Tình Thiên

Chương 39: Tình Đầu Là Tình Cuối.


Bạn đang đọc Tình Thiên – Chương 39: Tình Đầu Là Tình Cuối.


Chương 40: Tình Đầu Là Tình Cuối.

Cốc chủ Dư Đại Nham gằn giọng nói:
– Tại sao Ngạc lão đệ lại yếu đuối như vậy. Ta giết ngươi mà lòng ta quặn xé.
Nói rồi Dư Đại Nham từ từ hạ chưởng xuống đỉnh đầu Ngạc Thoại.
Những tưởng đâu chưởng công của Cốc chủ Dị nhân cốc sẽ đánh vỡ nát thủ cấp của Tà đao Ngạc Thoại thì tiếng của Cao Thọ cất lên:
– Đại thúc dừng tay.
Cao Thọ cùng Đông Phương Vũ, Vạn Kiến Sư Giang Hào và Lục chỉ thần thâu Quách Ngụ bước vào.
Dư Đại Nham rút ngay chưởng ảnh về.
Cao Thọ bước đến trước mặt Cốc chủ Dư Đại Nham. Chàng ôm quyền xá Dư Đại Nham, điểm một nụ cười mỉm rồi nói:
– Ngạc thúc thúc đã đắc tội gì khiến Dư đại thúc định đập vỡ sọ của người vậy?
Dư Đại Nham buông tiếng thở dài, rồi thuật lại tất cả mọi chuyện cho Cao Thọ nghe.
Nghe rồi Cao Thọ chắc lưỡi. Chàng vừa chắc lưỡi vừa nói:
– Có mỗi cái chuyện tình yêu như con nít đó mà đại thúc suýt nữa đập vỡ sọ Ngạc thúc thúc. Còn Ngạc thúc thúc thì lại khăng khăng đi tìm cái chết để biểu lộ tình yêu của mình.
Cao Thọ lắc đầu:
– Ôi Đúng là tình yêu của những người chỉ biết yêu mà không biết nghĩ gì cả.
Chàng nhìn lại Dư Đại Nham:
– Đại thúc, hãy để Cao Thọ xử cho. Chẳng có gì khiến đại thúc phải đánh chết Ngạc thúc thúc cả. Tiểu điệt chỉ cần phủi tay một cái là xử xong ngay.
Dư Đại Nham vuốt râu. Đôi mắt lồi của lão nhìn Cao Thọ, từ tốn nói:
– Cao hiền điệt, ngươi đã biết chuyện xảy ra tại Quỷ Cốc Hắc Mộc Nhai như thế nào rồi. Bao nhiêu người của Dị nhân cốc đều bị ả dâm nữ này đưa vào cảnh nô nhân nhục nhã ê chề. Mọi người chỉ muốn giết ả mà thôi.
Cao Thọ cười giả lả rồi nói:
– Tiểu điệt hỏi đại thúc. Mọi người ở Dị nhân cốc bị đưa vào cảnh nô nhân, nhưng có người nào chết không?
Dư Đại Nham nói:
– Nếu không có hiền điệt đứng ra chịu tội và làm tất cả để giải thoát thì đến hôm nay đại thúc và những vị huynh đệ của đại thúc khó mà thoát được kiếp nô nhân tồi tàn, sống không bằng chết. Người chẳng ra người, ma chẳng ra ma.
Cao Thọ tròn mắt nhìn Dư Đại Nham. Chàng chắc lưỡi nói:
– Tiểu điệt phải bái đại thúc một xá.
Chàng vừa nói vừa ôm quyền xá.
Dư Đại Nham nheo mày ngơ ngác nói:
– Ta làm gì mà hiền điệt lại bái ta.
– Tiểu điệt bái đại thúc vì sự quang minh lỗi lạc của đại thúc. Đại thúc đã sớm nhận ra công lớn của tiểu điệt đối với mọi người. Nếu đại thúc không quang minh lỗi lạc thì đâu nhận ra công sức to lớn đó của tiểu điệt, đúng không?
Chàng quệt mũi, ve cằm rồi nói tiếp:
– Phàm nam tử hán đại trượng phu, nhất là những người có chứ vị cao trọng như đại thúc đây, và các vị thúc thúc nữa, hẳn rất muốn trả ân khi mình trót nhận ân huệ của người khác.
