Đọc truyện Tỉnh Vị Trì – Chương 30: Những ngày giam lỏng
Hôm sau, tin tức Chiêu Vương cùng Duệ Vương đều bị cấm phủ truyền ra, trong triều hỗn loạn. Trước gương mặt lạnh lùng của Hoàng đế, phái Hoàng hậu và phái Tích Vương hoặc đau khổ hoặc phẫn nộ, tình cảm kích động, yêu cầu tra rõ chứng cứ phạm tội của hai vương, phạt nặng để răn đe; phái Chiêu Vương và phái Duệ Vương thì nóng lòng hộ chủ, lấy tính tình ngày thường của hai vương để biện giải, khẩn cầu hủy bỏ cấm phạt, chờ tới ngày chân tướng rõ ràng. Nhưng song phương có công kích kịch liệt đến mấy vẫn không lay chuyển được quyết định của Hoàng đế.
Trong mấy ngày, những thủ đoạn liên danh dâng thư, can gián, tuyệt thực, ngồi im trước điện đều đã dùng qua, phái Tích Vương và phái Hoàng hậu hoàn toàn nắm giữ được chiều hướng ngôn luận trong triều, phái Chiêu Vương và phái Duệ Vương thì dần dần tan rã. Có người mượn cơ hội để áp sát những quần thần trung lập, có người tìm đường nương tựa vào phái Tích Vương, còn lại vẻn vẹn một nửa số đại thần trung kiên là vẫn kiên trì khuyên giải Hoàng đế.
Phái Tích Vương, phái Hoàng hậu chưa có bất cứ một hành động nào, phái Chiêu Vương cùng phái Duệ Vương đã bước đầu sụp đổ, thắng bại ra sao tựa như đã không còn có thể nghi ngờ.
Tình thế đến lúc cấp bách, Chiêu Vương cùng Duệ Vương bị vây trong phủ lại từ đầu tới cuối không có phản ứng gì, Kinh Hồng nội điện ở trong cung tự kiểm điểm cũng không có tin tức.
Gần đây, điện bên của Thần Việt Cung có thể nói là đã trở thành một cấm địa trong cung. Trên danh nghĩa thì Kinh Hồng nội điện ở đây dưỡng thương và kiểm điểm, thực ra là bị giam lỏng. Chẳng những cả viện tử đều được thiết hạ trận thế, ba bước một nhóm thị vệ, năm bước một trạm canh, không để cho người trong viện đi ra ngoài, hơn nữa không có chỉ dụ của Hoàng đế thì bất luận kẻ nào cũng không được dò hỏi. Nhưng ai còn muốn tiếp cận một vị nội điện đã thất thế, lại còn bị nghi ngại như vậy? Cho dù là người rất coi trọng hắn như Đức Phi, vẫn giao hảo với hắn như Trần Lạc, cũng chưa bao giờ xuất hiện.
Vì trị liệu cho Trần Phi, Mậu Ninh vẫn luôn ở trong cung, thuận đường cũng chữa thương cho Lạc Tự Tỉnh.
Được vị tôn giả này chỉ điểm vài câu, Lạc Tự Tỉnh cùng Lạc Tự Ngộ không chỉ tăng thêm về công lực, tu tập linh lực cũng cần cù hơn, thậm chí còn nghiên cứu tập luyện nhiều loại trận pháp phức tạp.
Nhưng Lạc Ngũ công tử trời sinh không thích trói buộc, cho tới nay vẫn làm theo ý mình, coi quy củ không ra gì, giờ đột nhiên bị kiểm soát gắt gao, vây lại trong một tòa tiểu viện, giống như chim ưng bị nhốt trong lồng, không tránh khỏi buồn bực không vui. Mới hơn một tháng, hắn đã hao gầy đi vài phần so với lúc mới bị thương, vẻ mặt sinh động phấn khởi khi xưa đã mất dạng, tâm tình cũng lên xuống rất bất định.
Sắp tới cuối năm, tuyết lớn liền mấy ngày, cuối cùng trời cũng quang.
Lạc Tự Tỉnh vài ngày nay vẫn nôn nóng bất an, giờ tâm tình lại càng thấp, xách bầu rượu mệt mỏi mà dựa vào bàn đá giữa viện.
Rượu này là cung đình ngự tửu mà hắn thích nhất, hương vị mát lạnh, hương thơm nồng đậm, nhưng hắn lại chẳng chút hưng phấn. Thời gian vui chơi khi xưa tựa như đã lùi về rất xa, giờ không thể gọi bằng hữu bạn bè tới, rượu ngon cũng như nước lã, chẳng mùi vị gì.
Lạc Tự Ngộ ngồi đọc sách tiêu khiển trong điện, thấy thế thì nhẹ nhàng thở dài, tới ngồi xuống, đoạt lấy bầu rượu mà đổ vào miệng uống.
Lạc Tự Tỉnh ngước mắt, cái nhìn lướt qua đệ đệ về phía hồ băng ngoài viện. Hắn bỗng nhiên nhớ lại, hai năm trước hắn từng đi dạo bên hồ cùng hồ ly. Khi đó thương thế của hắn chưa khỏi hẳn, nhưng vẫn tự do, lòng tràn đầy ý tưởng muốn đến những nơi rộng lớn hơn để ngắm nhìn, chưa bao giờ lo rằng bản thân sẽ bị giam tại một toàn điện bên. Mà nay trước mắt thì ngay cả đi dạo bên hồ cũng đã thành hi vọng xa vời. “Tiểu Lục, ngươi nói trước kia Tứ ca làm thế nào mà chịu được?” Hóa ra thế giới có thể chật hẹp như thế. Hóa ra mất đi tự do là việc khó có thể chịu đựng như thế.
