Đọc truyện Tinh Vân Đồ Lục Truyện – Chương 3: Ai là con mồi
Cơ Trường Không nhanh chóng tiến lên, hắn gần như đã thi triển toàn bộ khả năng của mình nhưng chỉ tiếc là tốc độ của hắn vẫn còn chưa đủ.
Vù vù!
Một mặt Thiếu tông chủ triệu hồi kỳ tử* màu đen mặt khác tay hắn nắm lại thành quả đấm, mười mấy làn sương mù màu xám tro như có cùng nhiệm vụ giống nhau là thần tốc lan nhanh về hướng của Cơ Trường Không.
*Kỳ tử: lá cờ
Phốc!
Chỉ trong nháy mắt sương mù màu đen đã xâm nhập tới cơ thể Cơ Trường Không khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã nhào xuống đất, khả năng của kỳ xí là mang lại một loại khí tức vô cùng tà độc, nó xâm nhập vào ý thức của hắn làm cho tay chân hắn lạnh run.
“Con kiến hôi a, ngươi thật là kém cỏi.” Thiếu tông chủ cảm thán.
“Nếu đã như thế, vậy thì chết đi.” Thiếu tông chủ hào hứng nói, về phần con mồi Cơ Trường Không này hắn đã mất đi hứng thú rồi.
Hắn từng bước tới gần, tựa như là tử thần hạ xuống làm cho Cơ Trường Không cảm thấy rợn sống lưng.
Ở trong mắt hắn, con mồi này đã không có một chút sức lực để phản kháng, mặc cho hắn xâu xé, hoàn toàn không có chút giá trị nào trong mắt hắn.
Kỳ tử mặc dù chỉ lớn bằng bàn tay nhỏ nhưng liên tục không ngừng tuôn ra sương mù màu đen bao phủ xung quanh khoảng ba trượng, cả người Cơ Trường Không bị sương dày đặc bao vây khiến hắn tức giận kêu thảm thiết.
Từ bên trong màn sương dày đặc truyền đến từng đợt cười quỷ dị đan xen âm thanh của mãnh thú khát mát, Thiếu tông chủ cao hứng khoa tay múa chân: “Tốt, tốt, chính là như vậy, càng phẫn nộ thì sau khi chết oán khí sẽ lại càng tăng dày đặc hơn, đến lúc đó sức mạnh của Lệ Quỷ cũng sẽ càng mạnh hơn.”
“Để Bổn thiếu chủ lại giúp ngươi một tay, Thiên Quỷ Phệ Hồn.” Theo sau tiếng hô to của hắn, từng đợt sương mù từ trong kỳ tử phun ra càng nhiều, từng đợt sương mù ngưng kết thành từng bộ xương khô trống rỗng điên cuồng kẹp chặt lấy Cơ Trường Không.
Cùng lúc đó, phù ấn mà hắn âm thầm bắn ra trước đó đã phát huy được tác dụng, nó liên tục kích động thần thức Cơ Trường Không khiến sương mù cũng không thể làm cho hắn rơi vào hôn mê được.
Chỉ thấy quanh người hắn tiên huyết* chảy đầm đìa, những bộ xương khô kinh khủng này mỗi một lần lao ra đều gây ra cho hắn vô số vết thương nhỏ, chỉ có điều là ánh mắt lãnh đạm của Cơ Trường Không vẫn y nguyên lạnh lùng nhìn chằm chằm Thiếu tông chủ, suy tính khoảng cách của đôi bên.
*Tiên huyết: máu tiên.
Mười bước, chín bước, tám bước, bảy bước…
Vẻ mặt đầy tà ý của Thiếu tông chủ nhíu lại, trong lòng không biết vì sao lại dâng lên một chút lo lắng, ngay sau đó hắn liền lắc đầu, chẳng qua thực lực của con kiến hôi chỉ đạt ở mức Luyện thể sơ kỳ mà thôi, để xem hắn có thể làm được gì!
