Bạn đang đọc Tình Thâm Phùng Thời FULL – Chương 4
Xuân đi hạ tới bình minh lên rất sớm.
Thời Thanh Thu nghĩ nàng đã dậy rất sớm để quay phim, nhưng khi ngồi vào chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ để phục vụ đưa bữa sáng tới mà đón nắng sớm, nàng vẫn cảm thấy mùa thu cùng mùa đông lượng công việc ít hơn nhiều.
Đặc biệt là mùa đông, mặt trời mọc tương đối muộn.
Mỗi ngày mùa hè sẽ có cảm giác có chút nóng bức khó chịu.
Còn một lúc nữa mới đến trường quay, Thời Thanh Thu vừa ngồi uống sữa vừa dùng điều khiển bấm chuyển kênh TV treo tường, chuyển đến kênh thì dừng lại.
Chương trình thực tế này hiện đang phổ biến ở Trung Quốc, chủ yếu là do có rất nhiều khách mời tham gia, tất cả đều là những diễn viên có tầm ảnh hưởng lớn trong và ngoài nước.
Hơn nữa, chương trình rất có mắt nhìn khi mời diễn viên, về cơ bản là ai sắp ra sản phẩm mới hoặc lâu lâu mới có tin tức bắt mắt thì khả năng cao diễn viên này sẽ xuất hiện trên chương trình thực tế này.
Thời Thanh Thu đặt điều khiển TV xuống, dựa vào lưng ghế, khoanh chân ở tư thế thoải mái nhất, một tay cầm ly sữa, đầu ngón tay kia gõ nhẹ.
Buổi ghi hình thứ hai của mùa sắp kết thúc, sẽ sớm đến lượt nàng.
Một thời gian trước Phan Gia Văn đã sớm thông báo cho nàng chuẩn bị.
Thời Thanh Thu nheo mắt một chút, đưa tay lấy điện thoại, ấn màn hình sáng lên xem ngày tháng.
Do dự một lúc, bấm số của Ôn Khinh Hàn, nâng tay đặt điện thoại gần tai.
Lần này cuộc gọi vẫn nhanh chóng được kết nối, ngược lại là trầm mặc, Thời Thanh Thu cười nhẹ nói: “Ôn đại luật sư, sớm.”
Sau khi nghe thấy bên kia có tiếng văn kiện nhẹ nhàng tiếp xúc với mặt bàn, Ôn Khinh Hàn nói: Thời đại minh tinh, sớm.”
Thời Thanh Thu đỡ trán, Ôn Khinh Hàn thật sự không thích hợp để đùa giỡn, chào hỏi bằng ngữ khí 0vui vẻ như vậy sẽ rất dễ dẫn đến chủ đề tiếp theo, mà Ôn Khinh Hàn chính là một điển hình của việc nói xong liền không cho người ta có cơ hội nói tiếp.
Nàng thậm chí bắt đầu hoài nghi, Ôn Khinh Hàn lạnh lùng như vậy làm thế nào ngày đó cùng mình nói muốn kết hôn? Bây giờ nghĩ lại, vẫn là quay lại phong cách của trước kia thì hơn.
Dù sao cũng đã quen, Thời Thanh Thu không nghĩ nhiều nữa, lại uống thêm một ngụm sữa, nói đùa: “Khinh Hàn, cậu biết không, khi cậu nói chuyện một chút nhân khí đều không có.
Khiến mình hoài nghi cậu có ăn cơm uống nước như những người bình thường hay không.” Nàng dừng lại, nghĩ ra giải thích tốt hơn: “Nói chung là, cảm thấy cậu không dính chút bụi trần gian.”
Lúc trước cùng Ôn Khinh Hàn ăn cơm, người này cũng là bộ dáng chậm rãi nhã nhặn, đẹp mắt như vậy, nhưng mà Thời Thanh Thu luôn có tia suy nghĩ, Ôn Khinh Hàn có lúc nào mang tâm tình phấn khích không?
“Vậy cậu nên cảm thấy may mắn mới phải.” Ôn Khinh Hàn nhanh chóng đáp lời, Thời Thanh Thu nhướng mày chờ một lúc, nghe cô nhẹ giọng nói: “Kết hôn với thần tiên không dính bụi trần gian, cậu kiếm lời rồi.”
Thời Thanh Thu cong môi cười một tiếng, độ cong của khóe môi không thể thu lại, ý cười truyền đến rõ ràng bên người Ôn Khinh Hàn, khiến Ôn Khinh Hàn dừng động tác trên tay, âm thầm nhếch lên khóe môi.