“Tứ ca chỉ cần có Vô Cực ở bên, có sách đọc có giấy bút thì bao nhiêu cũng chịu được. Tính hắn bình thản, lại ưa tĩnh, nơi nhỏ bé đến mấy cũng không cầm tù được ý nghĩ của hắn. Còn ngươi tính tình sôi nổi, hiếu động, ở nơi nhỏ hẹp là một sự trói buộc, không thể tùy ý hành động liền cảm thấy mất hứng.” Lạc Tự Ngộ lắc lắc đầu, “Ngươi hoàn toàn không thích hợp với cuộc sống cung đình.”
Lạc Tự Tỉnh đồng tình sâu sắc. Nếu bắt hắn luôn luôn ở trong cung, ngày ngày làm một việc giống nhau, chẳng phải là sẽ buồn đến chết? “Nơi này thực sự không thú vị. Cho dù có để ta làm Hoàng hậu, ta cũng không thèm lưu lại.”
Nhưng vị kia có cho ngươi không thèm không? Lạc Tự Ngộ hơi cười cười, trấn an nói: “Sẽ không đến nỗi thế này mãi.”
“Còn phải bao lâu nữa? Chờ đến khi những người hồ ly đã vất vả gom lại đều suy sụp tan rã?” Lạc Tự Tỉnh tâm tình không tốt, lười không kiêng dè những kẻ giám thị giấu mình trên mái hiên, trong góc phòng, hay đầu cành cây, hừ lạnh một tiếng.
Lạc Tự Ngộ nhăn mày không nói gì.
Thấy hắn lo lắng, thái độ của Lạc Tự Tỉnh không khỏi mềm đi, thấp giọng nói: “Tiểu Lục, ta chung quy cảm thấy thế nào cũng không chịu nổi việc tiến vào nơi này. Thế nào thì vẫn không phải là ở nhà, cho dù không có cha mẹ huynh trưởng quản chế, nhưng vẫn không chịu nổi.” Nói rồi, hắn lại dùng truyền âm nhập mật nói: “Đã nhiều ngày nay, ta chưa nghĩ gì đến công danh lợi lộc, chỉ nhớ những ngày ở nhà. Chờ hồ ly có được đại cục, chúng ta về nhà một chuyến, rồi đi tìm Tứ ca cùng dạo chơi tứ phương, thế nào?”
Lạc Tự Ngộ sâu sắc nhìn hắn, nói: “Làm người luôn có lúc nhớ nhà, có điều ngươi hẳn phải biết rõ, đã lấy danh Ngự đệ đến đây, liền rất khó có thể trở về.”
Hắn làm như đang đáp lại câu hỏi trong mật ngữ, lại giống như nói tiếp lời lúc nãy, Lạc Tự Tỉnh nghe xong thoáng giật mình, cười khổ: “Kể cả chạy cũng không được sao? Ta rõ ràng là không thích cuộc sống như thế.”
“Ngay cả hai nguyện vọng của cuộc đời này cũng có thể vứt bỏ?”
“Tùy theo lòng mình mới là thật.”
Hắn đã suy nghĩ cẩn thận rồi, quan tước mỹ nhân gì cũng không sánh bằng tự do tự tại. Nếu không thể được cả hai, hắn liền sớm chọn lấy hay bỏ, sau này không cần lo lắng nữa.
Hai người im lặng một hồi, gọi người hầu mang rượu cùng đồ nhắm lên, đối ẩm cùng nhau.
Nhưng trên mặt bọn họ không còn vẻ vui thích ngày xưa, mà âm trầm như có mây đen đè nặng.
“Tiểu Lục, ta lại hối hận. Nghĩ lại việc hai năm qua, không có mấy sự là không hối hận.”
“Ngươi chỉ là bị giam lỏng lâu mà nghĩ nhiều quá thôi. Không hối hận gì thì không phải là điều tốt, nhưng cũng không nhất thiết phải hối hận về mọi việc.”
Lạc Tự Tỉnh lắc đầu, dùng mật ngữ nói: “Ta cảm thấy vị bệ hạ này ngay từ đầu đã tìm đúng nhược điểm để dụ dỗ ta. Đầu tiên dùng cả ân và uy, lại dùng tình phụ tử như có như không trong hoàng thất để lay động ta. Đến khi ta thực sự nhận lời với ngài, ngài lại lo lắng, từ từ thăm dò. Cho ta năm mươi vạn binh quyền, cho ta quan tước, cho ta cơ hội ra sa trường để tạo dựng cơ nghiệp. Thấy tiền đồ như rất sáng sủa, ta không khỏi cũng dào dạt hùng tâm tráng chí.”
“Biết rõ là lời của hoàng đế không thể tin được, ta lại thực sự cho rằng ngài muốn kẻ mạnh chiến thắng, cho nên vẫn luôn xông lên trước nhằm củng cố thế lực cho hồ ly. Trong thời gian vừa rồi, ta làm được nhiều lắm. Tạo uy tín trong quân, nuôi dưỡng một thế lực tướng quân cho chính mình, lôi kéo các quan văn, tất cả đều sai. Ngài chưa bao giờ tin ta, đương nhiên cũng không tin năng lực của hồ ly, cho rằng đó đều là ta đang bành trướng quyền lực, cho rằng hồ ly sẽ đắn đo mà để mặc ta. Lần này, ngài nhất định đã cảm thấy cho dù việc của Hòa Vương Phủ không phải do ta ra tay, sớm hay muộn ta cũng sẽ vì quyền lực mà giết hết những người khác, khống chế Hạo Quang.”