Cuối cùng, Thiếu tông chủ – Luyện Thi Tông cũng chỉ cách Cơ Trường Không khoảng 3 bước.
Oanh!
Thạch phá thiên kinh*, Cơ Trường Không trong nháy mắt tiến gần đến chỗ của Thiếu tông chủ, hắn nhảy lên một cái, toàn thân khí huyết phát động trực tiếp đánh tan những bộ xương khô xung quanh. Sau đó vung lên một quả đấm to lớn chứa đựng lượng khí nổ hung hăng đánh xuống vẻ mặt không kịp biểu lộ được biểu cảm của Thiếu tông chủ.
*Thạch phá thiên kinh: Long trời lở đất.
Cùng lúc đó, tinh quang lưu chuyển, khí huyết quanh thân Cơ Trường Không nhanh chóng trở nên dồi dào, chỉ trong vòng vài cái hít thở đã khôi phục lại như lúc ban đầu.
Trong thời gian ngắn ngủi chừng mười một cái hít thở mà lại chuyển biến như vậy thực sự làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối, ít nhất thì Thiếu tông chủ không phải là người phản ứng đầu tiên, ngay cả biểu cảm tà ý trên khuôn mặt của hắn chưa kịp dao động thì đã bị Cơ Trường Không dùng một quyền đánh nát nửa bên mặt, hàm răng cũng bị đánh rụng hết một nửa.
“Ngươi, ngươi…” Thiếu tông chủ thở hổn hển, vẻ mặt tà ý tự đắc hoàn toàn biến thành dữ tợn.
“Con kiến hôi, con kiến hôi chết tiệt, ngươi dám đả thương ta!”
Thiếu tông chủ điên rồi, hoàn toàn điên cuồng, con kiến hôi này lại có thể ở trước mắt hắn mà đánh một quyền rớt mười mấy cái răng của hắn, khiến cho khuôn mặt tuấn lãng mà hắn vẫn coi là niềm kiêu hãnh bị biến dạng. Đây là tội không thể tha thứ được, tội không thể tha thứ!
Oanh!
Thiếu tông chủ lần nữa tức giận đến tột độ khi bị Cơ Trường Không một cước đá bay xa ba trượng, một nửa câu nói còn chưa nói hết đã bị hắn đá một cước vào bụng.
Thừa dịp ngươi bị thương phải lấy mạng ngươi, Cơ Trường Không rất rõ ràng điều này.
Khi hắn đánh ra một quyền rồi lại một quyền, mỗi một kích đều làm cho sắc mặt của Thiếu tông chủ càng thêm nhợt nhạt, hộc máu không ngừng, Thiếu tông chủ hận đến tâm can muốn nứt ra nhưng ngay cả cơ hội điều khiển pháp khí hắn cũng không có, sức mạnh của Cơ Trường Không rất lớn khiến hắn phải kinh ngạc, đây quả thực là điều mà ngay cả những người đã đạt đến cảnh giới Khai mạch như hắn cũng không thể nào làm được.
Mặt hắn không có chút thay đổi nào, mỗi một quyền mỗi một cước đều sử dụng hết toàn lực, hận không thể đánh chết Thiếu tông chủ ngay lập tức.
Trăm cay nghìn đắng tính toán mới có một cơ hội tốt như vậy, làm sao có thể buông tha cho hắn được!
Từ lúc vừa mới bắt đầu Cơ Trường Không đã không nghĩ tới chuyện chạy trốn, khi sức mạnh của hắn tăng nhanh cũng là khi hắn đang đối mặt với Thiếu tông chủ, điều mà hắn nghĩ đến đầu tiên chính là giết.
Thiếu tông chủ chỉ mới đạt một nửa cảnh giới Khai mạch, cảnh giới này mạnh hơn rất nhiều so với hắn, hơn nữa lại có pháp khí trấn áp bên trong, nếu như hắn ta liều mạng chống lại thì ngay cả đường sống hắn cũng không có, pháp khí của hắn cũng đỡ không được dù là pháp khí thấp kém nhất.
