Tỉnh Vị Trì

Chương 1: Ngày đại hôn


Đọc truyện Tỉnh Vị Trì – Chương 1: Ngày đại hôn

Mặt trời vừa lên, ánh dương nhàn nhạt phủ trên mặt đất, những điện phủ trang nghiêm, những lầu các mái cong tinh xảo đều dát một sắc vàng nhạt.

Nghị Chính Điện* màu đen đứng sừng sững, phía trước đại điện là một quảng trường lớn bằng đá. Trên thềm điện cùng bốn phía xung quanh quảng trường đứng đầy binh vệ giáp xanh và người hầu trong áo hỉ lễ đỏ. Cờ bay phần phật, cờ xí lễ lạc cũng phấp phới, cảnh náo nhiệt mà không hề giảm bớt khí phách hoàng gia.

*Điện để lâm triều

Thảm gấm đỏ rực thêu long phượng trải thẳng từ ngoài cửa Hoàng thành tới thềm Nghị Chính Điện. Cạnh thềm ngọc chạm khắc cửu long*, một nam tử trẻ tuổi mặc cát phục đỏ sẫm thêu rồng bay mỉm cười đứng chờ.  

*Thềm đá chạm rồng hay nằm giữa hai lối cầu thang lên cung điện

Lông mày tà tà xếch về hướng thái dương, đôi mắt đen ẩn tia bạc, nét mặt đẹp dị thường  – đây là một nam tử cực kỳ tuấn tú – nhưng mọi người lại chỉ tập trung nhìn nụ cười của hắn. Nói cho cùng, người có vẻ ngoài xuất chúng thì nhiều lắm, nhưng người có thể nở nụ cười ấm áp từ trong thâm tâm thì thật quá ít. Những người tranh đấu đã nhiều năm trong chốn quan trường hay quân doanh đều chưa thấy nụ cười không chút hư tình giả ý như vậy đã lâu lắm rồi, không khỏi có chút hởi lòng hởi dạ.

Niềm vui chân thành lan truyền sang mọi người. Bên trong điện, hai vị hoàng đế, một vị hoàng hậu, cung phi, hoàng tử hoàng nữ, sứ thần các nước đứng dọc hai bên, tất cả đều không giấu được vẻ vui mừng.

Nhã nhạc nhẹ vang, tao nhã trầm bổng.

Một chiếc xe kiệu khảm đầy châu ngọc quý dần dần tiến tới, nụ cười trên gương mặt nam tử trẻ tuổi kia càng đậm. Ánh mắt mang chút chờ mong của hắn như muốn nhìn xuyên qua rèm xe, qua thân xe vàng son lộng lẫy, tường tận nhìn rõ người đang ngay ngắn ngồi thẳng trên xe.

Biểu hiện của hắn cũng không quá rõ ràng, nhưng gần như mọi người đều thầm hiểu trong lòng mà bật cười. Dù sao cũng chỉ là thanh niên mới ngoài hai mươi. Tuy rằng việc hôn nhân đại sự không phải do hắn tự quyết định, nhưng hẳn là vẫn có phần âm thầm mong ngóng–

Hôm nay là ngày lành kết làm thông gia của Hạo Quang cùng Trì Dương, đồng thời cũng là lời tuyên chiến khởi đầu một màn tranh đấu của hoàng thất Hạo Quang.

Thiên Tốn, Tam hoàng tử của Hạo Quang, là con của sủng phi Cao thị. Ông ngoại làm Hộ bộ Thượng thư, có một chị gái là Trưởng công chúa. Tính cách khoan dung giản dị, ôn hòa hiền lành, biết thư biết lễ, tiến thoái có độ, rất được yêu mến. Hoàng thượng nhiều lần khen thưởng, hắn là người khiêm tốn có lễ, thường tặng lại họ hàng thân thích, giúp đỡ mọi người. Dù vậy thì ngoài thiện ra, về trí tuệ hắn không bằng Nhị hoàng tử, dũng mãnh không bằng Đại hoàng tử, nhẫn nại không bằng Tứ hoàng tử, vậy nên trước giờ không màng tới việc tranh đế vị. Khi quan lễ, Hoàng thượng phong thưởng cho một nửa Ngự lâm quân, đóng ở phía tây kinh thành. Tốn thuần túy không tham việc quân cơ, hơn một năm rồi mà chưa từng xem xét, mọi việc đều để cho Ngự lâm Phó tướng quyết định.

Qua bức mành châu, Lạc Ngũ công tử Lạc Tự Tỉnh chăm chú nhìn người đang đứng trước thềm chờ mình, trong đầu nhẩm lại những điều được viết trong cuốn sách lụa Lạc Tự Trì vứt cho hắn.

