Đọc truyện Tinh Vân Đồ Lục Truyện – Chương 41: Tàn khốc
Màn lập uy giống như trò khôi hài đã trôi qua, tu giả xung quanh kinh sợ, vẻ kiêng kỵ lộ ra trong mắt. Cơ Trường Không một đường đi qua hạp cốc, đến được vị trí chôn cất, cũng chính là điểm cuối của hạp cốc.
Nơi đây có một khoảng đất trống, giống như đã bị người ta mở ra, ba mặt đều là vách tường bóng loáng thẳng đứng. Trên đó thậm chí còn có cỏ rêu và loài nấm nào đó sinh trưởng.
Đường đi tới duy nhất chính là đường mọi người đã đi, nhỏ hẹp âm u. Cho dù là giã trưa thì có lẽ cũng chỉ có một vài tia náng chiếu xuống.
Oanh, oanh, oanh. . .
Một tiếng nổ mạnh đã vang lên trước đó khi bọn hắn đặt chân đến. Đó là công kích cuối cùng của một vị cường giả nhằm phá vỡ bình chướng, và thạch bích kia cũng đã lung lay sắp đổ.
Lúc trước, vị mạo hiểm giả kia đã truyền ra tin tức cũng vì thời gian đã lâu nên mà sáng này mất đi tác dụng và đúng vào lúc ngẫu nhiên ấy nên ị mạo hiểm giả mới phát hiện.
Chẳng bao lâu sau, màn sáng đã gần như hoàn toàn tan vỡ. Vốn dĩ thạch bích và màn sáng có màu xanh nhưng giờ lại hiện ra màu đen mơ hồ, to lớn và bát ngát.
Rặc rặc!
Sau một tiếng kêu nhỏ, màng sáng hoàn toàn bị nghiền nát!
Chỉ trong nháy mắt, gió mây chợ nổi. Ngay khi màn sáng tan vỡ, một cỗ lực lượng to lớn và hùng mạnh, hầu như ko thể ngăn cản, nhanh chóng đổ xuống. Việc bất ngờ xảy ra, những người đứng gần nhất ko đề phòng nên đồng loạt bị thổi bay.
“Xông lên.” Trong nháy mắt, vô số người bỗng hành động.
Nhân cơ hội này, vô số tu giả ở phía sau chen lấn đi vào, cửa động nhỏ hẹp lập tức chật kín người.
Cơ Trường Không bị lẫn trong đám người vì thế nên cũng bị xô đẩy về phía trước, nhưng đồng thời hắn cũng chăm chú quan sát bốn phía.
Đây là một thông đạo bằng đá thật dài, trên dưới trái phải đạt đến ba trượng. Bốn phía đều là những tảng đá cứng rắn tản ra quang mang. Cơ Trường Không có thể nhận ra đây là kết quả của việc tinh khí được hội tụ.
Có lẽ bởi vì tạm thời ko có bảo vật gì xuất hiện nên phần lớn tu giả đều giúp nhau cảnh giác và cũng ko có xảy ra xung đột gì. Từng người tiến về phía trước cùng với tiếng bước chân trầm thấp. Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đã đi hơn trăm mét.
Nhưng mà vào lúc này, phía trước bỗng xuất hiện các nhánh đường!
Ba con đường, một đường đầy hoả diễm đang thiêu đốt, sóng lửa cuồn cuộn, thạch bích bốn phía đều bị hoả diễm thiêu đốt cho nóng đỏ một vùng; con đường thứ hai thì bị sương mù đen bao phủ, thỉnh thoảng truyền ra tiếng ô ô quái dị, nghe thấy mà da đầu run lên; chỉ có con đường thứ ba là yên lặng ko có sóng, cũng ko có chút động tĩnh nào nhưng như vậy lại làm cho người ta cảm thấy quỷ dị, không người nào dám tiến về phía trước.
“Cút sang một bên.” Trong lúc phần lớn tu giả đang do dự thì một tiếng quát truyền đến.
Thanh âm quen thuộc, Cơ Trường Không lặng lẽ lui ra sau một bước, ẩn vào trong đám đông, lạnh lùng nhìn người ngón chân cao hơn mặt đang tiến đến. Nhắc tới thật là buồn cười, Lâm Tôn Thiên quá vội vàng nên y đã đứng trước tất cả, gần bình chướng nhất, và sau đó y cũng được tung bay một vòng, bởi vậy rơi lại phía sau.
Lúc mới bắt đầu ai nói câu ai dám đi phía trước, giết ko tha thì hiện tại đúng là mất mặt. Ở đây nhiều người như vậy, y dám động thủ thì chắc cũng sẽ chết ở chỗ này.
