Đọc truyện Tình Triền Nhật Nguyệt – Chương 3
Hô – hoàn hảo lỗ chó chưa bị lấp.
Lí Liên Nhi bò ra đã muốn hao phí nhiều khí lực lắm rồi, hiện tại hoàn toàn dựa vào ý nghĩ nỗ lực chạy trốn, sợ bị tìm thấy, nàng không thể không trốn vào bên trong ngõ nhỏ, may mà nàng đối với khu vực này coi như thập phần quen thuộc.
Cha, nương, thực xin lỗi! Nữ nhi muốn chứng minh thân là nữ tử cũng có thể lựa chọn nam nhân cho bản thân mình.
Lí Liên Nhi dùng sức gạt đi nước mắt, một khắc bước ra khỏi gia môn kia, nàng vốn không còn đường để hối hận!
Lúc này, trước một khách điếm khác!!
Cao Bá đứng ở bên cạnh chủ tử nhịn không được bèn lải nhải, “Vị cô nương kia thật sự sẽ đến sao? Cô nương ấy hẳn là thiên kim tiểu thư của một quý phủ nào đó, không có khả năng làm loại sự tình này đi?”
Hướng Hách Nhật nhấp một ngụm trà xuân, tựa hồ tràn đầy tin tưởng.
Cao Bá có khi thật không rõ chủ tử thật sự đang suy nghĩ cái gì? Tính tính ngày, từ khi theo đại thiếu gia đính thân xong, dù cha mẹ ngăn cản nhưng nhị thiếu gia vẫn không quan tâm, nay cư nhiên còn dụ dỗ cô nương chưa lấy chồng làm kỹ nữ…..
Cao Bá lắc đầu, sau khi lão gia, phu nhân cùng đại thiếu gia lần lượt qua đời, càng không có người khuyên được nhị thiếu gia.
“Phân phó xe ngựa đến sao?” Hướng Hách Nhật từ từ hỏi.
“Rồi ạ, đang chờ đợi bên ngoài.”
Hướng Hách Nhật gật gật đầu, buông ly trà nhắm mắt.
Đợi lát nữa xem, Cao Bá thiếu kiên nhẫn thỉnh thoảng lại thăm dò, đảo mắt tìm bóng dáng của vị cô nương kia, vừa lúc phát hiện nàng đứng trước cửa khách điếm. “Thiếu gia, hình như là vị kia cô nương!”
Lí Liên Nhi chật vật tiến vào khách điếm, một đầu tóc hỗn loạn làm sợ không ít khách qua đường, cũng có vài người nhận ra nàng, thấy nàng cầm trên tay hành nang nặng không khỏi khe khẽ nói nhỏ đứng lên.
“Lí cô nương, người này là” điếm tiểu nhị tiến lại hỏi.
Lí Liên Nhi lại đẩy tiểu nhị đang cố cản trở ra, phía trước đi một bước, hai bước…… Ngừng thở nắm chặt ống tay áo lam của mình, liền mất đi ý thức.
Hướng Hách Nhật một sải bước dài, tiếp được thân thể đã mềm nhũn của Lí Liên Nhi .
“Thiếu gia!”
Nghe thấy cước bộ ngoài cửa xôn xao, Hướng Hách Nhật nhanh chóng đem Lí Liên Nhi ôm vào xe ngựa, làm cho nàng gối lên trên đùi chính mình, “Người truy đuổi nàng ta đến, đi mau!”
Cao Bá giật mình nhảy lên ngựa vung dây cương, con ngựa tê một tiếng, móng trước giơ lên cao, chạy nhanh về hướng phía trước, gia nhân của Lý phủ gia chưa phản ứng kịp đành đưa mặt ra hứng bụi.
Mấy ngày liên tục chạy đi, Hướng Hách Nhật đã thoát khỏi đám người Lí gia, trở lại phía nam.
Khác với Bạch Lạc thành hùng tráng khoẻ khoắn mộc mạc, Hòa thành sớm mai lất phất vài hạt mưa phùn cùng với cành liễu mảnh hòa lẫn vào nhau tạo nên một mảnh lục như sương khói, hồ nước bao quanh, bóng hoa diễm lệ ánh lên hình ảnh giữa bệnh phòng nhợt nhạt, có một tư vị khác.
Lí Liên Nhi trong đêm hấp thụ nhiều hàn khí hơn nữa lặn lội đường xa, bệnh nặng một hồi đến nay còn chưa thanh tỉnh, Phẩm nhi ở bên cạnh hầu hạ cẩn thận thay nàng lau mồ hôi, mơ hồ nghe được những lời thống khổ vô nghĩa của nàng.