Dư Đại Nham gật đầu, vuốt râu:
– Hiền điệt nói rất đúng, đại thúc chẳng muốn thọ ân ai bao giờ.
Cao Thọ mỉm cười nói:
– Thế đại thúc và hai mươi vị thúc thúc đây có muốn trả ân cho tiểu điệt không?
Dư Đại Nham lẫn hai mươi người kia cùng gật đầu. Đại Nhâm nói:
– Hiền điệt muốn ta đền ơn ngươi bằng cách nào?
Cao Thọ cười hề hề:
– Nếu đại thúc và hai mươi vị thúc thúc có lòng muốn đền ân thì hãy để tiểu điệt làm người phán quyết tình yêu của Ngạc thúc thúc và Ngọc diện hồ ly Triệu Thanh Thanh cô cô.
Dư Đại Nham vuốt râu gật đầu:
– Ta đồng ý, hiền điệt có quyền phán xét những kẻ Hắc đạo đê tiện và phản trắc như Ngọc diện hồ ly Triệu Thanh Thanh.
Nói rồi lão lui bước về phía hai mươi cao nhân Dị Nhân cốc.
Cao Thọ chắp tay sau lưng, bước đến trước mặt Ngạc Thoại. Chàng điểm chỉ giải huyệt cho Tà đao Ngạc Thoại.
Vừa được giải huyệt, Ngạc Thoại liền bước lách qua che chắn trước mặt Ngọc diện hồ ly Triệu Thanh Thanh nhìn Cao Thọ nói:
– Cao Thọ, ngươi định làm gì Ngọc diện hồ ly cô cô của ngươi.
Cao Thọ phá lên cười. Chàng vừa cười vừa nói:
– Ngạc thúc thúc làm tiểu điệt xúc động quá. Chắc chắn Ngạc thúc thúc nghĩ tiểu điệt sẽ bức tử Ngọc diện hồ ly cô cô .
Chàng lắc đầu:
– Nếu tiểu điệt có ý đó thì đã không xen vào chuyện này đâu. Tiểu điệt có cách phán xử khác.
Chàng mỉm cười nói:
– Ngạc thúc thúc không phải lo lắng như vậy.

Tà đao Ngạc Thoại thở ra:
– Thúc thúc mong hiền điệt tha cho Thanh Thanh.
– Nếu tiểu điệt tha ngay cho cô cô thì chẳng còn ra một buổi phán quyết nữa. Ngạc thúc thúc hãy đứng qua một bên, để tiểu điệt xử trước rồi mới phán quyết sau. Thúc thúc đồng ý với tiểu điệt chứ?
Ngạc Thoại lưỡng lự rồi gật đầu:
– Vậy thì thúc thúc tin vào hiền điệt.
Y nói rồi bước qua bên nhưng mắt cứ dòm chừng Ngọc diện hồ ly cứ như sợ Cao Thọ bất ngờ ra tay tước lấy mạng sống của người tình.
Cao Thọ chắp tay sau lưng bước đến trước mặt Ngọc diện hồ ly Triệu Thanh Thanh.
Chàng ôn nhu nói:
– Cô cô đồng ý cho tiểu điệt phán xét cô cô không?
Thanh Thanh nhìn Cao Thọ rồi khẽ gật đầu. Nàng nói:
– Ta đã biết tội của mình.
Đôi chân mày Cao Thọ nhướng lên:
– Đứa bé lên ba, hoặc có chút suy nghĩ cũng thấy tội lỗi của cô cô tạo ra. Nhưng bất cứ tội lỗi nào cũng có nguyên nhân của nó hết. Tiểu điệt sẽ lấy sự công bằng phán xét cho cô cô. Chỉ cần cô cô thành thật trả lời những câu hỏi của tiểu điệt.
Ngọc diện hồ ly gật đầu.
Cao Thọ đưa tay giải huyệt cho Ngọc diện hồ ly rồi đỡ nàng đứng lên;
– Dù cô cô có tội nhưng vẫn có thân phận là cô cô của tiểu điệt. Tiểu điệt đâu dám bắt cô cô quì để phán xét chứ.
Nghe chàng thốt câu này, Ngọc diện hồ ly sượng sùng cúi đầu xuống.