Áp bách có thể, cường thế cũng có thể, trước cường quyền thì những tu giả kia có thể tha thứ cho việc mất đi một phần hoặc thậm chí tất cả lợi ích nhưng một khi chính thức uy hiếp sinh mệnh bọn họ thì con thỏ nóng đỏ mắt cũng sẽ cắn người đấy!
Cơ Trường Không như rồng cất cao bước, mạnh mẽ uy vũ, khí tức bức nhân, tiến về phía trước nhưng thần sắc lại rất khó coi. Hiển nhiên là do tức giận chuyện lúc trước, một cỗ lực lượng bỗng nhiên bộc phát đã làm cho y gần như mất hết thể diện.
Hừ!
Nhìn thấy cái ngã ba đường đang gây cản trở, Lâm Tôn Thiên nhịn ko được mà hừ lạnh một tiếng, rồi ngay sau đó ko hề có dấu hiệu báo trước mà bắt lấy một vị tu giả Khai Mạch cửu trọng ném vào thông đạo có hoả diễm đang bốc cháy kia.
Oanh!
Chớp mắt, ngọn lửa đã tăng vọt mấy chục lần. Tu giả kia chỉ kêu lên được một tiếng kêu thảm ngắn ngủi đã bị lửa đốt thành tro bụi.
Khi Lâm Tôn Thiên xoay người, những tu giả gần đó đều nhanh chóng lùi lại, từng người đều cảnh giác và sợ hãi mà theo dõi y, ánh mắt của tất cả mọi người giống như ánh mắt thú vật bị vây khốn.
Thời điểm này, dù y điên cuồng như thế nào thì cũng ko dám làm chuyện điên cuồng. Vì nếu làm như vậy, tu giả bốn phía chắn chắn sẽ nổi điên giết y ở chỗ này. Đến lúc đó, dù thế lực ở sau lưng y cường đại cỡ nào thì cũng ko thể giúp được y.
Nhưng mà, hiển nhiên, y cũng sẽ ko bỏ qua như vậy được!
Ánh mắt của y chậm rãi nhìn qua từng tu giả, âm lãnh tàn khốc. Đó là ánh mắt trống rỗng, trắng xanh, giống như đang nhìn một bầy lợn, một đàn kiến.
Đa số tu giả hoặc là sợ hãi, hoặc là lạnh lùng, mỗi người đều gắt gao theo dõi y, như dê đợi làm thịt.
“Vậy thì…ngươi rồi!” Lâm Tôn Thiên cố ý kéo dài giọng, giống như chúa tể đang trêu đùa sinh mệnh của kẻ yếu.
Tu giả bị y chỉ vào liền tái nhợt sắc mặt, toàn thân run rẩy, trường kiếm trong tay loảng xoảng rơi xuống mặt đấy. Tu giả nọ tuyệt vọng tới cực điểm, y nhìn khắp bốn phía, hy vọng có người có thể cứu y nhưng tất cả mọi người đều không có năng lực giúp.
Tu giả xung quanh y đồng tình nhìn y một cái rồi nhao nhao né tránh, nhưng tâm tình họ cũng tự nhiên sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên.
“Aaaa. . .”
Tu giả bị chọn trúng cười thảm, “Cho dù chết, ta cũng ko để cho ngươi thực hiện được điều mong muốn, ngươi sẽ bị báo ứng!” Sau một tiếng gào thét, tu giả kia nhảy lên, cả người nhảy vào thông đạo đầy hoả diễm, kêu thảm ko dứt.
“Aaa, ngươi sẽ thất bại, cho dù chết ta cũng muốn nguyền rủa ngươi…”
Lửa bùng cháy dữ dội, đủ để nung vàng nấu thiêt, nhiệt độ cắn nuốt người nọ. Bên ngoài, phần lớn tu giả có thần sắc phức tạp, còn sắc mặt Lâm Tôn Thiên thì vô cùng dữ tợn.
“Rất tốt!”
Hai từ này dường như được phun ra từ trong kẽ răng của y, sau đó thì y chỉ người thứ hai.
Bây giờ, người được chọn trúng ko có dũng khí như vậy, làm theo ý của Lâm Tôn Thiên thì còn có một đường sinh cơ nhưng nếu cự tuyệt thì chỉ có một khả năng duy nhất đó là chết.
Không nghi ngờ gì, sương mù đen bao phủ người nọ và cắn nuốt y. Từng đợt âm thanh cắn nuốt truyền ra làm cho da đầu người nghe phải tê dại. Mặc dù mỗi tu giả ở đây đều to gan lớn mật nhưng cũng ko tránh khỏi cảm giác này.
