Đọc truyện Tinh Vân Đồ Lục Truyện – Chương 101: Dốc hết lực lượng
Bên ngoài Đông Thủy thành, tinh kỳ bay phấp phới trong gió, từng nhóm tu sĩ xếp thành đội ngũ chỉnh tề vây chặt Đông Thủy thành đến nỗi nước cũng chảy không lọt.
“Lăn ra đây, cho các ngươi thời gian một nén nhang để suy nghĩ, giao tất cả mọi người trong Thuỷ gia ra, nếu không Quang Minh Đạo sẽ san bằng Đông Thủy thành, chó gà không tha.” Bên ngoài thành, một thân ảnh có tu vi Đạp Hư bay lên không trung gầm lên, tiếng gầm hoá thành sóng âm quét ngang tám hướng, toàn bộ Đông Thủy thành đều có thể nghe được.
Ô…ô…n…g!
Y vừa hét, sóng âm vừa tràn tới thì một màn sáng bỗng xuất hiện bao trùm lấy toàn bộ Đông Thủy thành, bảo vệ lấy nó.
“Chà, lần này Quang Minh Đạo đúng là quyết tâm làm đến nơi đến chốn.” Trên tường thành, năm người đứng song song, bọn họ là tu giả Đạp Hư của ba đại gia tộc và trong đó có cả Cơ Trường Không, mà người nói câu nói này là một lão tổ lão tổ Đạp Hư Chu gia.
“Không sai, lần này đúng là phiền phức không nhỏ, cũng may thành trì đã có trận pháp bảo vệ. Nếu không thì chỉ sợ chúng ta không ngăn được.” Lão tổ Lý gia thở dài.
“Bảy vị Đạp Hư, một nghìn hai trăm tu giả Thiên Môn, ba vạn tu sĩ Khai Mạch, yếu nhất cũng là Khai Mạch tầng bốn. Quả thật là thủ bút lớn.” Thuỷ Tâm Ngân cười nói, nhìn không ra tia lo lắng nào trên mặt lão.
“Thuỷ đạo hữu giống như không thèm để ý bọn họ. Chẳng lẽ Thủy đạo hữu cho rằng chỉ với một tiểu bối trẻ tuổi như hắn có thể ngăn trở được những người này à?” Lão tổ Chu gia giơ ngón tay chỉ nhẹ Cơ Trường Không, nói.
“Đúng vậy! Dù tiểu bối này có lợi hại như thế nào nhưng còn chưa đặt chân tới Đạp Hư, có thể cuốn lấy một tu giả Đạp Hư tầng một đã may mắn lắm rồi. Tính thêm hắn thì chúng ta cũng chỉ có sáu người, bọn họ có đến bảy người đấy.” Lão tổ Lý gia cũng đồng ý nói.
Ba đại gia tộc cùng tồn tại trong thành, có cạnh tranh cũng có giúp đỡ nhau, cũng có đấu đá nhau không ngừng.
Ai cũng muốn xoá sổ gia tộc khác, Cơ Trường Không mặc cho bọn họ nói này nói nọ mà không quan tâm đến.
“Yên tâm đi, tuy rằng Cơ đạo hữu không thể đối phó hết những người này nhưng từ lâu lão phu đã định liệu được sẽ có tình huống này nên đã mời viện binh của hai thành trì gần đây. Đợi đến lúc bọn họ và chúng ta trong ngoài liên thủ, tất nhiên sẽ một lần đánh trọng thương Quang Minh Đạo. Đến lúc đó, công đức của các vị quả là không tính được, uy danh đại chấn.” Lão tổ Thủy gia lạnh nhạt nói.
“A, xem ra Thủy gia đã bỏ ra tiền vốn lớn rồi.” Lão tổ Chu gia biến sắc rồi sau đó mở miệng nói, cường độ tăng lên không ít.
“Nếu như đắc tội Quang Minh Đạo, Thủy gia tất nhiên cũng sẽ chuẩn bị tốt. Nếu không đến lúc đó gặp phiền toái chẳng phải sẽ có lỗi cả thành này.” Lão tổ Thủy gia lại nói khéo, làm cho lão tổ hai nhà ngứa ngáy.
