Đọc truyện Tình Thoại Chung Có Chủ FULL – Chương 10: Phong Kỳ 10
Sự ngang ngược hỗn láo của Phong Niệm Nhất không vì cô bé dần trưởng thành mà giảm bớt, ngược lại còn càng ngày càng quá thể.
Giống Phong Kỳ như đúc, không biết phân biệt phải trái còn hết sức bao che khuyết điểm, cho dù bạn bè của Phong Niệm Nhất có sai thì cô bé cũng sẽ bảo vệ họ.
Do cô bé là con gái của Phong Kỳ, nên không chỉ có rất ít bạn bè cùng trang lứa dám trêu chọc cô bé, mà ngay cả những đứa trẻ lớn tuổi hơn cũng phải nhường cô bé ba phần.
Dưới tình huống Thanh Nhược không biết, thời kì nổi loạn của Phong Niệm Nhất đã tiến thẳng từ cấp hai lên cấp ba.
Phòng thí nghiệm, thư viện, cùng rất nhiều thiết bị học tập của trường đều là do tập đoàn Phong thị tài trợ, trường đi theo phương hướng bán công lập, do đó có thể nói Phong thị là người thứ hai có quyền nói chuyện trong ngôi trường này.
Cô giáo chủ nhiệm đã nhiều lần gọi điện thoại cho Phong Kỳ, uyển chuyển lên án Phong Niệm Nhất thường xuyên làm xằng làm bậy trong trường học.
Lần này Phong Niệm Nhất kéo một nữ sinh cấp hai tới phòng vệ sinh đánh hội đồng, đánh xong còn hắt nước vào người ta, lúc nữ sinh kia ướt sũng người chạy tới tố cáo, cô giáo chủ nhiệm giận đến mức run cả người lên.
Cô giáo nghiêm túc suy nghĩ một lúc, quyết định không gọi điện cho Phong Kỳ, gọi cho Phong Kỳ chỉ trị được ngọn chứ không trị được gốc, lập tức gọi điện cho Thanh Nhược.
Thanh Nhược đang quay show tại đài truyền hình, nhìn thấy điện thoại do cô giáo chủ nhiệm gọi tới bèn vội vàng chạy ra hậu trường nhận điện thoại.
Thái độ của Thanh Nhược và Phong Kỳ hoàn toàn là hai mặt tương phản, cô giáo chủ nhiệm vừa lên tiếng tố cáo, Thanh Nhược đã cúi đầu nhận sai, là do người làm cha làm mẹ như họ không biết dạy con, còn chủ động nói sẽ dẫn Phong Niệm Nhất tới cúi đầu nhận lỗi, trường học muốn xử phạt ra sao sẽ không hề can thiệp.
Thái độ của cô quá tốt, hơn nữa còn không hề lên mặt hách dịch, cô giáo chủ niệm không nhịn nổi nữa, kể một mạch toàn bộ những lỗi lầm của Phong Niệm Nhất từ cấp hai đến giờ, bản thân còn suýt chút nữa khóc hết nước mắt nước mũi.
Thanh Nhược cứ nghe cứ nghe rồi cảm thấy bản thân sắp bùng nổ.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với cô giáo, Thanh Nhược lập tức gọi điện cho Phong Niệm Nhất.
Hiện tại là thời gian đi học, nhưng cô giáo nói cô bé không có mặt trong phòng học.
Phong Niệm Nhất không dám nhận điện thoại của cô, tắt máy.
Thanh Nhược lại gọi, lại tắt máy, cuối cùng nhận được tin nhắn nói với Thanh Nhược rằng cô bé đang ở lớp, có chuyện gì không ạ?
Thanh Nhược trả lời tin nhắn, [Cô giáo chủ nhiệm của con đã gọi điện cho mẹ rồi, nghe điện thoại đi.]
Thanh Nhược không biết mình đã làm mẹ bao nhiêu lần rồi, nhưng mỗi đứa trẻ đều có cá tính riêng của mình, cô sẽ không cố ý áp đặt, cô luôn hi vọng những đứa con của mình có thể được trưởng thành trong sự vui vẻ tự do.
Nhưng Phong Niệm Nhất hiển nhiên đã chọc giận cô.
Lúc mới đầu Thanh Nhược nói chuyện với Phong Niệm Nhất rất nhẹ nhàng, kết quả Phong Niệm Nhất mất bình tĩnh trước, lại cộng thêm thời kì dậy thì thích nổi loạn, lập tức cãi nhau tay đôi với Thanh Nhược, sau đó thì dập máy.
