Tình Thù

Chương 13


Bạn đang đọc Tình Thù – Chương 13

Lãnh Phong đến sống ở Hàn gia từ khi hơn 10 tuổi…
Đa số người trong Hàn gia đều không thích hai mẹ con họ. Nhưng không ai đối xử tệ với họ, vì Vũ Lâm là người phụ nữ Hàn Gia Thiết đã yêu…Tính ông lại rộng lượng, ôn hòa.Dĩ nhiên, ông cũng đối xử với Lãnh Phong không tệ…Tuy 10 tuổi mới được đi học nhưng anh cũng là người tiếp thu khá tốt. Thi đại học 1 lần là đậu…Ra trường sau Hàn Dương 2 năm…
Những vết sẹo đó…
Hà Doanh cứ bần thần…Có lẽ nó có trước khi anh bước vào Hàn gia…
-Mẹ ơi!
-Gì đấy Doanh Doanh?
-Con…con muốn hỏi mẹ…- Hà Doanh quyết định hỏi thẳng Vũ Lâm- Hồi nhỏ, anh Phong có từng trải qua tai nạn gì không ạ?
-Sao con hỏi vậy?
-Tại vì….người anh Phong có rất nhiều sẹo- Hà Doanh nhớ lại, trong ký ức mịt mờ đêm đó, khi anh đi vào cô, cơn đau khiến tay Doanh bấu chặt lưng Phong…Hình như sau lưng anh cũng có những vết hằn…
-Sẹo à?
Vũ Lâm đi vội qua phòng của Lãnh Phong…Bà cũng không biết lý do…Mười mấy năm nay, đây là lần đầu bà nghe điều đó:
Lãnh Phong đang ngồi trên giường, dáng điệu có vẻ mệt mỏi…
-Phong…Để mẹ xem!

Hai chiếc cúc áo của Lãnh Phong vẫn chưa cài…Những vết sẹo hiện rõ hơn dưới ánh mặt trời…
-Tại sao…Tại sao lại như vậy? – Còn có những vết phỏng tròn tròn khiến bà Vũ Lâm càng lớn giọng hơn- Ai…ai đã làm cho con đến nông nổi này hả Phong?
-Rồi mẹ sẽ làm gì người đó sao? -Lãnh Phong nhẹ nhàng gỡ tay bà- Chuyện qua cũng lâu rồi…Không cần phải quan tâm đâu mẹ…
-Tại sao lại không quan tâm chứ- Vũ Lâm cũng thấy mình vô lý khi cơn giận dâng trào trong lòng mình không có chỗ thoát ra. Bà quát Hà Doanh đang đứng đó- Còn con…Là vợ…tại sao chồng say rượu đến thế mà không lau nổi người và thay quần áo cho nó? Mẹ nhớ đêm qua khi đi Phong cũng mặc áo này.
-Thưa mẹ…con…
Lãnh Phong nhìn đôi mắt sưng húp của Hà Doanh. Cô khóc sao? Khóc vì anh…Như thế đã là quá đủ…
-Không sao đâu mẹ…Con bảo Doanh Doanh để con yên mà.
-Mẹ về phòng đây.
Bà đi như chạy.
Tim nhói đau…
Nhất định là những ngày tháng mờ mịt đó…Khi bà triền miên trong nỗi tuyệt vọng, thậm chí không nhớ mình từng có một đứa con.
Lãnh Phong hồi bé rất ngoan…Cái ký ức mờ mịt của bà hiện lên gương mặt của nó, giọng nói dịu dàng:
-Mẹ ăn cơm đi!
-Nước nè mẹ!
Bà thích uống rượu, không có rượu sẽ nôn mửa, không uống rượu sẽ không ăn được cơm.
Lãnh Phong…hình như nó cũng là người mang rượu về cho bà…
Bao lâu bà không nhớ…
Chỉ không quên được một buổi chiều, Lãnh Phong quay về với chiếc xe đồ chơi và một giỏ quần áo cũ…Nó lau mặt, chải tóc cho bà, mặc quần áo mới cho bà.
-Mẹ đẹp quá!
-Những thứ này ở…ở đâu ra?
-Của một cô tốt bụng lắm đưa cho con mang về ẹ…Cô nói đây không phải là đồ cũ đâu. Là cô nghe con nói về mẹ nên mua cho…

