Tình Thiên

Chương 30: Ve Sầu Thoát Xác


Bạn đang đọc Tình Thiên – Chương 30: Ve Sầu Thoát Xác


Chương 31: Ve Sầu Thoát Xác

Phương Vũ đóng cửa thư phòng, nhìn lại Xảo tà Giang Hào. Nàng đặt tay vào ngực trái khẽ khom người xuống nhỏ nhỏ nói:
– Đông Phương Vũ tham kiến tiên sinh.
– Cô nương là người Đông đảo phù tang.
– Vâng, Phương Vũ là người Đông đảo phù tang. Còn tiên sinh đây là Vạn Kiến Sư Giang Hào.
Vừa khoát tay Giang Hào nói:
– Không, lão chỉ là nô nhân Hắc đạo. Tục danh của lão là Xảo tà Giang Hào.
Phương Vũ nhìn lão ôn nhu nói:
– Nếu tiên sinh không phải là Vạn Kiến Sư Giang Hào thì Phương Vũ không phải là người Cao huynh phái đến đây để chờ tiên sinh. Nếu như tiên sinh không phải là Vạn Kiến Sư Giang Hào thì không bao giờ biết Phương Vũ là người Đông đảo.
Nàng bước đến trước mặt Giang Hào:
– Tiên sinh đừng ngại, chỉ có mình Cao huynh và Phương Vũ biết tiên sinh là Vạn Kiến Sư Giang Hào thôi.
Giang Hào suy nghĩ rồi nói:
– Đúng, lão phu chính là Vạn Kiến Sư Giang Hào. Sao Cao công tử biết lão phu?
– Điều này thì chỉ có Cao huynh biết.
Nàng nghiêm giọng nói:
– Cao huynh làm tất cả mọi việc cốt để gặp Vạn Kiến tiên sinh. Cao huynh có những điều cần muốn hỏi tiên sinh.
Giang Hào chấp tay sau lưng:
– Lão chỉ nghĩ Vạn Kiến Sư Giang Hào đã chết lâu rồi. Còn chăng là một cái xác của Giang Hào với tục danh là Xảo tà Giang Hào. Không ngờ Cao công tử buộc lão phải sống lại. Cô nương có biết Cao công tử gặp ta vì việc gì không?
Phương Vũ lắc đầu:
– Phương Vũ không biết, nhưng Cao huynh nói phải gặp tiên sinh. Chỉ có tiên sinh mới có thể giúp được Cao huynh. Bởi vì tiên sinh nắm giữ những bí mật của huynh ấy. Chính vì thế huynh ấy cần gặp tiên sinh.
Vạn Kiến Sư Giang Hào nheo mày. Lão suy nghĩ rồi nói:
– Nếu như Cao công tử muốn gặp lão hủ thì nhất định Chung Hảo Kiệt cũng biết được một chút về ta rồi. Cô nương, chúng ta không thể ở đây được.
Phương Vũ lo lắng nhìn lão:
– Tiên sinh đến Lưu gia điếm – Người của Chung Hảo Kiệt có mặt khắp mọi nơi. Lão hủ e mình phải xuất đầu lộ diện.
Khi lão hủ lộ diện thì chỉ nhận được một cái chết thê thảm từ sự trừng phạt của Chung Hảo Kiệt. Cô nương, chúng ta phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Phương Vũ nheo mày. Nàng có vẻ đắn đo suy nghĩ rồi nhìn Giang Hào nói:
– Tiên sinh, Cao huynh dặn Phương Vũ chờ huynh ấy ở đây.
Giang Hào lắc đầu:
– Không thể được đâu. Nhất định Chung Hảo Kiệt sẽ mò đến. Trước đây Chung Hảo Kiệt có thể nghi ngờ, nhưng bây giờ lão có thể khẳng định lão hủ là Vạn Kiến Sư Giang Hào.
Vạn Kiến Sư Giang Hào nhìn lại Phương Vũ:
– Cô nương biết Cao công tử cần gì ở lão phu không?
Phương Vũ lấy mặt ngọc thạch có sợi dây đưa đến cho Vạn Kiến Sư Giang Hào:
– Cao huynh muốn tiên sinh nhìn qua sợi dây có mặt ngọc này. Đón lấy sợi dây có mặt ngọc thạch, Giang Hào nhìn sơ qua rồi hỏi Phương Vũ.
– Sao cô nương có mặt ngọc thạch này.
– Nó là của Cao huynh. Di vật mà mẫu thân của huynh ấy để lại.
