Đọc truyện Tinh Thần Đại Đế – Chương 9: Khảo Hạch
Thẳng đến Trần Lâm đi xa, không lâu sau, một lão giả để chòm râu dê đứng ngồi trên đài cao đứng lên.
“An tĩnh!”
Hai chữ nhẹ nhàng nhưng dưới sự quá chú của tinh thần chi lực, trong nháy mắt truyền khắp quảng trường.
Quảng trường ồn ào trong nháy mắt an tĩnh.
“Năm nay Học Viện Hoàng Gia chiêu sinh, khảo hạch lần này tổng cộng chia làm tam quan, vượt qua tam quan mới có thể đạt được tư cách tiến vào học viện học tập.”
Lão giả nói cực kỳ rõ ràng:
“Hôm nay là khảo hạch cửa thứ nhất, mà nội dung khảo hạch chính là bia đo lực ở trước mắt các ngươi, lực lượng vượt ba ngàn cân coi như thông qua.”
“Hiện tại, khảo hạch bắt đầu!”
Lão giả nói xong, Lạc Thần nhìn thấy đám người đứng ở trước nhất bắt đầu động.
Tuy rằng Học Viện Hoàng Gia đã công bố yêu cầu chiêu sinh, nhưng chỉ sợ vẫn có người tính toán đục nước béo cò, lừa dối vượt quan, cho nên cửa ải thứ nhất này chẳng qua là sáng lọc những người phù hợp điều kiện mà thôi.
Đối với cửa ai này, Lạc Thần vẫn rất có lòng tin, huyết nhục đã hấp thu tinh thần chi lực đến bão hòa, đây chính là biểu hiện lực lượng đạt tới ba ngàn cân.
Mà huyết nhục của hắn hấp thu tinh thần chi lực đến nỗi tràn ra ngoài, điều này cho thấy nhất định là vượt quá ba ngàn cân.
Bia đo lực rất đơn giản, chỉ yêu cầu người thí nghiệm đánh một quyền lên bia mà thôi, cho nên tốc độ thí nghiệm cực nhanh.
Tuy là như thế, thẳng đến hơn một giờ sau, Lạc Thần mới đi tới trước bia đo lực, có thể tưởng tượng được lần này số người tham gia khảo hạch nhiều bao nhiêu.
Lúc này, phía trước Lạc Thần cũng chỉ dư lại cuối cùng một người đang thí nghiệm, một thiếu niên mặc thanh y, tiếp sau thiếu niên này chính là hắn.
Nhưng vào lúc này, bên trái cách Lạc Thần không xa chợt tuôn ra một trận kinh hô.
“Trời ạ, một vạn ba ngàn cân lực lượng.”
“Quá khủng bố!”
“Đúng vậy, Bạch Băng Nhi không hổ là Bạch Gia đệ nhất nhân, quả nhiên không tầm thường.”
“……”
“Thì ra là Bạch Băng Nhi, như vậy xem ra nàng còn chưa có dùng toàn lực!”
Nghe được một vạn ba ngàn cân lực lượng, Lạc Thần cũng hơi kinh ngạc, nhưng biết được là Bạch Băng Nhi hắn liền cảm thấy đương nhiên.
khi võ giả đạt tới Tinh Đồ cửu trọng, lực lượng sẽ đạt tới chín ngàn cân, Bạch Băng Nhi là Tinh Sĩ tam trọng, lực lượng vượt quá vạn cũng chẳng có gì lạ.
“Hai thước chín tấc, không hợp cách.” Một giọng nữ thanh thúy đột nhiên truyền vào trong tai Lạc Thần.
Lúc này Lạc Thần mới phát hiện, người thiếu niên thanh y trước hắn đã hoàn thành khảo hạch, nhưng là kết quả chỉ đạt hai ngàn chín trăm cân.
“Có thể cho ta một cơ hội nữa không, lực lượng của ta đã đủ ba ngàn cân, chỉ là vừa rồi ta ra quyền, đột nhiên bên kia ầm ĩ làm ta đứng không vững, cho nên……”
Thanh y thiếu niên cầu xin nói.
“Không được, mỗi người chỉ có cơ hội một lần.”
Giọng nữ thanh thúy lại vang lên lần nữa.
“Ta……”
Thanh y thiếu niên còn muốn nói cái gì, nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của nữ giám sát, cuối cùng không nói ra tới, đành phải ảm đạm rời đi.
“Thật là không may.”
Lạc Thần nhìn thiếu niên một cái, hắn xác thật thấy được lúc thiếu niên kia ra quyền thời thân thể hơi run lên một chút, ảnh hưởng phát lực.
“Tiếp theo.” Giọng nữ thanh thúy vang lên.