“Ai cho cậu tự tin coi bản thân như thần tiên vậy? Trước đây như thế nào mình chưa thấy cậu tự luyến như vậy a?” Thời Thanh Thu vừa cười vừa nói, tay không cầm nổi ly sữa nữa liền đặt nó lên bàn.
Trước đây Ôn Khinh Hàn nói chuyện luôn là hỏi một câu đáp một câu, trò chuyện cũng rất đúng đắn, hiếm thấy cô luôn nghiêm túc mà chịu nói đùa như vậy.
Thời Thanh Thu thật sự thấy vô cùng thú vị.
Nếu không phải ngữ khí của Ôn Khinh Hàn vẫn thản nhiên như vậy, nàng thật muốn nghĩ túi da đã đổi chủ rồi.
“Không phải chính cậu nói sao?” Ôn Khinh Hàn ngồi trên ghế da, vẻ mặt rõ ràng dịu đi.
“Nhưng mình không nói cậu là thần tiên a, không dính bụi trần gian, nhỡ đâu là quỷ thì sao đây?” Thời Thanh Thu giương môi cười nhẹ.
Nếu thỉnh thoảng có thể nói đùa hai ba câu như vậy cũng không tệ.
Ôn Khinh Hàn chậm rãi ngả người về phía sau, trên mặt lộ ra vẻ bình thản tự nhiên, “Cũng là may mắn, dù sao cũng là nhân gian hiếm thấy.”
“Xem ra cũng không có gì không đúng.” Thời Thanh Thu cong mày cười, đột nhiên không biết nên nói gì nữa.
Ôn Khinh Hàn hắng giọng, nhỏ giọng hỏi: “Thanh Thu, vừa rồi cậu uống sữa sao?” Cô nghe thấy tiếng thủy tinh va chạm nhẹ, giống như người bên kia đặt ly xuống bàn.
“Ân, mỗi ngày mình đều có thói quen uống sữa.” Thời Thanh Thu vươn tay vuốt ly, thu lại nụ cười, qua hình ảnh phản chiếu của chiếc ly, giống như nhìn sang chỗ khác.
Từ nhỏ nàng đã có thói quen uống sữa, vốn là một thói quen bình thường, nhưng khi Kỳ Duyệt ở bên cạnh, nàng dần dần thích.
Đôi khi nàng và Kỳ Duyệt làm mọi cách để tìm cơ hội ở bên nhau trong ký túc xá.
Thời điểm Kỳ Duyệt biết nàng có thói quen uống sữa, sẽ pha một ly sữa cho nàng vào mỗi buổi sáng hoặc là ban đêm trước khi đi ngủ.
Thời Thanh Thu vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên nàng nhìn thấy Kỳ Duyệt nở nụ cười dịu dàng đưa ly sữa cho nàng, nàng nhấp một ngụm nhỏ, một vòng tròn sữa trắng dính trên môi.
Nàng ngượng ngùng cười cười, bởi vì giường có rèm nên không có ai có thể nhìn thấy, Kỳ Duyệt cúi người hôn lên môi nàng, mặc kệ bàn tay nàng vì đang cầm sữa mà nhúc nhích, Kỳ Duyệt đem sữa bò còn vươn trên môi nàng liếm đi, cuối cùng vì sữa còn vươn lại trên môi mà trêu chọc nàng.
“Tôi biết.”
Giọng nói của Ôn Khinh Hàn kéo suy nghĩ của Thời Thanh Thu trở về, ánh mắt Thời Thanh Thu hiện lên tia trào phúng, như thế nào có thể còn nghĩ đến những chuyện khi đó đây?
Có lẽ là nàng không cam lòng đi, nàng đối với Kỳ Duyệt không còn gì, ban đầu nguyện ý cùng tin tưởng, rốt cuộc lại không kết thúc tốt đẹp, ai lại có thể cam lòng được đây?
“Sao cậu biết?” Thời Thanh Thu cầm cốc lên uống một ngụm, giờ nàng đã có thể uống sữa mà không dính sữa trên môi, luôn giữ được vẻ hoàn hảo nhất.
Ôn Khinh Hàn có chút suy tư, nhưng không nói thẳng ra, chỉ nói nhỏ: “Chỉ là tôi biết.”
Thời Thanh Thu chưa kịp hỏi thì cửa phòng đã vang lên tiếng gõ cửa, nàng nói vào điện thoại một câu: “Mình cúp máy trước, phải đến trường quay rồi”, sau đó cúp điện thoại, đứng dậy mở cửa, người ngoài cửa là Dương Hiểu.
