Tình Thoại Chung Có Chủ

Chương 1: Phong Kỳ 1


Đọc truyện Tình Thoại Chung Có Chủ FULL – Chương 1: Phong Kỳ 1


Mấy năm gần đây Phong Kỳ rất hiếm khi uống say, cùng với sự phát triển lớn mạnh của tập đoàn, người dám chuốc say hắn ngày càng ít, tửu lượng thì ngày một cao.
Đêm nay hắn say rồi, tự mình chuốc.
Người phụ nữ đã lâu không gặp ấy khoác tay chồng mình đầy vẻ ỷ lại, cô mỉm cười dịu dàng, khóe miệng luôn mấp máy như đang thì thầm điều gì đó.

Người đàn ông cao lớn kia vòng tay ôm lấy cô ấy từ phía sau, anh ta cau mày khi thấy vợ mình đang cầm một ly rượu đỏ, sau khi nhờ nhân viên phục vụ đổi thành một cốc sữa bò còn không quên dặn dò phải hâm nóng nó trước.
Phong Kỳ gục xuống hàng cây ven đường nôn rất lâu, lâu tới mức hắn tưởng như mình sắp nôn ra cả lục phủ ngũ tạng rồi, ý thức ngày càng bay xa, dọc đường đi tài xế luôn phải vừa dìu vừa đỡ hắn.
Đã là 2 giờ sáng, trong khu chung cư yên tĩnh này chỉ còn lại ánh đèn đường mờ ảo, tài xế dìu Phong Kỳ ra khỏi thang máy, một làn gió mát khẽ thoảng qua, đôi mắt Phong Kỳ lim dim đầy men say, nhưng hàng lông mày cau chặt lại vẫn khiến hắn tản ra cảm giác áp bức người khác.
Tài xế ấn chuông cửa, trong lòng anh ta cũng có chút ngần ngại, nhưng hiện giờ chẳng còn biện pháp nào tốt hơn.
Bên trong căn phòng vang lên những tiếng động rất nhỏ, giọng ai đó mang theo chút khàn khàn lại chậm rãi truyền ra ngoài : “Tới rồi đây.”
Người đó bị đánh thức khi đang ngủ nhưng không hề tức giận.
Tài xế nghe thấy tiếng bước chân vang lên ngày một gần, ánh đèn màu cam trong căn phòng len qua mắt mèo trên cửa chống trộm chiếu ra bên ngoài, không gian bên trong bao trùm một cảm giác ấm áp lạ thường.
Thanh Nhược mở cửa ra, đôi mắt vẫn còn vẻ ngái ngủ, vài lọn tóc dài xõa xuống vén qua vành tai, khẽ kéo chiếc áo choàng mỏng quanh người, cô ngạc nhiên nhìn Phong Kỳ đang được tài xế dìu đỡ, khẽ thốt: ” Ngài Phong?”
Phong Kỳ híp mắt nhìn cô, thật ra chỉ có thể dọa người ta, bản thân còn không đáp nổi một tiếng.

Tài xế nở nụ cười, anh ta đi theo Phong Kỳ rất nhiều năm rồi, trong lòng tự hiểu rõ mình phải nói gì: “Làm phiền cô rồi cô Tống, tối nay chủ tịch Phong uống hơi say, ngài ấy có thể ở lại chỗ cô một đêm không?”
Thật ra những lời này cũng chỉ là nói khách sáo mà thôi, Thanh Nhược sẽ không từ chối, bởi vì địa chỉ, ảnh chụp và số điện thoại của cô đều là do người đại diện của công ty giải trí gửi tới cho trợ lý của Phong Kỳ, nói trắng ra thì chẳng qua là một cuộc mua bán.

Có rất nhiều người phụ nữ muốn nịnh bợ Phong Kỳ, nhưng lần này tài xế đưa hắn tới chỗ gần nhất, hơn nữa trước khi bữa tiệc kết thúc Phong Kỳ còn đưa địa chỉ của cô cho anh ta, hàm ý là gì không cần nói cũng biết.
Chỉ là không ngờ hôm nay Phong Kỳ lại chạm mặt An Kỳ, còn uống say như vậy, có lẽ bên chỗ trợ lý còn chưa liên lạc với Thanh Nhược.
Thanh Nhược khẽ gật đầu, xem như hoàn thành nghi thức giao tiếp, cô vươn tay đỡ lấy Phong Kỳ.
Phong Kỳ không hổ với danh hiệu “tai họa” được người ta phong cho mấy năm gần đây, người thì đã say rồi, nhưng vừa dựa vào Thanh Nhược một cái là dụi vào đầu vai cô cọ cọ, khóe miệng nhếch lên một độ cong khiêu khích: “Thơm quá ~”
Tài xế vẫn còn đứng ở cửa, nhưng anh ta giả vờ như không nghe thấy gì, ngay khi vừa chuẩn bị xoay người bước đi thì lại bị Thanh Nhược gọi: “Làm phiền anh rồi, anh đi cẩn thận nhé.”
Tài xế quay đầu lại nhìn cô, dáng người mảnh mai cố gắng đỡ lấy Phong Kỳ, nụ cười dịu dàng dưới ánh đèn ấm áp lại càng trở nên thu hút hơn.