Vạn Kiến Sư Giang Hào sững sờ. Lão buột miệng hỏi:
– Chẳng lẽ Cao công tử là hậu nhân của Thánh cô tiên tử và Cao Trường Cung, giang hồ kỳ hiệp.
Phương Vũ gật đầu:
– Đúng như vậy.
– Lão hủ sao lại không nhận ra điều đó. Chung Hảo Kiệt biết bí mật đó chứ.
– Tất cả giới võ lâm Bạch đạo đều biết, tất nhiên Chung tôn giá phải biết.
– Chung Hảo Kiệt biết?
Lão lẩm nhẩm như thế nói với mình:
– Chung Hảo Kiệt biết Cao công tử là hậu nhân của Thánh cô và giang hồ kỳ hiệp.
Vạn Kiến Sư Giang Hào nhìn lại Đông Phương Vũ:
– Cô nương, chúng ta phải rời khỏi đây thôi. (.

– Tiên sinh, còn Cao huynh?
– Cô nương, hãy nghe lão phu nói đây, sinh mạng của lão phu giờ như ngàn cân treo đầu sợi tóc. Một khi Chung Hảo Kiệt đến đây.
Giang Hào lắc đầu:
– Lão không có cơ hội được tồn sinh đâu.
– Phương Vũ ở bên cạnh lão tiên sinh. Tiên sinh không phải lo. Cao huynh đã căn dặn Phương Vũ phải bảo vệ tiên sinh. Không để cho bất cứ ai hại tiên sinh.
– Ai cũng có thể nói như vậy cả, nhưng lực bất tòng tâm. Cô nương, chúng ta phải đi ngay mới được. Chậm trễ không kịp đâu.
Phương Vũ bối rối nói:
– Cao huynh bảo Phương Vũ cùng với tiên sinh chờ ở đây, huynh ấy sẽ tìm đến. Không có Cao huynh, Phương Vũ không biết đưa tiên sinh đi đâu.
Phương Vũ nhìn lại Vạn Kiến Sư Giang Hào. Nàng buông tiếng thở dài rồi nói:
– Tiên sinh, dù muốn hay không muốn cũng chờ Cao huynh.
Nàng vừa nói dứt câu thì một người lẻn vào thư phòng. Phương Vũ và Vạn Kiến Sư Giang Hào nhìn người đó.
Phương Vũ bước lách qua che trước mặt Vạn Kiến Sư Giang Hào.
Nàng gằn giọng nói:
– Sao lão lại tự tiện vào thư phòng của ta.
Lục chi thần thâu Quãng Hợi ôm quyền xá, rồi nói:
– Phương Vũ cô nương đừng hiểu lầm. Lão phu là người của Cao thiếu gia.
Giang Hào bước lên ngang với Phương Vũ:
– Lão Lục chỉ, lão còn nhận ra ta không?
Lục chỉ thần thâu Quãng Hợi nhìn Giang Hào:
– Làm sao ta không nhận ra lào quỷ được. Ta nhớ lão lắm nhưng lào không biết có nhớ ta không?
– Có nhớ thì ta cũng nén vào trong chứ đâu có thể nào nói ra được.
Lục chỉ thần thâu lấy trong ngực áo ra một tịnh rượu:
– Trong người của lão Quãng chỉ còn một tịnh rượu này. Không thể dùng nó thi thố tửu lượng với lão quỷ, nhưng có thể dùng nó để tiễn lão đi.
Nói rồi Lục chỉ thần thâu mở tịnh rượu tu luôn một ngụm dài rồi đặt qua tay Vạn Kiến Sư Giang Hào.
Quãng Hợi hối:
– Lão quỷ uống đi.
Giang Hào gật đầu dốc tịnh rượu uống cạn.
Đặt tịnh rượu xuống bàn, Giang Hào nói:
– Lâu lắm rồi Vạn Kiến Sư Giang Hào này mới được uống rượu với tri kỷ.
Giang Hào nhìn Quãng Hợi:
– Sao lão sáu ngón biết ta ở đây?
– Cao công tử nhờ ta đến đưa ngươi rời khỏi Lưu gia điếm này. Nói thì dễ nhưng không dễ đâu. Lúc này toàn bộ Lưu gia điếm đã bị cao thủ của Chung Hảo Kiệt vây kín rồi. Một con ruồi cũng không bay ra được chứ đừng nói đến người.
– Chung Hảo Kiệt đã phát hiện ra ta?