Lạc Tự Ngộ hơi rũ mắt nhìn xuống, cũng truyền âm trả lời: “Nam nhi luôn có hùng tâm tráng chí, nếu gặp cơ hội, ai lại không muốn nắm bắt? Ngũ ca, ngươi đang đi rất thẳng, ngồi rất chắc, vậy mà vẫn có thể rũ bỏ được, đó mới là hiếm có. Bệ hạ không biết tính cách của ngươi, cho rằng bất cứ ai cũng sẽ nổi lòng tham, đó là ngài không biết nhìn người, vậy cứ để ngài hiểu lầm đi.”
“Tiểu Lục, có lẽ quyền lực thực sự sẽ làm thay đổi con người. Ta quả thực thích hào khí thét lệnh cho thiên quân vạn mã trên chiến trường, cũng từng nghĩ, nếu quân đội Hạo Quang đều về tay ta điều khiển, việc tiêu diệt phản tặc chẳng phải sẽ chỉ cần một câu của ta sao? Từ khi nắm chặt hổ phù, ta quả thật không phải là ta trước kia.”
“Ngũ ca, dùng quyền để mưu việc riêng mới là thay đổi. Nếu không có ý muốn tận diệt phản tặc thì không phải là người Lạc gia.”
Lạc Tự Tỉnh cẩn thật suy xét những lời này, những tích tụ trong lòng cũng tan đi một chút, vẻ mặt không khỏi hơi giãn ra.
Lạc Tự Tỉnh cong khóe môi, rót rượu cho hắn, lên tiếng nói: “Ngũ ca, bị giam cầm ở đây cũng là dịp để thử thách tính nhẫn nại của ngươi. Chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ nghĩ, trong tương lai khi nhắc tới việc này với các huynh trưởng, còn gì bằng nhấn mạnh bản thân vẫn bình thản như thế nào, lạnh lùng thản nhiên như thế nào sao.”
Lạc Tự Tỉnh làm bộ như hiểu ra, nửa giận nửa đùa nói: “Sao ngươi không nói sớm chút? Nếu có thể nghĩ được như vậy, ta đã bớt bận tâm, đâu đến nỗi thế này!”
“Đây mới là phản ứng bình thường của ngươi. Ở trước mặt ta, ngươi không cần bận tâm tới hình tượng của mình.”
“Ngươi sẽ không nói cho bọn hắn biết chứ?”
“Để ta cân nhắc đã.”
“Ngàn vạn lần đừng nói. Ta đây không còn chút mặt mũi làm ca ca nào.”
“Ngươi đã bao giờ có thể nói là có mặt mũi?”
Hai huynh đệ ngươi tới ta đi, cười đùa vui vẻ, giống như ngày xưa.
––––––––––––––––––––
Nhưng vào lúc đó, ngoài viện truyền đến tiếng bước chân của một nhóm người lớn. Thị quan đi theo hô vang, Ích Minh Đế mang vẻ mặt như thường đứng cạnh cửa viện, lẳng lặng nhìn bọn họ, ánh mắt không bi thương không nghi ngờ, không buồn bã không phẫn nộ, phảng phất như thể chưa từng phát sinh chuyện gì, ngài vẫn là một vị phụ hoàng từ ái hiếm có. Nhưng trên thực tế, tất cả đều đã thay đổi, ngay cả vỏ bọc tín nhiệm cũng không còn cách cứu vãn.
Lạc Tự Tỉnh cùng Lạc Tự Ngộ vội thu ý cười, đứng dậy hành lễ.
Hoàng đế dừng mắt trên người bọn họ, hồi lâu mới nói: “Bình thân đi.”
Hai người đứng thẳng lưng, thối lui sang một bên, không lên tiếng.
“Sao vậy, mới vừa rồi còn hứng chí như thế, trẫm đến đây lại không nói gì nữa?”
Lời nói tuy bình thường, nhưng Lạc Tự Tỉnh nghe đã thấy không còn vẻ hiền hòa trước kia nữa. Nếu ở đây thì có lẽ Thiên Tốn sẽ làm ra vẻ như không để ý mà biểu lộ sự vui sướng, nhưng hắn làm không được. Trước kia hắn làm càn hoàn toàn là vì linh cảm được không có nguy hiểm, đứng trước mặt vị trưởng bối hòa ái có thể không hề giả bộ, buông lơi tính tình mà nói hươu nói vượn. Nhưng chuyện đã tới đây, hình tượng và địa vị của Ích Minh Đế trong mắt hắn đã hoàn toàn thay đổi. Đối mặt với một con người lợi hại như vậy, hắn nhất thời không xác định được mình nên dùng loại khẩu khí nào để nói chuyện, những bất mãn trong lòng đối với vị bệ hạ này cũng không được phép biểu hiện ra. Nếu thẳng thắn, thực sự có khả năng sẽ lỡ lời; nếu ngậm miệng không nói, lại khó tránh khỏi để lại ấn tượng âm trầm nhiều mưu kế trong lòng người khác. Nắm chắc “mức độ” là chuyện hắn không am hiểu nhất; trong mắt Đế Hậu, hắn đã không có ấn tượng tốt gì, lại bị bắt được sai lầm nữa thì sẽ càng khó tránh khỏi tai vạ.
Ích Minh Đế không để ý đến sự trầm mặc của hắn, tiếp tục từ tốn nói: “Nghe nói ngươi không có tinh thần lắm, cho nên trẫm đến thăm.”
“Thăm”? Đương nhiên là không có khả năng đơn giản như thế. Lạc Tự Tỉnh có thể tưởng tượng ra tình hình trong triều. Phái Chiêu Vương muốn Đông Sơn tái khởi thì không mượn danh mượn lực của hắn không được, cho nên Hoàng đế đến để hỏi lựa chọn của hắn. “Đa tạ phụ hoàng đã quan tâm, nhi thần chỉ có chút lo lắng mà thôi.”
