Bạn đang đọc Tình Thiên – Chương 1: Dương Phụng Tiên
Chương 1 : Dương Phụng Tiên
Trong màn mưa phùn lất phất của tiết trời lập xuân, khoảng khắc của sự sinh sôi nảy nở của vạn vật tự nhiên, nhưng chính bầu trời âm u làm cho cảnh sắc Giang Châu trở nên ảm đạm.
Giang Châu khoát lên lớp áo màu xám của trời mây, nhưng không vì thế mà “Bạch Ngọc Lâu” kém phần náo nhiệt. Tọa lạc ngay trung tâm Giang Châu phồn hoa đô hội, Bạch Ngọc Lâu đúng như một sự thu nhỏ của Giang Châu bởi sự nhộn nhịp của nó. Sự nhộn nhịp lúc nào cũng có ở đây bất kể các loại gió mùa mưa nắng. Tòa lầu với những mái vòm cong vút, những dãy hoa đăng mời chào khách thập phương. Hơn thế nữa, còn có những trang mỹ nữ như những nàng tiên kiều diễm trong những bộ cánh đủ màu sắc tạo nên sự quyến rũ lạ thường mà không một vị khách nào có thể làm ngơ trước sức quyến rũ đó.
Trong màn mưa phùng đó, một thư sinh vận bạch y thả bước chậm rãi đến trước ngưỡng cửa đại sảnh Bạch Ngọc Lâu. Y dừng bước ngay ngưỡng cửa, lấy tay phải phủi lớp bụi nước đóng trên hai bờ vai mình, rồi mới bước vào.
Nếu ở Bạch Ngọc Lâu có những nàng kiều diễm đẹp như tranh vẽ thì thư sinh đúng là một trang mỹ nam tử với khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú. Dáng người thư nhã mà bất cứ một nữ nhân nào khi đối diện hẳn cũng phải mơ mình có một ý trung nhân như chàng.
Sự xuất hiện của thư sinh khiến những nàng kiều nữ xinh đẹp cũng phải chú ý nhìn đến. Rồi như thể từ thư sinh có một sức quyến rũ mời gọi, mà chẳng ai bảo ai, họ cùng bước đến nghênh đón.
Những nàng kiều nữ nhao nhao mời gọi thư sinh, nhưng đáp lại lời mời gọi đó, thư sinh chỉ ban phát cho họ ánh mắt gợi tình và nhu nhã. Y từ tốn nói:
– Tại hạ đến Bạch Ngọc Lâu để tìm một người.
Những nàng kiều nữ vồn vã hỏi:
– Chàng tìm ai … Chàng tìm ai …
Điểm một nụ cười mỉm, thư sinh ôn nhu nói:
– Tại hạ mạo phạm tìm chủ nhân Bạch Ngọc Lâu Hoàng Tưởng.
– Chàng vào đây đi, để Thiên Thiên gọi Hoàng đại gia đến bồi tiếp chàng.
Thư sinh nhìn kỹ, điểm nụ cười mỉm, khẽ gật đầu rồi nói:
– Tại hạ làm phiền cô nương vậy.
Y nói rồi bước thẳng đến chiếc bàn đặt ngay gốc đại sảnh. Những nàng kiều nữ bâu quanh y.
Người đứng gần nhất ghé miệng vào tai y như thể muốn thả luồng hơi thở thơm tho của mình vào khứu giác thư sinh. Thư sinh thản nhiên tiếp nhận luồng hơi thở thơm tho của nàng.
Y từ tốn nói:
– Phiền cô nương cho tại hạ một cân rượu.
Nàng kiều nữ hối hả đi lấy rượu cho y.
Ả kiều nữ đứng sau lưng, choàng tay qua cổ thư sinh. Nàng ta như thể muốn gác cằm lên vai y, thậm chí còn dán cả thân mình lên lưng gã.
Thư sinh như đã quá quen với những cảnh này trong những kỹ lâu, nên chấp nhận sự lả lơi của ả kiều nữ.
Ả kiều nữ nhỏ nhẽ nói:
– Công tử … sẽ ở lại với thiếp chứ.
