đi. Ta cam đoan sẽ không nói gì, lại càng không quấy rầy ngài.”
Đây mới là lòng quan tâm chân thật, là tình cảm sẽ không tiêu tan. Huyết mạch thân tình quả nhiên là bền vững hơn tình yêu mờ ảo khó dò. Một khi đã thế, vậy hãy tạm thời quên đi người kia. Chỉ nghĩ đến trọng trách phụ thân giao cho, đến sự chờ đợi tha thiết của thân nhân là được. Sáu phần sống sót thì có sao? Nếu chỉ có một phần, hắn cũng sẽ không tốn một cọng tóc mà trở về.
“Cứ ở yên đây đợi đi. Nếu ta quay về mà không thấy ngươi, hừm…” Thiên Tốn cười càng sâu, ánh mắt cũng dịu đi một chút.
Trần Lạc không khỏi tự nhiên thấy rét, rùng mình một cái, thở dài nói: “Ta biết rồi.”
“Tự thu xếp cho ổn thỏa.” Vị tân đế được Thương Long lựa chọn rồi lại bị xác định chỉ còn trăm năm thọ hạn liền tùy ý chọn một phương hướng, bước vào chặng đường lập thệ ước với Thương Long. Có lẽ, như lời Mẫn Diễn đã nói, đây có khả năng là chặng đường cuối cùng của đời hắn.
Thiên tử, Thiên tử
Tiếng gọi như có như không, dẫn hắn men theo dòng suối, lướt qua núi cao, xuyên qua bụi gai, hướng về vùng trời nơi mặt trời dâng lên chói chang.
Đây là linh giới, là nơi linh lực tràn đầy. Hắn ngự thủy ngự phong, mắt thấy dòng suối hòa vào nhánh sông, sông nhỏ hòa vào sông lớn, mênh mông mãnh liệt, xuôi thẳng về đông.
Muôn dòng hướng biển, xưa nay vẫn thế. Vậy là Thương Long ẩn thân ở đáy biển ư? Nhưng hắn nhiều nhất chỉ có mười ngày, giữa chốn mênh mông, biết đi tìm ở nơi nào? Nếu không thể bắt được linh thú trong vòng mười ngày, định ra thệ ước, thì trong vòng mấy tháng sẽ không thể đăng cơ, hơn nữa cũng vĩnh biệt người nọ, ngay cả cơ hội nhìn mặt nhau một lần cuối cùng cũng không có.
Thiên tử, ngươi cuối cùng cũng đến.
Nhưng tiếng gọi không đưa hắn tới đại dương xanh thẳm mênh mông vô bờ. Hắn theo tiếng gọi trong nội tâm, tìm thấy một nhánh sông rất nhỏ rẽ ra từ sông lớn, quành vào đất liền.
Thời gian trôi qua cũng không lâu, cảnh sắc trước mắt đã trở nên quen thuộc.
Là nơi từ nhỏ tới nay đã đến nhiều lần, từng suýt nữa để lại tính mạng, cũng chính là nơi định ra khế ước với người nọ – tràng săn bắn. Từng thân cây ngọn cỏ, từng vách đá đỉnh núi đều giống hệt. Thậm chí những sinh vật nhỏ bay nhảy trốn tránh trong những bụi cỏ, trên những ngọn cây cũng không khác nhiều.
Hắn có chút nghi hoặc. Trong ký ức, nơi này hẳn chỉ có một khe suối nhỏ chảy từ trên núi xuống, trong veo nhìn được đến đáy, không thể chứa nổi linh thú thượng cổ trong truyền thuyết.
Ra ngươi đã quên, Thiên tử.
Tiếng cười trầm trầm vang động trong lòng hắn. Hắn tựa như cố ý, lại tựa như vô tình mà bước theo con đường dụ địch năm đó. Trên vách núi dốc ngược, hắn nhớ có một hang hổ, bên vách núi phía kia là vực sâu lởm chởm những mỏm đá. Nhưng sau khi đi lên sườn núi, hắn ngẩn ra–
Mặt nước trong vắt, sóng gợn nhấp nhô. Hồ nước xanh đậm tĩnh vô cùng, tựa như không có bất cứ một sinh vật gì.
Vùng hồ rộng lớn này làm thế nào lại xuất hiện ở đây? Trong ký ức mơ hồ của hắn hình như không có nó.
Nơi này chính là do ngươi làm ra, Thiên tử. Cũng chính là ngươi đã quấy rầy giấc ngủ sâu của ta.
Tiếng nói đúng là truyền đến từ đáy hồ. Hắn nhảy xuống nước, chìm vào vực sâu.
Đáy nước lẽ ra âm u không ánh sáng lại sáng tỏ một vùng sáng xanh. Một con rồng lớn chiếm đủ nửa thể tích hồ giương mắt nhìn, ngâm lên một tiếng.
Hắn nhất thời tinh thần đại loạn, mê man ngất đi.