Giống như đang gặp mộng?
“Cô nương, cô nương! Mau tỉnh lại a!” Phẩm nhi lắc lắc Lí Liên Nhi.
Lí Liên Nhi ở trong bóng tối không ngừng trốn chạy, không có một tia ánh sáng chỉ dẫn nàng ra thoát khỏi bóng tối, phía sau có mãnh thú thật lớn đang đuổi theo, đột nhiên một cước ngã vào khoảng không, nàng lại rơi vào vực sâu hắc ám…..
Một giọng nói dễ nghe đột nhiên cắt qua vùng tăm tối, “…… Liên Nhi, tỉnh lại”
”A –“ nàng mở to hai mắt, đột nhiên ngồi dậy.
Hướng Hách Nhật nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt lạnh như băng của nàng, ánh mắt nhu hòa có một tia thương hại.
“Ta……”nga, thanh âm của nàng như thế nào trở nên khó nghe như vậy?
“Đi đổ nước lại đây”. Hướng Hách Nhật nhẹ giọng ra mệnh lệnh.
Phẩm nhi cúi người sau đó lui ra, trở lại trên tay có một cái khay. “ Cô nương, đây là ôn quá mật thủy (Yue: trà mật ong thì phải=.=”), nhân lúc còn nóng hãy mau uống đi.”
Lí Liên Nhi đối Phẩm nhi lộ ra tia tươi cười cảm kích, sau đó một hơi uống cạn sạch, cuối cùng còn dùng tay áo lau khóe miệng, một chútbộ dáng khuê tú cũng không có.
“Ngươi….. Như thế nào biết tên của ta?” nàng nhớ rõ chính mình không có lộ ra tên mình mà, như vậy hắn làm thế nào biết được ?
Hướng Hách Nhật lộ ra nụ cười yếu ớt. Hắn đương nhiên là phái người điều tra thân thế của nàng, hoàn toàn hiểu hết về nàng mới có thể mang nàng trở về, chính là nàng không cần biết nhiều như vậy.
“Ngươi trong lúc ngủ mơ vẫn gọi tên chính mình, muốn người tới cứu ngươi.” hắn thuận miệng có lệ.
“ Thật không?” nàng ngẩn người nhìn hắn.
Thời điểm nàng mê man, hắn đều bồi ở bên người nàng sao?
Nghe được hắn trong miệng hô lên khuê danh của nàng, một cỗ nhiệt khí theo ngực lan tràn tới khuôn mặt, nàng sững người một cách không tự nhiên nhìn hắn, mà nàng lại còn không biết tên của hắn.
“Ngươi…… Tên gọi là gì?” gò má nàng thản nhiên đỏ ửng.
“Chúng ta đều kêu chủ tử là Hướng gia” Phẩm nhi cướp lời ( Yue: sao ghét ghét con bé này ta…nhìu chuyện ghê lun >”
Lí Liên Nhi lắc đầu, cố ý muốn hắn đưa ra đáp án “Tên của ngươi?”
“Hướng Hách Nhật.” nàng muốn gì đó hắn đều đã cho, huống chi chính là một cái tên?
Lí Liên Nhi lặp lại nói: “Hướng Hách Nhật…..”
“Hôm nay ngươi như thế này là tốt rồi hảo nghỉ ngơi, ngày mai bắt đầu sẽ rất có nhiều việc mà nguoi cần phải hoc hỏi.”
Học hỏi? Cần phải học hỏi gì sao?
“Để trở thành một kỹ nữ nổi tiếng hẳn là phải có một khóa học tập.” nhìn ra Lí Liên Nhi nghi hoặc, Hướng Hách Nhật nhắc nhở nàng trèo non lội suối đi theo hắn vào Hòa thành chính là vì mục đích này .
Hiện tại, nàng rốt cục hiểu biết hàm nghĩa trong ánh mắt hắn.
“Xem ra ngươi đã hiểu.” Hướng Hách Nhật khóe miệng mỉm cười, nhìn như tươi cười trấn an làm cho nàng hạ quyết tâm, “bất quá ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không bạc đãi thủ hạ làm việc cho ta, hàng tháng đều đã cố định chi tiền tiêu vặt cấp trả ngươi, mặt khác còn có một phần sẽ cho Tiểu Xảo cô nương.”
“Vậy còn ngươi?” Lí Liên Nhi sâu kín nhìn hắn.
“Ta?” Hướng Hách Nhật nhíu mi, không rõ nàng ám chỉ chuyện gì.