Thư sinh nhìn ả điểm nụ cười rồi nói tiếp:
– Khi nào tại hạ gặp được Hoàng Tưởng sẽ bối tiếp cô nương.
Ả kiều nữ sáng mắt, rạng rỡ hẳn lên:
– Chàng không dối thiếp chứ.
Thư sinh ôn nhu nói:
– Tại hạ không biết nói dối.
Giọng nói của y nghe thật trầm và ấm áp như rót mật vào tai ả kiều nữ. Chỉ nghe giọng nói của thư sinh thôi mà mặt nàng đã đỏ bừng e thẹn như những trang tiểu thư khuê các, đầu tiên gặp y trung nhân đã từng mơ tưởng trong giấc mộng.
Hỷ Hỷ muốn biết tên của chàng.
Nụ cười mỉm lại hiện trên hai cánh môi gã. Nụ cười thật gợi tình, khiến cho những ả kiều nữ đang quây quanh phải ngẩn ngơ cả người. Tất nhiên người ngây ngất nhất tức là Hỷ Hỷ.
Như thể ban phát cho những nàng kiều nữ kia nụ cười đa cảm và đầy gợi tình đó, thư sinh mới nhướng mày nói với Hỷ Hỷ:
– Hỷ Hỷ cứ đặt cho ta một cái tên cũng không sao.
Hỷ Hỷ bẽn lẽn, lả lơi nguýt thư sinh rồi nói:
– Hỷ Hỷ sẽ đặt tên cho chàng nghe.
– Tại hạ sẽ nhớ mãi cái tên mà Hỷ Hỷ cô nương ban tặng.
Hỷ Hỷ nguýt thư sinh rồi nhỏ nhẽ nói:
– Hỷ Hỷ đặt cho chàng một cái tên …
Nàng ngập ngừng như thể suy nghĩ rồi nói tiếp:
– Cái tên Tống Ngọc thư sinh.
Thư sinh mỉm cười nói:
– Cũng được … Nhưng tiếc một điều cái tên này tại hạ đã nghe thiên hạ nhắc đến nhiều rồi. Nếu tại hạ nhận, sợ rằng Tống Ngọc sẽ bảo tại hạ là người mạo danh sao. Tâm của tại hạ không thích bị người khác hiểu lầm mình là kẻ mạo danh.
Hỷ Hỷ nheo mắt:
– Vậy Hỷ Hỷ biết đặt cho chàng tên gì đây. Hỷ Hỷ không thể đặt tên cho chàng rồi.
– Vậy cô nương cứ gọi tại hạ là Dương Phụng Tiên.
– Dương Phụng Tiên …
Thư sinh gật đầu.
Hỷ Hỷ bá cứng lấy cổ thư sinh, dán chặt người mình vào lưng y. Nàng nhỏ nhẽ nói vào tai Phụng Tiên:
– Dương tướng công.
Phụng Tiên khẽ gật đầu.
Hỷ Hỷ nhỏ nhẽ nói tiếp:
– Khi nào xong chuyện với Hoàng lão thì chàng lên thư phòng với thiếp nhé.
– Ta không bao giờ từ chối lời thỉnh cầu của giai nhân.
Bầu rượu một cân được đem đến đặt trước mặt Dương Phụng Tiên. Cùng lúc đó Hoàng Tưởng cùng hai gã gia nhân từ cửa hậu bước lên chính sảnh. Hoàng Tưởng người tầm thước, lực lưỡng, đúng là một kẻ vai u thịt bắp. Chỉ thấy bộ tạng của Hoàng Tưởng thôi, bất cứ ai cũng phải e dè. Hoàng Tưởng đứng ngay cửa hậu quan sát gã thư sinh.
Hoàng Tưởng ra dấu cho những nàng kiều nữ lui bước. Thư sinh nhìn Hoàng Tưởng.
Hai người chạm mắt với nhau. Thư sinh điểm nụ cười mỉm thật lả lơi cầu tình. Nụ cười của y khiến cho họ Hoàng buông một tiếng thở ra như thể vừa trút xong một gánh nặng.
Y cùng hai gã gia nhân bước đến trước mặt Dương Phụng Tiên. Hoàng Tưởng nhìn Dương Phụng Tiên nói:
– Công tử muốn gặp Hoàng mỗ.