Lúc đó thực sự bà đã cảm kích họ lắm…Còn bảo Lãnh Phong nhân khi mẹ đang tỉnh táo, dẫn mẹ đến cám ơn người ta…Cám ơn…
Và…
Người đó là người đã đưa bà vào tận cùng địa ngục…
Đêm đó…nhìn thấy người đàn bà đó từ xa…trong ngôi nhà ấm áp…Vũ Lâm đã bỏ chạy…Chạy như điên…Để rồi trước một tấm gương, bà hoảng hốt nhận ra mình…Mình tàn tạ như thế này sao? Mình đã làm gì trong ngần ấy thời gian? Sao mình lại trở thành một kẻ điên tình…để giờ đây thân tàn ma dại…
Sau đó…lại là một cơn say nữa…
Khi tỉnh lại, quyết tâm phải làm lại từ đầu.
Thù hận..Nợ tình quyết tâm đòi lại…
Số quần áo kia là của cô ta bố thí cho bà…Vũ Lâm sẽ dùng nó…Nỗ lực thoát khỏi tăm tối, lấy lại vẻ thanh xuân của cái tuổi mới hơn 30, với nhan sắc từ lâu bị bỏ quên…
Con trai bà…đã không còn cười với bà nữa.
Không quan trọng…Dù sao bà cũng vốn không cần…
Hôm nay, những vết sẹo ngang dọc trên người nó. Chắc chắn là do những ngày tháng xa xưa…
Tất cả đều do anh ban cho đó Lâm Vỹ Tường…Tôi hận anh…Trả bao nhiêu vẫn còn chưa đủ…
Việc thiếu kinh nghiệm của Hàn Dương đã gây ra không ít khó khăn cho việc kinh doanh của tập đoàn trong thời gian gần đây.
Tuy Hàn thị được thực hiện dưới hình thức ” gia đình trị” song khoảng 10 năm trước đây, do cần vốn đầu tư vào những hạng mục công trình lớn, tập đoàn này đã bắt đầu mở cửa, cho những cổ đông góp vốn vào. Tuy nhiên với ưu thế hơn 60% cổ phần , bao giờ quyền lực cũng được tập trung vào tay người nhà họ Hàn.
Đến bây giờ, Hàn lão gia thực sự mệt mỏi….Cậu con trai duy nhất Hàn Gia Thiết không giỏi kinh doanh, tất cả chỉ dừng ở mức tạm được…Con rể thì khá thông minh, nhanh nhạy trong buôn bán nhưng bản tính tham lam tư lợi. Đứa cháu trai ruột thịt không thích thú công việc của gia đình…Mà có lẽ do phải mặc lên mình một chiếc áo không thích hợp, nó rất vất vả thích nghi…Thời gian qua, lúc thì do dự không quyết, lúc lại không nhận ra nguy cơ, Hàn Dương đã phạm khá nhiều sai lầm, chọn sai vùng quy hoạch đất mua, khiến công ty lâm vào tình trạng thua lỗ…

Mọi gánh nặng đều chuyển sang vai Hàn Lãnh Phong…
Ông không thể phủ nhận, nó có khả năng đặc biệt trong việc kinh doanh…Những khu đất Hàn Lãnh Phong nhắm tới đều nhanh chóng tăng giá vùn vụt…Nó còn dự đoán khá chính xác tình hình đầu tư tài chính trên thị trường, kịp thời rút vốn đầu tư của Hàn gia ra khỏi 2 công ty có nguy cơ phá sản…
Nhưng ông sợ, ông sợ cái tài năng đó…
Hàn Lãnh Phong bây giờ ví như một ngôi sao vậy…Bao lâu im lặng bỗng dưng một ngày tỏa ra một ánh sáng mê người….Đằng sau đó có thể ẩn chứa nguy cơ bị hủy diệt…
Đó là lý do ông không dám chọn nó…Dù biết ngay lúc chọn Hàn Dương, ông đã bắt đầu một canh bạc lớn…
Bây giờ đang là lúc trả giá cho ván bài đó:
-Chủ tịch…lợi nhuận của quý 2 này gần như không có…Thời gian qua, chúng ta cũng đã tổn thất khá lớn khi ký hợp đồng mua khu đất ở Hoa Lâm…Tiền đền bù thì đã chi xong, nhưng dự án xây dựng khu dân cư cao cấp hoàn toàn không thể thực hiện được…Cố đấm ăn xôi chi bằng bỏ, chính phủ cũng đã công bố sẽ không nâng cấp nơi này…Xây lên, chúng ta sẽ bán cho ai?
Một khu đất trị giá hàng trăm triệu tệ, đột ngột vỡ tan như bong bóng xà phòng….Thiệt hại không phải nhỏ…Chỉ là do Hàn Dương không điều nghiên kỹ, tin vào lời bạn thân của nó, vốn khăng khăng chính phủ sẽ nhanh chóng đầu tư vào đây, vài năm nữa Hoa Lâm sẽ càng cực thịnh…
-Giá cổ phiếu xuống khá nhiều…
Hàn Dương ái ngại nhìn ông nội….Anh biết đó là sai lầm của mình.
-Các vị…-Hàn Dương lên tiếng- Những thiệt hại thời gian qua của công ty là do lỗi của tôi…Tôi thành thật xin lỗi…
-Vấn đề không phải là ai có lỗi mà là làm sao để giải quyết vấn đề. Chủ tịch, tôi biết giám đốc Hàn là cháu của ông, nhưng ông cũng nên vì lợi ích toàn cuộc của công ty…Ta nên chọn một người khác thay vào…Mà người lý tưởng nhất chính là cậu Hàn Lãnh Phong…Mọi người thấy sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.