Phong Kỳ đang mở cuộc họp, điện thoại luôn để ở chế độ im lặng tuyệt đối, chỉ có điện thoại của Thanh Nhược mới có thể gọi tới.
Chuông điện thoại của hắn vừa vang lên, mọi người trong phòng họp đều hiểu ý cúi đầu sửa sang tài liệu trong cuộc họp, chờ Phong Kỳ nhận điện thoại xong mới tiếp tục.
“Bảo bối.”
Phong Kỳ nâng cổ tay xem đồng hồ, hôm nay cô làm việc ở đài truyền hình, nếu không có chuyện gì chắc chắn cô sẽ không gọi điện tới đây.
Giọng Thanh Nhược rất lạnh, “Phong Kỳ, cô giáo chủ nhiệm của Niệm Nhất vừa gọi điện cho em, cô nói con bé rủ người đánh hội đồng bạn học, hơn nữa còn thường xuyên trốn tiết, còn dám cãi lại cô giáo.”
Phong Kỳ thầm mắng cô giáo chủ nhiệm dám nhiều chuyện gọi điện cho Thanh Nhược, ngữ khí hắn rất ngoan, “Ừ, Niệm Nhất hơi quá đáng rồi, buổi tối chúng ta về nhà sẽ dạy dỗ con bé thật tốt, em đừng giận, ngoan, sức khỏe quan trọng hơn.”
Thanh Nhược chờ hắn nói xong cũng không đáp lời, Phong Kỳ đột nhiên thấy hồi hộp trong lòng, hắn khẽ gọi cô, “Bảo bối?”
“Em vừa gọi điện cho Niệm Nhất, con bé lừa em đang học trên lớp, còn cãi nhau với em.
Bây giờ em không thích hợp đi tìm con ngay, có lẽ sẽ lại cãi nhau, lát nữa anh tan làm đón con bé về nhà, buổi tối chúng ta nói chuyện.”
Phong Kỳ cau mày, “Bảo bối, giờ anh sẽ cho người đón con bé qua đây, em cứ yên tâm ghi hình đi, quay xong thì để tài xế đưa em qua tập đoàn, anh bảo đảm em sẽ nhìn thấy con, được không em?”
“Ừ, em biết rồi.”
Phong Kỳ đứng dậy đi tới bên cửa sổ sát đất nhìn về phía đài truyền hình, “Bảo bối, là do anh không biết dạy con, sau này sẽ không thế nữa, em đừng giận.”
Ngữ khí của Phong Kỳ rất dè dặt và cẩn thận, Thanh Nhược mím nhẹ môi, giọng điệu cũng dịu đi, “Phong Kỳ, em chỉ hi vọng con gái chúng ta có thể trở thành một cô gái tốt.”
Phong Kỳ nhìn tấm kính gật nhẹ đầu, cô chỉ vừa dịu giọng nói chuyện là trái tim hắn đã mềm cả đi, “Anh biết.”
Cúp điện thoại, Phong Kỳ chuyển giao cuộc họp cho Sở Dương, sau đó đi ra khỏi phòng họp, vừa đi vừa gọi điện thoại cho cấp dưới, “Lập tức, mang Phong Niệm Nhất tới văn phòng của tôi, không cần biết dùng phương pháp gì.”
Hắn ra lệnh rất lạnh lùng, lúc nói tới Phong Niệm Nhất hoàn toàn không có chút dịu dàng nào, người nhận điện toại sửng sốt một lát rồi vội vàng nói vâng.
Phong Niệm Nhất đang chơi bời với đám bạn trong phòng bida, thật sự đã bị mấy người vệ sĩ bên Phong Kỳ xộc tới áp giải về tập đoàn.
Dọc đường đi cô bé vừa mắng vừa giãy giụa nhưng hoàn toàn không có tác dụng.
Cửa văn phòng bị thư ký đẩy ra, Phong Niệm Nhất bị hai vệ sĩ kẹp nách xách vào phòng, vừa mới vào cô bé đã vừa tức giận vừa tủi thân chất vấn, “Ba, ba làm cái gì thế?”
Phong Kỳ ngồi sau bàn làm việc, cũng không nhìn cô bé, chỉ trầm giọng ra lệnh cho những người khác, “Các người ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Phong Niệm Nhất bị thả ở trước cửa, thư ký lập tức đóng cửa phòng lại, cô bé thấp giọng mắng một câu rồi ném mũ lưỡi trai trên đầu xuống đất, “Phong Kỳ! Tại sao ba lại để bọn họ xách con như thế tới đây?”