Phụng Tiên lấy trong ống tay áo một cuộn giấy đặt lên bàn, rồi nhìn Hoàng Tưởng nói:
– Tại hạ thỉnh lão mở ra xem.
Hoàng Tưởng cầm lấy cuộn giấy trải ra bàn. Đó là một bức họa vẽ chân dung Hoàng Tưởng với hàm râu quai nón xồm xoàm, bên dưới bức họa truyền thần là dòng chữ thảo:
“Dị Thần Sát Hoàng Tưởng. Hắc Đạo”.
Hoàng Tưởng nhìn Phụng Tiên:
– Công tử đã vẽ Hoàng mỗ .
Không trả lời thẳng vào câu hỏi của Hoàng Tưởng, Dương Phụng Tiên hỏi ngược lại y:
– Người trong bức họa này có phải là Dị Thần Sát Hoàng Tưởng lão.
Hoàng Tưởng gật đầu:
– Đúng là Hoàng mỗ .
Dương Phụng Tiên ôm quyền nói:
– lão là một trong những đại cao thủ của võ lâm Hắc đạo.
– Không sai, hẳn công tử định bán bức họa này cho Hoàng mỗ .
Phụng Tiên bưng bầu rượu, từ từ đứng lên. Y nhìn Hoàng Tưởng, ôn nhu nói:
– Tại hạ không bán mà sẽ tặng cho Hoàng lão.
– Công tử tặng cho Hoàng mỗ à.
Phụng Tiên gật đầu.
Hoàng Tưởng dòm Phụng Tiên nói:
– Công tử tặng ta bức họa này, ta không biết lấy gì tặng lại cho công tử.
Phụng Tiên ôn nhu nói:
– lão có một thứ tặng lại cho tại hạ … Một thứ mà tại hạ rất muốn lão tặng.
Hoàng Tưởng cau mày:
– Công tử muốn ta tặng lại cái gì nào.
Phụng Tiên thản nhiên đáp lời:
– Cái mạng của lão. Hoàng lão tự kết liễu mình hay đợi tại hạ ra tay.
Nghe Phụng Tiên nói, bất giác Hoàng Tưởng lui lại nửa bước. Y nhìn Phụng Tiên với hai luồng uy nhãn xăm xoi và lạ lẫm.
Nụ cười mỉm lả lơi lại hiện trên miệng Phụng Tiên. Y vẫn giữ chất giọng thật ôn nhu từ tốn, chẳng có chút biểu lộ gì gọi là có hận có thù với họ Hoàng.
– Hoàng lão có cần tại hạ giải thích vì sao tại hạ đến lấy mạng lão không?
– Hoàng mỗ rất muốn biết.
– Chỉ có lý do duy nhất tại hạ giết lão vì lão là vị thần sát Hoàng Tưởng, người của Hắc đạo.
Hoàng Tưởng sa sầm mặt:
– Lý do đó mà công tử đến lấy mạng ta?
Phụng Tiên thản nhiên gật đầu:
– Mỗi một lý do đó thôi … Tại hạ là người của Bạch đạo, nên phải lấy mạng người của Hắc đạo. Đó là lý do duy nhất mà tại hạ đến tìm lão.
Mặt Hoàng Tưởng sa sầm:
– Ngươi chắc điên rồi … hay ngươi muốn đi tìm cái chết mà dẫn thân vào Bạch Ngọc Lâu vuốt râu hùm Dị Thần Sát Hoàng Tưởng.
Hoàng Tưởng vừa nói vừa chỉ tay vào mặt Phụng Tiên:
– Lấy cái mạng chó của gã cho Hoàng mỗ .
Lệnh của Hoàng Tưởng phán ra, ngay lập tức hai gã gia nô Bạch Ngọc Lâu lòn tay ra sau lưng rút khoái đao. Hai gã đó vừa rút được ngọn khoái đao thì cũng rống lên một tiếng:
– Ối!
Cả hai chỉ rống lên một tiếng duy nhất, bỏ đốc đao ôm lấy tam tinh lảo đảo rồi đổ sầm, nện mặt xuống đất.