Anh ta gật đầu rồi xoay người rời đi.

Phong Kỳ tưởng rằng sau khi tỉnh rượu hắn sẽ bị đau đầu, hoặc sẽ có những cảm giác không thoải mái nào đó, huống chi tối qua hắn uống say đến mức không còn biết trời đất là gì.
Chớp mắt vài cái nhưng lại không thấy đau đầu, hít sâu vài hơi, một mùi Mộc Lan dịu nhẹ thoang thoảng trong không khí, rất thoải mái, rất sạch sẽ.
Sau khi thích ứng với ánh sáng vài giây, Phong Kỳ mở mắt ngồi dậy.
Một cảnh tượng xa lạ hiện ra trước mắt, bên trái là một chiếc tủ quần áo màu nâu nhạt, bên trên có treo vài chiếc khăn lông, bên phải là cửa sổ sát đất, vén rèm cửa lên là có thể ngắm nhìn ban mai ngoài kia.
Phía đối diện giường là một chiếc bàn học nhỏ.
Không giống khách sạn, tuy rằng bố cục căn phòng rất giống, nhưng nơi đây cho cảm giác giống phòng ngủ trong gia đình hơn.


Cảm giác đầu tiên khi tỉnh lại ở khách sạn là xa lạ, nhưng nơi này, thứ xa lạ chỉ là đồ vật, còn không gian lại khiến người ta cảm thấy thả lỏng.
Hiếm khi nào không cần động não, Phong Kỳ lười biếng tựa vào đầu giường, híp mắt nghiêng đầu, vệt nắng dịu nhẹ xuyên qua tấm rèm cửa chiếu xuống người hắn, rất ấm.
Chiếc áo T-shirt Phong Kỳ đang mặc không phải là của hắn, rất mềm, nhưng hơi ngắn, bên dưới vẫn là chiếc quần âu tối qua, những vệt nhăn nhúm hiện ra chằng chịt trên chiếc quần âu thủ công hàng hiệu.
Phong Kỳ chẳng thấy ngượng ngùng chút nào, sau khi lười đủ thì vén chăn đứng dậy, bên giường có đặt một chiếc dép lê, hình như là đồ mới, màu xanh nhạt, bên trên in vài hình hoa hoét.

Phong Kỳ đi thử, nửa bàn chân sau còn thừa ra bên ngoài, khóe miệng bỗng dưng nhếch lên.

Phong Kỳ không thấy tất mình đâu, hắn lại không thích đi chân trần trên sàn nhà, hơn nữa giờ còn chưa biết đây là nơi nào, chỉ đành an ủi bản thân xỏ vào rồi đi tiếp.
Căn phòng này không lớn, cũng không có nhà vệ sinh, Phong Kỳ càng không thấy cái gương nào, hắn đành tùy tiện vuốt tóc vài cái rồi mở cửa phòng ra.
Cửa phòng ngủ nằm đối diện phòng khách, phòng này cũng không rộng, nhưng bố cục lại rất ấm áp, bàn uống nước trải khăn ren phong cách châu Âu, bên trên có đặt một lọ hoa và một giỏ hoa quả, ngoài ra còn có một chiếc hộp nữa.

