Tình Thâm Phùng Thời

Chương 64


Bạn đang đọc Tình Thâm Phùng Thời FULL – Chương 64


Sau khi ăn xong, Ôn Khinh Hàn thản nhiên hỏi: “Sao hôm nay mọi người muốn ra ngoài ăn khuya vậy? Có ý nghĩa gì đặc biệt sao?”
Động tác cắn thịt bò của Thời Thanh Thu dừng một chút, vô thức bỏ qua người đề xuất bữa ăn tối nay.

Sau khi sắp xếp ngôn ngữ một hồi, nàng giải thích với Ôn Khinh Hàn: “Cũng không có gì, những ngày này mọi người đều muốn tụ tập ra ngoài ăn khuya.

Nhưng là mình không thể để cậu một mình trong khách sạn, hơn nữa trước đó cậu đi họp mua cho mình nhiều món ngon địa phương như vậy.

Lần này xem như mình hồi báo, khó có được có thời gian như tối nay.”
Nàng nói rất tự nhiên, nhưng Ôn Khinh Hàn cảm thấy có cái gì không đúng.

Mọi người đều muốn tụ họp với nhau, đạo diễn cùng diễn viên bao gồm cả nhân viên công tác đều đã đi hết, phía đầu tư chắc chắn cũng sẽ ở đó.

Lông mi Ôn Khinh Hàn khẽ run, dưới mắt hiện lên một tia bóng râm, giương môi nói, “Sẽ có người nói cậu trọng sắc khinh bạn đấy chứ?”
Thời Thanh Thu cắn đũa cười, “Dù sao khoảng thời gian này cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ nói như vậy.

Đều đã ngồi xuống, mình càng muốn chống đỡ bốn chữ này.”
Có một số điều ẩn chứa trong mắt cùng trong lòng của nhau mà cả hai đều hiểu rõ, không cần nói rõ cùng không cần ám chỉ, bởi vì những điều đó không cần xuất hiện ở giữa hai người.

Duy trì trạng thái hiện tại là điều hai người mong muốn.

Ôn Khinh Hàn nở nụ cười nhàn nhạt, vươn tay rút khăn giấy lau khóe môi cho Thời Thanh Thu, “Trọng sắc khinh bạn đến ăn đều dính vào miệng.

Xem ra cậu không ghét cái tên này.”
“A… nói mới nhớ, mấy ngày nay cậu có viết thư pháp lý không?” Thời Thanh Thu để cô lau khóe môi, sau lại ăn một xiên thịt.

“Ừm, về cơ bản là có.”
“Tranh chấp cái gì? Có phiền phức không?”
Ôn Khinh Hàn lắc đầu, bắt đầu kể cho nàng nghe thư ủy thác mà cô đã nhận được.

Hai người vừa nói vừa cười, cuối cùng xiên que trên bàn đã chui hết vào bụng Thời Thanh Thu, đang tán gẫu bất tri bất giác liền ăn hết.

Trước đây nàng và Ôn Khinh Hàn đều là như vậy, nhưng những lúc đó có thể không chỉ có hai người, còn sẽ có bạn bè hiện tại.

Sau khi thanh toán hóa đơn, Ôn Khinh Hàn nắm tay Thời Thanh Thu chậm rãi đi trên đường, ánh mắt nhàn nhạt rơi vào trên mặt Thời Thanh Thu, cô hỏi: “Cậu ăn no chưa? Có muốn đóng gói một ít mang về không?”
Thời Thanh Thu liếc nhìn, trong lời nói không giấu được ý cười: “Mình nói cậu ăn nhiều một chút, thế là thừa dịp nói chuyện với mình, cậu để mình ăn nhiều như vậy.


Nếu mình béo lên thì cậu liền thay mình đi quay phim a.”
Ôn Khinh Hàn trầm mặc một hồi rồi lại nhìn thẳng về phía trước, khóe môi có chút cong lên, “Vậy đến lúc đó người xem có thể sẽ nghĩ tôi là diễn viên chính, cứ vậy mà không biết người đóng giả sao?”
Thời Thanh Thu bật cười, “Đúng vậy, lúc đó Weibo sẽ bùng nổ, nói dáng dấp hai chúng ta giống nhau.