Cơ Trường Không hiểu rất rõ, đây chính là cơ hội duy nhất của hắn cho nên hắn nhất quyết ẩn nhẫn, dựa vào việc thoát thai hoán cốt* thân xác thì khi pháp khí bao vây tấn công cũng chỉ là bị thương nhẹ, về phần miệng phun ra máu thật ra là vì hắn lỡ cắn trúng lưỡi nên mới phun ra máu mà thôi.
*Thoát thai hoán cốt: thay da đổi thịt.
Cận chiến là ưu thế duy nhất của hắn, chỉ cần bắt được cơ hội không cho Thiếu tông chủ có cơ hội phản kháng thì hắn có lòng tin rằng mình sẽ trực tiếp đánh chết đời thứ hai của tổ tiên hắn này.
Hắn đã thành công, mất đi pháp khí Thiếu tông chủ vốn không phải là đối thủ của hắn!
Thình thịch!
Cơ Trường Không lại một lần nữa nhảy lên, một cước đạp vào lồng ngực của Thiếu tông chủ, sau đó hung hăng quỵ đầu gối nện vào ngực Thiếu tông chủ.
Răng rắc, Cơ Trường Không và Thiếu tông chủ đều nghe được âm thanh của tiếng xuông cốt bị gãy.
“Không, không thể nào, ngươi chỉ là một con kiến hôi hèn mọn thì làm sao có thể chống lại sức mạnh của thiên tài ta chứ!” Thiếu tông chủ trợn mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, hắn bị sức mạnh của Cơ Trường Không làm cho choáng váng, thế cho nên quên mất việc mượn cơ hội kích phát pháp khí.
Hắn đúng là Thiếu tông chủ – Luyện Thi Tông, là một người thiên tài, hắn vượt trội hơn những thiên tài thông thường, chỉ đạt một nửa cảnh giới Khai mạch mà có thể đối đầu với Khai Mạch cường giả, đó là điều mà hắn vẫn rất tự hào.
Nhưng con kiến hôi Cơ Trường Không đang đứng trước mặt hắn đây lại dựa vào cái gì chứ, dựa vào cái gì mà lại có thể so với thiên tài như hắn, bản thân hắn rèn luyện thân thể đến điên phong trảm sát mới có thể so với Khai mạch nhất trọng nhưng giờ khắc này Thiếu tông chủ cảm giác được trong lòng mình dường như có điều gì đó đang sụp đổ!
Điều kiêu ngạo bấy lâu nay lại bị Cơ Trường Không hoàn toàn đánh tan tác, nửa phần Khai Mạch của Thiếu chủ một Đại tông môn lại bị ngăn cản bởi một con kiến hôi!
Giờ phút này, trời như sập xuống!
Hắn từng bước tiến về phía trước, quanh thân dày đặc sát ý giống như là Tu La.
“Không, ngươi không thể giết ta, ta là Thiếu tông chủ của Luyện Thi Tông, ta là Thiếu tông chủ…” Vốn Thiếu tông chủ đang đờ đẫn thì bị sát khí làm cho bừng tỉnh, khi nhìn đến vẻ mặt đầy sát ý của Cơ Trường Không là lúc chợt bộc phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, hoảng hốt như chó chết chủ.
Cũng trong lúc đó, trên chiến hạm có một lão già cũng phát hiện ra điều khác thường ở nơi đây nên hắn nhảy xuống chiến hạm, sử dụng một loại pháp bảo kỳ dị cước bộ nhanh đến gần nơi đó, xem tốc độ kia thì chỉ trong khoảng thời gian là mười mấy cái hít thở cũng đủ để vượt qua mấy ngàn thước.
“Tiểu tử, thả Thiếu tông chủ nhà ta ra.” Mắt thấy Cơ Trường Không đến gần, phía xa xa vành mắt của lão già muốn nứt ra.
