Bạn đang đọc Tinh Tinh Vơ Nguyệt FULL – Chương 3: H
Edit: Pei Pei
Y cách hoàng đế quá gần rồi, quần áo rộng lớn đã không giấu được cái bụng nữa.
Nếu bị phát hiện…!Nếu bí mật thân thể y bị phát hiện…!
Bạch Nguyệt Quang hoảng loạn vô cùng, khối mực nặng nề rơi xuống nghiên mực trên lề sách.
Một tiếng vang nhỏ, Bạch Nguyệt Quang như vừa tỉnh giấc chiêm bao, mồ hôi lạnh rơi thành giọt, cuống quít muốn thỉnh tội, lại bị Hoàng Đế đột nhiên kéo vào trong lòng.
Dưới thân là cự vật nóng bỏng, Bạch Nguyệt Quang run rẩy muốn trốn lại không dám trốn: “Bệ hạ….”
Hơi thở nóng bỏng của Hoàng Đế chậm rãi phun sau gáy cùng vành tai y, khoang ngực dán vào tấm lưng gầy gò của Bạch Nguyệt Quang: “Bạch ái khanh, tướng mạo ngươi như vậy chắc chắn ở Cửu Hòa trấn rất được nữ tử ái mộ nhỉ? Có gia thất chưa? Nhi nữ mấy người?”
Bạch Nguyệt Quang động cũng không dám động, hai tay nắm thật chặt long bào hoàng đế, run giọng trả lời: “Bệ hạ thứ tội, thảo dân một thân một mình, không thê thiếp nhi nữ.”
Hoàng Đế kéo dài âm thanh nói: “Ồ —— ”
Trái tim Bạch Nguyệt Quang đã nhảy tới cổ rồi, ba hồn bảy vía đều sắp hóa thành tro.
Hoàng Đế đột nhiên dùng sức ôm lấy Bạch Nguyệt Quang: “Vậy, nếu trẫm muốn sủng hạnh Bạch ái khanh, sẽ không cần phái người đi Cửu Hòa trấn thông bẩm?”
Y phục như tuyết bị Hoàng Đế đột nhiên cởi bỏ, Bạch Nguyệt Quang vừa thẹn vừa giận gần chết: “Không muốn…!Bệ hạ…!Không nên như vậy…”
Sắp bị phát hiện, bí mật thân thể y sắp bị phát hiện!
Âm huyệt dâm đãng xấu hổ kia, còn có cái bụng to lên vì hoài thai.
Nếu như Hoàng Đế phát hiện bí mật ấy sẽ xử lý y như thế nào?
Coi như một con quái vật mới mẻ nhốt trong lồng đùa bỡn, hay là trực tiếp xem như họa quốc yêu vật, lập tức giết chết?
Không…!Không thể…!Tuyệt đối không thể…!
Nghĩ đến người muốn y chính là thiên tử…!là thiên hạ vạn dân quân vương.
Thiên tử muốn sủng hạnh y, y làm sao có thể từ chối?
Nếu cự tuyệt sủng ái của thiên tử, đó chính là kháng chỉ, là tội lớn chém đầu, từ trên xuống dưới nhà họ Bạch, đều bởi vì đứa con bất hiếu này mà gặp tai bay vạ gió.
Bạch Nguyệt Quang vừa giận vừa thẹn, cũng tuyệt vọng đến cực điểm.
Hoàng Đế mạnh mẽ xé rách y phục hắn, lộ ra bộ ngực trắng cùng núm vú phấn nộn, tàn nhẫn há mồm cắn.
Bạch Nguyệt Quang không chịu nổi ngất đi.
Lực đạo hoàng đế hút sữa, làm sao so với dã nhân còn muốn hung ác hơn?
Bạch Nguyệt Quang trong mơ mơ màng màng nhớ lại dã nam nhân.
Hán tử thô kệch cao hơn chín thước kia có hai đại dương v*t hình dáng bất đồng, có thể cùng lúc đâm vào âm huyệt của cúc huyệt của y, còn lấy ngón tay đùa bỡn âm hộ, đem thịt hạt nho nhỏ niết đến đau đớn, cứ vậy mà sưng lên.
