Bạn đang đọc Tình Thiên – Chương 34: Bóng Tối Dĩ Vãng
Chương 35: Bóng Tối Dĩ Vãng
Đứng trên mạn thuyền, Cao Thọ chấp tay sau lưng nhìn ra ngoài sông. Phụng Tiên bước đến sau lưng Cao Thọ:
– Ngươi đến không đúng lúc chút nào.
Cao Thọ quay lại đối mặt với Phụng Tiên:
– Đệ cũng không muốn phá bỉnh Dương huynh đâu. Nhưng cũng phải đến tìm huynh.
– Tại sao ngươi biết ta ở đây?
– Đi theo huynh.
– Ngươi rình rập ta à? Rình rập để chờ cơ hội trả thù.
Cao Thọ lắc đầu:
– Đệ không có thói quen rình rập sau lưng người khác để chờ cơ hội trả thù đâu.
– Ai biết được hành tung của kẻ gian trá. Kiếm thủ Thập Tứ Lang há đã từng thảm bại nhục nhã bởi tay họ Cao ngươi kia mà. Câu chuyện đó còn được thiên hạ kháo với nhau.
Ta e rằng Mộc Thật Thác Mai lại sẽ đến Trung thổ tìm ngươi đó. Không biết lúc đó ngươi giở trò gì?
– Nếu nói giở trò thì đệ có rất nhiều trò để đối phó với những cao thủ không có cái đầu.
Nhưng đối với Dương huynh, đệ không dụng kế sách hạ lưu mà muốn đối mặt với kiếm sát của huynh.
– Ta cũng chờ đợi ngày đó. Vậy hôm nay ngươi tìm ta có chuyện gì không?
– Nếu không có chuyện, đệ đã không mò đến đây.
– Ngươi tìm ta có chuyện gì nào?
Cao Thọ quệt mũi rồi ve cằm:
– Trước tiên đệ muốn hỏi huynh, sự xuất hiện của đệ không làm huynh bực bội chứ?
– Cho dù ta không thích ngươi thì ngươi đã mò đến rồi. Hãy nói ngươi cần gì nào. Đừng làm mất thời gian của ta nữa.
Cao Thọ nhướng mày:
– Hình như huynh đang gấp.
– Ta không thích đối thoại với ngươi là chính.
– Vậy người nào là huynh thích. Chắc không phải là Ngọc diện hồ ly cô cô.
Thở hắt ra như muốn trút cục khí trong yết hầu mình, Cao Thọ nói:
– Nếu người huynh thích là Ngọc diện hồ ly thì đệ phải gọi Dương huynh bằng gì nhỉ.
Chẳng lẽ vừa mới là huynh đệ, nay huynh vội vã lên chức thành thúc thúc.
Đôi chân mày Phụng Tiên nhíu lại:
– Ngươi đã bắt đầu nói nhảm rồi đó. Hãy nói về việc ngươi muốn tìm ta.
Mặt Cao Thọ nghiêm lại:
– Đệ đang suy nghĩ nên khởi đầu từ đâu đây.
– Ngươi chẳng biết khởi đầu câu chuyện từ đâu nữa à? Lạ thật đó.
– Trên đời này cái gì mà không lạ. Thôi được, đệ nói rõ cho huynh biết vậy Chàng mở áo cho Phụng Tiên thấy hình xâm đầu rồng bên ngực trái:
– Đệ khởi đầu từ hình xâm này vậy.
– Ngươi muốn phô trương với ta hay là có ý gì?
– Dương huynh thấy hình xâm này thế nào?
– Chỉ có mỗi một cái đầu rồng. Hình xâm này đúng ra ta đã thấy rồi, khi ngươi tắm, ta đã thấy nó. Rất tiếc nó chỉ có nửa con rồng mà thiếu mất một nửa.
– Chính vì hình xâm của đệ chỉ có một nửa trên, thiếu mất một nửa dưới, nên đệ mới đi tìm một nửa còn lại.
– Ngươi nghĩ ta giữ nửa phần còn lại của ngươi à?
Nói rồi Phụng Tiên phá lên cười khanh khách. Tràn tiếu ngạo của y khiến cho Cao Thọ sa sầm mặt.
Cao Thọ nói:
– Có gì thích thú mà huynh cười như thế?
