Đọc truyện Tỉnh Vị Trì – Chương 10: Thời gian dưỡng thương
Mùng một đầu năm, Kinh Hồng nội điện nằm nghiêng người trên giường, sắc mặt mệt mỏi, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này trời sáng, trong điện vô cùng yên tĩnh, nín thở nghe kỹ cũng chỉ thấy tiếng hô hấp ổn định trên sập mềm. Tình hình này cũng không khác gì ngày thường là mấy, yên tĩnh, an bình, lại chẳng hề vui vẻ.
Chỉ có tiếng pháo trúc lẻ tẻ truyền đến từ ngoài cửa sổ mới khiến người ta láng máng cảm giác được không khí Tết hân hoan náo nhiệt.
Lạc Tự Tỉnh nhìn Thiên Tốn đang nằm trên sập ngủ đến ngon lành.
Đêm qua hoàng thất mở tiệc lớn, tế trời đón giao thừa, khắp nơi ca múa cười nói. Chỉ có hắn là kẻ ôm bệnh, một mình lượn qua lượn lại trong tẩm phòng rồi chán nản nằm xuống. Đến cuối giờ sửu (3h sáng) Thiên Tốn mới tới, sắc mặt mệt mỏi, không nói được mấy câu đã nhào xuống sập, không phát ra tiếng động gì nữa.
Tiểu Lục không thể tới, ngay cả hồ ly cũng ngủ, Lạc Tự Tỉnh thấy Tết này vô vị quá thể.
Ngồi thẳng người dậy, vận công vài vòng, hắn thở dài.
Tinh thần thì đã bừng bừng chí khí, nhưng làm rồng mắc chỗ cạn, hắn vẫn không thể không nằm trên giường ngày qua ngày cho hết mùa đông.
Đối với hắn, đây mà một mùa đông ấm áp, vô vị, và vô cùng dài.
Hắn chưa được thấy cảnh tuyết hùng tráng phương bắc, cũng chưa thử trượt băng trên mặt hồ, chỉ chống mắt nhìn Thiên Tốn mang tới một tảng băng đăng tinh xảo, sau đó chống mắt nhìn nó tan ra.
Dưỡng bệnh giống như một kiểu giày vò. Hai ngày nay sức khỏe của hắn rõ ràng là đã tốt lắm, Thiên Tốn lại vẫn không cho hắn tự tiện xuống giường. Lý Thái y nói độc tính còn sót lại một ít, cẩn thận thì hơn, nhưng lúc hắn vận nội lực thì chưa thấy trở ngại gì. Dĩ nhiên là hắn giấu không để bọn họ nhìn thấy. Mà ngay cả Lạc Tự Ngộ cũng cho rằng hắn nên nằm thêm để rút kinh nghiệm.
Hồ ly thì không cần phải nói, chưa đạt được mục đích thì còn muốn diễn thêm mấy ngày; Lý Thái y vốn luôn có hứng thú với giải dược của đại tẩu, hình như còn muốn tìm cớ xin tiếp mấy viên; còn Tiểu Lục, đại khái có lẽ là gần đây nhiều gió bão, không làm gì được, cho nên muốn canh kỹ hắn…
Bọn họ có đủ loại lý do, nhưng hắn không cam lòng ngồi đây chịu lao tù.
Hừ, bây giờ mà hắn muốn đi ra, ngoài kia có ai dám ngăn cản!
Nghĩ đến đây, Lạc Tự Tỉnh hơi hơi cong môi, nhắm tới sập mềm liếc mắt một cái. Nhớ ra rằng nội lực còn đình trệ, hắn rơi vào đường cùng, chỉ có thể nhón chân nhẹ nhàng mon men ra cửa.
Vòng qua bình phong, lư hương, tránh cái sập thật xa, cửa… đã gần trong gang tất.
Tự do ở gần như vậy, đáng ra hắn nên ra ngoài từ lâu rồi. Lạc Tự Tỉnh khó nén nổi cảm xúc, vươn tay–
“Tỉnh rồi à?”
Một giọng nói đậm ý cười vang lên sau lưng.
“Muốn đi ra ngoài sao? Trời mới đổ tuyết, lạnh lắm.”
Lạc Tự Tỉnh cứng đờ người, sầm mặt quay đầu lại, cả giận nói: “Nằm sắp trăm ngày rồi, còn không cho ta ra ngoài hít thở sao?” Dù là người bình thường, thương cơ động xương thì nằm một trăm ngày cũng đã quá đủ. Huống chi hắn luyện võ từ nhỏ, lại có linh lực hộ thân, sao có thể còn phải nằm giường?
Thiên Tốn nhướn mày, mỉm cười lấy tới một cái áo lông nặng: “Ngươi không thể để bị cảm.”
Lạc Tự Tỉnh đứng sát vào cửa, cắn răng nói: “Mặc áo lông, phủ thêm áo khoác, lồng hai cái lò sưởi vào tay áo thì không thể cảm lạnh được đúng không?” Cả một bộ này là đồ dùng thiết yếu vào mùa đông của Tứ ca nhà hắn. Trước kia hắn thường xuyên không biết kiêng nể mà đùa cợt là Tứ ca trông như quả bóng, không ngờ được bây giờ mình cũng lụn bại đến nông nỗi này.
