Bạn đang đọc Tình Thiên – Chương 15: Tử
Chương 15: Tử
Đến bên bờ suối, Á Di lẫn Phụng Tiên còn đang suy diễn những hành động kế tiếp của Cao Thọ, đã thấy Cao Thọ đứng bên bờ suối, miệng nở nụ cười tươi.
Phụng Tiên chau mà buột miệng hỏi:
– Ngươi định làm gì với dòng suối này.
– Khó nói quá.
– Dòng suối này có gì khiến ngươi khó nói.
– Dương huynh và Á Di nhìn Cao Thọ như vậy, Cao Thọ còn làm gì được.
Á Di chen chen vào:
– Cao huynh muốn làm gì thì cứ làm.
Cao Thọ ôm quyền:
– Tốt tốt. Nàng đã mở lời ta mới dám thực hiện ý muốn của mình.
Nói dứt câu, Cao Thọ tự cởi bỏ phục trang của mình.
Á Di đỏ mặt, nói:
– Huynh làm gì vậy?
– Còn làm gì khác hơn là đi tắm.
Á Di quay mặt chỗ khác, làu bàu nói:
– Đúng là không biết hổ thẹn, trơ trẽn và bỉ ổi.
Cao Thọ nói với Phụng Tiên:
– Dương huynh, nghe tiếng suối chảy, Cao Thọ muốn rủ huynh đi tắm, nhưng Á Di nằng nặc đòi theo. Có lẽ nàng ấy muốn tắm chung với Cao Thọ và huynh.
Cao Thọ vừa nói vừa cởi hết trang phục của mình. Chàng như một con tằm chui ra khỏi xác. Phụng Tiên cau mày khi thấy hình xâm nửa thân trên của một con rồng bên ngực trái của chàng.
Thấy Phụng Tiên nhìn mình chằm chằm, Cao Thọ nói:
– Hê Cao Thọ đâu có phải là nhi nữ mà Dương huynh nhìn dữ vậy? Nhi nữ đang đứng bên cạnh Dương huynh đó.
Phụng Tiên thở ra, quay mặt lại với Á Di. Trong khi đó Cao Thọ lội xuống dòng suối, trầm mình, vỗ nước bắn tung tóe.
Á Di làu bàu nói:
– Dương huynh, còn ai đê tiện như gã này không?
Phụng Tiên im lặng không đáp lời nàng. Trong tâm tưởng của Phụng Tiên hiện rõ hình xâm nửa phần trên của con giao long. Không nghe Phụng Tiên đáp lời, Á Di liếc qua ngay:
Vẻ mặt của Phụng Tiên có những nét suy tự lạ lùng. Đôi uy nhãn như thể chìm vào cõi hư vô nào đó.
Á Di hỏi:
– Huynh đang nghĩ gì vậy?
Phụng Tiên lắc đầu:
– Ta không nghĩ gì cả.
– Huynh có nghe muội nói không?
– Á Di nói gì?
– Cao Thọ có phải là một gã đê tiện và trơ tráo không?
Phụng Tiên nhìn qua nàng:
– Nàng nghĩ Cao Thọ là kẻ đê tiện và trơ tráo?
Á Di gật đầu:
– Hành động của gã huynh thấy đó.
– Thế tại sao nàng đòi theo Cao Thọ. Đáng ra nàng không nên theo y, khi biết y là kẻ đê tiện và trơ tráo.
Á Di im lặng.
Cao Thọ từ dưới suối lên tiếng nói:
– Hê hai người không xuống tắm mà đứng đó rù rì gì vậy? Nước suối mát lắm. Tắm rất thoải mái.
Phụng Tiên không nhìn lại, mà lên tiếng nói:
– Ngươi cứ tự nhiên.
– Dương huynh không tắm, không cảm thấy khó chịu sao?
– Ta quen rồi.
– Hóa ra giới Bạch đạo Thượng đẳng nhân ở dơ quen rồi phải không?
– Ngươi đừng nói càn rỡn nữa được không?
– Thì Cao Thọ nghĩ sao nói vậy thôi.
Cao Thọ tằng hắng nói tiếp:
– Trương Á Di, cũng không tắm luôn à?
Á Di bặm môi, đỏ mặt. Vô tình nàng quay lại thấy Phụng Tiên liếc nhìn mình. Nàng sượng chín cả người, nhưng vẫn miễn cưỡng nói:
– Á Di không quen tắm chung với nam nhân.
