Bạn đang đọc Tình Thâm Phùng Thời FULL – Chương 18
Không khí buổi sáng luôn sảng khoái hơn ban đêm, cũng xua tan mệt mỏi trong không khí.
Ôn Khinh Hàn vẫn còn buồn ngủ mím mím môi, hít sâu một hơi.
Trong không khí giống như có chút mùi hương trước đây chưa từng có.
Cô mở mắt ra, trước mặt cô là người đêm qua cùng cô chìm vào giấc ngủ, Thời Thanh Thu.
Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa, ánh sáng yếu ớt chiếu vào khuôn mặt mềm mại của Thời Thanh Thu, mái tóc xoăn đen xõa dài trên gối và vai nàng, khóe môi cong cong, không rõ ràng nhưng thực nhu hòa.
“Nằm mơ sao? Có phải là mơ một giấc mơ thực đẹp hay không…” Ôn Khinh Hàn mỉm cười lẩm bẩm, vươn tay đến gương mặt của Thời Thanh Thu thì dừng lại.
Bàn tay thon gầy nắm chặt lại, giống như đang vuốt ve khuôn mặt của Thời Thanh thu, từ tai xuống cằm của nàng.
Hai tay rõ ràng là chạm vào không khí, nhưng lại giống như đã chạm nào nàng.
Cẩn thận từng li từng tí, không dám làm nàng thức giấc.
Người trước mặt bỗng nhíu mày, Ôn Khinh Hàn nhanh chóng thu tay về, nhắm mắt lại, nụ cười cũng biến mất.
Cô cảm giác được Thời Thanh Thu cử động, có tiếng thở ra nhẹ nhàng truyền đến, cô cũng phối hợp nhẹ nhàng cử động, từ từ mở mắt ra.
“Chào buổi sáng, Khinh Hàn.” Thời Thanh Thu lười biếng chào hỏi, lại vùi mặt vào trong gối, hai tay cầm chăn bông nâng lên, cơ hồ muốn ngủ tiếp.
“Chào buổi sáng, tôi dậy đi gọi bữa sáng, chút nữa sẽ gọi cậu.” Cơn buồn ngủ của Ôn Khinh Hàn từ từ biến mất.
Lúc này trông cô tinh thần phấn chấn hơn Thời Thanh Thu rất nhiều.
Thấy Thời Thanh Thu nhắm mắt lại “Ân” một tiếng, Ôn Khinh Hàn nhẹ nhàng nhấc chăn rời giường.
Cô bước đến cửa sổ, mở rèm để tràn ngập ánh sáng vào phòng.
Sau đó nhìn lại Thời Thanh Thu đang ngủ quay lưng về phía cô, khóe môi tràn ngập ý cười.
Ôn Khinh Hàn trước tiên gọi điện kêu người mang bữa sáng vào phòng rồi mới đi tắm rửa thay quần áo.
Người phục vụ bưng bữa sáng lên, Thời Thanh Thu cũng ý thức được mà xuống giường, tắm rửa xong Ôn Khinh Hàn đã bày biện xong bữa sáng đang ngồi chờ nàng.
Bữa sáng là bánh bao hấp với sữa đậu nành, Ôn Khinh Hàn nhớ rõ Thời Thanh Thu rất hay ăn món này.
Cô đưa đũa qua, nói: “Thanh Thu, tiệm bán bánh bao hấp này cũng là do người khác giới thiệu.
Cậu nếm thử xem có ngon không.”
Bánh bao hấp nhỏ nhắn nhưng đầy đặn vẫn còn đang bốc khói.
Thời Thanh Thu cầm đũa gắp một miếng cho vào miệng, cắn vào lớp da mềm mại, mùi thơm của thịt lập tức tràn ra.
Ăn xong một cái, nàng cong mày cười, khen ngợi: “Cái mình thường ăn có hai vị, nhưng mà cái này cũng thực ngon.”
Khóe môi Ôn Khinh Hàn cong lên, gắp một cái đến trước mặt Thời Thanh Thu, cười nói: “Thích thì ăn thêm đi, ăn không đủ thì nói với tôi.”
Cô cúi đầu nhấp một ngụm sữa đậu nành, vị ngọt từ miệng truyền đến tim.