Phong Niệm Nhất sống 15 năm trời, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, Phong Kỳ cưng chiều cô bé trong lòng còn chưa đủ, lúc nào cũng chỉ muốn cô bé được vui được cười.
Không nghe thấy câu trả lời, Phong Niệm Nhất dậm chân thật mạnh xuống đất, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Phong Kỳ.
Cô bé lớn lên rất giống Thanh Nhược, nhưng ánh mắt lại cực kỳ giống Phong Kỳ, lúc híp mắt lại có vẻ lười nhác quyến rũ, lúc trừng mắt nhìn người ta lại không giận mà uy.
Phong Kỳ chống khuỷu tay lên mặt bàn, ánh mắt thản nhiên nhìn cô bé, gương mặt không có ý cười cũng không có sự tức giận.
Phong Niệm Nhất nhíu mày, hừ một tiếng rồi đi tới sô pha tự rót cho mình một cốc nước.
Cô bé còn chưa kịp nâng tới miệng đã nghe thấy Phong Kỳ lên tiếng, “Lại đây quỳ xuống.”
Ngữ điệu phẳng lặng như mặt băng, không vui không buồn.
Tay Phong Niệm Nhất run lên, “Ba điên rồi!”
Phong Kỳ không trả lời, ấn điện thoại gọi thư ký.
“Chủ tịch.” Thư ký thận trọng trả lời, Phong Niệm Nhất vừa tới đây như thế, Phong Kỳ nhất định là rất giận, hơn nữa là còn là vô cùng tức giận.
“Bảo họ vào đây.”
Hai vệ sĩ cao lớn nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi được Phong Kỳ cho phép thì đi vào phòng.
Phong Kỳ tựa lưng vào ghế dựa, hất cằm về phía Phong Niệm Nhất, “Bắt con bé tới đây quỳ.”
Phong Niệm Nhất giật mình trừng lớn hai mắt, cốc nước trong tay bị người ta giật lấy, khiến lòng bàn tay cô bé đau nhói.
Hai vệ sĩ dùng tư thế vừa rồi để xách Phong Niệm Nhất tới trước bàn làm việc, cả hai cùng đá vào đầu gối cô bé.
“Cộp.” Nền đá cẩm thạch vang lên tiếng va chạm.
Vệ sĩ im lặng rời đi.
Phong Niệm Nhất quỳ sụp dưới đất bắt đầu khóc rống lên.
Đối với Phong Niệm Nhất, Phong Kỳ là gì, là trời cũng là đất, là người cha cô bé sùng bái nhất, cũng là người vĩnh viễn có thể yêu chiều bao dung cô bé.
Phong Niệm Nhất thân cận với Thanh Nhược, nhưng cũng rất sợ cô, có lẽ do mối quan hệ giữa mẹ và con gái, sự dạy dỗ của Thanh Nhược khiến cô bé cảm thấy sợ hãi.
Nhưng còn Phong Kỳ, cô bé chưa từng nghĩ rằng ba sẽ nói với mình nửa câu nặng lời.
Phong Niệm Nhất bị đả kích không nhẹ, ngồi sụp dưới đất gào khóc khản cả cổ.
Giọng nói của Phong Kỳ vẫn rất bình thản, hắn ngồi ngả lưng vào ghế tựa, ánh mắt nhìn cô bé như một vị thần nhìn giáo đồ của mình, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, ánh mắt như đang nhìn vào một khoảng không trống rỗng.
“Niệm Nhất, con là đứa trẻ do Thanh Nhược sinh ra, lúc con cười lên rất giống cô ấy.
Ba không miễn cưỡng con làm bất kì việc gì con không thích, cũng không yêu cầu con học những thứ con không muốn.
Con ăn uống chơi bời, cho dù sau này có trở thành một kẻ ăn hại cũng chẳng sao cả, ba có thể giúp con trải sẵn đường đi, để con một đời không cần lo nghĩ.”
Phong Niệm Nhất dùng tay áo lau nước mắt, lớp trang điểm nhòe nhoẹt trên khuôn mặt non nớt, cô bé ngẩng đầu nhìn Phong Kỳ ngồi phía trước, cả người như rơi vào hầm băng tháng mười hai, cái lạnh xộc thẳng vào trong linh hồn, không tìm thấy chút ấm áp nào.