“Người thứ ba.” Lâm Tôn Thiên nhìn về phía thông đạo cuối cùng.
Giờ khắc này, bỗng nhiên Cơ Trường Không có cảm giác xấu, đó là một loại cảm ứng Tiên thiên.
“Vậy thì ngươi rồi!”
Tất cả mọi người nhìn theo hướng của ngón tay Lâm Tôn Thiên. Ánh mắt mọi ngươi nhìn đến thì những tu giả ở đó đều nhao nhao tránh lui. Cuối cùng, chỉ còn một người đứng phía trước những người thối lui kia, người đó là – Cơ Trường Không!
“Là ngươi, tiểu tử, vận khí không tệ.” Tráng hán to đen hiển nhiên đã nhận ra hắn, không khỏi cười ha ha.
Cơ Trường Không vẫn không nhúc nhích, cả người bất động như thạch điêu, chỉ có đôi mắt chim ưng nhìn sói đang nhìn chằm chằm vào Lâm Tôn Thiên.
“Sao? Ko muốn sao? Hắc hắc, ngươi ko có cơ hội!” Tráng hán to đen bước tới trước một bước, gương mặt dữ tợn xuất hiện nụ cười khoái ý, quỷ dị và tàn nhẫn, còn có vẻ ko thể chờ đợi được.
Xoát!
Một cự chưởng to gần bằng cái bồ phiến đánh về phía hắn, phối hợp với thân hình cao to, làm cho người ta hít thở ko thông, mỗt cỗ áp lực tự nhiên hình thành trong không trung.
Ánh mắt tu giả xung quanh lộ vẻ bi thiết, nhất là những tu giả ko có thế lực gì ở phía sau, cái gọi là một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Chỉ là, nếu như ko phải bọn họ chết thì đồng cảm thôi là được rồi, ra tay cứu giúp thì tuyệt đối ko thể.
Ko ai cho rằng hắn có thể tránh được một kiếm này. Họ nghĩ hắn chỉ có hai lựa chọn, một là nhảy vào thông đạo, vinh quang mà chết; hai là ngoan ngoãn phối hợp, nói ko chừng còn có một đường sinh cơ.
Trên thực tế, đa số mọi người đều cho rằng hắn phải chết ko thể nghi ngơ. Bởi vì ba con đường nhánh thì có hai con đường đã là đường chết, con đường còn lại thì nhìn có vẻ gió êm sóng lặng nhưng ko ai nghĩ rằng nó an toàn, nguy hiểm chắc chắn nằm ở sâu bên trong.
Oanh!
Ngay khi đại thủ phủ xuống, chỉ trong nháy mắt, Cơ Trường Không chuyển động. Hắn xông về phía trước, tốc độ lập tức bộc phát đến cực hạn, xương sống sau lưng kêu ken két, cơ bắp tay phải nổi lên cuồn cuộn, gân xanh nổi đầy, cơ bắp toàn thân nhúc nhích, chỉ trong nháy mắt, hắn đã đem tất cả lực lượng hội tụ cùng một chỗ.
Bành!
Bàn tay của tráng hán và nắm đấm nho nhỏ hung hăng đánh vào nhau, sóng khí bay ra, đánh lên mười vị tu giả gần nhất. Hai người bất động, quyền chưởng tương giao, hai mắt cực kỳ chăm chú nhìn đối phương.
A!
Sau nháy mắt, tráng hán to đen kêu thảm một tiếng kinh thiên động địa. Y ôm cánh tay phải, cả người run rẩy ko thôi, mặt mũi đau đến trắng bệch.
Canh tay phải mềm nhũng rủ xuống, dường như xương cốt đã nát bấy rồi. Loại đau đớn này làm cho y đau đớn kịch liệt đến phát cuồng.
Trong khi tráng hán kêu la thảm thiết thì hắn cũng lảo đảo lui về sau mấy chục bước, sắc mặt hoàn toàn trách bệch. Chỉ trong nháy mắt mà phải hội tụ toàn bộ lực lượng để đánh ra một quyền, quả thật cơ thể hắn ko chịu nổi.
Nhưng mà hắn vẫn ngạo nghễ như cũ, cực kỳ chăm chú nhìn Lâm Tôn Thiên đang lửa giận đầy mắt.
Tất cả mọi người đều choáng váng. Chuyện gì đây? Kiến hôi phản công sao?
Sát khí cuồn cuộn cùng với khí tức kinh khủng chậm rãi bộc phát từ trên người Lâm Tôn Thiên, giống như khúc nhạc dạo trước lúc bão tốt kéo đến, áp bách ko thở nổi.
Giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng!