Tình Thoại Chung Có Chủ

Chương 68: Dung Trì Ngoại Truyện


Đọc truyện Tình Thoại Chung Có Chủ FULL – Chương 68: Dung Trì Ngoại Truyện


Đoạn Lâm cũng đã nhiều năm không gặp Thanh Nhược, anh ta và Dung Trì đều mặc một thân tây trang vừa vặn thỏa đáng, chỉ có cô là trang phục thoải mái trang điểm nhẹ nhàng, ba người lại lần nữa gặp nhau, dường như thời gian đặc biệt thiên vị cô, Đoạn Lâm nhìn nhìn Thanh Nhược và Dung Trì, hiện tại trông hai người thật sự không thấy chệnh lệch bao nhiêu cả.
Trạng thái hiện tại của Dung Trì, chỗ nào còn quan hệ cọng lông nào với hợp đồng, chuyện hợp đồng sớm đã bị quẳng sang một bên.
Em gái Thanh Nhược lên đại học, cô lúc này là đến tìm em gái mình.
Trợ lý của Dung Trì ở bên cạnh chẳng có cơ hội động tay nào, áo khoác Dung Trì cởi ra treo trên ghế, xắn tay áo lên tới khuỷu tay, cẩn thận chu đáo chiếu cố Thanh Nhược và em gái.
Đoạn Lâm nhìn dáng vẻ kia của Dung Trì, hiển nhiên là đối với người ta nhớ mãi không quên, chuyện năm đó đúng thật là có một phần trách nhiệm của hắn, tất nhiên cũng có tâm giúp giúp Dung Trì.
Đã nhiều năm không gặp, Đoạn Lâm vốn cho rằng bởi vì môi trường sống bất đồng, công việc bất đồng, nên nếu trò chuyện sẽ có chút xấu hổ, cố ý tìm đề tài chung bắt đầu nói.
Nhưng mà khi thật sự nói chuyện, anh ta mới phát hiện là mình suy nghĩ quá nhiều, mấy năm nay cô đi du lịch khắp thế giới đúng là hiểu biết thêm rất nhiều, không cần cố tình, chỉ cần có đề tài, mọi người liền có thể trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Một bữa cơm cũng coi như là ăn rất thoải mái.
Dung Trì tự mình lái xe đưa Thanh Nhược và em gái về.
Đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Thanh Nhược kêu dừng xe.
Dung Trì nhìn xung quanh, không có chỗ đỗ xe, có điều cũng đã sắp 9 giờ, xe trên đường cũng không nhiều lắm, dừng ở ngay trước cửa hàng tiện lợi.
Thanh Nhược và em gái ngồi ở ghế sau, mở cửa bước ra, Dung Trì cũng xuống theo, Thanh Nhược cười hỏi hắn, “Anh xuống làm gì? Một lát nữa bị dán hóa đơn phạt đó.”
Dung Trì không thèm để ý cười cười, bị dán hóa đơn phạt tính cái quỷ gì, bây giờ để có thể được đi theo cô, chiếc xe này bị dán đầy hắn cũng vui.
Thanh Nhược kéo tay em gái đi ở phía trước, chọn một đống đồ ăn vặt, nhìn dáng vẻ là muốn mua cho cô em nhỏ, Dung Trì đi theo sau, mấy năm nay mỗi bài đăng trên trang cá nhân của cô hắn đều nghiêm túc xem, những món cô thích cũng biết đại khái, nhìn thấy đồ ăn vặt mà cô thích thì tự mình cầm.
Cửa hàng tiện lợi không lớn, dạo xong một vòng, Thanh Nhược xoa xoa đầu cô em nhỏ, “Còn muốn mua gì nữa không?”
“Hết rồi ạ.”
Thanh Nhược lại lấy thêm vài bịch kẹo và bánh quy, “Đem về chia cho bạn cùng phòng của em.”
Em gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, “Vâng.”
Có hai quầy thu ngân, Thanh Nhược qua bên trái đưa tiền, Dung Trì cầm đồ ăn vặt của mình đến bên phải thanh toán, cũng chưa nói muốn trả giúp cô, tính cách của cô hắn cũng biết, không muốn chỉ vì những việc này mà chọc cô không vui dẫn tới cãi nhau.
Xe đến cửa ký túc xá, Thanh Nhược xuống xe lại dặn dò hai câu, cô nhóc tạm biệt Thanh Nhược xong lại cười đến ngọt ngào chào Dung Trì.
Dung Trì mở cửa xe bên ghế điều khiển phụ.
“Về nhà sao?” Giọng hắn rất nhẹ, khu vực gần đại học buổi tối cuối tuần náo nhiệt, khoảng thời gian này trên đường nhiều xe lui tới, thanh âm trầm thấp của Dung Trì nhẹ nhàng vang lên trong xe có vẻ dịu dàng.
Một tay Thanh Nhược chống lên cửa sổ xe, giọng điệu lười nhác, “Ừm.”
Dung Trì cong cong môi, xe ra khỏi trường đại học, vòng ngược lên cao tốc, cứ đi như vậy tới nửa giờ sau, Thanh Nhược quay đầu, vừa buồn cười vừa tức giận, “Anh đây là chuẩn bị chở tôi đi lung tung suốt đêm sao?”
