Đọc truyện Tinh Vân Đồ Lục Truyện – Chương 32: Tung tích
Phía đông Viễn Cổ giới, Vô Tận Sơn Mạch kéo dài không biết bao nhiêu vạn dặm. Ở trong đó, sơn mạch khổng lồ nhiều vô số kể, cường giả Yêu tộc cũng có thể nói rất là kinh người. Cho nên dù chỉ là ở ngoài rìa cũng cực kỳ nguy hiểm. Bất kì lúc nào cũng có thể gặp một, hai Yêu tộc cấp thấp ra ngoài du đãng.
Nhưng nguy hiểm cũng đi kèm với tài phú. Dù là Linh dược hay là thi thể Yêu tộc thì cũng đều có giá trị liên thành. Vì vậy, các những người muốn mạo hiểm*, người rèn luyện vẫn đua nhau chen chút đến.
*DG: cũng là mạo hiểm giả.-KìNgộ1810
Cơ Trường Không mất gần hai tháng mới đi được từ Trấn Ma tông, phía đông bắc Vô Tận Sơn Mạch, đến phía tây. Tính đến lúc này, hắn đã chiến đấu ko dưới một nghìn lần, thậm chí ngay cả Yêu tộc cấp thấp đều đã từng gặp qua.
Phốc!
Một con báo đen dài hơn ba trượng gào thét, ầm ầm rơi xuống. Nếu người nào động vào con báo này thì sẽ thấy xương cốt nó này đã hoá thành bột phấn, thân thể mềm nhũn.
Chu Thiên Tinh Thần Thánh Thể, Thần binh thể tiểu thành, thân thể có thể so với Khai Mạch đỉnh phong, dùng từ “người hung thú” để mô tả cơ thể của hắn cũng ko quá.
Đạp, đạp, đạp. . .
Con báo đen phi ra từ trong bụi cỏ, bước đi trầm ổn và có lực, vô cùng có quy luật. Nhưng cho dù là đáp xuống mạnh hay nhẹ thì thời gian đều ko sai biệt chút nào, rất giống một khôi lỗi.*
*DG: đại ý nói hắn đi 1 bước, đánh 1em.-KìNgộ1810
“Cuối cùng thì cũng sắp kết thúc rồi sao?!” Từ trong rừng cây, Cơ Trường Không nhìn về phương xa, nhìn rừng cây thưa thớt rồi thở dài một hơi. Từ trước đến nay, hắn cảm thấy chưa bao giờ mỏi mệt như vậy
Thân thể chỉ xếp thứ nhì, chủ yếu là tinh thần. Áp lực không dứt làm cho hắn có chút cảm giác tan vỡ, tinh thần thời thời khắc khắc đều căng thẳng, chưa thật sự nghỉ ngơi bao giờ. Nếu còn tiếp tục như thế này nữa thì chắc có lẽ hắn sẽ nổi điên quá.
Ở trong cánh rừng ít ai lui tới hơn hai tháng, mỗi ngày đều tiếp xúc với độc xà mãnh thú nên giờ đây hắn rất mệt mỏi, quần áo thì tơi tả, râu ria thì xồm xàm. Nhưng dù vậy, đôi mắt của hắn lại biểu hiện một tinh thần sáng ngời khiếp người.
Một cỗ khí tức kì dị tràn ra từ người hắn, máu lạnh vô tình, trầm ổn vô cùng, hai tháng này đã mài mòn vẻ non nớt trên người hắn.
Theo thời gian khổ tu, qua việc tích luỹ những gì đạt được, tu vi của hắn đã đạt đến Khai Mạch bát trọng thiên, tốc độ kinh người. Tuy nói cảnh giới Khai Mạch chỉ là tích luỹ, chỉ cần có đủ tài nguyên thì sẽ tiến giai rất nhanh nhưng với hắn thì lại khác, chưa tới nửa năm, từ một phàm nhân tiến lên đến Khai Mạch bát trọng thiên, thật sự là kinh người.
Không chỉ pháp lực mà thân thể cũng tiến bộ, đây là điều làm cho hắn vui mừng. Chu thiên tinh thần rèn thân thể, mỗi một ngày đều tiến bộ. Hiện tại Cơ Trường Không có thể cảm giác được bản thân còn cách Thần binh thể đại thành cũng không còn xa.
“Ngao ô, ngao ô. . .”
Ngay lúc hắn chuẩn bị nghỉ ngơi lấy sức thì từ xa truyền đến một tiếng “ngao ô” quen thuộc, liên tiếp ko dừng.
Đây là rừng rậm Hắc Lang. Mặc dù chỉ là mãnh thú bình thường nhưng chiến lực có thể sánh ngang Khai Mạch. Hơn nữa, một khi chúng tu thành Yêu thú thì sau này có thể hoá thành Ngân nguyệt lang, có thanh danh rất hiển hách trong số các là Yêu thú.