Phong Kỳ liếc nhìn chiếc hộp, hắn mỉm cười rất mơ hồ, bên trong là di động và những thứ trong túi áo vest tối qua của hắn.
Trên sô pha có bày một vài con thú nhồi bông và mấy chiếc gối dựa, bên cạnh có một giá sách, các cuốn sách được sắp xếp rất lộn xộn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thư giãn và thoải mái.
Phong Kỳ bước vào phòng khách quan sát vài lượt, trên tường có treo một chiếc đồng hồ viền cartoon, đã 11 giờ hơn rồi.
Phòng bếp có tiếng động.
Phong Kỳ khẽ nhếch khóe miệng, hắn bắt đầu hồi tưởng lại sự việc xảy ra tối qua, chẳng qua nghĩ mãi vẫn không ra bây giờ mình đang ở nhà người đẹp nào, nhưng việc tỉnh dậy một mình vào buổi sáng khiến hắn cảm thấy khá bất ngờ.
Trên đường đi tới phòng bếp Phong Kỳ còn không quên ngoái đầu lại nhìn ban công, phòng khách không lớn, nhưng ban công lại khá rộng, bên phải có một vài chậu hoa nhỏ xinh đặt gần ghế dựa và bàn trà, chiếc áo vest và sơ mi của hắn đang bay phấp phới trên giá treo quần áo, ngoài ra còn có một đôi tất trắng đang được kẹp gần đó.
Khung cảnh ấy ấm áp một cách lạ thường, bỗng dưng, một cảm giác xa lạ nào đó len lỏi vào sâu trong tim hắn.
Phong Kỳ còn đang ngẩn người, phía cửa phòng bếp đã vang lên tiếng người nói: ” Chủ tịch Phong, anh tỉnh rồi?”
Phong Kỳ quay đầu lại nhìn, hắn mỉm cười, một nụ cười lịch sự và không kém phần hào hoa, những suy nghĩ vụt chuyển trong đầu, hình như cô gái này là nữ diễn viên nào đó từng được trợ lý cửa hắn đưa tới ra mắt, tên là gì nhỉ?
“Ừ.

Tỉnh rồi.”
Thanh Nhược cười khẽ, sau đó cô chậm rãi đặt thứ đang cầm trong tay xuống bàn, cũng không hỏi xem hắn ngủ có ngon hay không, đưa tay chỉ về phía phòng vệ sinh: “Bên kia là nhà vệ sinh.”
Cô mặc chiếc tạp dề in logo của trung tâm thương mại nào đó, hình như là hàng tiếp thị, bên dưới mặc một chiếc áo len móc trắng phối với quần bò cùng màu, vài lọn tóc dài đen nhánh gạt nhẹ ra đằng sau.
Trang điểm rồi hay là chưa trang điểm nhỉ? Phong Kỳ thầm nghĩ khi nhìn thấy đôi má trắng hồng của cô.
Hắn vừa gật đầu vừa đi theo hướng tay cô chỉ.
Từ bàn chải đánh răng, khăn mặt, đến cả cốc súc miệng đều là đồ mới, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn trên bồn rửa mặt, Phong Kỳ vừa đánh răng vừa cúi đầu nhìn chiếc áo T-shirt mình đang mặc, cô gái này biết điều đấy, có thể vui đùa thêm một thời gian nữa.
Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, chủ tịch Phong của chúng ta lại trở về dáng vẻ đẹp trai ngời ngời, trên bồn rửa mặt có để một vài thứ dùng để sửa soạn tóc tai, nhưng hiện tại đang ở nhà người khác, Phong Kỳ lại không có thói quen dùng đồ không phải của mình, tóc chỉ đành lấy tay vuốt qua vài cái cho đỡ rối, lại cộng thêm chiếc áo T-shirt hơi ngắn, mọi thứ gộp lại khiến hắn mất đi vài phần lạnh lùng, vài sợi tóc lưa thưa trước trán có vẻ bình dị gần gũi.
Trên bàn đã bày đầy món ăn, Thanh Nhược đang đứng sắp bát đũa, lúc cô xoay người, một vài lọn tóc đằng sau khẽ hất về phía trước, một số lọn còn lại vẫn vén sau vành tai như cũ.
Thanh Nhược giúp Phong Kỳ kéo ghế ra, cô đặt xuống bên tay hắn một cốc sữa đậu nành nóng, thức ăn trên bàn cũng đều là những món thanh đạm, thậm chí trước mặt hắn còn là một bát cháo ngô.
Có lẽ hắn biết tại sao tối qua mình say như vậy mà sáng nay tỉnh dậy lại không thấy đau đầu rồi, cũng chẳng biết tối qua có nôn hay không nữa.
Phong Kỳ cầm đũa lên bắt đầu ăn, vừa ăn vừa chờ đợi cô tranh công với mình, nhưng sáng nay tâm trạng hắn rất tốt, cho dù cô muốn vai nữ chính trong bộ phim bom tấn nào đó hắn cũng bằng lòng cho.
Phong Kỳ nghiêng đầu quan sát đôi mắt cô, ừm, đúng là mặt mộc, xem ra chưa động tới dao kéo, các đường nét rất cân đối, làn da trắng hồng, nổi bật nhất là đôi mắt, vừa to vừa sáng, rất biết nói.

