Đọc truyện Tính Toán Chi Li – Chương 67
Hình như hôm nay Mộ Vũ cười đặc biệt nhiều. Tôi bị mê hoặc đến mức có chút thất thần. Sau đó, tình cờ quét mắt qua màn hình điện thoại sáng bóng như gương, tôi mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trên màn hình phản chiếu những đường màu đỏ ngang dọc trên mặt tôi. Thảo nào tôi thấy tên khốn đó cứ sờ mặt mình mãi, hóa ra hắn bôi hết phần mực in màu đỏ còn sót lại trên tay lên mặt tôi.
Nếu không phải tình hình trước mắt không cho phép, tôi đã đạp hắn từ lâu rồi. Hắn vừa hôn vừa cắn cổ tôi. Quần áo trên người đã bị tôi cởi ra từ lâu. Hai khuôn ngực trần phập phồng đè lên nhau. Hắn ôm tôi, dùng cả chân lẫn tay để đàn áp mọi sự vùng vẫy của tôi. Vì cứ nhúc nhích một cái là chiếc giường nhỏ dưới thân tôi lại ót ét kêu lên. Dù gì đây cũng là ký túc xá, phòng kế bên nói chuyện điện thoại hơi lớn tôi còn nghe được. Điều đó chứng minh hiệu ứng cách âm của tường tệ đến mức nào. Xuất phát từ mối lo ngại đó, tôi đành phải từ bỏ việc tranh quyền chủ động, tuy trước đây tôi cũng chưa chưa bao giờ tranh được.
Mộ Vũ biết tôi không dám lộn xộn nên càng quá quắt. Hắn biết rõ những chỗ nhạy cảm trên người tôi, nên cố ý “châm lửa” không chút kiêng dè. Tay hắn xoa nắn eo tôi. Vành tai bị hắn ngậm vào trong miệng, vừa cắn, vừa mút, vừa hôn. Từng cơn khoái cảm nhấn chìm lý trí. Tôi bị kích thích đến độ run rẩy không ngớt trong lòng hắn. Đẩy ra thì không nỡ, không đẩy lại không chịu được. Thế là đành nửa đẩy nửa chiều, vừa tránh né hắn vừa ôm chặt hắn.
Tôi lí nhí chửi hắn, hắn bèn bịt miệng tôi lại. Tôi cắn hắn, hắn cắn lại. Tôi hôn hắn thì…hắn mặc cho tôi hôn. Do kiểu phối hợp của hắn mà phần lớn thời gian tôi đều đang hôn hắn. Hôn hắn một cách hung dữ, một cách phẫn nộ, một cách oán giận, một cách si mê, một cách ngọt ngào.
Mơ màng cảm nhận được thắt lưng bị gỡ ra cái “cạch”, tôi tức thì tỉnh táo lại, nhanh chóng túm lấy tay hắn lại. Mộ Vũ khẽ thở hổn hển nhìn tôi. Đầu mày cuối mắt đều là sự rù quến mềm mượt dày đặc như tơ phút chốc bện chặt lấy tim tôi. Vô số những con sóng dữ cuồn cuộn dâng trào trong mắt hắn, dập nát số lý trí mỏng manh của tôi. Tuy bây giờ cả hai đều đang trong trạng thái “lên nòng”, thế nhưng…
“Đừng, Mộ Vũ…Đây là ký túc xá, bất tiện lắm…” -Tôi không thể đảm bảo trong thời khắc hưng phấn nào đó vẫn có thể kiểm soát được tiếng nói của mình. Hơn nữa, nhà tắm là khu vực dùng chung, phải đi xuyên qua cả khu hành lang mới tới. Bất lực hơn nữa là không biết lúc nào sẽ có người dưng đến gõ cửa… Hình như Từ Phi bảo sẽ mang thứ gì đó sang cảm ơn tôi…
Mộ Vũ chau mày, nhưng không tiếp tục. Hắn lại cúi người xuống ôm tôi, tựa đầu vào hõm vai tôi cọ cọ mấy cái, im lặng chờ cơn sóng giày vò trong người rút xuống.