Thiên Tốn phủ thêm áo lông cho hắn, hơi nhăn mày: “Ngươi nhịn thêm vài ngày đi. Không phải Lý Thái y cũng nói rồi ư? Độc tính chưa đi hết, cơ thể chịu hư tổn. Cứ chờ một chút. Ngươi khỏi hẳn rồi thì đi đâu cũng được.”
“Cơ thể ta có suy yếu thật hay không, ta rất rõ!” Lạc Tự Tỉnh hạ giọng, nén lại lửa giận tràn ngập trong lòng, “Ngay bây giờ xung quanh cung điện có bao nhiêu người là chòng chọc theo dõi, bao nhiêu người là trông coi chăm sóc, người của ngươi ở những góc nào, ta đều biết hết. Ngươi thấy ta vẫn không thể ra ngoài sao? Hay là ngươi vẫn muốn ta từ lúc tỉnh ngủ cho đến tối muộn phải đối mặt với khách khứa cuồn cuộn không dứt?!”
Nếu chỉ là dưỡng bệnh thôi cũng không sao, lúc vô vị nhàm chán còn có Tiểu Lục ở bên, Lý Thái y vui tươi hớn hở cũng thường xuyên xuất hiện. Khiến hắn cảm thấy kỳ dị khó chịu nhất là người đến thăm bệnh.
Hoàng hậu và Đức Phi thì không nói làm gì, nhìn chung mỗi ngày đến hai lần, có khi chỉ trò chuyện đây đó, có khi thì bẫy rập trùng trùng, câu nào cũng đầy ẩn ý sâu xa, làm cho hắn choáng váng căng cả não. Ích Minh Đế cũng mấy ngày lại tới, khi thì ban thưởng cho hắn ít vật nhỏ, khi thì rất hào hứng hỏi về việc cải cách hành chính. Mỗi khi đến những lúc thế này, Lạc Tự Ngộ đều lâm trận. Thế là hắn không thể không dùng hết sức, vắt hết óc đối đáp, tránh cho Hoàng đế lại có ý định nhắm vào đệ đệ. Còn Tích Vương, tuy không thường có mặt, nội điện của hắn vẫn thường cùng nội điện của Hoà Vương mang thuốc thang quý hiếm đến thăm. Đối với hai vị thiếu phụ xinh đẹp, hắn không thể lộ ra ý tán thưởng cũng không thể có thái độ lỗ mãng, đương nhiên là khổ không thể tả. Hoà Vương bận việc điều tra nên không hay đến, Thiên Ly lại không có việc gì, tránh Hoàng hậu, Đức Phi, Ích Minh Đế, tránh cả Thiên Tốn, lén lút mang vào vài thứ cho hắn giải sầu.
Chưa được bao lâu, cả hang ổ yêu quái đã xuất hiện hết, không nghi ngờ gì là muốn cân nhắc dò xét phe hắn, thỏa mãn những nghi ngờ cùng hiếu kỳ trong lòng. Mà người thực sự làm cho bọn họ phải dò xét lại thoải mái đẩy đi tầm mắt người ngoài, một mực ẩn dưới hình ảnh tình sâu nghĩa nặng cùng bất tài bất lực.
Đôi mắt của Thiên Tốn nhẹ nhàng chuyển, vẻ mặt không thay đổi, lời nói lại có phần bất đắc dĩ: “Ta biết, để ngươi suốt ngày đối mặt với bọn họ quả là khó chịu. Nhưng lúc trước không phải ngươi cũng thường xuyên “bất tỉnh”, “độc phát” sao? Huống chi ta cũng thay ngươi đỡ không ít.”
Lạc Tự Tỉnh thoáng dịu lại sắc mặt. Chính xác, Thiên Tốn trái lại thường xuyên cứu hắn trong lúc nước sôi lửa bỏng. Hắn từ lâu đã hoài nghi hồ ly này chắc là nắm rõ sở thích của mọi người như lòng bàn tay. Không thì sao có thể khéo như thế? Chỉ có điều người tới thực tình là quá nhiều, người khó đối phó cứ nối đuôi nhau xuất hiện. Chỉ cần Thiên Tốn vào cung sớm một cái là hắn lại phải gặp bọn họ.
“Ngươi thấy bây giờ “bất tỉnh” với “độc phát” còn dùng được sao? Thừa dịp bọn họ chưa nghi ngờ, mau ra cung đi.”
“Không, trong cung có thái y, lấy thuốc cũng thuận tiện.”
“Ta đã không còn cần thái y khám chữa nữa, cũng không cần uống tiên dược thánh phẩm.”
Thiên Tốn lắc đầu, khẽ thở dài: “Ngươi không thích ở trong cung đến vậy sao?”
“Nói không thích chẳng bằng nói là căm ghét.”