Cảm giác được ánh mắt của hắn, Thanh Nhược ngẩng đầu lên, cô nghiêng đầu hỏi với vẻ nghi hoặc: “Gì vậy?”
Đúng thế, rất biết nói.
Phong Kỳ khẽ nhếch khóe miệng, người như vậy ngụp lặn trong làng giải trí 5 năm không nổi tiếng, là không gặp thời hay đã đắc tội người khác, vậy nên bây giờ cô gái này đang chuẩn bị…!nỗ lực vươn lên ư?
“Thích điện ảnh hay truyền hình?” Phong Kỳ hỏi thẳng, có điều giọng điệu vẫn khá ôn hòa.
“Điện ảnh.” Thanh Nhược trả lời không chút do dự.
Phong Kỳ cũng không bất ngờ, phim truyền hình vốn không cùng một đẳng cấp với phim điện ảnh.
“Thời gian quay ngắn, quay phim truyền hình đôi khi phải quay ngoại cảnh mất rất nhiều thời gian, ít khi được về nhà.” Thanh Nhược giải thích, cô thấy hắn hoàn toàn không thèm liếc tới đĩa mướp đắng bên cạnh, nghĩ một lát bèn dùng mu bàn tay đẩy nó về phía trước mặt hắn.
Tất nhiên Phong Kỳ nhận ra động tác nhỏ của cô, nhưng hắn vờ như không phát hiện ra, thật chẳng ngờ cô lại lấy một lý do quang minh chính đại như vậy, giọng nói hắn pha chút ý cười: “Yêu gia đình cũng tốt.”
Tuy rằng không có sự choáng váng sau cơn say, nhưng hắn cũng chẳng có cảm giác thèm ăn, may thay món cháo ngô này nấu vừa tới, vừa mềm vừa ngọt, Phong Kỳ ăn hết hai bát mới thấy hơi no no.
Di dộng bị để ở chế độ im lặng, Phong Kỳ ngồi gọi điện thoại cho trợ lý trong phòng khách, còn Thanh Nhược rửa bát trong phòng bếp.
Phong Kỳ thả người ngồi trên ghế sofa, cặp chân dài gác lên mặt bàn một cách tùy tiện, đôi dép xanh nữ tính trên chân đảo qua đảo lại khiến hắn muốn bật cười, hiếm khi hắn bỏ tiền ra không phải để mua một lần hoạt động trên giường mà là để mua một bữa cơm.
Qua lời tài xế Sở Dương đã biết được tin tối qua hắn uống say và hiện giờ đang ở nhà người đẹp, lúc này thấy hắn gọi điện đoán chừng là vừa tỉnh: ” Chủ tịch Phong, cuộc họp lúc 2 giờ rưỡi có cần lùi lại không?”
“Không cần, cứ tổ chức đúng giờ, mang một bộ vest qua đây cho tôi.”
Giọng nói đầy vẻ “cơm no áo ấm” này khiến Sở Dương hơi sững lại, nhưng anh ta cũng đáp lại rất nhanh: “Vâng.”
Thanh Nhược rửa bát xong bèn cởi tạp dề ra khỏi phòng bếp, cô đi tới chỗ để kem dưỡng tay trong phòng khách, Thanh Nhược mở nắp hộp kem, rất tự nhiên quay sang hỏi Phong Kỳ đang ngẩn người trên sofa: “Sao anh không mở tivi?”
Phong Kỳ quay đầu sang nhìn cô, hai bàn tay thon dài đan vào nhau, mười ngón tay tinh xảo rất đẹp, “Cô mở đi, xem bản tin buổi trưa một lát.”
“Được.” Thanh Nhược gật đầu, cô đi qua bật tivi lên, chuyển tới kênh tin tức xong thì lại gần sofa ngồi xuống.
Phong Kỳ chăm chú theo dõi bản tin, còn Thanh Nhược thì lại chống tay vào thành ghế gà gật liên tục, tối qua cô đang ngủ thì bị gọi dậy, sau đó lại phải nấu canh giải rượu cho người kia, rửa mặt chải đầu thay quần áo cho anh ta, lát sau lại sợ anh ta ngủ dậy sẽ bị đau đầu nên bèn ngồi bên giường xoa huyệt thái dương cho anh ta nửa tiếng, bận rộn mãi đến 4 giờ sáng mới được ngủ.
Phong Kỳ nghiêng đầu liếc nhìn cô, hắn đang nghĩ bao giờ thì cô chuẩn bị đòi hỏi lợi ích cho bản thân, hay là hắn nên cho cô nếm thử chút lợi ích trước nhỉ…
>Mấy năm gần đây Phong Kỳ rất hiếm khi uống say, cùng với sự phát triển lớn mạnh của tập đoàn, người dám chuốc say hắn ngày càng ít, tửu lượng thì ngày một cao.
Đêm nay hắn say rồi, tự mình chuốc.
Người phụ nữ đã lâu không gặp ấy khoác tay chồng mình đầy vẻ ỷ lại, cô mỉm cười dịu dàng, khóe miệng luôn mấp máy như đang thì thầm điều gì đó.