Vô số lần cô vì Thời Thanh Thu mà vui vẻ, cho dù người nàng chọn không phải cô cũng sẽ vì vậy mà vui vẻ.
Nhưng đến bây giờ cô mới hiểu ra, khi Thời Thanh Thu vì cô mà cười, đó mới là hạnh phúc đích thực.
Thời Thanh Thu vừa ăn vừa nhìn bộ dáng ăn uống tao nhã của Ôn Khinh Hàn.
Ôn Khinh Hàn cầm cái bánh bao ăn từng miếng nhỏ, thỉnh thoảng nhấp một ngụm sữa đậu nành, tay kia thì cầm văn kiện, dùng ngón tay trắng nõn sạch sẽ chậm rãi lật qua.
Thời Thanh Thu đột nhiên cảm thấy khi Ôn Khinh Hàn ở cùng nàng, tuy không nhiệt tình, nhưng ít nhiều cũng không có cảm giác lạnh nhạt.
Thời Thanh Thu gắp một cái bánh bao khác lên, hỏi, “Khinh Hàn, hôm qua cậu họp cái gì? Có vẻ được giới thiệu rất nhiều muốn ngon ở đây a.”
Lúc thì chợ đêm lúc thì bữa sáng.
Có lẽ đến bữa trưa hôm nay cũng có người giới thiệu.
Ôn Khinh Hàn tiện tay đóng tập tài liệu rồi đặt sang một bên, bình tĩnh đáp: “Họp thì tất nhiên là không thể tránh.
Chỉ là lúc giải lao mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm một chút.
Vừa hay có người giới thiệu vài món ăn ở đây.”
“Cậu cũng có thể cùng người khác nói chuyện phiếm?” Thời Thanh Thu có chút kinh ngạc, Ôn Khinh Hàn có thể cùng người không quen nói vài câu đã là rất tốt rồi, cô còn có thể cùng người khác nói chuyện phiếm sao?
Ôn Khinh Hàn liếc nàng một cái, lãnh đạm nói: “Mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm thì bắt buộc ai cũng phải nói sao? Tôi có thể ngồi nghe.”
Thời Thanh Thu không nhịn được mà khẽ cười một tiếng.
Đây rõ ràng là cưỡng từ đoạt lý, nhưng nghe có vẻ như không có gì là không đúng.
Mọi người nói chuyện phiếm, luôn có người không thích chủ động nói, thỉnh thoảng mới trả lời vài câu, còn lại là đứng ngoài nghe.
Ôn Khinh Hàn hẳn là ví dụ điển hình cho kiểu người này.
“Nếu vậy thì mấy ngày tới việc gọi đồ ăn giao cho cậu.
Cố gắng đừng gọi đồ ăn có nhiều calo, ăn như đêm qua là không nên.” Đồ ăn ngon thì ngon thật, nhưng nếu nàng ăn nhiều mà không tiêu hóa tốt thì xong đời.
“Được.” Ôn Khinh Hàn chân thành đồng ý, sau đó nhẹ hất cằm nói: “Mau ăn đi, để nguội sẽ không ngon”.
Thời Thanh Thu nhìn vào ánh mắt có chút ôn nhu của Ôn Khinh Hàn.
Lại nghĩ đến ánh mắt lạnh nhạt nhìn hai nam luật sư, còn có ánh mắt nghiêm túc hỏi nàng.
Thời Thanh Thu hiện ra môt ý nghĩ đã cắm rễ trong lòng nàng từ tối hôm qua tới giờ.
“Khinh Hàn, nếu cậu muốn công khai mối quan hệ của chúng ta, thì cứ công khai đi.” Thời Thanh Thu đặt đũa xuống, nhẹ giọng nghiêm túc nói, “Không chỉ là tình huống tối qua mà thôi, chúng ta có thể tự nhiên hơn.
Nếu cậu muốn công khai, mình
sẽ không có ý kiến.”
Ôn Khinh Hàn nhìn nàng thật sâu, như muốn nhìn thấu tâm tư trong lòng nàng, “Sao đột nhiên lại nói như vậy?”