Cao Thọ nhìn lại Dư Đại Nham:
– Đại thúc cho tiểu điệt bắt đầu phán xét chứ? truyện từ
Dư Đại Nham gật đầu:
Cao Thọ mỉm cười nói:
– Cuộc phán xét hôm nay phải bắt đầu từ Ngạc thúc thúc trước.
Chàng vừa nói vừa nhìn Ngạc Thoại. Nụ cười giả lả hiện lên hai cánh môi của Cao Thọ. Chàng vừa cười vừa nói:
– Ngạc thúc thúc phải thành thật trả lời những câu hỏi của tiểu điệt đó.
– Ta rất sẵn lòng.
Chàng đưa tay ve cằm, quệt mũi rồi hỏi:
– Ngạc thúc thúc có yêu Ngọc diện hồ ly cô cô không?
Câu hỏi này của chàng chẳng biết tác động thế nào đến Tà đao Ngạc Thoại mà mặt y bỗng chốc đỏ rần. Thấy y thẹn thùng đỏ mặt, Cao Thọ nhướng mày trang trọng nói:
– Thúc thúc phải nói thật cho Cao Thọ biết.
Tà đao Ngạc Thoại gật đầu:
– Đúng, ta rất yêu Ngọc diện hồ ly Triệu Thanh Thanh muội muội.
Cao Thọ hất mặt:
– Thúc thúc nói yêu mà có chắc mình yêu thật không?
– Trên có trời dưới có đất minh giám cho lời nói của Tà đao Ngạc Thoại.
– Nói như thế thì tiểu điệt đã tin lời của thúc thúc rồi. Chắc hẳn khi thúc thúc yêu Thanh Thanh cô cô thì nhớ cô cô lắm chứ?
Ngạc Thoại gật đầu:
– Ta lúc nào cũng nhớ nàng.
Cao Thọ chắc lưỡi nói:
– Ôi tình yêu. Vậy thúc thúc trả lời cho tiểu điệt biết một câu nữa. Cô cô có biết thúc thúc yêu cô cô không?
Ngạc Thoại bối rối:
– Ta chưa từng tỏ lộ tình yêu với nàng.
Cao Thọ nhăn mặt:
– Chưa từng tỏ lộ tình yêu? Thúc thúc nói yêu cô cô mà chưa từng tỏ lộ tình yêu với cô cô. Tình yêu của thúc thúc là tình yêu cái con khỉ gì vậy. Thúc thúc không nói thì làm sao cô cô biết thúc thúc yêu cô cô. Thúc thúc có bày tỏ hành động cho cô cô biết không?
Ngạc Thoại nheo mày:
– Bày tỏ là như thế nào?
– Bày tỏ bằng hành động cũng không biết ư? Như thúc thúc hái hoa cài lên tóc cho cô cô, rồi lén hôn vào tóc cô cô, hoặc giả vờ khi ngủ mơ gọi tên cô cô vậy đó.
Ngạc Thoại lắc đầu:
– Ta không làm được như vậy.
– Sao lại không làm được?
– Ta không làm được những điều như hiền điệt vừa nói nhưng ta biết ta yêu Ngọc diện hồ ly bằng cả tấm lòng.
Cao Thọ vừa chắc lưỡi vừa lắc đầu:
– Yêu thì thúc thúc phải nói, không nói thì phải làm cái gì đó cho cô cô biết. Thúc thúc không nói, không làm gì hết hóa ra mình tự ình cái quyền được yêu mà người khác buộc phải đáp lại chứ không cần biểu lộ. Như thế là cao ngạo.

Cao Thọ quay đầu ngắm Ngạc Thoại:
– Thúc thúc có cao ngạo với cô cô không?
Ngạc Thoại lắc đầu:
– Không không, ta không bao giờ nghĩ mình có ý coi khinh Thanh Thanh. Ngược lại ta nghĩ mình không xứng đáng với nàng thôi.
Cao Thọ nhăn mặt:
– Đã biết mình không xứng đáng mà còn yêu để rồi cà lắc cà lư khổ vì tình. Coi chừng thúc thúc chết để dọn đường cho cô cô, cô cô không thèm đi con đường của thúc thúc dọn nữa đó.
Ngạc Thoại đỏ mặt sượng sùng. Y lí nhí nói:
– Ta chấp nhận.