Một đám lão hồ ly, đến lúc này mà còn lục đục với nhau. Cơ Trường Không đứng một bên nghe thấy, nhịn không được chửi thầm trong bụng.
“Thủy gia cút ra đây cho ta. Nếu không thì đừng trách bổn toạ không khách khí.” Thân ảnh đang đứng trong không trung kia lại la lên, giọng nói lạnh tanh.
“Ngươi chính là đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo? Từ lâu đã nghe danh ba vị thủ lĩnh Quang Minh Đạo Tặc rất bất phàm, không biết các hạ xếp thứ mấy?” Thuỷ Tâm Ngân điềm tĩnh hỏi.
“Bổn toạ đứng thứ ba .Ngươi thức thời thì tốt, nếu không ta sẽ san bằng thành trì này, gà chó không tha.” Thủ lĩnh đứng thứ ba kia cười to.
“Chỉ là đạo tặc, nói khoác không biết ngượng.” Thủy Tâm Ngân cười lạnh liên tục.
Nếu như đã lột da mặt thì cần gì phải lưu tình, bình thường thì còn gọi là Quang Minh đạo, giờ thì không cần nữa, cứ gọi đạo tặc luôn cho khoẻ.
“Tốt, rất tốt! Bổn tọa sẽ để binh sĩ đánh nát cái thành này, đến lúc đó xem ngươi còn mạnh miệng được nữa không.” Tam đương gia nghiến răng nghiến lợi nói. Mặc dù bọn họ là đạo tặc nhưng luôn tự nhận mình cao quý. Ít nhất bọn họ sẽ không tuỳ tiện vào nhà dân cướp của, giờ Thuỷ Tâm Ngân lại chửi bọn họ là đạo tặc, làm bọn họ thật sự tức giận.
“Từ từ đã, Tam đương gia, trước tiên hãy giới thiệu huynh đệ chúng ta cái đã.” Ngay lúc này, sau người còn lại bỗng nhiên cùng bay ra.
“Được.” Tam đương gia mỉm cười, sự hung ác loé lên trong mắt.
“Bốn vị này, chắc các ngươi cũng biết, chính là bốn vị Trảm Tẫn Sát Tuyệt tiền bối của Tinh Thần Tử Địa, tiếng như sấm bên tai.” Tam đương gia chỉ bốn lão gia hoả bên cạnh. Bốn người này ai cũng có hình dạng kỳ quái nhất định, người thì thiếu một mắt, người thì thiết một tai, người không có mũi, còn người thì giống như bị câm.
“Cái gì, mạnh dữ vậy luôn à? Bốn lão gia hoả này ăn thịt người đó. Sao bọn họ lại tới đây?”
“Đúng vậy, không phải rất lâu rồi không xuất hiện trong gian hồ sao? Chúng ta còn tưởng bọn họ đã chết rồi. Lúc trước đã từng mở tiệc chúc mừng Tinh Thần Tử Địa không còn mấy cái tai hoạ này nữa…”
“Xong, xong rồi, Đông Thủy thành tiêu chắc rồi. Hay là chúng ta chạy nhanh đi…”
…
Bốn quái vật ở một chỗ làm toàn bộ Đông Thủy thành nhốn nháo cả lên. Mọi người nên biết rằng dù Quang Minh Đạo dốc toàn lực đột kích thì bọn họ cũng không sợ nhưng bây giờ nhìn thấy bốn quái vật này thì ai ai cũng choáng váng mặt mày.
Trảm Tẫn Sát Tuyệt, thì là bốn lão bất tử này. Không chỉ mấy tu giả choáng váng mà mấy lão tổ của ba đại gia tộc cũng biến sắc.
Bốn người này là huynh đệ của nhau, khi còn bé đã là người ác, sau này khi lớn lên bốn người lại vô tình có được một công pháp kì lạ. Mỗi người đều tự cắt mũi, tai hoặc lưỡi của mình rồi tu luyện, sau một thời gian đã tu luyện thành công. Bốn người này mà hợp tác với nhau giết hết những người mình hận trong gia tộc rồi sau đó làm hại thiên hạ.