Dung Trì mặt mày ôn hòa, “Nếu em muốn thì được thôi.”
Thanh Nhược không làm gì được hắn, “Vậy mở bài nào đó cho tôi nghe được không?”
Dung Trì bật nhạc, không lớn lắm, bởi vì cô ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ, tốc độ xe của hắn cũng rất chậm, “Thanh Nhược, trở về đi.”
“Hả?”
Dung Trì mím môi, “Trở về nơi đây làm việc đi, thành phố này không có em, lớn đến đáng sợ.”
Thanh Nhược cười rộ lên, “Không đâu, tôi vẫn chưa chơi đủ mà.”
Dung Trì lái xe, vận tốc ổn định vẫn luôn chạy trên đường cao tốc, hắn đến cao tốc ở ngoại ô thành phố, giờ này gần như không còn chiếc xe nào.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc mềm nhẹ trong xe, ngẫu nhiên cô sẽ hát theo hai câu, quẩn quanh bên hô hấp đều là hương vị của cô.
“Bây giờ còn chơi game không?”
“Thỉnh thoảng.”
Dung Trì có chút tiếc nuối ồ một tiếng, “Anh tạo một tài khoản ở máy chủ của em, có gửi lời mời cho em, nhưng mà lần nào cũng không thấy em online.”
Thanh Nhược quay đầu, nhướng mày, bảy phần vui đùa mang theo tà khí, “Nhớ tôi?”
Dung Trì gật gật đầu, nhìn thẳng phía trước, vốn dĩ cho rằng mình đã đủ trưởng thành và gan dạ sáng suốt, lúc này, vẫn không dám quay đầu nhìn vẻ mặt hoặc là ánh mắt cô, chỉ nghe giọng nói của cô là tốt rồi, bởi vì không cần biết là nói gì, thanh âm cô lúc nào cũng mang theo ý cười.
Thanh Nhược nâng điện thoại quơ quơ, “Dung tổng, anh đã chở tôi đi lòng vòng trên đường cao tốc xấp xỉ ba tiếng đồng hồ rồi, bây giờ có thể đưa tôi về nhà được chưa?”
Dung Trì đương nhiên không muốn, tuy rằng hai người chưa nói được mấy câu, nhưng chỉ cần như vậy là hắn đã cảm thấy lòng tràn đầy dịu dàng và thỏa mãn rồi.
Hắn thở dài, gật gật đầu, “Được, anh đưa em về nhà.”
Lại giảm tốc thế nào đi chăng nữa, vào nội thành cũng không thể chắn đường xe chạy phía sau, xe dừng ở dưới tiểu khu nhà cô, Thanh Nhược vừa sửa sang lại quần áo vừa cười chế nhạo hắn, “Bảo vệ ở cửa cũng không cho anh đăng ký, có quen cửa quen nẻo không?”
Dung Trì quay đầu nhìn cô, cười không trả lời, cầm túi đồ ăn vặt lúc nãy mua ở cửa hàng tiện lợi đưa cho cô.
Thanh Nhược nhướng mày, vươn tay ra nhận, “Cảm ơn.”
Túi từ trong tay bị lấy đi, Dung Trì nhìn lòng bàn tay nơi tay cô đang chậm rãi rời xa, trống trơn chỉ có không khí, Thanh Nhược đã mở cửa chuẩn bị xuống xe, Dung Trì dường như lại thấy được bóng dáng năm đó khi cô rời đi ở dưới khu dạy học.

Vươn tay giữ lại cánh tay cô.
Thanh Nhược đã bước một chân ra ngoài, quay đầu lại, “Hả?”
Dung Trì mím môi nhìn cô, cong khóe miệng để bản thân cười rộ lên, “Thanh Nhược, lần này đừng đi nữa nhé?” Nói đến cuối cùng, thanh âm đã nhẹ đến chính hắn cũng không nghe thấy.
Hắn có lập trường gì để nói như vậy.
Dung Trì cúi đầu, chỉ là không buông tay ra.
Thanh Nhược nhìn cánh tay bị giữ chặt của mình, khe khẽ thở dài, “Tôi đã nộp sơ yếu lý lịch cho một công ty tạp chí xã rồi, nếu được nhận vào, thì lần này sẽ không đi nữa.”
Dung Trì đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt trong bóng đêm sáng tựa như chú sói cô độc trên nền tuyết, “Thật chứ?”
Thanh Nhược cười gật gật đầu, đưa mắt liếc cánh tay của mình một cái, “Tôi có thể về được chưa?”
Dung Trì buông tay, lòng bàn tay được chạm qua làn da cô, ngứa ngáy đến khó chịu trong lòng, cuối cùng vẫn không nhịn được, giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cô, “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Được.”
Dung Trì xuống xe, nghiêng người dựa vào thân xe châm điếu thuốc, nhìn đèn trong phòng cô sáng lên, rồi tắt, sáng lên, lại tắt.
Hắn trở vào xe gọi điện thoại cho trợ lý, “Đi tra xem cô ấy nộp sơ yếu lý lịch cho công ty tạp chí xã nào, giúp tôi hẹn người phụ trách ngày mai ăn cơm.”
Trợ lý đã ở trạng thái mơ màng buồn ngủ, vừa nghe một từ cô ấy liền nhanh trí nhớ lại bữa tiệc tối hôm nay, nghe xong lời Dung Trì lập tức tinh thần phấn chấn ngồi dậy, “Vâng, BOSS.”
Dung Trì cúp máy, điều chỉnh ghế dựa một chút, cứ như vậy ngủ trong xe suốt đêm, hơn nữa một đêm này ngủ đến an ổn lạ thường.
Sáng hôm sau có người dậy sớm đi ra cửa, cửa sắt phát ra tiếng vang, xe Dung Trì dừng cách đó không xa, hắn bị đánh thức, cảm giác cả người đều cứng đờ, chỉ ngoại trừ trong lồng ngực, trái tim đập vô cùng hữu lực.
Hắn ngồi dậy thực hiện vài động tác khởi động, lái xe về nhà rửa mặt thay quần áo đi công ty.
Trợ lý đã ở văn phòng pha xong trà, “BOSS, đã liên hệ được, hẹn vào thời gian cơm chiều.”
Dung Trì gật gật đầu, trợ lý yên lặng rời khỏi văn phòng hắn.
Chưa đến một buổi sáng, tin đồn về ông chủ tốt của công ty đã truyền đến ồn ào huyên náo.
Mỗi lĩnh vực trong công ty đều có diễn đàn công cộng, Dung Trì là người lãnh đạo đứng trên đỉnh chuỗi thực vật, tuy rằng không có tham gia bất kỳ một diễn đàn nào, nhưng máy tính của hắn có thể xem lịch sử trò chuyện của tất cả các diễn đàn, bao gồm tình hình sử dụng cụ thể và tỉ mỉ của mỗi một cái máy tính trong công ty.
Xử lý xong công việc, Dung Trì nhìn nhìn điện thoại, không có tin nhắn của cô, vì thế đặt di động sang một bên, nhấp vào lịch sử trò chuyện của group chat bắt đầu xem.
Các loại tin đồn, sáng nay 80% đều nói về hắn và Thanh Nhược, hơn nữa là chuyện xưa đủ mọi phiên bản, có một số vô cùng thái quá, cái gì mà năm đó hắn cường thủ hào đoạt* Thanh Nhược, Thanh Nhược mang thai con hắn, liền bỏ chạy, hiện tại là mang theo con trở về báo thù, hắn lại yêu Thanh Nhược, nhưng người ta lại không có tình cảm gì với hắn, đứa nhỏ cũng không nhận hắn.
*Cường thủ hào đoạt: dùng sức mạnh hoặc quyền thế để cướp lấy thứ mình muốn.
“……”
Chẳng qua hắn không phủ nhận, chỉ cần đem hắn và Thanh Nhược gắn bó chặt chẽ bên nhau trong chuyện xưa là được, Dung Trì đọc mà tâm trạng vô cùng tốt.
Dung Trì ăn một bữa cơm với người phụ trách tạp chí xã, công việc của Thanh Nhược cứ như vậy được định ra.
Lời nói bên phía người phụ trách là, “Bản thân chúng tôi cũng muốn tuyển nhân viên, nếu được quen biết với Dung tổng thì còn gì tuyệt hơn, không biết chúng tôi có thể được vinh hạnh để biên tập mới nhậm chức của chúng tôi viết một bài về Dung tổng hay không?”
Dung Trì không nhận phỏng vấn, đây là chuyện mà tất cả người trong ngành đều biết đến, không cần biết dùng cách nào, cuối cùng đều là chạm vào một bức tường sắt, thường xuyên lặp đi lặp lại, mọi người cũng thức thời, huống chi mấy năm nay bản đồ của Dung gia càng ngày càng được mở rộng, vẫn cần cùng Dung Trì ước lượng xem phí tổn tối thiểu là bao nhiêu.
Lúc này đây, lần đầu tiên Dung Trì hạ thấp tư thái của mình, vì theo đuổi một cô gái, tạp chí xã đương nhiên cũng thấy cột liền bò.
Dung Trì cong cong môi, “Được chứ, để biên tập mới nhậm chức của các anh trực tiếp liên hệ tôi, nếu phải viết một bài, vậy thì có thể phân ra một khoảng thời gian đến chỗ tôi.”
Người phụ trách biết rõ, mọi người hiểu trong lòng là được, cười với Dung Trì, vẻ mặt anh tốt tôi tốt mọi người cùng tốt chạm ly, “Thế thì thật tốt quá, làm phiền Dung tổng đến lúc đó chiếu cố thêm cho biên tập mới của chúng tôi, có nơi nào chưa được chu toàn xin chỉ bảo nhiều hơn.”
Dung Trì không tỏ vẻ trên mặt, trong lòng lại đang phun tào, cô ấy có nơi nào chưa được chu toàn tôi nào dám chỉ bảo, không biết chừng lại dọa cho người ta sợ chạy mất.
Biên tập mới phụ trách hai mảng, một là những cảnh đẹp thích hợp để đến du lịch trên thế giới, hai là phỏng vấn thăm hỏi các loại kim cương vương lão Ngũ*.
*Kim cương vương lão Ngũ: Kim cương tượng trưng cho sự cao quý và khan hiếm, nên nghĩa chung thì là người đàn ông rất cao quý.

Gọi lão Ngũ cũng là có lý do, “Kim cương vương lão ngũ” là ý chỉ những người đàn ông hội tụ đủ 5 tiêu chuẩn: đẹp trai, giàu có, giỏi giang, học thức cao, khiêm tốn.
“Dung Trì, cái cuộc hẹn lần trước kia, là về việc mở công ty giải trí ấy, đã định vào 10 giờ sáng mai đúng không?”
Dung Trì vừa ngủ đã bị cuộc gọi từ Thanh Nhược đánh thức, mấy năm nay Dung Trì ngủ không an ổn, có đôi khi thật vất vả mới ngủ được, cho nên khi ngủ đều là hình thức miễn quấy rầy, chỉ có điện thoại từ cô mới có thể kết nối.
Lúc này đầu óc mơ mơ màng màng, nghe giọng cô cũng không rõ ràng là đang nói gì, chỉ biết ra sức đồng ý, “Được được được.”
Thanh Nhược ở bên này đang chuẩn bị bản thảo cho ngày hôm sau, đầu vai kẹp điện thoại, vừa nghe giọng điệu này của Dung Trì liền hừ một tiếng, “Đây là cách sống thật sự khỏe mạnh đang thịnh hành gần đây sao.”
Dung Trì cố gắng thanh tỉnh đầu óc, ngồi dậy lấy ly nước trên tủ đầu giường hớp một ngụm, bật đèn trong phòng, đồng hồ trên tường chỉ 11 giờ rưỡi.
Đúng thật là, gần đây người ta liền ở xung quanh mình, nếu không phải mỗi ngày có thể gặp thì ít nhất hai ngày cũng được gặp một lần, trạng thái của Dung Trì trở nên vô cùng tốt, ngay cả tật mất ngủ mấy năm trước cũng đều ổn đến không thể ổn hơn.
“Còn đang bận?”
“Ừm.” Thanh Nhược đáp một tiếng, xác nhận với hắn, “Việc mở công ty giải trí kia, phỏng vấn 10 giờ sáng mai.”

“Ừ.

Anh biết rồi, sẽ không có vấn đề gì.” Đây cũng là việc mà Dung Trì tự mình ôm lại, với vị trí của cô ở tạp chí xã chắc chắn là không dễ liên hệ các loại người để xin phỏng vấn, nhưng nếu là Dung Trì thì khác, đối với hắn, rất nhiều việc chẳng qua chỉ là một câu nói hoặc một cuộc điện thoại.
Hắn có tâm níu cô lại, tất nhiên phải tìm đủ chuyện để giữ lấy trái tim cô.
Thanh Nhược làm hai mảng, hiện tại đã là hai mảng nổi tiếng nhất trong bốn mảng ở tạp chí xã bọn họ, hơn nữa người phụ trách hai mảng này đều là cô.
Bây giờ ngay cả những người đã làm việc nhiều năm ở đây đều ngoan ngoãn gọi cô một tiếng chị.
Tuy rằng, phương diện này có một nửa công lao là của Dung Trì.
“Ừm, vậy anh ngủ đi.”
Dung Trì lại uống thêm chút nước cho đỡ khát, biết cô còn đang làm việc, “Em bật loa ngoài rồi đặt điện thoại bên cạnh đi.”
Thanh Nhược làm theo, tiếng gõ bàn phím và tiếng lật giấy bên cô truyền rõ ràng hơn qua ống nghe của Dung Trì.
Trong lòng Dung Trì có chút suy tư, đau lòng, nhưng mà không muốn hối hận.
Hắn cầm điện thoại hát, so sánh với lúc cô lần đầu tiên gửi lời qua để hắn hát cho cô, giờ đây bài hát này hắn đã vô cùng quen thuộc, hắn cũng không đếm nổi từ đó đến nay mình đã hát qua bao nhiêu lần, mỗi một âm tiết đều phát ra vô cùng chuẩn, ca khúc cũ rất nhiều năm trước rồi, bây giờ đã có chút lỗi thời, nhưng với tiếng hát trầm thấp ôn hòa của hắn, vẫn vô cùng êm tai.
Thanh Nhược lắng nghe, cười khẽ, chờ Dung Trì hát xong, thiệt tình thực lòng dịu dàng khen, “Thật là dễ nghe.”
Dung Trì cũng cười, không biết vì điều gì, những khi cùng cô, cho dù là gọi điện thoại hay là ở cạnh nhau, hắn lúc nào cũng muốn cười.
Thanh Nhược hoàn thành công việc, khép lại máy tính, lười biếng vươn vai một cái.
“Làm xong rồi?”
“Ừ.” Thanh Nhược cầm điện thoại lên tắt loa ngoài, “Anh ngủ đi, em rửa mặt một chút cũng đi ngủ.”
“Được.

Sáng mai anh đến đó đón em.”