“Ngươi hội cùng ta sao?” nếu không gặp được hắn, như thế nào vun đắp tình cảm? Nàng đương nhiên không phải thành tâm làm kỹ nữ, là vì chỉ có làm như vậy mới có thể ở bên cạnh hắn, thuận tiện còn có thể giúp Tiểu Xảo.
Hướng Hách Nhật trầm mặc, Phẩm nhi biết đây lại là một vị cô nương đối với thiếu gia si mê, vì thế mau miệng xen vào, “Hướng gia có rất nhiều sự tình cần được xử lý, thường xuyên không ở phủ đâu!”
Lí Liên Nhi gục đầu xuống thất vọng. Có lẽ là trong ánh mắt kia của nàng toát ra tinh mang làm cho hắn trong lòng khẽ đau, khiến cho Hướng Hách Nhật không đành lòng cự tuyệt.
“Ta sẽ dành ra một ít thời gian bồi ngươi học tập.”
“Thực sự?” Lí Liên Nhi cả người rung lên.
Hướng Hách Nhật nhẹ nhàng vuốt cằm, vì mặt nàng giãn ra mà cười vui trong lòng.
Nàng không cầm lòng mà ôm lấy hắn, “Thật tốt quá!”
Hướng Hách Nhật có đẩy nàng ra, tùy ý nàng ôm đủ mới nói nói: “Ngươi phải nghỉ ngơi một hồi, ta còn có việc muốn làm, có chuyện gì có thể phân phó Phẩm nhi, nàng sẽ cấp ngươi một nha đầu.”
Hắn dùng ánh mắt ra lệnh cho Phẩm nhi, Phẩm nhi lập tức lại bưng lên một ly mật thủy đưa Lí Liên Nhi.
Chờ chủ tử đi rồi, Phẩm nhi mới dám nói chuyện, “Lần đầu tiên nhìn thấy thiếu gia như vậy…… Hướng gia đối với tiểu thư thật tốt, trước kia Hướng gia đối với nữ nhân dây dưa đều không có hoà nhã mấy đâu,” gặp Hướng gia đối đãi Lí Liên Nhi tốt như vậy, Phẩm nhi tự nhiên không dám chậm trễ.
Lí Liên Nhi rầu rĩ hỏi: “Có rất nhiều cô nương thích hắn?”
“Như là, giống cách vách (1) Trần nhị cô nương , còn có Trang……” nguy rồi, nàng lại nói nhiều nữa rồi!
“Đừng khẩn trương, ta không sao.” nàng vỗ vỗ Phẩm nhi, che giấu đi cảm xúc nhói đau trong lòng, thân thiết nói: “Phẩm nhi, về sau liền phiền toái ngươi a!”
Nàng sẽ cố gắng làm cho hắn yêu thương nàng!
——— ———————
(1) nhà hàng xóm đó ^^
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Dùng dược phẩm thượng hạng điều dưỡng qua, Lí Liên Nhi rõ ràng hồng nhuận lên rất nhiều, lại thêm bộ y phục mềm như lụa kia làm dung mạo nàng càng xinh đẹp.
“Này cũng quá khoa trương đi……”
Hướng Hách Nhật ngồi ở chủ vị, dọc theo hắn hai bên tả hữu (Sue:trái phải đó ^^) cũng được sắp xếp vị trí ngồi đầy người, khi cúi xuống đều tự tản ra hơi thở. Tuy rằng nàng đã biết còn nhiều khóa học, nhưng đối mặt đại trận như vậy, vẫn là làm nàng nghẹn họng nhìn trân trối.
Hướng Hách Nhật đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Cầm, kì, thư, họa, ngươi giỏi không?”
Thực không tốt, này tứ nghệ nàng đều không biết!
Xem bộ dáng Lí Liên Nhi chột dạ nhăn mặt, Hướng Hách Nhật đã biết đáp án. “Xem ra lệnh tôn đối ngươi yêu cầu cũng không cao.” hắn mỉm cười.
Đột nhiên tiếng cười lang lảnh của hắn tiến vào lòng nàng, làm tim nàng đập mạnh và loạn nhịp không thôi.
Hắn rốt cuộc là người như thế nào? Giống như bịt kín một mảnh sa mỏng, chỉ có thể bên ngoài mơ hồ thấy một tia diện mạo của hắn, khi thì rõ ràng khi thì mơ hồ.
Có lẽ chính điểm ấy làm cho nàng như con bướm mê muội lao vào ngọn lửa đi?
Xem nàng bộ dáng ngây ngốc, Hướng Hách Nhật ngưng cười, khôi phục bình tĩnh. “Ta chỉ yêu cầu ngươi học kì nghệ.”
