Tinh Vân Đồ Lục Truyện

Chương 79: Chiến


Đọc truyện Tinh Vân Đồ Lục Truyện – Chương 79: Chiến

Khí tức mênh mông cuồn cuộn thổi bay gió mây bốn phía, chiến ý Cơ Trường Không bừng bừng xông thẳng đến tận trời cao.
Oanh!
Hắn đánh ra một quyền, chấn động bốn phương tám hướng, quyền kình trăm vạn cân mang theo khí tức cuồn cuộn đánh thẳng đến người nọ. Điểm đầu của quyền phong to như một hòn đá lớn, rất kinh người.
“Có chút ý tứ.” Người nọ cười nhạt một tiếng.
Hắn vươn cánh tay phải ra, một hắc động kỳ dị liền xuất hiện trước người. Lực lượng cuồn cuộn của một quyền kia như là trâu đất xuống biển, hoàn toàn biến mất ko thấy đâu, ngay cả bong bóng nước cũng ko có một cái.
“Bây giờ thì ngươi đã biết rồi.” Người nọ cười nhạt một tiếng, tay phải biến trảo thành quyền, hơi dùng sức một tí liền đánh bay Cơ Trường Không văng ra ngoài.
Tu vi thật mạnh, Binh Hồn thật là khủng khiếp, Cơ Trường Không thật sự khiếp sợ.
Đã bước được nửa bước Đạp hư, Binh Hồn thì ko biết được tên, còn có thân thể cường hãn, người này so với Lâm Tôn Thiên đúng là mạnh hơn ko biết bao nhiêu lần. Hiện tại chiến lực Cơ Trường Không cũng có thể so sánh với một thiên tài cao cấp nhất nhưng trước mặt người này thì cũng ko thể tiếp cận được đối phương.
Như vậy thì rõ ràng người này là một nhân vật thiên tài cấp thiên tử!
Cho đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên Cơ Trường Không nhìn thấy một thiên tài cấp thiên tử. Cho dù là Sở Bình Nguyên hay là Thiết Hoành Giang cũng ko thể bằng y.
Chiến lực và cực hạn của thiên tài cấp thiên tử so với một thiên tài bình thường thì khác nhau rất xa. Đây mới thật sự có thể là đại nhân vật khống chế ảnh hưởng đến phong vân thiên hạ, vô cùng khủng bố. Những nhân vật như vậy có thể dùng lực lượng của Thiên Môn giao đấu với những người có tu vi Đạp Hư trên cả tầng ba. Vượt giai đánh nhau là chuuyện bình thường đối với bọn họ.
Cơ Trường Không ko ngờ được rằng một người mới tới là một thiên tử. Đúng là ko thể trách tứ đại gia tộc Yêu Huyết thành đều vô cùng kiêng kị. Dù sao thì một thiên tử có giá trị cực cao cũng đủ để làm cho bọn họ phải hao phí năng lực bảo vệ.
“Biết rõ chênh lệch rồi thì sao? Cho ngươi một cơ hội cuối cùng.” Người nọ lại nói.

“Không có khả năng!”
Bốn chữ này giống như được nặn ra từ trong cổ họng của Cơ Trường Không, vô cùng khó khăn, nhưng lại kiên định như chém định chặt sắt.
Hắn biết rõ hôm nay nguy hiểm, thập tử vô sinh!
Người này chỉ mới bắt đầu mà thôi, coi như hắn ko có chết tại đây thì cũng còn có cườn giả ra tay. Nói ko chừng sẽ là một Cự đầu đích thân ra tay cũng nên. Mặc cho hắn có nghịch thiên như thế nào đi nữa thì cũng phải chết dưới tay cường giả ko thể nghi ngờ.
Nhưng cả đời nam nhi có việc nên làm cũng có việc ko nên làm. Nếu trời xanh ko đường, vậy ta liền mở ra cho mình một đường máu.
Có lẽ nói tạm thời khuất phục rồi khi thời cơ đến thì quay giáo phản kích. Như vậy sẽ tự cứu được mình, nhưng cái tâm cầu võ đạo một khi bị phá thì sẽ ko còn cơ hội dựng lại được nữa. Huống chi người này lại bất phàm, một khi thật sự thần phục thì sẽ ko có ngày phản kháng được.
Oanh!
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên. Cơ Trường Không ko giữa lại lực lượng nữa, hắng đã bung toàn sức. Nếu như thập tử vô sinh thì ít nhất cũng phải có người chôn cùng mới được.
Tối thiểu là hai trăm nghìn cân nghìn cân bạo phát, khủng bố vô biên, lực lượng đáng sợ như núi lửa bộc phát, kinh thiên động địa. Ko chỉ như thế, dưới quyền lực cuồn cuộn thậm chí còn có một ngôi sao lung lay sắp đổ, lực lượng mạnh mẽ này muốn rung chuyển chín tầng trời mười tầng đất.
Ân!
Người nọ tím mặt. Y ko nghĩ tới lực lượng của Cơ Trường Không lại trong chớp nhoáng đã bộc phát đến trình độ này, gấp mấy lần lúc trước.
Đến tận bây giờ, y mới biết được thực lực chân chính của Cơ Trường Không ko ngờ lại khủng bố như vậy. Nếu ko tính đến pháp khí thì chỉ sợ hắn cũng ko kém y chút nào.
Phanh!