Oán niệm của tôi tuyệt đối không ít hơn hắn. Chuyện quái gì thế này?
Qua một lúc, khi hơi thở của cả hai đã bình ổn trở lại, Mộ Vũ bỗng mở miệng nói bên tai tôi: “An Nhiên…”
“Ừa, sao thế?”
“Công việc ở chỗ công trường của chúng tôi sắp làm xong rồi… Ông chủ Kim bảo sắp tới sẽ có một dự án mới. Khu nhà quy hoạch phía Tây, công trình cũng không nhỏ, nhưng phải bốn tháng sau mới khởi công. Ông ấy muốn tôi tiếp tục làm cho ông ấy…”
“Ừa, cậu có dự định gì à?” -Tôi hỏi.
“Một ông chủ khác của Vạn Đạt, ông chủ Chu, dự án của nhóm họ nằm ngay kế chúng tôi, cũng có thể xem là chỗ quen biết. Ông ấy hỏi tôi có muốn làm cho ông ấy không, tiền công có thể tăng thêm năm trăm.”
“Ồ?” -Tôi vừa nghe tăng lương là hai mắt sáng lên ngay lập tức: “Thế công việc có như trước không?”
“Cũng xêm xêm.”
“Thế thì qua bên họ Chu.” -Vì kiếm tiền mà, tất nhiên là ai cho nhiều tiền hơn thì theo người đó. Chuyện này có gì phải do dự cơ chứ. Chẳng lẽ làm riết rồi có tình cảm với ông chủ Kim chắc?
Mộ Vũ tiếp lời: “Có vẻ ông chủ Kim đã biết chuyện này, nên ông ấy nói với tôi là nếu tôi chịu làm lâu dài cho ông ấy, ông ấy có thể cho tôi mượn căn hộ hai phòng một sảnh của ông ấy ở quận Giang Nam Thủy để ở mà không thu tiền. Tôi thấy cũng được.”
Nếu được thì hắn thực sự nên đổi chỗ ở. Khu trại của họ thực sự không phải là nơi cho người ở.
Nhưng quận Giang Nam Thủy à? Tôi lập tức nhớ ra. Nhà đấy nằm ở khu vực đắc địa của thành phố. Giá thuê bình quân bây giờ phải hơn chín ngàn. Cho thuê thì một căn nhà thô cũng phải ít nhất một nghìn rưỡi một tháng. Ông chủ kim này điên à? Dù ông ta tăng lương một nghìn cho Mộ Vũ vẫn lời hơn. Có ma mới tin ông ta không tính ra được.
Tôi chớp chớp mắt, không khỏi nghĩ đến khả năng đó: “Mộ Vũ, tên họ Kim đó có phải ưng cậu rồi không?” -Với thân hình, gương mặt và cái mũi sưng của ông ta, tôi nghĩ đến cặp mắt nhỏ híp lại khi ông ta nói chuyện với Mộ Vũ mà cả người lạnh toát.
Mộ Vũ lắc đầu: “Tôi biết anh nghĩ gì. Mới đầu tôi cũng thấy lạ. Ông ấy muốn giữ tôi lại có thể tăng lương cho tôi. Không cần nhiều, chỉ cần như ông chủ Chu là tôi sẽ không bỏ đi. Thuê nhà bây giờ đắt lắm. Tôi có thấy trên quảng cáo bên đường, nhà một tầng ở vòng đai ngoài phía đông cũng phải bốn năm trăm tệ rồi. Về sau, ông ấy nói với tôi là vì trang hoàng kỹ quá nên mới không nỡ cho người khác thuê. Căn bên quận Giang Nam Thủy là nhà ông ấy mua cho ba mẹ, nên mới trang hoàng kỹ lưỡng. Ai ngờ ba mẹ ông ấy ở không quen, lại trở về quê sống, nên nhà mới trống. Ông ấy sợ người thuê nhà ẩu làm hư nhà mới của ông ấy nên mới bảo tôi ở. Thực ra chỉ là muốn tôi trông nhà hộ ông ấy, chờ ba năm sau con trai ông ấy tốt nghiệp lại đưa cho con ông ấy ở khi kết hôn.”