“Học kì?” ỳ hắn nói là cái thứ đen đen trắng trắng như bánh trôi kia sao(Sue: cờ của người ta mà tỷ coi là bánh =”=), một viên có thể thay đổi cả trận cuộc, khiến cho người chơi gặp khó khăn ư?
Hướng Hách Nhật đưa tay chỉ về phía vị sư phó bên cạnh, “vị này là sư phó sẽ dạy ngươi kì nghệ.”
“Lại tiếp, đây là sư phó sẽ dạy ngươi binh pháp.” Hướng Hách Nhật nhất nhất điểm mặt, giới thiệu qua rồi chỉ để lại sư phó dạy binh pháp, còn lại sư phó kì nghệ thì cho mời xuống phòng khách nghỉ ngơi.
“Ta không hiểu! Ngươi không phải mời ta đến làm kỹ nữ sao? Học tập kì nghệ ta không phản đối, nhưng binh pháp là như thế nào?”
Hướng Hách Nhật đối Lí Liên Nhi yêu cầu cũng không phải bình thường như với một đứa trẻ, mà là phải chu toàn, giả dụ khi phải gặp quan to khách quý, còn thay hắn thu thập thông tin cơ sở ngầm khắp nơi, cho nên, tập kì là dò xét tính tình nàng, đọc binh pháp là muốn nàng thân thủ uyển chuyển linh hoạt, biết tiến biết lui, thêm tính cách nàng thẳng thắn không để bụng.
“Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn học tập, nghe lời!” nhẹ nhàng giữ chặt bàn tay mềm mại của nàng kéo xuống, nàng nhất thời ngã bên cạnh hắn trong nhuyễn tháp.
Cùng hắn sóng vai ngồi, hai bên đều không có lấy một tia khe hở, khi nàng hít thở đã nghe được trên người hắn tỏa ra mùi hương nhàn nhạt dễ chịu, dù cho sư phó thao thao bất tuyệt nói tiến nói lui, nhưng Lí Liên Nhi tâm tư còn đặt ở trên người Hướng Hách Nhật, thật lâu không thể tự kềm chế, đầy bụng nghi hoặc sớm đã ném lên chín tầng mây.
Liên tiếp mấy ngày, hắn quả nhiên thực hiện lời hứa với nàng. Cá tính nàng vốn không điềm lặng, có thể ngoan ngoãn ngồi trên ghế, hắn bỏ công không ít, trừ bỏ kì nghệ, binh pháp, còn có cách nói năng dáng vẻ chờ nàng học tập, hắn làm bạn cùng nàng suốt những buổi học.
Vì nàng là ngoại lệ, hắn cũng không hiểu rõ suy nghĩ của chính mình……
Thẳng đến khi phát hiện nàng học tập tình huống không được như mong muốn (Ahiru: theo ta thì hiểu là nàng học tập, ko giỏi giang được như tình huống hắn mong >”
Học kì tất phải có đối thủ tài năng mới tiến bộ, Hướng Hách Nhật biết rõ điểm ấy, vì thế thông qua thời gian nhẫn tính tình bồi nàng chơi cờ, cho dù hai người thực lực cách xa nhau quá nhiều.
Trên bàn cờ phủ đầy những quân, hắc bạch hai phương tiến hành hơn trăm bước, không xem thế cục, nhìn thoáng trên mặt cờ quân trắng vây kín, quân đen chỉ còn một con duy nhất, hướng góc chạy trốn, Lí Liên Nhi nhất định sẽ thua.
“Ngươi còn muốn trốn sao?” Hướng Hách Nhật sau nhất tử. (Yue: ta nghĩ là anh ý chiếu tướng tỷ ý rùi Ó.ó)
“A?” nàng lại thua rồi?
“Từ giờ trở đi, ta sẽ không bồi ngươi học tập.” giọng điệu trầm thấp thập phần không hờn giận.
“Vì cái gì?” nàng làm sai cái gì? Nàng đã muốn thực ngoan, nếu trước kia, nàng tình nguyện ra ngoài đi dạo phố, cũng tốt hơn ngồi tại chỗ này chơi cờ.
Đó đều là vì có hắn ở đây nha! Chỉ cần tới xem được hắn, bảo nàng học cái gì đều có thể. Nhưng là hiện tại hắn lại không muốn bồi nàng?
Không biết tại sao, thế nhưng hắn lại cảm thấy khuôn mặt nàng toàn tâm toàn ý thập phần đáng yêu…… Ý nghĩ này làm cho hắn trong lòng tự trách chính mình, đều là do hắn quá buông lỏng nàng! Nên tiến độ mới có thể chậm như vậy.
