Bạn đang đọc Tình Thâm Phùng Thời FULL – Chương 8
Đang lúc nói chuyện, màn hình điện thoại của Thời Thanh Thu sáng lên, nàng nhìn lướt qua, bên môi nụ cười cũng kéo lên, “Tối nay ba mẹ mình không có ở nhà, cậu muốn đến nhà mình ăn cơm không? Cũng gọi Khinh Hàn đến.”
Nội dung tin nhắn là ba mẹ nàng gửi qua, cho biết tối nay hai người họ có hẹn nên sẽ không về nhà ăn cơm.
Trong mắt Diêu Nhuế lóe lên một tia khác lạ, ngay sau đó liền biến mất, nói: “Được, để mình báo cho gia đình một tiếng.”
Trong trí nhớ của Diêu Nhuế, Ôn Khinh Hàn luôn đối với mọi người không có nhiệt tình.
Ngay cả với người bạn thời thơ ấu cùng nhau lớn lên như Thời Thanh Thu, hay là bằng hữu cùng chung chí hướng như Giản Ý Chi cũng đều như nhau.
Cô cũng biết nhịp sống của Thời Thanh Thu rất bận rộn, công việc rảnh rỗi cũng còn có rất nhiều việc vụn vặt khác.
Trừ hai việc đó, nàng còn hay nhớ lại chuyện cũ.
Vậy nên Thời Thanh Thu không còn thời gian cùng tinh lực đi nói chuyện yêu đương với bất cứ ai.
Trong cuộc hôn nhân này, tám chín phần lo do Ôn Khinh Hàn mở miệng đề xuất trước.
Diêu Nhuế không thể tưởng tượng được tình cảnh lúc Ôn Khinh Hàn cầu hôn như thế nào, có lẽ sắc mặt Ôn Khinh Hàn vẫn lãnh đạm như vậy, hoặc là có nhiều ôn nhu hơn một chút, có lẽ trên môi còn có ý cười.
Nhưng ngoài sự thờ ơ ra, Diêu Nhuế không thể nghĩ ra những biểu hiện khác, đây là ấn tượng sâu sắc của Ôn Khinh Hàn đối với cô, cũng không trách cô được.
Thời điểm xe của Thời Thanh Thu và Diêu Nhuế rẽ vào cổng tiểu khu Phượng Hoàng, lái về phía nhà của cha mẹ Thời Thanh Thu, đứng trước cửa là bóng dáng gầy gò dễ dàng thu hút ánh nhìn của Diêu Nhuế.
Đôi mắt của Ôn Khinh Hàn trong veo, khuôn mặt thanh lãnh, mái tóc đen dài đến thắt lưng như lông vũ mềm mại xõa sau lưng, tựa như một cơn gió nhẹ, mái tóc sẽ nhẹ nhàng đung đưa như làn sóng gợn.
Mặt trời chói chang như vậy, nhưng toàn thân Ôn Khinh Hàn lại bị một lớp vật chất trong suốt cách ly hoàn toàn, thoạt nhìn như có hơi thở lạnh lẽo từ đáy mắt truyền đến toàn bộ đại não, không còn cảm thấy cái nắng nóng rực nữa.
Đẹp đến vô cùng, nhưng cũng lạnh đến tận cùng.
Cũng ghông phải cô có suy nghĩ gì với Ôn Khinh Hàn, mà là cô cũng như bao người, không thể rời mắt khỏi người này.
Ôn Khinh Hàn mấy năm trước đã chiếm được cảm tình của rất nhiều người, chỉ là cô không biết, cũng không ai dám tiên phong mà thôi.
Sau khi dừng xe, Thời Thanh Thu cùng Diêu Nhuế đi bộ đến gần Ôn Khinh Hàn.
Ôn Khinh Hàn nhìn Diêu Nhuế cười nhạt, “Đã lâu không gặp.”
Thái độ của Diêu Nhuế đối với Ôn Khinh Hàn là ở trạng thái trung lập, không đánh giá cao cũng không chỉ trích.