Hạ thân truyền tới cảm giác sảng khoái cùng đau nhức quen thuộc, Bạch Nguyệt Quang trong mơ màng chậm rãi khôi phục tri giác.
Y trần như nhộng nằm trên long sàng, hai tay bị quấn chặt chẽ vào đầu giường, hai chân trắng noãn cũng bị tách ra treo ở hai bên, nơi hạ thân bí ẩn dị dạng không hề che lấp mà trần trụi bại lộ dưới ánh mắt Hoàng Đế.
Bạch Nguyệt Quang vừa thẹn vừa giận, lệ tràn ra, nhắm mắt lại không dám đối diện với Hoàng Đế.
Nhưng chủ nhân của cặp mắt sắc bén kia là thiên hạ chi chủ, ánh mắt nóng rực như đang tham lam vuốt ve thân thể song tính dị dạng của y.
Khóe mắt Bạch Nguyệt Quang chậm rãi chảy xuống một giọt lệ, hắn nghẹn ngào run giọng xin tha: “Không muốn…!Bệ hạ…!Xin…!Xin người…!Không muốn….”
Đế vương anh tuấn cười lạnh: “Thú vị.
Trẫm từng được ngoại bang tiến cống mỹ nhân, là một nam tử thế nhưng lại mọc ra một đôi vú to.
Sứ thần nói đây là báu vật lưỡng tính đồng thể.
Không nghĩ rằng vậy mà ở giang sơn của trẫm, trên Cửu Hòa trấn lại có Bạch ái khanh là lưỡng tính đồng thể tuyệt thế giai nhân chân chính.”
Ngón tay thô ráp của Hoàng Đế tham lam xoa xoa thư huyệt giữa hai đùi Bạch Nguyệt Quang, không nhịn nổi mà vội vã tách ra khe thịt trắng mịn, vê nắn tiểu thịt non hồng bên trong, nhẹ nhàng lôi kéo nhào nặn.
Eo lưng trắng nõn của Bạch Nguyệt Quang căng lên, cắn môi dưới tràn ra tiếng rên rỉ dâm đãng: “Ưm a…”
Hoàng Đế cười lạnh: “Thoải mái sao?”
Bạch Nguyệt Quang chảy nước mắt lắc đầu, vì bản thân dâm đãng mà xấu hổ vạn phần.
Hoàng Đế dùng sức nhấn một cái lên thịt hạt mẫn cảm, ấn đến nỗi Bạch Nguyệt Quang khóc kêu thành tiếng.
Hoàng Đế nói một cách lạnh lùng: “Rõ ràng thoải mái đều chảy nước mà còn không chịu thừa nhận.
Bạch ái khanh, tội khi quân thật đáng bị phạt.”
Bạch Nguyệt Quang cả người căng thẳng, cầu xin mà nhìn về phía Hoàng Đế: “Xin…!Bệ hạ…!Thảo dân cầu xin bệ hạ đừng liên lụy tới Bạch gia, thảo dân…!thảo dân biết tội…!Xin bệ hạ trách phạt…!Xin bệ hạ…”
Hoàng Đế nghe mỹ nhân nằm trên long sàng khổ sở van nài, dưới khố hai đại dương v*t khác thường càng thêm cứng rắn, nhất trụ kình thiên.
Khoái cảm bị thịt huyệt mềm mại ẩm ướt bao bọc lấy hai đại dương v*t trong ký ức cuồn cuộn kéo về, thật giống thân thể kỳ diệu dụ người này, cũng không phải lần đầu tiên nằm dưới thân hắn, hai chân mở ra chờ hắn thao làm.
Bạch Nguyệt Quang dưới ánh mắt của hắn run lẩy bẩy, dùng tiếng khóc nức nở bi thương mà khẩn cầu: “Bệ hạ…!xin ngài….”