Lạc Thần tiến lên một bước, đứng ở trước bia đo lực, hít vào một hơi thật sâu, loại bỏ mọi ý nghĩ khác trong đầu.
Giờ khắc này, mọi thứ chung quanh đều bị hắn xem nhẹ, trong mắt hắn chỉ có đo lực bia ở trước mắt.
Lui bước, vặn người, toàn lực đánh ra một quyền.
“Oành!”
Một tiếng trầm vang, trên bia đo lực, cột sáng dâng lên đến ba thước ba tấc, dừng lại một lát mới chậm rãi tắt.
Nữ giám sát kinh ngạc nhìn Lạc Thần một cái:
“Ba thước ba tấc, đủ tư cách.”
Dứt lời, nàng đưa cho Lạc Thần một khối mộc bài:
“Ba ngày sau, đến nơi này tham gia khảo hạch cửa thứ hai.”
Tiếp nhận mộc bài, Lạc Thần gật gật đầu, xoay người rời đi.
Chỉ là trong nháy mắt xoay người, hắn như nghe được nữ giám sát nói thầm:
“Như vậy vẫn có thể đánh ra ba thước ba tấc, thật không biết là tự đại hay là ngu ngốc.”
Lạc Thần hơi dừng lại, rõ ràng là nữ giám sát này đang nói hắn, chỉ là hắn không hiểu được đây là có gì?
Lắc đầu, Lạc Thần không để ý đến, tiếp tục đi về phía xa.
Vừa đi được mấy bước, phía trước lại truyền ra tiếng kinh hô.
“Trời ạ, lại là một vạn ba ngàn cân.”
“Tuy rằng cấp bậc Tinh Hồn của Trần Lâm không bằng Bạch Băng Nhi, nhưng có vẻ thực lực của nàng cũng không thua kém Bạch Băng Nhi!”
“Thực lực như vậy cũng quá khủng bố!”
“Bạch Gia cùng Trần gia đều đến rồi, không biết Lâm gia Lâm Hạo Thiên có tới hay không, ở Húc Nhật Thành có thể so với hai người này cũng chỉ có Lâm Hạo Thiên.”
“Có lẽ vậy, nghe nói Lâm Hạo Thiên cũng là Tinh Sĩ tam trọng.”
……
Nghe đến đó, Lạc Thần không nghe tiếp nữa, mà bước nhanh rời khỏi quảng trường.
Có uy nghiêm của Học Viên Hoàng Gia, Bạch Băng Nhi ngại không dám ra tay, nhưng bây giờ, một khi hắn bị Bạch Băng Nhi theo dõi, sợ là không cơ hội tham gia khảo hạch tiếp theo.
Đi ra một khoảng cách, Lạc Thần chau mày, thả chậm tốc độ.
Dọc theo đường đi, hắn luôn có cảm giác —— có người đang theo dõi hắn, hơn nữa hắn còn cảm nhận được người này toát ra hơi thở lãnh lẽo, đó là sát khí.
Nhưng mỗi khi hắn đột ngột xoay người nhìn lại thì không có phát hiện.
Là cảm giác sai, hay là do tâm lý?
Lạc Thần không biết tại sao mình lại có cảm giác như vậy, nhưng từ khi thức hải của hắn biến thành màu bạch kim, cảm giác của hắn đã nhạy bén rất nhiều.
An toàn là trên hết, hắn quyết định tin tưởng cảm giác của mình.
Bước chân chợt nhanh hơn, Lạc Thần đi nhanh đến một ngã rẽ, thân thể chợt lóe lên, giấu ở phía sau một cửa hàng nhìn ra bên ngoài cửa.
Một giây.
Hai giây.
……
Mười giây đồng hồ đi qua, không có dị thường nào.
Nếu có người theo dõi, lâu như vậy hẳn là theo kịp rồi chứ.
Chẳng lẽ là ảo giác?
Lạc Thần lắc đầu, tính đi ra ngoài, nhưng liền ở ngay lúc này, hắn lại đột nhiên nhìn thấy một bóng người vội vội vàng vàng đi tới bên ngoài cửa hàng.
Người nọ nhìn bên này ngó bên kia, rất giống như đang tìm người.
Khi thấy rõ khuôn mặt của người này, trong mắt Lạc Thần hiện ra sư lạnh lẽo, người này, không lâu trước đây hắn mới vừa gặp qua, lúc ấy đối phương đi theo phía sau Bạch Băng Nhi.
“Bạch Băng Nhi, ngươi thật đúng là không giết ta không chịu từ bỏ ý định a!”
Nhìn người nọ đi về nơi xa, Lạc Thần như nghĩ đến điều gì, lặng lẽ đi theo……