Bạn đang đọc Tình Thâm Phùng Thời FULL – Chương 123
Thời Thanh Thu lái xe rất nhanh, cũng không biết lái bao lâu mới đến nơi, nói tóm lại là đậu xe xong liền chạy vào thư phòng.
Nàng không có thời gian thay giày hay quần áo, trong đầu chỉ có cuốn nhật ký.
Ôn Khinh Hàn đã viết nhật ký bảy năm, trong đó có tất cả quá khứ mà Thời Thanh Thu muốn biết.
Khi Ôn Khinh Hàn thú nhận về cuốn nhật ký, Thời Thanh Thu cũng không định đọc.
Bởi vì nàng cảm thấy khi xem quá khứ kia nàng sẽ không nhịn được mà đau lòng, sẽ không nhịn được mà đi nói với Ôn Khinh Hàn.
Nhưng Ôn Khinh Hàn đã nói, nếu đọc được thì đừng cho cô biết.
Thời Thanh Thu bây giờ không còn nhớ nữa, chỉ muốn cuộc sống về sau đều dành cho cô tất cả những điều tốt đẹp nhất, bù đắp những quá khứ kia, làm cho cô hạnh phúc, làm cho cô thỏa mãn, làm cho cô vui vẻ.
Nhưng hôm nay, Thời Thanh Thu muốn biết những quá khứ kia.
Sau khi Giản Ý Chi nói ra tâm tư của Ôn Khinh Hàn, nàng liền muốn biết những quá khứ kia.
Nàng muốn biết Ôn Khinh Hàn đã che giấu bao nhiêu năm, muốn biết tình cảm tích lũy từ lúc nào lại cho phép cô ẩn nhẫn như vậy, cho dù là trái ý mình nhưng đều muốn trước tiên nghĩ cho nàng.
Thời Thanh Thu tìm thấy cuốn nhật ký trong ngăn kéo, nó không ở vị trí như lúc nàng mới đến, Ôn Khinh Hàn vẫn giữ thói quen ghi nhật ký.
Cuốn nhật ký rất dày, mép sách có chút phồng lên, đây là do sử dụng nhiều năm, nhưng bìa trắng không có vết bẩn, việc này cho thấy Ôn Khinh Hàn bình thường bảo vệ nó như thế nào.
Thời Thanh Thu ngồi trên ghế, hít thở sâu ôm lấy cuốn nhật ký.
Một lúc sau, nàng mới thận trọng mở trang đầu tiên.
Phông chữ quen thuộc của Ôn Khinh Hàn đập vào mắt, đây là lúc hai người mới vào đại học.
Ngày đó chỉ có một câu đơn giản: “Tôi thích cậu ấy, tôi rất chắc chắn.”
Thời Thanh Thu không khỏi bật cười, thực sự là phong cách cán bộ kỳ cựu, không có tình thú lại trực tiếp như vậy.
Tiếp xuống là hai người cách xa nhiều ngày, chỉ là Thời Thanh Thu cũng không cười nổi, mũi cũng có chút chua xót.
“Bên cạnh cậu ấy có một cô gái, cô gái kia giống như rất thích cười.
Khi hai người cùng một chỗ, cậu ấy sẽ vui vẻ một chút, sẽ vui vẻ hơn khi ở cùng tôi, như vậy cũng rất tốt.
Chuyện tôi không làm được, dù sao cũng nên có một người khác thay tôi hoàn thành.”
Trước mắt nàng tựa như xuất hiện bộ dạng Ôn Khinh Hàn lúc đó, phong khinh vân đạm, tự do đến rồi đi, cũng chưa từng nói nhiều, ánh mắt tựa như chứa đầy một vùng biển rộng, nhìn không thấu, thấy không rõ.
Thời Thanh Thu không khỏi cắn môi tiếp tục lật xem.
“Chúng tôi đã nhiều ngày không nói chuyện, tôi thực sự muốn nói chuyện với cậu ấy mấy câu, nói về thời tiết mấy ngày nay, nói về ba mẹ tôi gần đây nghiện trò chơi máy tính.
Nhưng tôi giống như không thể tìm thấy cơ hội mở lời, quên đi.”
Nét chữ cuối câu có chút nhòe, giống như ngòi bút máy dừng lại một lúc, sau đó mới từ từ chấm dấu chấm tròn.
Hai chữ “Quên đi” khiến Ôn Khinh Hàn vốn bản tính lãnh đạm lại do dự như vậy, trong lòng Thời Thanh Thu không báo trước mà đau đớn, hai mắt đỏ hoe.
Nàng thậm chí còn không nhớ rõ mình làm gì, tóm lại, trong ký ức kia đều không có hình ảnh của Ôn Khinh Hàn.