Người kia đứng trong ánh nắng cười vô cùng ấm áp, ngay cả đôi mắt hình như cũng luôn vui vẻ. Mà tuy thoạt nhìn hết sức hiền hòa, phẩm chất tao nhã cao quý của hắn vẫn hiển hiện tự nhiên trong dáng vẻ.

Ai nhìn thấy hắn, hẳn sẽ nghĩ rằng hắn sinh nhầm chỗ rồi. Một người như vậy, nếu không có mẫu thân là sủng phi thì có thể sống sót được bao lâu trong cung? Hôn sự này không nghi ngờ gì chính là bùa hộ mệnh cho hắn. Dù sao người tới cũng là hoàng thất của Trì Dương, hoàng đế kế nhiệm nhất định không thể không nể mặt.

Có điều, có thật là hắn vô lực không?

Đó thực sự là bộ mặt thật của hắn?

Lạc Tự Tỉnh nghiến răng cười lạnh.

Bị một người xa lạ xâm nhập vào cuộc sống của mình, rồi lại không thể không đối xử có lễ, không thể không ngày đêm đối mặt, ai có thể vui mừng được?

Hơn nữa người tới gì thì gì cũng là “Ngự đệ” của Trì Dương, là một nam tử lỗ mãng xuất thân nhà võ. Ít nhất về phía mình thì Lạc Tự Tỉnh vạn phần không cam lòng. Hắn ở Trì Dương đang sống tốt lắm, qua một đêm liền phải xa quê, vượt ngàn dặm xa xôi, tiến vào một quốc gia xa lạ trập trùng âm mưu. Hắn còn thiếu bằng hữu vài bữa rượu, còn dư vài món nợ chưa đòi. Nhưng hắn không thể trở về những ngày áo đẹp ngựa hay nữa.

Những chuyện thê thảm nhất trên đời đều giáng xuống, hắn còn có thể có thái độ nào khác được?

Đúng vậy, bản tính của Lạc Tự Tỉnh hắn rất thẳng thắn, rõ ràng là đối lập với kẻ ngụy quân tử kia.

Không bằng Nhị hoàng tử, không bằng Đại hoàng tử, không bằng Tứ hoàng tử? Thực ra là giấu diếm mà thôi. Nhưng che giấu tốt đến mấy thì cũng sắp đến lúc phải thể hiện. Hắn đang buồn chán muốn xem trò hay, mong rằng kẻ kia sẽ không để hắn thất vọng.

Không còn nghi ngờ gì, Lạc Ngũ công tử ôm hận lâu ngày, hiện tại đang ngồi chửi thầm.

Tính hắn sôi nổi, muốn gì làm nấy; đối với vị hôn phu tương lai này hắn không có ấn tượng tốt đẹp gì. Hơn nữa nay hắn muốn đi muốn chạy đều không thể tự chủ; thiên hạ rộng lớn mà giờ chỉ cho hắn độc một chỗ dung thân, hắn lẽ nào lại không giận dữ khó kiềm?

Xe kiệu dừng lại trước mặt Thiên Tốn

Thiên Tốn tao nhã cầm chiếc gậy ngọc vén rèm che lên.

Một khuôn mặt tươi cười nhã nhặn xuất hiện ngay trước mắt Lạc Tự Tỉnh, trong nháy mắt, hắn liền giấu đi vẻ mặt đang thay đổi liên tục, lạnh lùng nhìn lại.

Đây là lần đâu tiên hai người gặp nhau.

Lạc Tự Tỉnh thấy đôi mắt đen tuyền kia lóe lên vài tia bạc, vừa kỳ dị lại vừa ôn hòa. Vô số phẫn hận trong lòng hắn lắng xuống. Chỉ trong khoảnh khắc ấy, hắn đã cảm nhận thấy người kia thâm sâu không thể lường. Người này giống như Nhị ca và Tứ ca, tâm tư trong lòng nhiều vô kể, nhưng không chia sẻ kể cả với những người thân thiết. Đây cũng là loại người khiến hắn nhức đầu nhất. Dù thế, Lạc Ngũ công tử chưa từng tin trên đời này có người hắn không thể trêu vào, có việc hắn không thể ngăn chặn.  Đừng nói đến sài lang hổ báo, dù là yêu quái thần tiên hắn cũng có thể bám đến cùng.

Lạc Tự Tỉnh giữ vẻ mặt lạnh lùng, rời mắt nhìn ra chỗ khác.