“Ơ?” -Tôi nhướng mày một cách nghi ngờ: “Ông ta sợ người thuê nhà ẩu mà không sợ cậu ẩu à?”
Mộ Vũ bật cười một tiếng, giọng nói trầm thấp trong trẻo nhưng đáp án đưa ra có chút càn rỡ. Hắn nói: “Chỉ khi đối mặt với anh, tôi mới không nhịn được làm ẩu thôi.”
Thằng nhóc chết tiệt. Mấy lời đường mật nói sỏi thế không biết. Thế này mà đi dỗ gái thì chẳng phải dỗ người nào đổ người đó sao. Nghĩ đến đây, tôi thầm khinh bỉ mình. Gái gì mà gái? Đàn ông như mày, chẳng phải hắn cũng dỗ đến đâu đổ đến đó ư?
Không thể xà nẹo với nhau thêm nữa, đống lửa vừa hạ xuống lại có xu hướng nhen nhóm trở lại.
Tôi không nỡ nhưng vẫn đẩy hắn ra: “Đứng dậy, nhìn hậu quả làm ẩu của cậu này!” -Tôi chỉ vào khuôn mặt lem luốc của mình. “Đây là mực, khó rửa ra lắm, cậu bảo tôi ra đường thế nào đây!”
Mộ Vũ chồng áo sơ mi vào. Một chút giác ngộ của kẻ gây họa cũng không có, hắn chậm rãi bước đến, bưng mặt tôi lên thơm một cái.
Tôi lập tức im bặt.
Thôi thôi, tôi chẳng có tí sức kháng cự nào với kiểu tấn công dịu dàng của hắn, đành cam chịu chồng áo thun vào, cầm xà phòng và khăn mặt đi vào nhà vệ sinh.
Quả thật rửa không ra. Đánh xà phòng đến tận ba lần, rửa mặt đến sưng vù mà vẫn còn dấu. Tôi buồn bực nghĩ: Thằng khốn, để tôi quay lại làm vài dấu không rửa được lên mặt cậu. Nghĩ thế, tôi cảm thấy đỡ tức hơn nhiều. Tôi vắt khăn lên cổ, mang nụ cười “dâm đãng” bước về ký túc xá.
Bất ngờ là cửa đang mở. Tôi vừa đến gần cửa là nghe thấy tiếng của Từ Phi: “Tôi ở tầng trên, là đồng nghiệp của An Nhiên. Tôi họ Từ, tên Từ Phi, “Phi” trong “Nhân gian tứ nguyệt phương phi tận”, dịch thơ là Nhân gian tháng tư hương hoa phai tàn…”
Đờ mờ, còn “Nhângian tứ nguyệt phương phi tận” nữa, tỏ vẻ có văn hóa đúng không?
Tôi bước vào. Mộ Vũ đang cúi đầu lắng nghe như thể rất nghiêm túc, thực ra hồn đang bay trên trời. Hắn nhìn về phía tôi qua vai của Từ Phi. Từ Phi quay lưng lại với tôi, vẫn đang tiếp tục lời giới thiệu của cổ. Tôi thấy trên bàn máy tính có thêm nửa quả dưa to, cố tình kinh ngạc nói: “Chao ôi, em vừa đi rửa mặt là có khách đến. Chị Từ, chị khách sáo quá rồi ạ?”
Từ Phi quay đầu lại, tủm tỉm cười với tôi, nói: “Cứ làm phiền cậu mãi, tôi thấy ngại quá!” -Tiếp lời, cổ chuyển chủ đề: “An Nhiên, tôi cũng sinh năm 88, cậu đừng gọi tôi là chị mãi, làm như tôi già lắm.”