Nhưng mà quan trọng nhất ko phải là chuyện này mà đáng sợ nhất chính là bọn chúng sống bầy đàn. Thời điểm hắn mới tiến vào sơn mạch đã từng gặp qua một lần. Lần đó vì ko hiểu rõ tình hình nên hắn đã giết một con, sau đó chính hắn bị vây quét. Hắn và bọn chúng quần nhau đến ba ngày mới miễn cưỡng trốn đi được.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến, hiển nhiên là bọn chúng đang đụng độ với tu giả nào đó. Hơn nữa, tình trạng có vẻ không tốt cho lắm, có lẽ là thợ săn hoặc là người rèn luyện. Nhưng với một người lâu ngày ko gặp đồng loại như hắn mà nói thì đây thật sự là tin mừng.
Với tốc độ của hắn, một bước mười mét thì không thành vấn đề. Dùng tốc độ cao nhất đến chiến trường, hắn chỉ mất nửa nén hương.
Phóng tầm mắt nhìn đến, chỗ này có đến mấy trăm cái đầu đen, cao chừng nửa người đang vây khốn bốn năm người ở chính giữa, chém giết ko ngừng. Mặc dù ko có Yêu thú dẫn đầu nhưng con Hắc lang đầu lĩnh kia đã có nửa thân thể hoá bạc, cách Yêu thú không đến nửa bước.
Bị giam chính giữa rất hiển nhiên là một chủ, bốn người hầu. Bốn người bảo vệ một người còn trẻ tuổi đang đau khổ giãy giụa. Hơn nữa, bên cạnh bọn họ còn ngổn ngang sáu bảy người đang nằm dưới đất.
“Tiểu Tứ!”
Theo sau tiếng gọi thê lương là một người nữa ngã xuống. Hiển nhiên là người thị vệ này với người nọ có quan hệ vô cùng tốt, nhìn thấy đồng bạn ngã xuống, sau tiếng rống giận là trường kiếm liên tục chém ra. Từng đạo đạo kiếm khí chém trọng thương bốn năm con Hắc lang, huyết nhục văng tung tóe.
Chỉ tiếc, công kích như vậy cũng chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi. Sau khi pháp lực tiêu hao hết, người nọ đã bị xé thành mảnh nhỏ chỉ trong chớp mắt.
“Thiếu gia, nếu như có thể sống sót, xin ngài niệm tình chúng ta theo ngài lâu như vậy, hết lòng chiếu cố cho ngài mà bao bọc cho vợ con tiểu nhân!” Hai người còn lại liếc nhau, thấy được ý tứ trong mắt đối phương.
“Ngũ thúc! Hãy kiên trì thêm một chút nữa thôi. Tin tức đã phát ra ngoài rồi, rất nhanh sẽ có người đến cứu chúng ta.” Nam tử trẻ tuổi vừa cố gắng vung vẩy trường kiếm trong tay, vừa khuyến khích cho bọn họ.
“Không cần, pháp lực đã tiêu hao hết, chúng ta không xong rồi. Thiếu gia đi mau, đi mau. . .”
Sau tiếng rống to, hai vị thị vệ còn lại như là bị đốt cháy, giống như hoả cầu. Trong chớp mắt, từ người bọn họ bộc phát ra tia sáng chói mắt, pháp lực cuồn cuộn không dứt, ko hề giữ lại, huyết nhục toàn thân cũng nhanh chóng bành trướng, nhìn rất giống một khí cầu được thổi khí.
Bành, bành!
Hai tiếng trầm đục vang lên, rồi hai thân ảnh hoá thành lưu quang bay thẳng về phía trước, cứng rắn mở ra một con đường giữa đàn sói. Những con Hắc lang ngăn cản ở phía trước đều bị đốt thành tro bụi.
Thiếu niên mặt đều nước mắt theo sát phía sau, mượn khe hở lộ ra trong chớp nhoáng này mà đi ra ngoài. Trong chớp mắt, bọn họ đã đi được mấy chục thước.
“Nhanh, nhanh.” Liễu Tinh Hằng không ngừng gào thét trong lòng, chân lại phát lực một lần nữa, ko chút nào tiếc rẻ pháp lực.
Nhắc tới đúng là ko may. Vốn chỉ ra ngoài tìm kiếm một Yêu sủng phù hợp, tất cả đều diễn ra thuận lợi, nhưng nghìn tính vạn tính lại không ngờ rằng lại bị một đám mạo hiểm giả tính toán, lỡ chọc giận một đám Ngân nguyệt lang.