Buổi sáng thức dậy nhìn thấy nhau không biết có sợ hãi không.”
Ôn Khinh Hàn nhướng mày, có chút dung túng tiếp tục chủ đề: “Sau đó thì sao? Cậu trả lời thế nào?”
“Sau đó?” Thời Thanh Thu mỉm cười, nhắm mắt suy nghĩ, cùng Ôn Khinh Hàn thoải mái đi về phía trước, lại bị cô nhẹ nhàng kéo sang một bên, tránh người qua đường, sau đó mở mắt ra nhìn gò má của cô, mơ ước nói: “Vậy mình nhất định sẽ chuyển tiếp làm Weibo bùng nổ, còn bổ sung một câu, “Đương nhiên sẽ không sợ hãi, Ôn đại luật sư của chúng ta xinh đẹp thế này mà”.

Ôn Khinh Hàn quay đầu nhìn nàng, nghe lời nàng có chút ý cườt, trên mặt liền lộ ra một chút dịu dàng, “Cuối cùng, ba mẹ của chúng ta cùng đồng nghiệp trong sở sư vụ liền bị dọa đến phát sợ, tại sao lại đột nhiên xuất hiện một Ôn Khinh Hàn phiên bản ngốc bạch ngọt.”
Thời Thanh Thu ngơ ngác một lúc, sau đó mới nhận ra Ôn Khinh Hàn đang mượn đề tài này để trả đũa khi vừa đến, nàng nói cô diễn ngốc bạch ngọt sẽ có tương phản mạnh, nàng không khỏi có chút kinh ngạc.

“Ôn Khinh Hàn, cậu nói mình ngốc a, hiện tại cậu thế mà khi dễ mình.” Thời Thanh Thu mím môi cười, dùng sức lắc mạnh cánh tay Ôn Khinh Hàn.

Ôn Khinh Hàn vươn tay còn lại bắt lấy bàn tay không yên phận của nàng, cong môi nói: “Không phải, tôi đang nói tôi.”
“Nhưng…” Thời Thanh Thu thu tay về, ý cười vẫn không hề suy giảm, trên mặt có chút ấm áp.

Đúng lúc này, phía sau truyền đến một tiếng kêu: “Thời tỷ! Khối Băng tỷ!”
Sau đó là một giọng nam trung niên trầm thấp nhưng có chút vui vẻ: “Aiz, đây không phải là Thanh Thu với Tiểu Ôn sao?”
Ôn Khinh Hàn cùng Thời Thanh Thu dừng bước, cả hai đều quay lại nhìn xung quanh, chỉ thấy tất cả mọi người đã ra ngoài ăn khuya.

Kỳ Duyệt ở chính giữa đi tới, ánh mắt thẳng tắp, trên mặt không lộ ra cảm xúc gì.

Một đám người đi về phía hai người, mặt đối mặt, Lê Thừa Lượng hỏi: “Không phải hai người nói không đi sao? Mới vừa rồi còn trả lời WeChat không cần để ý đến, hiện tại liền chạy ra ngoài ở thế giới hai người a.”
Thời Thanh Thu cười đáp: “Chúng ta về sau nghĩ lại muốn ra ngoài ăn khuya, nhưng nghĩ hẳn mọi người đang ăn nên không quấy rầy, không nghĩ tới lại ở gần đây.”
Trên mặt Ôn Khinh Hàn có chút ý cười, nhưng nhiệt độ trong mắt đã rút đi không ít, cô đứng đó cùng Thời Thanh Thu nắm tay, dáng người cao gầy yên tĩnh đứng đó, rất hợp với dáng vẻ của Thời Thanh Thu, như vậy liền thu hút rất nhiều ánh mắt của người qua đường.