Sống mũi cao của Hoàng Đế chậm rãi tới gần âm huyệt vốn không nên có trên thân thể nam tử, tham lam liếm mút mùi vị ngọt ngào bên trong khe thịt, cất giọng trầm thấp: “Không muốn trên dưới Bạch gia đầu rơi máu chảy thì mở chân ra một chút, để trẫm ngắm nghía cẩn thận dâm vật này của ngươi, xem rốt cuộc có hình dạng gì.”
Dưới thiên uy, giun dế sao dám không theo.
Ở Bạch gia, Bạch Nguyệt Quang là con trai độc nhất, nhận hết sủng ái.
Tại Cửu Hòa trấn là đóa hoa cao lãnh được người người kính ngưỡng ái mộ.
Nhưng dưới thân của nhất quốc chi quân hung ác thô bạo, y cũng chỉ như con cừu non nhu nhược mặc người xâm phạm.
Ngoại trừ phục tùng, y còn có thể làm gì khác?
Y là quái vật dị dạng, từ lúc sinh ra nên bị ném xuống giếng sâu.
Thế nhưng Bạch gia giữ y lại, cho y mọi sự sủng ái, tỉ mỉ dưỡng dục, để y chân chính trở thành thành thiếu gia Bạch gia được tôn kính săn sóc.
Giờ đây, y sao có thể vì bản thân khiến cho Bạch gia rơi vào nguy khốn.
Bạch Nguyệt Quang tuyệt vọng xấu hổ mà nỉ non, một lần nữa dâm đãng tách đôi chân trước mặt nam nhân xa lạ, để cơ thể song tính kỳ dị triệt để mở ra: “Thảo dân…!tuân chỉ…”
Khe thịt thoải mái mở ra trong hơi thở nóng bỏng của Đế Vương, phiến hoa nho nhỏ cùng hoa hạt run rẩy, tầng tầng thịt mềm bao lấy dâm huyệt vừa sợ hãi vừa kích thích mà chảy ra d*m thủy.
Cái bụng đang mang thai của Bạch Nguyệt Quang hơi nhấp nhô vì hoảng sợ.
Hoàng Đế vùi đầu giữa hai chân y, đầu lưỡi ẩm ướt đầu lưỡi liếm lên cánh hoa non mềm, thiên tử đem toàn bộ âm hộ y đều ngậm vào trong miệng, tùy ý gặm cắn liếm láp.
Hàm răng mài mài thịt hạt, đầu lưỡi liếm thịt cánh hoa, xúc cảm ấm áp khiến Bạch Nguyệt Quang không có cách nào khắc chế mà dâng lên dục vọng sảng khoái.
Thân thể dâm đãng này vì sao lại thoải mái như vậy, phóng đãng như vậy.
Âm huyệt dị dạng chỉ cần bị nam nhân đụng vào đùa bỡn sẽ sung sướng khiến thanh âm dâm đãng ấy thốt ra.
Bạch Nguyệt Quang cắn môi dưới thút thít, ngọt ngào rên rỉ, nước mắt cũng chảy xuống.
Hoàng Đế không vừa lòng, lưỡi to thô ráp mạnh mẽ liếm một cái lên thịt hạt mẫn cảm: “Trẫm phải nghe ngươi kêu ra.”
Bạch Nguyệt Quang không dám kháng chỉ, tựa như tuyệt vọng khóc kêu thành tiếng: “Bệ hạ…!A…!Đau…!Thật thoải mái…!Bệ hạ…!A…!Muốn…!muốn phun nước…!Bệ hạ…!Bệ hạ…!Tha cho thảo dân…!Muốn bắn…!A….”
Thịt hạt cùng cánh hoa đều bị mút vào, liếm cắn đến sưng lên, âm vật sưng tấy càng thêm mẫn cảm, khoái cảm khiến cho hai cái lỗ nhỏ bất mãn mà run rẩy.
Hoàng Đế tham lam lấy ngón tay tách hai phiến hoa, đầu lưỡi thô ráp ấm áp tàn nhẫn liếm liếm lối vào âm huyệt.