Người đàn ông cao lớn kia vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, anh ta cau mày khi thấy vợ mình đang cầm một ly rượu đỏ, sau khi nhờ nhân viên phục vụ đổi thành một cốc sữa bò còn không quên dặn dò phải hâm nóng nó trước.
Phong Kỳ gục xuống hàng cây ven đường nôn rất lâu, lâu tới mức hắn tưởng như mình sắp nôn ra cả lục phủ ngũ tạng rồi, ý thức ngày càng bay xa, dọc đường đi tài xế luôn phải vừa dìu vừa đỡ hắn.
Đã là 2 giờ sáng, trong khu chung cư yên tĩnh này chỉ còn lại ánh đèn đường mờ ảo, tài xế dìu Phong Kỳ ra khỏi thang máy, một làn gió mát khẽ thoảng qua, đôi mắt Phong Kỳ lim lim đầy men say, nhưng hàng lông mày cau chặt lại vẫn khiến hắn tản ra cảm giác áp bức người khác.
Tài xế ấn chuông cửa, trong lòng anh ta cũng có chút ngần ngại, nhưng hiện giờ chẳng còn biện pháp nào tốt hơn.
Bên trong căn phòng vang lên những tiếng động rất nhỏ, giọng ai đó mang theo chút khàn khàn chậm rãi truyền ra ngoài: “Tới rồi đây.”
Người đó bị đánh thức khi đang ngủ nhưng không hề tức giận.
Tài xế nghe thấy tiếng bước chân vang lên ngày một gần, ánh đèn màu cam trong căn phòng len qua mắt mèo trên cửa chống trộm chiếu ra bên ngoài, không gian bên trong bao trùm một cảm giác ấm áp lạ thường.
Thanh Nhược mở cửa ra, đôi mắt vẫn còn vẻ ngái ngủ, vài lọn tóc dài xõa xuống vén qua vành tai, khẽ kéo chiếc áo choàng mỏng quanh người, cô ngạc nhiên nhìn Phong Kỳ đang được tài xế dìu đỡ, khẽ thốt: ” Ngài Phong?”
Phong Kỳ híp mắt nhìn cô, thật ra chỉ có thể dọa người ta, bản thân còn không đáp nổi một tiếng.


Tài xế nở nụ cười, anh ta đi theo Phong Kỳ rất nhiều năm rồi, trong lòng tự hiểu rõ mình phải nói gì: “Làm phiền cô rồi cô Tống, tối nay chủ tịch Phong uống hơi say, ngài ấy có thể ở lại chỗ cô một đêm không?”
Thật ra những lời này cũng chỉ là nói khách sáo mà thôi, Thanh Nhược sẽ không từ chối, bởi vì địa chỉ, ảnh chụp và số điện thoại của cô đều là do người đại diện của công ty giải trí gửi tới cho trợ lý của Phong Kỳ, nói trắng ra thì chẳng qua là một cuộc mua bán.

Có rất nhiều người phụ nữ muốn nịnh bợ Phong Kỳ, nhưng lần này tài xế đưa hắn tới chỗ gần nhất, hơn nữa trước khi bữa tiệc kết thúc Phong Kỳ còn đưa địa chỉ của cô cho anh ta, hàm ý là gì không cần nói cũng biết.
Chỉ là không ngờ hôm nay Phong Kỳ lại chạm mặt An Kỳ, còn uống say như vậy, có lẽ bên chỗ trợ lý còn chưa liên lạc với Thanh Nhược.
Thanh Nhược khẽ gật đầu, xem như hoàn thành nghi thức giao tiếp, cô vươn tay đỡ lấy Phong Kỳ.
Phong Kỳ không hổ với danh hiệu “tai họa” được người ta phong cho mấy năm gần đây, người thì đã say rồi, nhưng vừa dựa vào Thanh Nhược một cái là dụi vào đầu vai cô cọ cọ, khóe miệng nhếch lên một độ cong khiêu khích: “Thơm quá ~”
Tài xế vẫn còn đứng ở cửa, nhưng anh ta giả vờ như không nghe thấy gì, ngay khi vừa chuẩn bị xoay người bước đi thì lại bị Thanh Nhược gọi: “Làm phiền anh rồi, anh đi cẩn thận nhé.”
Tài xế quay đầu lại nhìn cô, dáng người mảnh mai cố gắng đỡ lấy Phong Kỳ, nụ cười dịu dàng dưới ánh đèn ấm áp lại càng trở nên thu hút hơn.