Thấy nàng thất vọng viết ra trên mặt, hắn cố ý lơ đi, “Có ta ở đây, ngươi sẽ không chuyên tâm. Những buổi học tiếp theo ngươi sẽ học với nha đầu của ngươi, lần sau ta sẽ tự mình nghiệm thu thành quả.”
Hắn tăng thêm khẩu khí, “Nếu không thể làm ta vừa lòng, nha đầu Phẩm nhi kia sẽ bị đuổi ra khỏi Hướng phủ.”
Hắn có thể đối tốt với nàng, cũng có thể đối nàng nhẫn tâm! Nàng chính là quân cờ nhỏ trong sự nghiệp của hắn mà thôi…… Hắn trong lòng như thế tự nhắc nhở chính mình.
Phẩm nhi đứng một bên phía sau nhất thời chân mềm nhũn, vội vàng cầu cứu, “Tiểu thư……”
“Ngươi như thế nào có thể như vậy?” nếu có sai cũng là nàng, không liên quan Phẩm nhi!
Lí Liên Nhi nâng mắt muốn nhìn rõ ý nghĩ của hắn, lại phát hiện nam nhân lạnh nhạt trước mắt này khiến nàng cảm thấy xa lạ. Vì cái gì như vậy?
“Nha đầu này là người Hướng phủ ta, ta tự nhiên có thể quyết định nàng đi hay ở.” Hướng Hách Nhật lạnh nhạt nói.
Hắn nói ra lời đầy kích động, Lí Liên Nhi liền trở nên quật cường, “Ta sẽ không cho ngươi làm như thế!”
“Ta muốn ngươi cam đoan.” Hướng Hách Nhật đứng lên muốn đi.
Lí Liên Nhi nghiêng mặt cúi xuống, vừa buồn nói: “Ta cam đoan, có thể chứ?”
Hướng Hách Nhật không nghĩ quay đi, khi đi tới cửa, một đạo thanh thúy vang lên làm cho hắn quay lại.
Chỉ thấy Lí Liên Nhi dùng sức hạ xuống quân đen, diệt toàn bộ vòng vây.
Hắn nhãn lực thật tốt, nhìn chăm chú vào mặt cờ sau đó nhướng mi, “Ngươi trước đó hạ bước hồ đồ, hiện tại đi nước này dường như muốn cứu quân đen.”
“Ngay từ đầu, ta đã không muốn thắng.” Lí Liên Nhi nhịn không được cãi lại.
Hướng Hách Nhật không giận ngược lại cư nhiên cười. “Nguyên lai dùng phương thức này mới có thể kích thích ý nghĩ muốn chiến thắng trong lòng ngươi sao?”
Tuấn nhã tươi cười như trước, nhưng nàng vẫn nhìn ra đôi mắt kia mang nồng đậm ý trách cứ.
Hắn rốt cuộc là nam nhân như thế nào?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sự thật chứng minh Lí Liên Nhi làm tốt lắm.
Không có Hướng Hách Nhật, nàng tiến bộ thần tốc, ngay cả các sư phó đều khen không dứt miệng, bảo nàng là một đệ tử thông minh, liền đem tất cả sở học truyền thụ cho nàng.
Chính là sau ngày hôm đó, nàng không còn thấy hắn nữa.
Sau lần tức giận ấy, trải qua hơn một tháng sau, tưởng niệm đã vơi dần hầu như không còn……
“Tiểu thư, người đừng luôn nhìn trời ngẩn người mãi!” sau khi ở cùng với Lí Liên Nhi, Phẩm nhi nghiễm nhiên đã muốn đem tâm mình hướng vào tân chủ tử, đối nàng hết sức tận tâm.
“Ta nhàm chán……” Lí Liên Nhi mặc trang phục mùa đông ngồi ở trong viện ngắm cảnh, một bộ dáng ốm yếu.( Yue: *rút khăn*….*chấm chấm nc méc* tội tỷ ý qớ T^T)
“Nếu không thì, chúng ta cùng ra ngoài đi dạo, trò chuyện được không?” Phẩm nhi biết tiểu thư vì sao phiền lòng, nhưng lại bất lực, nàng cũng không nghĩ muốn mình bị đuổi đi.
Lí Liên Nhi giống như điểu được nuôi trong lồng, mất đi sức sống, một lòng muốn chủ nhân chiếu cố. Chỉ tiếc, nàng đợi chờ kết quả, cũng là không ngừng thất vọng.