Ngay khi cửa vừa mở, Dương Hiểu đã nhắc nhở: “Thời Tỷ, chúng ta chuẩn bị đến trường quay a.
Hiện tại đi là vừa vặn.”
Thời Thanh Thu gật đầu đáp ứng: “Đợi chị một chút, chị đổi giày rồi đi xuống.”
Cuộc sống của Thời Thanh Thu vài năm trở lại đây, hầu hết mọi thứ đều phải nhường chỗ cho công việc, nàng không nhớ rõ mình đã bao nhiêu lần không thể cúp điện thoại đúng cách, bất kể với ai cũng có hành động như vậy.
Nhưng hôm nay, có lẽ là bởi vì sau khi nói chuyện điện thoại với Ôn Khinh Hàn, trong đầu nàng lại hiện ra hình dáng giống hệt Ôn Khinh Hàn, nàng tùy tiện nghĩ Ôn Khinh Hàn làm sao biết được thói quen hàng ngày của mình?
Nàng mang theo câu hỏi này một đường đi đến phim trường, ở ngã tư, có bảo vệ đón diễn viên đến quay phim, cũng có đông đúc người hâm mộ.
Khi Thời Thanh Thu bước xuống xe, bên tai đều là tiếng hô “Nữ thần! Nữ thần!” Nàng đeo kính râm bắt chuyện với fan một lúc, nói xong liền cất bước rời đi.
“Thanh Thu tới rồi?”
“A, Thanh Thu!”
“Thời tỷ.”
Vừa bước vào phim trường, đoàn phim đã chào hỏi, mọi người đều tràn đầy nhiệt tình.
Thời Thanh Thu mỉm cười gật đầu đáp lại rồi đi thẳng vào phòng thay đồ.
Chỉ sau khi rời đi, ánh mắt của những người đó lúc này mới trở nên kỳ quái, thậm chí có người còn bắt đầu xì xào bàn tán.
Nhân vật chính là nam nhân đang ngồi chơi điện thoại trong phòng thay đồ, ngay cả khi hắn đang ngồi cũng có thể thấy bộ dạng cao ráo, sườn mặt anh tuấn mê người.
Nghe thấy động tĩnh, nam nhân giương mắt, cười chào hỏi: “Thời nữ thần đến rồi, để tiểu nhân chờ thật lâu.”
Dương Hiểu đi treo túi xách cho Thời Thanh Thu, Thời Thanh Thu tìm một chỗ ngồi xuống, chào chuyên viên trang điểm để trang điểm, sau đó nói: “A Vọng, đừng trêu mình, cứ gọi tên là được rồi.”
Thời Thanh Thu mặc kệ chuyên gia trang điểm đang loay hoay tóc của mình, lấy điện thoại ra, bắt đầu kiểm tra tin nhắn chưa đọc trên WeChat, Tần Vọng ở đằng kia cười nói: “Thanh Thu, ở đây không có người ngoài.
Nghiêm túc như vậy làm cái gì a?”
Tần Vọng là diễn viên trong bộ phim mà Thời Thanh Thu đang bấm máy, hai người đã hợp tác nhiều lần nên quan hệ cá nhân cũng không tệ, tự nhiên trở nên thân thiết với nhau.
Cơ bản thời điểm Thời Thanh Thu cùng hắn gặp nhau không cần phải ở trong cái gọi là hình tượng của nữ thần, cũng là thoải mái hơn một chút.
Nói về Tần Vọng, địa vị của hắn trong giới giải trí có thể sánh với Thời Thanh Thu, kỹ năng diễn xuất của hắn rất đáng nể, hai người sớm cũng đã bị fan gán ghép.
Nhưng kỳ thật Tần Vọng đã nói rõ ràng với nàng hắn đã có người thích, nên không việc gì phải xa lánh nhau vì những bình luận của fan.
Thời Thanh Thu lướt qua vòng bạn bè rồi ném điện thoại lên bàn trang điểm, thản nhiên thở dài: “Hi vọng hôm nay sẽ không NG quá nhiều lần.
Tốt nhất là mọi người ở trong trạng thái đều tốt một lần là đạt.
Mình muốn về nhà ăn cơm gia đình.”
Tần Vọng đang chìm đắm trong game hơi ngẩng đầu lên, tuy mắt vẫn nhìn vào màn hình điện thoại, nhưng giọng nói của hắn tích cực hơn: “Trước lúc này, cậu nên kiểm tra Weibo một chút.
Mặc dù không có chuyện lớn gì, thậm chí có thể giúp bộ phim sắp tới đóng vai trò khởi động, nhưng mình nghĩ cậu vẫn cần phải biết.”