“Lo lắng?” Hoàng đế tiếp chén trà do người hầu bưng tới, “Ngươi quên bản thân mình còn đang kiểm điểm sao? Một tháng nay, đã nghĩ lại cho tốt chưa?”
Lạc Tự Tỉnh kính cẩn đáp: “Nhi thần đã suy nghĩ lại.”
“A?” Sắc mặt Ích Minh Đế càng dịu nhẹ.
“Nhi thần quá tùy tính, hành tung bất định, nên mới để kẻ khác lợi dụng sơ hở.” Biết ngài muốn nghe điều gì, Lạc Tự Tỉnh không thể không đưa ra một lời đáp tương ứng.
Hoàng đế tựa như đã sớm đoán được phản ứng của hắn, vẻ mặt chưa biến, thản nhiên nhìn lại: “Chỉ vậy thôi sao?”
“Nhi thần đối với việc mình chưa bao giờ làm, không thể thừa nhận hay hối lỗi.” Lạc Tự Tỉnh tự cho rằng lời này đã là thu mình lắm rồi, nhưng lời lẽ vẫn tỏ rõ bản tính thẳng thắn cùng cố chấp của hắn, cũng chính là điều tối kỵ trong cung. Người hầu và thị quan xung quanh nghe xong đều biến sắc, mà ngay Lạc Tự Ngộ cũng hơi nhíu mày. Ích Minh Đế trái lại vẫn bất động thanh sắc, chỉ yên lặng nhìn hắn.
Ánh mắt của ngài soi vào người hắn, tựa như tia lửa thiêu nướng, khiến Lạc Tự Tỉnh càng không thoải mái. Cho tới nay, hắn vẫn thành thật thừa nhận bản thân mình không thể là đối thủ của một quái vật cỡ này, tất nhiên sẽ không cố gắng chọc giận ngài. Nhưng hắn vẫn không hiểu rằng những lời mà vị này có thể tiếp thu luôn luôn rất khó lường. “Phụ hoàng muốn nghe không phải là việc này?”
“Ngươi thực thông minh.” Ích Minh Đế bình thản trả lời.
Lạc Tự Tỉnh không thích lời khen như vậy, tựa như đang uy hiếp mà ám chỉ điều gì. Như là chỉ hắn lúc trước làm đủ thứ chuyện mà chẳng thèm suy nghĩ, lại như chỉ đệ đệ đang đứng sau lưng hắn, có lẽ còn chỉ khát vọng tự do của hắn. Hắn thoáng ngẩng đầu, nhìn gương mặt không có bất luận một biểu tình gì của Hoàng đế, bỗng liên tưởng đến Thiên Tốn. Hoàng đế chỉ cho phép những gì ngài muốn thấy phát sinh, bất cứ chuyện gì vật gì nằm ngoài dự kiến đều khiến ngài cảnh giác và hoài nghi. Cho nên hồ ly chỉ có thể trở thành một nhi tử bình thường của ngài, cho nên hắn cũng chỉ có thể là một công tử ăn chơi thông minh một tí, có dã tâm không quá lớn. Một khi phạm vào, kết cục là ngài sẽ ra tay đưa tất cả trở lại “bình thường”. Nhưng thế nào mới gọi là “bình thường”? Không phải chỉ có thiên mệnh mới là đạo lý hay sao? Chẳng lẽ quyết định của Hoàng đế lại thành thiên mệnh?
Nghi vấn bùng nổ, đầu hắn nóng lên, vất vả lắm mới tìm lại được lý trí đã bị vứt sang một bên. Lạc Ngũ công tử xưa nay chỉ dùng trực giác để tiến lên, cân nhắc cùng do dự không phải là bản tính của hắn.
“Phụ hoàng hẳn là muốn nhi thần xét lại việc “tiến thoái” đi. Biết tiến không bằng biết lui.”
Những lời quang minh chính đại kia là có tính toán gì? Những tham dò lại có tính toán gì? Sớm biết thế thì hà tất lúc trước lại làm vậy? Vì sao không biểu hiện rõ ràng ra ngoài những gì mình ưu ái? Nếu chỉ là muốn duy trì cân bằng giữa các phái quần thần, không để phái Tích Vương và phái Hoàng hậu đối chọi quá gay gắt mà sinh ra hậu quả xấu, ngài còn thiếu gì thủ đoạn khác! Cần gì phải khiến tất cả trở nên phức tạp hơn? Cho kẻ khác đạt được kết quả họ hi vọng, vì sao tiếp đến lại không thể bình thản chấp nhận việc đó? Còn muốn biến nó thành một phép thử nhân tâm và dục vọng?
“Chính là nhi thần đã không thể, cũng không nghĩ đến “lui”.”
Cho dù không phải vì hồ ly kia, chỉ với khí phách của bản thân, hắn cũng không thể tháo chạy như vậy.
Vẻ mặt của Ích Minh Đế cuối cùng cũng hơi hơi thay đổi, vẻ từ ái của trưởng bối biến mất không còn bóng dáng: “Đó không phải là chuyện ngươi có thể xoay chuyển được.”
Trong một thoáng, thực lực của các phái đã thay đổi, cho nên ngài mới tới đây, thu hoạch lấy đáp án khiến ngài an tâm. Nhưng Lạc Tự Tỉnh vĩnh viễn sẽ không có loại đáp án đó. Lạc Ngũ công tử bình sinh không muốn làm nhất là điều trái với lương tâm mình.