– Ta tức cười vì nghĩ ngươi cho ta nửa phần sau của con rồng. Nếu ngươi nghĩ vậy, thì ngươi quá ngây thơ đi.
– Nhưng sự ngây thơ của đệ cũng đáng yêu đó chứ, cho dù mình không được dung mạo khôi ngô tuấn tứ như Dương huynh.
Phụng Tiên nhún vai:
– Ngươi đừng nói quanh co nữa. Hình đầu rồng kia có ý nghĩa gì?
– Huynh muốn biết không?
– Ta muốn biết chứ. Ngươi đã gợi cho ta một sự tò mò nên ta muốn biết ý nghĩa của hình xâm đó.
Cao Thọ kéo áo lại nhìn Phụng Tiên nói:
– Trước tiên, nghĩa phụ của huynh, minh chủ Chung Hảo Kiệt và phụ thân của đệ là sư đồ của Thiên Can thần chỉ Thượng Quan Kỳ. Đúng ra chức vị minh chủ bạch đạo thuộc về phụ thân, nhưng kẻ nào đó bày ra một cái bẫy tại ải Nhạn Môn để bức mẫu thân và phụ thân phải nắm tay nhau nhảy xuống vực thẳm.
Phụng Tiên cướp lời Cao Thọ:
– Ngươi nghi ngờ người đặt bẫy lấy mạng cha mẹ ngươi là nghĩa phụ của ta.
Cao Thọ lắc đầu:
– Không có chứng cớ thì đệ đâu dám nói Thượng tôn minh chủ Chung Hảo Kiệt là người thủ ác.
– Thế ngươi kể ra câu chuyện vừa rồi với mục đích gì?
– Đệ đã nói với huynh rồi, đệ đi tìm cái phần còn lại của hình xâm trên người đệ.
Chàng buông tiếng thở dài rồi nói:
– Chỉ vì sự phân biệt Hắc đạo và Bạch đạo nên phụ thân và mẫu thân của đệ luôn bị ngăn cách. Mặc dù bị cả hai giới Bạch đạo và Hắc đạo cách ly khỏi giang hồ, nhưng họ vẫn tâm nguyện lấy tâm để hóa giải. Cuối cùng họ phải cùng nhau nhảy xuống vực, nhưng đệ tìm huynh không phải để gợi lại chuyện hận thù mà muốn cho huynh biết Cao Thọ lưỡng lự một lúc rồi nói:
– Đệ còn một người bào huynh. Người bào huynh đó có hình xâm đuôi rồng trên ngực trái.
Đôi chân mày Phụng Tiên nhíu lại:
– Vậy ngươi đã tìm ra người bào huynh đó chưa?
– Nếu tìm ra thì đệ đâu có tìm huynh.
– Ngươi tìm ta để hỏi về gã bào huynh của ngươi.
Cao Thọ gật đầu:
– Đúng.
Chân mày Cao Thọ nhíu lại:
– Sao lại tìm ta.
Y nói rồi ngửa mặt cười khành khạch. Phụng Tiên vừa cười vừa nói:
– Cao Thọ, ngươi quá ngây ngô nghĩ Dương Phụng Tiên này là bào huynh của ngươi đó.
Cao Thọ im lặng.
Phụng Tiên nhún vai nói:
– Ngươi hãy nói cho ta biết vì sao ngươi tìm ta mà hỏi.
– Bởi vì Dương huynh là nghĩa tử của Thượng tôn minh chủ Chung Hảo Kiệt. Điều thứ hai đệ có một thứ linh cảm là huynh có cái gì đó buột đệ phải tìm đến.
Phụng Tiên gạt ngang:
– Ngươi sai rồi, ngươi đừng quên Dương Phụng Tiên là Ngọc diện tử sát khắc tinh của giới Hắc đạo các ngươi.
– Đệ không quên sự thật đó đâu. Vạn Kiến Sư Giang tiên sinh đã nói với đệ, trước đây mẫu thân và phụ thân có hai người con. Đứa con đầu phụ thân đã mang đi. Còn đệ thì được mẫu thân giữ lại. Hai người hy vọng sau này đệ và bào huynh sẽ cùng hợp lực thống nhất bạch đạo và hắc đạo, phá vỡ cái ranh giới bấy lâu nay giang hồ đã đặt ra chia cắt họ. Khi thân phụ đến ải Nhạn Môn để gặp mẫu thân thì giao đứa bé kia lại ột người, người đó chẳng ai khác mà là Phụng Tiên Chung Hảo Kiệt.