Cao Thọ gật đầu:
– Thôi được, xem như tiểu điệt đã hỏi xong thúc thúc.
Chàng nhìn lại Ngọc diện hồ ly Triệu Thanh Thanh. Vẫn trong tư thế chấp tay sau lưng với vẻ khoan thai đỉnh đạc, nụ cười mỉm hiện trên miệng chàng. Nụ cười đó đập vào mắt Triệu Thanh Thanh khiến nàng sượng sùng.
Cao Thọ ôn nhu nói:
– Cô cô đồng ý trả lời những câu hỏi của tiểu điệt chứ?
Thanh Thanh khẽ gật đầu nhưng đôi lưỡng quyền ửng hồng. Nàng miễn cưỡng nói:
– Ta sẵn lòng.
Cao Thọ gật đầu:
– Tốt.
Chàng ve cằm rồi xoa trán nhìn Triệu Thanh Thanh, từ tốn nói:
– Cô cô giờ hẳn đã nhận thấy tình yêu của Ngạc thúc thúc đối với cô cô như thế nào rồi.
Nhìn lên Cao Thọ, Ngọc diện hồ ly Triệu Thanh Thanh nói:
– Ta biết Ngạc huynh yêu ta như thế nào.
Cao Thọ ve cằm nhìn Triệu Thanh Thanh nói:
– Tiểu điệt nghĩ tình yêu của Ngạc thúc thúc sâu nặng vô cùng, nếu không muốn nói là mù quáng. Vậy cô cô có thể đáp lại chữ tình của thúc thúc được không?
Triệu Thanh Thanh cúi mặt nhìn xuống rồi lắc đầu:
– Cao Thọ, ta thú thật, người ta yêu trên đời này chỉ có một người mà thôi. Người đó chính là Ngọc diện tử sát Dương Phụng Tiên.
– Tiểu điệt biết cô cô yêu Dương Phụng Tiên, nhưng Dương Phụng Tiên có yêu cô cô không? Tiểu điệt không so sánh tình yêu của Phụng Tiên với Ngạc thúc thúc, chỉ muốn biết y có thật tâm yêu cô cô không?
Chàng lắc đầu nói tiếp:
– Theo tiểu điệt biết, Phụng Tiên không yêu cô cô đâu. Bất kể cô cô có yêu y thế nào thì y cũng chẳng bao giờ để tâm đến cô cô. Y chỉ yêu bản thân mình mà thôi. Cô cô nên suy nghĩ lại.
Thanh Thanh ngẩng mặt nhìn chàng:
– Ta chỉ biết có mình Phụng Tiên.
Buông tiếng thở dài, Cao Thọ lắc đầu nói:
– Ngạc thúc thúc thì yêu cô cô với tất cả chân tình, ngược lại cô cô chỉ nghĩ đến Phụng Tiên. Chuyện này thật là khó xử.
Chàng ve cằm, suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Vì tình yêu mà chết thì cũng đáng lắm, nhưng chẳng ai yêu để mà tiếp nhận cái chết cả. Tiểu điệt có một ý thế này.
Chàng quay lại Dư Đại Nham và hai mươi vị trưởng tôn của Dị nhân cốc:
– Dư đại thúc, các vị trưởng bối, Ngọc diện cô cô vì tình yêu mà phản bộ Dị nhân cốc. Ai cũng có lúc yếu mềm bởi chữ tình cả. Chính vì thế cổ nhân có câu anh hùng khó qua ải tình, huống hồ cô cô lại là phận nữ nhân. Nữ nhân thì có tính yếu đuối, thường tình của nữ nhân. Nên đại thúc và các vị trưởng bối phán tội chết cho cô cô, e rằng cô cô có chết cũng không phục. Mà một khi không phục thì khó mà qua cầu Nại Hà đầu thai. Huống chi vô tình còn liên lụy đến Ngạc thúc thúc, tiểu điệt có ý này, lưỡng toàn cả đôi bên.
Dư Đại Nham vuốt râu, trố đôi mắt lồi nhìn Cao Thọ.
Chàng nhìn lại Ngạc Thoại và Ngọc diện hồ ly;
– Tiểu điệt sẽ để Ngạc thúc thúc dẫn Ngọc diện cô cô rời khỏi đây. Hai người có thể đến gặp Dương Phụng Tiên. Nếu như Phụng Tiên khẳng định không có chút tình với cô cô.

Rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực. Cao Thọ trang trọng nói:
– Đến lúc đó cô cô hẳn đã phân biệt được đâu là chân tình, đâu là chút tình hào nhoáng mơ mộng của tình yêu. Tiểu điệt hy vọng cô cô sẽ thay đổi tâm thức tình yêu của mình mà quay về với Ngạc thúc thúc. Cô cô đồng ý với tiểu điệt chứ?
Ngọc diện hồ ly nhìn qua Ngạc Thoại. Y vô tình cũng nhìn nàng. Vẻ mặt Ngạc Thoại với những nét say tình cầu khẩn nàng trông thật tội nghiệp. Y đúng là một người khát tình tội nghiệp.
Ngọc diện hồ ly nhìn lại Cao Thọ:
– Cao Thọ, cô cô đồng ý với ngươi.
Cao Thọ mỉm cười. Chàng nói:
– Thế thì tốt quá. Xem như tiểu điệt đã phân xử xong. Cô cô và Ngạc thúc thúc có thể đi được rồi.
Ngạc Thoại đến trước mặt Cao Thọ:
– Thúc thúc nợ hiền điệt.

Cao Thọ gượng cười nói:
– Thúc thúc bảo trọng.
Cao Thọ tiễn hai người ra đến cửa đại sảnh đường. Ngọc diện hồ ly Triệu Thanh Thanh nhìn Cao Thọ nói:
– Cô cô sẽ không quên hiền điệt.
– Tiểu điệt chỉ mong cô cô giữ lời hứa của cô cô dù bất cứ điều gì có thể xảy ra với cô cô.
Thanh Thanh gật đầu:
– Ta hứa.
Chờ cho hai người đi hẳn rồi, Cao Thọ mới buông tiếng thở dài. Chàng lắc đầu nhẩm nói:
– Ta chỉ có thể giúp hai người như thế này thôi. Ta chẳng làm gì hơn được nữa.


– Phụng Tiên, chàng có còn yêu thiếp không?
Phụng Tiên nhìn Ngọc diện hồ ly, nụ cười xởi lởi cầu tìn hiện trên hai cánh môi mỏng của ôn nhu nói:
– Nàng nói đi. Ta có yêu nàng không?
– Thanh Thanh biết chàng có tình với Thanh Thanh.
Khoanh tay trước ngực, nụ cười trên hai cánh môi Phụng Tiên vụt tắt như vừa bị một lời nói xúc xiểm đập vào thính nhĩ mình. Thanh Thanh nói:
– Chàng có tình với thiếp.
Phụng Tiên lắc đầu:
– Nàng sai rồi. Hãy nhìn lại bản thân mình rồi nói với ta câu nói đó. Cho dù nàng có bước chân vào giới Bạch đạo thì trong mắt ta nàng cũng xuất thân từ giới Hắc đạo. Đã là giới Hắc đạo bước ra thì ai cũng đều nhơ nhuốc. Ngọc diện tử sát không có tình với người Hắc đạo.
Y cười khẩy rồi nói tiếp:
– Trong mắt ta, Ngọc diện hồ ly Triệu Thanh Thanh chỉ là một quả sấu trên cành thôi. Nếu như ta có tình thì đã chẳng cống nạp nàng cho Trương trang chủ. Nàng hiểu ý ta rồi chứ?
Sắc diện Ngọc diện hồ ly tái nhờn tái nhợt. Nàng quỳ xuống ngay trước mũi giày của Phụng Tiên:
– Phụng Tiên, Thanh Thanh đã làm tất cả vì chàng. Làm tất cả để hy vọng có đặng một chút tình của chàng. Thiếp nghĩ, mình hy sinh thì sẽ được chàng đoái hoài đến.
Phụng Tiên khoát tay:
– Ta thừa nhận nàng có hy sinh cho ta, nhưng đó không phải là tình yêu mà ta chờ đợi.
Phụng Tiên chỉ vào ngực mình:
– Ta yêu ta nhiều hơn. Ta chỉ có thể yêu ta mà thôi.