Sắc mặt Lạc Tự Tỉnh nghiêm lại, hai mắt đen thẳm, lộ ra khí chất thẳng thắn cứng cỏi mà quyền lực không thể bẻ gãy. “Nếu đã như vậy, phụ hoàng, vì sao ngài còn muốn cho chúng nhi thần hi vọng? Nếu ngài chỉ muốn bảo vệ tính mạng của Tam điện hạ cùng Tứ điện hạ, quyết định thái tử ngay từ đầu không phải là tốt lắm sao? Vị trí của thái tử không thể bị lay động, phá hủy đi hi vọng cuối cùng của Hoàng hậu bệ hạ, ban cho Tam điện hạ cùng Tứ điện hạ làm nhàn vương, để bọn họ mãi mãi không tham chính, đó không phải là phương pháp nhanh nhất tốt nhất sao?”
“Nếu phụ hoàng không muốn hai tay thấm đẫm máu con nối dõi, vậy sao còn buông tay cho bọn họ tự chém giết? Phụ hoàng hai đường đều không theo được, băn khoăn nhiều lắm, cho nên mới dẫn đến cục diện như hiện nay, khiến cho trong triều trên dưới hỗn loạn.”
Hoàng đế nheo mắt lại, đột nhiên phát ra ý giận cùng sát ý.
Đây là lần đầu tiên ngài để lộ ra vẻ cực kỳ không hài lòng rõ ràng đến vậy, Lạc Tự Tỉnh lại như không phát hiện ra nguy hiểm, tiếp tục nói: “Phụ hoàng phụ tử tình thâm, quả thật khiến người khác xúc động. Nhưng phụ hoàng kỳ thực hoàn toàn không biết các vị điện hạ muốn gì, cho nên mới thay bọn họ quyết định sẵn tiền đồ – Tích Vương điện hạ cùng Hòa Vương điện hạ không thể cùng tồn tại, kẻ thắng làm vua; mà Chiêu Vương điện hạ cùng Duệ Vương điện hạ thì phải vô dục vô cầu, nhàn tản suốt quãng đời còn lại.”
“Nếu phụ hoàng hoàn toàn quyết định tất cả cũng tốt. Nhưng ngài lại muốn thông qua quyền lực để thăm dò bọn họ và những người bên cạnh họ, để khẳng định là không có sơ hở gì. Kết quả đã khiến ngài thất vọng, cho nên thái độ của ngài cũng thay đổi.”
“Tỉnh nhi.” Ích Minh Đế chăm chú nhìn hắn, sự uy nghiêm cùng sát khí sắc bén đến mức mọi người gần như không thở nổi, “Quả thật ngươi có tính cách rất thú vị, còn rất thông minh cơ trí, nhưng ngươi cũng rất không biết nặng nhẹ cùng giới hạn. Trẫm nhẫn không nổi ngươi.”
Lạc Tự Tỉnh biến sắc, thẳng lưng, quỳ hai gối xuống đất: “Nhi thần mạo phạm, xin phụ hoàng thứ tội.” Hắn dám nói ra những lời ấy là đã chuẩn bị tinh thần bị phạt nặng hơn, thậm chí là bị nhốt vào Thiên lao, nhưng mà–
“Nếu là dĩ vãng, trẫm tuyệt đối không thể chấp nhận những lời nói càn của ngươi. Nhưng vì Tốn nhi, trẫm không thể không tha cho ngươi.” Nói đến đây, vẻ mặt của Hoàng đế hơi hơi dịu đi.
“…” Lạc Tự Tỉnh giật mình, ngước mắt nhìn.
“Không có ngươi, Tốn nhi không biết sẽ thành thế nào.” Ích Minh Đế thở dài, vẻ mặt giống như mọi vị phụ mẫu lo lắng cho con cái trong thiên hạ, “Nhưng ngươi đúng là không thích hợp với nơi cung đình.”
“Các ngươi toàn thân thoát ra, sống những ngày nhàn nhã, đây không phải là vừa dịp sao?”
Lúc này phải hiểu là lấy lý để động tình sao? Lạc Tự Tỉnh cười khổ trong lòng. Trải qua hơn một tháng, hắn đã khắc sâu trong lòng rằng những trói buộc không gian đối với hắn có bao nhiêu thống khổ tra tấn. Không sai, hắn không thích hợp nơi cung đình, nhưng Thiên Tốn lại là loại người thích hợp với nơi cung đình nhất. Hơn nữa, người đó còn có đầy đủ tư cách nhắm tới đỉnh thiên hạ.
“Phụ hoàng, nhi thần nguyện trung thành với điện hạ, ý chí của điện hạ là ý chí của nhi thần.”
“Ý của ngươi là, chỉ cần Tốn nhi nguyện ý, ngươi sẽ làm theo hắn? Chính là trẫm lại cảm thấy ý chí của ngươi đã thành ý chí của hắn.”
Lạc Tự Tỉnh im lặng. Hắn có thể không màng an nguy mà nói lời lớn mật, nhưng trong sự tình liên quan đến Thiên Tốn, hắn vẫn phải hết sức cẩn thận. Hắn không thể nói cho vị bệ hạ này biết, người con ngài vẫn thấy chỉ mang bộ dáng mà ngài muốn nhìn thôi. Chưa kể đến Hoàng đế sẽ rất khó tin lời hắn, nếu ngài nảy lòng nghi ngờ mà thực sự nổi giận, chịu tai ương đầu tiên chính là hồ ly.
Ích Minh Đế nhìn hắn hồi lâu, nói tiếp: “Tốn nhi cũng không thích hợp với nơi này.”
“Điện hạ sinh ra lớn lên ở đây, chưa hẳn là không thích hợp.”