Anh ta gật đầu rồi xoay người rời đi.

Phong Kỳ tưởng rằng sau khi tỉnh rượu hắn sẽ bị đau đầu, hoặc sẽ có những cảm giác không thoải mái nào đó, huống chi tối qua hắn uống say đến mức không còn biết trời đất là gì.
Chớp mắt vài cái nhưng lại không thấy đau đầu, hít sâu vài hơi, một mùi Mộc Lan dịu nhẹ thoang thoảng trong không khí, rất thoải mái, rất sạch sẽ.
Sau khi thích ứng với ánh sáng vài giây, Phong Kỳ mở mắt ngồi dậy.
Một cảnh tượng xa lạ hiện ra trước mắt, bên trái là một chiếc tủ quần áo màu nâu nhạt, bên trên có treo vài chiếc khăn lông, bên phải là cửa sổ sát đất, vén rèm cửa lên là có thể ngắm nhìn ban mai ngoài kia.
Phía đối diện giường là một chiếc bàn học nhỏ.
Không giống khách sạn, tuy rằng bố cục căn phòng rất giống, nhưng nơi đây cho cảm giác giống phòng ngủ trong gia đình hơn.

Cảm giác đầu tiên khi tỉnh lại ở khách sạn là xa lạ, nhưng nơi này, thứ xa lạ chỉ là đồ vật, còn không gian lại khiến người ta cảm thấy thả lỏng.
Hiếm khi nào không cần động não, Phong Kỳ lười biếng tựa vào đầu giường, híp mắt nghiêng đầu, vệt nắng dịu nhẹ xuyên qua tấm rèm cửa chiếu xuống người hắn, rất ấm.
Chiếc áo T-shirt Phong Kỳ đang mặc không phải là của hắn, rất mềm, nhưng hơi ngắn, bên dưới vẫn là chiếc quần âu tối qua, những vệt nhăn nhúm hiện ra chằng chịt trên chiếc quần âu thủ công hàng hiệu.
Phong Kỳ chẳng thấy ngượng ngùng chút nào, sau khi lười đủ thì vén chăn đứng dậy, bên giường có đặt một chiếc dép lê, hình như là đồ mới, màu xanh nhạt, bên trên in vài hình hoa hoét.

Phong Kỳ đi thử, nửa bàn chân sau còn thừa ra bên ngoài, khóe miệng bỗng dưng nhếch lên.

Phong Kỳ không thấy tất mình đâu, hắn lại không thích đi chân trần trên sàn nhà, hơn nữa giờ còn chưa biết đây là nơi nào, chỉ đành an ủi bản thân xỏ vào rồi đi tiếp.
Căn phòng này không lớn, cũng không có nhà vệ sinh, Phong Kỳ càng không thấy cái gương nào, hắn đành tùy tiện vuốt tóc vài cái rồi mở cửa phòng ra.
Cửa phòng ngủ nằm đối diện phòng khách, phòng này cũng không rộng, nhưng bố cục lại rất ấm áp, bàn uống nước trải khăn ren phong cách châu Âu, bên trên có đặt một lọ hoa và một giỏ hoa quả, ngoài ra còn có một chiếc hộp nữa.

Phong Kỳ liếc nhìn chiếc hộp, hắn mỉm cười rất mơ hồ, bên trong là di động và những thứ trong túi áo vest tối qua của hắn.
Trên sô pha có bày một vài con thú nhồi bông và mấy chiếc gối dựa, bên cạnh có một giá sách, các cuốn sách được sắp xếp rất lộn xộn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thư giãn và thoải mái.
Phong Kỳ bước vào phòng khách quan sát vài lượt, trên tường có treo một chiếc đồng hồ viền cartoon, đã 11 giờ hơn rồi.
Phòng bếp có tiếng động.
Phong Kỳ khẽ nhếch khóe miệng, hắn bắt đầu hồi tưởng lại sự việc xảy ra tối qua, chẳng qua nghĩ mãi vẫn không ra bây giờ mình đang ở nhà người đẹp nào, nhưng việc tỉnh dậy một mình vào buổi sáng khiến hắn cảm thấy khá bất ngờ.
Trên đường đi tới phòng bếp Phong Kỳ còn không quên ngoái đầu lại nhìn ban công, phòng khách không lớn, nhưng ban công lại khá rộng, bên phải có một vài chậu hoa nhỏ xinh đặt gần ghế dựa và bàn trà, chiếc áo vest và sơ mi của hắn đang bay phấp phới trên giá treo quần áo, ngoài ra còn có một đôi tất trắng đang được kẹp gần đó.
Khung cảnh ấy ấm áp một cách lạ thường, bỗng dưng, một cảm giác xa lạ nào đó len lỏi vào sâu trong tim hắn.
Phong Kỳ còn đang ngẩn người, phía cửa phòng bếp đã vang lên tiếng người nói: ” Chủ tịch Phong, anh tỉnh rồi?”