Y lắc đầu:
– Hãy quay về với thân phận nô nhân, đem thân xác hầu hạ cho Trương trang chủ đi. Đừng tìm đến ta nữa.
Thanh Thanh ngẩng lên:
– Từ trước đến giờ chàng chỉ xem Ngọc diện hồ ly như nô nhân để sai bảo sao?
Phụng Tiên nhướng mày, mỉm cười rồi gật đầu:
– Đúng, trong mắt ta nàng chỉ là một nô nhân. Một nô nhân đúng nghĩa không hơn không kém. Tuy nhiên nàng là một nô nhân mỹ nữ, có mọi thủ thuật để buộc nam nhân đến với nàng trong cảnh giới khoái lạc nên ta mới đưa nàng cho Trương trang chủ. Xét ra một nô nhân như nàng cũng gặp nhiều may mắn lắm đó.
Thanh Thanh mím chặt hai cánh môi, khóe mắt rịn ra hai dòng lệ đau đớn bởi những lời nói vô tình này của Dương Phụng Tiên.
Thanh Thanh nghẹn ngào nói:
– Chàng đối xử với Thanh Thanh như vậy sao?
Phụng Tiên nhún vai:
– Đã là Hắc đạo nô nhân thì đừng hy vọng vào sự đổi đời của mình. Nàng mãi mãi vẫn là nô nhân Hắc đạo. Đừng tơ tưởng có được chút tình yêu của Phụng Tiên. Nghe nực cười lắm.
Lời nói này của Phụng Tiên tạo ra một khối than hồng trong cổ họng Ngọc diện hồ ly Triệu Thanh Thanh. Nàng uất hận nghẹn ngào nói:
– Thanh Thanh đâu đòi hỏi trở thành nương tử của chàng. Thanh Thanh chỉ cần chút tình yêu của chàng thôi.
Phụng Tiên lắc đầu:
– Ta đã nói rồi, nàng không thể hưởng được những đặc ân đó. Nàng chỉ đáng là một nô nhân có sắc đẹp mang đến khoái cảm nhục tình cho những chủ nhân Bạch đạo mà thôi.
Ngọc diện hồ ly từ từ đứng lên. Đôi mắt to và đen láy của nàng khô quanh, rọi hai luồng sát nhãn vào Phụng Tiên. Nuốt nước bọt như nuốt khối than hồng vào trong, Triệu Thanh Thanh cay đắng nói:
– Ngươi đúng là kẻ không có tâm.
– Ta không có tâm với bọn Hắc đạo các ngươi thì đúng hơn.
Sắc diện Thanh Thanh tái nhờn. Nàng gào lên:
– Phụng Tiên, ta giết ngươi.
Nàng vừa gào lên câu nói đó vừa dựng chưởng vỗ tới. Dương Phụng Tiên thấy nàng dụng chưởng, tức giận quát:
– Tiện nhân hồ đồ.
Y vừa nói vừa dụng quỷ ảnh di bộ bước lách qua bên né tránh chưởng ảnh của nàng, và thẳng tay nện xuống lưng Ngọc diện hồ ly một chưởng với sáu thành công lực.
– Bình ! Ngọc diện hồ ly ngã sấp xuống sàn gạch, miệng trào ra một vòi máu đỏ thắm.
Phụng Tiên lạnh lùng nói:
– Một lần nữa, bổn thiếu gia sẽ lấy mạng ngươi.
Lời còn đọng trên miệng gã thì Tà đao Ngạc Thoại lướt vào. Thấy Ngọc diện hồ ly Triệu Thanh Thanh nằm sóng soài dưới đất, Ngạc Thoại rống lên:
– Ngươi dám đánh Thanh Thanh muội muội của ta?
Phụng Tiên chắp tay sau lưng, nhìn lại Ngạc Thoại, thản nhiên nói:
– Có gì mà ta không dám chứ. Ả cũng chỉ là Hắc đạo nô nhân như bao nhiêu ả Hắc đạo nô nhân khác thôi.
Tà đao Ngạc Thoại múa tít ngọn khoái đao.
– Ngạc mỗ không thể tha cho ngươi được.
Ngạc Thoại vừa nói vừa vung đao chém xả đến Phụng Tiên.

Hừ nhạt một tiếng, Phụng Tiên nói:
– Ngươi lại đi tìm cái chết. Lần này thì ta rất sẵn lòng đưa ngươi chầu Diêm chúa.
