Đọc truyện Tình Toả Thâm Cung – Chương 14
Chính điện hoàng cung, đại điện vốn chỉ dùng trong những buổi lễ chính thức, long trọng giờ lại được giăng đèn kết hoa rực rỡ. Trong sảnh, sau những dãy bàn yến hội, là các đại thần tươi cười rạng rỡ. Vài hoàng tử trẻ tuổi thay nhau đi mời rượu các bàn, trong sảnh rộn ràng nhốn nháo, cổ nhạc hợp tấu, tựa như một bức họa tươi vui.
Cung yến long trọng thế này, có thể sánh bằng lễ mừng thọ của Hoàng đế chứ không kém. Trên thực tế, đây chỉ là để chúc mừng sinh nhật hai mươi sáu tuổi của Trần Danh thu và mừng y trở về bình an.
Ngồi bên cạnh Hiên Viên Kính là Trần Danh Thu, y lạnh lùng nhìn mọi người bên dưới, đôi mắt sáng rực lại khôi phục nét dửng dưng, căm ghét thế tục ngày xưa. Mọi người coi thường sự yêu chiều mà Hiên Viên Kính dành cho y, nhưng lại e dè quyền uy của hắn, trong lòng y hiểu rõ, nhưng lại lười vạch trần. Lễ mừng này, y vốn chẳng coi là gì? Ở đây, trừ Hiên Viên Kính, không có ai hoan nghênh sự tồn tại của y. Nhưng chính vì như thế, y lại càng muốn xem xem bọn chúng diễn hề.
Rượu rót được ba lần, các đại thần bắt đầu dâng thọ lễ của mình lên, đồ cổ tranh chữ, kì trân dị bảo, các món tặng phẩm xa xỉ đủ màu sắc lần lượt được đặt giữa đại sảnh, rực rỡ muôn màu. Có người, là nhân cơ hội lấy lòng vị Trần vương gia được bệ hạ ngàn vạn sủng ái, có người, là kinh sợ dưới mệnh lệnh của hoàng đế, không dám làm trái. Nhưng Trần Danh Thu biết, không có một món lễ vật nào ở đây bao hàm tâm ý chúc mừng năm thứ hai mươi sáu y sống trên đời. Sinh nhật của người cầm quyền, trước giờ chính là một vở kịch chính trị mà thôi
“Công bộ thị lang Lí đại nhân chúc mừng sinh nhật vương gia, dâng lên một bồn cảnh san hô trắng ngàn năm —” Khi tiểu thái giám tuyên đọc theo danh mục quà tặng, một quan viên gầy gò hơn bốn mươi tuổi vội vàng rời khỏi bàn tiệc của mình đi đến giữa đại sảnh, quỳ xuống trước hoàng đế và vương gia đang ngồi cao cao trước sảnh, hai thái giám thân hình cao to cố hết sức nâng một bồn cảnh san hô lấp lánh đi lên, trên đá san hô trơn mịn hoàn hảo được tinh tế trang trí thêm bảo thạch lung linh, đầy màu sắc, khiến bồn san hô càng thêm rực rỡ. Nhất thời, trong đại sảnh tràn đầy tiếng khen ngợi. Hiên Viên Kính vừa lòng gật đầu, nói: “Ái khanh rất dụng tâm”
Dưới vô số ánh mắt ghen tị, Lí thị lang mừng rỡ như điên, liên tục dập đầu: “Tạ hoàng thượng khích lệ, thần hổ thẹn không dám nhận. Nhân dịp ngày sinh của vương gia, cũng như nhân dịp vương gia thoát đại nạn bình an trở về, thời khắc song hỉ lâm môn như vầy, vị thần thật lòng mừng cho bệ hạ, mừng cho vương gia! Chút vật mọn này, không đủ để diễn tả một phần vạn nỗi vui sướng trong lòng thần”
Mừng cho ta? Hừ, một đám ngụy quân tử làm bộ làm tịch!
Nỗi bất mãn kìm chế bao lâu nay của Trần Danh Thu rốt cục bùng nổ. chỉ vào bồn cảnh, y hỏi: “Lí đại nhân, lễ vật danh quý như thế mà là vật mọn à? Không biết bồn cảnh này đáng bao nhiêu tiền a?”
Lí thị lang vẫn chưa nghe ra sự khó chịu và châm chọc trong khẩu khí của Trần Danh Thu, nên vẫn còn khoe khang: “Bẩm vương gia, chẳng qua hai vạn lượng bạc mà thôi”
“Lí đại nhân làm quan bao lâu rồi?”
Vẫn chưa rõ chuyện, Lí thị lang tiếp tục cung kính trả lời: “Bẩm vương gia, vi thần vừa vào quan năm trước, cho tới nay chưa đầy một năm”
“Chưa đầy một năm mà đã leo lên được thị lang, ngươi rất có khả năng đấy” Giọng điệu hờ hững, bình tĩnh của Thu khiến người ta nghe không ra đây là đang khen hay đang châm chọc, “Lí đại nhân nguyên quán ở đâu?”