Còn khóe môi cười của Thiên Tốn lại cao thêm một chút, tựa như rất vừa lòng với vị “thê tử” từ trên trời rơi xuống này.


Lễ quan đứng bên xướng: “Thiên mệnh giai ngẫu, cát vận xương miên”.

Thiên Tốn nghiêng người, nhẹ nhàng đưa mắt.

Lạc Tự Tỉnh cố sức làm vẻ tao nhã, đứng dậy nhảy lướt xuống xe.

Những người đứng quanh chỉ thấy một vị công tử áo đỏ thoắt xuống, trong chớp mắt đã đứng cạnh Tam hoàng tử.

Người Lạc gia dũng mãnh nổi tiếng thiên hạ; sứ thần cùng các tướng quân của Hạo Quang đều mở to mắt, chăm chú nhìn vị Lạc Ngũ công tử đang đứng trước thềm ngọc. Hiển nhiên là bọn họ phải thất vọng rồi. Ngũ công tử dáng người cao lớn, nhưng so với vóc người nhà binh thì vẫn gầy. Hơn nữa gương mặt hơi quá thanh tú.

Tiếng chuông ngân xa, tiếng hô phát lễ vang vọng.

Hai nam tử tuấn tú dáng người xấp xỉ nhau cùng sánh vai đi, khiến người khác vui mắt ấm lòng.

Lên tới đại điện, xung quanh thực ra cũng không có nhiều người lắm.

Lạc Tự Tỉnh đảo mắt nhìn quanh, thấy rõ từng người. Nam tử đang vuốt râu tươi cười trên long tòa là Ích Minh Đế của Hạo Quang, Hoàng Hạo* mặc long cổn ngồi trên ngự tòa bên cạnh ngài, môi cười nhạt. Phía bên kia, một vị nữ nhân xinh đẹp, trang phục lộng lẫy, đang nhẹ nhàng nhìn hắn, cả người toát lên phong thái hoàng hậu. Phía dưới Hoàng hậu có vài vị cung phi mỉm cười ngồi, trong đó có một vị mỹ nhân xinh đẹp tao nhã không ai bằng, trong mắt sáng bừng ý vui. Đây nhất định là mẫu thân của Thiên Tốn – Đức Phi, sủng phi của Ích Minh Đế.

*Hoàng Hạo là Hoàng đế của Trì Dương, người đã phong bạn Tỉnh làm Ngự đệ để bán sang đây.

Trong lúc hắn còn đang bận đem những người liên quan khớp lại trong đầu, thình lình có một luồng khí lạnh xoáy tới. Lạc Tự Tỉnh liếc sang – Nhị ca nhà hắn lạnh như băng nhìn lại.

Lạc Tự Tỉnh lập tức rét hết cả người, không chịu nổi mà cụp mắt xuống, than khóc trong lòng.

Cái ý tưởng này rốt cục là do ai đề ra vậy? Để Nhị ca “hộ tống” hắn đến Thương Dao? Suốt dọc đường đi, hắn không dám nghĩ đến việc bỏ trốn lấy nửa khắc, tâm tình tích tụ mà không có chỗ phát ra. Mãi đến hôm nay khi hôn sự bắt đầu xem ra mới được giải thoát.

Khổ sở lắm mới hoàn hồn lại được, Lạc Tự Tỉnh gượng cười, hành đại lễ bái kiến hai đế một hậu.

Làm xong ba lần khấu chín lần bái, Ích Minh Đế giơ tay, cười nói: “Trước khi làm lễ tế thiên, để trẫm nhìn kỹ ngươi một chút.”

Lạc Tự Tỉnh nghe lời ngẩng đầu. Đương nhiên ở trong lòng hắn vẫn đang tiếp tục chửi thầm.

“Rất hiếm gặp thiếu niên nào mặc y phục đỏ lại đẹp thế này đây.” Ích Minh Đế vui vẻ tươi cười, không ngừng gật đầu. Lúc này, ngài cũng chỉ là một người cha mà thôi.

Mọi người nghe vậy liền đồng loạt nhìn Lạc Tự Tỉnh.

Quả đúng thế, y phục toàn thân đều dùng lụa đỏ rất rực rỡ, hoa văn cát tường thêu bằng chỉ vàng dường như cũng bị sắc lụa át mất. Kỳ lạ là ở chỗ, nhuệ khí mà vị thiếu niên này thừa hưởng từ gia phong vẫn không hề thay đổi, còn áp xuống màu sắc chói mắt trên người, chỉ để lại một khí thế như vầng dương đương mọc.

“Thực sự là xứng đôi vừa lứa, chúc mừng bệ hạ.” Hoàng hậu hòa nhã bình luận.