“Nhưng mà…” Phong Kỳ khẽ nhếch khóe môi nhìn cô bé, hắn rõ ràng là đang cười, nhưng lại không thấy có chút vui vẻ nào, “Con không nên làm mẹ tức giận, lại càng không nên cãi nhau với cô ấy, tại sao không dỗ mẹ con như hồi còn nhỏ, con quên rồi sao?”
Phong Niệm Nhất không nói nên lời, chỉ biết ngồi sụp dưới đất không ngừng lùi về phía sau, cảm giác xa lạ, sợ hãi đè nặng lên trái tim cô bé, ép tới nỗi mỗi một nhịp trái tim đập cũng khiến cô bé đau buốt.
Ánh nắng vàng nhạt xuyên qua tấm kính trong suốt chiếu vào căn phòng âm u, đây rõ ràng là người cha thương yêu cô bé nhất, tại sao lại trở thành như vậy.
Phong Kỳ đứng dậy, hắn rút mấy tờ khăn giấy trên bàn ra đi về phía Phong Niệm Nhất.
Phong Niệm Nhất thấy hắn đến gần vội vàng lui về phía sau, nhỏ giọng nỉ non, “Ba đừng qua đây…”
Bước chân Phong Kỳ mang theo sự không cho phép phản kháng đi tới trước mặt Phong Niệm Nhất, hắn ngồi xổm xuống lau mặt cho cô bé.
Động tác dịu dàng cẩn thận giống như mọi lần, nhưng giờ đây Phong Niệm Nhất lại cảm thấy tim mình đập thình thịch, tóc gáy dựng đứng.
“Bé ngoan, con biết vì sao ba và mẹ chỉ có một mình con không?”
Giọng Phong Kỳ vừa trầm vừa ấm, rất dịu dàng.
Phong Niệm Nhất lắc đầu, cô bé không muốn biết, cũng không dám nghiêng đầu tránh tay Phong Kỳ lau nước mắt cho mình, chỉ có thể nhắm chặt mắt lại.
“Mẹ con mang thai mười tháng rất vất vả, sinh ra con cũng rất vất vả.”
Phong Niệm Nhất mở bừng mắt, Phong Kỳ hơn 40 tuổi còn mang khí thế đè ép người khác mạnh gấp nhiều lần người trong ký ức của cô bé, lúc còn nhỏ Phong Kỳ mang tới cho Niệm Nhất cảm giác rằng ba cô bé là một con dao sắc bén, luôn sẵn sàng quay mũi dao về phía đối thủ, khiến người ta không dám đối diện, không dám trêu chọc.
Còn Phong Kỳ bây giờ, con người luôn trong trạng thái ung dung tự tại, có cảm giác giết người một cách vô hình.
Từ nhỏ đến lớn Phong Niệm Nhất đã từng nghe không biết bao nhiêu lời đồn đại về Phong Kỳ, có khen có chê, lúc ấy cô bé nghe thấy người khác nói Phong Kỳ đáng sợ ra sao, thủ đoạn tàn nhẫn thế nào, cô bé còn cảm thấy đó chẳng qua chỉ là chuyện cười.
Bởi vì những điều ấy cách cô bé quá xa, chưa từng có cơ hội cảm nhận một lần.
Còn bây giờ, Phong Niệm Nhất nhếch khẽ khóe môi, trưởng thành, đúng là chỉ cần trong nháy mắt mà thôi.
Cô bé vẫn cho rằng tình yêu của ba mẹ với con cái là riêng biệt, giống như một số ông bố bà mẹ, rõ ràng họ không hề yêu nhau, cũng lại vô cùng yêu thương đứa con của mình.
Phong Niệm Nhất vẫn luôn biết ba quan tâm mẹ đến thế nào, tập đoàn Phong thị này to lớn như thế, ba lại là người có địa vị cao, có biết bao nhiêu mê hoặc thì khỏi cần nói tới.
Nhưng dù có ở trước mặt người ngoài, ba cũng chẳng cần mất một giây để xin lỗi mẹ, ông có thể dùng tất cả những lời nói mùi mẫn làm nũng dỗ vợ mình vui vẻ, không muốn mẹ phải buồn, có đôi khi muốn dẫn mẹ đi làm chút chuyện nhỏ mà thường đẩy lùi những dự án hàng trăm triệu.