Phụng Tiên khoát tay:
– Giờ thì ta đã hiểu ẩn ý của ngươi rồi. Hẳn ngươi nghĩ đứa bé mà cha ngươi gởi lại cho nghĩa phụ ta chính là Dương Phụng Tiên này.
– Đệ có linh cảm đó, nếu Dương huynh không ngại thì có thể cho đệ nhìn qua thể pháp của huynh.
Phụng Tiên phá lên cười khành khạch. Y vừa cười vừa nói:
– Ngươi đúng là một kẻ hồ đồ. Ngươi nghĩ ta là bào huynh của ngươi sao. Làm gì có chuyện đó. Ta họ Dương, ta có song đường, và song đường của ta bị giới Hắc đạo của các ngươi thảm sát và bức nhục trước mặt ta. Điều đó ta đã nói cho ngươi biết rồi.
Y cười khẩy rồi nói:
– Cao Thọ, ngươi làm cho ta tức cười quá. Ngươi cố mở mắt thật to đi tìm cái phần đuôi rồng do ngươi tưởng tượng ra. Nó không nằm trên người Dương Phụng Tiên ta đâu. Ta khẳng định một lần nữa, phần đuôi rồng ngươi đi tìm không bao giờ ở trên người ta. Và vĩnh viễn trong ta không có dòng máu Hắc đạo. Ngươi hãy quên điều đó đi.
Phụng Tiên gằn giọng nói:
– Ngươi nghe ta nói chứ. Kẻ đứng trước mặt ngươi là Ngọc diện tử sát Dương Phụng Tiên, khắc tinh của giới Hắc đạo. Đã là khắc tinh của giới Hắc đạo thì làm sao trong ta có dòng máu của bọn hạ đẳng có tâm địa gian trá.
Cao Thọ ôm quyền:
– Đa tạ Dương huynh đã chỉ giáo cho đệ.
Xá Phụng Tiên, Cao Thọ nói:
– Cáo từ.
Chàng vừa dợm bước thì Phụng Tiên gọi giật lại:
– Cao Thọ.
Nhìn lại Phụng Tiên, Cao Thọ nhận ra hai luồng tinh nhãn khe khắc và lạnh lùng.
Phụng Tiên nói:
– Ngươi đừng bao giờ mơ hồ nghĩ Ngọc diện tử sát Dương Phụng Tiên là bào huynh của ngươi. Trong ta không bao giờ có dòng máu Hắc đạo, mà chỉ có mỗi một dòng máu duy nhất.
Dòng máu đó thuộc về giới Bạch đạo. Hôm nay ngươi có thể bức ép được Thượng tôn minh chủ nghĩa phụ phóng thích bọn Hắc đạo nô nhân, nhưng ngày mai Dương Phụng Tiên ta sè bắt chúng quay lại đúng chỗ của chúng nó. Có cả ngươi nữa.
– Đệ luôn nhớ lời Dương huynh nói hôm nay. Cáo từ.
Cao Thọ rời lâu thuyền rồi, Phụng Tiên vẫn dõi mắt nhìn theo sau lưng chàng. Chân diện của y như trét lên một lớp sáp, trong thật vô hồn và vô cảm. Cao Thọ đã đi khuất khỏi tầm mắt, Phụng Tiên mới vạch áo nhìn xuống.
Trên ngực trái của y có một vết sẹo mang dáng đuôi một con rồng. Vết sẹo như có một hấp lực cuốn lấy mắt Phụng Tiên. Y khẽ buông tiếng thở dài, và nhẫm nhói:
– Ta không phải là người ngươi đi tìm, đặt kỳ vọng. Nếu đúng ta là con người ngươi đang đi tìm thì ta cũng phủ nhận điều đó. Nhưng ta tin mình không phải là kẻ đó. Ta là Ngọc diện tử sát Dương Phụng Tiên.
Y đứng trên mạn thuyền một lúc rồi mới quay vào khoang thuyền.
Trương Á Di hỏi:
– Dương huynh, y đến đây làm gì?
Phụng Tiên không trả lời nàng mà bưng vò rượu tu luôn một ngụm dài.