Nếu là Yêu thú bình thường thì cũng ko sao, bọn hắn có thể dùng nội tình là quyển trục trong tay thì có thể nhẹ nhàng chạy thoát nhưng lại gặp loài sống bày đàn này, hơn nữa bọn chúng còn mang thù nữa nên chuyện này đã hoá thành một cơn ác mộng.
Cao thủ bên người vì bảo hộ Liễu Tinh Hằng hắn nên đã tổn thất gần như không còn. Một đường giết ra, cuối cùng còn sót lại khoảng mười người thì cũng bị bao vây ở nơi đây.
Trơ mắt nhìn những người cùng mình lớn lên lần lượt chết trận, tim Liễu Tinh Hằng hắn như bị đao cứa, vô cùng thống khổ nhưng hắn phải chạy. Vì nếu chết ở chỗ này thì những thị vệ đã hy sinh vô ích rồi, những thân nhân của những người hy sinh kia còn cần hắn chiếu cố.
10m, 9m, 8m…
Cự li 10m ngắn ngủi, với tu vi Khai Mạch bát trọng thiên của bản thân thì chỉ cần một cái hô hấp là có thể vượt qua. Đến lúc đó thì Liễu Tinh Hằng hắn tự tin có thể mượn địa hình nơi đây để chạy thoát.
Nhưng mà ngay khi Liễu Tinh Hằng sắp bước ra một bước cuối cùng thì biến cố lập tức xuất hiện!
Một con Cự lang có những đường đen trắng giao nhau trên thân bỗng ngăn cản trước mặt Liễu Tinh Hằng. Thân hình khổng lồ cùng với khí tức khủng bố tràn ngập toàn thân trực tiếp ngăn cản Liễu Tinh Hằng. Giờ khắc này, Liễu Tinh Hằng thật sự tuyệt vọng, dưới chân mềm nhũng, tê liệt ngã xuống.
Pháp lực đã tiêu hao hết từ lâu, đan dược trên người cũng đã dùng hết, tất cả chỉ nhờ một tín niệm muốn sống để duy trì nhưng bây giờ thì Ngân Lang đang cản đường trước mặt, Liễu Tinh Hằng căn bản không có một chút cơ hội!
Mắt Ngân Lang hơi lộ ra vẻ giảo hoạt, đây là biểu hiện của trí tuệ, cũng là biểu hiện của việc sắp trở thành Yêu tộc. Bình thường thì mãnh thú không hề có trí khôn nhưng tiêu chí để hoá thành Yêu tộc chính là xuất hiện trí tuệ.
“Chẳng lẽ phải chết ở chỗ này?” Liễu Tinh Hằng hoàn toàn không cam lòng nhưng cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt chờ đợi tử vong hàng lâm.
Nhưng làm cho Liễu Tinh Hằng kinh ngạc chính là bản thân chờ đợi nửa ngày mà ko thấy chút động tĩnh gì. Mùi tanh hôi mang theo khí tức tử vong cũng ko hề hàng lâm.
Chuyện gì xảy ra, Liễu Tinh Hằng kinh ngạc mở mắt ra. Sau một khắc thì Liễu Tinh Hằng trợn mắt há hốc mồm.
Một thân ảnh tráng kiện giống như Viên hầu đang ở trong bầy sói tránh đông né tây. Mỗi lần đều có một hai đầu Cự lang bị đánh bại. Mà đàn sói tuy liên tục gào thét nhưng lại hoàn toàn bất lực đối với thân ảnh kia, từng con một ngốc đến ko thể tin được.
Phốc, phốc, phốc. . .
Âm thanh nổ tung không ngừng vang lên, một lần nữa, Liễu Tinh Hằng lại dâng lên hy vọng sống sót.
Cuộc giết chóc kéo dài đúng nửa nén hương, hơn năm mươi đầu Hắc lang chết trong tay thân ảnh kia. Thậm chí ngay cả đầu Lang Vương cũng bị đánh gãy một chân, sau đó bị xé thành hai nửa, vô cùng nhẹ nhàng. Cũng vì vậy, đầu lĩnh chết đi nên đàn sõi rốt cuộc cũng vì sợ hãi mà rút lui.
Sau một tiếng nức nở, mấy trăm đầu Hắc lang cúp đuôi chạy tứ tán, chỉ để lại thi thể vỡ nát và thân ảnh to lớn cao ngạo như ngọn núi kia.
“Ngươi sẽ không sao rồi!”
Sau khi tiếng nói tuyền đến, Liễu Tinh Hằng cố gắng chèo chống rốt cục cũng chịu ko nổi được nữa mà ngất đi, hoàn toàn hôn mê.
Trước khi ngất đi, Liễu Tinh Hằng mang một gương mặt và một đôi mắt sắc bén khắc khi trong lòng, kiên cường nhưng cũng nhếch nhác, dường như có chút quen thuộc!