Ích Minh Đế càng thêm hào hứng: “May mà có ý của Trì Dương, nếu không làm sao trẫm lại được việc vui hôm nay? Đa tạ Văn Tuyên bệ hạ đã thay ta tuyển Ngự đệ, quả thật là một đứa bé khó được.”

Hoàng Hạo vẫn cười hờ hững như trước: “Là việc vui chung, việc vui chung. Tam hoàng tử điện hạ tấm lòng nhân hậu, thật là quá tốt. Ngự đệ cũng được hưởng lương duyên rồi.”

Tấm lòng nhân hậu? Khóe miệng Lạc Tự Tỉnh hơi giật giật, mắt liếc sang kẻ đang đứng cạnh.

Vị hôn phu của hắn dường như không hề để ý đến mấy lời này, mặt mày hớn hở tiếp nhận khối bích bằng ngọc lễ quan đưa tới, cầm trong hai tay đưa lên cho hắn.

Đôi mắt xán lạn, sáng tỏ như ánh trăng, tựa như đang hết sức kiềm chế niềm vui chan chứa trong lòng; nụ cười tao nhã ấm áp, tha thiết chân thành, gửi gắm những hi vọng cùng chờ mong tràn đầy – không thể chê vào đâu được.

Thật là khiến ta đây phải trầm trồ khen ngợi. Diễn rất nhập vai, khiến hầu như tất cả mọi người đều tin chắc rằng hắn đang hân hoan không thể kiềm lòng. Lạc Tự Tỉnh tiến tới, xòe tay phải ra. Thiên Tốn cười nhẹ, đến gần mấy bước, ra hiệu cho hắn hơi cúi xuống.

Lạc Tự Tỉnh nghiêng đầu. Thiên Tốn nhẹ nhàng cầm cây trâm chạm rồng cắm xuyên qua ngọc quan trên đầu hắn.

Lễ quan cao giọng xướng: “Lễ thành!” Trong điện ngoài điện đều hân hoan.

Giữa cảnh tưng bừng cười nói, Lạc Tự Tỉnh hơi cáu kỉnh nhíu mày. Những kẻ hoàng thân quốc thích này ai cũng làm bộ vui mừng, trong mắt lại chứa đầy dục vọng. Buồn vui sầu hận, còn gì không lộ rõ? Hắn cũng không tin những kẻ tham vọng đầy lòng kia có thể thấy rõ tâm của vị hoàng tử điện hạ này. Đối thủ thật sự của họ đang còn ẩn núp, xưa nay vẫn âm thầm lẳng lặng, diễn kịch hơn người, giờ tiếp tục giấu mình quan sát. Có điều, Thiên Tốn kiềm chế được lâu đến vậy kể ra cũng khá lợi hại. Xem diễn dĩ nhiên là thú vị, chỉ là Lạc Tự Tỉnh chưa từng nghĩ mình sẽ bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực, mà nay mọi việc đã không còn theo ý hắn nữa rồi.

Hai người đi ra trước điện, nhận lời chúc mừng của vạn dân.

Lạc Tự Tỉnh vô cùng buồn chán nhưng lại không thể không làm ra vẻ điền đạm tao nhã, trong lòng cực kỳ bất mãn. Vừa lúc ấy, hắn thấy từ dưới thềm ngọc có một người mặc áo bào trắng đang chậm rãi đi lên.


Là Quốc sư của Hạo Quang. Hắn còn đang nghĩ vậy, trong nháy mắt người này đã đến trước mặt. Mái tóc màu bạc thả xõa, ẩn ánh lấp lánh, hai mắt một màu vàng kim một màu xanh lam, vừa quỷ dị lại vừa thần diệu.

“Quốc sư, thế nào?” Trong điện truyền đến tiếng Ích Minh Đế.

“Không chỉ sinh vào ngày đại quý, tướng mạo cũng thượng đẳng. Tam hoàng tử điện hạ thật có phúc.”

Hai mắt vừa nhìn nhau như vậy xong thì Hạo Quang Quốc sư đã lướt đi xa, không để vào tai những bình luận lao xao sau lưng.

Ích Minh Đế cười càng hả hê: “Ha ha, thật tốt! Người tới! Chuẩn bị lễ Gia hỏa!”