Phong Kỳ quay đầu lại nhìn, hắn mỉm cười, một nụ cười lịch sự và không kém phần hào hoa, những suy nghĩ vụt chuyển trong đầu, hình như cô gái này là nữ diễn viên nào đó từng được trợ lý cửa hắn đưa tới ra mắt, tên là gì nhỉ?
“Ừ.

Tỉnh rồi.”
Thanh Nhược cười khẽ, sau đó cô chậm rãi đặt thứ đang cầm trong tay xuống bàn, cũng không hỏi xem hắn ngủ có ngon hay không, đưa tay chỉ về phía phòng vệ sinh: “Bên kia là nhà vệ sinh.”
Cô mặc chiếc tạp dề in logo của trung tâm thương mại nào đó, hình như là hàng tiếp thị, bên dưới mặc một chiếc áo len móc trắng phối với quần bò cùng màu, vài lọn tóc dài đen nhánh gạt nhẹ ra đằng sau.
Trang điểm rồi hay là chưa trang điểm nhỉ? Phong Kỳ thầm nghĩ khi nhìn thấy đôi má trắng hồng của cô.
Hắn vừa gật đầu vừa đi theo hướng tay cô chỉ.
Từ bàn chải đánh răng, khăn mặt, đến cả cốc súc miệng đều là đồ mới, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn trên bồn rửa mặt, Phong Kỳ vừa đánh răng vừa cúi đầu nhìn chiếc áo T-shirt mình đang mặc, cô gái này biết điều đấy, có thể vui đùa thêm một thời gian nữa.
Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, chủ tịch Phong của chúng ta lại trở về dáng vẻ đẹp trai ngời ngời, trên bồn rửa mặt có để một vài thứ dùng để sửa soạn tóc tai, nhưng hiện tại đang ở nhà người khác, Phong Kỳ lại không có thói quen dùng đồ không phải của mình, tóc chỉ đành lấy tay vuốt qua vài cái cho đỡ rối, lại cộng thêm chiếc áo T-shirt hơi ngắn, mọi thứ gộp lại khiến hắn mất đi vài phần lạnh lùng, vài sợi tóc lưa thưa trước trán có vẻ bình dị gần gũi.
Trên bàn đã bày đầy món ăn, Thanh Nhược đang đứng sắp bát đũa, lúc cô xoay người, một vài lọn tóc đằng sau khẽ hất về phía trước, một số lọn còn lại vẫn vén sau vành tai như cũ.
Thanh Nhược giúp Phong Kỳ kéo ghế ra, cô đặt xuống bên tay hắn một cốc sữa đậu nành nóng, thức ăn trên bàn cũng đều là những món thanh đạm, thậm chí trước mặt hắn còn là một bát cháo ngô.
Có lẽ hắn biết tại sao tối qua mình say như vậy mà sáng nay tỉnh dậy lại không thấy đau đầu rồi, cũng chẳng biết tối qua có nôn hay không nữa.
Phong Kỳ cầm đũa lên bắt đầu ăn, vừa ăn vừa chờ đợi cô tranh công với mình, nhưng sáng nay tâm trạng hắn rất tốt, cho dù cô muốn vai nữ chính trong bộ phim bom tấn nào đó hắn cũng bằng lòng cho.
Phong Kỳ nghiêng đầu quan sát đôi mắt cô, ừm, đúng là mặt mộc, xem ra chưa động tới dao kéo, các đường nét rất cân đối, làn da trắng hồng, nổi bật nhất là đôi mắt, vừa to vừa sáng, rất biết nói.
Cảm giác được ánh mắt của hắn, Thanh Nhược ngẩng đầu lên, cô nghiêng đầu hỏi với vẻ nghi hoặc: “Gì vậy?”
Đúng thế, rất biết nói.
Phong Kỳ khẽ nhếch khóe miệng, người như vậy ngụp lặn trong làng giải trí 5 năm không nổi tiếng, là không gặp thời hay đã đắc tội người khác, vậy nên bây giờ cô gái này đang chuẩn bị…!nỗ lực vươn lên ư?
“Thích điện ảnh hay truyền hình?” Phong Kỳ hỏi thẳng, có điều giọng điệu vẫn khá ôn hòa.