“Không……” nàng không có hứng thú, huống hồ hôm qua Cao bá nói có tân sư phó tới, yêu cầu nàng đừng đi ra ngoài.
Mặc kệ là Cao bá, Phẩm nhi vẫn là nhận thấy trong phủ mỗi người đều đối nàng rất tốt, nhưng nàng vẫn là không vui, bởi vì bọn họ đối nàng quá quan tâm, chăm sóc nàng rất cẩn thận dù là chuyện nhỏ nhặt.
Nàng không thích như vậy! Lại càng không biết vì sao mọi người đối với như vậy nàng?
“Phẩm nhi, ngươi cảm thấy hắn là dạng người như thế nào?” Lí Liên Nhi ngẩng đầu nhìn trời.
Phẩm nhi sáu tuổi vào phủ, đến nay cũng qua mười năm, xem như đối với Hướng phủ mọi việc lớn nhỏ đều hiểu biết cả, nàng chọn một câu trả lời vô hại, “Em cảm thấy Hướng gia là người rất cao thâm khó lường.”
“Phải không? Ta lại cảm thấy hắn là một người không có cảm giác vui vẻ”. Lí Liên Nhi nói nhỏ.
“Hướng gia trước kia không phải như thế!” Phẩm nhi thốt ra.
Trước kia Hướng gia mặc dù có chút bất cần đời, nhưng ít ra cũng vẫn thoải mái, cởi mở, sau đó hết thảy bất tri bất giác(1) lại thay đổi, mọi người biết Hướng gia không vui.
Lí Liên Nhi ngồi thẳng cả người, suy nghĩ về điều Phẩm nhi vừa nói. “kia vì cái gì hắn thay đổi?”
“này….. Phẩm nhi cũng không rõ ràng.” Phẩm nhi ngập ngừng.
Lí Liên Nhi nhìn ra được Phẩm nhi bộ dáng khó xử “quên đi, không ép hỏi ngươi.” mỗi lần hỏi chuyện về Hướng Hách Nhật, mọi người luôn nói năng thận trọng, liền ngay cả Phẩm nhi cũng không ngoại lệ.
Phẩm nhi thè lưỡi, lát nữa không chừng tiểu thư không phải sẽ hỏi lại chứ. “Tiểu thư, Cao bá đã đến!”
Cao bá cao gầy với nét mặt già nua hơi hơi sáp hồng, dẫn theo một người khuôn mặt trát đầy son phấn, lắc lư cặp mông ý khêu gợi, đôi tay yểu điệu đánh theo từng nhịp bước, “Lí cô nương, vị này là người am hiểu kỹ thuật trang điểm nhất Hòa thành Đường nương.”
“Hướng gia phân phó xuống dưới, từ nay Đường nương sẽ dạy tiểu thư cách ăn mặc.” đi theo Cao bá nha hoàn phía sau lục tục đem cây tử đàn tương hạp đưa vào phòng,” Đường nương sẽ hướng dẫn cho tiểu thư như thế nào thêm trang, y.”
“Cám ơn ngươi, Cao bá.” Lí Liên Nhi cười ngọt ngào.
Cao bá lắc đầu,”Đừng khách khí, có vấn đề gì cứ việc đến tìm Cao bá.”
“Hết thảy đều hảo, ít nhiều đều có ngài lo lắng cho ta!” Lí Liên Nhi lời thốt ra nhưng trong lòng lại nghĩ khác.
“Hảo, hảo, không có việc gì Cao bá đi trước.” thật sự là đứa nhỏ lễ phép. Ai! Hắn thật sự không đồng ý cách làm của thiếu gia, Lí cô nương nhưng là khuê nữ trong sạch a!
“Ân, Cao bá đi thong thả.” Lí Liên Nhi nhìn theo Cao bá rời đi, mới đi theo Đường nương vào nhà.
Nhìn Đường nương cùng khuôn mặt đầy son phấn, nàng âm thầm thở dài. Cho rằng đối nàng mà nói không có nhiều hứng thú lắm, nàng cho tới bây giờ sẽ không yêu thích nổi việc này, chỉ vì đây là hắn an bài, nàng mới cam tâm tình nguyện .
Vào nhà không bao lâu, Lí Liên Nhi đột nhiên phát ra thét chói tai, dọa chim chóc đang mổ thức ăn chạy ở hành lang, cũng dọa Phẩm nhi ở bên ngoài.
“A — Phẩm nhi cứu ta!” nàng không cần như vậy!
Phẩm nhi lo lắng hỏi: “Tiểu thư, phát sinh chuyện gì ?”.