“Sao lại thế?”
“Sao lại không? Ngươi tự nguyện ở trong này?”
Thiên Tốn khẽ biến sắc, cười cười: “Ta còn có nơi khác để ở à?”
Lạc Tự Tỉnh nghiêm mặt nói: “Ta không giống ngươi. Điện hạ, ngươi có thể suy nghĩ cho ta một chút không?”
Nghe xong lời này, Thiên Tốn chợt thấy không vui, thôi cười, hạ giọng nói: “Ngươi bây giờ cùng ta không có gì không giống nhau.”
Lạc Tự Tỉnh quắc mắt, rõ ràng là bất mãn với câu trả lời của hắn: “Xuất cung đi. Hoặc để ta ra ngoài đi dạo đi.”
Hai người đều giữ vững lập trường, đối mặt một lúc lâu.
Một hồi lâu sau, vẻ mặt của Thiên Tốn cuối cùng cũng mềm xuống, hắn thở dài: “Dùng đồ ăn sáng rồi ra ngoài.”
Lạc Tự Tỉnh hớn hở đầy mặt, vui mừng gật gật đầu.
Thiên Tốn thấy hắn trong nháy mắt như đã biến thành người khác, hai mắt rạo rực nhìn quanh, vẻ mặt còn hơi tái nhợt giờ phấn chấn hẳn, không có vẻ ốm đau gì. Lúc này, đến hắn cũng tin người này đã khỏi hẳn. Lạc Ngũ công tử hồi phục như thường, trở lại là người tùy ý làm liều, tùy hứng làm bậy, hấp dẫn sự chú ý của hắn, khiến hắn vui vẻ một cách khó hiểu.
Thôi đành, đã bắt nằm lâu như thế, chịu đựng mãi đến hôm nay.
Cũng vừa đúng lúc để dẫn hắn qua lại trong cung. Dù sao cũng phải cho thật nhiều người thấy rõ, Kinh Hồng nội điện đã có chuyển biến tốt, thần thái nay lại như xưa.
Sau ba tháng kể từ khi gặp chuyện, Lạc Tự Tỉnh cuối cùng cũng ra khỏi toà điện bên lộng lẫy tinh xảo.
Lúc trước, khi thu xếp cho hắn, Hoàng hậu chọn tòa điện ở ngay gần nên vị trí rất tốt. Ra khỏi cửa điện, qua một khu vườn phía trước là một dãy cung điện của các nam phi, xa xa bên cạnh có thể thấy Nghị Chính Điện, bên trái là Ngự hoa viên, bên phải là hồ nước.
Lạc Tự Tỉnh sắc mặt hân hoan, hưng phấn tràn trề, giẫm lên tầng tuyết dày phủ trên mặt cỏ, đi về phía hồ.
Mặt hồ đã đóng băng từ lâu, trông như một cánh đồng tuyết hoang vắng. Lạc Tự Tỉnh đưa chân, thử thử muốn đi lên.
Thiên Tốn đi bên cạnh nhanh tay nhanh mắt vội vàng kéo hắn lại.
Lạc Tự Tỉnh bĩu môi, hừ một tiếng, lùi về.
Thiên Tốn lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Trên hồ còn lạnh hơn. Hơn nữa băng rất trơn, dễ ngã. Ngươi bệnh nặng mới khỏi, sao đi được?”
Lời hắn nói dĩ nhiên là hợp lý, Lạc Tự Tỉnh mong ngóng nhìn một hồi, xoay người tiếp tục thong dong đi ven hồ.
Lúc này đúng là trời mới ngừng tuyết, ánh nắng mỏng manh trải xuống, mang cho cảnh trời băng đất tuyết chút cảm giác ấm áp. Hồ băng mênh mông, tuyết trải bao la, cây cỏ phía xa cũng bạc trắng, phong cảnh tuyệt đẹp.
Lạc Tự Tỉnh hít sâu làn hơi lạnh vào, đầu mày đuôi mắt đều tỏ vẻ mãn nguyện, tạm thời cảm thấy mỹ mãn.
Thiên Tốn theo hắn lang thang đi dạo, phát hiện ra hắn không hoàn toàn là ngắm cảnh, cũng không tập trung ngắm tuyết, chỉ như tản bộ nơi sân vắng mà thôi. Nhưng dáng đi lững thững này lại như mãnh hổ rời núi, tự do thư thái, khí thế trùng trùng. Giống như mặc kệ là đang ở đâu, phong cảnh xung quanh như thế nào, hắn trời sinh vẫn tùy tâm như thế, tự do như thế, không trói buộc không gò bó như thế, thả lỏng như thế.
Theo Thiên Tốn ngầm ra hiệu, người hầu càng lúc càng lùi lại xa. Hai người đi một trước một sau, dạo một vòng quanh hồ băng.
Không người ngoài, không lời nói, chỉ có tiếng bước chân song song.
Lạc Tự Tỉnh hơi toát mồ hôi, cảm thấy có chút lạnh, đành ngừng bước nghỉ một lúc. Hắn kéo kéo áo khoác, không cam lòng quay lại điện, thế là im lặng không nói gì.