Một tiếng nổ thật lớn vang lên, đỉnh núi mấy chục thước bị nứt vỡ, Thiên Trì Sơn nho nhỏ giống như đã trải qua cơn động đất, bị tàn phá vô cùng thê thảm.
“Tốt, rất tốt! Thật sự ko ngờ tới ngươi che dấu sâu như vậy. Chiến lực như thế này, khó trách ngươi ko kiêng nể gì cả.” Ngươi nọ bay ngược ra sau mấy chục thước, khoé miệng trào ra một đường máu cùng với trường bào bị tàn phá cho thấy vừa rồi y hứng chịu một kích và bị thương ko phải nhẹ.
“Là ngươi tự cho mình quá cao lớn.” Cơ Trường Không ko hề thả lỏng, theo sát mà lên.
Một chiêu tính sai là tất cả đều mất hết. Hiên tại hắn đang liều mạng, thế nên lực lượng thể hiện ra mạnh đến ko ngờ được, mỗi một kích đều mang theo lực lượng hùng hậu. Cho dù là nhân vật cấp thiên tử cũng muốn bại lui.
Phanh!
Rốt cuộc thì cưới một quyền này, ngực của người nọ đã có chút lồi lõm.
“Tốt tốt! Thật ko ngờ tới. Đã như vậy thì ngươi có tư cách biết danh tính bổn toạ, bổn toạ tên Lâm Phá Thiên.” Thần sắc Lâm Phá Thiên bất động, huyết nhực toàn thân nhúc nhích một hồi liền chữa lành thương thế.
“Người có thể có được chiến lực cấp thiên tử, ta cũng ko ngờ tới chuyện này. Nhưng nhìn sơ qua thì cũng thấy được ngươi chỉ mới vừa đột phá mà thôi. Chậc chậc, nếu những lão gia hoả kia mà biết được, nói ko chừng sẽ thay đổi chủ ý cũng nên. Ngay cả ta cũng động tâm rồi. Săn giết ngươi, thật là thoải mái.” Lâm Phá Thiên liếm liếm môi.
“Thử xem.” Cơ Trường Không lạnh lùng cười nói, thân hình khẽ động liền bay thẳng đến chỗ Lâm Phá Thiên.
Oanh!
Hai người lại đại chiến với nhau một lần nữa, giống như hai tia sét phá rách hư không, chiếu sáng trời đất.

Công bằng mà nói, hai người đều có thể được gọi là thiên tài cấp thiên tử. Hai người đại chiến cũng một chỗ, bốn phía rung chuyển, nước trong Thiên Trì vốn đã gặp nạn thì giờ lại đến đáy hồ, cả đáy ao đều bị xuyên thủng.
Thật đáng thương cho Thiên Trì Sơn, vốn một cuộc đại chiến giữa các nhân vật thiên tài đã làm bay mất phân nửa nước trong hồ, sau đó giọt máu Phượng hoàng bị cắn nuốt nên đã mất đi nguồn sống, đến giờ thì lại bị hai người này huỷ hoại đến điên loạn.
Cả toà núi sụp đổ, đá núi cuồn cuộn bốc lên che phủ hai người trong đống bụi mù và đá vỡ, nhưng hai người vẫn đại chiến với nhau trong đống bụi và đá ấy. Thỉnh thoảng trong đó lại vang lên tiếng nổ, dù là tu giả thế hệ trẻ tuổi hay tồn tại khủng bố đang ở sâu trong hư ko đều khiếp sợ.
Thiên tài cấp thiên tử, chiến lực ko thua kém Đạp Hư tầng ba, chiến lực mạnh mẽ như vậy thật hiếm thấy!
“Tiếp ta một chiêu Thôn Thiên Phệ Địa!”
Chiến ý Lâm Phá Thiên tăng vọt, hai tay của y kết ấn, sau lưng bỗng xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ. Trong vòng xoáy đen ngòm ấy xuất hiện hào quang quỷ dị, giống như muốn thôn phệ tất cả mọi thứ, sâu ko lường được, cũng ko biết nó thông tới đâu.
Phù!
Một lực hút đáng sợ đập vào mặt Cơ Trường Không. Giờ khắc này, hắn cảm giác như mình đang đối mặt với một hắc động to lớn bất diệt, có thế thôn phệ hết thảy, ngay cả ánh sáng đều ko thể tránh khỏi.
Hây!
Cơ Trường Không gầm lên một tiếng giận dữ, dùng sức nơi hai chân, từ đâu gối trở xuống liền chui vào trong lòng đất.
Lộp cộp. . . Lộp cộp. . .
Thân thể của hắn đang rung động, từng tiếng lộp cộp vang lên. Lực cắn nuốt kia quả là kinh khủng, gần như ko cách nào đối kháng.
Cơ thịt trên mặt lõm xuống, máu huyết trong người như muốn phá tan lớp da để chui ra ngoài. Nếu như lúc trước Cơ Trường Không ko được rèn luyện trong lửa thì bây giờ chỉ sợ hắn ko nhịn được nữa rồi.
Vòng xoáy ko gian càng ngày càng lăng lệ ác liệt, nửa người của Lâm Phá Thiên gần như tiến vào trong đó. Hai tay của y vươn ra phía trước người, giống như đang bắt lấy một quái vật khổng lồ và đang cố sức kéo ra sau. Tuy rằng đã cố hết sức nhưng chỉ có thể kéo từ từ mà thôi.
Cái này đúng là khổ cho Cơ Trường Không. Thân thể của hắn dần dần tiến về phía trước, mặt đất dưới chân cũng ko giữ hắn lại được. Hai chân cày trên mặt đất hai cái rãnh thật sâu.