“Không cần thoát ta quần áo, dừng tay, dừng tay nha,” nàng đồng ý với kỳ vọng của hắn, thay đổi chính mình trở thành một bộ dáng khác, không còn cao ngạo giống như trước, không lộ ra chân hài, không còn ngụm từng ngụm uống nước….. Trừ bỏ chuyện này.
“Ta không cần mặc loại quần áo này!” Lí Liên Nhi hồng mắt, sa mỏng nhẹ nhàng rơi xuống ái muội mê người. Này chẳng phải là bị nhìn hết sao? Chỉ tưởng tượng cũng đã chịu không nổi, nàng không thể chịu đựng được nam nhân khác nhìn chăm chú!
“Cô nương nha, ở loại nơi phong hoa này chúng ta sao có thể mặc như vậy nha?” Hướng gia chỗ nào tìm được nữ oa nhi ngây thơ này? Muốn thành một kỹ nữ danh tiếng mọi chuyện không đơn giản! “Ngươi mặc nhiều lắm!”
Đường nương đương muốn bắt trụ Lí Liên Nhi, nhưng không ngờ nàng lại mạnh như vậy? Vẫn là để nàng chạy đi ra ngoài. “Đừng chạy a!”
Phẩm nhi vội vàng đuổi theo, “Tiểu thư, từ từ a……”
Lí Liên Nhi quần áo không chỉnh tề, đầu tóc cũng rối loạn, chảy thẳng ra khỏi viện, một lòng muốn trốn nhanh khỏi Đường nương.
Chạy quá nhanh, một cái thất thần, nàng ngã văng ra ngoài, “A –“
Nghĩ đến sẽ xuất hiện đau đớn lại không thấy, nàng mở mắt ra, mới phát hiện có người đúng lúc tiếp được thân thể trượt của nàng.
“Ngươi đang làm cái gì?” Hướng Hách Nhật âm thanh lộ vẻ âm trầm, tuấn dung hiển lộ một tia mệt mỏi.
Lí Liên Nhi vội xoay người ôm chặt hắn, “Ngươi đã trở lại?”
Trong đôi mắt trong suốt của nàng tất cả đều là hắn, nàng ngây ngốc nhìn nam nhân đã lâu không thấy này.
Hướng Hách Nhật lạnh nhạt đẩy Lí Liên Nhi ra. Rời đi Hướng phủ nhiều tháng, trở về nhìn đến cái cảnh tượng, cư nhiên là nàng giống như con dã hầu nhi (Yue: con khỉ hoang á=))) Sue: Uhm khỉ, sao này a lụy vì khỉ đó =))) trong phủ làm càn, cũng khó trách sắc mặt hắn không tốt.
“Xem ra, ngươi không có nghe lời ta nói” trên mặt hắn tựa như không cười , liền nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của nàng kéo về. Người sáng suốt đều nhìn ra được hắn thật sự tức giận .
“Đau quá, ngươi làm cái gì……buông!” Lí Liên Nhi đầu tiên là nhẹ nhàng, sau đó vì đau nên giãy dụa.
“Trước khi ta rời đi ngươi đáp ứng những gì?” Hướng Hách Nhật mím môi. Hắn không hiểu nàng nháo tính tinh cái gì ? (Yue: có nên bảo cha này ngốc ko=.=”Sue: Ta nói sau này a ấy có khuynh hướng tự ngược chính mình, thế có ngốc không =)))
Phong Nguyệt sắp hoàn thành công việc(Yue: ý chỉ việc kỹ nữ ó), mà nàng lại còn không ra hồn. Là hắn nhìn nhầm, cái bé gái mồ côi kia so với nàng kiên cường hơn nhiều, nếu biết nàng không chịu thua kém như thế, hắn sẽ không mang nàng trở về.
“Không phải, ta có nghe lời, chính là……” nói đến một nửa, nàng mới ý thức được hiện tại bộ dáng mình chật vật, hoàn toàn không có lập trường phản bác. Nhìn gương mặt hắn tràn đầy tức giận, ngực của nàng đau quá, nàng cố gắng lâu như vậy chính là muốn lấy lòng hắn, muốn chờ hắn trở về, cho hắn muốn chính mình.
Ngay cả trời cũng không chịu giúp nàng sao? Nàng ảm đạm cúi đầu, không hề cãi lại.
Hướng Hách Nhật vẻ mặt bình tĩnh kéo nàng trở về phòng, phanh một tiếng đóng sầm cửa.
Ánh mặt trời bị ngăn cách ở phía sau hắn, bị hắn ngăn cách với ngoài cửa, bóng dáng thon dài từng bước tiếp cận, áp lực tràn ngập làm người ta hít thở không thông.