Nhiều năm như vậy, bởi vì có giao tình với Thời Thanh Thu nên cô cũng có giao lưu với Ôn Khinh Hàn.
Chỉ là nếu không có Thời Thanh Thu, hai người cũng sẽ không tự mình hẹn đối phương, thậm chí còn không liên quan gì đến nhau, có thể coi như những người bạn bình thường.
Hai người nhìn nhau, Diêu Nhuế cười nói: “Ôn luật sư, từ lần trước chúng ta gặp nhau tính đến hiện tại cũng không lâu, mà lần này lại có chuyện vui.
Thanh Thu cũng có nghĩa khí, mời tôi một bữa cơm.
Nhưng như vậy cũng chưa đủ, tôi còn muốn ăn một bữa cơm thật lớn nữa a.”
Ôn Khinh Hàn nghe được ý tứ trong lời nói của Diêu Nhuế, cũng không có phản đối.
Khi Thời Thanh Thu quay đầu lại thì nghe cô nói: “Được, tôi biết rồi.”
Thời Thanh Thu vừa lấy chìa khóa ra mở cửa, đột nhiên nở nụ cười, liếc nhìn khuôn mặt đắc ý của Diêu Nhuế, nói “Được rồi, Diêu Nhuế, đừng trêu chọc Khinh Hàn a.”
Ôn Khinh Hàn cũng không phải chưa nói đùa bao giờ, chỉ là hiện tại quan hệ giữa bọn họ có chút không thích ứng được.
Bị Diêu Nhế trêu chọc như vậy, nếu là sự thật thì quên đi, bộ dáng hiện tại thì tính là chuyện gì?
Nhưng mà Ôn Khinh Hàn đồng ý, khiến Thời Thanh Thu có chút ngạc nhiên.
Sau khi vặn chìa khóa mở cửa, nàng ấn ngón tay cái vào ổ khóa vân tay.
Một lúc sau, nàng quay sang Ôn Khinh Hàn, hỏi: “Khinh Hàn, thúc thúc a di có ở nhà không?”
Ôn Khinh Hàn nhìn Thời Thanh Thu, lắc đầu nói: “Không có, vừa rồi tôi nghe ba tôi gọi điện thoại.
Hình như là cùng ba mẹ cậu ra ngoài.”
Cô nói tiếp, Ôn Thừa Tuyên cùng Triệu Uyển Nghi còn dặn dò cô nếu không có việc gì thì tìm Thời Thanh Thu ăn cơm, Thời gia sẽ bàn giao bảo mẫu nấu cơm tối.
Thời Thanh Thu sửng sốt một chút, “Hôm nay cậu không đi làm sao?”
Nàng vừa nói vừa nhập mã khóa cuối cùng, cánh cửa cuối cùng cũng từ từ mở ra.
Diêu Nhuế bước sang một bên, trên mặt tràn đầy ý cười.
Ôn Khinh Hàn mím môi, trong mắt lộ ra ý cười, vẻ do dự không nhìn ra được, vươn tay nắm lấy cổ tay Thời Thanh Thu cùng nhau bước vào cửa rồi mới thả ra.
Sau đó ngữ khí nhàn nhạt của Ôn Khinh Hàn quanh quẩn bên tai nàng, tiếng giầy cao gót bước đi trong phòng khách Thời gia càng trở nên dễ nghe hơn.
.
Ngôn Tình Sắc
“Hôm nay là thứ bảy.”
Diêu Nhuế “Phụt” một tiếng, đi về phía trước nắm lấy cánh tay của Thời Thanh Thu đang có vẻ không được tự nhiên, đuổi theo Ôn Khinh Hàn, vừa đi vừa nói: “Đại minh tinh ngày nào cũng kín lịch nhìn ngày mấy chứ không nhìn thứ mấy, phải không?”
“Chỉ là nhất thời quên mất.” Thời Thanh Thu không khỏi cong môi, theo sau bước chân của Ôn Khinh Hàn cùng Diêu Nhuế.