Đại khái vì từ nhỏ đã bị tra tấn, tính tình bốn người đã hoàn toàn bị vặn vẹo. Vì vậy bàn tay dính máu vô số người, ngay cả gia tộc của mình cũng không bỏ qua. Tuy mỗi bọn họ chỉ là Đạp Hư tầng một nhưng bốn người thì chống lại được cả tu giả Đạp Hư tầng ba. Bởi vậy không ai làm gì được bọn họ.
Những năm gần đây, tuổi thọ của bốn lão gia hoả này gần cạn nên không đi lại trong giang hồ nhưng không ngờ Quang Minh Đạo đã mời được bọn họ đến.
“Khà khà, Tứ huynh đệ ta nghe nói Thủy gia có hai người con gái, đều là quốc sắc thiên hương, chỉ cần các ngươi dâng lên, bổn toạ có thể không giết các ngươi. Khà khà…” Bốn lão quái vật cười quái dị
“Hừ.” Thuỷ Tâm Ngân hừ lạnh một tiếng, sắc mặt không tốt mấy.
“Thấy như thế nào? À, tiếp nữa, đây là Nhị đương gia Quang Minh Đạo.” Lão tam kéo một người mặt có đầy vết sẹo tới.
“Hắc hắc.” Người cso vết sẹo ở trên mặt liếc mắt nhìn Đông Thủy thành rồi nắm tay lại thành nắm đấm trong vô thức.
“Lão phu không giới thiệu với các ngươi nhưng chắc các ngươi cũng biết ta là ai.” Một thân ảnh màu máu cuối cùng phóng lên trời. Ngươi y được bao trùm bởi một màu đỏ tươi, áo quần đỏ, tóc đỏ, làn da cũng đỏ, cả người giống như muốn phun ra máu.
Oanh, oanh, oanh. . .
Người này vừa xuất hiện, bốn tu giả Đạp Hư bên cạnh Cơ Trường Không đồng loạt bộc phát ra khí tức động trời, ai cũng vô cùng kiêng kị người kia.
“Huyết Thủ Ma Đồ, không ngờ lại là gã.” Thủy Tâm Ngân rặng ra từng chữ.
Có thể nói rằng, trong số những người ở đây, ngoại trừ đại thủ lĩnh không lộ diện ra thì những người còn lại hợp lại cũng không có ai khủng bố hơn Huyết Thủ Ma Đồ. Ít nhất thì mọi người đều tự hiểu là vậy.
Lúc trước, bốn lão gia hoả Trảm Tẫn Sát Tuyệt xuất hiện, mọi người còn chửi bới này nọ vài câu nhưng người này vừa xuất hiện thì tất cả mọi người đều câm miệng, không khí im lặng phủ xuống toàn bộ, ai cũng tái nhợt, không ít ngươi còn ru rẩy.
Không có ai chưa từng nghe qua danh tiếng hung ác của Huyết Thủ Ma Đồ, ngoại trừ Cơ Trường Không.
Người này có tu vi Đạp Hư tầng ba, được coi là một cường giả đỉnh phong ở Tinh Thần Tử Địa này. Nhưng điều làm cho người ta luôn nhớ kỹ cái danh tiếng hung ác của gã chính là gã không chỉ hung ác bình thường mà là rất hung ác.
Điều gã thích nhất chính là tàn sát dân làng trong thành, dùng mấy vạn thậm chí là mấy chục vạng tính mạng để tạo ra một cái hồ máu cho mình tu luyện. Đặc biệt gã còn am hiểu việc lột da. Mỗi lần tàn sát xong dân làng thì gã sẽ lột đi lớp da người rồi treo lên trong thành.
Đúng là thủ đoạn tàn nhẫn, quả thật làm cho người khác tức sôi máu. Toàn bộ Tinh Thần Tử Địa đều coi gã là ác ma, là thú dữ, là dòng nước lũ, không ai không sợ gã. Đến tận bây giờ gã đã tàn sát năm toà thành trì, số người chết trong tay đã hơn năm vạn!
“Thuỷ đạo hữu, ngươi có nắm chắc sẽ đấu lại được với người này. Nếu như không thì xin thứ lỗi, chúng ta không thể giúp ngươi.” Hai vị lão tổ Chu gia và Lý gia sắc mặt xanh mét nói.