Thời Thanh Thu mỉm cười, mím mím môi, giữ nguyên độ cong của khóe môi.
Cuối đầu một lúc, sau đó ngẩng đầu lên cười với Ôn Khinh Hàn, “Dù sao cũng không có đường lui, không phải sao? Mình không định giấu giếm cả đời, vậy thì cứ công khai đi.”
Quả thực không có đường lui, Thời Thanh Thu cười tự nhiên mà ấm áp.
Từ lúc hai người đăng ký kết hôn đã không còn đường lui, cho dù là nàng hay Ôn Khinh Hàn cũng vậy.
“Ăn sáng trước đi, chuyện này nói sau.” Không ngờ Ôn Khinh Hàn không trực tiếp đáp ứng, chỉ là ánh mắt của cô có chút lạnh nhạt.
Những lời của Thời Thanh Thu đã gợi lại điểm bắt đầu của mối quan hệ này.
Hai người vẫn chưa ăn ý tự nhiên như một cặp tình nhân.
Ngay cả việc Thời Thanh Thu đồng ý công khai cũng chỉ vì không có đường lui.
Bắt đầu từ khi nào, việc hai người làm không còn theo mong muốn của bản thân? Ôn Khinh Hàn đột nhiên bắt đầu tự hỏi, mình đề nghị kết hôn là đúng hay sai?
Dũng khí nhất thời đó, là đúng hay sai đây?
Nhưng khi nhìn Thời Thanh Thu vén mái tóc ra sau tai, vẻ mặt bình tĩnh, ánh nắng chiếu lên nửa khuôn mặt xinh đẹp đến động lòng người, cô lại xua tan đi tia lo lắng vừa rồi.
Đúng hay sai hiện tại còn chưa biết, Ôn Khinh Hàn chỉ biết thời gian sau này còn rất dài.
Thời Thanh Thu còn có rất nhiều thời gian để quyết định ở lại hay rời đi.
Chỉ cần Thời Thanh Thu muốn, cô đều nguyện ý chấp thuận.
Ăn sáng xong, Ôn Khinh Hàn thu thập tài liệu đi họp, còn Thời Thanh Thu tiếp tục ở trong khách sạn.
Hiện tại nàng không có ý muốn đi ra ngoài, lần này ra ngoài tuy nói là thư giãn, nhưng thật ra là để phát triển quan hệ giữa hai người, Ôn Khinh Hàn là như thế, nàng cũng vậy.
Nếu mối quan hệ này được công khai, Thời Thanh Thu có thể hình dung ra sự kinh ngạc cùng vui mừng của ba mẹ mình.
Đúng vậy, là vui mừng.
Nàng và Ôn Khinh Hàn từ nhỏ đã được an bài cùng một chỗ, khi còn bé còn chưa hiểu, nhưng nghĩ lại, tự nhiên có thể thấy rõ ý đồ của hai vị trưởng bối.
Giờ dù có đi một vòng, hai người vẫn ở chung một chỗ, ít nhất cũng thỏa lòng mong mỏi của ba mẹ.
Việc này chứng tỏ tất cả những trải nghiệm từ khi sinh ra đến khi kết hôn đều không hư ảo, nàng và Ôn Khinh Hàn là duyên phận ở bên nhau.
Thời Thanh Thu uống xong ngụm sữa đậu nành cuối cùng, nhìn ánh nắng chiếu vào hộp đồ ăn trống rỗng, nàng không khỏi mỉm cười, nụ cười có chút chua xót, chỉ là rất nhanh liền biến mất.
Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Chuyện đã đến nước này rồi, cũng không có cách nào quay lại.
Đang nghỉ giữa buổi, Ôn Khinh Hàn đi đến phòng ăn lấy một cốc nước nóng.
Bởi vì người bên ngoài tốp ba tốp năm tụ hội cùng một chỗ, cô dựa vào cửa phòng nhìn qua.
Ánh mắt giống như nhìn về phía đồng nghiệp, nhưng cũng giống như đang nhìn ở khoảng không vô định.
“Ôn luật sư.”
Một giọng nam nhẹ nhàng vang lên ở gần, Ôn Khinh Hàn ghé mắt nhìn nghiêng, môi mỏng khẽ nhếch lên, nói: “Trình luật sư.”