Trong thời gian đó hai người hiếm khi gặp nhau, dù có gặp nhau cũng chỉ chào hỏi liền rời đi.
“Hôm nay cậu ấy hẹn tôi đi chơi, tôi biết tôi không nên đồng ý, không nên đến gần, nhưng tôi muốn gặp cậu ấy, tôi không nhịn được.
Cậu ấy chính thức giới thiệu cô gái kia với tôi, cậu ấy nói “Đây là bạn gái của mình”.
Khi cậu ấy nói lời này, trong mắt giống như có ánh sáng, bộ dáng này chính là điều tôi muốn nhìn thấy nhất.
Cho nên, không phải là tôi cũng không sao.”
Mắt Thời Thanh Thu bị một tầng sương mù bao phủ, xuyên qua lớp sương mù, nàng nhìn thấy dấu vết ở phần dưới của trang giấy, giống như là một giọt nước mắt rơi xuống, xung quanh có mực đen mờ nhạt như bị lau đi.
Trước mắt nàng hiện lên một bức tranh, là lúc nước mắt kia rơi xuống, Ôn Khinh Hàn vội vàng lau đi, không hề để ý vết mực trên tay.
Tay nàng run run, lật từng trang, xem từng trang, Ôn Khinh Hàn qua mấy ngày hoặc mấy tuần mới viết nhật ký.
Nói cách khác, nó là cuốn nhật ký hàng tuần.
“Trong cuộc sống của cậu ấy triệt để không cần tôi.
Cô gái kia đã làm nhiều điều cho cậu ấy mà tôi muốn làm lại không cách nào làm được.
Nếu như có cơ hội, tôi cũng xin được một lần pha sữa cho cậu ấy, cùng cậu ấy nằm trên bãi cỏ trò chuyện, chỉ có hai người chúng tôi.
Nhưng mà, trên thế giới này không có nếu như.”
“Tôi rất nhớ cậu ấy, tôi có thể chịu đựng được, tôi biết mình có thể chịu đựng được.”
“Cậu ấy khóc, lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy khóc, bởi vì cô gái kia đã rời đi.
Tôi không hiểu sao người kia lại không cần cậu ấy.
Tôi muốn an ủi cậu ấy, tôi muốn ôm cậu ấy, tôi muốn làm áo giáp bảo vệ cậu ấy.
Thế nhưng tôi chưa từng ôm cậu ấy, tôi không biết an ủi cậu ấy như thế nào, cũng không biết làm sao nói với cậu ấy rằng tôi muốn bảo vệ cậu ấy.”
“Tôi muốn thử một lần ôm cậu ấy.”
Thời Thanh Thu đột ngột đóng cuốn nhật ký lại, ôm nó vào lòng, siết chặt bàn tay đang cầm nhật ký, mắt nàng sưng húp, nước mắt chảy dài trên má.
Nàng che miệng, nhưng thanh âm nghẹn ngào vẫn phát ra từ kẽ ngón tay: “Ôn Khinh Hàn, sao cậu có thể giấu mình lâu như vậy? Vì cái gì cậu có thể giấu mình lâu như vậy…”
Nàng tưởng rằng chuyện bắt đầu từ khi tốt nghiệp, có lẽ là vào một ngày hai người hẹn gặp nhau, hoặc có lẽ vào một ngày hai người về nhà, gặp nhau ở trong nhà, tâm tư của Ôn Khinh Hàn liền bắt đầu khác với trước đây.
Nhưng nàng làm sao cũng không nghĩ tới, Ôn Khinh Hàn nhìn nàng cùng Kỳ Duyệt quen biết, nhìn hai người cùng một chỗ, thậm chí nàng còn giới thiệu thân phận của Kỳ Duyệt trước mặt Ôn Khinh Hàn.
Con dao kia là tự tay nàng đâm vào tim Ôn Khinh Hàn.
Nàng ôm chặt cuốn nhật ký, nước mắt lưng tròng, không thể gạt bỏ những gì vừa đọc trước mắt, trang nào cũng là nàng, trang nào cũng là tình cảm của Ôn Khinh Hàn ẩn dưới vẻ ngoài lãnh đạm.
Thời Thanh Thu khóc đến mắt phát đau, nước mắt làm sao cũng không ngừng rơi, tiếng nức nở kéo dài trong thư phòng tĩnh mịch.
Đầu nàng từng trận đau nhức, không biết đã khóc bao lâu, nàng lấy điện thoại ra bấm số của Ôn Khinh Hàn.
Không ngờ Ôn Khinh Hàn nhanh chóng tiếp máy, bên kia rất yên tĩnh, thanh âm của cô vô cùng làm người an tâm: “Thanh Thu, sao còn chưa ngủ?”