Phụng Tiên vừa nói vừa bất ngờ vươn hữu thủ thi triển một thế cầm nã thủ chộp thẳng vào ngọn khoái đao của Ngạc Thoại.
– Chát.
Lưỡi khoái đao của Ngạc Thoại nằm gọn trong hữu thủ của Phụng Tiên. Hữu thủ của y chẳng khác nào bằng sắt thép chẳng có chút hề hấn gì đối với lưỡi đao sắc bén của Ngạc Thoại, mà còn bấu vào nó như vuốt chim ưng bấu lấy con mồi.
Tà đao Ngạc Thoại dồn công lực xuống tay đao để rút binh khí lại.
Phụng Tiên cười khẩy:
– Bản lĩnh võ công của ngươi như vậy mà cũng đòi lấy mạng Ngọc diện tử sát Dương Phụng Tiên.
Lời vừa dứt thì Phụng Tiên phạt tả thủ ngang qua trước người Tà đao Ngạc Thoại. Một ánh chớp bạc xuất hiện làm lóa mắt Tà đao Ngạc Thoại. Cùng với sự xuất hiện của ánh chớp bạc đó, Ngạc Thoại cảm nhận được ngay nơi yết hầu mình có hàn khí xâm nhập vào bên trong và y muốn nói lại chẳng có khí lực để thốt ra lời.
Tà đao Ngạc Thoại lùi lại một bộ. Máu từ yết hầu của y trào ra tuôn xuống ướt đẫm cả ngực áo mình, thế mà y vẫn không biết binh khí của Phụng Tiên là cái gì.
Ngạc Thoại nhìn Phụng Tiên chằm chằm.
Ngọc diện hồ ly Triệu Thanh Thanh chỏi tay đúng lên. Nàng nhìn Ngạc Thoại đang dần bỏ sinh lực sau cùng. Hai chân Ngạc Thoại quỵ xuống, thì y kịp dời mắt nhìn sang nàng. Ánh mắt của y thật buồn, một nét buồn mà không một họa nhân hay thi nhân nào có thể tả hết được. Ánh mắt của Tà đao Ngạc Thoại khiến cho trái tim Ngọc diện hồ ly quặn nhói, với niềm xót xa khôn tả.
Nàng bước vội đến ôm lấy Ngạc Thoại.
Lúc này thì Tà đao Ngạc Thoại đâu còn đủ khí lực để thốt thành lời. Y đang lần trút hồn ra khỏi xác nhưng rồi cuối cùng cũng nở được nụ cười mãn nguyện trước khi rùng mình lịm chết trong tay Ngọc diện hồ ly.
Cái chết của Tà đao Ngạc Thoại khiến Ngọc diện hồ ly thờ thẩn cả người. Giờ thì nàng đã nhận ra đâu là tình yêu, đâu là chút hào quang mỹ nam tử, nên chỉ còn biết lắc đầu.
Nàng ôm lấy xác Tà đao Ngạc Thoại, mắt thì nhìn Phụng Tiên nghĩ thầm:
“Tại sao ta lại có thể yêu được con người này. Tại sao ta lại vì hắn. Tại sao”.
Với ý niệm đó, sắc diện nàng càng lúc càng đỏ bừng vì hổ thẹn với bản thân mình.
Phụng Tiên nhếch môi. Nụ cười không hiện ra trên hai cánh môi mỏng của gã mà chỉ là một cái nhếch môi. Nhưng cái nhếch môi đó lại khắc họa ra toàn bộ nhân cách lạnh lùng và tàn nhẫn của y.
Phụng Tiên nhạt nhẽo nói:
– Hãy đưa xác gã nô tình điên loạn đó rời ngay khỏi biệt cung của ta.
Thanh Thanh nghẹn lời bởi câu nói này của Phụng Tiên.
Nàng rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực rồi nói:
– Ngọc diện tử sát Dương Phụng Tiên, đến lúc này thì Thanh Thanh mới thẩm chứng được đâu là tình yêu, và đâu chỉ là ảo vọng tình. Nếu như Thanh Thanh chết, ta xin ngươi hãy chôn ta chung với Tà đao Ngạc Thoại. Khi sống ta không có tình với huynh ấy chỉ vì sự xuất hiện của ngươi, đến chết ta sẽ đáp tình cho huynh ấy nơi suối vàng.