Khí tức toàn thân Lâm Phá Thiên càng lúc càng kinh khủng, giờ thì cả người y gần như dung nhập vào trong vòng xoáy, từng đợt sóng đáng sợ mang theo lực lượng to lớn vọt tới. Cơ Trường Không chỉ cảm thấy bản thân ko thể chống đỡ được nữa rồi, có lẽ sẽ bị hút vào trong đó.
“Tuy năng lực chiến đấu của ngươi vượt ngoài dự liệu của ta nhưng ta vẫn dễ dàng giết được ngươi như cũ.” Lâm Phá Thiên miễn cưỡng mở miệng nói, vòng xoáy càng ngày càng mở rộng, nhưng từ giọng nói đứt quãng của y thì cũng có thể thấy được việc duy trì pháp thuật như vậy đối với y cũng khó khăn vô cùng.
“Ko nhất định như vậy.” Cơ Trường Không nói trong khó khăn, bị lực hút cắn xé, chỉ trong nháy mắt khoé miệng hắn đã tràn ra máu tươi.
“Long Chiến Vu Dã!”
Hắn cắn răng mở miệng hô lên, ko hề chống cự lực hút của vòng xoáy nữa. Ngược lại, hắn bắt đầu hội tụ lực lượng toàn thân cùng với pháp lực. Nếu như ko có cách nào chống lại vậy thì dùng một kích mạnh nhất để quyết định thắng bại. Nếu ko thì càng kéo dài lâu, hắn lại càng khó có thể kiên trì.
Hắn cảm giác được pháp lực, khí huyết toàn thân đều rục rịch, giống như một khắc sau sẽ phá thân thể hắn mà đi ra.
Xoát!
Bị lực lượng ở phía trước hút vào, Cơ Trường Không cũng ko hề phí sức chống cự lại, hắn nhanh chóng lao thẳng đến vòng xoáy.
Nhưng dưới nguy hiểm như vậy, Cơ Trường Không lại càng thêm bình tĩnh lãnh đạm, trên mặt ko xuất hiện biểu cảm gì. Hắn hít sâu một hơi rồi hội tụ khí tức toàn thân cùng với pháp lực, tất cả gần như hoà thành một thể.
Vòng xoáy càng ngày càng gần, mồ hôi trên mặt Lâm Phá Thiên cũng đã có thể nhìn thấy rõ ràng.
Oanh!
Một khắc sau, một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, một quyền đánh ra mang theo quang mang diệt thế. Chỉ trong nháy mắt đã rơi vào mắt Lâm Phá Thiên.
Đây là một quyền chưa từng có từ trước đến nay, cũng là một quyền mạnh nhất của Cơ Trường Không đến thời điểm này. Một quyền kết hợp Tinh Thần Vẫn Lạc với Long Chiến Vu Dã, cũng đè ép lên toàn thân hắn một chút khí lực của nó. Nếu như dưới một quyền này, Lâm Phá Thiên thất bại thì như vậy y sẽ ko còn chút sức phản kháng nào nữa.
Ko thành công tức thì xả thân, Cơ Trường Không cũng ko thiếu máu liều, dốc sức liều mạng một lần.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.