– Nàng với ta có quen với không quen gì nữa. Nàng đã từng vào thư phòng của ta kia mà. Giờ tắm chung thì đúng ý của nàng rồi.
Á Di thở ra. Nàng nhủ thầm trong đầu:
– “Trên đời này sao lại có một gã trơ tráo, mặt dạn mày dày như vậy nhỉ?” Ý niệm đó trôi qua tâm thức nàng, Á Di nhìn lại Phụng Tiên:
– Dương huynh, muội không thể đứng ở đây được nữa.
Phụng Tiên mỉm cười:
– Nàng nên chấp nhận sự bực tức khi đã quyết định đi theo với Cao Thọ.
– Nhưng hắn càng lúc càng…
Nàng bỏ lững câu nói giữa chừng, rồi nói:
– Muội không thích đứng ở đây để làm cái đích cho hắn bêu rếu.
Á Di buông tiếng thở ra, chỉ về phía táng cây đại thụ xa xa, nói:
– Huynh và muội đến đó đi.
Phụng Tiên lúng túng nói:
– Để Cao Thọ ở đây một mình à? Ta sợ
Á Di hỏi:
– Huynh sợ gì?
– Vô Ảnh Phi Tiên Nhạc Tùng Cương.
Á Di gắt giọng nói:
– Tự Cao Thọ chuốc lấy cái khổ cho hắn. Hắn biết Dương huynh chú nhãn đến hắn, bảo hộ cho hắn, nên càng lúc hắn càng làm tới. Huynh hãy để im, mặc hắn, tự khắc hắn sẽ có sự thay đổi trong lối hành xử, kính trọng huynh hơn.
– Phụng Tiên sợ Vô Ảnh Phi Tiên
– Huynh đừng quá lo lắng cho hắn có được không? Dù sao thì Cao Thọ cũng chỉ là Hắc đạo vô sỉ, không đáng để Dương huynh quan tâm.
Cao Thọ từ dưới suối nói vọng lên:
– Hê Hai người nói rù rì gì vậy? Bộ hai người đang bàn thảo với nhau về nhân dạng của Cao Thọ à? Á Di, nếu như muốn bàn thảo thì phải chiêm ngường dung mạo, thể pháp của Cao Thọ trước đã chứ. Nàng đâu có thấy mà bàn thảo với Dương huynh.
Á Di gắt giọng nói:
– Á Di và Dương huynh không bàn gì đến Cao huynh cả.
– Ta nghe rõ hai người nói đến ta. Hê nàng đừng có bắt chước Dương huynh đó.
Dương huynh ở dơ thì còn có thể chịu nổi còn nàng Cao Thọ chắc lưỡi:
– Còn nàng nếu không tắm không chừng lại biến thành đôi giày của Cao Thọ lắm đấy.
Á Di nhìn Phụng Tiên, gắt gỏng nói:
– Á Di không thể nghe những lời nhơ nhuốc của Cao huynh.
Nàng nói rồi nắm tay Phụng Tiên kéo đi về phía táng cây đại thụ. Phụng Tiên hơi miễn cưỡng, nhưng rồi cũng bước theo chân Á Di.
Cao Thọ nói:
– Hê hai người định bỏ ta ở đây một mình à?
Mặc cho Cao Thọ nói, Á Di vẫn lôi Phụng Tiên về phía táng cây đại thụ để không phải nghe những lời của Cao Thọ. Hai người đó đi rồi, Cao Thọ mới dựa lưng vào một tảng đá, khoanh tay trước ngực như thể chờ đợi ai đó.
Cao Thọ không phải chờ đợi lâu.
Vô Ảnh Phi Tiên từ sau một hốc đá bước ra. Y tiến đến trước mặt Cao Thọ, nhìn chàng lượt, nói:
– Thiếu gia biết mình phải chết chứ?
Cao Thọ nhìn Vô Ảnh Phi Tiên. Hàm râu quặp của gã đập vào mắt chàng.
Cao Thọ từ tốn nói:
– Tất nhiên Cao Thọ biết mình chắc chắn sẽ phải chết rồi. Nhưng trước khi chết thì cần giải quyết những thắc mắc trong đầu mình.