Quãng Hợi vuốt râu khẽ gật đầu:
– Đúng! Nhưng ta có cách đưa lão rời khỏi chỗ này. Lão rời khỏi Lưu gia điếm rồi, Cao công tử sẽ đưa lão đi.
Giang Hào nói:
– Một con ruồi bay ra không lọt thì lão đưa ta ra bằng cách nào?
Lục chỉ thần thâu Quãng Hợi vuốt râu nói:
– Ngươi làm nô nhân lâu quá nên quên mất ta có tuyệt nghệ gì rồi sao?
Vạn Kiến Sư Giang Hào nhướng mày:
– Lão quỷ định dụng thuật dịch dung?
Lục chỉ thần thâu gật đầu:
– Đúng! Ta là ngươi còn ngươi sẽ là ta. Đây là thuật ve sầu thoát xác. Ngươi đừng nghĩ nhiều, và đừng lo lắng. Thời gian không cho ngươi đắn đo đâu. Đây là thuật ve sầu lột xác.
Ngươi hiểu rồi chứ?
– Ta không quen Thánh cô.
– Thế thì làm theo ta. Cao công tử cần ngươi chứ chưa cần đến ta.
Vạn Kiến Sư Giang Hào lưỡng lự rồi nói:

– Ta không nỡ để bằng hữu mình Lục chỉ thần thâu Quãng Hợi khoát tay không cho Giang Hào nói. Lão nghiêm giọng gằn từng tiếng:
– Lão quỷ bỏ đi cái cố tật quân tử rởm của lão đi. Lão Quãng ta có thay lão làm nô nhân một thời gian. Ta tin Cao công tử sẽ đưa ta ra để cùng tiếp tục đấu tửu lượng với ngươi. Nếu ngươi lọt vào tay Chung Hảo Kiệt, ta đâu còn đối thủ nữa.
– Lão Quãng ngươi hứa với lão hủ này. Lão nhất định phải sống chứ.
– Ta hứa.
– Vậy thì được rồi.
Lão Quãng và Vạn Kiến Sư Giang Hào bước vào sau bức bình phong. Một lúc sau vừa uống xong một tuần trà thì hai người bước ra. Giờ thì Phương Vũ chẳng còn nhận ra ai là Giang Hào, còn ai là Quãng Hợi.
Trong bộ lốt trường bào, cũng có cái mụn ruồi ngay chóp mũi. Lão Lục nói:
– Phương Vũ cô nương cứ tự nhiên xem lão như Vạn Kiến Sư Giang Hào. Nhớ đừng để mắt đến bàn tay của lão.
– Tiểu nữ biết.
Lão nhìn lại Vạn Kiến Sư Giang Hào:
– Bây giờ ngươi là ai? Khi ngươi để tay lên bàn nhớ cho Chung Hảo Kiệt thấy bàn tay ngươi. Bàn tay có sáu ngón.
Giang Hào nhìn lão Quãng Hợi:
– Ta hiểu mà.
Ba người ngồi vào bàn. Vạn Kiến Sư Giang Hào đặt hai bàn tay lên bàn như thể phô trương bàn tay có sáu ngón ọi người thấy. Giang Hào gật đầu:
– Ngươi làm được đó.
Lục chỉ thần thâu Quãng Hợi trang trọng nói với Vạn Kiến Sư Giang Hào:
– Ta nói một lần nữa, ngươi là Lục chỉ thần thâu Quãng Hợi.
Giang Hào im lặng không đáp lời Quãng Hợi.
Có tiếng gõ cửa, Phương Vũ nhìn sang Quãng Hợi. Lão khẽ gật đầu.
Nàng lên tiếng:
– Ai?
Tiếng của Cao Thọ cất lên:
– Ta đây, nàng mở cửa đi.
Phương Vũ mở cửa.
Cao Thọ bước vào nhưng không phải một mình chàng mà còn có Chung Hảo Kiệt, Phụng Tiên và cả Ngọc diện hồ ly Triệu Thanh Thanh.
Cao Thọ chỉ từng người nói với Chung Hảo Kiệt:
– Phương Vũ hẳn Minh chủ đã biết rồi.
Hảo Kiệt nhìn Phương Vũ. Lão vuốt râu nói:
– Thập Tứ Lang vừa mới chết bởi tay Cao công tử, Đông Phương Vũ cô nương lại chọn ngay y làm chủ nhân của mình. Cô nương thay lòng đổi dạ nhanh quá. Nếu sau này gặp lại Mộc Thật Thác Mai, bổn nhân không biết phải nói thế nào?