Tâm nàng nhảy dựng, “Ngươi muốn làm gì?”
Tuấn nhan nhu hòa của hắn bịt kín một tầng tối tăm, khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
Hắn nhặt lên sa mỏng rơi trên mặt đất, một phen cởi bỏ ngoại sam trên người nàng. ( Yue: á á… có H sao Sue……á á ta ko edit H đâu O_O..*giãy giụa* Sue: Ta sẽ edit H cho, mi ko cần * hắc hắc* Ahiru: Sue ah` ta nhớ nàng chỉ có ngôn tih` thôi mà. Từ khi nào nàng đen đến vậy :-ss)
“Không cần! Từ từ…..” nàng không còn chỗ nào có thể trốn, đành phải thỏa hiệp. “Ta thay, ta thay là được!”
Thấy hắn không hề động thủ, nàng nhanh đoạt lấy sa mỏng trên tay hắn.( Yue: chú thik ngừi hemk bik ngoại sam nghĩa là áo lót hùi xưa ó ^^~)
Đưa lưng về phía hắn, nàng nhanh chóng trút đi bộ áo thượng thanh đoản sa mỏng, lụa trắng trong suốt căn bản che không được bờ vai trần trụi cùng cặp nhũ hoa căng tròn trắng mịn.(Yue: ngồi edit câu này mún *phụt máu*=.= tội lỗi thiệt Sue: *liếc* hừ trình độ non kém, nhiu đó đã phụt máu sao được hử, ta mún hơn nữa cơ *hắc hắc*)
Hướng Hách Nhật cố gắng hạ xuống chính mình (Sue: Hạ jì thế a *chớp chớp*..Yue: đang tưởng tượng hết sức đen tối nè @[email protected] Sue: *ngây thơ* có jì đen tối ah ), không nghĩ tới nàng giấu ở phía sau bộ quần áo kia lại có bộ dáng mê người đến thế, da thịt phiếm hồng, thân mình nhỏ nhắn, bộ dáng run run, làm cho người ta có chút không đành lòng.
Hắn lấy ra kính liêm (Yue:cái kính ở trong cái hộp trang điểm hùi xưa đó), ánh mắt nhìn vào khuôn mặt đang ngại ngùng, ngón tay chậm rãi vuốt lên khuôn mặt trơn nhẵn mềm mại mà lạnh như băng của Lí Liên Nhi “Ngươi rất tái nhợt.”
Hắn tự mình trang điểm cho nàng thật kiều diễm, trừ bỏ mi…… Hoạ mi chính là vợ chồng chi nhạc.(2)
Phấn trong hộp áp hoa dấu dần dần mơ hồ, phía trên mặt nàng ngưng tầng tầng hương phấn, hai bên má vì son phấn phớt nhẹ càng thêm xinh đẹp, đôi môi đỏ thắm, dung nhan quyến rũ dường như là hai người khác nhau.
Ngón tay thon dài dừng ở mi tâm của nàng, nàng tựa hồ hiểu được hắn vì sao chần chờ. Nàng đoạt lại bút trong tay hắn, chính mình họa mi tựa như phượng vĩ bay lên phá hủy cảm xúc trên khuôn mặt diễm lệ.
Nàng chớp chớp hai mắt, tính tình quật cường không cho phép nước mắt hạ xuống.
“Ngươi –“ liếc thấy mắt nàng rưng rưng, lời nói trách cứ im bặt mà ngừng lại.
Hắn không phải là vì ánh mắt quật cường kia mà chọn nàng sao? Thôi!
“Từ nay về sau, tên ngươi gọi là Liệt Nguyệt, không còn là Lí Liên Nhi” hắn nhẹ nhàng nói. Như ánh trăng soi khắp thiên hạ có bản lĩnh tựa như ngọn lửa bừng cháy, nhất định không tầm thường. Hiểu chưa? (Ahiru: mih` tên Nhật áp cho ng` ta tên Nguyệt, tình ý chưa :”>)
Hắn vuốt ve dung nhan xinh đẹp của nàng, trong lòng nảy lên một cỗ kích động.
Lí Liên Nhi im lặng gật đầu, nhìn vào hình ảnh quen thuộc trong gương nhưng lại xa lạ chính là mình, bất giác cảm thấy mờ mịt.
Nàng làm như vậy rốt cuộc đúng hay không?
Liệt Nguyệt
(1) : không biết vì sao
(2): ý là nhìn giống như môt cặp vợ chồng son vui vẻ