“… Ngươi hẳn là may mắn có hắn là người trọng tình. Nếu không bởi vậy, trẫm sẽ không thương hắn, ngươi cũng không thể ảnh hưởng tới hắn. Tình, ở trong hoàng thất lại càng khó được, ngươi nên quý trọng cho tốt.”
Chủ đề xoay chuyển quá nhanh, Lạc Tự Tỉnh không nói gì.
Hoàng đế tựa như không hài lòng với phản ứng của hắn, cau mày, lại nói: “Ngươi không lung lay được, hắn cũng sẽ không chịu yếu thế. Cứ tiếp tục như thế, đối với các ngươi có hại mà vô lợi.”
Lạc Tự Tỉnh cúi người dập đầu, trầm mặc như trước.
Hoàng đế cũng đã hết lòng nhẫn nại, phất tay áo đứng lên: “Cũng thế thôi, suy nghĩ một thời gian nữa, ngươi sẽ hiểu được ý trẫm.”
Cứ suy nghĩ đến khi chỉ có thể vâng theo con đường ngài đã quyết sao? Hồ ly ơi hồ ly, ngươi sao có thể khiến người khác khinh thường đến vậy? Việc mà ai ai cũng cho rằng tuyệt đối không thể xảy ra, nay chỉ có ngươi mới có khả năng làm được, mà ngươi cũng phải làm được.
“Phụ hoàng, thứ cho nhi thần cả gan có việc muốn cầu xin.”
“Nói.”
“Nhi thần muốn đi thăm Trường Nhạc Công chúa điện hạ.”
Ích Minh Đế xoay người, lãnh đạm nói: “Chuẩn.”
“Khấu tạ phụ hoàng long ân.”
Để tránh một lúc sau lại truyền đến ý chỉ đổi ý, Lạc Tự Tỉnh cùng Lạc Tự Ngộ thay qua áo ngoài cùng phục sức rồi theo vài người hầu Ích Minh Đế để lại đi tới Thần Vô Cung. Hắn không biết Hoàng đế xuất phát từ suy nghĩ gì mà lại đồng ý cho hắn việc nhỏ này, nhưng hắn rốt cuộc cũng không thể bỏ rơi Trần Phi, cho nên vẫn vô cùng bình tĩnh.
Đường đi không hề trì hoãn, chẳng mấy chốc đã tới cung điện nơi Trần Phi dưỡng bệnh. Từ xa nhìn lại, Trần Lạc mặc hoa phục gấm màu đỏ sậm đang nghiêng người dựa vào cột hành lang, đối diện với hắn là Tần Miễn mặc áo thường màu nâu ngồi khoanh chân dưới đất, đang thổi một cây địch bằng ngọc.
Tiếng địch réo rắt du dương, ẩn giấu tình cảm sâu xa khôn kể, khiến người ta khó có thể tin là do một vị tướng quân rong ruổi sa trường tấu lên.
Lạc Tự Tỉnh hiểu âm nhạc cũng qua loa, chỉ cảm thấy tiếng địch như bi như hỉ, còn thì không có hứng thú tinh tế thưởng thức.
“Kinh Hồng nội điện.”
Trần Lạc trông thấy hắn, gật đầu làm lễ rồi hướng về phía Lạc Tự Ngộ gật gật đầu: “Không còn chịu cấm phạt nữa sao?”
Lạc Tự Tỉnh bỗng cảm thấy giữa bọn họ giống như có chút khoảng cách, lời nói cũng xa lạ. Trước kia Trần Lạc sẽ tỏ vẻ hớn hở mà gọi hắn “Lạc Ngũ”, cho dù ở trước mặt trưởng bối cũng có vẻ thân cận, lúc này lại giống như chỉ quen biết tầm thường. Như thể chẳng qua mới có một tháng nhưng tất cả đã thay đổi.
Cho dù chỉ là diễn trò, hắn vẫn thấy rất không thoải mái.
Hóa ra giao tình của hắn với đám người bên cạnh hồ ly đã đến mức này rồi sao?
“Phụ hoàng đặc biệc cho phép ta tới thăm Công chúa điện hạ.”
Nhắc tới Trần Phi, Tần Miễn lập tức ngừng thổi, nghiêng người nhìn lại, ánh mắt thâm trầm.
Trần Lạc không để ý đến hắn, thấp giọng nói: “Sức khỏe của tỷ tỷ đã khá, nội điện không cần lo lắng.”
“Ta muốn gặp Công chúa điện hạ, không được sao?”
“A tỷ cảm xúc lên xuống bất định, ngay cả ta cũng không muốn gặp…”
“Vậy ư?” Lạc Tự Tỉnh hơi có chút thất vọng, cảm giác thấy Tần Miễn vẫn luôn nhìn hắn, liền lạnh lùng nhìn lại. “Hầu gia có thể hỏi lại được không?”
Trần Lạc nghĩ nghĩ, đến gần cạnh cửa điện: “A tỷ, Kinh Hồng nội điện tới thăm ngươi.”
Bên trong vô thanh vô tức, hắn quay người lại, cười bất đắc dĩ: “Thật không phải.”
Lạc Tự Tỉnh từ đầu đã cảm giác được người trong điện hô hấp vững vàng, trong lòng biết sức khỏe của Trần Phi đã không còn đáng ngại, chỉ là chính mắt nhìn thấy Thiên Tần bị giết cùng tác động của việc sẩy thai nên có lẽ còn cần từ từ hồi phục. Hai tỷ đệ này lãnh đạm với hắn, rất có khả năng là thuận thế mà làm, hắn cũng phải phối hợp cùng bọn họ mới được. “Một khi đã như vậy, ta liền không quấy rầy.”