Từ nhỏ đến lớn, không biết đã bao nhiêu lần Phong Niệm Nhất nhìn thấy mẹ mình ngủ say trên ghế sô pha, sau đó ba sẽ nhẹ nhàng tắt tivi, có đôi khi sẽ ngồi bên cạnh nắm tay làm gối dựa cho mẹ, có đôi khi lại cẩn thận bế mẹ lên lầu, vừa đi vừa vỗ nhẹ vào lưng mẹ dỗ dành.
Nhưng Phong Niêm Nhất chưa bao giờ nghĩ rằng, ngay cả sự yêu thương cưng chiều ba dành cho cô bé, tất cả cũng chỉ vì mẹ cô bé – Thanh Nhược.
“Ba, con sẽ xin lỗi mẹ.”
Phong Kỳ nở nụ cười, hắn vẫn là người cha cưng chiều cô bé như trước, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô bé, ” Bé cưng ngoan lắm, con đi tới phòng nghỉ rửa mặt chải đầu đi, chắc mẹ cũng sắp tới rồi.”
Phía sau văn phòng của Phong Kỳ có một phòng nghỉ nhỏ, lúc ban đầu Phong Niệm Nhất cứ gây họa xong là lại trốn vào đây chơi trò chơi, Phong Kỳ sẽ ở bên ngoài dỗ Thanh Nhược nói cô bé đang úp mặt vào tường tự kiểm điểm, cô bé cần chỉ đợi đến lúc ăn cơm ra nhận sai với Thanh Nhược là mọi việc lại suôn sẻ.
Còn hôm nay, Phong Niệm Nhất thực sự đã khóc trong căn phòng này.
Thu mình vào góc tường khóc đến nỗi như cảm thấy cả thế giới đã ruồng bỏ bản thân.
Thanh Nhược đã tới rồi, Phong Niệm Nhất dễ dàng nghe thấy tiếng ba mình dỗ dành mẹ, giọng nói của ba trầm thấp dịu dàng, mỗi một câu nói đều giống như một bản tình ca khiến người khác phải rung động.
Chẳng bao lâu sau Phong Niệm Nhất nghe thấy tiếng mẹ cô bé bật cười khe khẽ.
Phong Niệm Nhất cẩn thận ngẫm lại, kể từ khi cô bé biết nhớ, gần như chưa bao giờ có ai nói nửa câu nặng lời với mẹ mình, một phần vì mẹ thực sự là một người phụ nữ hoàn hảo, phần còn lại, không cần nghĩ, tất nhiên là vì ba cô bé rồi.
Có lẽ đây mới là sự cưng chiều thực sự, Phong Niệm Nhất cúi đầu rửa mặt, dòng nước ấm hắt lên gương mặt tái nhợt, khóe môi khẽ nhếch, vẫn còn may, đó là ba và mẹ cô.
Thời kì nổi loạn của Phong Niệm Nhất gần như đã kết thúc trong một đêm.
Sau đó cô giáo chủ nhiệm có gọi điện cho Thanh Nhược, cô rất vui mừng và khen ngợi rối rít.
Phong Niệm Nhất dần trưởng thành lại càng ngày càng gần gũi với Thanh Nhược, ngược lại dường như có chút ngăn cách với Phong Kỳ, không còn thân thiết như lúc nhỏ nữa, hai người lại bắt đầu thường xuyên cãi nhau để tranh giành Thanh Nhược.
Ngày Phong Niệm Nhất lên xe hoa, Phong Kỳ tặng cho con gái mình một của hồi môn cực lớn, đó là cả tập đoàn Phong thị.
Sau khi lễ cưới của con gái kết thúc là Phong Kỳ và Thanh Nhược sẽ bắt đầu chuyến du lịch vòng quanh thế giới, có lẽ khi nào mệt sẽ dừng chân ở đâu đó nghỉ ngơi một thời gian, một năm nửa năm, hai người rảnh rỗi sẽ tìm một chút việc vặt để làm, sau đó lại tiếp tục lên đường.
Thanh Nhược giờ đã gần 50 tuổi, gương mặt đã có nhiều nếp nhăn, tóc cũng bắt đầu chuyển màu trắng bạc, nhưng từng cử chỉ vẫn toát lên vẻ quý phái khiến người khác mê muội, cô vẫn rất đẹp, những dấu ấn thời gian để lại trên cơ thể cô đều là những món quà do tạo hóa ban tặng.