Phương Vũ đứng lên, đặt tay vào ngực trái của mình rồi khẽ cúi đầu xuống:
– Tôn giá cứ nói tất cả sự thật. Thập Tứ Lang không còn là một kiếm thủ Đông đảo.
Hảo Kiệt cười khẩy rồi nói:
– Cô nương đã thay đổi quá nhiều.
– Phương Vũ rất cảm kích khi nghe chỉ ngôn của tôn giá.
Nàng nói rồi ngồi lại chỗ của mình.
Cao Thọ chỉ Vạn Kiến Sư Giang Hào, mỉm cười nói:
– Tôn giá chắc chưa biết người này. Đây là Lục chỉ thần thâu Quãng Hợi. Quãng thúc thúc của tiểu sinh.
– Bổn nhân có nghe nói đến lão Chung Hảo Kiệt vừa nói vừa nhìn xuống bàn tay của Giang Hào. Lão vuốt râu mỉm cười:
– Kẻ nào có sáu ngón tay, kẻ đó thường hành nghề đạo chích.
Lão nhìn lại Cao Thọ:
– Tiểu tử, ngươi nên xem lại dấu giày của Lục chỉ thần thâu Quãng Hợi đó.
Cao Thọ giả lả cười rồi nói:
– Nếu ngân phiếu của tiểu sinh mà bị Quãng thúc thúc trộm thì tiểu sinh rất hân hạnh à.
Chàng nhìn sang Lục chỉ thần thâu Quãng Hợi:

– Còn đây là vị nô nhân Xảo tà Giang Hào, mà Minh chủ cho là Vạn Kiến Sư Giang Hào ẩn tích mai danh.
Chàng ôm quyền nói:
– Tiểu sinh mạn phép hỏi tiên sinh, người là Xảo tà Giang Hào hay Vạn Kiến Sư Giang Hào.
Vẫn ngồi một chỗ, lão Quãng nhìn Cao Thọ:
– Cổng tử, lão là Xảo tà Giang Hào, chứ nào phải là Vạn Kiến Sư nào đâu.
Lục chỉ thần thâu nhìn Chung Hảo Kiệt, ôn nhu nói:
– Nói như thế nhưng lão phu rất sẵn lòng không dám cãi lại nếu Minh chủ Chung Hảo Kiệt cho lão là Vạn Kiến Sư Giang Hào.
Cao Thọ chau mày, chàng lắc đầu:
– Tiểu sinh không tin, Vạn Kiến Sư Giang Hào đã bị chết tại Tử Địa U Minh, sao còn có Vạn Kiến Sư thứ hai nữa.
Chàng ve cằm nhướng mày nói:
– Bộ tiên sinh thích cái danh Vạn Kiến Sư Giang Hào lắm à?
– Lão phu đâu dám ình là Vạn Kiến Sư Giang Hào. Ai cũng có tên có tánh, lão hủ nào dám lại lục danh của người khác gắn ình.
Cao Thọ nhìn lại Chung Hảo Kiệt:
– Tôn giá nghe rồi chứ.
Cao Thọ nhìn Phương Vũ:
– Phương Vũ, ta nhờ Giang Hào tiên sinh báo với nàng bày đại tiệc để hoan hỷ tiếp đãi Chung Hảo Kiệt minh chủ, sao không thấy cái gì vậy?
– Phương Vũ đã đặt tiểu nhị rồi à.
– Mau bảo tiểu nhị dọn lên đi.
Cao Thọ vừa nói vừa nhìn lại Ngọc diện hồ ly Triệu Thanh Thanh:
– Nhanh tiện có Triệu cô cô ở đây, tiểu sinh phiền cô cô nhắc tiểu nhị. Có lẽ gã tiểu nhị đó đã quên khi thấy Minh chủ, cô cô và Dương huynh đây bất ngờ đến. Phàm tiểu nhân mà thấy đại nhân thì chẳng còn nhớ gì cả.
Hảo Kiệt nhìn lại Triệu Thanh Thanh:
– Cao công tử đã nhờ nàng, hãy giúp cho y đi.
Ngọc diện hồ ly nhìn Cao Thọ. Chàng giả lả cười nói:
– Minh chủ đã lệnh, cô cô còn đứng đó. Cái phần của cô cô là phải hầu hạ người khác mà.
Ngọc diện hồ ly trở ra khỏi thư phòng.