Hắn vốn là người rất rõ ràng, dù còn luyến tiếc chút tự do nhỏ bé này nhưng vẫn nhanh chóng quay người, nói: “Trở về thôi.”
Vài tên người hầu kia quay mặt nhìn nhau, khom người thưa dạ.
Lạc Tự Ngộ liếc nhìn Tần Miễn cùng Trần Lạc một cái, trước sau chưa nói gì.
Chưa đi được vài bước, từ một hướng khác truyền tới tiếng gọi: “Kinh Hồng nội điện, xin dừng bước.”
Lạc Tự Tỉnh theo tiếng nhìn lại, một vị trung ti có hơi quen mặt đang lo lắng rảo bước tới: “Đức Phi nương nương nhiễm bệnh nhẹ, rất nhớ mong Chiêu Vương điện hạ cùng Kinh Hồng nội điện…”
“Nương bị bệnh?” Lạc Tự Tỉnh không để ý tới vẻ mặt khó xử của người hầu, vội vàng nói, “Trung ti mau dẫn đường.”
“Vâng.”
Tẩm điện của Đức Phi cách cung điện nơi Trần Phi dưỡng bệnh không xa, nhưng trống vắng khác hẳn. Bậc thềm phủ kín tuyết, không có ai dọn dẹp, mái hành lang treo đầy băng đăng càng tăng thêm vẻ lạnh lẽo.
“Tại sao lại thế này?” Lạc Tự Tỉnh còn nhớ rõ lần đầu tới đây, nơi này lụa mỏng vờn gió, mành trúc buông nửa, tinh xảo hoa lệ, người hầu cẩn thận thỏa đáng. Chẳng lẽ Thiên Tốn và hắn gặp chuyện không may cũng ảnh hưởng đến sự sủng ái của Đức Phi sao?
Vị Trung ti thở dài: “Từ khi bị bệnh, Đức Phi nương nương khó ngủ mà dễ kinh hoảng, ngay cả tiếng tuyết đổ cũng không chịu nổi.”
“Ngự y đã kê đơn thuốc chưa?”
“Ngự y nói nương nương mang tâm bệnh, uống thuốc cũng không thấy khỏe.”
Lạc Tự Tỉnh nhíu mày, theo vị này vào trong điện, nghiêng người dùng ánh mắt ý bảo Lạc Tự Ngộ cũng theo vào.
Trong tẩm điện tràn ngập mùi thuốc, mành trướng đều đổi thành màu trầm, nến cũng tắt hơn nửa. Đi vào bên trong thấy tối tăm như ban đêm.
“Đức Phi nương nương, Kinh Hồng nội điện đến.” Trung ti nói rất khẽ, Đức Phi đang nằm nghiêng vẫn phản ứng rất nhanh, loay hoay ngồi dậy, vươn tay kêu lên: “Tỉnh nhi, mau, mau tới đây cho nương nhìn một cái.”
Lạc Tự Tỉnh vội đi qua, hơi hơi do dự rồi dùng hai tay cầm lấy bàn tay nàng.
Đức Phi tóc dài rối tung, sắc mặt trắng bệch, dung nhan tiều tụy, trông có vài phần bệnh tật. Cho dù như vậy, sắc đẹp của nàng cũng chưa hề giảm, trái lại còn thêm phần nhu nhược, khiến người ta vô cùng thương tiếc. Nàng kinh ngạc mà nhìn khuôn mặt hắn, ánh mắt tràn ngập u buồn đột nhiên bừng sáng lên, rực rỡ vô cùng.
“Tỉnh nhi, Tỉnh nhi, con không sao là tốt rồi.”
Lạc Tự Tỉnh trước kia cảm thấy khá xa cách với nàng, nay không thèm để ý nữa, nở nụ cười mà nhẹ giọng nói: “Nương, con không biết ngài bị bệnh, nếu không đã sớm xin phụ hoàng cho tới chăm sóc ngài.”
Đức Phi hơi hơi lắc đầu, cố gắng lộ ra chút ý cười: “Con có thể tới là Thánh thượng đã khai ân.”
Thực ra người nàng muốn thấy hẳn không phải là hắn. Lạc Tự Tỉnh nắm chặt bàn tay trắng mềm của nàng: “Nương không cần lo lắng, điện hạ ở vương phủ cũng sẽ không có việc gì.”
Tựa như bị những lời này kích động, vẻ mặt của Đức Phi đột nhiên đại biến; nàng hết sức kinh hoảng, từng giọt từng giọt nước mắt như ngọc trai rơi xuống: “Không, Tỉnh nhi, con không nhìn thấy, con không nhìn thấy bộ dáng của nàng… Nàng sẽ không bỏ qua cho Tốn nhi… Nàng sẽ không bỏ qua cho ai…”
Nàng? Lạc Tự Tỉnh chợt hiểu ra trong lòng, chẳng lẽ là Hoàng hậu? “Nương, đừng sợ.”
“Ta nên làm thế nào cho phải? Như thế nào mới giữ được con ta?” Đức Phi như vẫn chưa nghe thấy hắn nói, cúi đầu khẽ khóc.
Lạc Tự Tỉnh xưa nay rất ít khi an ủi người khác, huống chi còn là một vị nữ nhân trưởng bối, nhất thời không biết làm thế nào.
Lạc Tự Ngộ không tỏ vẻ gì mà nhìn về phía bình phong phía sau, thấp giọng nói: “Đại nhân, thỉnh ngài đi ra.”
Lúc đầu Lạc Tự Tỉnh cũng cảm giác được trong điện còn có một người khác, nhưng là người không có võ nghệ nên cũng không để trong lòng.