Thời Thanh Thu hít hít mũi, nước mắt lại rơi, nén tiếng nức nở nói: “Mình không ngủ được, mình nhớ cậu.”
Bên Ôn Khinh Hàn đột nhiên có tiếng sột soạt, sau đó cô có thể dễ dàng cảm nhận được cảm xúc của Thời Thanh Thu: “Tôi trở về ngay, cậu chờ tôi.”
Thời Thanh Thu nghĩ đến âm thanh vừa rồi giống như từ trên giường đứng dậy, nàng nghẹn ngào ngăn lại: “Cậu dừng lại cho mình, mau nằm lại!”
Ở bên kia yên tĩnh, sau vài giây, Ôn Khinh Hàn khẽ nói: “Nằm xong.”
Thời Thanh Thu lại ra lệnh: “Đắp kín chăn!”
Ôn Khinh Hàn nói: “Đã xong.” Sau đó ngừng một chút, thấp giọng nói: “Đừng khóc, tôi đang ở nhà Ý Chi, ngày mai liền trở về.”
Hai mắt Thời Thanh Thu đẫm lệ, nghe Ôn Khinh Hàn an ủi liền nín khóc bật cười, “Ôn Bảo Bảo, sao cậu lại đáng ghét như vậy…”
“Nói cho tôi biết, tại sao đột nhiên lại khóc?” Lúc này đây là điều Ôn Khinh Hàn quan tâm nhất.
Thời Thanh Thu véo cuốn nhật ký, bóp bóp mũi, nửa thật nửa giả nói: “Bởi vì đêm nay cậu không về nhà đúng giờ, trong mơ nhìn thấy cậu không cần mình, bỏ mình lại một mình…”
“Sẽ không.” Thanh âm của Ôn Khinh Hàn nặng nề hơn rất nhiều, giống như lại từ trên giường đứng dậy, không biết làm sao trấn an nàng, đành phải lặp lại một lần nữa: “Cậu tin tôi, tôi sẽ không.”
“Mình biết cậu sẽ không.” Thời Thanh Thu lau nước mắt, cảm thấy mắt đau dữ dội, “Vừa rồi mình nằm mơ liền có chút không nhịn được, không cho phép cậu nhúc nhích, cứ ngoan ngoãn nằm.”
Thanh âm dịu dàng của Ôn Khinh Hàn từ trong điện thoại truyền ra: “Tôi không động, cậu ngủ một giấc, ngày mai liền nhìn thấy tôi, tôi cùng cậu ngủ, cậu ngủ tôi mới cúp máy.”
“Không muốn.” Thời Thanh Thu chớp mắt xua đi nước mắt, thúc giục cô: “Hiện tại mình buồn ngủ rồi.
Chúng ta cùng cúp máy, cùng đi ngủ a.”
Ôn Khinh Hàn nhẹ giọng nói: “Được, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Cúp điện thoại, Thời Thanh Thu vẫn ngồi trên ghế, cuộn mình vào lưng ghế, không nhúc nhích.
Nàng vừa rồi viện cớ khóc là sợ làm Ôn Khinh Hàn đau lòng, cô làm sao có thể không tin, làm sao có thể vì giấc mơ kia mà hoài nghi, tia tình chân ý thiết kia liền bị nàng ôm vào trong ngực.
Đêm nay, Thời Thanh Thu không hề chợp mắt, cho đến khi trời nhá nhem tối, nàng mệt mỏi đến mức mí mắt nặng như chì.
Nàng về phòng tắm rửa, chợp mắt mấy tiếng, cố gắng phục hồi năng lượng.
Nhưng khi tỉnh lại, nàng không may phát hiện dưới mắt có một màu xanh đen mờ nhạt, hốc mắt có chút sưng tấy.
Nàng kiểm tra thời gian, gọi cho Giản Ý Chi.
Lúc này Giản Ý Chi đang ở sân bay, cách người từ biệt khá xa, điện thoại trong túi quần chợt rung lên.
“Thanh Thu, sinh nhật vui vẻ.” Giản Ý Chi cong mày, thanh âm rất vui vẻ, “Sáng nay mình vừa nói với Khối Băng Tinh, vừa vặn, mình lại nói với cậu.”
Thời Thanh Thu thở dài, “Cậu ấy vẫn còn trong nhà cậu sao?”
Giản Ý Chi đáp: “Không có, mình đã ra ngoài, đương nhiên cậu ấy sẽ không ở lại.
Mình đến sân bay tiễn người, còn cậu ấy đến sở sư vụ kiểm tra công việc, một hồi mình trở về, cậu ấy liền đi tìm cậu.”