Tam ca Lạc Tự Tiết hiểu biết sâu rộng, đã từng nói cho Lạc Tự Tỉnh biết, lễ Gia hỏa là nghi thức đặc biệt có trong hôn lễ của hoàng thất và thế tộc Hạo Quang. Nghe nói tổ tiên của Hạo Quang thờ ngọn lửa, coi lửa như hóa thân của thần thánh. Từ đó liền tạo nên lễ Gia hỏa để kính hỏi ý thần, xem sự đánh giá của thần đối với đôi trẻ. Hoàng đế thường căn cứ vào biểu hiện trong lễ Gia hỏa để phong hào.

Trên quảng trường, quân sĩ đã quây lại thành một vòng tròn lớn, bên trong đốt ba đống lửa bốc lên hừng hực, thế lửa như tới trời. Gió mạnh thổi qua, ngọn lửa nương theo tỏa hơi nóng bức người. Các tướng sĩ đều lùi xa để tránh bị thương.

Lạc Tự Tỉnh nhướn mày.

“Nội điện, thỉnh.” Quốc sư lại lướt tới, như cười như không mà chỉ vào mấy đống lửa.

Lạc Tự Tỉnh định đi, người bên cạnh bỗng níu lấy tay áo hắn. Tam hoàng tử điện hạ nãy giờ im lặng, nay quay người lại, nói: “Phụ hoàng…”

Ích Minh Đế cười ha hả: “Sao vậy, hoàng nhi lo lắng sao?”

“Phụ hoàng, bình thường lễ Gia hỏa chỉ dùng than nóng là cùng thôi, vì sao lần này– “

Gương mặt Thiên Tốn đầy vẻ lo âu.

Ích Minh Đế nhìn ngọn lửa đang bốc lên như rồng cuộn, đưa mắt về phía Lạc Tự Tỉnh: “Tỉnh nhi, đi được không?”

Lạc Tự Tỉnh nhếch môi, nụ cười rất nhạt nhưng tràn đầy sự tự tin: “Thưa phụ hoàng, không sao cả.”

“Cẩn thận.” Thiên Tốn nhỏ giọng buông một chữ rồi cũng không nói gì nữa.

Hỏa thế ngút trời, Quốc sư phiêu diêu đứng một bên, tóc bạc áo trắng bay lên cùng khí nóng. Lạc Tự Tỉnh không muốn kém cạnh nên đứng gần hơn, ngọn lửa nhìn như sắp vây chặt lấy hắn.

Quảng trường trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng gỗ cháy lách tách.

Quốc sư nheo mắt, đưa cho hắn cây trượng bằng mặc ngọc trong tay: “Mời nội điện vượt qua ngọn lửa này, cắm ngọc trượng xuống đất. Dùng hết sức mình, càng nhanh càng tốt.”

Rốt cuộc là làm thế này với ý đồ gì? Muốn xem công phu của hắn sao? Lạc Tự Tỉnh tiếp nhận cây trượng. Được thôi, liền cho bọn họ mở mang kiến thức.

Chỉ thấy hắn cầm ngọc trượng chợt nhảy bật lên, lựa theo khí nóng đạp không, nhẹ như hồng nhạn mà phi qua ngọn lửa. Có những lúc ngọn lửa như liếm được đến áo bào của hắn, khiến thân hình hắn càng thêm vẻ phiêu dật.

Trong phút chốc hắn đã đáp xuống đất.

Mọi người giật mình định thần, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng đứng vững, ngọc trượng chôn ngập vào đá, ngay cả đầu trượng cũng không còn lộ lên.

Một võ quan tặc lưỡi chạy tới xem, vẻ mặt kinh ngạc, bẩm báo: “Bệ hạ… Ngọc trượng cắm xuống, khó còn nhìn thấy được.”

“Ha ha! Giỏi! Giỏi lắm!” Ích Minh Đế sắc mặt hồng hào, không nhịn được đứng lên, “Lại đem ngọc trượng lấy ra trả Quốc sư đi.”

Lạc Tự Tỉnh nghe theo, ngọc trượng kia bỗng bay ra như nghe lệnh hắn. Hắn tung người nhảy, nắm lấy thân trượng, nhẹ nhàng xoay người, vạt áo phất phới, sức phẩm leng keng, trong nháy mắt đã quay lại bên cạnh Quốc sư.

“Thỉnh.”

Quốc sư không nói một lời, đôi mắt như cười cười, chăm chú nhìn hắn.

“Giỏi!” Các võ quan và tướng quân xung quanh rốt cuộc không nhịn được, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.

Giữa tiếng reo hò khắp nơi, Lạc Tự Tỉnh mơ hồ nghe thấy có tiếng hỏi: “Ngũ công tử tới nơi này để làm gì?”