Một vị văn sĩ trung niên thân mặc quan phục đi ra, gương mặt có chút tương tự với Đức Phi, Thiên Liễm, Thiên Tốn: “Vi thần xin gặp Kinh Hồng nội điện.”
Lạc Tự Tỉnh nhận ra thân phận của vị này, có lẽ cũng là mục đích thực sự mà Đức Phi gọi mình tới đây: “Hóa ra là cữu cữu đại nhân.”
Vị văn sĩ trung niên này chính là dưỡng phụ của Cao Gián Phong, em ruột của Đức Phi, Ngự sử Đại phu Cao Khiển, cũng là trưởng tộc trên thực tế của gia tộc Cao thị hiện nay. Trước kia lực lượng của Cao thị đều do Cao Gián Phong điều động, Lạc Tự Tỉnh chưa từng gặp ai khác trong Cao gia, giờ đây Cao Khiển xuất hiện thì không phải là dấu hiệu tốt. Có lẽ phái Tích Vương và phái Hoàng hậu đã bắt đầu xuống tay với Cao gia đứng sau lưng Đức Phi.
Đức Phi vẫn trầm mê trong bi thương cùng kinh hoảng, lẩm bẩm nói: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Cao Khiển hơi gật đầu với Lạc Tự Tỉnh, gọi: “Tỷ tỷ, bình tĩnh một chút. Hôm nay có thể gặp mặt Kinh Hồng nội điện đã là cơ hội tốt.”
Lạc Tự Tỉnh cũng nói: “Nương, phụ hoàng vẫn luôn muốn bảo vệ điện hạ. Cấm giữ ở trong phủ, có bao nhiêu người trông coi, còn có trận pháp, nhất định là an toàn không có gì đáng lo.”
Đức Phi giật mình để ý trở lại, trong mắt vẫn mang vẻ sợ hãi, nước mắt cũng rơi không ngừng được: “Tỉnh nhi, lăn lộn ở đây đã ba nghìn năm, nếu nàng muốn liều lĩnh giết người thì ai có thể chống đỡ được? Ta thật sự… thật sự không thể không lo lắng. Cho dù bệ hạ có tâm muốn bảo vệ, con không ở bên cạnh hắn, sớm hay muộn cũng sẽ có sơ hở.”
Lạc Tự Tỉnh thoáng suy tư, nhẹ giọng nói: “Một khi đã như vậy, phải chuẩn bị trước mới được.”
Cao Khiển liếc nhìn hắn một cái, cũng nói: “Tỷ tỷ, ta sẽ chú ý. Còn Công chúa điện hạ đã nói rõ là mặc kệ tất cả, giao hết thảy cho Lạc nhi. Lạc nhi tính tình lại dễ xúc động, nói vậy rõ ràng là không hề tín nhiệm Chiêu Vương điện hạ…”
“Sao có thể như thế! Tốn nhi dù thế nào cũng sẽ không hại Phi nhi.” Đức Phi cả kinh nói, trong nháy mắt tựa như đã hiểu ra chuyện gì, sắc mặt lại càng tái nhợt.
Cao Khiển thở dài: “Tỷ tỷ không cần lo nghĩ nhiều nữa. Cao thị thề sống chết nguyện trung thành với Chiêu Vương điện hạ, trên dưới đồng lòng cố gắng, tình hình nhất định còn đường cứu vãn.”
“… Ta mệt rồi, ngươi cùng Tỉnh nhi thương lượng đi.”
“Được. Đi nghỉ sớm đi.”
“Nương.” Lạc Tự Tỉnh vốn không có hảo cảm với Thiên Liễm, nhưng nếu Đức Phi vì nhìn thấy bộ mặt thật của nàng mà tích tụ trong lòng, bệnh tình có thể sẽ càng nghiêm trọng, cho nên không thể không cố biện hộ cho nàng, “Phụ mẫu đối với con cái luôn có tư tình, Công chúa điện hạ cũng chỉ là lo nghĩ quá nhiều thồi, chẳng bao lâu nữa sẽ hiểu được.”
Mi mắt Đức Phi khẽ động, tựa như rất mệt mỏi, không có lời đáp lại.
Lạc Tự Tỉnh liền cùng Cao Khiển và Lạc Tự Ngộ đi ra ngoài, giới thiệu lẫn nhau.
Nơi này không nên ở lâu, Cao Khiển cũng không nhiều lời, chỉ nói: “Gián Phong tin tưởng phẩm chất của nội điện, vi thần rất tin vào ánh mắt của hắn. Cho nên nội điện không cần lo lắng, chúng thần chắc chắn sẽ bảo vệ điện hạ chu toàn.”
“Không, cữu cữu đại nhân.” Lạc Tự Tỉnh nói, “Cao thị tạm thời không cần tham gia. Chỉ cần còn có Đức Phi nương nương, Cao thị liền có thể được bảo toàn, ngàn vạn lần không thể manh động.
Cao Khiển hơi giật mình, không nói gì nữa.
“Cữu cữu đại nhân nếu đã tin ánh mắt của Gián Phong biểu huynh, xin cũng tin cách xử trí của hắn. Giao cả cho hắn là được.”
Cao Khiển chăm chú nhìn vị nội điện vẫn được nghe đồn này, gật đầu nói: “Nếu Kinh Hồng nội điện đã định liệu trước, vi thần liền im lặng theo dõi biến chuyển.”
“Đa tạ cữu cữu đại nhân.” Lạc Tự Tỉnh mỉm cười. Nhưng bên trong hắn không bình tĩnh được như thế. Sự khủng hoảng của Đức Phi vẫn nằm trong lòng hắn, khiến hắn cũng có chút lo lắng cho con hồ ly kia.