Bạn đang đọc Tình Thù – Chương 19
Phó Đào vốn chỉ định lợi dụng Lãnh Phong để thu tóm quyền hành tại Hàn gia, song luật sư của ông ta lại bày ra một kế hoạch,phá hoại một số vụ làm ăn khiến giá cổ phiếu Hàn gia đi xuống, mượn thời cơ thu mua cổ phần…Trong lúc đó, Hàn Chỉ Thúy cũng bán hết số cổ phần trong tay, gom về một số tiền…
Tất cả cổ phần được thu mua bởi một nhân vật bí mật…Đến khi tấm màn đó được vén lên, người đó chính là Hàn Lãnh Phong…
Phó Đào tưởng mình đã giăng ra cái bẫy hoàn hảo, song người sập bẫy lại chính là ông ta.
Chọn lựa giữa bán cổ phần giá rẻ cho Hàn Lãnh Phong hay ngồi tù bởi những bằng chứng thương nghiệp được thu thập chu đáo, chứng minh Phó Đào có hành động phá hoại những hợp đồng làm ăn của Hàn thị, gian dối trong kinh doanh…
Tức giận lên tới cực điểm, song Phó Đào là người chấp nhận thực tế. Ông bị một thằng nhóc chơi đòn hồi mã thương…25% cổ phần được bán lại nhưng Hàn thị hết thời rồi, sẽ nhanh chóng phá sản thôi.
Trong lúc đó, Hàn thị cũng nhanh chóng công bố kế hoạch xây dựng khu đất ở Hoa Lâm thành một khu du lịch sinh thái…Mọi thủ tục đều đã được chính phủ thông qua với sự hỗ trợ tối đa để phát triển du lịch lẫn tạo công ăn việc làm cho người địa phương. Tên tuổi Hàn thị trở nên nổi bật…Giá cổ phiếu lại tăng lên.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa Lãnh Phong đều nắm…
Sau khi lên làm chủ tịch, Hàn Lãnh Phong ngay lập tức bổ nhiệm vị trí giám đốc điều hành mới. Ông Hàn Gia Thiết chuyển xuống giữ chức phòng hành chính, đảm nhận một công việc hữu danh vô thực…
Tới khi nhận ra thì đã muộn rồi….Một bước sai lầm, ngàn năm ân hận.
Hàn lão gia thở dài…Có lẽ ông đã đánh giá quá thấp đứa trẻ đó….Con người trầm lặng ấy, khi thực hiện mọi chuyện thì thật đáng sợ…Kế hoạch này rõ ràng là đã chuẩn bị từ lâu.
Vũ Lâm cũng không ngờ, Lãnh Phong lại làm như vậy. Gia Thiết, Hàn Dương đều nhìn anh với đôi mắt đầy phẫn hận…Sự phản bội….
-Cám ơn cậu đã cho tôi một bài học cực kỳ đáng giá…Nên cẩn thận với những con ong khi nuôi trong nhà, dù nó thoạt nhìn chỉ là con ong mật vô hại…
Chồng tiều tụy, vùi đầu trong men rượu….Bàn tay ông đã góp phần phá hủy Hàn gia…Dù bao lâu nay, ông luôn xem nó như ruột thịt.
-Anh Gia Thiết….Đừng làm như vậy….Anh!
-Em đừng thương hại anh…Vũ Lâm- Ông chợt cười chua chát- Hàn gia mất trong tay anh…Anh còn mặt mũi nào mà nhìn ba được chứ? Tại sao nó lại làm vậy? Tại sao?
Tại sao?
Bà không hề có ý định hãm hại Hàn gia…Bà chỉ muốn dùng thế lực của họ mà bóp chết Vĩnh Tường…Làm cho gia đình êm ấm của Vỹ Tường tan nát…
Nhưng Vĩnh Tường phá sản, thay vào đó là Vĩnh An…cũng là công ty của Lãnh Phong lập ra….Toàn bộ quyền sở hữu đều giao cho Hà Doanh và Vỹ Tường…
Thì ra thế…
-Bốp!
Một cái tát tay giáng thẳng vào mặt đứa con bất hiếu.
Lãnh Phong thản nhiên hứng trọn cái tát của bà. Nó mạnh đến nỗi khóe môi của anh rỉ máu…
-Con….con thật tình yêu con bé đó đến vậy sao? Có thể vì nó mà phản bội lại dượng con? Ông ấy đã đối xử với con thế nào hả?
Bà đau lòng…Bao năm chung sống, tình nghĩa không phải là không có…Nhất là ông lại quá chân thành.
-Mẹ….Cuối cùng mẹ cũng hiểu, dượng tốt với mẹ thế nào sao? Bao năm nay…tại sao mẹ lại không nhớ tới điều đó? Bây giờ thương và quan tâm dượng, có phải là đã muộn rồi không?
Bà sững lại…Bao năm qua…bà sống bên ông nhưng đúng là chưa bao giờ yêu thương và quan tâm tới ông như thế…Trong khi ông luôn dịu dàng, yêu thương bà đến từng kẽ tóc chân tơ…
-Vĩnh Tường đã sụp đổ….Còn lại chỉ có Vĩnh An thôi…Bác Vỹ Tường cũng đã phá sản, nhưng những gì xảy ra không phải như trong suy nghĩ của mẹ. Dì Kiều Anh vẫn ở lại bên bác ấy khi khó khăn nhất…Cả nhà họ vẫn hạnh phúc…Đúng không?