Cao Thọ nói:
– Minh chủ hẳn đã hóa giải được sự tò mò rồi phải không?
Chung Hảo Kiệt nhìn Quãng Hợi một lúc rồi nói:
– Nếu như bổn nhân gọi Xảo tà lão quỷ là Vạn Kiến Sư Giang Hào. Lão có đồng ý với bổn nhân không?
Lão Quãng ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt Chung Hảo Kiệt rồi từ từ cúi mặt nhìn xuống.
Thái độ của Lục chỉ thần thâu Quãng Hợic chẳng biết tác động thế nào đến Chung Hảo Kiệt mà lào bất giác ngửa mặt cười khanh khách. Chung Hảo Kiệt vừa nói vừa cười với Cao Thọ:
– Cao tiểu tử, ngươi thông minh lắm, nhưng vì quá thông minh, ngươi đã đi sai một nước cờ.
Câu nói này khiến cho Cao Thọ giật thót bụng. Chàng ngỡ đâu Chung Hảo Kiệt đã phát hiện ra sự trao đổi giữa Quãng Hợi và Vạn Kiến Sư Giang Hào mà mở to mắt nhìn lão.
Cao Thọ ngập ngừng hỏi:
– Tiểu sinh có đánh cờ với Minh chủ đâu mà Minh chủ nói tiểu sinh đi sai một nước cờ.
Minh chủ thích đánh cờ lắm à. Tiểu sinh không phải là kỳ phùng địch thủ ngang tài ngang sức với Minh chủ đâu.
Chung Hảo Kiệt tủm tỉm cười rồi nói:
– Bổn nhân không nói ngươi đánh sai một nước cờ mà ngươi đã không qua được mắt của bổn nhân.
Đôi chân mày Cao Thọ nhíu lại. Chàng nhủ thầm:
– “Lão quỷ này có ý gì mà nói lập lờ, lập lững. Lão muốn làm mình phân tán, hay bấn loạn. Thế thì lão lầm rồi.”.
Cao Thọ nhìn lại Chung Hảo Kiệt, ve cằm.
Chàng lẩm nhẩm nói như cố cho Chung Hảo Kiệt phải nghe từng lời nói của mình:
– Qua mắt Minh chủ Qua mắt Minh chủ là cái con khỉ gì. Minh chủ đâu có đui mà qua mắt Minh chủ.
Chàng nhìn sững vào Chung Hảo Kiệt:
– Minh chủ bảo tiểu sinh qua mắt Minh chủ. Bộ nhãn lực của Minh chủ suy kém rồi à?
Tiểu sinh đâu có thấy thị lực của Minh chủ kém cõi đâu. Ngược lại còn sáng quắc, toát ra cái thần mà tiểu sinh phải sợ đó. Chàng chắc lưỡi:
– Mà cũng có thể lắm. Phàm người cao niên thì mắt mờ. Dù võ công cao thâm đến đâu cũng mờ mắt. Ai cũng vậy thôi, cho dù thị lực của minh chủ có kém thì tiểu sinh cũng không dám qua mắt minh chủ.
Hảo Kiệt cau mày:
– Tiểu tử, ngươi đừng nói vờ, giả lả nữa. Bổn nhân biết ngươi đang muốn gì.
– Tiểu sinh muốn nghe minh chủ nói.
Chung Hảo Kiệt gằn giọng:
– Vạn Kiến Sư Giang Hào.
– Sai.
Chung Hảo Kiệt sa sầm mặt:
– Thế ngươi muốn gì nào.

– Thế Minh chủ nói xem, tiểu sinh cần gì ở Giang Hào mà muốn lão chứ. Huống chi tiểu sinh đã từng gặp Giang Hào. Thậm chí còn cho lão một dao để giải cứu Dương huynh đây. Cái tiểu sinh cần không phải là Vạn Kiến Sư Giang Hào.
Chàng mỉm cười.
Hảo Kiệt nhìn thẳng vào mắt chàng:
– Vậy ngươi cần gì?
– Lời hứa của Minh chủ.
– Bổn nhân không quên lời nói của mình. Nhưng có một điều bổn nhân muốn nói với ngươi.
– Tiểu sinh nghe đây.
– Bổn nhân mời Xảo tà Giang Hào nô nhân về tổng đàn võ lâm để tiếp như một thượng khách. Tiểu tử có thú thì tháp tùng với lão Xảo tà.
Cao Thọ cau mày suy nghĩ rồi nhìn Chung Hảo Kiệt nói:
– Sao Minh chủ chỉ mời Xảo tà tiên sinh mà không mời tất cả mọi người.