Đàn bà thật là giảo hoạt! Câu này hiển nhiên là đang nói cho Mộ Vũ nghe.
“Phải, phải.” -Tôi gật đầu.
Từ Phi chẳng thèm ngó ngàng đến tôi, tiếp tục hỏi Mộ Vũ: “Cậu là bạn của An Nhiên?”
Mộ Vũ gật đầu.
“Trước giờ chưa gặp cậu bao giờ, thỉnh thoảng chỉ thấy An Nhiên đi cùng một cậu tên Ngô gì đó!”
Mộ Vũ hạ mắt xuống, không đáp gì, rõ ràng là không muốn tiếp lời nhưng sao cách diễn dịch của hắn trông như vẻ là đang ngượng ngùng.
“Ngô Việt.” -Tôi nhắc nhở, thầm nghĩ chị hai chị cố tình kiếm chuyện để nói thế này có mệt không?
“Phải rồi, Ngô Việt bên Di Động đúng không?” -Từ Phi thấy tên đó kiệm lời, bèn hỏi han lòng vòng ở chỗ tôi: “Vị này…”
“Hắn họ Hàn, Hàn Mộ Vũ, Mộ Vũ trong “Châu liêm mộ quyển tây sơn vũ.”” -Tôi đắc ý nói ra câu đó. Xí, có gì đâu, ông đây cũng biết.
Từ Phi khen ngợi tới tấp: tên này hay. Sau đó, may mà khả năng dập tắt câu chuyện của Mộ Vũ quá cao siêu, Từ Phi lần đầu gặp hắn cũng chẳng tìm ra được quá nhiều chủ đề, đành phải bỏ lên lầu một cách quyến luyến. Lúc đi, còn dặn Mộ Vũ đến chơi thường xuyên.
Tôi đóng cửa lại, vỗ ngực một cách khoa trướng: “Trái đất nguy hiểm quá, Mộ Vũ, cậu nên về sao Hỏa thì hơn!”
Hắn cười ôm tôi: “Anh về với tôi đi.”
Tôi chớp thời cơ thực thi kế hoạch báo thù của mình: vạch cổ áo hắn ra, mút mạnh một cái. Một đốm đỏ tươi nở rộ dưới lớp da, ăn mặc đàng hoàng sẽ không thấy, nhưng tôi biết ở đấy có dấu vết mà tôi để lại. Ở bên cổ hắn, ở trong lòng tôi.
Hai chúng tôi lấy muỗng, mỗi người một miếng, chia nhau ăn hết nửa quả dưa.
Xem như bữa trưa -tôi bảo.
Mộ Vũ gật đầu.
Ăn “cơm trưa” xong, đầu tiên tôi bật máy tính lên, mở ứng dụng phát nhạc với âm lượng nhỏ, sau đó kéo Mộ Vũ cùng nằm chen chúc trên chiếc giường đơn của tôi: “Ngủ trưa với tôi đi.”
Giường vốn không rộng rãi gì, hai chúng tôi đành phải dán sát vào nhau. Tư thế đó không hề thoải mái, nhưng may mà Mộ Vũ không để tâm. Tay hắn đặt lên người tôi, nhắm mắt lại, im lặng mà tự nhiên.
Những nốt nhạc nhẹ tênh lượn lờ trong nhà. Máy nén của điều hòa lúc bật lúc tắt. Người đó nằm yên ổn bên cạnh tôi, hô hấp đều đặn. Trong môi trường phù hợp đó, đại não đã nặn ra cho tôi một giấc mơ đẹp. Trong mơ, đủ loại hạnh phúc ùn ùn kéo đến. Trong mơ màng có một nụ hôn mềm mại rơi xuống trán. Tôi biết rõ đấy không phải là một phần của giấc mơ, nhưng lại ngọt hơn cả mơ.