Hắn nhìn lên, quét mắt qua khuôn mặt chỉ cười không nói của Quốc sư. Nhưng vị này rõ ràng cũng không cần nghe hắn trả lời, chỉ nhẹ nhàng cười, cầm ngọc trượng xoay người đi ra.

“Võ nghệ Lạc gia quả là danh bất hư truyền.” Ích Minh Đế vuốt râu cười mãi. “Trẫm phong cho Tỉnh nhi hào “Kinh Hồng”, thấy thế nào?”

Lạc Tự Tỉnh cùng Thiên Tốn cúi người trường bái: “Đa tạ thánh ân của phụ hoàng.”

Đến đây, hôn lễ kết thúc mỹ mãn.

Tiếp đó, nghi thức rời tới phủ Tam hoàng tử.

Hai người một đôi cưỡi tuấn mã đi đầu, ngự giá đi phía sau, đông đảo quan lớn và thế tộc cũng cưỡi ngựa theo đoàn nghi vệ. Cả một đường đi kéo kèn kéo trống hết sức náo nhiệt. Không ít thế tộc gia quyến đội mũ rủ mành đứng ở ven đường xem, rộn ràng nhốn nháo, hớn hở đánh giá mấy vị quý nhân từ Trì Dương xa xôi đến.

Trước phủ, lụa đỏ kết quả giăng cao, một cảnh hân hoan.

Hai vị tân lang dĩ nhiên là nhân vật chính, cùng chiêu đãi quan khách tới dự tiệc.

Lạc Tự Tỉnh không tìm được cơ hội để nói chuyện với Nhị ca, Tam ca hay đệ đệ của mình, đành đi cạnh Thiên Tốn mời rượu từng người.

Hắn ghi nhớ những người trong hoàng tộc; dù sao thì Ích Minh Đế cũng đã tại vị năm nghìn năm, các chi thứ đều đã đẩy thành thế tộc hạng trung, chỉ còn lại thân thích là hoàng tử, hoàng nữ, hoàng tôn. Lạc Tự Tỉnh cũng không muốn thân cận quá với những người này, đại khái nhớ được gương mặt là rời mắt.

Dường như để ý thấy vẻ mặt buồn chán của hắn, trước lúc sang bàn tiếp theo mời rượu, Thiên Tốn bỗng thấp giọng hỏi: “Mệt không?”

Lạc Tự Tỉnh lắc lắc bình rượu: “Không có gì.” Hắn không mệt, là thấy phiền. Trông rõ như thế mà còn hỏi thăm sức khỏe, nói chuyện đúng là quanh co lòng vòng.

“Nếu mệt thì nên đi nghỉ sớm.” Nói xong, Thiên Tốn quay đầu, tươi cười với một vị nam tử trung niên vừa đứng lên.

Người ở bàn này là trong gia tộc của mẫu thân hắn, người nào trên mặt cũng rạng rỡ. Như vậy, họ hẳn đều hiểu được sự thiên vị của Ích Minh Đế.

Tuy xét về thứ hạng thì đúng là đã đến lượt hứa hôn cho Thiên Tốn, nhưng Tứ hoàng tử sinh ra cùng ngày với hắn được đãi ngộ kém hơn rất rõ. Sau này khi người kia kết thân, có lẽ sẽ không thể được “thông gia” quý hóa như thế này. Chỉ sinh chậm hơn vài canh giờ thôi, những gì được phân cho lại hoàn toàn khác, thật đúng là không công bằng.

Lạc Tự Tỉnh ngửa đầu uống cạn chén rượu. Đối với những kẻ này, giờ hắn đã là một món hàng đắt giá.

Rượu tinh khiết lâu năm ngọt ngào chảy từ đầu lưỡi xuống lòng nóng rực, để lại hương thơm mát trong miệng. Khóe miệng vốn hơi mím trong phút chốc đã cong lên.

Đáng tiếc đáng tiếc.

Khi Tứ ca đề cử hắn, khi hai vị bệ hạ nhận lời với Hạo Quang, khi cha và Nhị ca lặng lẽ thỏa thuận – bọn họ đều biết hắn ghét nhất là bị người khác xem như hàng hóa. Bọn họ dĩ nhiên cũng biết, hắn đến đây là tuyệt đối không có khả năng sẽ thực sự hoàn thành sứ mệnh hữu nghị. Ai, mấy thứ như vậy, bọn họ chẳng quan tâm… Bản thân hắn đương nhiên lại càng không thèm để ý.

Những người này sớm hay muộn cũng sẽ được biết “giá trị” chân chính của hắn.

Đến lúc đó, hắn thật muốn coi kỹ biểu tình trên mấy trăm khuôn mặt kia.