Thiên Tốn thấy thế, cười nắm lấy tay hắn.
Hồ ly này muốn làm cái gì? Lạc Tự Tỉnh cả kinh, mày dựng đứng, định tránh ra.
Thiên Tốn nhướn mày, nắm tay thật chặt.
Lòng bàn tay truyền tới hỏa linh lực vô cùng ấm áp, nhanh chóng lưu chuyển khắp người. Lạc Tự Tỉnh tuy kinh ngạc thấy kẻ này đường đường là hoàng tộc mà chẳng cần nghĩ gì, đi lạm dụng linh lực như vậy, nhưng cũng không tránh nữa, mặc cho hắn nắm tay.
“Thế nào? Còn lạnh không?” Thiên Tốn thấy vẻ mặt hắn khác thường, không khỏi lên tiếng hỏi.
Lạc Tự Tỉnh hừ một tiếng, chưa trả lời. Lạc gia chủ yếu dùng linh lực về phong, phía trong còn có hỏa và điện. Hắn tự hào là tu luyện linh lực cũng không lơi lỏng, nhưng không thể không thừa nhận, Thiên Tốn là hoàng tộc, tố chất linh lực không khỏi vào bậc thượng thừa, nguồn lực lớn hiếm có. Đoán rằng hồ ly không muốn học võ vì gây chú ý nên toàn tâm tập trung vào luyện linh lực.
Thiên Tốn đoán được vài phần suy nghĩ của hắn, cười cười.
Trông hai người dĩ nhiên là vô cùng thân mật, người hầu cùng thị vệ ở xa đều cúi đầu không dám nhìn.
Lúc này, từ Ngự hoa viên bên cạnh có một đoàn nữ tử y phục hoa lệ đi tới, dẫn đầu chính là Hoàng hậu.
Lạc Tự Tỉnh thầm nghĩ số thật không tốt, muốn trốn đi cũng không kịp nữa, đành kệ cho Thiên Tốn đỡ hắn tới nghênh đón, hành lễ.
Hoàng hậu đưa mắt chuyển qua chuyển lại giữa hai người, mày liễu nhíu lại, nửa trách móc nửa ân cần đi tới nâng hắn dậy: “Thương không phải còn chưa tốt ư? Nhỡ cảm lạnh thì biết làm sao?”
“Đúng vậy. Tốn nhi, sao có thể mang Tỉnh nhi ra ngoài?”
Đức Phi cũng nhăn mày, những ngón tay thon dài đặt lên trán Lạc Tự Tỉnh: “May mà không nhiễm lạnh. Mau về điện đi thôi.”
Thiên Tốn nhẹ nhàng cười trả lời: “Mẫu hậu, mẫu thân dạy đều phải, đúng là nhi thần suy nghĩ chưa chu toàn. Có điều Tự Tỉnh buồn bực đã lâu, đi dạo giải sầu một chút cũng có thể mau khỏi hơn. Nhi thần sẽ chú ý, không để hắn bị lạnh.”
Lạc Tự Tỉnh cũng không muốn phải quay lại cái lồng kia nhanh như vậy, thấp giọng nói tiếp: “Mẫu hậu, nương, nhi thần cơ bản đã rất tốt, ngài không cần lo lắng.”
“Người luyện võ quả thực cường kiện, mẫu hậu không cần lo lắng.”
Nữ tử lên tiếng mặt có phần quen quen, Lạc Tự Tỉnh cẩn thận nhìn lại, cuối cùng nhận ra đó là Nhị công chúa, con của Hoàng hậu, Hinh Vân Công chúa điện hạ. Trong các mỹ nhân còn lại, có chị ruột của Thiên Tốn – Trưởng công chúa Tứ Phúc Công chúa điện hạ, Mẫn Nghi nội điện của Tích Vương, Ngọc Vinh nội điện của Hoà Vương, cùng với một số phi tần đã từng tới thăm hắn.
Nằm trên giường bao ngày nay, thu hoạch duy nhất của hắn là nhớ rõ các thành viên trong hoàng thất. Ngay cả hai vị công chúa điện hạ không hay ra vào cung có phò mã là ai, con cái làm chức gì, cá tính thế nào, hắn cũng rõ như lòng bàn tay. Hắn cũng càng cảm thấy, Thiên Tốn dầm mình trong sào huyệt yêu quái liền hai mươi năm như vậy, chỉ hoá thành hồ ly đã là giỏi.
“Vậy cũng được. Tỉnh nhi, hôm nay còn có mấy việc, ngày mai lại đến thăm ngươi.”
“Mẫu hậu không cần chậm trễ. Sức khỏe của nhi thần đã tốt lắm, không còn cần lo lắng. Ngược lại, mẫu hậu lúc có thời gian cũng phải nghỉ ngơi cho tốt mới được.”
Đôi môi đỏ mọng của Hoàng hậu cong lên, khó nén được ý cười: “Đứa nhỏ này thật hiểu lòng người… Tốn nhi, hai người các ngươi, xem lại thật đúng là trời sinh một đôi.”