Sáng hôm sau Dung Trì tới sớm, hơn nữa bằng nhiều lần thực hiện các loại chiến thuật chiến lược đã thành công có được chìa khóa, vào nhà thì thấy cửa phòng cô vẫn còn đóng lại, cầm theo sữa đậu nành vừa mua đi vào bếp.
Chuẩn bị các thứ sớm một chút, canh thời gian thấy cũng đã đến lúc rồi mới gọi điện thoại cho cô.
Chú mèo nhỏ lười biếng, ừ một tiếng liền không trả lời nữa, cũng không biết điện thoại đã vứt đi đâu rồi.
Dung Trì cất điện thoại, trực tiếp gõ cửa phòng, “Thanh Nhược.”
Không có tiếng đáp lại, Dung Trì khụ một cái, “Nếu vẫn chưa chịu dậy thì anh vào đó.”
Vẫn không phản ứng.
“Khụ, đây cũng không phải là anh muốn vào đâu nhé, là do em không chịu dậy đấy.”
Dung Trì vặn tay nắm cửa.
Trong phòng còn thả màn, trên giường có một cục nhỏ, khẽ phập phồng theo mỗi nhịp hô hấp.
Dung Trì bước chân nhẹ nhàng lặng lẽ đi qua, lau khô nước trên tay.
Ở mép giường cúi đầu hôn hôn trán cô trước, hơi đứng thẳng dậy rồi mới lấy tay bóp mũi cô, “Mèo nhỏ lười, rời giường.”
Thanh Nhược bị hắn làm cho tỉnh, híp mắt nhìn hắn một cái, xoay người ôm chăn của mình cuộn tròn thành một khối, “Đừng tưởng em không biết anh vừa mới hôn trộm em.”
Dung Trì bị thanh âm bùm bùm trong lòng vào sáng sớm yên tĩnh chọc cho hoảng hốt, cúi xuống tựa nửa người vào giường, từ phía sau ôm lấy cả chăn lẫn người, thò lại hôn cổ cô, “Thế bây giờ có tính là hôn trộm không?”
Khi nói chuyện hơi thở thổi ra khiến cô ngứa, cơ thể cứ ngọ nguậy không yên được.
“Ai nha ~ đừng phá.”
Dung Trì ôm nguyên ổ chăn vào lòng, cúi đầu dịu dàng hôn lên trán cô, lông mày, mũi, gò má, cuối cùng tầm mắt dừng trên đôi môi hồng phấn, thở dài, “Ngoan, rời giường đi.”
Bữa sáng còn ở trong nồi, Dung Trì không thể giỡn với cô mãi, Thanh Nhược cũng tỉnh táo lại.
Dung Trì ra khỏi phòng, đóng cửa.
Dọn bữa sáng, bưng sữa đậu nành lên bàn chờ cô rửa mặt chải đầu xong ra tới.
Một thời gian sau, Đoạn Lâm kết hôn, Dung Trì dẫn đầu đám bạn lang, phù dâu cũng rất nhiều, cũng may số lượng vừa vặn tương xứng với bạn lang, người xung quanh ồn ào náo nhiệt ghép đôi bạn lang với phù dâu, Dung Trì không nói gì, chỉ là đi thẳng xuống phía bàn dành cho khách khứa bên này, tay đặt trên lưng ghế cúi xuống hôn hôn lên mặt cô, xoay người nhìn Đoạn Lâm, cười đến vẻ mặt đắc ý tỏa sáng.
Thanh Nhược xin rời một mảng, chuyên tâm làm mảng về du lịch thế giới, không có bận rộn như trước, cũng có nhiều thời gian nhàn rỗi bắt đầu chăm sóc nhà cửa.
Nhà Dung Trì không có yêu cầu gì với hắn, chỉ cần hắn sống thật vui vẻ, có thể tự nuôi sống bản thân, cũng không cần hắn phải hy sinh gì nhiều vì sự phát triển của công ty.
Yêu cầu đối với vợ tương lai của Dung Trì thì hơi nhiều hơn một chút, chẳng qua cũng chỉ là Dung Trì thích, thích Dung Trì, biết chiếu cố gia đình và chăm sóc Dung Trì, có thể ở chung vui vẻ với người Dung gia.

Khi đó Dung Trì thử hỏi Dung lão mẹ, “Mẹ, nhỡ đâu điều kiện gia đình của bạn gái con chỉ thuộc dạng bình thường, mẹ có đồng ý cho chúng con kết hôn không?”
Bà Vinh đang chơi game di động hot nhất gần đây, liếc xéo hắn, “Nếu không thì con muốn cưới một cô công chúa về hả?”
Dung Trì cong cong môi, “Không có ạ.”
Bà Vinh chơi game xong, thả điện thoại xuống bắt đầu giảng đạo lý với Dung Trì, “Nhà chúng ta đủ cho các con không phải lo ăn mặc, mẹ cũng không mong con dâu có nhiều tiền, chỉ cần không phải một gia đình toàn cực phẩm quỷ hút máu là được.

Con thích vẫn quan trọng nhất.”