“Thiếu tông chủ thì sao?! Tại sao phải thả hắn?” Cơ Trường Không lạnh lùng liếc nhìn đại trưởng lão gần như điên cuồng dùng sức để lao tới.
Răng rắc, Thiếu tông chủ đau đớn không nó nên lời, tiếng khóc cũng im bặt, đầu nghiêng sang một bên, cho đến chết vẫn sợ hãi không tin, chết không nhắm mắt.
Cơ Trường Không nhanh chóng lấy chiếc nhẫn từ trong tay trên tay của hắn giấu trong tay áo, sau đó chạy như bay về phía trước không quay đầu lại, tốc độ cực nhanh giống như trước đó, ngay cả vị trưởng lão Luyện Thi Tông cũng không phải sửng sốt.
“Chết tiệt, đáng chết! “
Vị trưởng lão này như điên cuồng, hắn từng bước lao qua con sông mấy chục thước ngăn cản Cơ Trường Không lại.
“Ngươi muốn chết.” Trưởng lão Luyện Thi Tông gầm lên giận dữ, phất ống tay áo một cái khiến cơ thể hắn bị dội ngược lại, hộc máu liên tục.
“Từ từ…ha ha ha ha.”
Cơ Trường Không cười rất vui vẻ, thậm chí có chút điên cuồng, tuy rằng thỉnh thoảng ói ra những ngụm máu lớn nhưng thấy cặp mắt của vị trưởng lão này như muốn phun ra lửa thì hắn vẫn rất vui vẻ.
“Cười, còn cười được nữa.” Lão già căm hận dùng sức tát một cái vào mặt hắn.
“Hắn… hắn đã chết, ngươi cũng không sống được bao lâu nữa, hắc hắc…” Cơ Trường Không tuy rằng bị thương rất nặng nhưng vẫn như cũ không thèm để ý chút nào châm chọc nói.
“Không sai, ngươi nói đúng, hắn là con trai của tông chủ, nếu như ta trở về thì chắc chắn phải chết, chỉ có điều là chỉ cần bắt ngươi đến trước mặt tông chủ thỉnh tội, cộng với công lao của lão phu bấy lâu nay thì nhiều lắm cũng chỉ bị xử phạt.” Lão già bất thình lình không xuất thủ nữa mà chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Cơ Trường Không.
“Thì ra là thế, lão cẩu, ngươi cũng có lúc sợ hãi như vậy.” Hắn cất tiếng cười to.
Hừ, gương mặt lão già không thay đổi chỉ hừ lạnh một cái coi như là câu trả lời, chẳng qua là đáy mắt không che giấu được sự sợ hãi.
“Ây da, thực sự là đáng thương, đường đường là trưởng lão mà lại giống như cẩu khúm núm, sợ hãi đến cái trình độ này, thật là làm cho cha mẹ ngươi phải xấu hổ, bọn họ dưới suối vàng có biết….”
“Câm miệng, muốn chọc giận bổn tọa để bổn tọa giết ngươi sao?! Không có dễ như vậy đâu!” Lão già cộc cằn cắt đứt lời của hắn nhưng khóe mắt lại không ngừng co giật liên tục, lời nói của Cơ Trường Không hiển nhiên chạm đến nỗi đau của hắn, chỉ là vừa nghĩ tới sự đáng sợ của tông chủ thì hắn lại chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.
Thất bại rồi sao…! Cơ Trường Không thở dài, bây giờ chết chắc rồi, vị trưởng lão này cũng có thể sẽ bị giết rồi đem chôn cùng vị Thiếu tông chủ kia nhưng dẫu sao hắn cũng là bề trên, nếu muốn làm cho trưởng lão mất lý trí thì cũng không được, chỉ có thể tưởng tượng rằng một khi bị bắt đến Luyện Thi Tông thì đó chính là sống không bằng chết.