“Thần là nhân sĩ Hà Nam, thuở nhỏ nhà nghèo, mười tuổi mất cha, mẹ già phải giặt quần áo, dệt vải cho người ta để kiếm sống, miễn cưỡng nuôi thần đọc sách. Năm đầu tiên Khánh triều tổ chức khoa khảo, thần đỗ thám hoa, vào công bộ làm quan, giúp sức cho triều đình.”
“Theo lời của ngươi, một năm trước, khi ngươi chưa làm quan thì cũng chỉ là một kẻ không xu dính túi, vậy bổng lộc một năm của công bộ thị lang là bao nhiêu a? Hai vạn lượng? Hay là nhiều hơn?” Đôi môi mượt mà hồng nhuận không chút lưu tình phun ra những những lời châm chọc chói tai. Chỉ một thoáng, sắc mặt của Lí thị lang đã trắng bệch. Cho đến khi bị thái giám đi lên gỡ mũ quan, hắn vẫn chưa nghĩ ra món lễ vật tiêu tốn không ít khổ tâm này rốt cuộc có chỗ nào không hợp ý vị vương gia tính khí thất thường này. Chúng thần chưa dâng lễ vật nhất thời lo sợ bất an, tiểu thái giám cầm tờ sớ danh mục quà tặng nhất thời cũng không biết có nên tiếp tục đọc nữa hay không. Đại sảnh vừa rồi còn rộn ràng tiếng cười nói nhất thời tràn ngập không khí khẩn trương, ngay cả Hiên Viên Kính cũng không thể phỏng đoán được buổi yến hội long trọng được bố trí tỉ mỉ này rốt cuộc có chỗ nào khiến Thu không vui. Chỉ có Trần Danh Thu vẫn mang theo nụ cười tràn ngập châm chọc và lãnh đạm, dùng ánh mắt coi rẻ chúng sinh đảo khắp các thần tử nực cười trong sảnh, thản nhiên mà tự đắc
“Thần cũng có một món lễ vật hiến cho vương gia” Bỗng nhiên, một thanh âm to rõ đánh vỡ sự trầm tĩnh trong sảnh. Dưới ánh mắt của mọi người, một quan viên trẻ tuổi, tay nâng một quyển sách dày, ngẩng đầu ưỡn ngực xoải bước từ ngoài điện vào. Đến trước ngự tọa, hắn đặt quyển sách trên mặt đất, rồi hành lễ với hoàng thượng: “Thần, Trần Danh Hạ tấn kiến bệ hạ”
Hiên Viên Kính toét miệng cười: “Ái khanh mau đứng lên.” Hắn cứ tưởng, theo ân oán giữa hai huynh đệ này, thì Trần Danh Hạ sẽ không đến yến hội hôm nay, không ngờ hắn cuối cùng lại đến! Nói vậy Thu cũng sẽ vui mừng. Đảo mắt nhìn, lại thấy Trần Danh Thu vẫn cười lạnh như trước, thờ ơ không quan tâm, tựa hồ mọi thứ trước mắt không có liên quan đến y
Vẻ mặt này rốt cuộc là vui hay là không vui đây? Hoàng đế vẫn không nghĩ ra đáp án, nhất thời cũng không rõ có nên đuổi tả thừa tướng của hắn ra ngoài không
Không đợi Hiên Viên Kính ra quyết định, Trần Danh Hạ đã đứng dậy, nâng quyển sách kia lên, cao giọng nói: “ [Tội thần truyện] do thần phụ trách biên soạn hiện đã khắc thành sách, trang đầu tiên chính là viết về cuộc đời của Trần vương gia, nhân dịp này, thần muốn tặng một bộ mới nhất cho Trần vương gia”
Trong đại điện nhất thời lặng ngắt như tờ, luồng gió cuồng loạn lẳng lặng cuốn lên lốc xoáy, ngẫu nhiên, tiếng đèn hoa bùng cháy nghe rõ ràng trong đêm đen tĩnh lặng, ánh đèn lắc lư rọi lên từng gương mặt trắng bệch. Hiên Viên Kính nắm chặt tay trái không ngừng run run, cơn tức giận tụ tập trong ánh mắt, ngay cả vết sẹo nơi khóe mắt cũng trở nên dữ tợn lên.
Lúc đầu, ở trên triều đường, hắn đã từng vì việc chỉnh sửa quyển sách này mà nghiêm khắc trách cứ Trần Danh Hạ, không ngờ hắn chẳng những kháng chỉ bất tuân, mà còn viết tên Thu ở ngay trang đầu tiên trong quyển sách thiên cổ bêu danh, càng to gan lớn mật công nhiên khiêu khích ngay lúc này!