Lời nói của hắn mơ hồ, Thời Thanh Thu lập tức cau mày, vươn tay cầm lấy điện thoại trên bàn trang điểm, nhanh chóng vào Weibo, chỉ thấy một trong những nội dung của Weibo đang thịnh hành là: Ảnh chụp năm xưa của nữ thần quốc dân Thời Thanh Thu, hiện tại dung nhan mỹ lệ thực chất là kết quả của phẫu thuật thẩm mỹ.
Đối mặt với những bức ảnh cũ, bạn vẫn mê đắm trong sắc đẹp giả tạo kia không?
Thời Thanh Thu bấm vào bức ảnh nhỏ xem, lập tức bật cười, “A, đây là lần đầu tiên mình biết mình có bức ảnh này, có lẽ ba mẹ mình cũng không biết.”
Ảnh đính kèm hoàn toàn không phải Thời Thanh Thu, mà là một cô gái dung mạo giống nàng nhưng ngũ quan lại không mấy thanh tú, nếu không quen thì quả thực rất dễ tin.
Tần Vọng nhún vai, hiển nhiên đã quá quen với những cảnh này, thoát game, hai tay chống lên bàn, hỏi: “Vậy cậu định làm gì? Sự thật sẽ tự rõ ràng? Hay là đăng Weibo làm rõ?”
Cho dù ở đâu đi chăng nữa thì những thứ có bằng chứng thực nghiệm cũng như đinh đóng cột, không có sức thuyết phục phản bác, chỉ một tài khoản Weibo thì có tác dụng gì? Đó chẳng qua là một viên đá nhỏ ném vào mặt hồ tóe lên những bọt nước cực nhỏ thôi.
Nghĩ đến đây, Thời Thanh Thu nói: “Không, mình không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh trên mặt mình không đụng tới dao kéo.
Cô gái trong ảnh trông rất giống mình.
Giờ đăng lên Weibo chẳng khác gì ngoan cố chống đối, không có chút tác dụng gì đâu.”
Tần Vọng chống tay lên bàn, chống cằm gật đầu, “Vậy cậu trước tiên thụ lấy đi, xem quản lý nhà cậu xử lý vụ này như thế nào.”
Thời Thanh Thu mím môi không nói gì.
Hiện tại Phan Gia Văn vẫn chưa liên lạc với nàng, có lẽ muốn dùng tin tức này để hâm nóng, đợi đến khi phim ra rạp mới làm rõ.
Nàng không nghĩ nhiều, sau khi trang điểm xong, nàng thay trang phục chuẩn bị cùng Tần Vọng ra khỏi phòng thay đồ.
Trước khi đi còn liếc nhìn điện thoại, tình cờ được nhắc nhở có tin nhắn Wechat.
Nàng bấm vào đọc, đó là tin nhắn của Ôn Khinh Hàn.
Tin nhắn là ảnh tốt nghiệp tiểu học, tốt nghiệp trung học cơ sở và trung học phổ thông do Ôn Khinh Hàn chụp bằng điện thoại.
Cuối cùng còn có những bức ảnh mấy năm Đại học, mấy đồng học thường chụp hình bộ dáng đọc sách nhàn nhã thanh tĩnh của Thời Thanh Thu.
Ở dưới cùng là một tin nhắn ngắn gọn: “Cho cậu dùng.”
Thời Thanh Thu khẽ cười, trong lòng lan tràn một loại cảm xúc khó nói nên lời, hai tay cầm điện thoại nhất thời không biết phải làm sao.
Dáng vẻ lãnh nhược băng sương của Ôn Khinh Hàn đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng, dáng người cao gầy đi quanh bàn, lục tung mấy tấm ảnh tốt nghiệp, cuối cùng cúi người cẩn thận chụp từng tấm gửi cho nàng.
Một cảm giác kỳ quái dâng lên trong lồng ngực nàng.
Sau khi lưu ảnh, nàng nhấp vào Weibo, gõ một dòng đính kèm những bức ảnh đó, bấm gửi.
Cuối cùng ném điện thoại trở lại bàn trang điểm, nhanh chóng bước ra ngoài.
Trong thư phòng, Ôn Khinh Hàn dừng lật xem tài liệu, đưa tay cầm lấy cốc nước, điện thoại điều chỉnh độ rung đột nhiên khẽ rung lên, trên màn hình xuất hiện một Weibo được ghim chế độ đặc biệt quan tâm.
[Thời Thanh Thu: Vẫn luôn có những chuyện, ngươi biết, ta biết.】.