Cao Thọ mỉm cười nói tiếp:
– Nhạc lão biết vì sao Cao Thọ chọn dòng suối này để tắm, và nói nhăn nói cuội để đuổi Dương Phụng Tiên và Trương Á Di đi chứ? Chẳng qua Cao Thọ chỉ chờ Nhạc lão đến lấy mạng thôi.
Vô Ảnh Phi Tiên cau mày:
– Thiếu gia chờ Nhạc mỗ đến lấy mạng à?
– Không chờ thì làm gì ở đây. Bộ lão nghĩ Cao Thọ thích tắm trong dòng suối lạnh này lắm à?
– Được, Nhạc mỗ sẽ chìu theo ý ngươi.
Cao Thọ khoát tay:
– Khoan! Trước khi Nhạc lão lấy mạng Cao Thọ thì hãy cho Cao Thọ biết một vài điều.
– Nhạc mỗ sẽ trả lời tất cả những câu hỏi của thiếu gia.
Cao Thọ gật đầu:
– Tốt! Câu hỏi thứ nhất của Cao Thọ là Nhạc lão hẳn biết Cao Thọ là con của thánh cô tiên tử chứ?
Trùng Cương gật đầu:
– Biết
– Chính vì biết Cao Thọ là con của Thánh cô tiên tử nên tôn giá mới gọi Cao Thọ là thiếu gia. Điều đó chứng tỏ lão rất trọng mẫu thân.
– Nhạc mỗ lúc nào cũng trọng Thánh cô tiên tử.
– Còn trọng thất tôn giá còn tự nhận mình là người của Hắc đạo, giới hạ nhân trong con mắt của những Thượng đẳng nhân Bạch đạo.
Nhạc Tùng Cương im lặng.
Cao Thọ nhìn y.
Nhạc Tùng Cương ve hàm râu quặp. Y buông tiếng thở dài hỏi:
– Thiếu gia còn hỏi gì nữa không?
– Còn.
Cao Thọ nhìn thẳng vào mắt Nhạc Tùng Cương. Chàng nghiêm giọng nói:
– Nếu thật Nhạc lão còn nghĩ đến Thánh cô tiên tử, hãy trả lời thật cho Cao Thọ biết điều này.
– Thiếu gia cứ hỏi, Nhạc mỗ rất thành thật với thiếu gia.
Cao Thọ rít một luồng chân ngươn căng phồng lồng ngực rồi từ tốn nói:
– Nhạc lão tự ý truy sát Cao Thọ hay vì nguyên do nào khác?
Nhạc Tùng Cương lúng túng. Y miễn cưỡng nói:
– Vô Ảnh Phi Tiên Nhạc Tùng Cương đúng là không có ý truy sát thiếu gia.
Cao Thọ gật đầu:
– Cao Thọ tin như vậy. Chắc chắn có một nguyên nhân khác buột tôn giá phải lấy mạng Cao Thọ.
Nhạc Tùng Cương gật đầu.
Cao Thọ thở dài rồi nói:
– Nhạc lão đã bán mình.
Nhạc Tùng Cương sượng sùng.
Cao Thọ nói tiếp:
– Vậy ai phái tôn giá truy sát Cao Thọ.
Vô Ảnh Phi Tiên Nhạc Tùng Cương lưỡng lự. Y buông tiếng thở dài, nhìn Cao Thọ, rồi từ từ thở ra như thể muốn bộc bạch với chàng qua tiếng thở dài đó. Nhưng tiếng thở ra của Vô Ảnh Phi Tiên Nhạc Tùng Cương còn đọng trên cửa miệng thì bất thình lình một ánh chớp bạc lướt vụt qua cổ họ Âu.
Ánh chớp bạc làm Cao Thọ lóa mắt. Khi chàng nhìn lại thì Vô Ảnh Phi Tiên vẫn đứng sững trên ghềnh đá nhưng cổ y xuất hiện một đường chỉ máu.
Cao Thọ ngập ngừng nói:
– Vô Ảnh Phi Tiên tôn giá
Lời của chàng như đánh động đến thần thức của Vô Ảnh Phi Tiên Nhạc Tùng Cương, khiến y rùng mình. Liền sau cái rùng mình đó thì thủ cấp của y cũng rơi tỏm xuống dòng suối lạnh. thủ cấp rơi xuống đất mà thân ảnh họ Nhạc vẫn đứng sững trên ghềnh đá như thể chôn chân xuống đất.
Máu từ cổ y trào ra chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ trang phục, rồi tuông xuống dòng suối lạnh.