– Vì lão là Vạn Kiến Sư Giang Hào.
Vừa nói Chung Hảo Kiệt vừa nhìn lại Quãng Hợi:
– Lão có đồng ý theo bổn nhân về làm thượng khách ở võ lâm tiếng đàn.
Lão Quãng nhìn lên rồi từ từ cúi mặt xuống mới buông tiếng thở dài như thể chấp nhận định số của mình. Lão miễn cưỡng nói:
– Nô nhân không dám trái lời Minh chủ.
Chung Hảo Kiệt phá lên cười. Lão vừa cười vừa nhìn lại Dương Phụng Tiên:
– Dương Phụng Tiên, hãy ở lại đây bồi tiếp Cao tiểu tử, còn ta sẽ đích thân đưa Vạn Kiến Sư Giang Hào về tổng đàn võ lâm để bồi tiếp y.
Cao Thọ nhìn Quãng Hợi:
– Này tiên sinh có thật là Vạn Kiến Sư không vậy?
Lục chỉ thần thâu im lặng.
Chính lúc đó Cao Thọ phát hiện ra Vạn Kiến Sư Giang Hào nắm hai bàn tay mình lại.
Chàng giật thót ruột, cắn răng vào môi dưới với vẻ hồi hộp, vì sợ Giang Hào sẽ tự bộc bạch thân phận mình.
Đúng như Cao Thọ dự đoán, Vạn Kiến Sư Giang Hào đứng lên toan mở miệng thì Cao Thọ cướp lời lão:
– Quãng thúc thúc, thì ra thúc thúc biết Vạn Kiến Sư Giang Hào nhưng lại giấu Cao Thọ.
Chàng lắc đầu:
– Thúc thúc tệ quá. Vậy mà trước đây Cao Thọ mất hết hai hạt đậu minh châu cho thúc thúc.
Chàng đổi giọng gằn gằn:
– Phương Vũ, nàng đập cho lão thúc thúc ôn dịch này một trận coi.
Phương Vũ hơi ngơ ngác với lời nói của Cao Thọ, nhưng chàng đã trừng mắt nhìn nàng.
Ánh mắt của Cao Thọ như một mệnh lệnh, buột Phương Vũ hành động. Nàng đá vào chân Giang Hào, đồng thời chụp lấy tay lão. Bằng một thế công cực kỳ uyển chuyển, nàng vật lộn ngã dài xuống sàn gạch.
Cao Thọ nhìn lại lão Quãng:
– Tiên sinh, có thật tiên sinh là Vạn Kiến Sư Giang Hào?
Lão Quãng gật đầu:
– Chính lão hủ.
Cao Thọ nhìn lại Chung Hảo Kiệt:
– Minh chủ, phải giữ lấy lời hứa. Tiểu sinh sẽ đến tìm minh chủ và Giang tiên sinh.
Lão buông tiếng thở dài:
– Cao công tử không cần tìm lão hủ.
Nói rồi lão Quãng cúi mặt lầm lũi đi ra cửa phòng.
Cao Thọ gọi theo:
– Vạn Kiến Sư tiên sinh.
Lão Quãng không dừng bước mà vẫn tiếp tục bỏ đi.
Cao Thọ nhìn lại Chung Hảo Kiệt:
– Minh chủ Hảo Kiệt từ tốn nói:
– Vạn Kiến Sư tự biết số phận của mình như thế nào. Số phận của lão sẽ được định đoạt sau ba ngày. Bổn nhân hy vọng đến lúc đó tiểu tử sẽ có mặt. Những ngày sắp tới lão sẽ nhớ tiểu tử lắm đó.
– Tiểu sinh sẽ đến tổng đàn võ lâm làm thượng khách chung với Vạn Kiến Sư tiên sinh.
– Bổn nhân chờ tiểu tử.
Hảo Kiệt nói dứt câu, chấp tay sau lưng đi ra cửa. Đến cửa, lão dừng lại nói:
– Cao tiểu tử, ngươi chỉ có ba ngày thôi.
– Tiểu sinh không bao giờ quên lời giao ước đó.
Hảo Kiệt bỏ đi rồi, Cao Thọ mới từ từ thở ra. Chàng nhìn Phụng Tiên:
– Dương huynh muốn ở lại uống rượu với đệ à?
Phụng Tiên nhìn chàng:
– Ta ở lại để trả ngươi món nợ cũ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.