Trong thời gian chờ chú rể tới đón, đám bạn gái của cô dâu vui vẻ ngồi trong phòng chờ của Phong Niệm Nhất bàn xem nên trêu chọc chú rể thế nào.
Thanh Nhược vẫn rất lưu luyến con gái, đôi mắt trong suốt lấp lánh ánh lệ.
Rồi không biết là ai nói tới chuyện Phong Niệm Nhất đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, sau đó thực sự trở thành cô gái đáng ngưỡng mộ nhất giới thượng lưu.
Khóe mắt Phong Niệm Nhất cũng đỏ hoe, nghe thấy vậy thì bật cười, cô kéo tay mẹ mình ngồi bên giường, bí mật chưa từng nói cho ai biết cứ thế được kể ra như một câu chuyện cười.
Thanh Nhược dở khóc dở cười, cứ thế những cảm xúc buồn bã bay sạch không còn lại chút gì, cô dịu dàng vuốt tóc con gái, “Con bé ngốc này, sao ba con lại không yêu con được, ông ấy hù dọa con thôi.”
Phong Niệm Nhất ngoan ngoãn cười gật đầu, dựa vào vai mẹ mình cọ cọ làm nũng, chỉ nói lúc ấy mình còn nhỏ, thật sự đã bị ba dọa một phen.
Thật ra trong lòng Phong Niệm Nhất hiểu rõ, Phong Kỳ như vậy mới là Phong Kỳ chân thật nhất, nhưng chuyện ấy không cần phải nói cho mẹ cô biết.
Bạn bè của Phong Niệm Nhất đều kéo đến phòng cưới “náo động phòng”, bọn họ đều là những người cùng trang lứa, được dịp náo nhiệt thế này tất nhiên không thể bỏ qua rồi.
***
Phong Kỳ đưa Thanh Nhược trở về nhà chính.
Người đàn ông này đã sắp 60 tuổi rồi nhưng vẫn không chịu nhận là mình đã già, cứ nhất quyết muốn bế Thanh Nhược theo kiểu công chúa từ cửa thang máy vào đến phòng, hắn than thầm, may là vẫn luôn rèn luyện, nếu không sẽ mất mặt muốn chết.
Hành lý của cả hai đều đã chuẩn bị xong, hai người, hai chiếc vali, lại cộng thêm một cái balo nhỏ của Thanh Nhược đặt trên sô pha phòng ngủ, giống hệt như những ngày hưởng tuần trăng mật trước kia.
Ngôi nhà này đã trải qua một lần tu bổ, phòng của họ ở tầng ba, trần nhà được thay thế bằng một tấm kính trong suốt to bản, nhấn nút một cái, vách ngăn sẽ mở ra, để lộ cả một bầu trời sao.
Thanh Nhược nằm trong lòng Phong Kỳ, hai người nắm chặt tay nhau, chiếc nhẫn kết hôn năm đó đã để lại trên ngón tay họ một dấu vết mờ mờ, giống hệt như vết tích mà cả hai để lại trong cuộc đời đối phương.
“Phong Kỳ, hôm nay con gái nói cho em biết chuyện anh từng dọa nó lúc nhỏ, chính là cái lần cô giáo chủ nhiệm của con bé gọi đến trách móc ấy.”
Phong Kỳ cười khẽ, “Bảo bối, con gái chúng ta là một cô gái tốt, hôm nay đã trở thành một người vợ tốt, tương lai sẽ là một người mẹ tốt.”
Hôm nay cả hai người đều đã bận rộn một ngày, Phong Kỳ rất xót vợ mình, hắn cúi đầu hôn lên mái tóc cô.
Mái tóc ấy cũng không còn mềm mại đen mượt như xưa nữa, theo thời gian những lọn tóc dần bạc đi và khô xơ, nhưng môi hắn cũng không còn mềm mại ấm áp như thuở ban đầu, cánh môi mang theo chút khô ráp chạm nhẹ vào cô.
Đây là dấu ấn hạnh phúc mà thời gian để lại.
“Ngủ đi, bảo bối.”
***
Bảo bối, anh không hù dọa con bé.
Bởi vì em, cho nên anh yêu con.
Mỗi giây mỗi phút ở bên em, anh đều cảm thấy hạnh phúc mình đang có như trộm được từ ai khác.
Anh hoảng loạn, anh lo được lo mất.
Anh chỉ muốn, đối tốt với em hơn một chút.
Ngủ ngon, bảo bối..