Bảo mẫu ở Thời gia so với Đường Tĩnh Tuệ nhỏ hơn vài tuổi, họ Hà.
Thời Thanh Thu thường gọi là dì Hà.
Dì Hà vừa mở cửa bước ra khỏi bếp, lấy khăn quấn trên cổ lau tay rồi tươi cười chào hỏi: “Thanh Thu mang bạn về à, đợi lát nữa đồ ăn sắp xong rồi.”
Thời Thanh Thu nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, trả lời: “Chúng ta không vội.” Sau đó nàng xoay người nói với hai người phía sau, “Hai người đến phòng mình đi, vừa lúc mình có thứ muốn cho Khinh Hàn giúp xem một chút.”
Việc mà Thời Thanh Thu nhờ Ôn Khinh Hàn giúp xem là hợp đồng của nàng với công ty giải trí Starry Night.
Vì đây là hợp đồng gia hạn nên ở mức độ nhất định công ty đã đưa ra nhiều phúc lợi hơn.
Chỉ là Thời Thanh Thu chưa tốt nghiệp đã bước chân vào giới giải trí.
Sau khi tốt nghiệp nàng cũng chưa đụng chạm gì đến chuyên môn như vậy, cho nên mỗi lần cần ký đều lười biếng, cuối cùng để Ôn Khinh Hàn xem giúp mình.
Ôn Khinh Hàn ngồi trên sô pha, đặt máy tính xách tay của Thời Thanh Thu lên đùi, cau mày cẩn thận kiểm tra nội dung hợp đồng.
Diêu Nhuế cũng không quấy rầy, cô ngồi bên cạnh Ôn Khinh Hàn nhìn cùng.
Một lúc lâu sau, Ôn Khinh Hàn duỗi tay đóng máy tính, ngẩng đầu liền phát hiện Thời Thanh Thu đã không biết đi đâu.
Diêu Nhuế thấy cô như vậy, vội vàng nói: “Thanh Thu đi vào bếp xem đồ ăn tối rồi, sẽ quay lại ngay.
Cậu thấy hợp đồng thế nào?”
“Không có vấn đề gì, điều kiện hiện tại tốt hơn nhiều.” Ôn Khinh Hàn thu hồi tầm mắt nhìn ở cửa trả lời Diêu Nhuế.
Diêu Nhuế gật đầu, “Đúng vậy, gia hạn hợp đồng a.
Nếu không tăng thêm phúc lợi, sao có thể giữ người.”
Ôn Khinh Hàn đứng dậy, đặt máy tính vào chỗ vừa ngồi.
Sau đó nghiêng người đi về phía trước vài bước, nhìn về phía tủ đầu giường của Thời Thanh Thu.
Nơi đó có một khung ảnh bằng gỗ bị úp xuống, trong ấn tượng của Ôn Khinh Hàn, nó vẫn luôn bị úp xuống như vậy.
Cô chỉ nhìn thấy nó được dựng lên một lần, là hơn sáu năm trước.
Diêu Nhuế là người chứng kiến toàn bộ quá trình lúc đó, nhìn thấy Thời Thanh Thu rơi xuống vực sâu, nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng nhưng bất lực của Ôn Khinh Hàn.
Đây cũng là lý do Diêu Nhuế rất ngạc nhiên khi hai người kết hôn nhưng cũng không phản đối.
Nếu có một người luôn đứng sau Thời Thanh Thu, đó nhất định là Ôn Khinh Hàn.
Cho dù sau tất cả, họ vẫn chỉ là bạn bè.
“Khinh Hàn, cậu không đùa, đúng không? Cậu kết hôn với Thanh Thu là nghiêm túc.
Về chuyện này tôi không biết nên nói cái gì, nhưng tôi hy vọng sẽ không mang lại kết quả xấu.” Diêu Nhuế đi tới phía sau Ôn Khinh Hàn.
Cô nóng lòng muốn xác nhận đáp án, đáp án này có thể khiến cô quyết định chuyện trong lòng mình.
Cô nhìn thấy hai tay Ôn Khinh Hàn đang đặt sau lưng khẽ động.