“Điện ảnh.” Thanh Nhược trả lời không chút do dự.
Phong Kỳ cũng không bất ngờ, phim truyền hình vốn không cùng một đẳng cấp với phim điện ảnh.
“Thời gian quay ngắn, quay phim truyền hình đôi khi phải quay ngoại cảnh mất rất nhiều thời gian, ít khi được về nhà.” Thanh Nhược giải thích, cô thấy hắn hoàn toàn không thèm liếc tới đĩa mướp đắng bên cạnh, nghĩ một lát bèn dùng mu bàn tay đẩy nó về phía trước mặt hắn.
Tất nhiên Phong Kỳ nhận ra động tác nhỏ của cô, nhưng hắn vờ như không phát hiện ra, thật chẳng ngờ cô lại lấy một lý do quang minh chính đại như vậy, giọng nói hắn pha chút ý cười: “Yêu gia đình cũng tốt.”
Tuy rằng không có sự choáng váng sau cơn say, nhưng hắn cũng chẳng có cảm giác thèm ăn, may thay món cháo ngô này nấu vừa tới, vừa mềm vừa ngọt, Phong Kỳ ăn hết hai bát mới thấy hơi no no.
Di dộng bị để ở chế độ im lặng, Phong Kỳ ngồi gọi điện thoại cho trợ lý trong phòng khách, còn Thanh Nhược rửa bát trong phòng bếp.
Phong Kỳ thả người ngồi trên ghế sofa, cặp chân dài gác lên mặt bàn một cách tùy tiện, đôi dép xanh nữ tính trên chân đảo qua đảo lại khiến hắn muốn bật cười, hiếm khi hắn bỏ tiền ra không phải để mua một lần hoạt động trên giường mà là để mua một bữa cơm.
Qua lời tài xế Sở Dương đã biết được tin tối qua hắn uống say và hiện giờ đang ở nhà người đẹp, lúc này thấy hắn gọi điện đoán chừng là vừa tỉnh: ” Chủ tịch Phong, cuộc họp lúc 2 giờ rưỡi có cần lùi lại không?”
“Không cần, cứ tổ chức đúng giờ, mang một bộ vest qua đây cho tôi.”
Giọng nói đầy vẻ “cơm no áo ấm” này khiến Sở Dương hơi sững lại, nhưng anh ta cũng đáp lại rất nhanh: “Vâng.”
Thanh Nhược rửa bát xong bèn cởi tạp dề ra khỏi phòng bếp, cô đi tới chỗ để kem dưỡng tay trong phòng khách, Thanh Nhược mở nắp hộp kem, rất tự nhiên quay sang hỏi Phong Kỳ đang ngẩn người trên sofa: “Sao anh không mở tivi?”
Phong Kỳ quay đầu sang nhìn cô, hai bàn tay thon dài đan vào nhau, mười ngón tay tinh xảo rất đẹp, “Cô mở đi, xem bản tin buổi trưa một lát.”
“Được.” Thanh Nhược gật đầu, cô đi qua bật tivi lên, chuyển tới kênh tin tức xong thì lại gần sofa ngồi xuống.
Phong Kỳ chăm chú theo dõi bản tin, còn Thanh Nhược thì lại chống tay vào thành ghế gà gật liên tục, tối qua cô đang ngủ thì bị gọi dậy, sau đó lại phải nấu canh giải rượu cho người kia, rửa mặt chải đầu thay quần áo cho anh ta, lát sau lại sợ anh ta ngủ dậy sẽ bị đau đầu nên bèn ngồi bên giường xoa huyệt thái dương cho anh ta nửa tiếng, bận rộn mãi đến 4 giờ sáng mới được ngủ.
Phong Kỳ nghiêng đầu liếc nhìn cô, hắn đang nghĩ bao giờ thì cô chuẩn bị đòi hỏi lợi ích cho bản thân, hay là hắn nên cho cô nếm thử chút lợi ích trước nhỉ…
***
Một vai nữ chính phim điện ảnh,
Một gian phòng ngủ, một bữa cơm.
Cuộc mua bán này hình như…!tôi thiệt mất rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.