Dung Trì cùng Thanh Nhược đi dạo phố, cầm giúp giỏ và túi trong tay cô, hôm nay Thanh Nhược mang giày mới nên có chút không hợp chân, đi một lúc thì đau, khó chịu cau mày.
Dung Trì cười trộm, gõ lên trán cô một cái, “Biết sắp đi dạo phố còn không chịu lấy đôi nào thoải mái một chút.”
Hắn xoay người khom lưng trước mặt cô, “Lên đây, chúng ta đi chọn một đôi khác trước đã.”
Thanh Nhược ghé vào trên lưng hắn, giữa trưa ở khu thương nghiệp, xung quanh các cô gái tới lui nhiều nhất, thỉnh thoảng cũng có vài cặp người yêu, lớn tuổi một chút thì cùng lắm là ôm cánh tay nhau đã xem như thân mật rồi, nhỏ tuổi hơn thì hầu như là mười ngón tay đan xen.
Hai người một đường nhận được một đống ánh nhìn chăm chú.
Thanh Nhược mềm mại gọi ở bên tai hắn, “Dung Trì.”
“Ừm.” Dung Trì cho rằng cô không thoải mái, dừng bước điều chỉnh vị trí của cô một chút, nghiêng đầu hỏi, “Làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
Thanh Nhược lắc đầu, “Anh nói xem, quan hệ hiện tại của chúng ta là gì nhỉ?”
Dung Trì cười rộ lên, cõng cô tiếp tục đi về phía trước, mấy cửa hàng cô thích hắn đều biết, căn bản không cần hỏi cô muốn đi chỗ nào, “Em muốn là gì thì chính là như vậy?”
“Không có nói ở bên nhau, nhưng lại rất giống yêu đương nha.”
Dung Trì nghiêng đầu, nhẹ nhàng chạm trán mình vào trán cô, “Anh thì thật ra rất muốn yêu đương.”
“Vậy sao anh không nói?”
Dung Trì mím môi, giọng nói dịu dàng lại có vẻ rối tinh rối mù, “Anh sợ em vẫn chưa muốn, cho nên không nói nha, chỉ cần cứ như thế này cũng đã khá tốt rồi.”
Tới cửa tiệm, Dung Trì cõng cô đi vào, hai người là khách quen, nhân viên hướng dẫn mua hàng cười hỏi, “Chị Nhược đây là làm sao vậy?”
Dung Trì đặt cô lên ghế chân cao, để cô nói chuyện với nhân viên cửa hàng, tự mình đi chọn một đôi giày mềm mại thích hợp dạo phố, lấy đúng số đo của cô mang lại đây, ngồi xổm xuống vô cùng tự nhiên cởi giày thay cho cô.
“Xuống dưới đi một chút thử xem.”
Cả màu sắc lẫn kiểu dáng đều theo sở thích của cô, cũng phù hợp với trang phục cô mặc hôm nay, Thanh Nhược rất thích.
Cô tự mình trả tiền, Thanh Nhược đến quầy thu ngân quẹt thẻ, Dung Trì thu thập đôi giày cũ giúp cô.
“Chị Nhược, chị với Dung tổng chuẩn bị khi nào thì kết hôn?”
Thanh Nhược quay đầu lại nhìn thoáng qua người đàn ông đang ngồi xổm xuống nghiêm túc bỏ giày vào túi cho mình, cười cười, “Sớm thôi.”
“Vậy chúc mừng chúc mừng.”
“Cảm ơn.”
Lúc ra cửa Thanh Nhược ôm cánh tay Dung Trì, hắn quay đầu nhìn, cúi đầu hôn hôn lên đỉnh đầu cô, “Bảo bảo.”
“Vâng.”
Dung Trì cong môi cười.
Dạo phố xong, hai người về nhà, Thanh Nhược không thích ăn cơm ở bên ngoài, Dung Trì cũng thích hưởng thụ thế giới của hai người với cô, cảm giác nghiên cứu một chút các loại thức ăn rồi tự mình làm cũng vô cùng tuyệt vời.
Tối đó Dung Trì lấy tất cả thẻ trong bóp của mình ra đặt lên bàn, chỉ cầm một cái, “Sau này anh chỉ mang theo cái này, còn lại đều đưa cho em.”
Thanh Nhược ngồi ở đối diện, mi mắt cong cong nhìn hắn, “Anh không sợ em tiêu xài phung phí á?”
Dung Trì cười, vươn tay véo má cô, “Thế thì anh nỗ lực kiếm tiền để em tiêu là được thôi mà.”
Ngày hôm sau Dung Trì đã cùng mọi người trong nhà chọn được giờ lành, cũng xác định thời gian với người nhà Thanh Nhược.
Hai bên sui gia gặp mặt một lần, rồi sau đó liền có thể bắt đầu chuẩn bị các hạng mục cần thiết cho việc kết hôn, thật ra cũng không có gì để chuẩn bị, trước đó Dung Trì đều thực hiện gần xong hết, chỉ chờ gia trưởng hai bên chọn ngày, hoàn thành danh sách khách khứa muốn mời đến tiệc chiêu đãi là được.
Sau khi Thanh Nhược mang thai thì phía đơn vị bên kia cho thời gian nghỉ phụ sản, Dung Trì cũng xin Dung lão cha cho phép nghỉ ở nhà chăm sóc vợ.