Nghe xong lời này, Lạc Tự Tỉnh không vui chút nào. Thiên Tốn cũng ngẩn ra, liếc nhìn hắn một cái, bỗng nhiên cười đến xán lạn như ngày hè.
Hoàng hậu hé miệng cười, Đức Phi cũng sóng mắt long lanh.
“Nhi thần cung tiễn mẫu hậu.”
Thiên Tốn chậm rãi bái, Lạc Tự Tỉnh cũng khom lưng.
Hoàng hậu gật đầu, dẫn đầu đoàn thần tử xinh đẹp chầm chậm đi xa.
Lạc Tự Tỉnh nghiêng người liếc nhìn xung quanh, không nhịn được phàn nàn: “Người thật nhiều.”
Chưa được bao lâu đã lại thấy Ích Minh Đế, hắn rất không muốn phải uổng phí mất nửa ngày khó khăn lắm mới đoạt được này.
Thiên Tốn gật đầu đồng ý được một lần hiếm thấy: “Cũng phải. Mồng một Tết, còn không khí vui mừng, ai cũng muốn ra ngoài dạo chơi. Hơn nữa đến giờ dậu (5–7h chiều) còn phải tế tổ, lúc đó thì không rỗi nữa.”
“Chẳng lẽ trong cung không có chỗ nào tĩnh lặng sao?”
“Ngươi muốn tìm nơi thanh tịnh? Thế thì dễ, đi theo ta.”
Nhướn mày cười, Thiên Tốn vẫn dắt tay Lạc Tự Tỉnh đi một cách tự nhiên, linh lực cuồn cuộn không ngừng như trước.
Thấy hắn hao tổn nhiều linh lực, Lạc Tự Tỉnh cũng biết bốn phía có vô số thị vệ ngầm, liền bình thản đi theo.
Hắn tựa như không để ý thấy rằng, trong lúc hắn lơ đãng, kiểu cách dịu dàng nửa thật nửa giả của Thiên Tốn đã quấn lấy quanh mình. Cho dù có kỵ như rắn rết, cho dù có chán ghét, lúc này, hắn cũng đã chấp nhận.
Nơi được Thiên Tốn gọi là thanh tịnh nằm giữa rừng cây rậm rạp, tuyết dày hiếm thấy, tiêu điều hoang vu.
Bước trên tuyết, hắt xì một cái, càng thấy rõ xung quanh im lìm sâm nghiêm.
Lạc Tự Tỉnh thấy xa xa trong góc rừng lộ ra một bức tường xám đã đổ, không khỏi cười nói: “Không lẽ là lãnh cung.”
Thiên Tốn theo ánh mắt hắn nhìn sang, cong môi mỉm cười: “Đúng vậy.”
“…Ngươi thường tới nơi này?” Giọng nói đã hưng phấn hơn nhiều.
“Khi còn bé ta thích tĩnh lặng, tìm qua tìm lại liền trốn ở đây. Người thường đều nói lãnh cung âm trầm, không ai dám tới gần, thành ra lại là chỗ tốt.” Lời đáp vẫn bình thản như cũ.
“Lãnh cung trông thế nào, ta còn chưa được thấy. Đi xem một cái đi.” Dứt lời, Lạc Tự Tỉnh đã nóng lòng muốn thử.
“Sức khoẻ của ngươi chưa tốt, sao có thể vào nơi âm hàn tà độc?” Thiên Tốn nhăn mày.
“Không phải đã đến rất gần rồi sao? Không đi xem một lần thì rất đáng tiếc. Chẳng lẽ ngươi bắt ta ở đây trơ mắt ngắm cây?”
Vốn là giải sầu cho khuây khỏa, giờ lại thành khám phá bí mật, Thiên Tốn bỗng thấy thật thất sách: “Vẫn thôi đi. Tự tiện xông vào lãnh cung cũng không phải là tội dễ giải quyết.”
Hắn tuy lấy giọng điệu hiền hòa, nhưng có phần vững vàng không dao động được. Lạc Tự Tỉnh thấy hắn không thỏa hiệp, chợt thấy mất hứng, hừ lạnh nói: “Cũng thế, hoang phế đổ nát như vậy, cũng không có gì để giải trí.” Đợi ngày khác hắn tìm được khe hở, nhất địch phải đến thăm dò một chút.
Thiên Tốn thở phào một cái, nét mặt thêm êm dịu: “Cuối rừng này có một chỗ suối ngầm lộ thiên, đông ấm hạ mát. Đi xem không?”
Lạc Tự Tỉnh liếc liếc hắn, có chút cụt hứng mà ừ một tiếng.
Hai người chậm rãi đi vào rừng sâu.
“Trừ bỏ yến hội cùng hiến tế, lễ mừng năm mới trong cung còn làm những gì?” Lạc Tự Tỉnh chợt phát hiện ra trong lúc dưỡng bệnh bản thân đã quen với việc sống chung, cứ tự nhiên như vậy mà hỏi kẻ kia.