Phụng Tiên lắc đầu:
– Đừng đòi hỏi ở Ngọc diện tử sát điều gì cả.
Y gằn giọng lặp lại câu nói của mình:
– Đừng đòi hỏi ở Dương Phụng Tiên một điều gì cả. Hãy đưa xác hắn đi. Ta không thích máu của bọn Hắc đạo nô nhân làm hoen ố biệt cung của ta.
Ngọc diện hồ ly Triệu Thanh Thanh buông tiếng thở dài. Nụ cười héo hắt hiện lên hai cánh môi nàng. Thanh Thanh cay đắng nói:
– Cái mà ngươi không muốn thì ta muốn.
Nàng nói rồi liền cắn vào lưỡi mình để tự kết liễu. Máu rỉ ra hai bên mép Thanh Thanh, nhưng nàng vẫn ôm chặt lấy xác của Tà đao Ngạc Thoại, mắt nhìn Phụng Tiên, đầu nàng từ từ ngã vào vai Ngạc Thoại. Hai người cùng ngã xuống sàn gạch.
Phụng Tiên nhìn xác Ngọc diện hồ ly Triệu Thanh Thanh và Tà đao Ngạc Thoại lắc đầu nói:
– Những kẻ điên tình phải chết.
Thở hắt ra một tiếng, Phụng Tiên quát gọi hai gã gia nô.
Chỉ xác của Thanh Thanh và Ngạc Thoại, y nói:
– Quẳng xác bọn chúng xuống sông cho cá ăn đi.
Hai gã gia nhân toan đưa xác Ngạc Thoại và Thanh Thanh đi thì Lưu Tuyết Liên đột ngột xuất hiện, từ ngoài cửa bước vào. Sự xuất hiện của nàng khiến Phụng Tiên không khỏi bối rối.
Tuyết Liên nhìn xác Ngọc diện hồ ly Triệu Thanh Thanh và Tà đao Ngạc Thoại rồi tiến đến trước mặt Phụng Tiên. Nàng ôm quyền nhỏ nhẻ:
– Dương công tử có thể cho Tuyết Liên đem xác hai người này đi.
Đôi chân mày Phụng Tiên nhíu lại. Y nhìn nàng buông tiếng thở dài rồi nói:
– Lưu tiểu thư đến biệt cung của tại hạ chỉ vì hai cái xác Hắc đạo nô nhân thôi ư?
Nàng gật đầu:
– Chỉ vì hai người này thôi.
– Sao tiểu thư biết Tà đao Ngạc Thoại và Ngọc diện hồ ly Triệu Thanh Thanh chết ở biệt cung của tại hạ?
– Cao công tử nhờ Tuyết Liên đến đưa xác họ đi.
– Cao Thọ?
Nàng gật đầu:
– Cao huynh nói họ sống không trọn tình, chắc chắn khi gặp Dương công tử họ sẽ có đặng chữ tình. Nhưng chữ tình này chỉ trọn vẹn trong một nấm mồ.
Phụng Tiên sa sầm mặt, miễn cưỡng nói:
– Cao Thọ cái gì cũng biết ư?
– Huynh ấy đã đoán đúng. Dương công tử cho Tuyết Liên đưa xác đôi uyên ương này đi chứ? Nghĩa tử là nghĩa tận, họ đáng được một nấm mồ nằm bên nhau.
Nàng nói rồi bước lại nói với hai gã gia nhân:
– Hai người đưa xác họ theo ta.
Hai gã gia nhân nhìn Phụng Tiên. Y miễn cưỡng nói:
– Làm theo ý của Lưu tiểu thư đi.
Tuyết Liên ôm quyền xá Phụng Tiên:
– Đa tạ công tử.
Khi Tuyết Liên và hai gã gia nhân đưa xác Ngọc diện hồ ly và Tà đao Ngạc Thoại đi rồi, Phụng Tiên vẫn đứng thừ ra như pho tượng. Mãi một lúc sau y mới bước đến lấy tịnh rượu để trên bàn, tu luôn một hơi dài.
Phụng Tiên bâng quơ nói:
– Hắn đã đoán ra kết cục này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.