Cái chết của Vô Ảnh Phi Tiên Nhạc Tùng Cương khiến Cao Thọ thừ người ra.
Mãi một lúc sau, chàng mới lấy được tinh thần, bước lên bờ vội vã vận lại trang phục.
Chàng nhìn về phía táng cây đại thụ, thấy Phụng Tiên và Trương Á Di vẫn còn đứng đó.
Cao Thọ nhìn quanh nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy bóng người nào. Sát chiêu của kẻ dấu mặt đã sát tử Vô Ảnh Phi Tiên quả là có một không hai.
Một thứ sát chiêu mà Cao Thọ không thể nào tin được vào mắt mình, cho dù chàng là người chứng kiến.
Cao Thọ thét gọi Phụng Tiên:
– Dương huynh Á Di Hai người quay lại bên bờ suối. Phụng Tiên nhìn xác Vô Ảnh Phi Tiên Nhạc Tùng Cương, rồi nhìn Cao Thọ hỏi:
– Chuyện gì vừa xảy ra?
Phụng Tiên chỉ Nhạc Tùng Cương:
– Y đã bị mất đầu. Ai đã giết Nhạc Tùng Cương?
– Còn ai vào đây nữa.
Cao Thọ nói rồi chỉ xuống suối:
– Cao Thọ phiền huynh xuống dưới suối lấy thủ cấp của Vô Ảnh Phi Tiên lên dùm được không?
Phụng Tiên lưỡng lự:
– Sao ngươi lại không đi lấy.
– Việc lớn Cao Thọ đã làm. Việc nhỏ là Dương huynh chứ?
Cao Thọ nhướng mày.
Phụng Tiên miễn cưỡng bước xuống suối nhặt lấy thủ cấp của Vô Ảnh Phi Tiên Nhạc Tùng Cương.
Đặt thủ cấp xuống ngay dưới chân xác Nhạc Tùng Cương, Phụng Tiên nhìn Cao Thọ nói:
– Thủ pháp giết người của ngươi quả là lợi hại. Thế mà ta không nhận ra.
Cao Thọ kéo Dương Phụng Tiên đến bãi đất gần đó. Chàng chỉ bãi đất, nói:
– Chúng ta cùng hợp lực đào một cái huyệt nhé.
– Sao lại đào huyệt?
– Thì Cao Thọ là như vậy đó.
Nói rồi Cao Thọ tự tay bới một mộ huyệt cho Nhạc Tùng Cương.
Phụng Tiên nhìn Cao Thọ bới đất nói:
– Ngươi quái lạ thật.
Cao Thọ ngẩng lên nhìn Phụng Tiên:
– Có gì là quái lạ?
– Nếu ta là ngươi, ta không làm chuyện rỗi hơi này.
– Cao Thọ thích những chuyện rỗi hơi.
Phụng Tiên thở ra rồi cùng với Cao Thọ đào huyệt.
Bới xong một lỗ huyệt đủ để lắp xác Nhạc Tùng Cương, Cao Thọ mới chôn xác họ Nhạc.
Chôn xong, chàng nhìn Phụng Tiên nói:
– Có làm như vậy thì người chết hoan hỷ và sẽ phù hộ cho người sống.
– Ý nghĩ xa vời.
– Nhưng lại rất gần đối với những Hạ đẳng nhân.
Hai người quay lại bên Trương Á Di.
Á Di nhìn Cao Thọ.
Phụng Tiên hỏi:
– Ngươi đã dùng sát chiêu gì để lấy mạng Vô Ảnh Phi Tiên.
Cao Thọ chỉ vào miệng mình:
– Cổ nhân có câu, ngôn phong có kiếm đao. Chỉ cần Cao Thọ nói một hai câu thì Vô Ảnh Phi Tiên tự cắt ngay cái thủ cấp của mình.
Á Di lắc đầu:
– Thật là khó tin.
– Tin hay không tin thì sự thật vẫn hiển nhiên trước mắt Dương huynh và Á Di rồi.
Nói dứt câu, Cao Thọ buông tiếng thở dài: xem tại
Á Di quan sát chân diện chàng, từ tốn hỏi:
– Cao huynh đã nói cái gì mà khiến cho Nhạc Tùng Cương phải tự cắt đầu mình, huynh khỏi phải ra tay?
– Nói gì à?