Lục Hi chỉ vào cửa hàng vẫn còn đông khách, nói, “Đó là cửa hàng chúng ta đã đến, mọi người nói thức ăn khuya của cửa hàng đó rất ngon, cho nên mới đến ăn một bữa no nê.” Cô thu lại ý cười: “Tiếc là hai người không đi ăn, cửa hàng mới khai trương nên có rất nhiều phúc lợi a.”
Thời Thanh Thu giương lên khóe môi, cũng không quá để ý “Dù sao cũng còn ở đây một đoạn thời gian.

Lúc nào muốn ăn khuya, em sẽ tới đó.”
Lúc này Kỳ Duyệt mới cười nói: “Một lần nữa cũng không dễ đến như vậy.

Lần này là tôi nhờ người đặt chỗ trước, mặc dù cửa hàng này mới mở nhưng thương hiệu đã rất nổi tiếng ở những nơi khác, có thể nói khó tìm.”
Khi cô nói, ngữ khí lúc nào cũng hòa hoãn, nhưng ánh mắt vô tình hay cố ý đều rơi vào tay Ôn Khinh Hàn cùng Thời Thanh Thu không chịu buông ra.


Ôn Khinh Hàn hơi híp mắt, độ cong nông cạn của môi càng thêm phai nhạt.

Thi Chiêu Ý đang ở gần, cảm thấy bầu không khí có biến hóa nhỏ.

Cô bước tới kéo tay Thời Thanh Thu khiến Thời Thanh Thu cùng Ôn Khinh Hàn phải buông tay ra.

Sau đó lôi kéo Thời Thanh Thu tiếp tục đi đến lối ra phố ẩm thực.

“Thanh Thu, cậu nói a, mọi người tụ tập cậu lại không đến, như vậy không phải cùng Ôn luật sư vụng trộm sao? Làm sao, là sợ chúng ta ăn thịt cậu rồi ăn luôn cô ấy sao…”
“Nào có? Mình cũng không nghĩ tới sẽ ra ngoài, hơn nữa xác thực cũng không muốn làm phiền mọi người.” Thời Thanh Thu thở phào nhẹ nhõm, tiếp nhận trêu chọc của Thi Chiêu Ý.

Sau khi Ôn Khinh Hàn mỉm cười gật đầu với mọi người, quay đầu đi theo Thời Thanh Thu và Thi Chiêu Ý.

Mọi người lại bắt đầu nói cười, không thèm để ý đến tình tiết vừa rồi.

Chỉ còn lại ánh mắt của Kỳ Duyệt, có lúc rơi vào bóng lưng của Thời Thanh Thu, có lúc rơi vào trên người của Ôn Khinh Hàn.

Tất cả mọi người đều tụ hợp cùng một chỗ, tự nhiên không có lý do trở về riêng lẻ.

Thi Chiêu Ý, Thời Thanh Thu cùng Ôn Khinh Hàn ngồi một chiếc xe, đám người trở về khách sạn.

Thời Thanh Thu không ngờ lại trùng hợp như vậy, thế mà lại gặp được đám người Kỳ Duyệt.

Lúc đầu nàng nghe mọi người tán gẫu liền muốn đi ăn khuya cùng Ôn Khinh Hàn.

Quyết định rồi thì thấy Lê Thừa Lượng thông báo mọi người sẽ ra ngoài cùng nhau ăn khuya, nàng cùng Ôn Khinh Hàn ra ngoài trễ một chút là vì muốn tránh mặt bọn họ.

Trở lại khách sạn, Ôn Khinh Hàn mang vẻ mặt bình tĩnh, cũng không nói gì với Thời Thanh Thu, bước ra ban công tiếp điện thoại.

Thời Thanh Thu thấy vậy, nàng chờ một lúc không thấy cô cúp máy, cho nên nàng phải cầm quần áo đi tắm trước.

Lúc đi ra, Ôn Khinh Hàn đã ngồi ở bên giường bấm điện thoại.


Thời Thanh Thu ngồi bên cạnh cô, Ôn Khinh Hàn mím mím môi, đặt điện thoại sang một bên.

“Khinh Hàn, mình không nói với cậu, đêm nay là Kỳ Duyệt chiêu đãi mọi người ăn khuya.