Người tới là Trình Hạo Thiên, sau khi chào hỏi cũng đi lấy một ít nước nóng, còn có mùi trà nhàn nhạt.
Ôn Khinh Hàn mím môi, xoay người nói: “Thời gian nghỉ ngơi sắp hết rồi, tôi đi trước” dứt lời liền xoay người chuẩn bị rời đi.
“Đợi đã, Ôn luật sư.” Thanh âm của Trình Hạo Thiên có chút khẩn trương, gọi Ôn Khinh Hàn lại.
“Có việc?” Ôn Khinh Hàn quay đầu nhìn, sắc mặt lạnh như băng, ngón tay sạch sẽ vòng qua trong cốc, nước trong cốc vẫn còn ấm.
Chỉ đơn giản như vậy thôi, Ôn Khinh Hàn cũng đủ khiến bao người ngừng chân dừng lại.
Cô không biết trong lúc lơ đãng đã vô tình thu hút bao nhiêu ánh mắt của bao người, lại để cho bao nhiêu người rung động.
“Chuyện tối hôm qua, tôi thực xin lỗi, tôi không biết cô đã kết hôn.
Lúc trước còn thường làm cho cô khó xử.” Trình Hạo Thiên không phải là người cố chấp.
Chỉ cảm thấy tiếc một chút, nhưng có thể đổi lại một chút dịu dàng từ Ôn Khinh Hàn cũng cảm thấy đáng giá.
“Không sao.” Ôn Khinh Hàn đáp: “Tôi không để bụng.”
Câu nói này có thể nói là vừa làm hắn đau buồn mà cũng vừa làm hắn nhẹ nhõm.
Đau buồn chính là nhiều lần đối xử tốt với cô như vậy mà chưa được cô để vào trong măt, nhẹ nhõm chính là Ôn Khinh Hàn không trách hắn đắc tội.
Đã kết hôn, tức là đã quen biết được một thời gian rồi.
Rõ ràng là lúc hắn sốt sắng muốn theo đuổi Ôn Khinh Hàn, tâm tư của Ôn Khinh Hàn đều đặt ở người yêu hiện tại.
Sau khi nghĩ đến chuyện này, Trình Hạo Thiên chỉ cảm thấy mình khóc cũng không ra nước mắt.
“Vậy thì tốt rồi, nhưng cô không tiết lộ chuyện này hẳn là có lý do.
Vậy tôi có cần phải giữ bí mật không?” Trình Hạo Thiên không dám nghĩ tới nữa, nhanh chóng mở chủ đề, hi vọng cuối cùng hắn có thể làm gì đó cho Ôn Khinh Hàn, dù là chỉ giúp giữ bí mật cũng được.
Nói đến việc giữ bí mật…!
“Không chỉ là tình huống tối qua mà thôi, chúng ta có thể tự nhiên hơn.
Nếu cô muốn công khai, tôi sẽ không có ý kiến.”
Những gì Thời Thanh Thu nói vào buổi sáng lại vang lên trong tâm trí của Ôn Khinh Hàn, cô mím môi, trong đôi mắt luôn lãnh đạm rơi xuống một màu sắc nhu hòa, nói: “Tùy anh.”
“Được, nếu sau này có người muốn theo đuổi cô hay đùa giỡn với cô, tôi sẽ liền tùy cơ ứng biến.” Trình Hạo Thiên mỉm cười, hắn nghĩ, có lẽ Ôn Khinh Hàn không thích người xung quanh bàn tán về mình, hoặc là chưa sẵn sàng công khai.
“Được.” Ôn Khinh Hàn lễ phép gật đầu, nhìn thấy từ xa có người vẫy tay với cô và Trình Hạo Thiên quay lại họp, hai người liền ngừng tán gẫu.
Chỉ là khi Ôn Khinh Hàn giơ tay nhìn đồng hồ, chợt nhớ ra cái gì đó.
Tranh thủ còn mấy phút đồng hồ, cô lấy điện thoại ra, bắt đầu đặt bữa trưa, địa chỉ nhận hàng là khách sạn cùng số phòng hai người đang ở..