“Thế cũng đủ bận rồi.” Thiên Tốn tất nhiên là để ý thấy, nụ cười càng đậm.
“Chẳng chút thú vị. Ở nhà ta, hàng năm đều có thi đấu trúng thưởng.”
“Sao? Trúng thưởng như thế nào?”
“Dùng xong bữa tối, người nhà quây quần lại một chỗ. Đấu văn, đấu võ, đấu linh lực, người thắng có thể đòi thưởng từ những người còn lại.” Lạc Tự Tỉnh híp mắt, nét mặt khoái trá rồi lại buồn bực đầy mâu thuẫn, “Văn đấu thì không cần phải nói, ai cũng không bằng Nhị ca. Võ đấu ư, chỉ cần ba vị ca ca không có hứng thì chỉ có ta tranh với Tiểu Lục, thắng bại mỗi người một nửa. Còn đấu linh lực, nếu Vô Cực có nhà, tất nhiên là hắn thắng.
“Vô Cực?”
“Nghĩa tử của Tứ ca ta. Với người ngoài thì vẫn nói là do Đại ca thu nhận, hắn luôn đi theo bên người Tứ ca.”
Thiên Tốn thoáng nghiêng đầu, nói: “Linh lực của hắn rất mạnh sao?”
Lạc Tự Tỉnh đột ngột nhận ra đã lỡ lời, nét mặt vẫn giữ vẻ bất cần: “Hắn còn nhỏ tuổi, chẳng lẽ chúng ta còn tranh giành với một đứa nhỏ?”
Thiên Tốn nghe xong chỉ cười không nói.
“Giờ tiểu muội đã lớn, liền thêm đấu cầm. Tất nhiên là nàng thắng toàn phần, đắc ý vô cùng.” Lạc Tự Tỉnh thở dài một tiếng, buông mắt cười khẽ.
Nghe giọng hắn tràn đầy hoài niệm, giờ phút này tâm tình Thiên Tốn hết sức phức tạp.
Hắn đương nhiên đã nghe phong thanh về việc tình cảm trong nhà Lạc gia vượt xa so với họ hàng bình thường. Lúc này, về một mặt hắn không khỏi cảm thấy đúng là một gia đình thú vị như thế mới có thể nuôi ra đứa con lạ lùng thế này, mặt khác lại có chút ghen tị với những thân tình thuần khiết ấy. Có điều, ở sâu trong lòng hắn còn có chút không vui. Mà vì sao lại không vui, hắn vẫn không muốn truy xét như trước.
Lấy lại bình tĩnh, hắn nói tiếp: “Ngươi đòi thưởng gì?”
Lạc Tự Tỉnh nhướn nhướn mày, cười ha hả, dương dương tự đắc nói: “Năm trước ta đấu võ thắng Tiểu Lục, đòi Đại ca mạc kim cửu hoàn đao*, đòi Đại tẩu thuốc quý tăng thọ ngàn vàng khó mua, đòi Nhị ca mấy vạn lượng bạc. Tam ca làm chủ, dẫn ta đi dạo các đại tửu lâu một vòng, còn giới thiệu cho ta gặp mặt mấy vị khuê tú thế tộc. Cha mẹ cùng Tiểu Lục thả cho ta nửa năm tự do. Còn Tứ ca, nghe nói ta thắng, liền đặc biệt mang nhiều bảo bối từ trong cung về cho ta.”
*Đao đen, xỏ 9 vòng khuyên.
Há mồm ngậm miệng không rời vàng bạc tài bảo, Thiên Tốn bật cười.
Lạc Tự Tỉnh trước kia đúng là bừa bãi, mười phần là loại công tử ăn chơi. Nhưng hắn sao chưa từng biết đến, trên đời cũng có loại “công tử bất tài” kiểu này – không tăng cường thế lực cho gia tộc, cũng không hề ham muốn tham gia quân đội, ngày ngày sống phóng túng, thỉnh thoảng sẽ hành hiệp trượng nghĩa, cả đầu óc chỉ có trường kiếm tiêu dao với anh hùng mỹ nhân… Những thứ tầm thường thế tục tuy vẫn ở xung quanh nhưng lại không thể trói buộc.
Người này và hắn, vô luận là về quá khứ hay dự định, vô luận là tính tình hay chỗ dung thân, đều khác nhau ngàn dặm.
Thông qua mắt y, tay chân y, hắn cảm nhận được một thế giới chưa từng tưởng tượng nổi.
Đúng, hắn không biết trên đời còn có loại người thú vị như vậy, có lối sống tùy ý như vậy. Còn chưa được thấy hết thế giới mới phong phú này, hắn nhất định không thể để y chết, để y bị thương… để y rời xa.
Thiên Tôn đột nhiên dừng lại.
Lạc Tự Tỉnh có chút nghi hoặc, cũng dừng bước.
“Bây giờ vẫn chưa muộn.”
“Làm gì?”
