Bạn đang đọc Tinh Tinh Vơ Nguyệt FULL – Chương 15: Ta Đạp Hoa Một Đường Đi Xa Sao Người Mới Xướng Khúc Đoạn Trường
Edit: Pei Pei
Đầu vẫn còn đau nhức.
Rõ ràng thái y nói độc trong người hắn đã được tiêu trừ sạch sẽ, tại sao đầu hắn vẫn đau như vậy!
Hoàng Đế đầu đau dữ dội, nằm ở trên giường mồ hôi lạnh chảy ròng.
Thái y vội vã tới muốn châm cứu, Hoàng Đế hướng về phía hắn gào thét: “Ngươi không phải nói dư độc trong cơ thể trẫm đã thanh trừ rồi ư, vì sao vẫn còn tái phát!”
Thái y sợ hãi quỳ xuống đất dập đầu lạy: “Bệ hạ, bệ hạ thứ tội, lão thần không biết, lão thần thực sự không biết!”
Bây giờ Hoàng Đế nhìn thấy lão thái y này liền thấy phiền, đẩy cung nhân đang hầu hạ ben cạnh ra, lảo đảo lao xuống giường: “Cút! Tất cả cút!”
Thị nữ sợ phát khóc: “Bệ hạ…!Bệ hạ người muốn đi đâu? Bệ hạ!”
Hoàng Đế đau đến trước mắt biến thành màu đen, gào thét: “Trẫm muốn thẩm vấn phạm nhân!”
Hắn nhớ lại nhiều chuyện như vậy, nhớ lại nhiều quá khứ đau khổ như vậy, hắn làm sao có thể chờ đợi thêm nữa, hắn muốn chính tay đâm chết kẻ điên đã từng ngược đãi hành hạ hắn kia!
Trong phòng giam, Dương Thẩm vẫn vô hỉ vô bi ngồi trong góc như trước, trầm mặc nhìn con kiến đang bò trên nền đất.
Hoàng Đế bước chân lảo đảo vội vã chạy đến, một kiếm chém đứt khóa sắt phòng giam, vọt vào muốn giết Dương Thẩm.
Nhưng đầu hắn đau quá, đau đến trước mắt từng trận biến thành màu đen, Dương Thẩm ở nơi nào cũng nhìn không rõ.
“Tại sao…”
Trong phút chốc, hắn thật giống như đã biến thành đứa trẻ rất nhỏ kia, gà vịt ngỗng ở trong sân đều bắt nạt hắn, mỗi ngày hắn chỉ hy vọng một điều, đó chính là phụ thân làm đồng ngoài ruộng kia trở về muộn một chút.
Hắn sợ như vậy, đau như vậy, run rẩy hoảng hốt, làm bạn với hắn cũng chỉ có sự tuyệt vọng vĩnh hằng.
Giờ đây hắn đã trưởng thành, tay cầm quyền binh thiên hạ, đã không tiếp tục còn phải sợ một tên nông phu gầy yếu nữa.
Nhưng đau khổ vẫn luôn cắm rễ trong lòng, đau đến nỗi hắn cơ hồ không cầm được cán kiếm, khàn khàn gào thét: “Tại sao!”
Tại sao lại hành hạ một hài tử, tại sao lại dùng ánh mắt hận ý sâu đậm như vậy nhìn hắn.
Dương Thẩm ngẩng đầu lên, khẽ cười ẩn ý, nhẹ giọng nói: “Ai bảo ngươi là nhi tử của Bạch Sùng Sơn.”
Bên tai Hoàng Đế một trận nổ vang, cả người như bị giáng xuống một đòn, đau đớn kịch liệt nổ tung trong đầu, ý nghĩ cùng ký ức tựa như hóa thành tro.
Hoàng Đế ôm đầu, bên tai ong ong vang vọng, lẩm bẩm nói: “Không…!Không thể…!Chuyện này không thể nào…”
Tại sao lại là con của Bạch Sùng Sơn, nếu như hắn thật sự mang họ Bạch, tại sao nhiều năm như vậy Bạch gia không tuyên bố rằng đã để lạc mất một đứa con trai…!