Qua giai đoạn nôn nghén ba tháng đầu, trạng thái của Thanh Nhược lập tức tốt hơn nhiều.
Hẹn vợ của Đoạn Lâm, chị gái Dung Trì và một người bạn khác đến chơi mạt chược.
Gần đây nhàn rỗi ở nhà nên cô thích náo nhiệt, Dung Trì cũng rủ không ít người tới mở tiệc đồ nướng, mua một đống đồ ăn đem vào nhà cho mấy người ham chơi bên trong, Đoạn Lâm đi đến cạnh Dung Trì ngồi xuống, thỉnh thoảng giúp hắn nâng mâm.
“Thật không ngờ, cậu với Tiểu Nhược cuối cùng lại ở bên nhau.”
Dung Trì liếc xéo anh ta một cái, “Cậu đúng là miệng chó không thể mọc được ngà voi.”
Đoạn Lâm cười, “Tôi nói nghiêm túc, lúc trước cậu mê chơi như vậy, Thanh Nhược cũng mê chơi.

Khi ấy tôi giới thiệu hai người với nhau cũng chỉ là cảm thấy để hai cái tai họa làm quen, ai biết cuối cùng……”
Dung Trì mặc kệ anh ta, lật xiên cánh gà nướng, cố ý quét một bên ít gia vị để lát nữa đem cho cô.
Đoạn Lâm từ bên cạnh cầm hai chai bia, mở ra một chai đưa cho Dung Trì, hắn lắc lắc đầu.
Biết Dung Trì hiện tại là người chồng nhị thập tứ hiếu* cộng thêm ông bố tiêu chuẩn, Đoạn Lâm cũng không miễn cưỡng, tự mình uống một ngụm, dựa vào ghế híp mắt nhìn dáng vẻ chuyên tâm của Dung Trì, chậc chậc hai tiếng, “Lúc đó nếu có ai nói với tôi rằng sau này Dung Trì sẽ có một mặt thế này, tôi chắc chắn sẽ tát tên đó hai cái thật mạnh, đúng là đồ đần.”
*Nhị thập tứ hiếu: là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn.


Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này.

Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già.

Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông.
Nói xong cười, Dung Trì cũng cười rộ lên theo, híp mắt, giọng điệu sung sướng, “Đúng đó, khi ấy bản thân tôi cũng chẳng tin đâu, hơn nữa trong mấy năm cô ấy không có ở đây kia, tôi thật sự nghĩ kỹ rồi, chỉ cần cô ấy chấp nhận, thì kể cả có là cưới một cái tổ tông về phục vụ tôi cũng nguyện ý, cho dù mọi người phản đối, cô ấy sai tôi làm trâu làm ngựa, tính cách lại như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng chấp nhận……”
Đoạn Lâm cười to, anh ta cũng hiểu Thanh Nhược, trước nay đều đúng mực, vô cùng tốt, khi đó vừa trở về, không cần biết quan hệ với Dung Trì là gì, ngoại trừ lúc ăn cơm bên ngoài và vài thứ thỉnh thoảng Dung Trì mua cho cô, thì chẳng đụng tới một đồng tiền của Dung Trì.
Nói Dung Trì đối xử tốt với cô, mặt khác cô cũng đối xử tốt với Dung Trì, từng chút từng chút mỗi phương diện nhỏ nhặt, lại nói nữa, đôi khi chỉ là một vài việc không đáng chú ý, nhưng nếu có được những điều đó trong sinh hoạt, thì lại có thể khiến người ta cảm thấy ấm áp và hạnh phúc.
Sau đó hai người bắt đầu yêu đương, cô đối với người trong nhà Dung Trì cũng tốt, xin nghỉ ở mảng kiếm tiền nhất trong tạp chí xã, bởi vì muốn chiếu cố gia đình, bản thân công việc của Dung Trì đã vội, nếu cô cũng bận rộn, vậy thì khi hai người ở bên nhau, đối mặt với những chuyện lộn xộn trong nhà chắc chắn sẽ cảm thấy mệt, cho dù có mướn người giúp việc, nhưng còn rất nhiều đạo lý đối nhân xử thế hoặc là vài việc trong sinh hoạt vẫn cần tự mình làm.
Sau khi kết hôn, người trong nhà Dung Trì không ai là không thích cô, gia trưởng hai nhà đối với nhau cũng rất thân tình.
Lúc trẻ, thời niên thiếu còn cuồng vọng, tâm cao khí ngạo*, mỗi lần nhắc đến kết hôn luôn tràn đầy tự tin, nhất định phải gả cho chàng trai tôi yêu, nhất định phải cưới được cô nàng tôi thích, nếu không tình nguyện ở vậy suốt đời.
*Tâm cao khí ngạo: kiêu ngạo, thường chỉ tính cách những con người có tài.
Đợi đến khi dần dần trưởng thành, tiếp xúc đến những mặt càng sâu trong sinh hoạt, mới có thể biết, đôi khi hai người thích hợp ở bên nhau càng thoải mái hơn rất nhiều so với hai người yêu nhau.