Thiên Tốn mỉm cười chỉ cây tùng bên con suối hơi mờ khói nước cách đó hơn năm mươi trượng ( ~165 mét), nói: “Đấu tên, thế nào? Lấy cái cây kia làm đích.”
Lạc Tự Tỉnh liếc sang hắn một cái, nét mặt hoài nghi: “Ngươi muốn so tên với ta?”
Hắn cũng không có ý coi thường. Có điều, hồ ly này không thể chưa từng nghe tới tên tuổi của Lạc gia cung. Cho dù hiện giờ hắn bị bệnh, kỹ thuật không như thường, cũng không thể dễ dàng thua được.
“Ngày thường dĩ nhiên là tự ti. Hiện giờ thừa dịp ngươi chưa khỏi hẳn, nghĩ có thể thử một lần.” Thiên Tốn khe khẽ cười, vẫy tay gọi người hầu, “Ngươi giương được Lạc gia cung không?”
“Ngươi đem ta trở thành mèo bệnh thật? Hừ, cho ngươi mở mang kiến thức, xem uy phong Lạc gia cung của ta!”
Người hầu nhanh chóng mang tới hai cây cung. Một cây lớn gấp đôi so với cung thường, toàn thân đen nhánh, giản dị tự nhiên; một cây khác trông bình thường, nhưng hình dáng và độ cong có chút kỳ quái.
Mắt Lạc Tự Tỉnh sáng lên, tay cầm lấy cây cung nhỏ hơn ngắm nghía tỉ mỉ, chậc chậc tán thưởng.
Thiên Tốn thấy hắn yêu thích không rời tay, cười nói: “Nếu ngươi thích, vậy lấy nó làm giải thưởng đi.”
“Thật sao?”
“Dĩ nhiên.”
Lạc Tự Tỉnh lưu luyến sờ sờ thêm vài lượt, sau đó mới đưa lại cung.
Thiên Tốn cầm lấy, chuẩn bị tư thế.
Động tác của hắn rất chậm, cũng rất đẹp. Cung tên nằm trong tay hắn không hề mang sát khí.
Lạc Tự Tỉnh thấy Thiên Tốn thành tạo tự nhiên, rõ ràng là cao thủ bắn tên, không khỏi nghiêm túc hơn, tập trung nhìn kỹ.
Gió khẽ động, ba mũi tên xẹt qua không trung, ngay ngắn đâm vào giữa thân cây. Thân tên dường như hoàn toàn ngập vào thân gỗ, chỉ còn đuôi tên rung động trong gió.
Lạc Tự Tỉnh thấy thế rất vui, vỗ tay cười nói: “Không tồi! Không tồi!”
Thiên Tốn mỉm cười.
“Không ngờ kỹ thuật bắn tên của ngươi lại hơn người như vậy. Có lẽ lực cũng tính rất chuẩn, nếu không sẽ chỉ phá được vỏ cây.” Bắn trúng dễ, bắn thủng dễ, khó ở chỗ là khống chế lực. Mà Thiên Tốn đã đạt tới trình độ thu phóng thành thạo, thật không dễ. Lạc Tự Tỉnh không tiếc lời khen, vỗ vỗ vai hắn.
Thiên Tốn buông cung, cười nhẹ: “Ta không giỏi võ nghệ, chỉ tập bắn tên nhiều để lúc săn bắn không phải tay không mà về.”
“Giỏi!” Lạc Tự Tỉnh chợt thấy hồ ly này thuận mắt hơn nhiều, xoay người cầm lấy Lạc gia cung, “Tuy ngươi bắn đúng là không tồi, nhưng cung này vẫn về tay ta rồi!”
Lời của hắn thật cuồng ngạo, Thiên Tốn lại cười ôn hòa như trước: “Nếu ngươi thắng, dĩ nhiên nó là về tay ngươi.”
Lạc Tự Tỉnh gật đầu, nghiêm mặt tập trung, nâng cung, hít vào thật sâu. Cây cung này có hơi nặng hơn cây cung hắn vẫn dùng ngày thường. Nhưng lời đã nói ra không thể thu hồi. Hắn cũng không chấp nhận để bản thân bôi nhọ thanh danh Lạc gia cung.
Tay kéo dây cung, đầy như trăng tròn.
Động tác của hắn cũng rất chậm, nhưng không hết sức, mỗi điểm trên dây cung đều bị giãn ra như đã kiệt lực. Ba mũi tên có thế bắn rào rạt, tựa như sao băng, phá đuôi tên của Thiên Tốn đâm vào thân cây.
Thị vệ lập tức đi tới lấy tên, rút nhổ ra thì thấy tên của Thiên Tốn đã bị xẻ đôi, ngay ngắn bao lấy tên của Lạc Tự Tỉnh.
Thiên Tốn rất sòng phẳng dâng cung.
Lạc Tự Tỉnh mặt mày hớn hở, ôm cung lại tỉ mỉ ngắm.
“Hảo tiến pháp!”
Bỗng nhiên trong rừng vang lên tiếng khen.