Thủ pháp phóng ám tiễn của Phụng Tiên khiến Hoàng Tưởng giật mình. Y xuất thủ quá nhanh, nhanh đến độ Hoàng Tưởng gần như chẳng kịp phát hiện thủ pháp của Dương Phụng Tiên.
Hoàng Tưởng lùi lại một bộ.
Lúc này Dương Phụng Tiên mới dốc cân rượu đổ lên bức họa truyền thần của Hoàng Tưởng.
Rượu tràn lên bức họa làm lem chân dung của Hoàng Tưởng.
Phụng Tiên đổ xong tịnh rượu một cân làm nhòe bức họa của Hoàng Tưởng rồi nhìn y từ tốn nói:
– Tại hạ đã tiễn Hoàng lão.
Hoàng Tưởng nghiến răng, rít giọng nói:
– Ngươi tiễn ta hay ta tiễn ngươi.
Cùng với lời nói đó, Hoàng Tưởng vỗ luôn một chưởng công thẳng vào Dương Phụng Tiên.
Bằng một bộ pháp thần kỳ, Phụng Tiên vừa lách tránh chưởng công của đối phương, vừa vươn trảo thộp vào hổ khẩu. Chỉ hơi nhích người về phía sau nửa bộ, Dương Phụng Tiên kéo nhẹ Hoàng Tưởng về phía mình. Công hụt đối thủ, chưa kịp biến chiêu thủ bộ thì bị Phụng Tiên kéo về phía trước, họ Hoàng chới với không sao gượng lại được. Khi gã trụ được thân ảnh thì tam tinh đã bị chỉ pháp của Phụng Tiên điểm tới.
Chỉ pháp của Phụng Tiên chạm nhẹ vào tam tinh của Hoàng Tưởng liền dừng lại. Mặc dù chỉ chạm nhẹ vào tam tinh thôi, nhưng sát khí tử thần từ đầu ngọn chỉ vẫn khiến họ Hoàng rùn mình.
Phụng Tiên ôn nhu nói:
– Ai sẽ tống tiễn ai?
Giọng nói của Dương Phụng Tiên rất ôn nhu từ tốn nhưng Hoàng Tưởng vẫn rợn cả người với cảm giác gay buốt cột sống. Y cứ thừ người ra không đáp lời Phụng Tiên.
Điểm nụ cười mỉm, Phụng Tiên nói:
– Lão không trả lời được à.
Sắc diện Phụng Tiên đỏ rần. Mấy mươi năm ngang dọc giang hồ võ lâm với ngoại danh Dị Thần Sát, ngoại danh mà giới Hắc đạo ai cũng ngưỡng mộ nếu không muốn nói e dè, nay lại rơi vào tình cảnh này, hỏi sao Hoàng Tưởng không thẹn cho được.
Hoàng Tưởng miễn cưỡng nói:
– Hoàng mỗ nghĩ … công tử hẳn còn lý do nào khác hơn lý do đã nói với Hoàng mỗ .
Phụng Tiên lắc đầu:
– Chẳng có lý do nào khác hơn lý do đó cả.
– Chỉ vì Hoàng mỗ là người của Hắc đạo nên phải chết sao?
– Chỉ một lý do đó thôi. Không chỉ mình lão chết mà còn nhiều người của Hắc đạo phải chết nữa. Hắc đạo là tiện nhân, một là chết hai là nô nhân cho Bạch đạo. Đó là ý của tạo hóa.
– Nô nhân … Nghĩa là Hoàng mỗ còn có cơ hội làm nô nhân.
– lão đã nhận ra lời nói của Phụng Tiên đúng rồi à?
Hoàng Tưởng méo xệch mặt, răng trên cắn vào môi dưới nhưng không thốt nửa lời.
Phụng Tiên tư tốn nói:
– lão đồng ý làm nô nhân chứ.
Hoàng Tưởng miễn cưỡng nói:
– Hoàng mỗ đã là bại tướng. Ta không còn sự lựa chọn nào. Công tử muốn xử ta thế nào cũng được.
– Vậy Phụng Tiên cho lão một cơ hội sống, cơ hội làm nô nhân.