Mình không biết lại trùng hợp như vậy, lúc đầu ở phim trường mình vô tình nghe bọn họ nói muốn đi ăn khuya liền muốn đi cùng cậu.

Bởi vì khó có được không cần quay buổi tối, cho nên mình muốn đi cùng cậu.”
Thời Thanh Thu nhàn nhạt nói, quay đầu nhìn vẻ mặt im lặng của Ôn Khinh Hàn, chỉ thấy khóe môi cô hơi nhếch lên.

“Không cần để ý.” Ôn Khinh Hàn cùng nàng đối mặt, vươn tay nắm lấy cổ tay của nàng, thanh âm nhẹ nhàng nói, “Vì chúng ta đều ở nơi này nên không tránh được sẽ gặp mặt, có một số việc tôi vẫn chưa nói với cậu.

Chính là, chỉ cần cậu biết rõ con đường cậu nên đi, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu.”
Thời Thanh Thu mỉm cười, “Có phải giống như ăn kẹo bông với mình không?”
Nàng đang cười, mặt mày cong cong, cực kỳ mê người.

Loại nghi vấn nửa đùa nửa thật này có thể mang theo hai ba câu, nhưng Ôn Khinh Hàn nghiêm túc gật đầu, “Đúng vậy.”
Thời Thanh Thu giật mình, hai gò má như nóng lên, cắn môi cười, ngã lưng ra sau nằm xuống giường.

Ôn Khinh Hàn cởi dép, chậm rãi tiến lên một chút, nằm xuống bên cạnh nàng, nghiêng người nhìn nàng chăm chú.

Rõ ràng có rất nhiều lần cùng giường, nhưng hiện tại giống như lại loáng thoáng có chút cảm giác, cảm giác này đang bức lui phản kháng trong lòng Thời Thanh Thu, càng ngày càng quen thuộc, trong lòng càng ngày càng cảm thấy đang ẩn giấu ngọt ngào của kẹo bông gòn.

Thời Thanh Thu đột nhiên nghĩ tới ngày tổ chức hôn lễ, khuôn mặt người đứng bên cạnh nàng bắt đầu hiện rõ ràng trước mặt, chính là người trước mắt nàng ngay lại lúc này.

Nàng chủ động vươn tay đặt ở eo Ôn Khinh Hàn, ngang nhiên xông qua thấp giọng nói: “Khinh Hàn, ôm mình.”
Sau khi đã có ý nghĩ rõ ràng như vậy, nàng rất cần một hậu thuẫn, một hậu thuẫn để nàng không sợ hãi, một hậu thuẫn khiến nàng cảm thấy an tâm.

Ôn Khinh Hàn đem Thời Thanh Thu ôm vào trong ngực, Thời Thanh Thu hít sâu một hơi, rõ ràng đều ngửi được hương vị của Ôn Khinh Hàn, lại vẫn cứ trêu đùa: “Đều là mùi đồ ăn vặt, thật không dễ ngửi a.”
“Lát nữa tôi đi tắm.” Ôn Khinh Hàn siết chặt cánh tay.

Thời Thanh Thu chớp chớp mắt, trên môi hiện lên một đường cong nông cạn, “Mặc dù vừa rồi xảy ra một chút hiểu lầm, nhưng đêm nay vẫn còn tính là viên mãn.

Mình đã hoàn thành nguyện vọng đưa cậu đi ăn, chỉ có hai chúng ta.”
Ôn Khinh Hàn cười không nói lời nào, trong mắt như chứa đầy sao.

Thời Thanh Thu nhìn cô, thanh âm kéo dài, “Khinh Hàn, cậu đã từng nghe nói, nếu nắm trong tay một nắm cát, nắm càng chặt thì càng nhanh cạn.

Giống như cậu nghĩ cậu đã hoàn toàn nắm được nó, có được nó, nhưng khi cậu mở lòng bàn tay ra xem, có thể thấy nó không còn lại bao nhiêu, cũng không còn là nắm cát ban đầu nữa.”
“Còn gì nữa?” Ôn Khinh Hàn nâng tay lên, đưa tới vén tóc trước mặt Thời Thanh Thu.