Bạch Nguyệt Quang không chịu nổi cảm giác xấu hổ ấy dằn vặt, d*m thủy từ âm huyệt cùng hậu huyệt bên trong đồng thời tràn ra, nóng hầm hập mà phun lên khắp mặt Hoàng Đế.
Hoàng Đế sửng sốt một lát, cảm giác Bạch Nguyệt Quang chơi đến sung sướng bắn ra cùng nỗi tức giận khi bị mạo phạm hỗn loại trong lòng, bách vị dây dưa, không biết là ý vị gì.
Mặc kệ là sung sướng hay là tức giận, cũng đã khiến cho hai cây đại dương v*t dưới khố hắn càng thêm nóng bỏng cứng rắn, chỉ muốn một hơi chiếm lấy hai cái lỗ huyệt ấm áp dụ người.
Hạ thân Bạch Nguyệt Quang run rẩy, run rẩy đến d*m thủy róc rách.
Hoàng Đế cao cao tại thượng vén long bào, lộ ra nơi khác thường của hắn.
Hai cái dương v*t ngăm đen tráng kiện, một trên một dưới giao hòa ở dưới khố, cái bên trên thô to no đủ, phía dưới lại vừa dài vừa vểnh lên.
Bạch Nguyệt Quang ngây dại.
Chuyện này…!dương v*t đáng sợ kia, không phải…!là dã nhân đó sao?
Bạch Nguyệt Quang ngửa đầu, nước mắt mông lung nỗ lực nhìn rõ khuôn mặt của tân đế.
Đúng…!là dã nhân kia…!
Thân hình cường tráng như vậy, ánh mắt sắc bén như vậy.
Hơn nữa…!Hơn nữa dương v*t đáng sợ như vậy, thế gian làm sao còn có thể có người thứ hai?
Bạch Nguyệt Quang run rẩy bật thốt lên: “Là ngươi!”
Hoàng Đế không vui nhìn hắn, hai cái dương v*t thô to đáng sợ tàn nhẫn đồng thời cắm vào âm huyệt cùng hậu huyệt Bạch Nguyệt Quang.
Bạch Nguyệt Quang đau đến khóc thành tiếng.
Hoàng Đế tàn nhẫn ra vào: “Ngươi đem trẫm xem là ai? Hả? Ngoại trừ trẫm, ai còn có long cụ thiên phú dị bẩm như vậy, có thể cùng lúc thỏa mãn hai cái miệng nhỏ dâm đãng của ngươi!”
Bạch Nguyệt Quang bị hai cự vật mạnh mẽ đâm chọc, bị đâm đến thần trí mơ hồ, kêu khóc liên tục.
Khoái cảm thân thuộc, đau đớn hiện lên, hai chân trắng nõn thon dài dâm đãng mở ra, trước sau hai cái huyệt đều sướng đến chảy nước, bị xuyên đến nỗi tiếng xì xì xì xì vang lên.
Trong bụng thai nhi nhận ra được khí tức của phụ thân, hưng phấn sôi trào.
Hết thảy đều quen thuộc như vậy, dâm huyệt phun ra nuốt vào hai cái cự vật quen thuộc, đôi tay lớn quen thuộc hung ác nhào nặn cánh hoa cùng thịt hạt bên trong âm hộ.
Hai tay Bạch Nguyệt Quang bị trói ở đầu giường, chỉ có thể dâm đãng mà ưỡn ngực, theo bản năng làm cho y tưởng như đang dâng đầu v* phấn nộn ngọt mềm đưa tới miệng lớn kia.
Rõ ràng chính là dã nam nhân của hắn, là dã nam nhân đã cường bạo y, làm cho y mang song bào thai.
Nhưng…!Nhưng là vì sao lại biến thành như vậy…!
Dã nam nhân trở thành hoàng đế, dã nam nhân không nhớ rõ y.
Vóc người cường tráng như mãnh thú của Đế Vương hung ác đâm vào thân thể Bạch Nguyệt Quang, hai cái thịt huyệt trơn trợt căng mịn đều bị đâm đến tận cùng, đáng thương mà bị thao thành cái động nhỏ..