“Không sai, Thủy gia các ngươi tự rước lấy chuyện này thì hãy tự giải quyết. Nếu không thì đừng trách chúng ta không nể mặt.” Không ít tu giả kêu gào xung quanh. Tình thế vốn dĩ đang cực tốt lại đột ngột chuyển hướng, địch chưa đánh nhưng bên trong Đông Thủy thành đã xảy ra nội chiến rồi.
“Tốt tốt.” Nhìn thấy một màn này, Nhị đương gia bật cười.
Sở dĩ y tới đây rồi nhưng không tiến công cũng bởi vì trận pháp phòng ngự của Đông Thủy thành quá khủng bố đi, không biết vị cường giả nào đã hỗ trợ bố trí nên trận pháp này. Nếu muốn phá được nó thì cũng phải trả một cái gia thật lớn. Vậy nên nếu có thể làm cho bọn họ không chiến mà hàng thì chẳng phải rất tốt à?
“Các ngươi nghe đây, những ai rời khỏi thành bây giờ thì sẽ được bỏ qua, không nhắc đến chuyện cũ, mặc cho các ngươi rời đi. Còn nếu không, giết sạch!” Nhị đương gia rèn sắt khi còn nóng, nói lời hung ác.
“Cái gì, chúng ta nên làm gì bây giờ, chạy đi thôi…”
“Đúng, Quang Minh Đạo sẽ không bao giờ lừa người, chỉ cần chúng ta chạy đi bây giờ thì ra ngoài chắc chắn sẽ không bị gì. Tất cả đều là tại Thuỷ gia, chúng ta cần gì phải bán mạng cho họ.”
“Tốt, chúng ta đi, không tin Thuỷ gia sẽ không mở cửa…”
…
Vô số tu giả bắt đầu đứng lên, chỉ chớp mắt cái đã có mấy nghìn tu giả bắt đầu kêu gào.
“Để chúng ta đi ra, mau mở cửa thành, chúng ta không muốn chịu chết…”
“Ta muốn đi ra ngoài. Tất cả đều do các ngươi, mau mở cửa. Chuyện của các ngươi cớ sao lại kéo bọn ta vào…”
“Đúng, Thủy gia chết tiệt. . .”
…
Quần chúng kích động, gần nữa tu sĩ trong thành đang gào thét, bộ phận còn cũng rục rịch muốn bạo phát. Ngoại trừ ngươi của ba đại gia tộc ra thì những người còn lại không có mấy ai giữ được bình tĩnh.
“Nến làm gì bây giờ, Thủy đạo hữu?” Mấy người của Chu gia và Lý gia cũng bắt đạo dao động.
“Đáng chết. . .” Thủy Tâm Ngân lo lắng trong lòng.
Y đương nhiên biết ý của Lý gia và Chu gia, đơn giản là họ nghi ngờ việc có chiếm được chỗ tốt chiếm được từ y hay không nên muốn mượn cơ hội này để uy hiếp y phải lấy ra một phần để bảo chứng. Tuy rằng y không tin hai nhà này vứt bỏ cơ nghiệp nhưng y vẫn không dám đánh bạc.
“Tốt, Thủy gia ta sẵn lòng lấy ra nội tình của gia tộc để đối địch, dùng cái này để cam đoan sự oan toàn của mọi người.” Lão tổ Thủy gia cố ý khuếch đại tiếng nói của mình.
“Tốt, Chu gia ta tất nhiên sẽ đồng tâm hiệp lực với Thủy gia.”
“Lý gia cũng vậy.”
Thấy Thủy gia chịu thoả hiệp, hai nhà Chu Lý thấy vui trong bụng, đồng loạt mở miệng đồng ý. Bọn họ nắm rất rõ tình hình phòng ngự của đại trận này, chỉ dựa vào chừng này thì tuyệt đối không có khả năng đánh vỡ được nó. Giữ được đến lúc binh chi viện đến thì những người này không đủ sức gây sự nữa rồi!
Ba nhà này kinh doanh đã lâu ở Đông Thủy thành, uy tín rất lớn, nên khi nghe ba nhà đồng loạt cam đoan như vậy thì những người đang nhao nháo kia đều hết tức giận. Vì trong những người gây chuyện này có một phần là người do Chu gia với Lý gia nắm dây giật.
Bây giờ nếu mục đích đã đạt được rồi thì không cần tiếp tục đóng kịch nữa!