“Còn có…” Nụ cười của Thời Thanh Thu dần dần tan biến, nhìn thẳng vào mắt Ôn Khinh Hàn, trong lòng đột nhiên có chút hoảng hốt.


“Nếu ngay từ đầu không muốn nắm chặt nó, không muốn có được nó, như vậy về sau cũng sẽ không mất đi nó.

Nó sẽ vẫn ở trên mặt cát, sẽ không bị nắm chặt sau lại phiêu tán trong không khí, đến khi không còn dấu vết.”
Đôi mắt nàng ẩm ướt, giống như đột nhiên bị bao phủ một tầng sương nước.

Nhưng qua tầng sương nước đó, Ôn Khinh Hàn có thể nhìn thấy rõ ràng, có lo lắng, có sợ hãi, có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn cùng một chỗ, không giữ lại chút nào để cho cô thấy.

Trái tim Ôn Khinh Hàn đột nhiên đau nhói, môi mấp máy, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Cô chỉ ôm chặt lấy Thời Thanh Thu, để đầu nàng vùi vào cổ mình, để hô hấp nóng rực phả vào cổ mình.
Hồi lâu, Ôn Khinh Hàn nhẹ giọng nói: “Cậu có từng nghĩ tới, giữa chúng ta có thể là hạt cát.”
Thời Thanh Thu giật mình, trái tim khẽ run lên, vùng ra khỏi vòng tay cô.

“Không được xem tôi như hạt cát.” Ôn Khinh Hàn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt, cái mũi, khóe môi của nàng.

Trong ánh mắt cô như tan vào ngàn vạn nhu tình, “Ít nhất đối với cậu mà nói, tôi là cứng rắn nhất cũng có trọng lượng nhất, không hạt cát nào có thể so sánh được”.

Thời Thanh Thu khẽ cười, mặt mày cong cong, Ôn Khinh hàn cũng cong lên khóe môi, nhẹ giọng nói: “Bởi vì thổi không bay, nhấc không nổi, không thể mang theo, cũng không thể dời đi, trừ phi chính cậu tự tay ném đi.

Thế nhưng tôi nặng như vậy, khẳng định cậu ném cũng không được, dù cho cậu ngoài miệng nói vứt bỏ thì tôi vẫn còn ở nơi này.

Cho nên đừng sợ, cũng đừng xem giữa chúng ta như hạt cát, tôi là áo giáp của cậu chống lại quá khứ, là con bài của cậu trong cuộc đua cuối cùng và cũng là điểm cuối của cậu.

Thanh Thu, tôi là người yêu của cậu, cũng là vợ của cậu…”
Con người cùng lời nói của cô đều ôn nhu như vậy, giống như băng tuyết trong nhận thức của Thời Thanh Thu nháy mắt tan vào vườn xuân sắc, mà một cỗ nhu hòa có lực lượng cứng rắn này đang kiên trì gõ cửa trái tim nàng.

Ngày qua ngày, một tiếng lại một tiếng, chưa hề ngừng, cũng chưa hề từ bỏ.

Thời Thanh Thu mỉm cười, đôi mắt đẫm lệ nhưng nàng lại chưa từng dời mắt.

Nàng đón lấy ánh mắt của Ôn Khinh Hàn, đem tất cả bất an giao cho Ôn Khinh Hàn.

Khuôn mặt Ôn Khinh Hàn càng ngày càng tới gần.

Thời Thanh Thu vô thức nắm chặt góc áo của cô, cắn chặt môi, tim đập dữ dội như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nhưng cuối cùng Ôn Khinh Hàn chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán Thời Thanh Thu, đó là cái hôn rất nhẹ khiến nàng khó có thể cảm nhận được.

Vào lúc đó, cảm thấy góc áo bị nắm chặt, cô đau lòng đến tột độ, đành phải ôm Thời Thanh Thu vào lòng một lần nữa..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.