Dương Thẩm xa xăm nói: “Năm đó…!Ta không nhớ rõ là năm nào, ta khi đó vẫn ở kinh thành, học hành gian khổ muốn tham gia khoa khảo.
Bạch Sùng Sơn cùng kinh thành kỹ nữ sinh hạ một đứa con trai, hắn sợ phu nhân hắn biết được nên kín đáo giao lại cho ta, lưu lại mấy khối bạc, nói qua mấy năm chờ lừa được phu nhân sẽ tới đón nhi tử về nhà.
Thằng nhóc kia cùng Bạch Sùng Sơn đều khiến người ta chán ghét giống hệt nhau, khiến ta không có cách nào đọc sách, ta không thể làm gì khác hơn là giáo huấn hắn một chút.
Sau đó cũng lười đánh, cho hắn ăn Chu công hoàn.
Vậy mà sau này thằng nhóc kia lại không thấy đâu, ta còn tưởng rằng hắn ở trên núi bị sói hoang tha mất.
Không nghĩ tới…!A, ngươi ngược lại thật sự là mệnh cứng như cục đá thối.”
Hoàng Đế nghe không nổi nữa.
Dương Thẩm là người điên, là kẻ điên chân chính so với hắn còn điên cuồng hơn.
Hắn không phải hoàng tử…!Hắn…!Hắn là con riêng của Bạch Sùng Sơn, là nghiệt chủng Bạch gia không muốn!
Vậy hắn cùng Bạch Minh Hiên…!Hắn và Bạch Minh Hiên…!
Hoàng Đế lòng đau đến quặn thắt.
Nhưng hắn không thể gục ngã, hắn còn muốn hỏi rõ, hắn phải biết Dương Thẩm còn nói chuyện này cho kẻ nào!
Trường kiếm của Hoàng Đế đặt trên cổ Dương Thẩm run rẩy cứa ra vết máu: “Chuyện này còn có ai biết, còn có ai biết được!”
Dương Thẩm đùa cợt cười nói: “Nếu không phải thấy dáng vẻ kinh hoàng của bệ hạ ở trước mặt thảo dân thú vị đến vậy, thảo dân cũng sẽ không nghĩ tới thằng nhóc mất tích trên núi kia lại là bệ hạ người a.”
Hoàng Đế dứt khoát một kiếm chém chết người điên kia.
Những tháng ngày hắn sống không bằng chết, cuối cùng cũng theo đó mà chôn vùi nơi hoàng tuyền.
Đầu của hắn vẫn đang đau nhức, nhưng nghe được tiếng đầu Dương Thẩm rơi xuống, rốt cuộc vẫn là thư hoãn rất nhiều.
Thị nữ run rẩy đến dìu: “Bệ…!Bệ hạ…!Chúng ta hồi cung thôi…”
Hoàng Đế lảo đảo đi về phía trước, khàn khàn giọng nói: “Tới Minh Nguyệt cung.”
Bên trong Minh Nguyệt cung, ánh trăng mờ ảo.
Hoàng Đế loạng choạng vọt vào Minh Nguyệt cung, bỗng nhiên ngã quỵ trước giường: “Minh Hiên…”
Hắn tuyệt vọng đến thế, đau đớn đến thế, cô độc đến thế.
“Minh Hiên…!Ngươi tỉnh lại được không…!Ngươi tỉnh lại…!Ngươi mắng ta, giáo huấn ta, ngươi tỉnh lại, ta xin ngươi tỉnh lại đi…!Xin ngươi…”
Bạch Minh Hiên vẫn cứ ngủ mê man, tùy ý để người kêu khóc cầu xin, cũng không bao giờ chịu mở đôi mắt thanh lãnh như sao.
Thị nữ nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, tiểu hoàng tử hôm nay khóc rất nhiều, thái y đã kê thuốc nhưng bà vú không dám dùng, bèn bảo nô tỳ tới bẩm báo bệ hạ.”
Hoàng Đế có chút đau đầu, khó khăn chống đỡ đứng lên, nghiêng ngả bước ra ngoài: “Trẫm đi xem chúng một chút.”