Vừa nói Phụng Tiên vừa điểm vào tịnh huyệt của Hoàng Tưởng. Bị điểm huyệt vào Tịnh huyệt, Hoàng Tưởng buột miệng hỏi:
– Đã cho Hoàng mỗ làm nô nhân sao còn điểm huyệt vào Hoàng mỗ .
Phụng Tiên mỉm cười từ tốn nói:
– Nô nhân khác với những con người bình thường chỗ nào.
– Hoàng mỗ không biết.
– Không biết thì Phụng Tiên sẽ nói cho lão biết … Nô nhân khác với những người bình thường là bị đóng dấu … Cuộc đời của nô nhân mang hình dáng một con người, nhưng là con người động vật. Cuộc đời của một con chó e rằng hơn cuộc đời của nô nhân.
Phụng Tiên nói rồi, lấy luôn một khối ngọc để sẳn trong ngực áo. Hoàng Tưởng lỏ mắt nhìn.
– Ngươi định làm gì Hoàng mỗ .
– Đóng dấu lão.
– Vừa nói Phụng Tiên vừa vận công vào khối ngọc. Khối ngọc trên tay Phụng Tiên sáng hẳn lên.
Thấy khối ngọc tỏa sáng, Hoàng Tưởng biến sắc xanh rờn. Y lặp bặp nói:
– Dương đệ tử …
– Trở thành nô nhân cũng hơn là chết.
Lời còn đọng trên cửa miệng thì Phụng Tiên đóng khối ngọc vào ngay trán Hoàng Tưởng.
Một làn khói bốc lên ngay giữa trán họ Hoàng, cùng với tiếng rống của y, tiếng rống của họ Hoàng khiến những nàng kiều nữ tuôn chạy vào đại sảnh, nhưng tất cả đều thừ người ra nhìn cảnh tượng đó. Không màn đến những ả kiều nữ đang dõi mắt nhìn mình, Phụng Tiên rút khối ngọc lại, trả vào ngực áo. Trán Hoàng Tưởng đỏ ửng, hiện rõ hai chữ “Nô Nhân”.
Phụng Tiên nhìn Hoàng Tưởng:
– Kể từ bây giờ ngươi không còn là Hoàng Tưởng nữa. Mà là nô nhân thứ nhất vinh dự cho ngươi đó.
Trong khi Phụng Tiên nói thì Hoàng Tưởng cứ lỏ mắt nhìn y. Phụng Tiên mỉm cười, giải huyệt đạo cho Hoàng Tưởng.
Vừa được Phụng Tiên giải tịnh huyệt, Hoàng Tưởng rống lên:
– Ta giết ngươi.
Lời vừa thốt ra, Hoàng Tưởng chồm tới Phụng Tiên, những tưởng như muốn ăn tươi nuốt sống y bằng tất cả sự căm thù, căm phẫn của mình. Nhưng một ánh chớp nhoáng lên khi Phụng Tiên cắt hữu thủ thành một vòng cung lướt qua vồ Hoàng Tưởng.
Ánh chớp bạc biến mất thì Phụng Tiên chấp tay sau lưng, trong khi đó Hoàng Tưởng vẫn vươn song thủ tưởng chụp đến gã nhưng lại đứng phổng ra như bị trời trồng.
Phụng Tiên nhìn Hoàng Tưởng:
– Ta đã nói rồi, đời nô nhân rẻ mạt lắm, còn thua một con chó.
Hoàng Tưởng cứ nhìn Phụng Tiên chăm chăm. Cục yết hầu chạy lên chạy xuống như y đang nuốt cái gì đó. Mãi một lúc Hoàng Tưởng mới nói:
– Ta đứt đầu rồi ư?
Ý nói dứt câu thì máu trào ra quanh cổ y, máu phún lên đầy thủ cấp của y, trượt dần tới trước rồi rơi xuống sàn gạch Bạch Ngọc Lâu.
– Bộp Phụng Tiên thản nhiên chứng kiến cái chết của họ Hoàng bằng vẻ mặt thật hoan hỷ.
Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Dương Phụng Tiên chẳng biểu cảm một nét gì thương cảm cho người vừa chết bởi sát chiêu tử thần của y.
Những ả kiều nữ rú lên, ôm lấy mặt chẳng dám nhìn cảnh tượng đó.