Đặt tịnh rượu xuống sàn lâu thuyền, nhìn Á Di, Phụng Tiên nói:
– Hắn tìm đến với một chút hy vọng hồ đồ và mơ hồ.
Thốt dứt câu, Phụng Tiên lại bưng tịnh rượu uống cạn. Y gượng điểm nụ cười mỉm. Mặc dù hcỉ là một nụ cười sởi lởi nhưng nó vẫn toát ra sức quyến rũ kỳ lạ đối với nàng.
Phụng Tiên nói:
– Huynh có việc phải rời nay.
Nàng nhìn Phụng Tiên:
– Huynh sẽ sẽ thành thân với muội chứ?
– Nếu muội không nghĩ ta là kẻ hạ nhân.
– Muội không bao giờ có ý niệm đó đâu.
Nàng bất ngờ vòng tay bá cổ Phụng Tiên, nhỏ nhẻ nói:
– Trương Á Di yêu huynh muội yêu huynh nhiều lắm yêu nhiều lắm.
Nàng chủ động lần tìm đôi môi Dương Phụng Tiên, để áp chặt môi mình vào môi hắn. Á Di nhỏ nhẻ nói:
– Huynh đừng xem thường muội là được rồi.
Phụng Tiên nhìn nàng bằng ánh mắt ướt tình.
– Bất cứ chuyện gì xảy ra trên đời này, huynh cũng không đối xử xấu với muội đâu.
– Dương huynh.
Hai người lại trao cho nhau nụ hôn cháy bỏng nhất, nhưng đó chỉ là vẻ bên ngoài, còn bên trong tâm tưởng Dương Phụng Tiên vẫn nghĩ đến những lời nói của Cao Thọ và vết sẹo trên ngực trái của mình. Ngược lại với Phụng Tiên thì Á Di luôn cảm nhận được những cảm xúc ngọt ngào trong nụ hôn đó.
Phụng Tiên khẽ đẩy Á Di ra. Y nhỏ nhẻ, ôn nhu nói như rót mật vào tai nàng:
– Khi trăng lên huynh sẽ đến với muội.
Đôi lưỡng quyền của nàng ửng hồng e thẹn. Nàng khẽ gật đầu:
– Muội chờ Dương huynh.
Phụng Tiên mỉm cười.
Nàng không khỏi ngây ngất khi tiếp nhận nụ cười của Ngọc diện tử sát Dương Phụng Tiên.
Nàng lặp lại câu nói của mình:
– Muội sẽ chờ Dương huynh.
Bước ra ngoài mạn thuyền, Phụng Tiên nhìn lại Á Di một lần nữa rồi mới rời lâu thuyền.
Y chấp tay sau lưng tản bộ mà tâm thức luôn tơ tưởng đến những lời nói của Cao Thọ và vết sẹo trên ngực trái của mình.
Phụng Tiên nghĩ thầm:
– “Nếu Cao Thọ nói đúng, mình là bào huynh của gã thì trong người mình có dòng máu Hắc đạo.”.
Y lắc đầu như thể muốn xua đi ý niệm kia ra khỏi tâm thức mình. Phụng Tiên nhẩm nói:
– Ta không thể là con người đó.
Từ phía đối diện một vị trưởng lão Cái Bang bước đến. Lão ôm quyền xá Phụng Tiên.
Phụng Tiên cũng ôm quyền đáp lễ. Y từ tốn nói:
– Chu trưởng lão có điều gì chỉ giáo tại hạ?
– Lão ăn mày không dám chỉ giáo Dương thiếu hiệp. Lão chỉ truyền đạt chỉ ngôn đến thiếu hiệp.
– Chu trưởng lão muốn truyền đạt gì?
Chu trưởng lão đảo mắt nhìn quanh rồi trang trọng nói:
– Có người muốn gặp Dương thiếu hiệp tại Đài vọng thiên.
Phụng Tiên khẽ gật đầu:
– Tại hạ sẽ đến đó.
– Người đó rất muốn gặp thiếu hiệp.
Nói xong Chu Khôi ôm quyền xá, rồi thả bước bỏ đi.
Phụng Tiên vẫn đứng một chỗ. Y khẽ điểm nụ cười mỉm vì có một ý tưởng vừa mới nẩy trong đầu.
Phụng Tiên nghĩ thầm:
– “Ta chưa tìm các ngươi, các ngươi đã tìm ta.”