-Con…
Bà chợt hiểu ra:
-Con phá hoại Vĩnh Tường không phải để trả thù ẹ…Con chỉ muốn chứng minh ẹ thấy…Gia đình đó là chân tình với nhau. Dù ông ta có là giám đốc hào hoa giàu có hay một ông già phá sản không còn gì, họ vẫn bên nhau…Đúng không?
Lãnh Phong khẽ cười…Nụ cười như gió….
Bà Vũ Lâm cũng cười…Nhưng là cái cười chua xót:
-Tại sao con không nghĩ tới những ngày lang thang đói rách đó….Vì ai…vì ai mà mẹ và con xó chợ đầu đường…Vì ai mà con mang những vết sẹo ghê gớm đó trên người? Phong! Ông ta đã ban ẹ con mình đó…Cái gia đình hạnh phúc của ông ta đó…
Lãnh Phong vẫn cười…Nhưng nụ cười này khiến lòng bà bỗng thoáng lạnh…Bởi vì nó ánh lên một chút gì đó rất thê lương:
-Mẹ biết những vết sẹo này từ đâu mà có không mẹ? Không phải do ai gây ra cho con cả….Là mẹ đó! Mẹ ơi….!
-Con…con vừa nói cái gì?
-Lúc con còn nhỏ…mẹ rất thích hoa hồng….Nhất là những cành hồng có nhiều gai…Mẹ từng nói…gai càng nhọn thì hoa sẽ càng đẹp…
Ý thức mơ hồ của Vũ Lâm nhớ lại, đúng là bà rất thích hoa hồng có gai nhọn, bởi Vỹ Tường từng nói: ” Hoa hồng không có gai sẽ không còn quyến rũ nữa…Em là gai của hoa hồng…Đâm chảy máu nhưng là lại nhớ rất lâu”.
-Mẹ đã…
-Những cành hoa hồng đầy gai ấy, mẹ thường cầm trong tay…Bóp mạnh lên những chiếc gai ấy…Lúc nhỏ, con thấy máu mẹ chảy, rất sợ…Con giằng lấy nó…Mẹ giằng lại…dùng nó quất vào người con…Quất cho đến khi gai hoa hồng không còn nhọn nữa…
Một dạng hành hạ vô ý thức…Mẹ sẽ không biết…cũng không quan tâm con đã đau đến thế nào…
Ban đầu rất sợ, nhưng sau đó con nhận ra hôm nào không có hoa hồng với gai nhọn mẹ sẽ gào thét, sẽ khóc rất nhiều… Con không muốn mẹ khóc…
Dần dần, không còn đau nữa..
Những đứa trẻ mưu sinh ở bến xe buýt khác không bao giờ đánh con…Bởi chúng thấy những vết thương trên người con….Có hôm gai nhọn và dài, mẹ làm xược một đường dài, sâu hoắm, máu cứ rỉ ra…
Sau này có hôm con không đủ tiền mua hoa hồng…Mẹ sẽ dùng cái khác để đập phá…Có hôm là chai lọ, có hôm là những cái chén, bể tung tóe khắp căn hộ ọp ẹp…
Con cũng quen và sau khi mẹ ngủ lại bò ra dọn dẹp…Mẹ của con, dù đôi lúc si cuồng, đánh đập con nhưng con biết những lúc ấy người mẹ đánh không phải là con…Con chỉ là một công cụ trút giận. Mẹ vẫn yêu thương con mà…Phải không mẹ?
Nếu mẹ lau mặt, mẹ sẽ rất đẹp…
Nhưng mẹ cứ say vùi như thế, đẹp cũng rất nguy hiểm…Khi con không có ở nhà, mẹ chỉ có một mình…Sắc đẹp dễ gây ý xấu…
Thôi mẹ nhé! Xấu xí cũng được…Miễn mẹ ở bên con….
Sau khi đánh con xong, con rất thích vùi đầu vào lòng mẹ….Nhìn gương mặt mẹ thanh thản, ngủ say!
– Hôm đó… sau khi con dẫn mẹ đi cám ơn người ta cho quần áo mới…Mẹ lại cầm hoa hồng đánh con….Đánh và khóc….Rồi mẹ gọi tên con:
Bình Phong!
Mẹ ôm lấy con….
Mẹ nói ” Tại sao tôi vì anh làm bao nhiêu việc. Vì anh tôi không còn liêm sỉ, sinh ra đứa con này…Tôi không muốn đàn ông nào ngoài anh chạm vào tôi…Tôi đi thụ tinh nhân tạo thì sao? Nó không phải là con anh thì sao? Tôi đã làm bao nhiêu việc cho anh mà….
-Lúc đó con rất hạnh phúc….nhưng hạnh phúc không tồn tại lâu mẹ nhỉ? Con chỉ là một công cụ trả thù của mẹ…Vốn không ai cần con cả…Con không có ý nghĩa trên cõi đời này…
-Phong à! Mẹ….
– Con xin lỗi mẹ…vì con đã yêu rồi…Con không muốn cô ấy khóc…Con không muốn một lúc nào đó con của con lớn lên, nó cũng giống như ba nó, nhận ra rằng không có ai cần nó trên cõi đời này!
Bà còn có thể nói gì nữa đây?