Ngày đó Bạch Minh Hiên một trâm xuyên qua yết hầu tự sát ngay trên giường, hai đứa bé kia mắc kẹt trong bụng chưa sinh thiếu chút nữa nghẹt chết, bị bà đỡ cưỡng ép lôi ra mới có thể bảo mệnh.
Tiểu hoàng tử kia ra chậm hơn, thân thể vẫn luôn không tốt, hàng đêm kinh sợ tỉnh giấc khóc đến kiệt sức.
Hoàng Đế đi đến bên vật nhỏ kia, tiểu hoàng tử vẫn chưa khóc xong, khàn khàn cuống họng điên cuồng nức nở.
Hoàng Đế nhịn đau chậm rãi đem tiểu hoàng tử ôm vào trong ngực, nói khẽ: “Con đang sợ sao? Trẫm cũng sợ, trẫm sợ mẫu hậu con sẽ không bao giờ tỉnh lại, trẫm sợ y sẽ không bao giờ tha thứ cho trẫm…”
Tiểu hoàng tử nhận ra được hơi ấm của phụ thân, tiếng khóc nhỏ dần, ủy khuất lôi kéo.
Hoàng Đế do dự một chút, thấp giọng nói: “Trẫm dẫn các con đi xem mẫu hậu có được không? Các con vẫn chưa được nhìn thấy y.
Y là người đẹp nhất ôn nhu nhất trên thế gian, trước đây luôn đối với trẫm lạnh như băng, nhưng trẫm vẫn thích y, nhìn thấy y liền mất hồn, tựa như chó ngốc.”
Hoàng Đế ôm tiểu hoàng tử trở lại Minh Nguyệt cung, nhẹ nhàng đặt vật nhỏ mềm mềm trong tã lót kia bên người Bạch Minh Hiên, để bọn họ nằm sát cạnh nhau.
Tiểu hoàng tử không khóc nữa, chớp đôi mắt to tròn như lưu ly ngẩng đầu nhìn người đang ngủ mê man kia.
Hoàng Đế không biết là đau đầu hay là đau lòng, đau đến trong mắt hắn nước mắt đều rơi xuống: “Minh Hiên…!Ta sai rồi…!Ngươi xem, đây là con của chúng ta, nó thật giống ngươi, ngươi nhìn nó một chút đi, nó rất thích ngươi, ngươi làm sao cam lòng không cần nó…”
Bạch Minh Hiên bồi hồi đứng bên sông Vong Xuyên, nhìn lại chuyện cũ đã qua.
Cửu Hòa trấn dương quang ấm áp thư thái sưởi ấm lòng người, một năm lại một năm xuân đi thu đến, không được vui sướng, nhưng cũng trôi chảy an ổn, áo cơm không lo.
Dã nhân khi tỉnh khi ngốc kia vẫn ở trong sân đùa nghịch khóm hoa đang sống dở chết dở, Bạch Minh Hiên ngồi trên lầu cao cúi người nhìn, lạnh nhạt nói: “Đừng làm nữa, ta không thích đỗ quyên, quá khó nuôi.”
Dã nhân ngẩng đầu: “Ngươi thích đỗ quyên.”
Bạch Minh Hiên lười tiếp tục tranh chấp loại chuyện nhỏ này: “Tới, ăn cơm.”
Bạch thiếu gia ở Cửu Hòa trấn trải qua những tháng ngày nhạt nhẽo vô vị, ngoại trừ ngâm thơ vẽ tranh, cũng chỉ còn lại một ngày ba bữa còn có chút tư vị.
Dã nhân lại cố tình là kẻ thô thiển nếm không ra hương vị, ăn mấy món tinh xảo lại giống như trâu gặm mẫu đơn.
Bạch Minh Hiên chậm rãi thưởng thức những bông hoa được xếp bằng bơ khoai lang, dã nhân ngồi bên cạnh hắn cắn xé toàn bộ thịt chim nướng.
Bạch Minh Hiên thở dài: “Về sau mấy thứ này chia nhỏ rồi mới mang lên, để hắn đỡ phải cắn loạn quấy nhiễu khiến người khác không muốn ăn.”