Tươi cười thăm hỏi xong các bàn, hai người quay lại chỗ các vị chủ thượng.

“Tốn nhi, đã thành thân thì nên phong vương. Phủ đệ cũng nên đổi.” Ích Minh Đế cười nói.

Thiên Tốn cung kính khom người, đáp: “Tạ ơn phụ hoàng. Bất quá là thêm một vị chủ tử mà thôi, phủ đệ như thế này cùng đủ rồi.”

“Ngừng ngừng ngừng, ngươi cho tới nay vẫn không bao giờ thích đồ trẫm ban thưởng.”

“Nhi thần không dám. Nhi thần thực sự cảm thấy không cần phải đổi phủ.”

Ích Minh Đế cười than một tiếng, không để bụng, nhìn sang Hoàng hậu cùng các phi: “Vậy cho ngươi tòa viện đi.”

Lúc này dĩ nhiên là không thể cự tuyệt. Thiên Tốn nhẹ nhàng gật đầu cười: “Nhi thần tạ ơn phụ hoàng đã ban thưởng.”

Lạc Tự Tỉnh cũng tạ ơn.

“Hoàng hậu, lập tức bắt tay chuẩn bị lễ phong vương cho Tốn nhi.”

“Bệ hạ, nên để mấy ngày nữa hẵng bàn. Tốn nhi vừa mới kết hôn, lại phải trai giới, e rằng…” Hoàng hậu cong cong khóe miệng, ánh mắt nhẹ đưa.

Ích Minh Đế cười ha hả.

Mấy bàn xung quanh nghe ra ý ám muội trong lời nói, cũng cười theo.

Thiên Tốn rũ mắt nhìn xuống, ý cười càng đậm.

Hóa ra là rất thích thuận theo ý người khác sao. Nhưng thuận với không thuận mà có ra được thành quả gì hay không thì cũng không phụ thuộc vào ngươi. Lạc Tự Tỉnh “hừ” một tiếng trong lòng.

“Nói cũng phải. Quốc sư cảm thấy khi nào thì thích hợp?” Cười đủ rồi, Ích Minh Đế nhìn đôi tân lang, nhấp một hơi rượu.

Quốc sư bấm tay tính, nói: “Sau khi bệ hạ từ Bình Dư* trở lại, các sao cũng đã rời chỗ. Khi đó tương đối phù hợp.


*Bình Dư là kinh đô của Trì Dương.

“Được, vậy quyết định theo thế.”

Mơ hồ cảm thấy từ sau lưng có mấy ánh mắt đầy sát ý đang bắn tới như tên, Lạc Tự Tỉnh liền liếc xéo sang phía Lạc Tự Trì và Lạc Tự Tiết ngồi cách đó không xa.

Trên đời này sao lại có thể có loại huynh trưởng như thế kia? Em trai thì rơi vào dòng xoáy ngầm hung hãn, bọn họ một người thì lãnh đạm, một người thì cười cười uống rượu xã giao, đến nhếch mắt nhìn lại một cái cũng lười. Đúng, mà không thể quên, còn có một người đang đêm đứng ở tường viện, canh xem hắn có định đào hôn bỏ chạy không để cười nhạo hắn, mà đối với việc tự tay vứt em trai vào nơi hung hiểm này thì chẳng thấy hối hận gì.

Thôi thôi, dọc đường đi hắn đã sớm biết rõ…

Cùng lắm thì từ nay về sau Lạc Ngũ công tử chuyển sang dạo chơi trong thành Thương Dao vậy.

Đến tận giờ hợi (9–11h đêm), tiệc tùng ca múa chấm dứt, hai người mới có thể về động phòng.

Nghe tiếng lễ quan thấp giọng xướng ngoài cửa, Lạc Tự Tỉnh đứng cạnh ngọn nến đỏ rất lớn, thấy lửa nhỏ liền đưa tay bẻ tâm nến. Lửa nến lập tức vươn cao, trong phòng sáng lên rất nhiều.

“Không đau sao? Bên cạnh có kéo.” Thiên Tốn ngồi trên sập, thong thả nói.

“Da ta dày lắm.” Lạc Tự Tỉnh xoay người nhìn hắn.

Tiếng xướng phiền tai đột nhiên ngừng bặt, tất cả trở lại yên tĩnh.

Thiên Tốn nhướn nhướn mày.

“Tam hoàng tử điện hạ.”

“Ngươi và ta đã thành hôn, cần gì phải xưng hô xa lạ như thế? Cứ gọi thẳng tên ta là được.”