“Người đâu, bắt hắn lại cho ta! Kéo ra ngoài chém!” Tỉ mỉ thiết kế yến hội lấy lòng Thu, lại bị một thần tử triệt để phá nát, Hiên Viên Kính quá tức giận, thậm chí quên sử dụng danh hiệu tự xưng tôn quý mà chỉ đế vương mới có.
Những thị vệ nhanh chóng tiến lên túm lấy tay Trần Danh Hạ, đè hắn xuống đất. So với tốc độ của thị vệ càng nhanh là các hán thần vội vã quỳ xuống đất.
“Trần đại nhân là rường cột của nước nhà, khai quốc công thần, thỉnh hoàng thượng tha tội a” Đây, là câu cầu xin có vẻ hòa hoãn.
“Thỉnh hoàng thượng tạm nén cơn giận, tả thừa tướng chỉ tuân thánh chỉ đến chúc thọ, có chỗ nào không thỏa đáng xin hoàng thượng khoan thứ” Đây, là hai câu cầu xin thuận tiện mắng đầu sỏ gây họa: Thu
“Câm miệng, không được cầu tình nữa, những ai cầu tình đều kéo ra ngoài chém cho trẫm!” Hiên Viên Kính giậm chân trước long ỷ, tiếng rống hận đinh tai nhức óc. Dưới ngự tọa, các hán thần quỳ rạp dưới đất lại tiếp tục dùng ngữ điệu cung kính vừa khuyên can vừa dập đầu, cửa ra đại điện đã bị bọn họ dùng thân thể chặn lại, tiếng cầu tình nhao nhao cơ hồ lấn át cả tiếng rống giận của Hiên Viên Kính. Cái gọi là ‘pháp bất trách chúng’ (pháp luật không trừng phạt số đông), không ai tin câu uy hiếp ‘đều kéo ra ngoài chém’ của Hiên Viên Kính có thể thực hiện
Ánh mắt của Trần Danh thu chậm rãi đảo qua mọi người đang ra sức diễn xuất, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Trần Danh Hạ, đầu tóc rối tung phủ lên gương mặt trẻ tuổi, sau làn tóc đen đó, là một gương mặt không sợ hãi, ánh mắt bao hàm hận ý nhìn thẳng về phía y
Kẻ đã trải qua hai triều đại như Trần Danh Hạ tuyệt đối không còn là thằng nhóc bốc đồng hành động theo cảm tính như trước, sau lưng cử chỉ khiêu khích nhìn như không khôn ngoan này, là thế lực trong triều không ai có thể sánh bằng làm hậu thuẫn. Y biết, cho dù hoàng đế quyết tâm, cũng không thể dễ dàng vì y mà giết Trần Danh Hạ — một kẻ đường đường là nhất phẩm thừa tướng đương triều. Món lễ vật vũ nhục này, bất quá là để nhắc nhở thân phận của y!
Nhiều năm nay, an cư bên cạnh Hiên Viên Kính, một lòng chơi vở kịch báo thù, Trần Danh Thu đã sớm quên cách tranh đấu giữa người với người, nhưng hiện tại, huyết thống hoàng thất lại sôi trào trong huyết mạch. Quyền thế, y không tranh, y cũng không sợ!
Y chậm rãi đứng lên, tia sáng lạnh lùng sắc bén lóe lên trong đôi mắt đen láy, ánh mắt như lưỡi dao đảo qua mỗi người trong đại điện, cảm giác áp lực nặng nề im lặng lan truyền. Đó là ánh mắt chỉ thuộc về loài báo săn vừa thức tỉnh sau giấc ngủ say, đó là ánh mắt chỉ thuộc về tứ vương gia từng trải qua phong vân trong trung tâm chính trị của Diệu vương triều, đó là ánh mắt chỉ có kẻ có được huyết thống hoàng thất vô hạn tôn quý mới có. Ngạo mạn, khinh bỉ nhìn chúng sinh, ngạo mạn, xa cách, ngạo mạn lại khiến người ta sợ hãi!
Một hoàng tử tiền triều sống tạm tại Khánh triều, trên người y ẩn sâu sự cao quý không thể xâm phạm vào tận gốc rễ, cũng là sự cao quý hấp dẫn Hiên Viên kính nhất kiến chung tình, tái kiến điên cuồng! Một sự cao ngạo mang theo hơi thở hủy diệt lại như ngôi sao chói mắt giữa đêm đen!
Thật sự muốn giết hắn, một thằng ăn mày tự tay y nuôi nấng, giờ lại không kiêng nể gì nhục mạ y!
Sát khí tàn bạo dâng lên đôi mắt sáng rực của y, hai mắt lập tức bao phủ trong một tầng bóng tối. Các hán thần vừa rồi còn bằng mặt không bằng lòng cầu tình giờ im lặng cúi đầu, ở trên người Trần Danh Thu, chúng có thể ngửi được hơi thở chết chóc. So với việc hoàng thượng giậm chân đập tay uy hiếp, thì trước mắt mới là hơi thở nguy hiểm khi người đương quyền đại khai sát giới.