Tình yêu là thần thánh, là tín ngưỡng, có thể rẽ sóng to vượt biển ngàn, lướt qua gian nan hiểm trở.
Nhưng, yêu nhau cũng phải trải qua rất nhiều những chuyện lông gà vỏ tỏi trong sinh hoạt, lâu ngày rồi vẫn sẽ có lúc mệt mỏi.
Điều mà Đoạn Lâm hâm mộ ở Dung Trì nhất, có tình yêu, lại còn thích hợp.
Cho nên gặp Dung Trì, bạn liền sẽ biết hắn không hề giống những người khác.
Đều có sức trẻ, đều có tiền có thế, người đàn ông khác có thể sẽ ở bên ngoài tìm hoan mua vui nơi những cô nàng trẻ trung xinh đẹp.
Nhưng còn Dung Trì thì sẽ không như thế, bởi vì không cần, sinh hoạt của hắn đã đủ no ấm đủ ôn hòa, không có khiếm khuyết cần phát tiết hay cần dựa vào thủ đoạn nhàm chán để bổ sung vào.
Không có khó khăn hay gian nguy nào mà gia đình hắn không thể ở cạnh bên, bao dung hắn, cổ vũ hắn cùng nhau vượt qua.
Ban đầu Đoạn Lâm hoàn toàn không tin hai người sẽ ở cùng nhau, đến cuối cùng lại là anh ta không thể không thừa nhận, mặc kệ thời gian bao lâu hoặc là đột nhiên xảy ra chuyện gì, chỉ cần không bị chia cắt bởi cái chết, hai người kia sẽ không rời xa nhau.
Dung Trì nướng cánh gà xong, đặt lên mâm, chuẩn bị bưng cho một mình Thanh Nhược.
Đoạn Lâm thả chai bia xuống, “Để tôi đưa qua cho?”
Dung Trì lắc đầu, “Tôi đi vào xem cô ấy.”
Một bên nói chuyện một bên đứng dậy nâng mâm lên, quay đầu dặn đám bạn đang đánh bài uống rượu ở bên kia, “Còn muốn ăn gì thì tự lại đây mà nướng, nếu không để một lát lại nướng tiếp cũng được.”
Nói xong cũng không đợi ai trả lời, cầm mâm đi về phía phòng Thanh Nhược.
Bên cạnh bàn mạt chược là một cái bàn nhỏ đặt thức ăn, sữa bò và nước trái cây đã chuẩn bị tốt cho các cô.
Dung Trì buông mâm, kéo bàn nhỏ bên cạnh Thanh Nhược ra, lấy một cái ghế dựa qua ngồi xuống.
Hắn vươn tay sờ sờ bụng Thanh Nhược, “Cơm chiều ăn ở nhà hay là đi ra ngoài ăn?”
Thanh Nhược còn ngậm thức ăn trong miệng, nhai hai cái, “Bây giờ đã ăn nhiều thứ như vậy, đến cơm chiều chắc chắn sẽ không đói bụng đâu.”
Dung Trì nhíu nhíu mày, “Tới giờ cơm để anh nấu chút cháo cho em ăn.”
Thanh Nhược ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng.”
Dung Trì lại ngồi một lúc mới đứng dậy xoa xoa đầu cô rồi đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài là một đám người ở trong sân nhà bọn họ quậy phá lung tung, Dung Trì ở trong phòng bếp nấu cháo.
Thanh Nhược nhón chân đi vào, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn.
Một tay Dung Trì đặt lên bàn tay cô, cười hỏi, “Thắng hay thua đấy?”
Thanh Nhược cọ cọ lưng hắn, giọng buồn bực, “Thua rồi.”
Dung Trì cười, “Em nhìn xem cả ngày nay em dạy cho bảo bảo cái gì, sau này từ nhỏ nó sẽ là thần bài.”
Thanh Nhược méo miệng, “Có thể là thần bài cũng không tồi.”
Dung Trì trở tay, kéo cô lên phía trước ôm eo cô, cúi đầu hôn hôn trán vợ nhỏ, “Đều được, dù sao em là mẹ nó, em quyết định.”
Thanh Nhược ngẩng đầu, dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, “Nếu nó không nghe lời em thì làm sao bây giờ?”
Mang thai ngốc ba năm, thật sự cũng hơi đúng.
Dung Trì cười dỗ dành cô, “Nếu nó dám không nghe lời em thì cứ để anh đánh nó.”
“Được đó được đó.” Nói hai câu tức khắc cảm thấy có gì sai sai, thở phì phì gào lên với hắn, “Dung Trì, anh mà dám đánh con em em đánh anh.”
Dung Trì cười đến ngực cũng run, ôm chặt lấy người trong lòng, “Sẽ nghe lời em, con của chúng ta chắc chắn ngoan ngoãn mà.”
“Bảo bảo, đứa con mà em mang thai rồi sinh hạ vất vả như vậy, anh sao có thể đành lòng đánh nó được.”
**
Bốn chữ người thắng nhân sinh này,
Ở trên người tôi, cần phải có một hậu tố mới có thể nói lên hoàn chỉnh tất cả.
Người thắng nhân sinh (có được em)..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.