Lạc Tự Tỉnh cùng Thiên Tốn ngẩng đầu nhìn lại, thấy Ích Minh Đế đang cười ha hả đi tới cùng vài người hầu.
Lạc Tự Tỉnh khẽ nhìn Thiên Tốn. Vừa rồi hắn vô cùng hưng phấn, không để ý thấy Ích Minh Đế tới. Nhưng mấy tên ám vệ bên người hồ ly sao có thể không biết?
“Kỹ thuật của Tốn nhi rất thuần thục, Tỉnh nhi lại càng đặc biệt!” Ích Minh Đế vuốt chòm râu dài, cười nói
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”
“Tham kiến phụ hoàng.”
“Đều đứng lên đi. Nghe Hoàng hậu nói ngươi mang Tỉnh nhi đi giải sầu, không ngờ lại ở đây so tên.” Ích Minh Đế cầm sáu mũi tên kia lên xem xét cẩn thận, lời nói mang ý tán thưởng.
Thiên Tốn thoạt nhìn có vẻ kinh ngạc, chần chờ một thoáng rồi hỏi: “Phụ hoàng… Sao ngài lại đến nơi này?”
“Cũng chỉ có chỗ này là yên tĩnh. Huống chi còn là nơi ngươi thường tới. Tỉnh nhi, thế nào rồi?”
“Hồi bẩm phụ hoàng, trong lòng thư thái hơn rất nhiều.”
“Vậy sao?”
Thiên Tốn nói tiếp: “Không phải sao? Cung quý của nhi thần cũng thua về tay hắn.”
Ích Minh Đế cười lớn: “Tốn nhi lại dứt khoát phải bỏ một món đồ yêu thích như vậy… Ngày khác trẫm lại cho ngươi lựa lấy một cây.”
“Tạ ơn phụ hoàng.”
“Còn Tỉnh nhi, sớm trở về đi thôi. Khi nào ngươi khỏe, trẫm đưa ngươi tới kho vũ khí, thoải mái mà chọn.”
“Tạ ơn phụ hoàng.”
Hai người cùng Hoàng đế trở về, để nhóm người hầu lại phía sau.
Dần dần trèo lên, băng tuyết đã hơi tan, trong rừng róc rách những lạch nước, tạo nên một cảnh trí khác.
Thiên Tốn tức cảnh sinh tình, khẽ thở dài: “Sắp sang xuân.”
Ích Minh Đế hiểu rõ, cười: “Sao vậy? So tên xong liền nghĩ đến đi săn sao?”
Thiên Tốn nhìn về phía Lạc Tự Tỉnh, cười nói: “Phụ hoàng, đến lúc đó có lẽ Tự Tỉnh cũng không còn gì đáng ngại.”
“Buồn chán đủ lâu rồi. Được, đầu xuân sẽ đi săn. Tỉnh nhi, Tốn nhi, lúc đó nên hiếu kính trẫm cho tốt.”
“Vâng, phụ hoàng. Lúc đó nhi thần dĩ nhiên sẽ dốc hết sức.”
“Phụ hoàng muốn gì?”
“Sao? Tỉnh nhi, trẫm muốn con mồi gì ngươi đều có thể săn được sao?
“Phụ hoàng cứ nói trước xem, không thử làm sao biết được?
“Haha! Được! Được lắm!”
Đao rõ dễ tránh, ám tiễn khó phòng, huống chi lại là ở chỗ khắp nơi đều có tên bắn? Nơi săn bắn từ trước tới nay vẫn là lựa chọn hàng đầu để ám sát. Xem ra Thiên Tốn lại muốn dùng khổ nhục kế trên người hắn.
Lần này rất có khả năng sẽ đạt được cơ hội định ra khế ước với hồ ly, nhưng Lạc Tự Tỉnh bất giác có chút không thoải mái.
Tuy Thiên Tốn nói chung luôn có cân nhắc chu toàn, hắn vẫn không thích những biện pháp liều mạng thế này. Có điều hắn cũng hiểu, nếu không liều mạng, cơ hội sống sót của hồ ly thật xa vời.
Cho nên hắn mới chán ghét hoàng tộc, chán ghét hoàng cung.
Vốn là gia tộc cường đại nhất, được thần linh thừa nhận, giờ đồng thời lại là gia tộc tàn nhẫn nhất. Con đường đế vương, chỉ có vô tình.
* Lò sưởi lồng vào tay áo: 袖炉 – hộp bằng kim loại, chứa than ấm, nắp có lỗ hổng, có thể để trong tay áo để sưởi ấm.
Buôn chuyện cuối ngày: Tự Tỉnh không muốn nói về Vô Cực vì Vô Cực mạnh về linh lực do là hoàng thất. Đế Vô Cực là hoàng tử mất tích của Hiến Thần, thời điểm này song song ở Túy Trường Sinh có lẽ Vô Cực đang chuẩn bị xuất hiện/gây dựng lực lượng. Tin này Thiên Tốn có lẽ đã nghe phong thanh, Tự Tỉnh thì không muốn làm lộ.