Dã nhân cười hắc hắc, một bên gặm một bên cười hì hì liếc nhìn gương mặt thanh nhã như tranh của Bạch Minh Hiên.
Trời đã trở lạnh, trong phòng đặt thêm một chậu than.
Bạch Minh Hiên sau khi dùng bữa trưa liền thấy buồn ngủ, ngồi trên ghế trong phòng ấm cầm một quyển sách đọc qua hai trang rồi mơ màng thiếp đi.
Chìm vào giấc ngủ say, nhàn tản cả nửa ngày.
Dã nhân tráng kiện rón rén tới gần y.
Bạch Minh Hiên nghe được tiếng bước chân cũng không thèm để ý, như trước nửa mê nửa tỉnh dựa vào ghế.
Dã nhân kia ở trong phòng leng keng loảng xoảng không biết đang chơi đùa cái gì.
Mãi đến tận khi Bạch Minh Hiên sắp bị làm cho buồn ngủ, dã nhân kia mới yên tĩnh lại, lặng lẽ nhấc hai chân của y, đặt trên một thứ gì đó bằng phẳng ấm áp.
Bạch Minh Hiên buồn ngủ mông lung chậm rãi mở mắt ra.
Dã nhân kia dùng cục đá bùn đất làm một cái ghế đẩu nhỏ, vừa vặn có thể đặt bên trên chậu than.
Hai chân đặt trên đá, ấm áp lại không nóng, cuối mùa thu trời lạnh vô cùng thư thái.
Bạch Minh Hiên hơi cười, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Nếu như mộng cũ mãi như vậy, cần gì tỉnh lại nữa.
Trong hoàng cung, tuyết rơi đầy trời.
Vị chủ nhân của Minh Nguyệt cung kia đã ngủ qua hai đêm 30.
Hai vị hoàng tử cũng bắt đầu học đọc thơ, y vẫn không tỉnh lại.
Sau khi các tiểu hoàng tử tan học được vú nuôi ôm về tẩm cung.
Bây giờ hai tiểu hoàng tử sống cùng phụ hoàng trong Bàn Long điện.
Chuyện này có chút không hợp quy củ, nhưng Hoàng Đế đau đớn vì mất đi ái nhân chỉ muốn ở bên cạnh cốt nhục của mình nhiều thêm một chút.
Hai bánh bao nhỏ vừa vào Bàn Long điện liền được vú nuôi đặt xuống đất, bước đôi chân ngắn rầm rầm chạy tới, tranh nhau la hét đòi phụ hoàng.
Hoàng Đế đặt bút xuống, mỗi tay nhấc lên một tiểu đoàn tử đặt ở trên đùi, hỏi: “Hôm nay tiên sinh đã dạy những gì?”
Tiểu hoàng tử vui vẻ ôm tay phụ hoàng: “Tiên sinh dạy chúng nhi thần ngâm thơ.”
Hoàng Đế mỉm cười: “Học được chưa, đọc cho phụ hoàng nghe.”
Hai tiểu đoàn tử lập tức tranh nhau đứng dậy.
“Quân vị chiết dương liễu, sơn xuyên dĩ mộ quang.
Ngô bổn đạp hoa khứ, hà tu ngâm đoạn trường.”
Hoàng Đế từ nhỏ lớn lên trong sơn dã, những năm này mới bắt đầu học viết chữ, bọn nhỏ ngâm thơ, hắn nghe có chút chua xót, lại không mấy hiểu được hàm nghĩa trong đó.
Hoàng Đế hỏi: “Bài thơ này có ý nghĩa gì, tiên sinh có giảng qua không?”
Đại hoàng tử đáp: “Tiên sinh nói đây là mộtbài tống biệt thi.
Người chưa bẻ cành dương liễu tiễn đưa, sắc trời cũng đãmuộn rồi.
Ta đạp hoa một đường đi xa, sao người mới xướng khúc《ĐoạnTrường》.
Phụ hoàng ơi, nhi thần nghe xong cảm thấy thật buồn…”.