Phụng Tiên thả bước đến bên Hỷ Hỷ. Hỷ Hỷ nhìn Phụng Tiên bằng ánh mắt thất thần.
Nàng gần như bủn rủn cả tứ chi khi tiếp nhận ánh mắt của Phụng Tiên rọi vào mình. Nụ cười mỉm gợi cảm lại hiện ra trên hai cánh môi mỏng của Phụng Tiên. Cũng vẫn nụ cười gợi cảm tình tứ đó, nhưng giờ đây Hỷ Hỷ lại có cái nhìn khác hẳn với lần trước.
Thấy vẻ mặt hồi hộp của nàng, Phụng Tiên từ tốn nói:
– Nàng sợ tại hạ?
Hỷ Hỷ miễn cưỡng gật đầu:
– Hỷ Hỷ đang sợ.
– Việc làm của Phụng Tiên khiến nàng sợ.
Hỷ Hỷ gật đầu thừa nhận lời nói của Phụng Tiên.
Phụng Tiên nhướng mày ôn nhu nói:
– Nàng khác với Hoàng Tưởng. Hoàng Tưởng là người của Hắc đạo nên y phải trở thành nô nhân. Nếu y không muốn trở thành nô nhân thì y phải chết. Còn nàng là người bình thường. Phụng Tiên đâu làm gì nàng.
Nắm tay Hỷ Hỷ, Phụng Tiên nói tiếp:
– Nàng còn có ý bồi tiếp tại hạ không?
Hỷ Hỷ không đáp lời Phụng Tiên, mà lại gật đầu.
Tạo một nụ cười mỉm khích lệ Hỷ Hỷ, Phụng Tiên nắm tay nàng dìu đi. Y đưa Hỷ Hỷ về gian thư phòng của nàng, rồi đóng cửa lại. Phụng Tiên bế Hỷ Hỷ lên khỏi sàn gạch đưa đến đặt nằm dài trên tràng kỹ.
Phụng Tiên ngồi xuống bên Hỷ Hỷ. Y nhìn nàng hỏi:
– Nàng hết sợ chưa?
– Vẫn còn sợ.
– Thế thì đâu còn hứng thú để giao hoan với ta.
Nói rồi Phụng Tiên đứng lên, y nhìn Hỷ Hỷ rồi lấy một nén vàng đặt trên bụng nàng:
– Hy vọng lần sau nàng sẽ không sợ ta. Ngược lại với cái sợ nàng phải cho hoan hỷ với những gì ta đã làm.
Y điểm một nụ cười gợi tình như thể ban tặng cho Hỷ Hỷ rồi thả bước ra cửa. Phụng Tiên chưa kịp mở cửa thì Hỷ Hỷ đã nhỏm lên gọi:
– Dương công tử.
Y dừng bước quay lại.
Hỷ Hỷ miễn cưỡng nói:
– Hỷ Hỷ không bồi tiếp công tử … Hỷ Hỷ xin trả lại nén vàng này cho người.
Phụng Tiên khoát tay:
– Nàng hãy giữ lấy. Ít ra thì ta và nàng đã bước vào thư phòng của nàng.
– Nhưng …
Đôi chân mày lưỡi kiếm của Phụng Tiên nhướn lên:
– Không sao … Ta lại ghé đến đây lần sau mà … Cứ giữ lấy nén vàng đó xem như ta gởi cho nàng chờ cuộc tái ngộ lần sau.
Phụng Tiên nói xong mở cửa bước thẳng ra chẳng ngoái đầu nhìn lại. Hỷ Hỷ toan gọi y lần nữa, nhưng rồi lại thôi. Rời thư phòng của Hỷ Hỷ, Phụng Tiên bước xuống gian đại sảnh.
Y nhìn lại xác Hoàng Tưởng và hai gã gia nhân Bạch Ngọc Lâu:
– Tự ngươi đi tìm cái chết cho ngươi.
Y nói rồi ung dung quay bước đi thẳng ra ngoài Bạch Ngọc Lâu, mặc nhiên với những ánh mắt của các nàng kiều nữ đang nhìn theo mình. Bầu trời Dương Châu vẫn khoát một màu xám xịt trong màn mưa phùn lất phất.