Á Di gật đầu.
Phụng Tiên nhìn chàng:
– Ngươi đã nói gì?
Cao Thọ ve cằm:
– Hai người muốn nghe không?
Phụng Tiên nhìn qua Á Di. Y khẽ lắc đầu.
Nhìn lại Cao Thọ, y nói:
– Thôi được rồi, ngươi không cần phải giải trình, ta không muốn nghe đâu.
Cao Thọ nhìn lại Á Di:
– Còn Á Di.
Nàng lưỡng lự rồi lắc đầu:
– Á Di cũng không muốn nghe.
Cao Thọ mỉm cười, từ tốn nói:
– Thế mới tốt, những kẻ ngoại cuộc thì không nên tò mò nghe chuyện của người khác.
Phụng Tiên nói:
– Ta không phải là kẻ ngoại cuộc.
Cao Thọ quay sang nhìn Phụng Tiên, gượng cười nói:
– Hai người đã bỏ rơi Cao Thọ.
Nói rồi Cao Thọ chấp tay sau lưng, thả bước đi. Phụng Tiên kịp nghe tiếng thở dài của chàng.
Y vội vã bước theo Cao Thọ, gọi:
– Cao Thọ
Quay đầu nhìn lại Phụng Tiên, Cao Thọ hỏi:
– Huynh muốn nói gì?
– Ta bỏ đi như thế là có lỗi với ngươi.
– Huynh không có lỗi gì đâu.
– Ta đã để ngươi một mình đối mặt với Vô Ảnh Phi Tiên Nhạc Tùng Cương.
Cao Thọ gật đầu.
Phụng Tiên hỏi:
– Ngươi biết Vô Ảnh Phi Tiên sẽ tìm đến giết ngươi à?
– Thì y đã có ý truy sát Cao Thọ cơ mà.
– Ngươi thật là khó hiểu.
– Có những chuyện còn khó hiểu hơn nữa.
Phụng Tiên chau mày hỏi:
– Ví như nửa hình xâm phần đầu của thiên long trên ngực trái của ngươi.
– Hình xâm đó à? Ngay từ nhỏ Cao Thọ đã có rồi. Có lẽ mẫu thân hay phụ thân xâm cho Cao Thọ, gợi ý sau này Cao Thọ sẽ là rồng, hay là võ lâm minh chủ đó.
Phụng Tiên nhíu mày nhìn Cao Thọ:
– Ta cũng có nhưng thắc mắc tò mò về hình xâm đó.
– Vậy ư? Nó có gì khiến Dương huynh thắc mắc nào?
– Sao lại chỉ xâm có nửa con rồng. Lại chỉ có phần đầu mà thôi.
– Có gì mà thắc mắc long ẩn, long hiện đấy mà. Hoặc ngực của Cao Thọ không đủ chỗ để xâm cả một con long.
– Ai cũng có thể nói được như ngươi. Thế ngươi có nghĩ rằng còn nửa phần đuôi của con rồng ở đâu không?
Cao Thọ nhíu mày:
– Ơ nửa phần đuôi à
Phụng Tiên gật đầu.
Cao Thọ gãi đầu:
– Nửa phần đuôi rồng có lẽ mẫu thân hay phụ thân quên xâm mất rồi. Hoặc có tồn tại đâu đó trong ký ức của Cao Thọ.
Chàng nhìn Phụng Tiên, hỏm hỉnh cười, nói:
– Nếu như huynh thắc mắt nửa phần đuôi đó ở đâu thì thử đi tìm dùm Cao Thọ xem.
Chắc nó tồn tại đâu đó trong cuộc đời này.
– Ta không nghĩ như ngươi. Nếu nửa phần đuôi của con rồng chỉ có trong ký ức thì nó vĩnh viễn không tồn tại trong cõi đời này Vĩnh viễn không tồn tại.
Giọng nói của Phụng Tiên vừa khe khắt vừa lạnh lùng khiến Cao Thọ phải sửng sốt, buột miệng hỏi:
– Dương huynh sao vậy?
Phụng Tiên khoát tay:
– Ta không có gì cả.
Phụng Tiên nghiêm giọng nói:
– Giờ thì chúng ta sẽ đi đâu.
– Đến nơi cần phải đến cũng không xa nơi này đâu.
…………….:) GÓP Ý ( tangthuvie/forum/showthread.php?t=85492) tại đây 🙂 …………