Khi Thiên Tốn tỉnh lại, hắn đã ở trên bờ hồ. Một nam tử tóc dài áo xanh, hai chân màu đỏ ngồi xổm bên cạnh hắn, hai tay chống cằm, nhìn hắn với vẻ như ngủ mà không ngủ, như tỉnh mà không tỉnh. Tóc người này đen nhánh, hết sức mềm mượt, lại tựa như chưa bao giờ phải chải vuốt; mày xéo lên phía trên, hai mắt dài nhỏ, màu mắt cũng là bạc; tấm áo xanh khoác qua loa chỉ nhằm che đậy thân thể, bên trong không thấy lót thêm gì. Một người vẻ ngoài đã tuyệt thế, lại thêm vài phần cổ quái, càng thu hút ánh mắt người khác.
Thân ở trong cung đã hơn hai mươi năm, Thiên Tốn hoàn toàn chắc chắn, bản thân chưa từng thấy một ai có thể để lại ấn tượng sâu sắc như vậy. Nhưng trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác kỳ quái, hình như người này không xa lạ.
“Thương Long?” Hắn thăm dò gọi.
Đôi mắt đã gần khép chặt của nam tử thoáng mở ra: “Đúng vậy. Thiên tử, xem ra vận mệnh của ngươi rất nhiều khổ.”
Không hổ là thượng cổ linh thú, đã biết được tình trạng cơ thể của hắn rồi sao?
“Khi ta chọn ngươi, rõ ràng chỉ là có chút bệnh mà thôi. Sao hiện nay giống như một người gân mạch yếu ớt, thiếu hụt sức sống vậy?”
Nhìn linh thú cau mày như có chút buồn rầu, Thiên Tốn cười khổ: “Ngươi cũng thấy ta không chịu nổi thệ ước sao?”
“Vốn là tiếp nhận được.” Thương Long nói, “Nếu không ta đâu có chọn ngươi?”
“Chuyện đã tới nước này, còn có thể đổi người không?”
“Đương nhiên không. Nói ra thì đúng là ta tuyển ngươi, nhưng nếu không có ngươi gọi ta, quấy rầy giấc ngủ của ta thì đã không có duyên phận này.”
Sao hắn không hề nhớ?
“Khi đó ngươi vẫn chưa thành hình người, sao có thể có ký ức?” Thương Long nhìn ra nghi vấn của hắn, chuyển người đứng lên, đi lại xung quanh vài vòng, rồi lại như quá mệt mỏi mà ngồi xuống, “Cơ thể này của ngươi đã bị tàn phá không còn gì, ta cũng không có năng lực chữa lành, không thể làm ngươi khỏe lên. Cho nên, nhỡ ngươi không chịu qua nổi, gân mạnh đứt lìa, ta cũng bó tay không có biện pháp.”
“Không sao.” Thiên Tốn nói, “Ngươi cũng đã nói, thệ ước chỉ là một thứ duyên phận. Hữu duyên liền được, vô duyên cũng không sao.” Nếu đây đã là vận mệnh, hắn chỉ có thể chấp nhận và đấu tranh. Còn về kết quả sẽ ra sao – thì cho dù đã sớm không còn nằm trong tay hắn, cũng sẽ phải phản lại ý trời, diễn ra như hắn muốn!
Thương Long có chút do dự, nhưng thấy hắn không hề dao động, trong mắt không khỏi dâng lên vẻ tán thưởng, xé mở tay áo phải của hắn, để lộ ra ấn ký hình rồng xanh rất sống động.
“Một khi đã như vậy – thần linh ở trên, ta cùng Thiên tử Thiên Tốn lấy máu cùng ghi, lấy mệnh cùng trả, hợp thành minh ước. Ta sẽ bảo hộ chủ tử, tuyệt không đổi tâm.”
Tiếng rồng ngâm ngân xa, vang vọng khắp linh giới. Rồng xanh khổng lồ bay lên trời, thân dài mấy trăm dặm, mắt sáng như sao, sừng như kiếm sắc, vảy sáng lấp lánh, năm móng sắc bén, dáng hình cường tráng tuyệt đẹp. Khí khái uy nghiêm của bậc đứng đầu Long tộc bức những sinh linh trong phạm vi ngàn dặm phải trốn lui, tuyên bố rằng sau mấy vạn năm, Thương Long đế đã hạ xuống nhân gian.
Cùng lúc đó, tại nhân gian, trong Thánh cung Hạo Quang, chiếc gương trong tay vị Quốc sư hai mắt khác màu rung lên, rơi xuống đất. Đế tinh và phụ tinh vốn hòa vào như một trong kính nay đã chia lìa, đế tinh vốn hào quang vạn trượng giờ như bị lấy mất ánh sáng, càng thêm ảm đạm. “Đế tinh sa xuống.” Chờ đợi mấy vạn năm, chẳng lẽ lại chỉ được kết cục như vậy?
*Tán nhảm cuối ngày: tự thấy các bác tâng bốc cải cách của Trì Dương cũng hơi kinh, vì cải cách lớn mà mới chỉ mười năm thì chưa thể tổng kết nhiều thế được… Mới mười năm mà đã quốc khố dồi dào dư thừa thì là thiếu đầu tư vào xã hội chứ…