Sau đó quay đầu nhìn lại, đáy mắt Ôn Khinh Hàn hiện lên một tia cảm xúc không thể nói thành lời, chỉ nghe Ôn Khinh Hàn nói: “Tôi nghiêm túc, có lẽ tôi không thể khiến cậu ấy thích một người nào nữa, nhưng nếu trong vạn khả năng có một phần, không thử thì làm sao biết được?”
Ôn Khinh Hàn cũng không phải là đang hỏi Diêu Nhuế.
Ngữ khí tuyên bố trong câu cuối cùng kia, thanh âm mang theo ôn nhu chưa từng có, tựa như lời thì thầm dịu dàng giữa người yêu nhau.
Diêu Nhuế vốn cau mày nhìn chằm chằm đột nhiên sững sờ, giống như cô đã biết được điều gì đó phi thường, Ôn Khinh Hàn có ý gì? Việc quan trọng nhất là lời nói của Ôn Khinh Hàn có chút mơ hồ, không rõ ràng 100%, nhưng lại nghe có hàm ý.
Cô còn chưa có thêm thời gian suy nghĩ, lúc này Thời Thanh Thu bước vào, hất cằm một cái, hỏi Ôn Khinh Hàn, “Thế nào? Hợp đồng có vấn đề gì không?”
“Không, cậu có thể ký.”
Ôn Khinh Hàn nói xong mới nhìn mặt của nàng, đi theo nàng hai bước, đột nhiên ném ra một câu: “Thanh Thu, trường học cho cậu nghỉ học sao?”
Thời Thanh Thu mỉm cười, mở máy tính xách tay trên sô pha, nhìn lướt qua rồi đóng lại, quay người lại nói với Ôn Khinh Hàn: “Là mình lười biếng không được sao? Hơn nữa không phải có cậu đi học sao? Cậu đi thì mình đi làm gì nữa?”
Diêu Nhuế không khỏi bật cười thành tiếng, hóa ra hai người còn có loại tương tác này sao? Hơn nữa lúc này Ôn Khinh Hàn không thể cười một tiếng sao? Mặt lạnh như băng thế này là ý gì a?
Ôn Khinh Hàn không tiếp tục nói đùa, chỉ liếc nhìn máy tính, thản nhiên hỏi: “Cậu định gia hạn hợp đồng với Starry Night sao?”
Bản hợp đồng điện tử được gửi cho Thời Thanh Thu đọc, câu hỏi này cũng như không hỏi.
Nhưng ngoài dự đoán, Thời Thanh Thu lại trả lời một đáp án giống như dự đoán của Ôn Khinh Hàn: “Mình còn đang cân nhắc, có khả năng vẫn sẽ tiếp tục, cũng có khả năng không.”
“Ân?” Ôn Khinh Hàn nhướng mày, chờ Thời Thanh Thu nói tiếp.
“Thanh Thu, không lẽ cậu muốn đổi chỗ làm việc? Quản lý của cậu có biết chuyện này không?” Diêu Nhuế tiến lại gần hỏi han.
Hôm nay nhận quá nhiều tin tức.
Từng tin một không phải chuyện nhỏ.
Cô cảm thấy không thể tiêu hóa được.
Thời Thanh Thu không trả lời, một tay duỗi ra câu cánh tay Diêu Nhuế, tay kia bước ra nắm lấy cánh tay của Ôn Khinh Hàn, thần thần bí bí nói: “Đến lúc thích hợp hai người sẽ biết.
Vẫn còn đang cân nhắc, cho nên hiện tại đừng hỏi, chúng ta xuống ăn cơm đi”.
Diêu Nhuế được đưa tới phòng ăn, nghe thấy Thời Thanh Thu cứ thế đâm đầu vào cửa tử, cô quay đầu lại nhìn vẻ mặt Ôn Khinh Hàn, vẫn là không nóng không lạnh như cũ.
Hơn nữa, có Ôn Khinh Hàn ở đây, kẻ nào dám động đến Thời Thanh Thu đây?.