Lạc Tự Tỉnh có vẻ mất kiên nhẫn, cười lạnh nói: “Vốn là người xa lạ, cho dù đã thành hôn thì vẫn vậy. Hơn nữa đám hỏi này hoàn toàn không phải là theo ý ngươi và ta, việc gì phải giả bộ thân quen?”

“Thực không phải vậy.” Nụ cười của Thiên Tốn thậm chí còn có chút thành khẩn, “Biết là Lạc Ngũ công tử tới, ta rất vui mừng.”

“Ngươi có biết ta là ai không?”

“Ai lại không biết đến Lạc gia? Ai lại không biết Lạc ngũ công tử phóng túng bất kham?”

“Được ngươi khen rồi. Nhưng đừng chỉ nghĩ rằng ta thích được khen; về đầu óc ta không thiếu. Người trong thiên hạ biết đến Tứ ca của ta, còn ta ư, là một công tử ăn chơi mà thôi. Cho nên Tam hoàng tử điện hạ cũng không cần lá mặt lá trái với ta.”

Tia bạc trong mắt Thiên Tốn tan đi, hắn khẽ thở dài: “Ngươi… không tin ta?”

“Ha ha, trên đời này ai có thể tin được ai?” Ngay cả những huynh trường bình thường hiền lành thân ái của hắn còn có thể chủ động đem hắn vứt ra ngoài, thậm chí mặt không đổi sắc mà dùng đủ loại lý do để áp chế hắn, uy hiếp hắn, lừa gạt hắn. Chậc chậc, còn tin được ai chứ?

“Chung quy thì nếu ngươi và ta đã thành hôn, từ nay về sau nên cùng tiến cùng lui, cùng sinh cùng tử.”

“Tiến ta không dám, lui cũng miễn cho. Ta không có hứng thú với những trăn trở kế sách của điện hạ, những việc không dính dáng đến ta liền xin thôi.”

“Nói lời khách khí như vậy…” Thiên Tốn nhấc bình rượu, vẻ mặt vẫn buồn rầu, nhưng cũng không bớt vẻ ôn hòa, “Thôi, chờ đến khi hiểu rõ lẫn nhau, ngươi xem xét lại chưa muộn.”

Người này thật đúng là nói không thủng ra được. Lạc Tự Tỉnh thoải mái bước đến, cầm lấy bình rượu uống một hơi cạn sạch. Dù sao, hắn cũng sẽ sớm hiểu ra rằng bộ da hồ ly của hắn đã bị nhìn thấu ngay từ đầu.

“Ngươi có mệt không? Hôm nay trước hết cứ đi ngủ đã.”

“Tam hoàng tử điện hạ đừng coi khinh ta như vậy. Tốt xấu gì thì ta cũng là người Lạc gia.”

“Cũng đến lúc nên ngủ. Sớm mai còn phải vào cung diện thánh.”

“Mời điện hạ nghỉ trước, ta còn muốn ăn vài thứ.” Kẻ khác có thể cùng nam nhân đồng sàng cộng chẩm, Lạc Tự Tỉnh thì dự định cả đời này sẽ không có đoạn đó.

Thiên Tốn nhìn vẻ mặt thản nhiên của hắn, mỉm cười, không nhiều lời nữa.

Thấy hắn đi vào mấy lần trướng xanh, Lạc Tự Tỉnh không chút khách khí mà ngồi xuống sập, hai chân gác lên cái án thấp kê phía trước, vươn tay bốc miếng thịt. Mới ăn vào thì thấy là thịt, sau đó hình như… Ha, đây hẳn là đồ ăn chay. Đồ chay làm như đồ mặn, nếm ra vị thịt. Quả là đặc biệt, đáng ra trước kia không nên cứ nghe tới đồ chay liền tránh.

Hắn ăn rất khoái trá, không mảy may để ý tới hơn mười cặp mắt đang đồng loạt sít sao theo dõi mình.

Thiên Tốn nằm trên tấm trải giường đỏ thêu kim long, lắng nghe tiếng nhai chóp chép không chút tao nhã bên ngoài, nhắm mắt lại, môi từ từ mím thẳng.

*Bích: một trong 6 loại ngọc khí thời xưa dùng làm tín vật, ban theo thuỵ hào. Bích có hình dạng chung là tròn, có thể hơi lệch đi hoặc các chi tiết khác xung quanh, bên trên chạm trổ, ở giữa là lỗ tròn hoặc hình tròn có trang trí.

Quan lễ – lễ búi tóc đội quan cho con trai tròn 20 tuổi

*Tán nhảm cuối ngày: Truyện cũng có văn án nhưng mà thực ra không khớp tiến triển truyện lắm…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.