Thời Thanh Thu “ừm” một tiếng, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Bây giờ cậu từ sân bay trở về sao? Chúng ta găp một chút đi.”
Giản Ý Chi liếc nhìn đồng hồ rồi nhìn về phía Kỳ Duyệt, nữ nhân kia vẫn giữ nụ cười vừa vặn, từ biệt đồng học.
Giản Ý Chi cười nói: “Được, dù sao mình cũng không có việc gì.”
Sau đêm qua, Giản Ý Chi biết có thể Thời Thanh Thu sẽ có cái gì đó muốn nói, hoặc có thể muốn hỏi.
Tóm lại, chắc chắn tất cả đều liên quan đến Ôn Khinh Hàn.
Hai người gặp nhau ở quán cà phê, Thời Thanh Thu buộc tóc dài lên, đeo kính, trang điểm cũng không che được vẻ mệt mỏi.
Giản Ý Chi nhìn thấy nàng trong góc, cho dù không chói mắt như trên ống kính, nhưng khí chất xuất chúng cùng bộ dáng xinh đẹp của nàng chỉ trong nháy mắt liền dễ dàng nhận ra từ trong đám đông.
“Thanh Thu, cậu sao vậy? Mắt cậu giống như có chút sưng a.” Giản Ý Chi cởi cúc áo, ngồi xuống đối diện với nàng.
“Không sao, lát nữa trang điểm thêm một chút là tốt rồi.” Thời Thanh Thu hơi híp mắt, cảm thấy đáy mắt có chút đau.
Giản Ý Chi không hỏi quá nhiều, nói với nàng: “Mình đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà cậu giao rồi, những chuyện khác mình không thể nói.
Cái người Khinh Hàn này, chỉ cần là chuyện liên quan tới cậu, ai nói cái gì cũng đều không nghe.
Cho nên a, cậu nhìn xem phải làm sao bây giờ.”
“Mình có thể làm gì?” Thời Thanh Thu bật cười, “Mình ngoại trừ muốn mắng cậu ấy một trận, đều không thể nghĩ ra cái gì khác.”
Ngọai trừ mắng, nàng cũng muốn cắn.
Đêm qua khóc bao lâu liền cắn bấy lâu, cắn cho đến khi cô nhớ thật kỹ, còn có nghĩ xem mình sai ở đâu.
Giản Ý Chi chỉ cười không trả lời.
Thời Thanh Thu hỏi: “Khi còn học đại học, Khinh Hàn có thói quen viết nhật ký.
Cậu có biết chuyện này không?”
Giản Ý Chi nhún nhún vai, “Xem như biết đi, bởi vì cậu ấy viết mấy thứ này rất cẩn thận, xưa nay chưa từng để người ta tới gần.
Mình thỉnh thoảng thấy cậu ấy lén lén lút lút viết, sau đó mình mới đại khái đoán được đó là nhật ký.
Cho tới bây giờ cậu ấy chưa từng đề cập qua, hơn nữa cũng giấu rất kỹ”.
Thời Thanh Thu cười nói: “Cậu chú ý như vậy.”
“Còn không phải sao?” Giản Ý Chi tỏ ra hào hứng.
“Đôi khi mình thấy cậu ấy viết liền muốn quan tâm cậu ấy một chút.
Cả ngày đều nhàm chán như vậy, nhàm chán đến sinh tâm bệnh thì làm sao.
Ai biết được, mình chuyển thân qua nhìn xem, cậu ấy liền giấu kỹ, hỏi cũng không trả lời, mình thực sự phục cậu ấy rồi.”
“Ra là vậy…”
Thời Thanh Thu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như nhìn thấy được lúc đó, cô gái có bộ dáng trong trẻo lạnh lùng, lưng thẳng tắp đang viết gì đó.
Gian phòng trong ký túc xá ồn ào như vậy, tán gẫu phim ảnh cùng chương trình truyền hình, tán gẫu bát quái đều có, chỉ còn người bên kia, không có ai đến quấy rầy.
Tư thái viết chữ của cô có chút không đúng, giống như cô đang bảo vệ vật quý giá không bị thăm dò.
Không có ai tới gần cô, không có ai thân cận với cô, cũng không có ai chú ý tới cô.
Dù vậy, cô vẫn không thư giãn nửa phần, chỉ là sợ bí mật mà cô giấu sâu trong lòng sẽ bị bại lộ ra ngoài ánh sáng.
Ngoài cửa sổ, người đi đường qua lại, tiếng nói cười rôm rả, lá khô rì rào rơi xuống, Thời Thanh Thu đột nhiên cảm thấy đau lòng..